Người đăng: monstergra44
Bích Dạ tức giận nói:
Khải Sắt Lâm tiếp tục khuyên bảo:
Thì ra Bích Dạ vẫn lặng lẽ theo dõi hai người từ phía sau, cho nên nàng cũng
chính mắt nhìn thấy gã La Địch có khả năng tạo ra băng cầu.
Bích Dạ lắc đầu nói:
Khải Sắt Lâm hỏi ngược lại:
Vậy ngươi nói xem vì sao hắn lại có thể sử dụng Băng hệ ma pháp? Ngươi cũng
không phải là không biết, chỉ những người có thiên phú cực cao về Thủy hệ thì
mới có được, vậy hắn làm sao lại không phải là ma pháp sư chứ? Còn nữa, ngươi
đừng quên lúc hắn phát ra băng cầu, tuyệt không hề niệm bất kỳ loại chú ngữ
nào, điều đó đại biểu cho cái gì, ta nghĩ ngươi hẳn cũng hiểu rõ chứ nhỉ.
Cái này....
Bích Dạ nghẹn lời, kỳ thực nàng suy nghĩ cả trăm lần vẫn không có được giải
đáp, ma pháp sư ở Cách Lâm trấn cũng không nhiều, thậm chí một người có tố
chất Băng hệ cũng không có. Đối với một nhân tài có hiểu biết và khống chế
Băng hệ đến mức thuần thục như vậy thì đáng lẽ đã nổi danh rồi mới phải, nhưng
hắn thì lại chẳng có chút tiếng tăm gì, thậm chí ngay cả huy chương cũng không
có, suýt nữa còn không được đi theo đoàn di cư để đến Uy Nhĩ thành nữa kia.
Nhưng một khi Bích Dạ đã hạ quyết tâm làm việc gì thì tuyệt đối sẽ không dễ
dàng từ bỏ, vì vậy mà nàng vẫn ương bướng nói:
Khải Sắt Lâm im lặng đứng nhìn Bích Dạ suy nghĩ khích động như một tiểu hài
ngây thơ, nếu như Băng hệ ma pháp có thể tùy tiện tạo ra được, vậy thì toàn
thể đại lục này đều là ma pháp sư rồi, nàng bất đắc dĩ đành phải chuyển đề tài
khác:
Vừa nghe hỏi đến hắn thì Bích Dạ liền bực bội nói:
Khải Sắt Lâm cười nói:
Bích Dạ lại nói:
Khải Sắt Lâm hấp háy mắt vài cái nói:
Bích Dạ hằn hộc:
Khải Sắt Lâm giật mình hỏi:
Bích Dạ nhất thời lỡ lời miệng, nên mặt nàng đỏ bừng, vội vàng giải thích:
Lời nói đó chẳng khác nào là tự phủ định khả năng Mộ Dung Thiên đã chiếm tiện
nghi của nàng cả.
Khải Sắt Lâm dở khóc dở cười, nói:
Nàng chẳng biết trách cứ Bích Dạ thế nào mới phải, đành nhẹ giọng khuyên can:
Bích Dạ nhìn tình nhân từ trên xuống dưới, như là vừa mới quen biết nàng vậy:
Khải Sắt Lâm thoáng đỏ mặt, nói:
Đó là ta lo cho ngươi, sợ ngươi bị thương tổn mà thôi.
Thật thế à?
Bích Dạ cũng không truy cứu thêm, chỉ nói tiếp:
Dứt lời, nàng liền quay người rời đi.
Khải Sắt Lâm không thể làm gì khác hơn nên chỉ đành bám theo nàng. Người ngoài
thấy Bích Dạ là một mỹ nữ thành thục, tâm kế thâm trầm, tùy ý đùa giỡn nam
nhân trong lòng bàn tay, nhưng thật ra, chỉ có những ai có quan hệ mật thiết
với Bích Dạ như Khải Sắt Lâm thì mới hiểu rõ, mỗi khi Bích Dạ nổi giận thì
không khác gì một tiểu hài tử cả.
oooOooo
Mộng Huyễn khu là một nơi phồn hoa thứ nhì của thành Phật Lạc Lý Tư này, còn
đường Lục Hoa thì lại là khu phố nhiệt náo nhất tại Mộng Huyễn khu; thậm chí
nó còn là nơi náo nhiệt nhất của Phật Lạc Lý Tư nữa. Tửu quán, trà quán, nhà
hàng, lữ điếm, quán ăn bình dân, dược điếm, cửa hàng y phục, cửa hàng trang
sức, kim loại, cửa hàng binh khí, cửa hàng phòng cụ, cửa hàng sủng vật....Có
thể nói, con đường Lục Hoa này chính là hình ảnh thu nhỏ của một thành thị.
Đối với những người thích náo nhiệt, ở đây sẽ có đủ thứ cho họ tha hồ lựa
chọn. Chỉ cần họ vừa ra khỏi cửa, đi tới vài bước liền có thể tìm ra nơi tiêu
khiển, hoặc là muốn đi dạo phố thì vẫn có thể thỏa thích hưởng thụ, mua sắm
tại đây. Nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể chiếm giữ một mảnh đất tại
đường Lục Hoa này, trừ phi được ông cha cư ngụ ở đây từ trước mà để lại cho,
còn không thì nhất định phải là người có địa vị cao trong xã hội hoặc là những
người có chức nghiệp chiến đấu hạng trung thì mới có đất để buôn bán tại đây.
Giới quý tộc danh lưu hoặc đỉnh cấp võ giả thì chẳng bao giờ đếm xỉa đến con
đường mà giới bình dân thường hay lui tới này, vả lại, họ đâu chỉ có một căn
biệt thự nhỏ nhoi ở tại khu phố này. Trước khi Mộ Dung Thiên đạt đến đẳng cấp
cao, dù công hội có muốn chiếu cố cho hắn đến thế nào đi nữa, thì cũng chỉ có
thể ưu đãi hắn ở một mức độ dành cho chiến chức giả hạng trung bình mà thôi.
Do đó mà nhà ở nơi đây cũng rất hợp ý của hắn, bởi vì hắn cũng là một tên
thích náo nhiệt.
Tiểu Tinh Linh đi theo bên cạnh, nàng mặc một bộ y phục ẩn sĩ, bởi vì trên
người nàng lúc này bẩn vô cùng nên Mộ Dung Thiên sợ nàng đi đường sẽ bị người
khác chê cười, vì thế mà hắn chỉ đành cởi bộ y phục ẩn sĩ ra đưa cho nàng, còn
bản thân thì mặc vào một bộ y phục bình dân. Mộ Dung Thiên còn cầm trong tay
hai cái túi lớn, tất cả đều là trang phục của Tinh Linh, những thứ này đều do
Mộ Dung Thiên dùng tiền ở thẻ ma pháp để mua. Cũng bởi vì hắn lười chọn lựa,
nên hễ thấy bộ nào đẹp là mua liền bộ đó, không cần tiết kiệm gì cả, số tiền ở
trong thẻ ma pháp cũng đủ cho hắn tiêu xài thoải mái rồi.
Mộ Dung Thiên dừng lại trước một tòa biệt thự hình tháp có kiến trúc rất độc
đáo và mang đầy phong cách của La Mã cổ đại, biển số nhà là 118. À, đây rồi,
căn biệt thự mà công hội đã dành tặng cho hắn. Mộ Dung Thiên dụi dụi đôi mắt,
bề ngoài của căn biệt thự này so với tửu điếm của Tư Ân thì còn đẹp hơn mấy
lần. Thật không ngờ, chỉ với một cái chứng nhận chức nghiệp thôi mà đã có thể
hưởng được cả căn nhà thế này, thế mà hắn còn tưởng phải mất vài năm phấn đấu
thì mới được nữa kia.
Vào thời khắc này, Mộ Dung Thiên nghe được tiếng rao bán của những gánh hàng
rong thì mường tượng như chính bản thân mình đã trở về ngôi trường Đại Học Y
Khoa náo nhiệt ngày trước. Thường ngày, trong những khi rảnh rỗi, hắn sẽ cùng
bạn bè trong ký túc xá đi dạo các nơi, xem có thể cua được em nào xinh xinh
hay không, còn không nữa thì tụ tập lại một chỗ để ăn uống, sau đó sẽ nhậu
nhẹt đết say túy lúy, rồi sẽ khoác tay nhau vừa đi vừa huýt sáo trêu chọc
những mỹ nữ trong trường. Cái bầu không khí ấy thật là quen thuộc và thân
thiết. Mộ Dung Thiên rất thích cái loại cảm giác đó, tuy rằng hắn biết có lẽ
hắn sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội để trở về địa cầu nữa, nhưng ít ra, ở đây có
thể nhắc lại quãng thời gian trước kia, vì thế mà trong lòng hắn bỗng chốc cảm
thấy yêu mến căn biệt thự này ngay.
Mộ Dung Thiên lấy chiếc thẻ ma pháp ra, nó cũng chính là chìa khóa của căn
biệt thự, hắn vừa mở cửa liền bị choáng ngợp bởi sự hào nhoáng của nó. Mộ Dung
Thiên xuýt xoa luôn miệng, quả không hổ với hai chữ “xa hoa”. Sàn nhà được lát
bằng gỗ rất ư là lịch sự tao nhã, vách tường trơn láng không chút tì vết, đèn
treo bằng thủy tinh cũng cực kỳ lộng lẫy, mùi thơm thoang thoảng từ cây anh
đào tỏa ra bốn phía, ghế sô pha làm từ da thú có sức co giãn đàn hồi, màn hình
Quang hệ ma pháp giống như rạp chiếu phim tại nhà. Ngoài ra, Mộ Dung Thiên còn
thấy ở bên trong có đầy đủ các loại dụng cụ cần thiết trong nhà, không cần
nghĩ thì cũng biết là không ít rồi. Căn biệt thự này quả thật là một nơi ở lý
tưởng, không gì sánh được. Mộ Dung Thiên hoan hỷ tham quan toàn bộ căn biệt
thự, xem xét từng phòng một. Tòa biệt thự có tổng cộng ba tầng, tuy rằng không
cao, nhưng diện tích lại rất rộng rãi, ít nhất cũng ngoài 500 thước vuông; đối
với một nơi vẫn xem mỗi tấc đất là mỗi tấc vàng như ở con đường Lục Hoa này,
thì chỉ cần tính giá từng thước đất ở đây thôi cũng đã là cực kỳ xa xỉ rồi,
chứ đừng nói gì tới việc lắp đặt toàn bộ dụng cụ gia đình. Công hội quả nhiên
“ra tay” không nhẹ để bồi dưỡng nhân tài nhỉ, giá trị của căn biệt thự này có
khi còn hơn cả người có chức nghiệp chiến đấu nhiều lắm. Mỗi tầng đều có ba
gian phòng, một là phòng bếp, một phòng vệ sinh, và một phòng khách rộng lớn.
Mà trong ba tầng này thì lại còn có một gian chứa đầy đủ thiết bị để luyện
đan, một gian thư phòng, và một phòng tập thể thao. Bởi vì công việc luyện chế
đan dược cần sử dụng rất nhiều tinh thần lực, do đó mà công hội cố ý mở phòng
tập thể thao, để các dược sư thỉnh thoảng rèn luyện một chút cho thư giãn thể
xác và tinh thần.
Điều khiến cho Mộ Dung Thiên sảng khoái nhất chính là ở tầng một có một bể
nước nóng, như vậy so với tửu điếm của Tư Ân thì còn sung sướng hơn không biết
bao nhiêu lần, lúc nào thích thì cứ nhảy vào trong bể bơi 50 mét cũng không
thành vấn đề. Hơn nữa, bờ đá của bể nước nóng này thuần túy đều là do thiên
nhiên tạo thành, đủ các hình thù kỳ quái lởm chởm, vết tích điêu khắc trong bể
rõ ràng là cao cấp hơn ở tửu điếm của Tư Ân gấp nhiều lần. Xem ra, người ở
Thần Phong đại lục vẫn biết phân biệt tốt xấu. Tại đây xây dựng một bể nước
nóng để tắm, quả thật khiến cho lòng người sảng khoái. Nhất là hai ngày nay đã
phải di chuyển đường xa tới hai lần, đầu tiên là từ Cách Lâm trấn đến Uy Nhĩ
thành, sau đó lại từ Uy Nhĩ thành mà đến Phật Lạc Lý Tư; hắn đã phải lặn lội
cả hai chặng đường xa xăm diệu vợi, vừa mệt mỏi vừa dính đầy bụi đất. Thế
nhưng cuối cùng thì Mộ Dung Thiên vẫn quyết định nhường cho Tinh Linh sử dụng
hồ nước trước tiên, bởi vì trên người nàng dính không ít vết bẩn, nhất định là
rất khó chịu.
Tâm tình lúc này của Mộ Dung Thiên cực tốt. Hắn lại dạo quanh tòa nhà thêm hai
vòng nữa, sau đó mới xuống phòng khách ở lầu một và xướng lên bài hát ưng ý,
rồi kế đến thì ném người lên ghế sô pha, cựa quậy vài cái rồi thích chí kêu
lên:
Tiếng kêu hân hoan của hắn rất sảng khoái, giống như ở bên dưới là một nữ nhân
chứ không phải là chiếc ghế sô pha vậy. Mộ Dung Thiên đưa tay vuốt ve tấm da
thú vừa co dãn vừa đàn hồi mà trong lòng chỉ có một chữ “Sướng!” Rốt cuộc thì
hắn cũng có một nơi sinh sống ở trên Thần Phong đại lục này rồi, cảm giác có
nhà thật là tuyệt vời. Nơi đây, mỗi tấc đất, mỗi tảng đá đều là của ta, ha ha
ha….
Trong lúc hắn đang muốn mở màn hình Quang hệ ma pháp ra thì chuông cửa bỗng
nhiên reo vang. Mộ Dung Thiên thoáng ngạc nhiên, hắn chẳng quen ai ở Phật Lạc
Lý Tư này cả, nhưng sao lại có người biết nơi hắn ở mà đến thăm? Chẳng lẽ là
thợ rèn Ải nhân Thác Mễ Á ở công hội đến rủ hắn đi uống rượu sao? Hắn nghĩ
chắc có lẽ cũng chỉ có mình gã là có thể biết được địa chỉ này thôi. Vừa mới
yên ổn một lúc, chẳng lẽ còn thiếu sót cái gì sao? Bằng hữu, ở cái nơi xa lạ
này mà ta cũng có bằng hữu ư? Mộ Dung Thiên vừa bước ra mở cửa, vừa nghĩ ngợi
mông lung, nhưng mà ngoài cửa lại là hai người lạ và đều khoác bộ y phục ẩn
sĩ, khiến cho hắn ngẩn người ra một chút. Một trong hai người đó đang đeo
chiếc mặt nạ bảo hộ để trần, không phải là Thác Mễ Á mà chính là Bích Dạ.