Đồng Hóa


Người đăng: monstergra44

Khải Sắt Lâm khẽ lườm Bích Dạ, ngầm đề tỉnh nàng đừng hành động quá đà, không
nên ở lại qua đêm ở nhà của tên nam nhân chỉ mới quen biết được mấy ngày này.
Nhưng Bích Dạ không từ bỏ ý định của mình, nàng chỉ liếc Lộ Thiến một cái rồi
sau đó lại nhìn về phía Khải Sắt Lâm, ý bảo là không thể để thiếu nữ này rơi
vào tay gã sắc lang được.

Nếu quả Bích Dạ muốn lưu lại là vì mục đích này thì Khải Sắt Lâm cũng không
ngăn cản và cũng chẳng có ý kiến gì. Thế nhưng Mộ Dung Thiên thấy các nàng cứ
mắt đi mày lại, rồi lại còn vài lần liếc nhìn Lộ Thiến, do đó mà hắn tưởng lầm
là Bích Dạ thấy Lộ Thiến xinh đẹp khả ái nên đã nảy lòng tham, và không khéo
lại có ý muốn lôi kéo Lộ Thiến vào nhóm đồng tính cũng nên.

Không được, ngàn vạn lần không thể để việc này xảy ra được! Một thiếu nữ thuần
khiết như vậy quyết không thể để rơi vào tay bọn họ, và cũng không thể để Tiểu
Lộ học theo thói hư tật xấu của họ được. Vì thế mà Mộ Dung Thiên nói với vẻ
khó xử:


  • Bích Dạ tiểu thư, hai huynh muội chúng ta lâu ngày mới gặp lại, nên cũng
    muốn tâm sự hàn huyên một chút, ngươi xem....

Bích Dạ vừa nghe thế thì liền nổi giận, thầm nghĩ: “Hừ, sắc lang ngươi quả
nhiên đã lộ rõ chân tướng, ngươi dám ngang nhiên nói như thế trước mặt mọi
người, vậy đó chẳng phải là muốn tranh thủ đêm nay cưỡng hiếp Lộ Thiến hay
sao? Quả nhiên là không coi luật pháp ra gì mà, thật là lớn gan mà!” Bích Dạ
nhất thời khích động nên chỉ muốn lao vào thiến ngay Mộ Dung Thiên cho hả dạ,
nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế, giả vờ như không có gì rồi cố gắng câu kéo:


  • La Địch tiên sinh, ta biết huynh muội các ngươi tình thâm, nhưng các ngươi
    đã gặp nhau rồi, sau này thiếu gì cơ hội tâm tình chứ. Đêm nay hãy nhường Tiểu
    Lộ cho ta và Khải Sắt Lâm nhé?

Bích Dạ mấy lượt câu kéo, thầm tính đêm nay sẽ thuyết phục Lộ Thiến, rồi sáng
mai sẽ mang nàng ta đi, tránh xa tên háo sắc kia. Mộ Dung Thiên bị mất mồi
ngon tất sẽ khóc ròng cho xem.

Mộ Dung Thiên nghe Bích Dạ nói vậy lại càng khiếp sợ nghĩ: “Thật đáng sợ, chắc
đêm nay ma nữ sẽ biến Lộ Thiến thành một nữ nhân đồng tính như bọn họ mất
thôi. Hừm, đúng là coi trời bằng vung mà! Lộ Thiến vừa theo mình, tâm tính đơn
thuần, còn chưa kịp có cảm tình sâu đậm gì, nói không chừng Thiến muội sẽ bị
mấy ả này lôi kéo mất.” Vì vậy Mộ Dung Thiên cũng không hề tỏ ra yếu kém nói:


  • Bích Dạ tiểu thư, chúng ta quả thật có nhiều điều muốn nói. Hay là thế này
    đi, đêm mai ta sẽ đưa Lộ Thiến đến chỗ của các ngươi, lúc đó chư vị có thể từ
    từ nói chuyện cũng không muộn mà, phải không.

Trong lòng Mộ Dung thầm tính toán, hắn nhất định phải tranh thủ đêm nay để dạy
một ít kiến thức cơ bản về nam nữ cho Lộ Thiến biết để nàng không nảy ra tâm
lý khác thường, đến lúc ấy thì dù Bích Dạ có mồm miệng khéo léo đến đâu cũng
thành vô dụng mà thôi.

Bích Dạ tất nhiên là không chịu buông tha, nàng lập tức nói:


  • La Địch tiên sinh, chúng ta ngày mai, ngày kia, ngày kìa đều có yến hội,
    chỉ sợ sẽ không được rảnh. Chi bằng đêm nay cứ trò chuyện với Lộ Thiến muội
    muội là tốt nhất. Người ta rèn sắt khi còn nóng, có như vậy thì tình cảm mới
    càng thêm sâu sắc được.

Nói xong, nàng không đợi Mộ Dung Thiên từ chối, lập tức quay sang nháy mắt với
Khải Sắt Lâm một cái. Đến lúc này Khải Sắt Lâm mới bất đắc dĩ phải dùng mê hồn
hương để đối phó với Mộ Dung Thiên, còn Bích Dạ thì hạ thủ vào Lộ Thiến, cả
hai cùng lúc tiến hành, nên thần không hay quỷ không biết, quả nhiên rất ăn ý.

Đến khi Mộ Dung Thiên sực tỉnh từ trong cơn mê thì mới phát hiện ra mình đã
đồng ý lời đề nghị của Bích Dạ rồi. Hắn cảm thấy bất lực khi không có khả năng
kiềm chế bản thân mình, thật là quá xui xẻo; nhưng lời đã nói ra thì cũng
không thể thay đổi được.

Lúc này Lộ Thiến đi thu thập bát đĩa đem xuống nhà bếp, còn Mộ Dung Thiên thì
mở ma pháp kính tượng ra xem, vừa xem vừa nói chuyện với Bích Dạ, còn Khải Sắt
Lâm tuy bằng mặt nhưng không bằng lòng, nên lâu lâu mới chêm vào cuộc đối
thoại của hai người một hai câu. Bích Dạ thấy dáng vẻ buồn bực của hắn thì rất
khoái chí. Nàng cảm thấy việc cướp đi con mồi đã nằm trong tay hắn còn sướng
khoái hơn việc trả thù nhiều.

Lúc nãy hai nàng vội vội vàng vàng đến đây nên cũng chưa kịp tắm rửa gì, mà
giờ lại lười quay về nhà, hơn nữa, các nàng sợ trong khoảng thời gian rời đi
thì gã sắc lang kia sẽ nhân cơ hội đó mà làm bậy với Lộ Thiến. Cũng may là bên
ngoài biệt thự có khá nhiều cửa hàng quần áo, hai nàng cùng mua về một bộ để
thay tạm. Bích Dạ và Sắt Lâm tắm rửa ở bể nước nóng mãi thật lâu sau mới bước
ra, không biết hai nàng đã làm gì nhưng trên mặt cả hai đều dạt dào xuân ý,
xinh đẹp như hoa đào. Khi Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy họ thì tim liền đập
thình thịch, lại nghĩ hai nàng kiều nữ này rất có khả năng đã “an ủi” nhau ở
trong hồ nước, do đó mà nhiệt huyết của hắn dâng lên vùn vụt, khó có thể kiềm
chế được.

Kỳ thật, hai nàng cũng không có ý định đùa giỡn ngay trong nhà của Mộ Dung
Thiên, chỉ vì lâu ngày không gặp nhau, rồi sau đó đã phải đến công hội để kiếm
tên sắc lang La Địch kia nên họ vốn chưa kịp âu yếm nhau cho thỏa thuê; hơn
nữa, tối nay còn sẽ ngủ chung với Lộ Thiến nữa. Nói chung là họ không có cơ
hội “gần gũi” nhau, vì vậy nên trong khi tắm rửa, họ mới tranh thủ thời gian
để sờ soạng vuốt ve nhau một phen, ai dè càng âu yếm thì càng hăng, thật khó
kiềm chế được. Rốt cuộc phải mới cả tiếng đồng hồ mới xong việc, nên đã khiến
Mộ Dung Thiên nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, do đó mà họ cũng cảm thấy bất an. Nhưng
Mộ Dung Thiên cũang thừa cơ hội đó mà căn dặn Lộ Thiến rất nhiều chuyện, đề
phòng tối nay Bích Dạ và Khải Sắt Lâm muốn dụ dỗ hay sờ soạng nàng gì đó, thì
nàng nhất định phải dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt. Tâm tính của Lộ Thiến
rất trong sáng, và nàng cũng không biết chuyện đồng tính luyến ái là cái gì,
cũng không rõ vì sao mấy vị tỷ tỷ kia lúc ngủ mà lại còn muốn sờ soạng nàng,
tuy nhiên, nàng quyết định sẽ cứ làm theo lời dặn của La Địch tiên sinh thôi.
Nghĩ vậy rồi nên nàng cứ luôn miệng vâng vâng dạ dạ theo lời dặn dò.

Do phải lặn lội đường xa để đến Phật lạc Lý Tư, mà khi vừa đến lại đã phải đi
lo thủ tục chứng nhận chức nghiệp mất hết cả ngày nên Mộ Dung Thiên đã sớm mệt
mỏi và không ngừng ngáp dài. Cả Bích Dạ và Khải Sắt Lâm cũng không biết có
phải là do ngày hôm nay đã quá “nhiệt tình” hay không mà bây giờ đã thấy rã
rời toàn thân, do đó mà tất cả mọi người đều đi nghỉ sớm. Mộ Dung Thiên chọn
đại một gian phòng khá lớn ở lầu hai để cho ba nàng nghỉ ngơi. Công hội đã
chuẩn bị rất đầy đủ, mọi thứ cần thiết đã được bày biện sẵn trên giường, không
cần phải mua thêm bất kỳ thứ gì nữa.

Riêng cá nhân Mộ Dung Thiên thì lại ngủ ở căn phòng ngay sát bên cạnh phòng
của tam nữ, phòng khi ban đêm có dị trạng thì hắn sẽ bất chấp tất cả mà xông
vào cứu Lộ Thiến. Thế nhưng ý đồ đó lại bị Bích Dạ hiểu lầm, nàng cho rằng tên
biến thái này muốn nhân cơ hội rình rập, nên không ngừng tìm kiếm trên vách
tường xem coi có lỗ nhỏ nào không, đương nhiên, đây là phòng mới nên không có
gì để cho Bích Dạ phát hiện cả.

Mộ Dung Thiên nháy mắt ra hiệu với Lộ Thiến, ngầm nhắc nhở nàng đừng quên
những gì hắn dặn dò lúc nãy, rồi sau đó mới trở về phòng. Đêm xuống Tật Phong
vẫn dồi dào sinh lực, liền chạy đi tìm “bằng hữu” Phong Linh lộ để đùa giỡn,
vì Mộ Dung Thiên quá mệt mỏi nên cũng chẳng thèm quan tâm.

Nằm trên chiếc giường mềm mại này, mặc dù rất muốn được ngủ một giấc thật
ngon, không thèm quan tâm gì nữa, nhưng rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng vẫn ngồi
lên, xếp bằng hai chân và bắt đầu nhập định để điều khiển linh lực lưu chuyển
khắp nơi. Linh lực trong kinh mạch chạy theo một quỹ tích mà hắn đã quá quen
thuộc, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi. Lúc Mộ Dung Thiên mở mắt ra, hắn
chợt vui mừng phát hiện, những dòng nhiệt lưu lúc trước vẫn không ngừng tuôn
ra từ đan điền vốn như sâu trùng bò khắp xương cốt khiến hắn rất khó chịu thì
bây giờ gần như đã biến mất. Hiện giờ, chúng chỉ còn là một dòng nhiệt lưu nhỏ
bé và yếu ớt mà thôi, đại khái là hiệu lực của đan dược đã gần như bị hấp thu
hoàn toàn. Mộ Dung Thiên cảm nhận được lực lượng trong cơ thể so với lúc nhận
được “linh lực phụng hiến” của Lăng Đế Tư thì còn có phần mạnh mẽ hơn, viên
đan dược kỳ dị kia là vật gì mà lại thần kỳ đến như vậy chứ nhỉ?

Trong lòng hắn khẽ động, lập tức có một trái hỏa cầu và một băng cầu thoát ra
từ hai bàn tay trái phải của hắn, Mộ Dung Thiên phát hiện thể tích của chúng
so với trước kia cũng lớn hơn khá nhiều, trông giống như hai quả cầu một đỏ
một trắng vậy.

Ngày hôm nay nghe những người chứng kiến nói cho hắn biết đây chính là ma
pháp, nhưng Mộ Dung Thiên cảm thấy cũng không giống lắm, bởi vì hắn vốn không
cần phải niệm chú, và cũng không cần niệm lực cảm ứng, mà nguyên tố cứ tự động
tập trung lại. Chỉ cần tâm niệm của hắn hơi chuyển một chút thì sẽ khiến cho
linh lực chạy qua thiếu âm và thiếu dương nhị kinh.

Mộ Dung Thiên đột nhiên nhớ đến một việc. Hắn lấy ra một viên đan dược màu
xanh dương từ trong Trữ Vật châu. Viên đan dược mà lúc trước hắn đã nuốt lầm
có màu xanh lá cây đậm, vì lúc đó hắn sợ trong quá trình hấp thu dược lực sẽ
xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã bỏ lại viên màu xanh dương này vào Trữ Vật
châu, và cho đến giờ thì hắn vẫn chưa đụng đến lần nào. Tuy hắn không biết
những viên đan dược này được hình thành như thế nào, nhưng hiển nhiên chúng
đều là những viên tuyệt thế hảo dược. Chỉ cần một viên là đã có thể khiến cho
một người đến từ ngoài không gian vốn có tố chất cực thấp như hắn đã đạt đến
cấp bậc như hiện nay; tuy không thể bỏ qua công sức tìm hiểu về kinh mạch,
nhưng nếu không có sự giúp đỡ của viên đan dược này, thì chỉ e rằng hắn sẽ
không có cách nào để đề thăng lực lượng như bây giờ.

Một viên đã có tác dụng lớn như vậy, nếu như hắn cũng nuốt luôn viên đan dược
còn lại, vậy không biết sẽ phát sinh chuyện gì đây? Mộ Dung Thiên rất khích
động, hắn hơi do dự một chút, rồi cuối cùng cũng quyết định bỏ nó vào lại Trữ
Vật châu. Hiện nay hiệu lực của viên đan dược đã được hắn nuốt phải vẫn chưa
hoàn toàn tiêu trừ, nên phải thận trọng lắm mới được. Do bản thân hắn đã lơ là
bất cẩn mà hắn đã phải chịu thiệt ở đại lục này bao phen rồi, thậm chí, có vài
lần cũng suýt bị mất mạng luôn nữa.

Ngày mai sẽ trắc thí thêm lần nữa. Nếu như thực lực hiện nay đã đạt tới cấp
thấp nhất của ma pháp sư, thì việc thu lưu Lộ Thiến cũng sẽ được bảo đảm thêm
chút nữa. Ở trên đại lục này, nếu như có một vị ma pháp sư muốn bảo hộ cho một
kẻ không có chức nghiệp nào thì người khác cũng sẽ không dám dị nghị gì. Hắn
sẽ không giống như hôm nay, cứ phải hao tâm tốn sức để giấu diếm bọn Bích Dạ.

Đến lúc này, cơn buồn ngủ chợ tkéo đến, chẳng bao lâu sau thì Mộ Dung Thiên
cũng thiếp đi. Đã lâu rồi hắn không được ngủ ngon như vậy, có lẽ một là vì
dược lực cường hoành bá đạo của đan dược đã hết, hai là vì đã có nhà ở, ba là
vì lực lượng đã tăng vọt hơn trước rất nhiều.

Tất cả mọi thứ đều đang được phát triển rất tốt đẹp!


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #68