Người đăng: monstergra44
Nhắc đến vấn đề này thì Tư Ân liền trở nên rất hưng phấn. Có được những thành
viên của Dong Binh đoàn ghé thăm tửu điếm của lão thì đó là niềm vinh hạnh lớn
lao, phải tu mấy kiếp mới có được. Thế nhưng lão vẫn cố gắng che dấu sự đắc ý
ở trên mặt, chỉ nói:
Mộ Dung Thiên lại cảm thấy thắc mắc:
Nhưng tại sao bọn họ lại không bước chân vào các quán ăn dành cho dũng sĩ?
Điều này thật quái lạ!
A, điều này....
Nghe hỏi đến vấn đề đó, cả Tư Ân cũng không biết phải trả lời thế nào, còn Lệ
Toa và Lạc Na thì cũng lắc đầu không nói gì.
Đến lúc này thì người có kiến thức sâu rộng nhất là Mạc Lý An mới lên tiếng để
giải khai sự nghi hoặc của mọi người. Lão chậm rãi nói:
Mạc Lý An kể tới đây thì thở dài một hơi, tựa như là đang cảm thán cho số phận
của nữ nhân đáng thương kia. Sau đó lão nói tiếp:
Tuy đã được giải thích rõ ràng, nhưng vấn đề mà Mộ Dung Thiên quan tâm lại là
một chuyện khác. Hắn hỏi:
Năm chữ "tiểu trấn của chúng ta" được thoát ra từ miệng Mộ Dung Thiên rất tự
nhiên, đó là vì hắn đã xem Cách Lâm trấn này như là quê hương của hắn rồi.
Tư Ân đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, liền nói với Mộ Dung Thiên:
Khi nhắc tới ma thú cấp A, B, trên mặt Tư Ân chợt biến sắc. Lão từng trải qua
không ít lần ma thú công thành, nên hiểu rất rõ sự hung hiểm của chúng. Ma thú
cấp A có nghĩa là thực lực rất mạnh, bằng không thì công hội đã không phái
Cuồng Bạo dong binh đoàn xuất động rồi.
Mộ Dung Thiên hỏi:
Tư Ân gật đầu nói:
Mộ Dung Thiên gật gật đầu, tỏ ra đã biết. Vậy là tốt, chuyện này có lẽ sẽ
không ảnh hưởng tới việc nghiên cứu phương cách hấp thu yêu khí của hắn. Mấy
ngày nay, tinh thần của hắn đã có chút tiến bộ. Hôm nay lại thấy xuất hiện một
chút linh cảm chỉ lóe lên trong chớp mắt, nhưng điều đó cũng chính là một đột
phá mới. Nếu như vì chuyện ma thú biến dị xuất hiện mà làm đình trệ kế hoạch
của hắn đến vài ngày, vậy thì thật khó có thể bảo đảm tiến trình của hắn sẽ
không bị thụt lùi.
Gã chiến sĩ tóc hung Tạp Tháp tuy vẫn còn nhiều chuyện để kể, nhưng cũng buộc
lòng phải dừng lại. Vốn dĩ gã đi đâu cũng thích kể lại cho cư dân nơi đó nghe
những chiến tích hiển hách của gã, để rồi lại thưởng thức những tiếng vỗ tay
tán thưởng của họ. Thế nhưng, lần này do đoạn đường từ thành thị tới Cách Lâm
trấn quá xa xôi, cả đoàn đều phải lặn lội đường xa vất vả nên dù sao cũng bị
hao tổn tinh lực không ít. Họ cần phải nghỉ sớm để ngày mai còn đi tiêu diệt
ma thú. Gã biết rất rõ sự hung hiểm nơi sa trường, nên chỉ cần có điều kiện
thì bất luận thế nào, một chiến chức giả cũng cần phải duy trì trạng thái tốt
nhất trước giờ lâm chiến, có như vậy thì họ mới có thể nắm giữ được cơ hội
sinh tồn và thủ thắng được.
Lúc này, nữ cung tiễn thủ đầy khêu gợi là Bích Dạ cũng uyển chuyển đứng thẳng
dậy. Trong những ánh mắt thèm thuồng của chúng nhân trong điếm, nàng khẽ vặn
vẹo chiếc eo thon rồi đi đến quầy tính tiền, hé mở đôi môi đỏ mọng và cực kỳ
xinh đẹp, nói:
Cuồng Bạo dong binh đoàn là một đoàn thể rất có cá tính. Họ đi đến đâu ăn uống
cũng đều thay phiên nhau để trả tiền, dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ. Đương
nhiên, tiền cơm so với mức thu nhập khá cao của dong binh mà nói, nó quả thật
chẳng đáng là bao.
Tư Ân và Mạc Lý An cũng đã có tuổi, sức kháng cự của họ đối với mỵ lực của
Bích Dạ tương đối mạnh hơn; lại thêm cách đây không lâu thì họ đã được chiêm
ngưỡng dung nhan mỹ lệ hơn hẳn Bích Dạ của Lăng Đế Tư nên còn chưa bị thất thố
trước mặt nàng ta. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên ở bên cạnh thì lại không được như
vậy. Hắn vừa được thể nghiệm sự mỹ diệu của tình ái nên không thể kham nổi sự
kích thích khi tiếp cận với mỹ nữ. Hắn mơ mơ hồ hồ như người bị lạc trong
mộng, một tay giơ cao lên, năm ngón tay co lại thành thức khởi đầu của "Trảo
ba long trảo thủ".
Lệ Toa và Lạc Na trông thấy bộ dạng háo sắc của Mộ Dung Thiên thì rất lo lắng
cho hắn, vì Bích Dạ không phải là hạng người hiền lành gì.
Bích Dạ ném mấy đồng kim tệ lên mặt quầy rồi cười dài, nói:
Nàng ra tay thật phóng khoáng, số kim tệ đó lớn gấp năm lần giá trị của bữa
ăn. Tư Ân mừng rỡ, cuống quýt thốt lời đa tạ, rồi nói:
Trong lúc thu hồi số tiền còn lại, không biết là do vô tình hay cố ý, nhưng
bàn tay trắng nõn của Bích Dạ bỗng hơi lay động một cái, rồi nàng chợt kêu
lớn:
Thì ra, một đồng kim tệ đã lăn tít xuống chân Mộ Dung Thiên. Hắn đang tính
lượm nó giúp nàng thì đã thấy Bích Dao bước lên một bước, rồi cúi người xuống.
Với động tác này, vạt áo của nàng liền mở rộng ra, khiến người ta có thể nhìn
thấy rõ đường rãnh của đôi nhũ phong.
Mộ Dung Thiên vừa thấy vậy thì hạ thể đã cương cứng lên, lúc này Bích Dạ cũng
vừa nhặt đồng kim tệ lên, khuôn mặt của nàng thì cơ hồ như muốn dán sát vào hạ
thể của hắn. Tuy chưa trực tiếp chạm vào, nhưng Mộ Dung Thiên cũng đã cảm thấy
tay chân rã rời rồi.
Bích Dạ mỉm cười thật ngọt ngào rồi ném về phía hắn một cái liếc vô cùng quyến
rũ. Nàng đưa đẩy chiếc lưỡi đỏ mọng liếm quanh vành môi một vòng, rồi sau đó
mới quay mình bước đi với dáng vẻ thướt tha rất đẹp mắt.
Mộ Dung Thiên gần như muốn xây xẩm mặt mày, hắn phải lấy tay vịn lên mặt quầy
thì mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể của mình. Một vưu vật đầy yêu mỵ như
thế quả thật là khó có thể hình dung ra nổi, dù là một động tác nhỏ như ánh
mắt hay nụ cười thì cũng đều có thể khiến cho nam nhân điên đảo thần hồn. Nếu
có một nam nhân nào đó cưới được nàng thì chắc hằng đêm sẽ miệt mài truy hoan,
để rồi không lâu sau đó thì sẽ chết vì cạn kiệt tinh lực mất. Không lẽ nàng
quả thật là người đồng tính luyến ái sao? Nếu không phải hai người bọn Lệ Toa
đã cảnh báo trước thì với hành vi vừa rồi của Bích Dạ, hắn đã tưởng là nàng cố
tình làm thế để kích thích dục vọng của mình rồi, một loại việc mà không nên
bày ra trước mắt trẻ nhỏ ấy.