Quải Niệm


Người đăng: monstergra44

Cuộc sống của những tân sinh trong học viện cũng không khác mấy so với cuộc
sống của các sinh viên Y Khoa tại Thượng Kinh. Mỗi sáng sớm đều phải đến tập
hợp ở lễ đường của học viện và nghe viện trưởng huấn thị.

Lần đầu tiên Mộ Dung Thiên có may mắn gặp được một vị thánh cấp chiến sĩ trong
truyền thuyết - viện trưởng Bố Luân Đặc, nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy
thất vọng nhất chính là lão không có hào quang bắn ra bốn phía như trong tưởng
tượng của mình, mà trái lại, Bố Luân Đặc có bề ngoài của một lão nhân rất bình
thường. Nếu cầm một viên gạch nhỏ rồi ném vào đầu của đám đông, khi nó rơi
trúng bất kỳ ai thì người đó cũng có vẻ ngoài giống như lão vậy thôi. Mộ Dung
Thiên có cảm giác như là bất cứ một người quét đường hay thu dọn phân nào ở
tại địa cầu cũng còn dễ nhìn hơn lão nữa kìa. Hơn nữa, lão lại còn mang một bộ
mặt đưa đám chán phèo, toàn bộ quá trình phát biểu từ đầu tới đuôi đều không
có chút cảm xúc hy nộ ái ố gì cả, ngay cả đôi mày cũng chẳng buồn nhíu lại một
lần. Nếu không phải lão còn mở miệng nói chuyện được thì hẳn là Mộ Dung Thiên
đã nghĩ rằng lão giống với một tảng đá lớn hơn là một con người rồi. Sự hiền
lành của vị viện trưởng An Cách La Hy học viện quả nhiên là danh bất hư
truyền, xem ra nó còn vang dội hơn cả danh tiếng thánh cấp của lão nữa.

Các học viên mới ở xung quang thì lại không nghĩ như hắn. Bọn họ đều là những
chú ngựa non, là những chiến sĩ mới lớn chưa có kinh nghiệm, nay lần đầu được
nhìn thấy một vị tuyệt thế cường giả và đồng thời cũng là thần tượng trong mắt
họ, nên ai nấy cũng đều biểu hiện ra sự khích động không gì sánh nỗi. Tuy bài
phát biểu của Bố Luân Đặc không có gì hấp dẫn, nhưng lão vẫn cứ nhận được
những tràng vỗ tay vang rền như sấm.

Chỉ có mỗi Mộ Dung Thiên là người cảm thấy buồn chán đến cực độ và cứ ngáp dài
suốt. Hắn đã nghe những lời huấn thị kia đến chai cả tai khi còn ờ trường học
tại địa cầu rồi, chung quy cũng chỉ là mấy lời khuyến khích đám học viên cố
gắng học tập, mỗi ngày đều phải vươn cao, và ráng phấn đấu để trở thành một
loại "tam hảo đệ tử". [1]

Khiết Tây Tạp ở bên cạnh thấy hắn ngáp hoài nên nhỏ giọng hỏi:


  • La Địch, tối hôm qua ngươi ngủ không được ngon à?

Trong đám học viên mới, nàng chưa quen được ai nên chỉ có thể đi chung với tên
bạn cùng phòng này, huống chi nàng cũng không muốn tiếp xúc với nhiều người để
hạn chế tỷ lệ bị bại lộ thân phận.

Mộ Dung Thiên lại ngáp thêm một cái, cả nước mắt cũng muốn lăn ra khóe mắt:


  • Đâu có, ta ngủ rất ngon, chỉ là bài huấn thị của lão mắc dịch kia quá buồn
    chán thôi.

Lão mắc dịch? Khiết Tây Tạp mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn. Đến ngay cả một
kẻ thích nổi loạn như nàng mà cũng rất tôn kính vị thánh cấp chiến sĩ trong
truyền thuyết kia, thế mà cái gã bạn cùng phòng này của mình lại còn ngạo mạn
hơn. Nàng lấm lét nhìn quanh như một kẻ trộm sợ bị người ta bắt gặp, may mà
những người khác đều đang say sưa nghe bài diễn thuyết của Bố Luân Đặc, hơn
nữa, hai người họ lại đang ngồi ở một góc vắng của lễ đường, nếu không thì chỉ
sợ sẽ bị đám người sùng bái kia nổi giận mà đánh cho đến chết.

Khiết Tây Tạp khẽ nhéo hắn một cái rồi thấp giọng nói:


  • La Địch, ngươi tốt nhất nên gọi lão là Bố Luân Đặc viện trưởng, dù sao thì
    lão cũng là một trong số rất ít thánh cấp chiến sĩ của Lam Nguyệt đế quốc
    chúng ta, thậm chí còn là của toàn thể đại lục này nữa. Chúng ta nhất định
    phải tôn kính lão một chút chứ.

Mộ Dung Thiên lơ đểnh gật gật đầu:


  • Ờ, lão già nọ…..à à, Bố Luân Đặc viện trưởng thật là thánh cấp chiến sĩ
    sao? Ta lại trông lão cứ y hệt như một tảng đá thôi à.


  • Suỵt!


Khiết Tây Tạp vội vàng đưa tay chặn ngay môi, ra hiệu cho hắn chớ có lên
tiếng. Tuy hắn đã thay đổi cách xưng hô, nhưng rốt cuộc thì ngữ khí vẫn còn
bất kính vô cùng.

Mộ Dung Thiên định nói thêm điều gì, nhưng Khiết Tây Tạp đã nhanh chóng nói
trước:


  • La Địch, ngươi cảm thấy nhàm chán lắm phải không? Vậy chúng ta hãy nói
    chuyện phiếm đi.

Nàng vốn là người to gan lớn mật, cả việc bỏ nhà ra đi mà cũng không sợ, thế
nhưng lại có điểm sợ cái gã bạn cùng phòng này, nàng sợ hắn lại nói lời ngông
cuồng lần nữa thì cả bọn sẽ bị rước vạ vào thân, đến lúc đó thì chắc sẽ bị dọa
cho chết khiếp hay sao.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì rất hưng phấn, nói:


  • Tốt lắm, ta biết vài mẫu chuyện cười hay lắm.

Khiết Tây Tạp thầm nghĩ như vậy cũng tốt, Bố Luân Đặc tiên sinh cũng đã thuyết
trình suốt hai giờ rồi, nhưng lão không nói năng lưu loát và thao thao bất
tuyệt, mà cứ mỗi lần nói một câu thì đều dừng lại vài giây, nghĩ được câu sau
rồi mới nói tiếp tục. Trong mắt người khác, có thể bọn họ cho rằng đó mới là
phong độ của bậc cường giả, nhưng dù sao thì Khiết Tây Tạp cũng không phải là
một thiếu nữ bình thường, vì thế mà nàng cũng có chút bực bội khó chịu. Do đó,
khi nghe Mộ Dung Thiên đề nghị thì hưởng ứng ngay, nàng muốn nghe xem rốt cuộc
thì hắn có thể kể được loại chuyện tiếu lâm gì!


  • Có một người phụ thân mang con trai của mình đi tắm, gặp lúc đó, mặt đất
    rất trơn, đứa bé trai bị trợt chân suýt té thì cố gắng lắm mới chụp được tên
    "tiểu huynh đệ" của phụ thân nó thì mới không bị ngã. Lúc ấy, phụ thân mắng
    nó: “mẹ nó, may là mi đi tắm với gia gia mi đấy, nếu đi với mẫu thân mi thì có
    phải là sẽ té chết rồi không?”

Mộ Dung Thiên vẫn xào lại món cũ, những "chiêu thức" của hắn cứ y như là ba
chiêu búa của Trình Giảo Kim vậy, chúng đều là những tuyệt kỹ tất sát, chưa
từng gặp bất lợi bao giờ, nhất là khi ở trước mặt nữ nhân thì lực sát thương
lại càng rất lớn.

Khiết Tây Tạp vừa nghe xong thì thoáng sửng sốt một chút rồi bất giác không
nhịn được mà phải bật cười khanh khách, nhưng nàng lập tức ý thức được sự thất
thố của mình, nên vội vàng che miệng lại, còn mặt thì đỏ ra tới mang tai. Tuy
bên ngoài của nàng vẫn là vóc dáng của một nam nhân, nhưng dù sao thì nàng
cũng là một nữ hài tử, luôn luôn có sự rụt rè của một nữ nhân; tuy nhiên, cũng
may là đã có thuật dịch dung che đậy nên không ai nhìn ra được vẻ dị thường
của nàng. Hơn nữa, lúc vừa rồi không nhịn được mà cười ra tiếng, nhưng nàng đã
quên dùng Nghĩ Âm thuật để thay đổi thanh âm, vì thế mà nàng cũng có chút thấp
thỏm bất an.

Mộ Dung Thiên nhíu mày nói:


  • Huynh đệ, sao giọng cười của ngươi lại giống bọn nữ nhân thế? Đại trượng
    phu nếu có cười thì phải cười lớn, cười cho có khí thế một chút, tỷ như là: ha
    ha, hắc hắc, hề hề, khà khà, hố hố, chứ đừng có cười khúc kha khúc khích, thật
    là quá buồn nôn đi.

Mộ Dung Thiên vừa nói mà cũng vừa cảm thấy tóc gáy của mình đang dựng đứng cả
lên.

Thấy hắn không chú ý tới mấy điểm sơ suất khác, Khiết Tây Tạp thở phào nhẹ
nhõm, liền đáp luôn miệng:


  • Đúng, đúng, ngươi nói không sai chút nào.

Mộ Dung Thiên vuốt cằm, tỏ ra vẻ như đang giáo huấn một kẻ vãn bối, rồi nói:


  • Vậy mới đúng chứ, tốt lắm, chúng ta tiếp tục câu truyện đi.

Kỳ thật, không phải Khiết Tây Tạp không thích cái loại chuyện tiếu lâm dành
cho người lớn và mang đầy sắc thái kích thích tâm lý này, nhưng hầu như đại đa
số nữ nhân tuy có tính rụt rè nhưng ai nấy cũng đều có tính tò mò và ham thích
những điều mới lạ, chỉ là họ e ngại thân phận nữ nhân của mình nên mới tỏ vẻ
dửng dưng mà thôi. Tuy nhiên, điều nàng sợ nhất chính là sẽ không nhịn được
cười, đến lúc đó vị tất đã có được may mắn như lúc nãy, vì thế nên nàng mới
vội nói:


  • Thôi đi, La Địch, hay là ngươi kể chuyện gì có chiều sâu một chút đi.

Mộ Dung Thiên gật gật đầu nói:


  • Được chứ, thật không ngờ ngươi lại là một người có chiều sâu đó nhe. Vậy ta
    sẽ kể cho ngươi nghe một số chuyện mang tính triết lý về nhân sinh nhé.

Hắn thoáng dừng lại một chút, rồi sau đó liền nặn ra một bộ mặt tang thương
như đã trải qua nhiều phong ba bão táp, thở một hơi dài và nói:


  • Cuộc sống ở trên đời này thật giống như là bị cưỡng gian vậy, khiến người
    ta chỉ có hai lựa chọn: một là phản kháng, hai là hưởng thụ. Còn chức nghiệp
    thì lại tựa như một ả dâm phụ, ngươi không "cưỡi" thì sẽ có người khác "cưỡi”.
    Còn xã hội ư, nó thật giống như là việc mình tự an ủi mình vậy, tất cả mọi thứ
    đều phải dựa vào chính đôi tay của mình để giải quyết thôi!

Khiết Tây Tạp thiếu chút nữa là ngất xỉu luôn. Lời hắn vừa nói thì đúng là có
chiều sâu rồi, rất có đạo lý và ý vị cũng sâu xa, tuy nhiên, sao lại đem những
thứ đó đi so sánh quá đáng như thế chứ? Thật đúng là nói ba câu cũng không thể
rời khỏi bản sắc cũ mà. Khiết Tây Tạp chợt có cảm giác hỉểu biết được phụ mẫu
của gã bạn cùng phòng này rất mãnh liệt. Họ có thể sinh ra được một người
thuộc loại cực phẩm như hắn thì hẳn là không tầm thường chút nào!

May mà lúc ấy Bố Luân Đặc tuyên bố kết thúc bài diễn thuyết vừa dài vừa chán
của lão, nếu không thì Khiết Tây Tạp thật không dám cam đoan tâm hồn thơ ngây
trong sáng của mình còn có thể chịu đựng được sự công phá của tên sắc lang này
thêm bao lâu nữa đây. Nàng có cảm giác rằng nếu mình còn đi theo hắn thì sớm
muộn gì cũng sẽ biến thành một thiếu nữ bất lương thôi quá. Từ bấy lâu nay,
nàng vẫn thích vô cớ mà khiến cho gia tộc náo loạn cả lên, và cũng đã tự nhận
mình là một thiếu nữ “bất lương” lắm rồi.

Tiếp theo đó thì tiết học đầu tiên chính thức bắt đầu, Mộ Dung Thiên phấn chấn
đi vào phòng học,hắn nhìn tình cảnh trước mắt mà cảm khái muôn phần, từ chỗ
ngồi, bạn học, bảng đen, giảng sư, vv....tất cả đều rất quen thuộc và thân
thiết. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất là hắn không còn ở địa cầu nữa, mà
là đang ở một địa phương rất xa lạ, nhưng bây giờ hắn cũng dần dần hiểu rõ cái
nơi xa lạ này, và đồng thời cũng bắt đầu dung nhập vào nó.

Nếu như muốn nói còn một chỗ khác biệt nữa thì đó là việc Mộ Dung Thiên chủ
động đi chiếm lấy một vị trí ở hàng trên cùng, vì chỗ đó sẽ tiện lợi cho việc
nghe giảng hơn, như thế đối với hắn mà nói, điều đó quả là một việc còn hiếm
thấy hơn cả việc cây già nở hoa nữa.

oooOooo

Tại một nơi khác trong vũ trụ, ở địa cầu, ngay trong lớp học của trường Y Khoa
tại Thượng Kinh, cùng lúc đó đã xảy ra một việc rất hiếm thấy. Thì ra người
học trò đắc ý nhất của các thầy cô giáo, tức Tiêu Băng, người luôn luôn ngồi ở
các dãy bàn trên cùng, vậy mà hôm nay lại đến ngồi ở cái bàn hai người ngồi ở
tại một góc cuối lớp. Nhưng chỗ ngồi bên cạnh nàng thì lại đang bỏ trống, nó
chính là nơi “ngự tọa” trước kia của Mộ Dung Thiên. Đó là một vị trí rất lý
tưởng để ngủ, xem tiểu thuyết và chơi game ở trong lớp học, song, không có ai
dám dành vị trí đó với tên lưu manh ấy cả, cho dù sau khi hắn đã mất tích thì
uy danh vẫn còn đó, vì thế mà cho đến nay nó vẫn còn được để trống.

Tiêu Băng nhìn chỗ ngồi trống kia mà phảng phất như nhìn thấy được tình cảnh
Mộ Dung Thiên đang ngủ, ngáy khò khò rất ngon giấc. Hình ảnh đó nàng đã nhìn
đến quen mắt ngay từ lúc nhỏ. Thế nhưng giờ đây, tình cảnh khiến cho người ta
thấy ghét đó không còn tồn tại nữa, bởi vì tiểu sắc lang ngồi cùng bàn của
nàng đã bị mất tích khá lâu. Đã ba tháng trôi qua, cảnh sát địa phương dốc
người đi tìm khắp nơi mà không có kết quả gì, nên cũng đã bỏ qua việc đó luôn
rồi, một kẻ cô nhi không thân không thích dù có biến mất khỏi thế gian này thì
cũng chẳng có mấy ai chú ý cả!

Chẳng lẽ hắn thật....thật sự đã chết sao? Trong lòng Tiêu Băng run lên, ngay
cả nàng cũng chẳng hiểu có ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy tới ngồi ở
đây. Tên vô lại kia bị mất tích thì nàng phải cảm thấy cao hứng mới đúng chứ,
thế mà sự thật lại không như thế, chung quy thì trong lòng nàng lại có chút
cảm giác nhớ mong không cách nào tả xiết!

Thì ra lúc còn học tiểu học, mỗi lần nàng bị tên lưu manh ấy quấy rầy thì đã
đánh cho hắn bầm dập cả người, toàn thân mang đầy thương tích, thế nhưng hắn
vẫn vô sỉ và hạ tiện đến cực độ. Những chiêu thức điên cuồng của nàng, những
chiêu thức khiến người ta vừa trông thấy thì đã sợ hãi, đã đánh cho tên tiểu
lưu manh ấy phải bò lê bò càng, trốn chui trốn nhủi như chuột, vậy mà sau đó
khi nhà trường phát giác và phê lỗi nặng cho hắn, thế mà hắn cũng chẳng để ý
chút nào, lại còn cười hề hề rồi nhận mình đã làm. Chỉ có hắn là có thể tùy ý
trêu ghẹo người ta, chứ không chịu nhường cái "vinh quang" đó cho ai cả. Bản
thân nàng vừa cảm thấy buồn cười và đồng thời cũng ngấm ngầm nảy sinh lòng cảm
kích với hắn, thế là sao nhỉ?

Hay là bởi vì thỉnh thoảng có những lúc hắn tự chế ra cây cung nhỏ, rồi dùng
loại hoa mà nàng thích nhất là úc kim hương [2] bắn tới ban công tầng bảy của
căn ký túc xá dành cho nữ sinh, khiến cho nàng có cảm giác vừa ngạc nhiên mừng
rỡ, và lại vừa cảm thấy rất lãng mạn chăng?

Hết

===========================

Chú thích

[1] Tam hảo đệ tử - là đệ tử hay học trò có 3 điều tốt là: phẩm chất tốt, học
tập tốt, và thân thể̉ khỏe mạnh.

[2] Hoa úc kim hương hay uất kim hương: tức hoa tu líp.


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #76