Phục Đan


Người đăng: monstergra44

Đó hiển nhiên là một câu hỏi ngớ ngẩn, trên đại lục này có ai lại không muốn
trở thành cường giả và được người người kính ngưỡng? Nhưng Lộ Thiến lại giật
mình mở to mắt, không thốt lên lời, bởi vì hai chữ “cường giả” đó đối với một
Tinh Linh có tố chất kém không thể đảm nhiệm được bất cứ chức nghiệp gì như
nàng quả thật là xa xôi với không tới, thậm chí cũng không dám nghĩ tới dù chỉ
một lần.

Mộ Dung Thiên thấy nàng lo lắng không nói gì, nên hỏi lại lần nữa:


  • Tiểu Lộ, muội có muốn không?

Hắn đã hạ quyết tâm, sẽ nhường viên đan dược màu xanh thẫm đó cho Lộ Thiến
phục dụng, bởi hắn không muốn vạn nhất có một ngày nào đó, mình không may tử
chiến thì nàng sẽ lại trở thành một thiếu nữ đáng thương bị người đời thóa mạ,
không ai bảo vệ. Huống hồ, cho dù hắn có thể bảo bọc nàng, nhưng Lộ Thiến vẫn
cứ suốt đời phải sống bất an dưới sự che chở của mình, mỗi thời mỗi khắc đều
thấp thỏm lo sợ bị người khác phát hiện ra thân phận vô chức nghiệp giả. Bởi
vậy Mộ Dung Thiên muốn vị muội muội này trở thành một người có năng lực tự bảo
vệ bản thân, tự mình đứng vững trên đời, đồng thời còn giống như hắn, trở
thành một cường giả được người khác tôn kính. Hơn nữa, Lộ Thiến là muội muội
của mình, nếu nàng có thể mạnh hơn, vậy chẳng phải cũng là gián tiếp nâng cao
thực lực của mình sao, như thế thì có khác gì nhau đâu?

Lộ Thiến thấy dảng vẻ Mộ Dung Thiên không giống như đang nói đùa, nàng mím môi
dè dặt thốt ra một chữ:


  • Muốn!

Nhưng nàng vẫn không biết Mộ Dung Thiên có mục đích gì, dù là cường giả tối
cao trên đời cũng không dám nói có thể giúp cho người khác tăng cường năng lực
được.

Mộ Dung Thiên gật đầu nói:


  • Vậy thì được rồi, nhưng tất cả quá trình có thể sẽ trải qua cơn đau đớn mà
    người thường khó chịu nổi, Tiểu Lộ, muội có sợ không?

Mộ Dung Thiên nhớ đến lúc ấy mình phải chịu đựng sự hành hạ ghê người thì lại
phát run.

Lộ Thiến suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đáp:


  • Không sợ! Muội không muốn trở thành gánh nặng của La Địch ca ca.

Mộ Dung Thiên hài lòng nói:


  • Tốt lắm!

Hắn cũng biết nàng là một nữ hài kiên cường, cho nên dù bị mọi người bạc đãi
nhưng nàng vẫn dũng cảm biện minh cho song thân của mình.


  • Vậy, cởi quần áo của muội ra đi.


  • A?


Lộ Thiến cũng lộ vẻ bất ngờ như Lệ Toa và Lạc Na hai người lúc trước. Nàng đã
mười tuổi, tương đương với mười lăm tuổi ở địa cầu. Ở Thần Phong đại lục này
thì chín tuổi đã là thành niên, bởi vậy Lộ Thiến dù tâm địa có thuần lương
nhưng đối với chuyện nam nữ cũng hiểu biết chút ít. Đây là thiên tính của nhân
loại, đến một độ tuổi nhất định thì sẽ từ từ ngộ ra. Chỉ có điều là nàng không
giống như hai người kia, sau khi hết bất ngờ thì liền ngoan ngoãn cởi quần áo.
Dù vẫn không hiểu Mộ Dung Thiên muốn làm gì, nhưng kể từ hôm đi theo hắn thì
nàng đã coi bản thân mình thuộc về hắn rồi, đối với một vô chức giả mà nói,
được ma pháp sư thu nhận đã là một chuyện cực kỳ may mắn, huống hồ vị ma pháp
sư này cũng không có gì đáng ghét. Vả lại, Lộ Thiến cho rằng vị La Địch ca ca
này của mình cũng không phải dạng nam nhân háo sắc, bảo nàng làm vậy chắc là
hắn có lý do của hắn.

Đương nhiên, Mộ Dung Thiên không phải muốn làm chuyện xấu, chẳng qua hắn muốn
biết huyệt đạo của Tinh Linh có tương đồng với người địa cầu hay không. Hơn
nữa, việc phục dụng viên đan dược đó là một chuyện hết sức nguy hiểm, có thể
khiến người ta đau đớn tột cùng, nói không chừng còn có thể mất đi tính mạng
nữa kia. Hắn tuyệt không muốn đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì đáng tiếc.

Cả quá trình diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều so với cái đêm phải hướng dẫn Lệ
Toa và Lạc Na, bởi vì Lộ Thiến biết buông lỏng thân tâm, còn Mộ Dung Thiên thì
vì ảnh hưởng chuyện của Lăng Đế Tư nên cũng không nảy tà tâm. Tuy nhiên, thời
gian hao phí lại nhiều hơn bởi hắn biết dược lực quá mức hùng hậu, không thể
chỉ như trước kia dạy hai thị nữ trong một tối rồi để các nàng dựa vào trí nhớ
và kinh huyệt đồ để có thể tự xác định. Người hiểu rõ kinh mạch như hắn, lúc
ấy còn thiếu chút nữa đã mắc nạn nữa là. Đương nhiên từ kinh nghiệm rút ra
được, Lộ Thiến có thể sẽ thuận lợi hơn nhiều, đó cũng là nguyên nhân mà Mộ
Dung Thiên dám yên tâm đưa viên thuốc cho nàng phục dụng.

Ngoại trừ ăn cơm và nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại của Mộ Dung Thiên về cơ
bản đều dùng để hướng dẫn Lộ Thiến. Thoáng chốc đã mười ngày trôi qua, Mộ Dung
Thiên ngay cả chuyện đi thi kiểm tra năng lực toàn thân lần nữa cũng quên mất,
có điều mười ngày này không phải là không có ích lợi, hắn phát hiện “linh lực
chu thiên vận chuyển” thuật của mình sáng tạo ra quả thật rất có hiệu quả. Mặc
dù tác dụng của đan dược đã hết, nhưng chỉ cần mỗi ngày đều tu luyện, thì linh
lực trong cơ thể mỗi ngày sẽ một gia tăng, cho dù không quá rõ ràng, nhưng còn
hơn đánh chết ma thú mới có thể thu được chút linh lực ít ỏi đến thê thảm như
trước kia. Điều này quả thật đã khiến cho hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vả
lại công việc đó cũng không giống với việc tác chiến với ma thú, mỗi thời mỗi
khắc đều phải lo sẽ mất mạng.

Thêm vào đó, được vị “danh sư” Mộ Dung Thiên này dạy bảo, Lộ Thiến cũng từ chỗ
xa lạ, lờ mờ với những thuật ngữ mới như “kinh huyệt” liền trở thành hiểu rõ
như chuyện cơm bữa. Lộ Thiến có tố chất tuy thấp kém nhưng lại thông minh lanh
lợi, khiến Mộ Dung Thiên hết sức vui mừng.

Quá trình chuẩn bị đã thực hiện không tồi, kế tiếp chính là để Lộ Thiến uống
viên thuốc đó rồi hấp thụ đến mức tối đa hiệu lực của nó. Tối hôm đó, Mộ Dung
Thiên như thường lệ gọi Lộ Thiến vào phòng, hiệu quả của việc nhập định vào
buổi tối cao hơn ban ngày, bởi vậy nên nó cũng sẽ giúp tăng thêm chút cơ hội
thành công cho người luyện.

Mộ Dung Thiên lấy viên đan dược kỳ quái từ Trữ Vật châu ra, qua hơn nữa tháng
nó vẫn không thay đổi chút nào, vẫn hoàn mỹ đến nỗi tác phẩm đắc ý nhất của
dược sư cao cấp nhất trên đại lục làm ra cũng khó sánh bằng một phần vạn. Màu
xanh yêu dị mờ ảo khiến bóng tối tăng thêm vài phần thần bí, chất lỏng bên
trong chầm chậm lưu động, giống như dòng sông nhỏ yên ả trôi mà không gợn
sóng, nhưng không ai biết được dược hiệu của nó lại bá đạo đến mức nào.

Mộ Dung Thiên có cảm giác bản thân mình như một thầy thuốc kém tay nghề lần
đầu khai đao với bệnh nhân, tâm tình cực kỳ khẩn trương, hắn hít mấy hơi thật
sâu rồi mới bình tĩnh nói:


  • Tiểu Lộ, muội uống đi.

Hắn từng nghĩ chia viên đan dược làm nhiều phần để Lộ Thiến từ từ phục dụng,
nhưng bên trong ruột của viên đan dược đó đều là dịch thể, chẳng biết khi gặp
không khí có biến chất thành mất hiệu lực hay không. Viên thuốc này trân quý
vô cùng, nên hắn không dám thử nghiệm.

Lộ Thiến thấy thần sắc nghiêm túc của Mộ Dung Thiên liền thấy chút căng thẳng:


  • La Địch ca ca, cái này…..cái này là cái gì?

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ nếu mình nói ra chân tướng, chỉ sợ sẽ tạo thành áp lực
tâm lý cho Lộ Thiến, bởi vậy nên hắn tỏ ra ung dung đáp:


  • Không có gì, chỉ là một viên đan dược đặc thù do ta luyện chế, có thể tăng
    cường tố chất thân thể của muội ở một mức độ nhất định.

Lộ Thiến hỏi:


  • Vậy sao huynh không dùng?

Nếu đem sự thật nói trắng ra, vậy thì theo tính cách của nàng chắc hẳn là sẽ
không ích kỷ mà uống vào, bởi vậy hắn đành nói tránh đi:


  • Yên tâm, đan dược như vầy ta còn nhiều, lúc nào cũng có thể chế ra vài
    viên.


  • Dạ!


Lộ Thiến tin lời, nhận lấy viên linh dược trên tay Mộ Dung Thiên.


  • Tiểu Lộ, muội hãy nhớ kỹ, đợi nuốt viên thuốc vào rồi thì muội phải dựa
    theo phương pháp điều khiển yêu khí mà ta đã dạy, không được làm ẩu, có biết
    không?

Mộ Dung Thiên lo lắng dặn dò một lượt trước khi nàng tiến sâu vào việc nhập
định, toàn tâm khống chế dược lực.

Lộ Thiến gật đầu:


  • La Địch ca ca, muội biết rồi.

Dứt lời, nàng bỏ viên thuốc vào miệng.


  • Ô?

Viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra khiến Lộ Thiến vô cùng bất ngờ, nhưng nàng
không nghĩ ngợi nhiều, lập tức tập trung nhập định.

Mộ Dung Thiên đến cả thở mạnh cũng không dám, chỉ cẩn thận quan sát tình huống
biến hóa.

Trên nét mặt của Lộ Thiến không hề lộ vẻ thống khổ gì, rất bình tĩnh, dường
như không có chuyện gì xảy ra. Mộ Dung Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù
nghị lực của nàng mạnh mẽ cỡ nào, nhưng khi nhiệt lưu vừa sinh ra thì cũng
phải có phản ứng không bình thường mới phải.

Qua hơn mười phút, Lộ Thiến đột nhiên mở mắt. Mộ Dung Thiên càng choáng váng,
bản thân hắn lần trước vốn không thể phân tâm, chỉ có thể nhắm mắt lợi dụng
toàn bộ tinh lực để tiến vào thế giới nhập định, lúc này rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì? Lộ Thiến chẳng những là có thể phân thần, mà thậm chí còn không có
gì khác lạ nữa thì mới kỳ hoặc.

Mộ Dung Thiên thử thăm dò:


  • Tiểu Lộ, muội có cảm giác gì không? Tỷ như đau nhức, đau như xé da xé thịt
    ấy.

Lộ Thiến lắc đầu:


  • Muội không có.


  • Vậy có nóng không, nóng như bị lửa thiêu vậy?


  • Cũng không có!


Đầu của Mộ Dung Thiên như muốn to ra, chẳng lẽ bản thân mình đoán lầm, viên
quái dược đó căn bản là không có tác dụng làm tăng tiềm lực? Hoặc là Lộ Thiến
có tố chất đặc thù, với nàng thì vô hiệu?

Đang lúc Mộ Dung Thiên không biết giải thích thế nào thì Lộ Thiến chợt vuốt
lên vị trí đan điền rồi nói:


  • Chỉ có điều là ở đây hơi nóng ấm, nhưng rất thoải mái.

Mộ Dung Thiên vui mừng nói:


  • Vậy là ổn rồi!

Lần trước, hắn nuốt viên đan dược xanh biếc kia cũng bắt nguồn từ đan điền.


  • A!

Lộ Thiến đột nhiên kinh hãi hét lên:


  • Tốc độ của nó nhanh hơn rồi.

Mộ Dung Thiên hốt hoảng chỉ nói là dược lực phát huy hiệu quả chậm hơn một
chút so với hắn trước đây, rồi vội vàng kêu nàng nhập định. Không bao lâu sau,
Lộ Thiến lại mở mắt ra, khí nóng trong cơ thể nàng tuy có tăng mạnh nhưng
không có chút cảm giác thống khổ nào. Mộ Dung Thiên kinh ngạc mãi không thôi.
Hắn không dám chủ quan, cẩn thận quan sát hồi lâu, vẫn không có dị trạng gì,
nghĩ không thông nên rốt cuộc cũng đành thuận theo tự nhiên, bất quá mỗi tối
hắn đều bảo Lộ Thiến cùng ngủ với mình nhằm tránh có việc ngoài ý muốn bộc
phát.

Mười ngày cứ như thế mà trôi qua, khí tức trong cơ thể của Lộ Thiến từ từ giảm
bớt, còn sức lực của nàng cũng tăng trưởng hơn trước rất nhiều. Điều kỳ quái
duy nhất chính là nàng có thể sử dụng mọi hệ ma pháp cơ bản như Kim, Mộc,
Thủy, Hỏa, Thổ, Phong; nhưng mỗi hệ ma pháp lại không mạnh, không đạt được đến
mức yêu cầu của ma pháp sư cấp thấp nhất. Mộ Dung Thiên cũng không biết rốt
quộc đó là tốt hay xấu. Sau đó hai ngày, khi Lộ Thiến nói khí nóng trong đan
điền đã hoàn toàn biến mất, dược hiệu đã hết, hắn mới dự định ngày hôm sau sẽ
đưa nàng đi trắc thí một lần, đồng thời nhân tiện xem cái gọi là “ma pháp” của
mình có đạt đến trình độ của ma pháp sư cấp thấp nhất hay không.


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #71