Người Bí Ẩn


Người đăng: superboy

Thiên Vân cười khổ lắc đầu. Cô bé Châu Linh này từ lúc xuất hiện trong đầu hắn
thì lúc nào cũng đòi ăn. Thức ăn của cô bé chính là năng lượng. Thực tế thì
lúc nào cô bé cũng hấp thu năng lượng từ bên ngoài nhưng số năng lượng đó quá
ít ỏi, lại rất hỗn tạp không tinh khiết như đá năng lượng kết tinh cho nên hễ
gặp Thiên Vân là cô bé lại muốn đá năng lượng. Theo lời bé Châu Linh thì đá
năng lượng rất là “ngon”.
- Được rồi, lần này ta mua được 50 viên đá năng lượng loại 1, em xem có thể
đổi được Hàng Long Thập Bát Chưởng, Lăng Ba Vi Bộ cùng Độc Cô Cửu Kiếm không?
Trước khi đăng nhập vào hệ thống Thiên Vân đã suy nghĩ kĩ cần đổi những gì.
Hiện tại với số đá năng lượng cấp thấp ít ỏi thế này hắn chỉ có thể đổi mấy bộ
võ công. Hắn thích nhất chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng uy mãnh, Lăng Ba Vi
Bộ nhẹ nhàng phiêu hốt, Độc Cô Cửu Kiếm đa năng, phá sạch võ công trong thiên
hạ.
- Đủ đủ, còn dư ấy chứ.
Châu Linh cười cười, thường thì cô bé sẽ biển thủ hết số đá năng lượng còn dư
lại, lần này còn dư khá nhiều nên cô bé rất vui.
- Thật sao? Nếu còn dư nhiều thì có thể quán thâu nâng cấp võ công luôn cho
ta!
Thiên Vân nghe thấy còn không những đủ mà còn dư thì cũng vui vẻ.
- Không được! Hiện tại em chỉ có thể huyễn hóa ra những thứ hữu hình thôi,
còn lĩnh ngộ võ công vẫn phải nhờ vào anh.
Thiên Vân tiu nghỉu, không ngờ có được võ công rồi nhưng vẫn phải luyện, đối
với một thanh niên lười nhác như hắn thì đúng là khổ cực.
- Được rồi, đành chịu thôi chứ làm sao. Vậy em nâng nội lực của anh lên đi.
- Ok anh, số đá này đủ nâng Cửu Dương Chân Kinh của anh lên tầng thứ 5.
Thiên Vân gật đầu với Châu Linh rồi nhắm mắt lại. Châu Linh thấy hắn nhắm mắt
lại thì cũng bắt đầu công việc ăn uống. Mấy viên đá năng lượng trong tay của
Thiên Vân bắt đầu dần dần hòa tan rồi biến mất. Nếu cảnh này để cho người
ngoài biết nhất định sẽ bị dọa sợ.
- Được rồi, em bắt đầu truyền võ công vào đầu anh đây, hơi đau chút đấy!
Tiếp đó, Thiên Vân chỉ cảm thấy một dòng kiến thức đang trôi vào đầu mình, cảm
giác vô cùng kỳ dị, hơi đau, hơi ngứa, lại có chút thoải mái. May mà đây không
phải là lần đầu hắn được truyền kiến thức cho nên không hề hoảng sợ mà tập
trung ghi nhận.
Mấy phút sau, Thiên Vân ngồi dậy, trong đầu hắn đã có kiến thức về võ công,
giống như một quyển sách đã được in vào não vậy. Đồng thời nội lực Cửu Dương
Chân Kinh trong người hắn cũng được nâng lên tầng 5 làm cho thoàn thân hắn vô
cùng thoải mái.
- Xong rồi, em đi ngủ đây!
Châu Linh ôm bụng căng tròn biến mất. Thiên Vân cười khổ. Mỗi lần cô bé này
xơi xong đống đá năng lượng của hắn là lại biến mất không còn tăm hơi, chắc là
để tiêu hóa.
Thiên Vân cũng không quản đến Châu Linh nữa, mà hắn muốn quản cũng không được,
hắn bèn đi ra ngoài sân diễn luyện vài chiêu võ công.
Chỉ thấy vừa nhấc chân thi triển Lăng Ba Vi Bộ thân hình đã vọt lên trước để
lại mấy đạo tàn ảnh, do không kịp thích ứng khiến hắn suýt đâm đầu vào tường.
Hắn vội vàng kìm chế lại, hạn chế số nội lực truyền xuống chân, tiếp đó dần
dần làm quen bộ pháp.
Sau một lúc, hắn đã khá thuần thục với bộ pháp. Thân hình hắn như một cơn gió
bay lượn khắp sân, cả người nghiêng 45 độ nhưng lại không hề bị xuống. Thiên
Vân như đứa trẻ tìm được món đồ chơi, nhảy lên mái nhà, chạy khắp phủ.
Lúc dùng Lăng Ba Vi Bộ, hắn phát hiện nội lực trong cơ thể cũng tự động vận
chuyển liên miên không dứt bổ sung liên tục nội lực tiêu hao. Thấy thế hắn
càng vui mừng, dùng khinh công đạp lên mái nhà một đường chạy thẳng.
- Hú......Ta biết bay rồi! Ha Ha!
Thiên Vân vừa thi triển khinh công vừa hét to sung sướng. Tốc độ của hắn quá
nhanh, lại chạy trên mái nhà, dù người khác có nghe thấy tiếng cũng không kịp
nhìn thấy thân ảnh hắn.
Chốc lát hắn đã chạy ra khỏi thành ra vùng ngoại ô.
Hạ cánh xuống một khoảng đất trống, hắn sung sướng nhảy thêm vài bước. Quả
không hổ danh là khinh công bậc nhất, mới luyện có một chút đã bằng người khác
luyện mấy chục năm. Đương nhiên, đấy cũng là do nội lực của Thiên Vân thâm
hậu.
- Có vẻ mình đã nhập môn, nhưng Lăng Ba Vi Bộ có ba cảnh giới: Nhập Môn, Đại
Thành, Viên Mãn. Về sau càng ngày càng khó, hơn nữa mình lại chẳng biết nâng
lên bằng cách nào, haiz.
Thực ra thì những thứ do Huyễn Thực Châu tạo ra cũng không hoàn toàn giống như
trong tiểu thuyết kiếp trước mà Thiên Vân đã từng đọc. Nó được căn cứ vào pháp
tắc của thế giới này, cộng thêm trí tưởng tượng của Châu Linh cùng Thiên Vân
cho nên Thiên Vân chỉ nhận được bí tịch, cách thức thi triển chứ hoàn toàn
không biết làm sao để tu luyện. Vì vậy ngay cả nội lực hắn cũng phải nhờ Châu
Linh nâng lên chứ không biết cách tu luyện.
Nhưng lúc nãy sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, tâm pháp Cửu Dương Chân Kinh tự động vận
chuyển hình thành lộ tuyến làm cho Thiên Vân cuối cùng cũng biết cách tu luyện
Cửu Dương Chân Kinh, không còn lo lắng nếu không có đá năng lượng thì không
thể nâng cấp nội lực nữa.
Tuy nhiên Lăng Ba Vi Bộ lại khác, nó chỉ là một bộ cách thức vận dụng nội lực,
bộ pháp giúp cho Thiên Vân có thể thi triển được khinh công, muốn nâng cấp nó
cần Thiên Vân phải tự mình lĩnh ngộ hoặc nâng cao độ thuần thục chứ không có
con đường tu luyện cụ thể.
- Thôi, không sao, thế là tốt rồi. Có vẻ như là mình cũng đã trở thành một
cao thủ chứ không đùa. Cũng không biết thế giới này có tồn tại những loại võ
công như vậy không hay chỉ là luyện thể như cha vẫn thường luyện.
Thiên Vân thầm nghĩ. Hiện hắn cảm thấy mình đã là một cao nhân, có chút tịch
mịch. Hắn cảm khái, càng lên cao càng cô đơn a.
Lúc này, một chiếc lá cây từ đâu bay đến, Thiên Vân lật tay xoay chuyển, một
luồng nội lực hình rồng dần hình thành. Dựa theo bí kíp trong đầu, Thiên Vân
từ từ đổi thủ thế, luồng nội lực cũng theo đó mà thay đổi cuốn theo càng nhiều
lá cây. Dần dần, một con rồng làm bằng lá cây bay lượn xung quanh Thiên Vân.
Thiên Vân hét lớn một tiếng:
- Hàng Long Thập Bát Chưởng!
Rồi đẩy tay ra, con rồng lá liền bay thẳng về phía trước như một viên đạn.
Những nơi nó đi qua đều bị quét sạch. Bay tầm 15 mét thì con rồng dần dần tan
biến, những lá cây lại giống như những con dao văng ra khắp nơi, có lá cắm vào
thân cây, có lá cắm vào đá, qua đó có thể thấy được dư lực mạnh như thế nào.
- Oa, khủng thật!
Thiên Vân có chút khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ hắn vừa đánh ra
Hàng Long Thập Bát Chưởng lần đầu mà đã có uy lực như vậy, không biết luyện
thêm mấy năm thì sẽ đến mức nào.
Quá sung sướng, hắn không biết trong rừng cây gần đó có một người mặc áo
choàng trùm kín đầu đang kinh ngạc quan sát hắn. Con mắt kẻ kia sau khi nhìn
thấy Thiên Vân thi triển Hàng Long Thập Bát Chưởng chợt lóe lên một tia sáng
lạnh lẽo đến rợn người nhưng nhanh chóng ẩn đi.
Hắn khẽ mỉm cười sau khi kinh ngạc, lẩm bẩm một mình:
- Không ngờ chỗ hẻo lánh này lại có Dị năng giả mạnh như vậy, ít nhất phải
đạt cấp bốn chứ không vừa. Lần này đến Nam Thiên có vẻ thú vị rồi đây! Khửa
khửa...


Dị Giới Phiêu Lưu Ký - Chương #3