Thăm Dò


Người đăng: monstergra44

Tòa nhà to lớn này không phải là Dược Sư công hội của một thị trấn nhỏ nhoi
nữa. Phật Lạc Lý Tư là nơi đặt tổng bộ công hội của toàn thể Lam Nguyệt đế
quốc. Do đó, nơi này chính là Dược Sư tổng công hội, quản lý tất cả công việc
liên quan đến chức nghiệp này ở các nơi trên toàn quốc. Chứng thực chức nghiệp
chỉ là một mục trong số đó mà thôi, nó còn bao gồm cả quản lý, phân bố, thăng
cấp nhân viên, phát hành huy chương, nghiên cứu dược vật, thiết lập và xoá bỏ
Dược Sư phân hội ở các thành thị lớn nhỏ…v..vv….Tóm lại, bất cứ mục nào cũng
đều rất phức tạp.

Vừa bước vào cửa, Mộ Dung Thiên liền phát hiện ra nơi nắm giữ việc bồi dưỡng
và phân phối nhân tài toàn quốc thì không hoàn toàn bận rộn chút nào. Có lẽ
chính bởi vì cái loại công việc này là đại sự nên tuyệt đối không thể để xảy
ra chút sơ suất nào, cho nên nhân viên làm việc tại Dược Sư công hội đều được
sắp xếp rất đầy đủ, năng lực của họ luôn vượt xa số lượng công việc hàng ngày,
vì thế mà nhân viên của các bộ môn trông như rất nhàn nhã, gần như là ăn không
ngồi rồi vậy. Nơi đây thỉnh thoảng cũng có người mặc y phục dược sư ra ra vào
vào, nhưng cũng chỉ có mười mấy, hai mươi người mà thôi.

Một nữ tử người của Mã Nhã tộc chuyên phụ trách việc tiếp đãi khách liền tiến
lại hỏi:


  • Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì cần giải quyết phải không?

Mã Nhã tộc là một chủng tộc rất kỳ quái, bọn họ không có sở trường gì đặc biệt
ngoại trừ trí nhớ cực tốt, gần như chỉ xem qua bất cứ thứ gì một lượt là sẽ
nhớ mãi. Bọn họ thường phụ trách một số nghiệp vụ phức tạp đòi hỏi phải ghi
nhớ kỹ, tỷ như tòa nhà trên trăm tầng này vậy, nàng có thể nhớ được mỗi một
tầng, mỗi một bộ môn có bao nhiêu nhân viên, tên mỗi người, công việc phụ
trách..v….vv. Họ có thể giúp những ai đến đây làm việc lần đầu tìm được sự
phục vụ thích hợp chính xác, và rõ ràng để nâng cao năng suất làm việc của các
ngành. Do đó nên họ mới có khả năng xứng đáng đảm nhiệm chức vụ tiếp đãi viên.
Trừ điều đó ra, các nàng còn là “vạn sự thông”, chỉ cần ai đó gặp phải vấn đề
khó khăn nào thì đi hỏi các nàng là được, trên cơ bản, có hỏi thì sẽ có câu
trả lời rõ ràng, họ thật chẳng khác nào một cuốn bách khoa toàn thư sống.
Nhưng trí nhớ siêu cường của họ cũng không phải là trí tuệ của bản thân họ,
bởi vì họ chỉ thuần túy là ghi nhớ, chứ không phải tính toán, suy luận hay
phân tích gì, bằng không thì họ đúng là thiên tài xuất chúng rồi.

Mộ Dung Thiên hỏi:


  • Tiểu thư, ta nên đến đâu để tiến hành thủ tục chứng nhận chức nghiệp vậy?

Nữ tử Mã Nhã nói:


  • Xin hỏi ngài đến từ nơi nào? Ta cần phải biết rõ hộ tịch của ngài thì mới
    có thể xác định được ngành phụ trách thích hợp.

Úi chà, bộ còn cần phải có hộ tịch nữa à? Mộ Dung Thiên có chút buồn bực,
“người ngoài hành tinh ” như hắn thì làm gì mà có hộ tịch chứ. Hắn hơi suy
nghĩ một chút rồi nói:


  • Cách Lâm trấn.

