Sống Lại - Thế Giới Mới


Người đăng: superboy


  • Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi! Anh em đi uống mừng thôi!
    Trên sân ký túc xá trường đại học XXX, mấy tên thanh niên vừa bảo vệ tốt
    nghiệp xong vui vẻ ôm vai bá cổ nhau đi sang quán bia đối diện trường. Đang
    hăng say trong không khí vui vẻ, mấy thanh niên không hề để ý tới một chiếc xe
    ô tô phân khối lớn đang lao đến. Đúng lúc này có tiếng hét to:

  • Cẩn thận! Tránh ra!
    Tiếp đó, một chàng thanh niên mặc bộ đồ ngủ, vừa đi vừa ngậm kẹo mút lao đến
    đẩy văng mấy anh chàng kia khỏi chiếc ô tô đang lao đến.
    Sáng ngày hôm sau báo đăng tin: “Sinh viên năm I trường XXX tử nạn vì cứu
    người khỏi tai nạn giao thông”

  • Uhm, đau đầu quá!
    Trần Thiên Vân tỉnh dậy, đầu hắn đau như búa bổ. Hôm qua hắn vừa ngủ dậy, đang
    định đi ăn trưa thì gặp mấy anh chàng ngổ ngáo suýt bị xe điên đâm. Vốn là
    người hiệp nghĩa, hắn không hề nghĩ ngợi gì lao đến đạp mấy thanh niên kia
    văng ra, nhưng chính hắn lại không tránh được. Trước khi bất tỉnh, hắn chỉ kịp
    nhìn thấy ông tài xế mặt đỏ bừng, chắc vừa uống say xong, vừa lái vừa ngủ.


  • Móa! Thằng cha tài xế tài thật, say thế mà vẫn đi được quãng đường dài
    phết!
    Chợt, hắn nhận ra trên người mình không hề có vết thương, trừ đau đầu ra thì
    hắn hoàn toàn không sao. Đang ngạc nhiên không hiểu tại sao thì cửa phòng bỗng
    mở ra, một cô bé tầm 12,13 tuổi đi vào. Cô bé mặc bộ đồ cổ trang dành cho các
    nha hoàn thời xưa, tay cầm chậu nước. Vừa thấy Thiên Vân ngồi trên giường, cô
    bé hét lên vui mừng:

  • Thiếu gia tỉnh rồi! Phu nhân, thiếu gia tỉnh rồi...
    Nói đoạn, cô bé xách chậu nước chạy đi luôn, mặc kệ Trần Thiên Vân đang ngồi
    ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
    Lát sau, một phụ nữ tầm 40 tuổi đi vào phòng, bà ta cũng mặc đồ cổ trang nhưng
    là đồ dành cho các phu nhân nhà giàu, quý tộc. Thấy Thiên Vân đã tỉnh, bà ta
    cũng vô cùng vui mừng, chạy đến sờ soạng Thiên Vân khắp nơi.

  • Con của mẹ! Con làm mẹ lo quá đấy! May mà không sao cả.
    Lúc này, Thiên Vân đang vô cùng đau đầu, nghe bà phu nhân kia nói thế, phảng
    phất như đầu hắn càng đau hơn. Hắn khó hiểu hỏi:

  • Cô nói gì thế? Cháu có phải là con của cô đâu? Cô là ai? Đây là đâu?
    Bà phu nhân kia nghe thấy hắn nói thế liền ngây dại, lát sau lại khóc um lên.

  • Ôi! Con tôi! Con bị sao mà ngay cả mẹ cũng không nhận ra thế này! Hu hu...
    Lúc này, cô bé mặc đồ nha hoàn lại đi vào, theo sau là một người đàn ông trung
    niên tầm 45 tuổi, mặt mày giống Thiên Vân 6,7 phần. Ông ta thấy phu nhân kia
    đang khóc vội hỏi:

  • Phu nhân, có chuyện gì mà bà làm ầm lên thế, chẳng phải Tiểu Vân tỉnh rồi
    sao?
    Phu nhân kia thấy chồng đi vào liền chạy đến dựa vào ngực ông ta càng khóc to
    hơn:

  • Lão gia, nó không nhận ra tôi nữa, mẹ nó mà nó cũng không nhớ! Hu hu...
    Người đàn ông vỗ vai vợ an ủi:

  • Bà cứ bình tĩnh, con nó tỉnh dậy là tốt rồi, mọi chuyện từ từ giải quyết.
    Đoạn, ông ta nhìn Thiên Vân hỏi:

  • Con trai, con thật sự không nhận ra mẹ à?
    Thiên Vân đang hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông rất giống cha mình này, thấy
    ông ta hỏi vậy liền nói:

  • Cháu thật sự không phải con của cô chú...
    Chưa nói hết lời, Thiên Vân đã ngất lịm đi vì cơn đau đầu trở nên dữ dội, hắn
    không thể nào chịu nổi. Trong lúc mơ màng, Thiên Vân cảm thấy như mình đang
    sống một kiếp khác. Ở kiếp này, hắn là một công tử con nhà quan lại, giàu có,
    ăn chơi trác táng, một công tử bạc liêu coi tiền như rác. 9 tuổi đã nhìn trộm
    nha hoàn trong nhà tắm rửa, 12 tuổi trốn nhà đi kỹ viện, 15 tuổi đã nếm mùi
    đời, 17 tuổi trở thành công tử ăn chơi số một ở kinh thành Vạn An. Cuối cùng,
    hắn mơ thấy mình vì trêu ghẹo một cô bé trong quán trà mà bị đạp rơi từ tầng
    hai xuống, kết quả santo 3 vòng rồi tiếp đất bằng đầu...Tiếp đó là những tháng
    ngày ở kiếp trước, hắn đi học tiểu học, lên cấp hai, mỗi ngày đều là học tập,
    chơi đùa với bạn bè, lên cấp ba hắn yêu một cô bé cùng lớp, nhưng lúc ôn thi
    đại học thì chia tay. Hắn sa sút đến mức chỉ thi trúng mổ trường đại học hạng

  • Từng tháng ngày đại học trôi qua ảm đạm, ăn, ngủ, học, chơi, cho đến ngày
    hắn cứu mấy anh chàng kia, bị xe tông bay xa đến mấy mét...
    Những ký ức trong đầu cứ loạn hết cả lên làm đầu Thiên Vân vô cùng đau nhức.
    Mấy ngày tiếp đó hắn có tỉnh dậy mấy lần nhưng lại mơ màng ngất đi. Trong mấy
    lần tỉnh dậy, hắn đều thấy gương mặt tiều tụy của vị phu nhân kia, lòng hắn
    đau nhói nhưng cơn đau đầu lại lấn át đi. Hắn lại ngất đi trong mơ hồ.
    Một tháng sau, một vị công tử toàn thân y phục cổ trang màu trắng, tay cầm
    chiếc quạt giấy thêu mấy dòng chữ “Công tử Bạc Liêu” đứng bên bờ hồ ngắm mấy
    con vịt đang vừa bơi vừa cạp cạp dưới nước. Tên này đích thị là Trần Thiên
    Vân.
    Mấy hôm trước hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại, cũng không còn đau đầu nữa. Hơn nữa,
    hắn biết mình đã sống lại, sống lại ở một thế giới khác, còn nhập hồn vào một
    công tử ăn chơi của thế giới này, tất cả ký ức tên công tử xui xẻo chết yểu
    kia đều đã được dung nhập, vì y chết đúng giờ thiêng, lại cùng tên, cùng ngày
    sinh nên mới tạo cơ hội cho linh hồn vất vưởng của Trần Thiên Vân có cơ hội
    đoạt xá trọng sinh. Biết mình sống lại, Trần Thiên Vân vui mừng, lại sợ hãi,
    hắn biết mình phải hòa nhập vào cuộc sống mới, không còn được gặp lại người
    thân, bạn bè kiếp trước nữa. Điều này làm hắn khủng hoảng mất mấy ngày.
    Nhưng dù sao cũng là một thanh niên hiện đại, đọc không ít tiểu thuyết xuyên
    không, hắn cũng biết có đau thương cũng không giải quyết được chuyện gì, phải
    biến đau thương thành hành động, nhanh chóng làm quen với thế giới này. Và có
    vẻ là việc trở thành một công tử ăn chơi cũng không tệ lắm, ít ra cũng đỡ hơn
    nhiều so với mấy kẻ vừa xuyên không đã trở thành phế vật.
    Vậy là mấy ngày nay, hắn bắt đầu làm quen với cuộc sống mới. Nhờ vào ký ức của
    tên công tử hàng thật kia mà tên hàng nhái như hắn cũng không bị người ta phát
    hiện ra điều gì kỳ dị, chỉ nói là hắn bị chấn thương sọ não nên nhất thời ngáo
    đá mà thôi.
    Thế giới này có vẻ cũng chẳng khác gì với thế giới trước của hắn, cũng là năm
    2016, chỉ là ở đây khoa học kỹ thuật không phát triển lắm, họ vẫn giữ nếp sống
    thời phong kiến. Những nước phương tây kia cũng không hề xuất hiện, phần đất
    liền cũng chỉ có bốn năm nước phong kiến, còn lại toàn là đại dương bao la.
    Trần Thiên Vân đoán chừng chỗ này không phát triển khoa học kỹ thuật chắc cũng
    là vì những người thám hiểm kia không đến được chỗ này. Tuy không phát triển
    khoa học kỹ thuật nhưng cuộc sống ở thế giới này cũng không khổ như thời phong
    kiến trên trái đất.
    Ở thế giới này, người ta phát hiện ra một loại đá năng lượng, cũng vì loại đá
    năng lượng này mà họ phát triển ra “trận pháp”. Gọi là “trận pháp” là theo ý
    hiểu của Thiên Vân thôi, chứ ở chỗ này người ta gọi nó là “sgafksjfgsdlf”. Nó
    chính là một khối đá năng lượng hình tròn được khắc các hoa văn kỳ dị lên. Mỗi
    loại hoa văn đều có công dụng khác nhau, đảm nhiệm những công việc khác nhau.
    Chẳng hạn như trận pháp “dhfgdhsf” có thể tạo ra một vùng không gian có gió
    thổi nhẹ, nhiệt độ vừa phải, rất thích hợp dùng trong những ngày hè nóng bức,
    Thiên Vân gọi loại trận pháp này là “trận pháp điều hòa nhiệt độ”, còn có loại
    trận pháp “sjdhfgfkj” có thể sinh ra ngọn lửa vừa phải để đun nấu, Thiên Vân
    gọi loại này là “trận pháp bếp ga” =)).


Dị Giới Phiêu Lưu Ký - Chương #1