Vũ Khí


Người đăng: monstergra44


  • Một con dê, hai con dê, ba con dê, một con dê núi trần trụi, úi nhầm, sai
    rồi. Một con dê, hai con dê..…

Do ban ngày Mộ Dung Thiên ngủ nhiều quá nên lúc này hắn không thể chợp mắt
được. Một nam nhân tràn trề tinh lực như hắn nên lẽ tất nhiên là phải có nhu
cầu hết sức mãnh liệt, hơn nữa lại còn có một đại mỹ nhân mặc xiêm y ít ỏi nằm
bên cạnh, như vậy dù hắn có không muốn nghĩ tới thì cũng không được. Nhưng Mộ
Dung Thiên cũng biết, mỹ nhân kia thoạt nhìn thì giống như con cừu non, nhưng
trên thực tế thì lại là một con cọp cái đội lốt cừu non. Nếu hắn có ý định làm
gì nàng thì chỉ e rằng cả một mảnh xương cũng không còn, lúc đó dù có hối thì
cũng đã muộn màng. Vì vậy hắn chỉ có thể sử dụng biện pháp ngây thơ nhất là
đếm dê để phân tán tinh lực và sớm có thể chìm vào giấc ngủ.

Bích Dạ đã tính tới việc cưỡng ép tên nam tử kia phạm tội để xem thế nào,
nhưng hắn lại trì trệ chẳng có hành động gì, nàng vốn thiếu kiên nhẫn nên đã
bắt đầu bồn chồn nóng nảy, niềm tin vững chắc của nàng lại một lần nữa bị dao
động, chẳng lẽ miếng thịt thơm ngon như mình còn chưa đủ “hấp dẫn”, chưa đủ để
dẫn dụ hắn rơi vào cạm bẫy hay sao? Bích Dạ chờ hơn mười phút, rốt cuộc nàng
không nhịn được bèn chủ động bắt chuyện:


  • La Địch tiên sinh, đêm hãy còn dài, hay là chúng ta “làm” chút chuyện để
    giết thời gian đi!

Nàng đặc biệt nhấn mạnh ở chữ “làm”, mở đường cho Mộ Dung Thiên tấn tới. Một
khi hắn tưởng rằng nàng có ý tưởng cầu hoan với hắn, bày ra những cử chỉ cầm
thú, lúc đó nàng sẽ trở mặt nói là chỉ muốn trò chuyện trên trời dưới đất, sau
đó sẽ đá một cước vào hạ thể của hắn, rồi đánh đập thêm một lúc, lột sạch quần
áo rồi vứt hắn ra ngoài trời giá lạnh. Nàng nghĩ tới lúc nãy mình phải chờ đợi
lâu như thế, nhưng rốt cuộc lại còn phải bất kể liêm sỉ để đi chủ động quyết
rũ hắn, do đó mà Bích Dạ cảm thấy tâm hồn yếu đuối của mình bị tổn thương
không ít, và nàng lại càng khao khát trừng phạt hắn nhiều hơn lúc trước.

Mộ Dung Thiên vỗ tay một cái, hưng phấn nói:


  • Được đó, vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi!

Bích Dạ suýt nữa thì lăn ra ngất. Nàng nhìn nam nhân trước mắt đầy hoài nghi,
liệu sinh lý của hắn có vấn đề gì nghiêm trọng không nhỉ? Nàng càng nghĩ thì
càng thấy tỷ lệ này rất cao, nếu không thì tại sao ánh mắt của hắn trông háo
sắc mê mẫn như thế mà lại chẳng hề có hành động nào? Bích Dạ tự an ủi mình
rằng nguyên nhân không phải do mỵ lực nàng không đủ mà là bởi vì hắn “vô
năng”.

Đang lúc Bích Dạ nghĩ rằng đã tìm được nguyên nhân chính thì tay nàng ngẫu
nhiên đụng phải vật gì đó cứng cứng, và thật dài..…


  • La Địch tiên sinh, dường như ngươi đã quên giải trừ vũ khí kìa, hình như nó
    bị rơi trên giường này.

Bích Dạ nắm được vật cứng cứng đó, nhưng không ngờ nó lại là thứ “vũ khí”
không thể tháo ra mà chỉ có nam nhân mới có. Lúc này hạ thể của Mộ Dung Thiên
nhô cao như một cái lều nhỏ, sự thật phơi bày ngay trước mắt này liền lập tức
xóa đi suy đoán của Bích Dạ, rõ ràng là hắn không phải “vô năng” mà trái lại
còn là “phi thường năng” nữa kia.

Bị phát hiện tình trạng khó chịu của mình, Mộ Dung Thiên đỏ mặt ngượng ngùng,
bối rối giải thích:


  • Do vừa rồi ta ăn nhiều thịt nướng quá, nên phát hỏa hì hì..…

Lúc này, sắc mặt của Bích Dạ còn đỏ hồng hơn hắn rất nhiều, nhìn nàng phóng
đãng là thế, nhưng kỳ thật đối với thân thể nam nhân thì nàng cũng không hiểu
nhiều lắm, chứ đừng nói là ngủ chung một giường. Hơn nữa, vừa rồi nàng còn
đoán nam nhân này “vô năng”, cho nên nàng vốn không nghĩ tới thứ đó, thế rồi
nàng vội vàng buông tay ra, gương mặt nóng bừng và ngượng ngùng quay sang một
bên, xấu hổ gần chết. Trong nhất thời, nàng cảm thấy toàn thân nóng hừng hực,
nhưng cũng không trách được hắn, bởi vì Mộ Dung Thiên do thiên phú mà có,
“tiểu huynh đệ” của hắn so với những người Âu Mỹ ở địa cầu cũng chỉ có hơn chứ
không kém. Đừng nói là Bích Dạ, cho dù là những nữ nhân từng trải, hay kể cả
những nữ nhân sống bằng nghề buôn hương bán phấn mà trông thấy được thứ “đồ
nghề” thô lớn như vậy, nói không chừng thì họ cũng sẽ tưởng lầm đó là một thứ
vũ khí bằng kim loại đó chứ.

Mãi một lúc sau thì cơn xấu hổ cũng tạm trôi qua, lúc ấy Bích Dạ mới quay đầu
lại và làm ra vẻ như không có gì rồi bắt đầu trò chuyện với Mộ Dung Thiên.
Nàng vốn rất thích biểu lộ mình là một nữ tử hào sảng, nên muốn mượn việc trò
chuyện này mà che đi những cử chỉ đơn thuần của một thiếu nữ.

Thế nhưng khi phải nói chuyện huyên thuyên thì Bích Dạ sẽ rất mau bị nhàm chán
và cụt hứng, còn Mộ Dung Thiên thì có kiến thức sâu rộng nên cứ để hắn kể
chuyện gì đó còn vui hơn.

Mộ Dung Thiên trước đó vốn cũng có ý định kể̉̉ vài câu chuyện tiếu lâm của
người lớn, nhưng đến lúc này thì cảm thấy không được tiện lắm, nên chỉ đành
chọn đại ra một vài câu truyện cổ tích mà hắn đã từng nghe hồi nhỏ và kể̉ lại
cho Bích Dạ nghe. Nào là những truyện lãng mạn, truyện ước mơ, mộng ảo, truyện
thần thánh, truyện sắc đẹp…..những truyện mà ở Thần Phong đại lục không có.
Bích Dạ theo lẽ thường của phụ nữ thì dĩ nhiên là bị hấp dẫn, đắm chìm vào thế
giới xinh đẹp mộng mơ kia. Đôi mắt mở to tràn ngập ước mơ, giống như một đứa
trẻ ở địa cầu lần đầu tiên người lớn kể truyện xưa nên đặc biệt cảm thấy hứng
thú.

