Hôn Nhân Cưỡng Ép


Người đăng: superboy

Trong hoàng cung Nam Thiên quốc, quốc vương đang lo lắng đi lại, bên cạnh ông
là sáu vị triều thần mặc áo quan cúi đầu không nói.
- Các khanh có nghĩ ra cách gì không?
Quốc vương Nam Thiên lo lắng nhìn về phía sáu vị triều thần mà ông tin tưởng
nhất, ánh mắt hiện ra tia hi vọng. Một vị có vẻ là người quan trọng nhất trong
sáu vị đó bước lên một bước nói:
- Bẩm bệ hạ, theo thần, lần này Bắc Quốc cử sứ thần đến cầu hôn hoàn toàn
không có ý tốt. Vốn thái tử Chấn Thiên đã có hôn ước với công chúa Thiên Âm
Quốc, chuyện này là điều mà ai cũng biết, bệ hạ lại chỉ có một người con trai,
không còn ai xứng với công chúa Bắc Quốc. Mà quốc vương Bắc Quốc lại cố tình
đến cầu thân, ý đồ của họ chính là muốn phá hoại liên minh giữa Nam Thiên
chúng ta và Thiên Âm quốc.
Nghe vậy, một triều thần khác cũng đứng ra:
- Bẩm bệ hạ, thần thấy Duy Khiêm đại nhân nói không sai. Nếu như chúng ta
đồng ý với hôn sự này, chắc chắn sẽ khiến cho bên Thiên Âm Quốc tức giận,
nhưng nếu không đồng ý sẽ khiến cho Bắc Quốc mất mặt, họ sẽ lấy đó làm cớ sang
xâm lược nước ta. Mà nước ta hiện tại lại đang trong thời kỳ phát triển, không
tiện để phát động chiến tranh.
Nghe vậy quốc vương Nam Thiên thở dài:
- Ta cũng biết điều các khanh nói, chính vì thế ta mới gọi các khanh đến đây.
Các khanh nhanh chóng suy nghĩ ra đối sách cho ta. Sứ giả Bắc Quốc đã đợi mấy
ngày nay rồi. Nếu ta không nhanh chóng cho họ câu trả lời, chắc chắn bọn họ sẽ
lấy cớ gây chiến loạn. Ta không thể để con dân ta chịu khổ được!
Mấy vị triều thần cúi đầu, không rõ là bất lực hay đang tiếp tục suy nghĩ đối
sách. Bỗng, một trong số họ bước lên nói:
- Bẩm bệ hạ, thần có cách này không biết có được không?
- Mau nói! – Quốc vương Nam Thiên vui mừng, vội ra lệnh.
- Bẩm, theo thần thì bệ hạ cứ nhận một người nào đó làm con nuôi, phong làm
hoàng tử, sau đó đồng ý hôn sự này. Công chúa Tâm Lan của Bắc Quốc cũng không
phải trưởng nữ, chỉ là con gái của quý phi, về lý là môn đăng hộ đối, bên Bắc
Quốc cũng không thể nói gì.
Nghe vậy, quốc vương Nam Thiên nhìn mấy vị triều thần còn lại, suy nghĩ một
chút rồi trả lời:
- Được! Cũng không còn cách nào tốt hơn! Vậy theo các khanh thì ai là người
thích hợp nhất?
Vị triều thần vừa mới đề xuất ý kiến nói:
- Bẩm bệ hạ, thực ra thần đã nghĩ ra một người rất phù hợp. Người này gia thế
hiển hách, tưởng mạo tuấn tú, chỉ là hơi lông bông một chút, nhưng cũng không
sao...
- Là ai? Khanh cứ nói đi!
- Người này chính là cháu bên ngoại của tể tướng, con trai đại tướng quân
Trần Thiên Nguyên...


  • Cái gì? Nhận hoàng đế làm cha nuôi? Lấy công chúa Bắc Quốc?
    Nghe cha mình nói, Thiên Vân giật mình, hắn nghĩ: “Cũng được, trở thành hoàng
    tử, lại lấy được công chúa, đúng là ước mơ của bao nhiêu người. Mà đã là công
    chúa thì chắc chắn phải xinh đẹp, trong phim chả toàn vậy còn gì?”. Hắn mừng
    lắm, nhưng vẫn giả vờ nói:

  • Thôi được rồi! Vì dân chúng, vì đất nước này, con sẽ hi sinh hạnh phúc bản
    thân vậy!
    Trần Thiên Nguyên nghe được đến đó cũng vui mừng cười lớn:

  • Được! Không hổ danh là con trai ta, ta tự hào về con!
    Đại lễ nhận con nuôi nhanh chóng được diễn ra, Thiên Vân trở thành hoàng tử
    nước Nam Thiên. Dù danh tiếng của hắn không được tốt lắm, nhưng do công tác
    bảo mật làm rất ổn thỏa nên sứ giả Bắc Quốc cũng không nghe được tin tức gì,
    chỉ biết hắn vô cùng đẹp trai, phong lưu nho nhã, nhìn rất giống người có học
    thức.
    Ban đầu bên Bắc Quốc cũng không đồng ý lắm với hôn sự này, nhưng chuyện chính
    trị vốn là thỏa hiệp lẫn nhau, không đồng ý cũng phải đồng ý. Trần Thiên Vân
    chẳng biết gì về mấy chuyện này, mấy ngày sau hắn lên đường sang Bắc Quốc mới
    biết là mình phải sang đó ở rể ba năm, biết tin này hắn khóc không ra nước
    mắt. Mẹ hắn là người phản đối quyết liệt nhất nhưng cuối cùng vẫn không chống
    lại được lệnh của hoàng đế, nước mắt ngắn nước mắt dài tiễn hắn đi.
    Đi theo hắn là võ tướng Đằng Long, một chiến hữu lâu năm của cha hắn. Người
    này võ nghệ cao cường, xuất thân bần hàn nhưng may mắn gặp được sư phụ cao
    minh, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã từ một tên lính tốt trở thành Bách Phu
    Trưởng. Đằng Long tầm 35, 40 tuổi, dáng người khôi ngô lực lưỡng, nghe nói
    trong một trận chiến với giặc phỉ, một mình ông ta đánh với hơn trăm người mà
    không mảy may thương tích, có thể nói là uy danh lừng lẫy.
    Ngồi trong xe ngựa ở thế giới này không bị xóc như trong phim cổ trang, loại
    xe ngựa này được gắn thêm đá năng lượng tạo gió nâng thùng xe bay lên, bồng
    bềnh trên không rồi được ngựa kéo đi, rất êm ái. Đằng Long ngồi bên ngoài đánh
    xe cho hắn. Quá nhàm chán, hắn liền hỏi Đằng Long:

  • Long thúc, thúc võ nghệ cao cường vậy có thể dạy cho cháu một chút được
    không?
    Đằng Long ngạc nhiên:

  • Điện hạ, sao tự nhiên ngài lại muốn học võ? Mà võ công của tướng quân cao
    hơn ta nhiều, tướng quân không dạy cho ngài sao?
    Thiên Vân chán nản đáp:

  • Uhm! Ta thấy đánh võ rất là uy phong cho nên muốn học, nhưng mẹ ta lại bảo
    học võ rất khổ cho nên không cho cha dạy ta!
    Đằng Long ngán ngẩm, biết là mẹ thương con nhưng thương đến mức này thì đúng
    là hơi quá. Luyện võ mặc dù hơi khổ chút nhưng lại tốt cho sức khỏe, sao lại
    cấm cả chuyện này. Đằng Long vốn suốt ngày ở trong quân doanh huấn luyện, ít
    nghe đến tiếng xấu của Thiên Vân, thấy hắn cũng lễ phép bèn nhiệt tình giảng
    giải:

  • Được! Nếu thiếu gia đã muốn học thì ta sẽ dạy cho ngài mấy chiêu cơ bản.
    Còn sau này cậu vẫn nên về học hỏi đại tướng quân.
    Nghe vậy, Thiên Vân vui mừng đáp:

  • Được! Được! Cảm ơn sư phụ!

  • Ấy!!! Ngài đừng gọi ta là sư phụ! Ta không gánh nổi tội đâu!
    Thiên Vân nghĩ nếu mình gọi là sư phụ, mẹ mà biết chắc chắn là lại làm loạn
    lên, cuối cùng nói:

  • Được rồi! Vậy ta vẫn gọi ngài là Long thúc! Ngài mau dạy ta võ công!
    Mấy ngày tiếp theo, Thiên Vân theo Đằng Long học võ, cũng biết thêm được không
    ít về võ học của thế giới này. Võ học thế giới này chia làm hai loại: Nội kình
    và Ngoại kình.
    Nội kình chính là hấp thụ thiên địa linh khí, ẩn dấu trong cơ thể, mỗi lúc
    xuất ra có thể có uy năng dời núi lấp biển, uy lực khôn cùng.
    Ngoại kình lại là mượn nhờ thiên địa linh khí dịch cân tẩy tủy, rèn luyện gân
    cốt xương thịt, luyện đến thành tựu có thể đao thương bất nhập, kim cang bất
    hoại.
    Nói trắng ra luyện nội kình chính là chuyên công kích, còn luyện ngoại kình
    chính là chuyên phòng thủ. Thường thì người trên thế giới này chỉ luyện được
    một trong hai loại, bởi vì nếu luyện cả 2, tham luyện nhiều thứ sẽ khó tinh
    thông, cuối cùng không đạt được thành tựu. Cả 2 lại đều được phân chia theo
    cấp độ nhất định như sau: Võ sĩ, Võ sư, Đại Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Siêu
    Phàm, Nhập Thánh, mỗi một cấp độ đều được chia ra thành các cảnh giới nhỏ hạ,
    trung, thượng. Đằng Long hiện đang là hạ cấp Đại Võ Sư còn Trần Thiên Nguyên
    đã đạt tới cảnh giới Trung cấp Tông Sư, sánh ngang với chưởng môn của một đại
    phái.
    Đằng Long chuyên tu ngoại kình, võ công ông ta luyện gọi là Quy Giáp Công, mỗi
    lần vận công sẽ hiện ra một chiếc mai rùa lớn hộ thân, sức phòng thủ vô cùng
    mạnh mẽ. Tuy nhiên Thiên Vân lại không muốn học loại võ công này bởi vì nó
    không...đẹp. Chính vì thế hắn chỉ học phương pháp luyện khí cơ bản, kết hợp
    với võ công đổi từ Huyễn Thực Châu, cuối cùng hắn cũng biết được phương hướng
    tăng trưởng võ công cho bản thân.


Dị Giới Phiêu Lưu Ký - Chương #4