Vượt Thời Gian.


Người đăng: aiuethuyoi

Lắng nghe cái bụng đang sôi rồn rột, lại nhìn từng làn sương trùng trùng điệp
điệp che ngút tầm mắt, Sở Thiên không nén được thở dài. "Ài! Chỉ hận mình
không đến đây."

Đến địa phương quái quỷ này đã hơn tháng, nhìn vầng trăng đỏ chạch trên đầu,
Sở Thiên tiếp tục khẳng định chuyện này thêm lần nữa, "Mình đã đến một thế
giới khác rồi!"

Nhớ lại, gã chợt bị mê đi trong cơn cuồng phong đầy sấm sét, hai mắt nhắm
chặt, đầu óc vù vù. Mở mắt ra, gã đã thấy mình rơi vào vùng sơn mạch chập
chùng. Thực vật mọc đây đó tô điểm cho quần sơn, cổ thụ thì cao vút trời, lùm
cây bụi thì đủ loại hình dạng, ít nhiều cũng giống như ở địa cầu. Cái khác
biệt duy nhất là mặt trăng màu đỏ trên không trung.

Nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày, Sở Thiên hoài nghi mình đã trở về thời nguyên thủy.
Cái chỗ quỷ quái này, trong thời gian lâu như vậy mà một tiếng động đậy nhỏ
của động vật cũng không nghe thấy, hại cho gã chỉ ăn toàn thực vật qua ngày,
lưỡi đã mau chóng thò lò ra như chim! Y phục mặt trên người sau nhiều ngày
lang thang đây đó đã không còn che được thân thể nữa.

Đi được một lúc, Sở Thiên tìm được một cây đầy trái. Gã lao vào vặt lấy vặt
để, lát sau cây đã trụi lũi toàn cành, vì hầu hết trái và lá đã chuyển thành
chất dinh dưỡng trong bụng và vật che thân của gã.

Trong một tháng nay, Sở Thiên cuối cùng đã chấp nhận sự thật là mình đã bị đưa
ngược thời gian trở về quá khứ, và cũng bắt đầu nổi đóa chửi bới chư thiên
thần phật nhặng xị cả lên! Ông trời đáng chết! Tất cả những nhân vật mà hắn
đọc trong tiểu thuyết huyền ảo sau khi chuyển thế nếu không mang một thân vũ
công tuyệt thế thì cũng có kỹ năng kỳ dị, sau đó có được vô số tiền vàng cùng
mỹ nữ hầu cận sát bên người. Còn bản thân hắn thì sao? Hầu như chỉ là một sinh
viên chưa tốt nghiệp ở trường Đại học Nông Lâm không hơn không kém. Hơn nữa,
hắn lại học ở cái chuyên ngành mà nếu gọi cho dễ nghe một chút, thì là “y học
động vật”, còn nói bình dân một chút, thì chính là.... Thú Y!

Dường như lời rủa xả của Sở Thiên có chút tác dụng. Sau khi tìm kiếm thức ăn,
hôm nay, gã cuối cùng cũng đã tìm thấy được thịt. Xét tình hình trước mắt, Sở
Thiên thầm khen trời đất linh thiên, trong cảnh đất trời tiếp giác này mà lại
có một con thỏ trắng như tuyết ..... à không, một con ... chó nhỏ cỡ bằng bàn
tay đang nằm đó rên grừ grừ. Chân sau nhỏ bé của nó có vẻ không bình thường,
có lẽ là bị gãy.

Từng đợt gió núi quét qua, thảo mộc khắp nơi rung rinh phát ra tiếng động rì
rào, bụng Sở Thiên do đó cũng kêu theo. Đối với một người hơn một tháng ăn
toàn rau dại trái rừng, thì cái thứ "Hương nhục" miễn phí này ắt sẽ có mùi vị
vô cùng đặc biệt, không chừng ngon hơn những món cao lương mỹ vị tại những nhà
hàng sang trọng mà người ta hay dùng.

Sở Thiên tặc lưỡi, dường như là ngửi thấy mùi cầy tơ nướng, nước bọt tứa ra
ừng ực, thầm tạ ơn trời đất, cầm lấy một cây gậy gỗ chuẩn bị làm món chó thui.
Tuy món thịt này chắc chỉ được một hai miếng, nhưng dù sao nó cũng là thịt.

Chú chó nhóc chắc biết mình chuẩn bị đối diện số mệnh, toàn thân run lập cập
giương đôi mắt to tròn lung linh và rất tội nghiệp nhìn Sở Thiên.

"Hồ hồ! Nhìn cái quái gì mà nhìn?" Do dự một lúc, Sở Thiên cuối cùng đánh thở
dài một cái, cắn răng ném khúc gỗ xuống đất, lùi về sau ngồi phịch xuống đất.

Được đào tạo thành một bác sĩ thú y, trong lúc thực nghiệm Sở Thiên đã ngược
đãi không ít tiểu động vật, lại còn "tàn nhẫn" tiến hành phẩu thuật không ít
chó mèo. Nhưng hôm nay không giống như thế! Chú chó nhóc này có ánh mắt đầy bi
thương, gương mặt lại nhăn nheo biểu lộ đầy tình cảm. Phải rồi, đó chính là
biểu tình của nhân loại. Điều này khiến Sở Thiên hoảng hốt nhận ra rằng, cái
mà mình định "măm măm" ấy không phải là một chú chó thường…

"Coi như là ngươi gặp may! Gặp phải người tốt như ta thế này." Sở Thiên vỗ nhè
nhẹ lên đầu chú chàng. Không ngờ bản thân mình sắp bị đặt cho cái danh là "gã
đồ tể" chuyên chích chó thiến mèo, lại có ngày phát lòng từ bi tâm phật như
vậy. Lúc trước, khi học môn Giải Phẩu Động Vật, Sở Thiên đã khiến cho toàn lớp
kinh hãi và ói mửa tùm lum, bởi vì gã đem con vật thí nghiệm phanh thây thành
từng miếng nhanh thoăn thoắt dưới sự tán dương của giáo sư....

"Gu gu gu..." Chú chó nhóc dụi đầu cọ má liếm láp vào tay Sở Thiên loạn cả
lên, lộ ra một chiếc lưỡi xinh xinh màu hồng phấn rất xinh. "Ha Ha! Có ý tứ!"
Sở Thiên nhìn ngắm chân sau của chú nhóc, bảo: "Hôm nay vận khí của ngươi
không tệ, gặp được một gã thú y giỏi nghề như ta!"

Lúi húi thu lượm các nhánh cây xếp thành một bó, gã lầm bầm: "Cứu người thì
cứu cho trót, giờ ta giúp tiếp lại cái xương chó gãy của ngươi, hơi đau đấy
nhé, ngươi cần phải ráng chịu không được loạn động đâu!" Nói xong, Sở Thiên
như tự cười chính mình, cần chi phải nói mấy điều vô nghĩa đó với một con chó
chứ?

"Gư gư!" A! Chú nhóc này còn gật gật cái đầu nhỏ xíu của nó nữa chứ, Sở Thiên
ta chắc là đang mơ! "Ê, bộ ngươi nghe ta nói được hả?" Đôi mắt long lanh đó
nhanh chóng chớp lấy hai ba cái... "grư grư..."

Ối cha! Sao chó ở dị giới có trí khôn đặc biệt siêu phàm thế kia!?

Không nói lời thừa nữa, Sở Thiên nhanh chóng kéo khớp nối các đầu xương bị gãy
của chú chó cho ngay ngắn rồi dùng nẹp bó chặt lại. Toàn bộ quá trình thực
hiện chỉ mất khoảng ba phút. Ngắm kiệt tác của mình, Sở Thiên không khỏi đắc
ý. Bốn năm học đại học quả không uổng công, tuy chưa cưa đổ được nữ bằng hữu
nào, nhưng sự thông thạo về kỹ thuật thú y của gã đã khiến cho quý thầy cô
trong trường hảnh diện.

Nhớ đến thân phận thú y của mình, rồi nghĩ đến các nhân vật chính trong các
truyện được đọc, lại nghĩ tiếp đến bản thân mình... Sở Thiên không khỏi thở
dài thườn thượt, tiền tài mỹ nữ bây giờ thậm chí còn xa vời hơn lúc trước
nhiều. Trở thành nhân vật xuất chúng thì không dám mơ rồi, chỉ không biết
người ở thế giới này có nuôi thú cưng hoa kiểng hay không? Nếu có thể mở một
"Thú y viện" thì hay quá, ít nhất cũng có cái để ăn.

Chú chó nhóc sau khi được chăm sóc đã nằm ườn thoải mái xuống đất kêu ư ử, cái
đuôi nhỏ bé không ngừng ngoe nguẩy. Ngắm nhìn chú cún con khả ái ấy, gã nheo
nheo hai mắt. Một nụ cười nham nhở chợt nở trên môi Sở Thiên: "Tiểu oan gia,
ngươi không có người nhà nào khác à?"

Lắc đầu... Sở Thiên thấy thế vô cùng thích thú, cười lên trông có vẻ đẹp trai
hơn một chút.

"Vậy thì sau này theo ta nhé?" Do dự một lúc, rồi gật gật đầu...

"Từ hôm nay chúng ta sẽ đồng mệnh tương liên rồi!" Sở Thiên buồn buồn nói.
Nhưng gã lại nhận được ..... một cái gật đầu mừng rỡ...

"Đặt cho ngươi tên gì bây giờ nhỉ? .... à, vậy kêu là.... Tiểu Bạch đi...."
Một trận lắc đầu quầy quậy như cuồng phong.

"Ha ha!" Không quan tâm đến ý kiến phản đối, Sở Thiên chống nạnh cười vang, tự
mừng cho mình vừa lừa được một chú chó "vị thành niên" thành công. Gắn kết
sinh mệnh với nhau không có gì sai, chỉ là, cái mạnh nhỏ của Sở Thiên trong
dãy núi cao vút chập chùng ở dị giới thế này, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Có
được Tiểu Bạch theo cùng, vừa có thể giải quyết cảnh ngộ cô thân độc quả của
mình, vừa có thể cho nó đi đoạn hậu khi gặp ma thú! Hơn nữa, nếu gặp cường đạo
có thể dùng nó làm mãi lộ! Và quan trọng nhất là, khi sắp đói chết rồi, thì nó
có thể là miếng ăn cuối cùng!

Tiểu Bạch không hề biết gì về tương lai bi thảm của mình, hồn nhiên lấy chân
vuốt vuốt trán, không ngừng lúc lắc cái đầu qua qua lại lại, thậm chí còn "ư
ư" làm như rất phiền não về cái tên mới của mình.

"Tiểu huynh đệ!" Đột nhiên, một giọng trầm thấp vang lên khiến Sở Thiên đang
lửng lơ tơ tưởng chợt quay về với hiện thực, vừa đem đến cho gã niềm hưng phấn
vô tận. Ba chữ "Tiểu huynh đệ" này khiến Sở Thiên vui mừng vô hạn. Đó là vì,
thứ nhất, cuối cùng cũng gặp được con người, không còn quanh quẩn ở quần sơn
này lây lất qua ngày nữa. Thứ hai, người ở nơi này nói Hán ngữ. Thứ ba, từ
cách xưng hô đầy lễ mạo kia, có thể thấy người vừa đến không có ác ý gì!

Muốn rõ ba điểm trên, Sở Thiên nhanh chóng chỉnh sửa lại ý tưởng, chuận bị
nghên tiếp lần giao tiếp đầu tiên ở dị giới.

"Ô, xin chào! Thỉnh vấn huynh là ... ?" Vừa trả lời, Sở Thiên vừa đánh giá
tráng hán trước mặt. Toàn thân của y bận một bộ Kỵ sĩ Khải giáp rất đẹp theo
phong cách của thời trung cổ ở châu u, sau lưng có treo một cổ kiếm dài cỡ hai
mét, tóc ngắn đen tuyền. Sắc diện của y rất uy nghi tuy có chút tiều tụy.

"Tại hạ chính là Tạp Nạp Tư của Khải Tát đế quốc, xin hỏi quý tính của tiểu
huynh đệ? Sao lại xuất hiện ở Lạc nhật sơn mạch này?" Dứt lời, y hưng phấn
thưởng thức bộ "Bì thảo" của Sở đại thiếu gia.

Nguyên địa phương này gọi là Lạc Nhật sơn mạch. Sở Thiên mang trên người bộ đồ
hoa cỏ nên cũng có chút bối rối. Gã cuối cùng cũng biết được cái chỗ đã khiến
mình chịu khổ bấy lâu nay có tên là gì.

"Nguyên là Tạp Nạp Tư tiên sinh a." Sở Thiên gật đầu cười mĩm, lộ xuất vẻ mặt
tươi cười.

"Ngươi không hề nghe danh ta à?" Thấy bộ dạng bình tĩnh của Sở Thiên như vậy,
Tạp Nạp Tư có chút ngạc nhiên. Y lập tức cười cười nói: "Hơi mạo muội rồi,
trên đại lục này đâu phải ai ai cũng đều biết ta đâu."

Không biết cái gã trước mặt mình nổi danh như thế nào mà có thể tùy tiện chọn
bất cứ người nào đều biết gã hay sao?! Vậy thì phải cẩn thận mới được. Đầu óc
của Sở Thiên thầm tính toán nhanh như chớp, miệng cũng nói không dứt: "Ta tên
Sở Thiên, nguyên ngụ tại một tiểu sơn thôn rất xa ở đây. Lần đầu đến nơi này,
người trong thôn của ta bị cường đạo giết hết, chỉ một mình ta thoát được, kết
quả là chạy đến chỗ này thì lạc đường..."

Hiện tại, Sở Thiên cảm thấy bội phục kỹ năng diễn xuất của mình, đến nổi ngay
cả Tạp Nạp Tư rất nổi danh đang đứng trước mặt cũng vì mình mà thở dài không
ngừng, nên không khỏi cười thầm!

"Thôn ta ở rất xa, không được nhiều người biết đến. Nghe huynh vừa nói, nhất
định là rất có danh khí?"

"Nguyên huynh đệ sinh trưởng ở Thiên tích thôn tử hả, hèn gì chưa hề nghe đến
ta." Tạp Nạp Tư khe khẽ mỉm cười, không hề nóng giận đối với nghi vấn của Sở
Thiên. "Xin cho phép ta tự giới thiệu: Tạp Nạp Tư, quân đoàn trưởng của Hỏa
Long quân đoàn thuộc Khải Tát đế quốc, long kỵ sĩ, Tạp Nạp Tư hầu tước."

Long Kỵ sĩ!? Sở Thiên xoay mắt hai lần, giống như vừa câu được một con cá to
vậy!


Di Giới Thú Y - Chương #1