Truyện cổ tích ngoài việc luôn mang màu sắc huyễn hoặc mỹ lệ ra thì còn có tác
dụng làm người ta thoải mái đầu óc, nên giờ đây Bích Dạ cảm thấy toàn thân nhẹ
nhõm, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang thả mình trên mặt hồ, mí mắt càng
lúc càng nặng trĩu, cuối cùng thì cũng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, trên mặt
vẫn lộ vẻ tươi cười hạnh phúc, chẳng biết là trong mộng có gặp được một bạch
mã hoàng tử hay không. Trông nàng lúc này, thật khó tin rằng đây chính là ma
nữ nóng nảy, thường ngày vẫn khiến cho các nam nhân phải e sợ ba phần.

oooOooo

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Bích Dạ lại trở về với dáng vẻ diêm dúa, thành thục
như trước, việc tối hôm qua ôm Mộ Dung Thiên ngủ dường như không có xảy ra. Cả
hai ăn sáng với phần thịt mèo rừng còn sót lại sau bữa tối hôm qua, rồi lại
tiếp tục lên đường. Bay thêm nửa ngày nữa thì Phong Linh lộ đã đưa hai người
tới Phật Lạc Lý Tư thành, nhưng dưới mệnh lệnh của Bích Dạ, nó đã hạ cánh ở
bên ngoài thành và sau đó thì biến hình trở về là một con chim nhỏ. Thì ra
Phong Linh lộ cũng giống như Tật Phong của Mộ Dung Thiên, nó là một loại ma
thú biến hình.

Sau đó, Bích Dạ lấy ra hai bộ y phục của ẩn sĩ từ trong Trữ Vật châu. Ẩn sĩ
không phải là một chức nghiệp, mà là một số người không muốn bại lộ thân phận
của mình nên mới ăn mặc như thế. Siêu cấp thành thị dĩ nhiên không giống như
một trấn nhỏ hay thành thị cấp hai, người có phong cách giống như Bích Dạ tất
sẽ dễ dàng bị nhiều người chú ý tới, huống chi nàng còn mang theo một nam nhân
mà đi lại khắp nơi.

Y phục của ẩn sĩ và trang phục của pháp sư chức nghiệp cũng có chút giống
nhau, đó là bởi vì cả hai loại này hầu như đều che phủ toàn thân, chỉ khác ở
chỗ là bớt đi chiếc mũ chóp nhọn và thêm vào một miếng vải đen che mặt mà
thôi.

Khi đi qua cửa thành, Mộ Dung Thiên phải âm thầm tặc lưỡi, bởi vì hắn phát
hiện tường thành được làm bằng đá nham thạch thật lớn, dày tới hơn trăm thước,
độ cao cũng gần năm mươi thước. Uy Nhĩ thành chỉ là thành thị cấp hai nên về
diện tích thì chỉ có thể so với thành phố NewYork ở địa cầu, trong khi đó Phật
Lạc Lý Tư thành lại là siêu cấp thành thị thì không biết to hơn biết bao nhiêu
lần? Với một tòa thành khổng lồ như thế mà có thể xây tường thành vây quanh
bên ngoài thì quả thật là một công trình vĩ đại. Mộ Dung Thiên quyết định
không suy nghĩ đến nữa, sợ nếu có suy nghĩ tiếp thì e rằng bản thân hắn sẽ
kinh hãi đến liệt cả nửa người. Trên tường thành, cứ cách khoảng một ngàn
thước thì lại có một cánh cổng, mỗi đoạn lại có hơn mười dã man nhân đang chăm
chỉ làm việc. Có một người đứng gần chỗ Mộ Dung Thiên và Bích Dạ chợt thì thào
tự nói:


  • Ngày ma thú công thành chỉ còn cách chưa đầy một năm nữa, mà tường thành
    lại quá mỏng, nên phải gia tăng bề dầy thêm mới được.

Mộ Dung Thiên nghe thế thì hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa là ngã luôn ra
đất.

Xuyên qua cổng thành tối âm u, cảnh vật trước mắt Mộ Dung Thiên liền mở rộng
ra, nhưng cảnh tượng phía trước vừa đập vào mắt hắn thì đã khiến cho cái đầu
của hắn như muốn nổ tung.

Người! Thật là nhiều người


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #58