Truyền Thụ


Người đăng: monstergra44

Cảm giác nóng và lạnh chợt đồng loạt tiêu tan, Mộ Dung Thiên tỉnh lại từ cơn
nhập định và trở về với hiện thực. Hiệu lực của viên đan dược kỳ quái mà hắn
ăn được lúc trước quả là mạnh đến mức khó tin. Tuy hiện nay những luồng nhiệt
lưu tràn ra từ đan điền đã yếu đi nhiều nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn biến
mất.

Và Mộ Dung Thiên cũng phát hiện ra sức mạnh của bản thân cũng tăng lên không
ngừng, điều này có thể thấy được thông qua việc hắn phóng ra hỏa cầu và băng
cầu càng lúc càng lớn hơn. Trong mấy ngày nay, mỗi khi rảnh rỗi thì Mộ Dung
Thiên đều nhập định để thúc đẩy quá trình hấp thu và lưu thất những luồng
nhiệt lưu trong người cho mau chóng kết thúc, bởi vì ngày nào mà chúng còn tồn
tại thì hắn cũng sẽ không được ngủ ngon. Trong những lúc mơ mơ màng màng,
thỉnh thoảng hắn vẫn cảm thấy trong kinh mạch của mình lại ngẫu nhiên xuất
hiện sự va chạm của nội lực khiến cho hắn bị đau nhói mà phải tỉnh giấc, do
đó, hắn cảm thấy rất phiền não. Vả lại, hắn còn một viên hoàn dược màu xanh
dương mà tạm thời vẫn chưa dám dùng tới, vì để tránh cho việc sóng này chưa
lặn mà sóng khác đã nổi lên.

Mộ Dung Thiên nằm trên giường, tay vuốt ve chiếc đầu của con chó nhỏ tên là
Tật Phong, miệng lẩm bẩm:


  • Tật Phong a Tật Phong, sáng mai chúng ta sẽ phải đi đến một thành thị xa lạ
    rồi, chắc ngươi cũng không nỡ rời xa chỗ này phải không.

Do cái tên “Vượng Tài” kinh điển bị hai thị nữ và con chó nhỏ cực lực phản đối
nên Mộ Dung Thiên đành phải tiếc nuối bỏ qua, những cái tên khác mà hắn tự cho
là không xấu lắm như “Tiểu Cường”, “Lai Phúc”, “Đại Hoàng”, “Tiểu Bạch” thì
cũng đều bị phản đối cả. [1] Trong khi đó thì khả năng văn học của hắn rất có
hạn nên nhất thời không nghĩ ra được cái tên nào có thể dùng được. Cuối cùng
nhân vì nhớ tới cái đêm mưa bão bị hút vào lỗ đen, lúc đó hắn đã chạy bán sống
bán chết với một tốc độ cực hạn, ấy vậy mà con chó này vẫn một mực bám theo
không rời, lúc bấy giờ còn làm cho hắn tưởng mình đã gặp quỷ nữa chứ. Hiển
nhiên là tốc độ của nó rất nhanh, cho nên hắn liền thuận miệng nói ra cái tên
“Tật Phong”. Ai ngờ, suy nghĩ nát óc thì không có cái tên nào được chấp nhận,
còn cái tên Tật Phong thì chỉ được tùy tiện thốt ra mà lại được chấp nhận
ngay. Thấy con chó cũng không phản đối nên Mộ Dung Thiên liền quyết định dùng
tên đó luôn.

Bất cứ loại sủng vật nào sau khi hóa noãn thì dù trước đó nó có mạnh đến cỡ
nào, nhưng đến khi tái sinh thì đều trở về hình dạng nhỏ bé và sức mạnh cũng
cực kỳ thấp kém so với đồng loại. Tuy nhiên, sủng vật cao cấp thì sẽ phát
triển nhanh hơn các cấp thấp hơn rất nhiều. Do đó, Tật Phong học rất nhanh,
chỉ với khoảng thời gian gần một ngày trời mà nó đã có thể đi đứng tự do, thậm
chí còn chạy nhảy không ngừng, rất ư là hiếu động.

So với tâm tình vui vẻ của nó, thì trái lại, tâm tình của Mộ Dung Thiên lại có
phần khá nặng nề. Đêm nay chính là đêm cuối của hắn ở Uy Nhĩ thành, và cũng
chính là đêm cuối cùng hắn ở chung với Lạc Na và Lệ Toa. Trong một khoảng thời
gian ngắn, hắn sẽ chưa thể trở lại đây ngay, vì thế mà hắn cảm thấy không
thoải mái chút nào.

Tật Phong nằm trong tay hắn, khẽ sủa lên hai tiếng:


  • Gâu! Gâu!

Từ sau khi dùng máu để “ấp trứng”, Mộ Dung Thiên phát hiện ra giữa hắn và Tật
Phong tự nhiên lại được tâm ý tương thông, và hắn có thể thông qua tiếng sủa
của nó mà đoán được nó muốn gì. Lúc này hắn lại hỏi:


  • Tật Phong, ý ngươi bảo ta không cần phải lo lắng vì còn có ngươi ở bên
    cạnh, đúng không?


  • Gâu!


Tật Phong vui sướng sủa thêm một tiếng như để khẳng định lời nói của chủ nhân.

Mộ Dung Thiên thở dài một hơi rồi nói:


  • Nhưng ngươi lại không phải là mỹ nữ kia mà....


  • Oác!


Con Tật Phong nghe vậy thì lại tru lên một tiếng, miệng sùi bọt mép rồi ngã
lăn ra giường. Ý nghĩ của tên chủ nhân này thật không thể suy đoán theo lẽ
thường được.

“Cộc, cộc.” Từ phía cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, thật là xảo diệu, vừa
nhắc tới mỹ nữ thì mỹ nữ lập tức xuất hiện ngay. Thông qua lực đạo gõ cửa, Mộ
Dung Thiên có thể đoán được người vừa gõ là Lạc Na, và có lẽ quán của Tư Ân
cũng đã nghỉ bán rồi nên hai nàng mới đến đây tìm hắn.

Mộ Dung Thiên hô to:


  • Mời vào.

Khuôn mặt tươi cười của Lạc Na và Lệ Toa lập tức xuất hiện ngay sau cánh cửa.
Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy hai người họ thì tâm tình trở nên tốt hơn một
chút, nói:


  • Hai vị mỹ nữ đã hết giờ làm việc rồi à?

Tật Phong cũng vui vẻ sủa lên một tiếng chào đón họ. Nó đã chơi đùa với họ
suốt một buổi chiều nên đã sớm quen thuộc với cả hai nàng.

Hai nàng than thở:


  • Đúng vậy, La Địch tiên sinh, người ở đây đông quá, thật khiến cho người ta
    mệt chết đi được.

Nhìn thấy con chó nhỏ, Lệ Toa dang rộng hai tay ra và cười nói:


  • Tật Phong, lại đây để ta ôm một cái nào.

Mộ Dung Thiên cười híp mắt lại, mê mẩn nói:


  • Thế có muốn ta giúp các nàng xoa bóp một chút không? Tay nghề của ta tốt
    lắm đấy..…

Vừa nói, hắn vừa co một tay lại giống như thức mở đầu của Long trảo thủ, bóp
bóp nhẹ trong không trung.

Lệ Toa đang chơi với Tật Phong nên không thấy hành động đó của hắn, nhưng Lạc
Na thì đỏ mặt nói:


  • Không cần đâu, bọn ta làm sao dám phiền đến La Địch tiên sinh chứ?

Sở dĩ nàng nói thế, một phần nguyên nhân là vì thứ tự tôn ti trong chức
nghiệp, còn nguyên nhân khác là vì với cá tính của Mộ Dung Thiên, nếu để cho
hắn xoa bóp thì chắc chỉ có thể xoa bóp ở cái nơi "đặc biệt" mà bất cứ ai cũng
không thể không đề phòng mà thôi.

Hai thị nữ bước đến bên cạnh giường, ngồi xuống, rồi Lệ Toa nói:


  • La Địch tiên sinh, ngày mai người thật phải đi Phật Lạc Lý Tư thành sao?

Trong thời khắc ly biệt, người ta luôn luôn cảm thấy rất thương tâm, mà Mộ
Dung Thiên thì không thích cái loại cảm xúc đó, ít nhất là trong lúc ở chung
với hai nàng. Hắn chỉ muốn làm cho hai nàng vui vẻ, nên liền nói giỡn:


  • Đúng vậy, các nàng xem, ta mượn tiền của các nàng càng lúc càng nhiều, nếu
    không đi làm kiếm tiền thì chỉ còn cách lấy thịt ra để trả mà thôi.

Hai thị nữ nghe vậy thì bật cười khanh khách, tâm trạng buồn rầu vì ly biệt
cũng vơi đi không ít. Lệ Toa nói:


  • La Địch tiên sinh đừng lo, bọn ta không ngại điều đó đâu.

Mộ Dung Thiên thấy mục đích đã đạt được, nên liền nghiêm mặt nói:


  • À há, con người ta sống trên đời thì cũng phải làm việc thôi, không thể làm
    một kẻ bất học vô thuật hoài được. Hơn nữa, nói không chừng đến lúc đó ta có
    thể xin được phân phối về lại Uy Nhĩ thành cũng nên.

Kỳ thật, hắn biết chắc điều đó sẽ không thể xảy ra. Vì căn cứ theo kinh nghiệm
phong phú của Tư Ân, ngày ma thú công thành chỉ còn cách một năm nữa thôi, lúc
đó chính là lúc rất cần nhân tài, mà một thành thị lớn như Phật Lạc Lý Tư
quyết sẽ không bỏ qua một nhân tài như hắn, do đó mà tỷ lệ hắn phải ở lại Phật
Lạc Lý Tư sẽ là chín mươi chín phần trăm, phần còn lại chỉ xảy ra khi nào đầu
óc của hội trưởng Dược Sư công hội có vấn đề mà thôi.

Nhưng Lệ Toa và Lạc Na thì lại không biết điều đó, nên họ vui vẻ nói:


  • Thật à? La Địch tiên sinh, chẳng lẽ đến lúc đó, ngươi sẽ tình nguyện trở
    lại Uy Nhĩ thành nhỏ bé này sao?

Cũng không phải Mộ Dung Thiên không muốn quay lại, mà là hắn không thể quay
lại thôi. Bản thân hắn biết rõ cái đạo lý "nếu hy vọng càng lớn thì thất vọng
sẽ càng nhiều", nếu không thì để đến khi các nàng biết hắn lưu lại Phật Lạc Lý
Tư chỉ e rằng họ sẽ buồn lắm lắm. Thế nên Mộ Dung Thiên mới nói tiếp:


  • Cho dù ta không thể trở lại sống ở Uy Nhĩ thành, nhưng ta vẫn có thể thường
    xuyên quay lại đây để thăm các nàng kia mà. Có hai vị đại mỹ nhân xinh đẹp của
    ta ở đây, thì ta làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm tới chứ?

Thường ngày, khi hai nàng nghe được Mộ Dung Thiên nói đến hai chữ “của ta” thì
sẽ rất xấu hổ ngượng ngùng, tất nhiên là họ sẽ giận dỗi một hồi, nhưng vào lúc
này thì cả hai lại chỉ cảm thấy vui sướng không thôi.

Mộ Dung Thiên chợt như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói:


  • Được rồi, các nàng hãy cởi áo ngoài ra đi.


  • Hả, cái gì cơ?


Hai nàng nghe hắn bảo thế thì trợn mắt tròn xoe, họ thật không ngờ La Địch
tiên sinh đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy. Trước kia dù hắn cũng có chút
háo sắc, nhưng lại không có can đảm để nêu ra một loại yêu cầu lớn mật như
thế. Cho dù chính bọn họ nguyện ý, nhưng ít ra.…ít nhất cũng phải từ từ vun
đắp tình cảm chứ, tự dưng đường đột như thế này, thật khiến cho hai nàng mặt
đỏ tía tai, không biết nên làm thế nào mới phải.

Lúc này Mộ Dung Thiên cũng nhận ra câu nói của mình có phần quá đột ngột và
thất thố, bèn cười giải thích:


  • Yên tâm đi, ta chỉ dạy các nàng một việc này thôi.

Vừa dứt lời, từ trên lòng bàn tay phải của hắn liền bật ra một quả băng cầu.

Lệ Toa và Lạc Na thấy vậy thì cùng lúc kêu lên kinh hãi:


  • Băng hệ ma pháp!

Hết


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #54