Người đăng: monstergra44
Sắc mặt Tư Ân đại biến, Lạc Na và Lệ Toa đều rất bối rối. Gừng càng già càng
cay, Tư Ân lập tức trấn định nói:
Tiếp đó, Tư Ân liền tươi cười nói lớn:
Đối với người nửa đêm đến quấy rầy mà còn phải khách khách khí khí, chạy ra
tiếp đãi như vậy, điều đó cho thấy địa vị của sinh hoạt chức nghiệp giả ở xã
hội này quả thật rất thấp.
Mộ Dung Thiên vội vàng lên lầu, trong lòng thấp thỏm bất an, thầm nghĩ chẳng
lẽ là đoàn kiểm tra? Mong rằng việc này sẽ không làm liên lụy đến Tư Ân.
Đột nhiên từ dưới lầu truyền lên một tràng cười ha hả, tiếp đó là một âm thanh
già nua nhưng không thiếu phần nam tính:
Tư Ân mắng:
Theo giọng điệu có phần lễ độ và lịch thiệp của Tư Ân đối với người đó, có thể
đoán được người vừa đến là người quen.
Lệ Toa nũng nịu yêu kiều hỏi, xem ra quan hệ của nàng với người có tên Mạc Lý
An này cũng tốt lắm. Cụm từ "lần này" cho thấy Mạc Lý An là khách quen của
quán.
Âm điệu ngạc nhiên và mừng rỡ của Lệ Toa đột nhiên vang lên cao vút:
Oa, Bỉ Đạt Thú, Mạc Lý An tiên sinh, ngài tặng nó cho ta phải không?
Đúng a. Con vật này làm ta tốn mất hơn ba tháng tiền lương mới mua lại được
từ tay người quen đó.
Đa tạ ngài, Mạc Lý An tiên sinh. Ngài đúng là người tốt nhất trên thế gian
này.
Lạc Na phụng phịu nói:
Chẳng biết Mạc Lý An dùng thủ đoạn gì liền khiến Lạc Na vui mừng ra mặt, tiếng
cười yêu kiều không ngừng vang lên.
Sau khi đùa cợt một hồi, Tư Ân mới nói:
Mạc Lý An thuận miệng đáp:
Tiếp theo là một chuỗi niệm ma chú vang lên, thì ra là Lệ Toa đang dùng chú
ngữ đóng cửa lại.
Tư Ân ở dưới lầu gọi vọng lên:
Mộ Dung Thiên thoáng do dự, để cho người có tên là Mạc Lý An kia gặp mình,
không biết có vấn đề gì chăng? Có điều Tư Ân đã nói như vậy thì chắc không có
việc gì phải lo.
Lệ Toa và Lạc Na đang đùa nghịch đầy hứng khởi với con vật nhỏ cỡ lòng bàn tay
trên mặt đất, hình dạng giống con vịt, có lông màu vàng, khóe miệng banh rộng,
vừa vẫy vẫy hai chiếc cánh nhỏ xíu vừa bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như sắp
ngã đến nơi. Theo như lời nàng nói thì nó là Bỉ Đạt Thú. Trên cổ Lạc Na thì
đang đeo một chiếc vòng hình trăng lưỡi liềm, màu bạc lấp lánh, nhưng nó lại
tỏa ra ánh sáng huỳnh quang lãnh đạm như ánh trăng khiến nàng vốn dĩ đã xinh
đẹp thì nay lại càng hấp dẫn hơn. Xem chừng đây cũng là lễ vật của Mạc Lý An
tặng cho nàng. Mộ Dung Thiên nghĩ nát óc cũng không hiểu được vì sao nữ nhân
lại thích những món trang sức hào nhoáng, giá cả đắt đỏ như vậy. Đối với hắn
mà nói, tiền mặt và giá trị còn hấp dẫn hơn nhiều.
Tư Ân đang ngồi trên ghế đối ẩm với một nam nhân, người này nhất định là Mạc
Lý An mà hắn vừa nghe mọi người nhắc đến. Đó là một lão nhân đầu hói, râu ria
rậm rạp, tuổi tuy cao nhưng sắc mặt lại hồng nhuận như hài tử, nụ cười hào
sảng trên khuôn mặt rất dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Lão là một trong
những người không để chuyện chức nghiệp cấp bậc tôn ti trong mắt nên mới có
thể cùng Tư Ân là người có đẳng cấp thấp hơn kết giao bằng hữu.
Mạc Lý An nhìn thấy Mộ Dung Thiên thì có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không
ngờ sau khi tửu quán đóng cửa, ở bên trong vẫn còn có người khác.
Tư Ân với vai trò chủ nhà liền nhiệt tình nói:
Lão chỉ vào Mạc Lý An bên cạnh, rồi tiếp:
Mộ Dung Thiên từng nghe Tư Ân nói qua, thể năng trắc thí sư là phụ trợ chức
nghiệp nằm trung gian giữa chiến đấu chức nghiệp và sinh hoạt chức nghiệp,
chuyên môn cung cấp các loại thi kiểm tra tố chất cơ thể cho những người chọn
nghề, có chút tương đồng với bác sĩ khám thể lực ở bệnh viện. Địa vị xã hội
của bọn họ so với sinh hoạt chức nghiệp thì có cao hơn một chút.
Mạc Lý An nghe vậy thì chợt lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái, nếu không phải là tình
huống đặc thù cần giấu diếm thì thông thường tại Thần Phong đại lục, giới
thiệu người sẽ nêu cả tên chức nghiệp, nhưng chức nghiệp của Mộ Dung Thiên lại
không được nhắc đến. Tư Ân lão luyện việc đời đương nhiên sẽ không bỏ qua,
thầm nghĩ chắc phải có nguyên nhân.
Quả nhiên Tư Ân lập tức giải thích ngay:
Mạc Lý An kinh ngạc nói:
Tư Ân đáp:
Mạc Lý An gật đầu:
Lão lấy từ trong túi ra một khối cầu thủy tinh trong suốt to bằng nắm tay rồi
nói với Mộ Dung Thiên:
Mộ Dung Thiên làm theo lời lão, sắc mặt Mạc Lý An cũng trở nên nghiêm túc,
miệng lâm râm một đoạn chú ngữ rất nhanh, rồi sau đó đột nhiên có một luồng
ánh sáng chói mắt chợt tỏa ra từ thủy tinh cầu, giống như một khối dạ minh
châu lớn lập tức chiếu sáng cả một góc tửu quán.
Tư Ân, Lạc Na, Lệ Toa đều im hơi lặng tiếng, căng thẳng đến mức không dám hít
thở. Đây không phải là một cuộc kiểm tra bình thường mà là thời khắc quyết
định vận mệnh suốt đời của một cá nhân! Ngược lại, thân là người trong cuộc
nhưng Mộ Dung Thiên lại chẳng biết nặng nhẹ, khuôn mặt hết sức ung dung thoải
mái.
Màu sắc trên thủy tinh cầu không ngừng biến ảo, đỏ vàng xanh lam lục tím...
Mạc Lý An nhìn chăm chú vào quả thủy tinh cầu, miệng không ngừng thốt ra những
thuật ngữ và số liệu mà Mộ Dung Thiên không hiểu.
Qua một hồi lâu, màu sắc trên thủy tinh cầu ngừng biến đổi rồi mờ dần đi, lúc
ấy Mạc Lý An mới ngẩng đầu lên. Lệ Toa tính tình nóng nảy liền hỏi ngay cái
điều mà những người khác cũng đều muốn biết:
Mạc Lý An thở dài đáp:
Xưng hô của lão từ "La Địch tiên sinh" đã trở thành chỉ gọi tên, bởi vì Mộ
Dung Thiên không thể trở thành chiến đấu chức nghiệp giả thì nhất định sẽ
thành phụ trợ chức nghiệp hoặc sinh hoạt chức nghiệp, bởi vậy chức nghiệp cấp
bậc sẽ thấp hơn lão khá nhiều. Vì thế người cao tuổi hơn sẽ không xưng với
người trẻ tuổi là "tiên sinh" nữa.
Mọi người nghe vậy thì đều thất vọng vô cùng, Mạc Lý An nhịn không được phải
nói thêm:
Mộ Dung Thiên có chút khó hiểu, những thứ tinh thần lực, nhanh nhẹn còn có cái
gì mà nguyên tố cảm ứng độ đó thì không dám nói, nhưng thể lực của mình đáng
lẽ không quá thấp như vậy mới phải, năm thứ nhất đại học còn đoạt giải quán
quân chạy 3000 mét ở đại hội thể dục thể thao nữa. Mạc Lý An có nhầm không?
Hay là chủng loại bất đồng, mỗi người trên đại lục này đều mạnh hơn người địa
cầu không ít?
Có lẽ Mạc Lý An cảm thấy những lời này đả kích Mộ Dung Thiên khá mạnh, nên
liền an ủi:
Lại một tràng chú ngữ khác thoát ra từ miệng của Mạc Lý An, lần này chú ngữ
chậm hơn một chút, khi chú ngữ dừng lại thì Mạc Lý An cũng nhíu đôi mày. Những
người kia nhìn thần thái của Mạc Lý An thì cũng biết có chuyện không ổn.
Một lát sau, Mạc Lý An mới nói:
Lệ Toa nghe vậy liền hỏi:
Tư Ân khiển trách:
Ở Thần Phong đại lục, nghi ngờ năng lực làm việc của một người thì chính là
thiếu tôn trọng người đó.
Lệ Toa le lưỡi không nói nữa. Tuy nhiên, Mạc Lý An lộ vẻ không hề gì, chỉ
khoát tay áo tỏ ý không sao. Nhưng Mộ Dung Thiên mất đi tư cách trở thành phụ
trợ chức nghiệp giả, vấn đề này lại có chút nghiêm trọng. Điều đó đồng nghĩa
với việc hắn chỉ có thể lựa chọn sinh hoạt chức nghiệp, làm một người bình
thường, sống cuộc đời nhạt nhẽo cho đến lúc chết già.
Lần này Mộ Dung Thiên phải đặt cả hai tay lên mặt thủy tinh cầu, Mạc Lý An
niệm chú ngữ càng chậm hơn, so với ngâm thơ cũng không khác nhiều lắm.
Cùng một nhóm chức nghiệp cũng có chút khác biệt, ví dụ chiến đấu chức nghiệp
là pháp sư thì tương đối được đề cao hơn, còn trong sinh hoạt chức nghiệp thì
"chủng thực thuật sĩ" ở tầng thấp nhất, so với không có chức nghiệp chỉ khá
hơn chút xíu, bởi vậy mọi người vẫn rất chú ý đến kết quả này.
Thần sắc Mạc Lý An xem ra càng ngưng trọng hơn, rất lâu sau mới lên tiếng,
chậm rãi nói:
Lời nói ra như trời long đất lở, người không thể lựa chọn bất kỳ chức nghiệp
nào rất ít thậm chí là cực kỳ ít, một ngàn người cũng khó lòng kiếm ra một
người bởi vậy bọn họ mới phải chịu kỳ thị, không ai ngờ La Địch vừa vặn lại
xui xẻo như vậy.
Bầu không khí ở trong điếm rơi vào trầm lặng, Mộ Dung Thiên nhất thời không
thể tiếp thụ được số liệu của cuộc trắc nghiệm nho nhỏ này lại là phương thức
quyết định vận mệnh của mình. Ở địa cầu có một câu danh ngôn: "Thiên tài có
được là nhờ chăm chỉ." Vì vậy mà hắn không thể ý thức được chuyện này tồi tệ
đến mức nào. Trái lại với hắn thì Tư Ân, Lạc Na, Lệ Toa đều có vẻ rất tiếc
nuối, thậm chí, ánh mắt khi nhìn Mộ Dung Thiên lại còn có phần thương cảm.
Mộ Dung Thiên gãi đầu chỉ vào khối thủy tinh cầu nói:
Những người kia đều im lặng không nói, sự trầm mặc của bọn họ chính là lời
khẳng định hùng hồn nhất.
Mạc Lý An nhìn vẻ mặt dửng dưng như thường của Mộ Dung Thiên thì lại có chút
kinh ngạc. Trong vài chục năm làm việc, lão đã kiểm tra hằng hà sa số người,
trong đó cũng có dăm người yếu kém, khi bọn họ nghe được kết quả tàn khốc thì
ai nấy đều đau khổ tột cùng, thậm chí còn có thể phát điên tại chỗ.
Mạc Lý An dường như nghĩ tới điều gì liền nói: