Câu Dẫn


Người đăng: monstergra44

Nữ tử này quả là rất xinh đẹp, vóc người dong dỏng cao, mặc dù không nở nang
đầy đặn như Bích Dạ nhưng rất xinh xắn, trông tựa như một mỹ nhân ngư trong
truyền thuyết vậy. Vóc người của nàng được khéo léo kết hợp với dáng đi thướt
tha thật là hoàn mỹ, còn mái tóc đen tuyền thì nhẹ bay trong gió với đôi mắt
màu xanh nước biển hút hồn, quả không chê vào đâu được. Mộ Dung Thiên nghĩ
không ra là đã gặp nàng ở đâu rồi, hắn vốn rất tự tin với trí nhớ của mình, nó
còn chưa suy yếu đến nỗi không có một tí ấn tượng nào với một mỹ nhân như thế
này.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần là mỹ nhân thì hắn nhất định sẽ không cự tuyệt rồi. Vì
thế nên Mộ Dung Thiên liền trả lời:


  • Phải, ta chính là La Địch đây. Chẳng hay tiểu thư là.....

Nữ tử có vẻ ngượng ngùng, nàng đáp:


  • Ta tên là Khắc Lý Tư Đê, là một người thợ may bình thường ở trong thành
    này, là Phổ Lý Tây Tạp nữ sĩ, làm việc tại bộ phận may mặc y phục trong Dược
    Sư công hội, và cũng là chủ nhân của sủng vật của hàng xóm của cháu ngoại của
    cửu cửu của mẫu thân của biểu ca ta. Ta và nàng có chút giao tình, hôm nay khi
    ta đến làm việc thì nghe nàng nhắc đến công hội vừa có một nhân vật kiệt xuất
    với tố chất rất cao, và người đó không ai khác ngoài La Địch tiên sinh ngài.
    Vì vậy mà ta muốn đến đây để được chiêm ngưỡng phong thái của ngài.

Thật ra nàng ta chỉ cần tùy tiện đưa ra một lý do nào đó là được, căn bản là
không cần phải lừa gạt thái quá như thế, bởi vì vừa nãy Mộ Dung Thiên nghe
những lời ca tụng của gã thợ rèn thì suýt tí là hắn đã cười đến rụng cả hàm
răng rồi, tuy nhiên hắn vẫn phải cố gắng làm ra vẻ khiêm tốn và nói mấy lời
khách sáo, nhưng phỏng chừng cả kẻ điếc cũng có thể nghe ra vẻ tự đắc của hắn
ở trong lời nói nữa là.

Khắc Lý Tư Đế mỉm cười nói:


  • La Địch tiên sinh, ngài quá khiêm tốn rồi. À, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ,
    nhưng cũng thật khó nói ra miệng…

Thanh âm của nàng ẩn chứa sức quyến rũ đặc biệt, lại như vô tình hay hữu ý
khơi gợi lên cảm tình của người nghe, nên khiến cho hắn khó lòng mà cự tuyệt.
Kỳ thật, chỉ cần dựa vào dung mạo và vóc dáng của nàng thôi thì cũng đủ làm
khuynh đảo những tên sắc lang rồi, còn lại những thủ đoạn khác thì đều là dư
thừa, huống chi Mộ Dung Thiên cũng không có thói quen xấu là từ chối mỹ nữ.
Tuy nhiên, trông nàng cũng có vẻ là con gái nhà lành, nên Mộ Dung Thiên không
thể có những động tác hay lời nói quá đáng, thế là hắn bèn tỏ ra vẻ đạo mạo,
nói:


  • Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, cô đừng ngại, có chuyện gì cứ nói, nếu như ta có
    khả năng thì nhất định ta sẽ giúp cô.


  • Chuyện là thế này, La Địch tiên sinh, ta vốn rất có hứng thú với chức
    nghiệp dược sư, nhưng vì do thiên tư có hạn nên không có khả năng đảm đương.
    Thế nhưng đối với những thiên tài dược sư thì ta lại luôn luôn ngưỡng mộ.


Khắc Lý Tư Đế nhìn sắc trời đã nhá nhem một chút, rồi cúi đầu ngượng ngùng nói
tiếp:


  • Thời gian cũng không còn sớm nữa, không biết ta có may mắn mời được La Địch
    tiên sinh đến hàn xá để dùng bữa tối và “xúc tất đàm trường” [1]với nhau về
    các đề tài đan dược và những vấn đề khác trong cuộc sống được chăng?

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì khí huyết sôi lên sùng sục, lòng hươu dạ vượn lập
tức nổi lên, và lập tức trở nên ý loạn tình mê ngay. Không biết những lời này
có ẩn ý sâu xa hay đặc biệt gì hay không? Nơi để “thảo luận suốt đêm trường”
được nhắc tới ở đây thì sẽ là trong phòng khách, trên trường kỷ hay là trên
chiếc giường êm ái của phòng ngủ nhỉ? Hay là chính xác hơn, có thể là từ trên
giường thảo luận đến sàn nhà, rồi từ phòng khách thảo luận đến nhà bếp? Vào
thời khắc này, trong lòng Mộ Dung Thiên dâng lên một loại cảm giác thật là cổ
quái, cái cô nàng Khắc Lý Tư Đế ở trước mặt này dùng lời lẽ rất tao nhã, khí
chất phiêu dật. Bề ngoài của nàng trông như một người kín đáo giữ mình, nhưng
bên trong lại rất có thể là đãng phụ. Nhìn kỹ phượng nhãn của nàng nhỏ dài,
chân mày lá liễu cong cong, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, phía cằm trái còn có một
nốt ruồi mỹ nhân (duyên). Căn cứ vào kiến thức mà Mộ Dung Thiên đã thỉnh giáo
được từ những vị cao thủ bói toán lúc còn ở địa cầu về “quan nữ chi thuật”,
[2] thì nữ nhân thuộc loại này là loại bên trong hết sức quyến rũ và dâm đãng,
nhưng bề ngoài thì lại có vẻ cao cao tại thượng, ra vẻ rất đoan trang đứng
đắn. Những nữ nhân thuộc loại này chính là những người có ham muốn tình dục
rất mãnh liệt.

Bởi vì kết luận này là của "Quan nữ chi thuật", là một thuật soi gái đỉnh cao,
người ngoài có thể cho là hàm hồ không đáng tin, nhưng kỳ thật thì nó có căn
cứ khoa học hẳn hoi. Tuy vậy, Mộ Dung Thiên cũng không dám tùy tiện xác định
nữ nhân trước mặt mình là như thế nên bèn thử thăm dò:


  • Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, "bàn luận" vào giờ đó có phải là quá muộn không?
    Chỉ e đến lúc đó thhì ta sẽ không kịp về nhà.

Trên thực tế, Phật Lạc Lý Tư là một thành thị siêu cấp nên mọi sinh hoạt ở đây
thì ngày cũng như đêm. Ban đêm trong thành luôn có thuần thú sư đi tuần cho
đến tận hừng đông, nên không cần lo về vấn đề đi lại. Huống hồ cho dù có xa
xăm cách trở thì vẫn có thể di chuyển bằng Truyền tống trận, mà với thu nhập
hiện tại của Mộ Dung Thiên thì đứng nói đến một hai chuyến, dù có đi một ngày
một đêm thì hắn vẫn dư sức chi trả. Do đó mà “không về nhà được” chỉ là mượn
cớ, hiển nhiên hắn muốn thấy nàng ta trả lời ra sao mà thôi.

Khắc Lý Tư Đế nghe hắn hỏi vậy thì trán giãn ra, ưỡn bộ ngực cao ngất lên cho
cao thêm, rồi hào hứng nói:


  • Không sao, nhà ta có đến mấy chiếc giường lận, hơn nữa cũng không có ai ở
    nhà. La Địch tiên sinh, nếu như không chê thì xin mời ngài hãy ở lại một đêm.

Mộ Dung Thiên nghe xong lập tức đem toàn bộ những chi tiết thứ yếu trong lời
nói của nàng loại bỏ đi hết, mà chi tiết trọng yếu nhất là ở "hơn nữa không có
ai ở nhà". Thật ra chỉ cần có đủ giường là được, còn có hay không có người nhà
thì cũng chẳng quan hệ gì, nhưng mà trong lời nói dư thừa đó đương nhiên không
phải là không có ý nghĩa, nó nói rõ ra rằng: trừ đi ngủ, nói chuyện phiếm ra,
hắn còn có khả năng làm được nhiều việc khác nữa. Tâm hồn “thuần khiết” của Mộ
Dung Thiên liền lĩnh hội ngay được ý tứ đó, hắn dám chắc đến chín phần mười là
nàng ta đang dụ dỗ hắn.

Thế nhưng đối với Mộ Dung Thiên thì hắn luôn mong chờ những lời nói mang tính
cách “câu dẫn” của nàng, vì thế nên hắn cuống quýt gật đầu đáp ứng ngay:


  • Tốt, tốt, như vậy ta sẽ không khách khí nữa nhé.

Trong lòng hắn vui mừng như nở hoa, cái cảm giác được người khác tôn kính đúng
thật là rất tuyệt, nhất là khi vừa có được việc làm thì đã có mỹ nữ tự sà vào
lòng ngay thì còn gì bằng nữa chứ? Ừm, dù thế nào đi nữa thì diễm ngộ lần này
không thể bỏ qua, phải kiếm lấy một đêm khoái lạc mới được! Đối với một đêm
kích thích sắp tới, Mộ Dung Thiên lập tức tiến vào trạng thái còn thâm sâu hơn
cả “nhập định”, đó là “ý dâm trạng thái”.

Hai mắt của Khắc Lý Tư Đế sáng lên, vui mừng nói:


  • La Địch tiên sinh, chúng ta đi liền chứ, từ Dược Sư công hội đến khu nhà
    của ta cũng phải mất đến hơn một giờ đó.

Mộ Dung Thiên sực tỉnh lại, hắn rút ra một vật từ trong túi rồi đắc ý giơ lên,
nói:


  • Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, chẳng hay ta có vinh hạnh mời cô một đoạn đường
    không?

Vật mà hắn đang cầm là một tấm thẻ màu vàng kim, so với tấm thẻ dùng để truyền
tống của Bích Dạ thì hầu như là gần giống nhau. Hẳn là người phải có một địa
vị khá cao trong xã hội thì mới có được tấm thẻ ma pháp này, ngoại trừ việc
dùng nó để cất tiền thì còn có thể dùng nó để tiếp nhận những dịch vụ cao cấp
mà thường nhân không thế với tới, tỷ dụ như truyền tống là một phương diện
trong đó. Đối với người thường nhân, cho dù họ có tiền thì cũng không thể sử
dụng Truyền tống trận, bởi vì công hội cho rằng điều đó sẽ làm lãng phí nguồn
năng lượng vô ích. Lần này hắn lấy thẻ ma pháp ra khoe thì đã biểu lộ rằng ban
đêm hắn vẫn có thể chạy về nhà mà không có trở ngại gì. Tuy nhiên, ai có thể
biết được ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì? Do đó chỉ cần hai bên cùng hiểu lòng
nhau là được. Vì lý do đó mà tên sắc lang Mộ Dung Thiên này cũng không ngại
lột bỏ lớp da dê trên người ra, ngụ ý rằng ta đây cũng không phải thứ vừa, là
“sắc lang” chính hiệu đấy.

Khắc Lý Tư Đế vui mừng nói:


  • La Địch tiên sinh, hóa ra ngài cũng có thẻ ma pháp à? Thật hay quá, như vậy
    là chúng ta sẽ tiết kiệm được không ít thời gian đâu.

Mộ Dung Thiên cười hì hì nói:


  • Đúng vậy, đúng vậy! Có như thế thì chúng ta mới có thể "xúc” để “đàm" [3]
    lâu hơn một chút. Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, xin mời cô dẫn đường cho.

Dứt lời, Mộ Dung Thiên liền xoay người hơi khom xuống, rồi đưa tay ra làm động
tác rất có phong độ nhường cho Khắc Lý Tư Đế đi trước.

Ánh mắt của Khắc Lý Tư Đế lóe lên nét cười đầy ngụ ý, nàng mỉm cười nói:


  • La Địch tiên sinh quả thật là một thân sĩ nho nhãvà lễ độ!

Mộ Dung Thiên thốt mấy lời khiêm tốn, rồi thầm nghĩ: “Đợi đến tối thì ta sẽ
cho nàng biết ta đúng là người rất có lễ, nhưng lại là “lễ của Chu công cơ”.
[4]

Hai người vừa khuất dạng thì một lúc sau đã có một người ăn mặc theo lối ẩn sĩ
xuất hiện ở sau cánh cửa công hội, chỉ nghe y lẩm bẩm:


  • Sắc lang à sắc lang, để ta xem tí nữa ngươi chết như thế nào!

Hết


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #63