Người đăng: aiuethuyoi
Huyễn thú lịch, năm 718 được xem như là năm tốt của đế quốc Khải Tát.
Trong năm này, đại quân Khải Tát dưới sự chỉ huy của Lô Địch đệ tam, một vị đế
vương hùng tài đại lược, đã đánh bại sự xâm phạm của tộc người thú đến từ
phương Bắc. Ngay cả kẻ tử địch ở phương nam là đế quốc Lôi Tư cũng bị khuất
phục vì sự cường thịnh và khí thế bức người của nó. Thiết kỵ của Khải Tát quả
là “bất khả địch”! Uy danh hiển hách này đã được lưu truyền hàng trăm năm nay,
sau nhiều lần dùng máu địch nhân để ấn chứng.
Ở ngoài biên cương thì phá địch như chẻ tre, trong quốc nội thì giữ an bình
thế thái, khắp triều nội, văn võ bá quan ai ai cũng cầu cho tình trạng này kéo
dài mãi mãi.
Ngược lại với các quân thần trên triều đình, bá tánh bình dân của đế quốc lại
quan tâm đến cái tin tức sau vốn được nhanh chóng lan truyền ra tứ xứ:
“Có biết Xích diễm không? Vật cưỡi của Tạp Nạp Tư kỹ sĩ đó mà. Lần trước,
trong chiến tranh đối với thú nhân nó đã bị thương nặng lắm đấy! Nặng đến nổi
hết thảy mấy chục vị Tế ty của triều đình bó tay chấm cơm dẹp thuốc chẳng trị
được gì cho nó cả!”
Đó là lời huynh hoang của một gã trẻ tuổi trước đám người đói tin trong một
quán rượu nhỏ gần tường thành của đế đô. Y nói hăng đến nổi nước bọt văng tận
mặt của các vị thực khách ngồi chung quanh đang dỏng tai nghe.
“Nước xôi đây…. À, cái tin của ngươi đã quá lạc hậu rồi, nghe nói đầu tháng
vừa rồi Tạp Nạp Tư hầu tước đã tự thân đến Lạc Nhật sơn mạch, thỉnh cầu Thánh
tế ty An Đông Ni trị cho thú cưng của người rồi” Gã tửu bảo chen lời.
“Hầy…. Hầy…! Còn một chuyện nữa sợ các người chưa biết rõ đấy thôi!!” Thấy mọi
người đều bị mình hấp dẫn, y trịnh trọng đặt chung rượu mới xuống trước mặt
một thực khách, rồi dương dương đắc ý tiếp tục:
“Kỳ thật thương thế của Xích Diễm không phải do An Đông Ni Thánh tế ty trị
lành đâu!!!”
“Không phải Thánh tế ty à? Vậy ai có thể có được bản lĩnh đó chứ?” Tất cả các
thực khách trong tửu quán đều bị tin tức đó hấp dẫn, nhốn nháo cả lên.
“Nghe nói đó là một vị tế ty còn nhỏ tuổi và rất thần bí. Lúc đó thương thế
của Xích Diễm nặng đến nỗi ngay cả An Đông Ni điện hạ cũng thúc thủ vô sách!”
“Được rồi, đừng có dài dòng nữa, mau đi làm việc đi!! Giọng điệu cằn nhằn khó
nghe của lão bản truyền lại.
“Dạ … vâng…” Gã bồi bàn gật đầu vâng dạ với dáng vẻ ngầm hứa hẹn sẽ còn nhiều
điều đáng chờ nghe.
Lúc này, cửa quán chợt mở ra. Một thiếu niên tay cầm quyền trượng, người khoác
trường bào của tế ty, dẫn theo một con chó cưng trắng như tuyết bước tiến vào.
Họ chính là Sở Thiên và Tiểu Bạch.
Trường bào trắng bạch không vết dơ, thủ trượng của tế ty cao hơn nửa thân
người, mái tóc đen dài phủ tới bờ vai, gương mặt đẹp lạnh lùng như đao kiếm,
cộng thêm thân người cao lớn đĩnh đạc... đó là hình tượng của Sở Thiên lúc bấy
giờ.
“Xin chào ngài, tế ty tiên sinh tôn quý, hoan nghênh quang lâm!” Tiểu bảo lập
tức bước lên đón chào.
.... Tìm một cái bàn còn trống sạch sẽ gần cửa sổ .... Thò tay nâng cái bụng
núc ních thịt của Tiểu Bạch lên, đặt nó lên trên bàn .... “Cho ta hai tô mỳ!”
“Hai... hai tô mỳ?” Dò xét áo quần tuy không quý phái nhưng cũng không nghèo
hèn trên người Sở Thiên, gã tữu bảo không dám tin: “Tế ty tiên sinh, ngài thật
sự muốn gọi hai tô mì à?”
“Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Lối sống đọa lạc là bước đầu của sự diệt vong!”
Lời nói tròn trịa, thần tình từ ái, đó chính là thứ mà Sở đại thiếu gia học
được nhuần nhuyễn nhất từ hành vi của An Đông Ni. Dần dần, cung cách của gã
cũng trở nên đọa lạc giống y lão sư phụ mắc dịch đó!
Sờ mấy đồng tiền còn sót lại trong thắt lưng, gã nói tiếp: “Vậy thì cho ta mấy
món ngon nhất được các ngươi dùng làm chiêu bài ơ đây đi!”
“Ô ô...” Tiểu Bạch kháng nghị vài liên hồi.
“Ờ, lấy thêm một hồ rượu ngon nữa nghe!” Trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, thầm chửi:
“Coi cái tên tiểu tửu quỷ ngươi kìa, nếu trên đường ngươi không uống rượu như
trâu thì ta đâu có khuynh gia bại sản đến như vầy!”
Lấy ra một mai tiền, gã tùy tiện giao cho tiểu bảo, nói: “Ngươi đến phủ của
Tạp Nạp Tư hầu tước truyền tin dùm ta, nói là có một người tên gọi là Sở Thiên
đang ở đây.” Diện tích và sự phức tạp của đô thành khiến cho Sở Thiên thầm cắn
lưỡi chào thua, đi quanh quất cả nửa ngày mà chẳng thể nào tìm được nhà đại ca
ở chỗ nào, giờ gã chỉ còn biết nhường cho người nào rành đường thế mình đi gọi
người đến mà thôi.
Lén nhìn lão bản đang bận tính toán ở xa xa, gã bồi bàn nhanh chóng chộp lấy
tiền cho vào túi, rồi thấp giọng hỏi: “Ngài là bằng hữu của Tạp Nạp Tư hầu
tước à?”
“Cái gì? Không được à?”
“Được! Đương nhiên là được!” Gã bồi bàn cười cười đáp, “có điều tôi chỉ kỳ
quái là tại sao một đại nhân vật như ngài lại đến cái chỗ nhỏ xíu khỉ ho cò
gáy này.”
“Đừng có nói lời thừa nữa, mau đi đi!” Sở Thiên không chịu được bực bội khua
tay khua trượng liên hồi.
---o0o---
Mười mấy ngày trước, cuối cùng Sở Thiên cũng được An Đông Ni đồng ý cho “tốt
nghiệp”, nói cho đúng thì là bị An Đông Ni khai trừ.
Theo lời của Thánh Tế ti nói, thì nhìn suốt lịch sử của đại lục, chưa bao giờ
xuất hiện một học sinh bất kham như Sở Thiên vậy. Chỉ có cái thuật Trì Dũ sơ
cấp nhất mà gã phải bỏ hết mấy tháng mới học xong, nhưng hiệu quả chỉ đủ làm
cho Tiểu Bạch thư giãn gân cốt.
Đương nhiên Sơ Thiên không phải là không thu hoạch được gì. Lần tắm máu vừa
rồi không phải là tắm chơi cho nó lạ, mà theo An Đông Ni xác nhận, thì Sở
Thiên đã được máu của Cự Long thuộc hỏa hệ tẩy sạch nhục thân, sau này có thể
miễn dịch đối với bất cứ ma pháp nào thuộc hỏa hệ! Có điều, ai ngờ Sở đại
thiếu gia không biết phải trái gì, sau khi biết được việc này, gã suốt ngày tơ
tưởng, nhất định sau này phải kiếm cho kỳ hết mấy con cự long thuộc hệ khác,
xin tí huyết tắm cho nó ... “cực sang”, miễn dịch hết với mọi loại ma pháp.
Người thất vọng nhất chính là An Đông Ni, sau bao công khó nhọc, cuối cùng vào
nửa tháng trước lão lệnh cho Sở Thiên hạ sơn, để có thể lịch duyệt giang hồ,
lấy thực tiễn để trưởng thành!?
Đến nước như vậy, Sở đại thiếu gia lại cảm kích lão sư phụ tận đáy lòng. Nhân
vì lúc ly biệt, An Đông Ni đem toàn bộ bảo vật mà lão có được đem tặng hết cho
Sở Thiên, còn giấu trong Không gian giới chỉ, nói rằng sợ sau này Sở Thiên
xuống núi làm lão mất mặt! Điều này hại cho Sở Thiên mắt vươn đầy lệ nóng,
thương cho lão sư phụ “côi cút” một mình, tấm thân già còm không ai coi sóc!
Bất quá, sự đau lòng của Sở Thiên mau chóng chuyển thành phẫn nộ. Tiểu Bạch
quả là khó nuôi khó dạy! Khi Sở đại thiếu gia vô tình cho nó nếm tí rượu, chú
chàng liền mê tít ngay cái thứ thức uống cay cay nồng nồng này, hễ cứ tới bửa
cơm là nó dùng đôi mắt long lanh ánh lệ, nhìn ngó hấp háy với Sở Thiên, buộc
gã phải tốn ít nhất mấy mai tiền mua rượu cho nó nhắm.
Cứ thế, mãi cho đến đế đô, khi sờ vào túi tiền rỗng tuếch, Sở Thiên mụ mị cả
người. Trăm sự hiện giờ chỉ còn biết nhờ vào vị đại ca hào sảng mà thôi.
“Lão bản! Tính tiền!” Thu hồi tư lự, ôm Tiểu Bạch lên, một người một chó no
say đứng dậy.
“Tất cả là hai mươi mai tiền” Lão bản mập ú người nhễu nhại mồ hôi lạch bạch
bước đến.
“Sao mắc vậy?!” Sở Thiên sờ nắn túi tiền, “Vật giá ở đế đô mắc lên từ bao giờ
thế?”
Nhanh chóng quét mắt nhìn các trang bị trên người Sở Thiên, lão bản cười nói:
“Hè hè, Tế ty tiên sinh, vật giá ở thành này đó giờ vẫn như vậy à.”
“Ối, vậy thì đợi một chút, bằng hữu của ta sẽ đến ngay, y sẽ thế ta thanh toán
chỗ này.” Sở Thiên vỗ vỗ lên lưng Tiểu Bạch, chuyển thân ngồi xuống.
“Hừ hừ, tiên sinh ngươi không phải là không có tiền thanh toán đó chứ??” Những
nếp thịt trên người của Lão bản nhanh chóng rúng động theo ngữ khí của lão.
“Ta chỉ tạm thời quên mang theo tiền thôi mừ, bất quá...” Sở Thiên vẫn giữ nụ
cười cầu tài trên môi.
“Thì ra là không mang tiền theo! Vậy thì tìm cái gì đó thế lại!” Dứt lời, lão
đưa cặp mắt tham làm nhìn thủ trượng trên tay Sở Thiên, “vậy lấy cái này bù
vào?!”
“Hừ!” Sắc mặt Sở Thiên sầm xuống, “chờ một chút, tiền không thiếu một cắc cho
ngươi!”
Dứt lời, gã trừng mắt nhìn lão bản một cái, rồi xoay đầu nhìn ra cửa sổ, không
thèm lý đến lão nữa. Bất quản là ở thế giới nào, loại người tiểu nhân như thế
này đều có cả, dây vào họ làm chi cho mệt xác! Nhìn cảnh vật bên ngoài, Sở
Thiên nhẹ vuốt lên lưng Tiểu Bạch, bình tĩnh chờ Tạp Nạp Tư đến.
Vốn biết mình là một kẻ kiết xác, Sở Thiên đặc biệt chọn một quán rượu nhỏ
xuềnh xoàng ở ven đường, không ngờ vẫn chuốc lấy sự phiền phức.
“Chu choa! Không có tiền mà còn bày đặt ta đây, mau đưa cây thủ trượng đó cho
ta!” Vừa nói, cánh tay mập mạp trên thân thể phì lũ của lão bản hướng về Sở
Thiên.
“Cút đi!” Sở Thiên giơ thủ trượng lên, rùng rùng nhỏm dậy, hàn quang trong mắt
càng dày.
“Con mẹ nó! Một tên tiểu tế ty như ngươi mà dám đánh người hả!?” Lão bản xoắn
tay áo lên, “đến chỗ này uống rượu, ngươi còn tưởng ngươi là một đại nhân vật
nào chứ!?”
“Hắn nói ngươi cút! Không nghe hả?” Một cánh tay to lớn nắm chặt cổ áo lão bản
đang muốn phát tác.
“Đại ca!” Sở Thiên mỉm cười đứng lên nghên chào Tạp Nạp Tư trong dáng điệu một
quý tộc hào hoa.
“Tạp Nạp Tư hầu tước? Đại.... đại ca?” Lão bản là người có chút kiến thức về
các đại nhân vật trong đế quốc, trong tay Tạp Nạp Tư từ từ than thầm xìu xuống
như cọng bún.
Lúc này, tên hầu bàn đi theo Tạp Nạp Tư quay lại vội chạy tới đỡ cái thân mình
mập núc ních của lão bản ngồi xuống ghế.
“Ha ha, xem ra tinh thần đã tốt hơn rất nhiều!” Tạp Nạp Tư vỗ vỗ lên vai Sở
Thiên, mỉm cười tán thưởng.
“Sư phụ của đệ, An Đông Ni điện hạ có khỏe không?”
An Đông Ni!? Sư phụ!??? Đến lượt gã bồi bàn kiên cường là vậy mà cũng ngã ngữa
ra ... xỉu!