Giờ đây, hắn quả thật đã xem Cách Lâm trấn là quê hương của mình rồi.

Không cần suy nghĩ, nữ tử Mã Nhã tộc liền đáp ngay:


  • Bổn quốc có hai Cách Lâm trấn, một cái thuộc quyền quản hạt của thành thị
    cấp ba Lân Các Đạt, còn cái kia thì trực thuộc thành thị cấp hai Uy Nhĩ thành.
    Tiên sinh, xin hỏi ngài đến từ trấn nào?

Mộ Dung Thiên thầm thở dài, thành thị của Lam Nguyệt đế quốc có tới hàng ngàn
hàng vạn, mà trấn nhỏ thì nhiều không kể xiết, làm thế nào mà nàng có thể nhớ
được rõ ràng như vậy? Nếu phải tìm trên máy tính thì e rằng cũng phải chờ đợi
một, hai phút ấy chứ. Quả nhiên trí nhớ siêu cấp của Mã Nhã tộc thật là danh
bất hư truyền.


  • Là Cách Lâm trấn của Uy Nhĩ thành.


  • Tốt lắm, Uy Nhĩ thành thuộc khu 316 của đế quốc, phụ trách bộ phận này là
    lầu 108 khu 3 phòng 22. Thể chất trắc thí sư số một là Liệt Đa Phu tiên sinh,
    số hai là Nội Nội tiên sinh, số ba là Ái Đa Ô Mông phu nhân, số bốn là.....


  • Tiểu thư, đủ rồi! Ta nghĩ là ngươi đã giúp ta rất đầy đủ rồi....


Người nói còn đang thao thao bất tuyệt, chẳng ngại phiền hà, nhưng Mộ Dung
Thiên là người nghe mà đã thấy đầu choáng mắt hoa rồi, nên hắn vội vàng ngắt
lời. Những tên gọi kiểu Phương Tây này vốn đã rất hao tổn tâm trí, hơn nữa lại
nhiều như vậy. Mộ Dung Thiên quả thật không nghĩ ra nàng làm sao mà có thể nhớ
được từng chi tiết như vậy, lẽ nào đầu óc người Mã Nhã tộc cũng vận hành theo
cơ số hai như máy tính chăng? Mộ Dung Thiên càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ
viễn vông của mình cũng không phải là không có khả năng.

May mà nữ tiếp viên này vẫn chưa đến mức cứng nhắc như máy tính, lúc này nàng
cũng nhận ra Mộ Dung Thiên có vẻ thiếu kiên nhẫn nên mới dừng lời và chuyển
đến phần quan trọng:


  • Về phần những hạng mục công việc khác, tỷ như bố trí địa điểm, tiền
    lương…..nhất định phải trải qua trắc thí mới có thể xác định cụ thể. Đi về
    phía trước 237 thước sẽ có vài điểm truyền tống cỡ nhỏ. Tiên sinh có thể sử
    dụng miễn phí các phương tiện đi lại giữa các công hội ở trong tòa nhà cao
    tầng này. Không biết ta còn có thể giúp ngài chuyện gì nữa chăng?

Mộ Dung Thiên vội đáp:


  • Không cần, không cần đâu.

Ở đây càng lâu, Mộ Dung Thiên càng thấy rằng bản thân như đang nói chuyện với
một cái máy hoặc cũng có thể nói là một người máy không có tình cảm, bởi vì
nàng ghi nhớ rất nhiều con số, thậm chí ngay cả khoảng cách từ đây đến điểm
truyền tống là bao nhiêu cũng có thể kể ra chuẩn xác được như vậy. Vì thế mà
Mộ Dung Thiên cũng không biết là nên bái phục tộc người Mã Nhã hay là nên đau
xót cho họ nữa đây.

Mộ Dung Thiên đi theo hướng chỉ dẫn của nữ tiếp viên thì cũng tìm được vài địa
điểm truyền tống như nàng ta nói. Nơi đây quả không hổ là Dược Sư tổng công
hội, thật đúng là xa xỉ quá mức, ai vào đây cũng có thể tùy tiện sử dụng
truyền tống trận. Tuy nhiên, những truyền tống trận ở đây so với những cái ở
trong thành thì lại không giống nhau mấy, bởi vì những cái ở đây đều do nội bộ
tổng công hội thiết lập, vốn không hề liên quan với truyền tống trận ở bên
ngoài, mà phạm vi của chúng cũng nhỏ hơn nhiều, do đó mà chúng đòi hỏi ít năng
lượng hơn và chi phí cũng giảm đi rất nhiều. Lại nói nếu không có loại truyền
tống cỡ nhỏ này giúp người ta di chuyển ở trong tòa nhà này thì tất cả mọi
hoạt động ở đây quả thật là rất phiền toái. Tổng công hội không cho phép bất
cứ ai mang theo ma thú đi đi lại lại trong đây, nếu không thì nơi đây sẽ bị
biến thành một cái vườn thú, gà bay chó sủa khắp nơi, gây rối loạn cả lên thì
biết làm sao?

Loại truyền tống miễn phí này sử dụng rất đơn giản, chúng không đòi hỏi người
ta phải có thẻ thì mới dùng được, cũng gần giống như thang máy ở địa cầu vậy.
Chúng có phím số từ 0 đến 9, có thể tự do lựa chọn truyền tống đến số ba của
Nội Nội tiên sinh trong tòa nhà nay.

Mộ Dung Thiên mau chóng ấn ba chữ số 108, tính theo thời gian mà thanh âm nhắc
nhở lúc trước nghe được gần giống nhau. Hắn đã từng trải qua một lần truyền
tống, nên bây giờ không còn hồi hộp căng thẳng như trước nữa. Những tia bạch
quang vừa xuất hiện thì Mộ Dung Thiên đã được đưa đến một hành lang khác chỉ
trong cái chớp mắt. Hắn nhìn qua cửa sổ thấy rõ mây trắng lững lờ bay qua,
đúng là tầng 108 rồi.

Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng tìm được phòng 22 khu 3 theo lời chỉ dẫn của nữ
nhân Mã Nhã tộc. Ở nơi đây rất nhàn hạ, sau khi pháp lệnh mới ban bố thì chỉ
có hai hạng tố chất với trị số vượt qua 1200 là có thể đến đây để thực hiện
chứng nhận, những người đạt tiêu chuẩn đó đều là những người xuất sắc nên cũng
tương đối khan hiếm. Do đó mà nơi đây mới có vẻ nhàn hạ như vậy.

Trong phòng 22 còn có nhiều phòng nhỏ, bởi vì tố chất trắc thí sư đòi hỏi phải
có nơi làm việc hoàn toàn thanh tĩnh thì mới có thể cố gắng đạt tới chỉ số
trắc thí chuẩn xác nhất. Mộ Dung Thiên tìm bừa một gian phòng đang để ngỏ cửa
rồi bước vào, nam nhân đang làm việc tại đây là một người trung niên thuộc
Nhân tộc. Trên đại lục này chỉ có Nhân tộc là mới có thể đảm nhiệm được chức
vụ này, mà người có thể làm việc tại tổng công hội thì nhất định phải là người
có cấp bậc từ tượng sư trở lên. Bởi vậy mà những người ở đây, ngoại trừ những
ai có khả năng ghi nhớ tăng giảm theo tuổi tác như Mã Nhã tộc, còn lại thì hầu
như ai cũng đều khá lớn tuổi. Tuổi tráng niên ở trên Thần Phong đại lục khá
dài, trong khi độ tuổi trung niên và lão niên đều khá ngắn, do đó mà độ tuổi
của người trung niên và lão niên chênh lệch nhau cũng không lớn.

Người trung niên thấy hắn bước vào thì đứng lên nói:


  • Trắc thí sư số hai là Nội Nội, rất hân hạnh được phục vụ ngài.

Mộ Dung Thiên trong trang phục ẩn sĩ chỉ lộ ra mặt nạ bảo hộ, nói:


  • Ta đến đây để làm thủ tục chứng nhận chức nghiệp.

Nội Nội nhìn Mộ Dung Thiên và hơi có chút sửng sốt, đa số những ai đến đây
thông thường đều là những người vừa mới trưởng thành, còn cỡ tuổi mười ba,
mười bốn như Mộ Dung Thiên đây thì đúng là mới lần đầu trông thấy. Nhưng pháp
lệnh đã ban bố, và người có thể đến nơi đây để làm thủ tục chứng nhận thì hẳn
đều là nhân tài xuất sắc, do đó mà trắc thí sư không dám chậm trễ và cũng
không dám đưa ra nghi vấn gì, để tránh khỏi đắc tội với người ta. Thế là y
liền theo quy củ mà tiến hành trắc thí cho Mộ Dung Thiên. Đây là trắc thí chức
nghiệp chuyên nghiệp, chỉ cần xác định được tố chất của dược sư thì tốt rồi,
bởi vậy nên không lâu sau đã có kết quả.


  • 2536, 2548!

Không cần phải hỏi, Nội Nội cũng kinh hãi giống hệt Mạc Lý An vậy. Với chỉ số
như thế thì ngay cả một nơi có nhân tài đông đúc như Dược Sư tổng công hội này
cũng chưa từng gặp được. Mà chỉ số trắc thí của Nội Nội và Mạc Lý An lại có
chút khác biệt, chỉ là con số lần này của Nội Nội thì hẳn là chính xác hơn một
chút, dù sao người này cũng là trắc thí sư chuyên nghiệp cho dược sư kia mà.

Thế nhưng khi gặp phải chỉ số ngàn năm khó gặp này thì Nội Nội lại không có tự
tin như Mạc Lý An, nên y lại phải trắc thí thêm lần nữa, sau khi thu được kết
quả vẫn giống vậy thì Nội Nội mới hết hoài nghi. Y lau mồ hôi trên trán và
thái độ không những là khách khí hơn mà còn có vẻ rất tôn kính, y hỏi:


  • Xin hỏi tiên sinh xưng hô thế nào?


  • Ta tên là La Địch.


  • Xin chúc mừng ngài, La Địch tiên sinh! Chỉ số của ngài tuyệt đối là đặc cấp
    thiên tài, sau này nhất định sẽ trở thành một trong những nhân vật trụ cột
    trong công hội, vì đế quốc mà sẽ có những cống hiến vĩ đại và nhận được sự tôn
    kính của muôn người. Ngài sẽ như vầng thái dương chói sáng trên bầu trời, như
    trăng sáng trong bóng tối....


Nội Nội cứ thao thao bất tuyệt tuôn ra hết bao lời khen ngợi tốt đẹp nhất,
khiến cho toàn thân của Mộ Dung Thiên sởn cả gai óc, rồi sau đó mới nói ra một
câu hữu dụng:


  • La Địch tiên sinh, xin mời cầm chỉ số này đến tầng 125 khu 1, phòng 11 để
    tiến hành thủ tục nhận huy chương.

Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chẳng lẽ những người ở tổng công
hội đều nói nhiều như vậy sao? Nếu vậy thì xem ra họ cũng không khác với người
của Mã Nhã tộc lắm. Tuy thế, hắn vẫn lễ độ nói:


  • Đa tạ Nội Nội tiên sinh!

Nội Nội tiễn Mộ Dung Thiên ra đến tận cổng. Y mới vừa quay về bàn làm việc,
còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy có hai người mặc y phục ẩn sĩ cùng bước
vào. Nội Nội nghĩ thầm trong lòng: “Lẽ nào gần đây tại Phật Lạc Lý Tư lại
thịnh hành loại trang phục ẩn sĩ nhỉ? Tại sao mà người trước kẻ sau khi đến
chứng nhận đều ăn mặc kiểu này vậy ta?”

Tuy nghĩ vậy, nhưng y vẫn lên tiếng:


  • Mời chư vị lần lượt tiến vào từng người một để trắc thí được chăng? Còn ai
    chưa đến phiên thì xin tạm thời hãy đợi bên ngoài cửa nhé.

Một trong hai người mặc đồ ẩn sĩ cởi chiếc mặt nạ bảo hộ xuống và để lộ ra
khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười nói:


  • Nội Nội tiên sinh, ta chỉ muốn hỏi một chút, chỉ số của vị tiên sinh vừa
    rồi là bao nhiêu thế?

Nội Nội vừa trông thấy khuôn mặt của người kia thì kinh hô thất thanh:


  • Bích Dạ tiểu thư!


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #61