Thịt, Thịt Và Thịt (1).


Người đăng: devilnevercry_nhoxnero@

Tác giả: Tử Nhân Hoa


“Nè nè, làm gì mà đứng khừ ra đó vậy? Lại đây phụ ta nướng thịt đi chứ”.

Prey vừa nói vừa đặt khúc thịt đã được cắt để lên trên vỉ nướng, rắc muối và
tiêu lên chúng, mùi hương từ thịt tỏa ra khắp rừng.

“Ơ…vâng...”

Saga lại chỗ nướng thịt, lấy đũa và bắt đầu gắp thịt, cậu vừa làm vừa nói:

“Thịt thơm quá! Bác thịt này bác săn từ con gì mà nhìn ngon quá vậy? Chắc
không phải là thịt sói hay hổ gì đó đấy chứ?”

“Hừ, mấy cái thịt đó làm gì so sánh được với thịt này, thịt này rất khó kiếm
nên ta không thể nói cho cậu được, cậu chỉ cần biết ăn là tốt rồi”.

Prey nói xong lại lấy một hũ gia vị khác từ trong nhẫn ra tiếp tục rắc lên
thịt, đợi một sau ông bắt đầu gắp cho vào miệng mình, nhai chậm thật chậm, cảm
nhận hương vị bên trong miếng thịt và nói với Saga:

“Ăn được rồi đó Hailey, thịt chín vừa đủ rồi đó, ăn lẹ đi hoặc sau 5 phút nữa
không còn 1 khúc xương để cho cậu gặm đâu”.

Saga gật đầu và bắt đầu gắp thịt, miếng thịt mang theo cái nóng vào miệng cậu,
mùi gỗ xông vào mũi cậu cùng với độ ngọt của miếng thịt hòa tan trong miệng
cậu, cậu nhắm mắt lại, nhấm nháp từng chút dư vị của nó. Cánh cửa khóa đi kí
ức của cậu càng lúc càng yếu đi, cậu nhìn thẳng vào Prey, ánh mắt cậu mang
theo một thứ gì đó rất lạ, một chút giận dữ, một chút sợ hãi, và một chút…
khát máu. Cậu cúi đầu, nhai thật chậm miếng thịt để xác định ý nghĩ trong đầu
cậu.

Thấy Saga ăn miếng thịt từ từ như đang tận hưởng vị ngon của miếng thịt. Prey
cắt miếng thịt cho vào chảo và hỏi:

“Thấy sao hả Hailey? Thịt này so với những loại thịt khác đều ngon hơn nhiều
phải không?”.

“Thật sự rất là ngon. Gia vị được thêm vào kết hợp với độ mềm và ngọt của thịt
làm cho miếng thịt như tan ra khi cho vào miệng, vị ngọt vẫn là nhân tố chính,
phụ gia hỗ trợ để tôn lên độ ngon của miếng thịt. Dĩa thịt này nếu đặt trong
thành phố lớn thì giá của nó ít nhất cũng là 1 vàng rồi, thật may mắn khi được
ăn miếng thịt này”

Nghe Saga trả lời làm cho Prey thấy cả người hư sướng, ánh mắt châm chọc của
ông càng lúc càng rõ hơn khi nhìn vào cậu.

Saga như không biết việc đó. Cậu lại gắp miếng thịt khác cho vào miệng và hỏi:

“Bác Prey này, nghe nói loài goblin thích nhất là ăn thịt người phải không
bác? Lỡ đâu nếu mình đang ngồi ăn chúng bỗng dung xông ra tập kích thì chúng
ta sẽ bị chúng giết và ăn thịt mất”.

Cậu nhìn vào Prey với ánh mắt hơi sợ hãi.

Prey nhìn thấy nỗi sợ trong mắt cậu, ông cười dài và nói

“Đừng lo, goblin chúng sống gần khu vực hang núi và chỉ có khoảng 4-5 con kết
đàn để đi săn gần khu chúng thôi. Khu vực này cách núi còn xa lắm nên không sợ
bị tập kích. Còn về vụ ăn thịt người thì loài ăn thịt nào mà không ăn. Chúng
ta ăn chúng thì chúng cũng có thể ăn chúng ta. Chúng ta tận hưởng vị ngon của
chúng nhưng chúng lại không thể? Chúng chỉ ăn để sinh tồn thôi. Sinh tồn không
phải là trò chơi, chúng tự giác về điều đó và nếu như cậu cứ sợ sệt như vậy
thì cái ngày mà bọn chúng cho cậu vào miệng cũng không còn xa đâu”.

Prey ban đầu nói chậm, từ từ khi nói về thịt người giọng ông hơi run run cao
lên và khi nói về sinh tồn thì trở lại chầm chậm như cũ.

“Ha ha, bác nói đúng. Con rất sợ chết, đặc biệt khi nghĩ tới việc bị bọn quái
vật đó xé xác và ăn thịt trong lúc con mắt con vẫn mở trừng ra và hơi thở dần
dần bị yếu đi, nhưng không có cách nào khác, con không có khả năng tự vệ. Kiếm
không biết cầm, cung không biết bắn, ma pháp thì là số không. Sinh tồn thì
luôn đào thải kẻ yếu nên con không biết phải làm gì cả…”.

Cậu mang theo bất đắc dĩ trong lòng mà nói ra.

“…Thở dài Cậu ngừng ăn một chút”.

Prey vừa nói vừa tiến về một gốc cây cách chỗ ăn tầm 10m. Ông lấy từ trong
nhẫn ra một cái bia ngắm, búa cùng đinh. Sau khí gắn chúng xong ông lại đưa
cho Saga cây cung cùng bó tiễn và nói:

“Đầu tiên, túi đựng tên tùy loại mà có thể đặt ở sau lưng và ngang hông nhưng
vì chúng ta là thợ săn nên ta thường dung loại đặt ở sau lưng để tiện việc di
chuyển. Cậu đeo túi đựng tên lên lưng rồi chúng ta sẽ bắt đầu bài tập. Đã mang
tiếng là học trò của tôi mà chỉ biết lột da mà không biết bắn thì tôi sẽ nhục
chết mất.”

Với giọng trầm trầm và nghiêm khắc, Prey bắt đầu hướng dẫn Saga cách để bắn
cung

“Tư thế phải mở ra một chút… Chân trái phía sau nghiêng một chút về hướng mục
tiêu, chân phải cách chân trái một chút hướng 90 độ so với mục tiêu… thế đó,
thế đó, đúng rồi. giờ thì đến cách cầm cung.”

Prey tiến tới và cầm tay của Saga. Trong một khoảnh khắc, Saga cảm thấy từng
lớp lông tơ trên da mình dựng hết cả lên, không phải do bị người cùng giới cầm
tay mà cậu cảm thấy vậy, cái cảm giác này rất khác biệt.

Như từng lớp da của mình đang bị người khác nhìn và bị lột sống ra vậy. Từng
cảm giác bén lạnh đi qua từng lớp da, từng lớp da một của cậu.

Ánh mắt bình tĩnh, cậu nhìn vào mắt của Prey.

Phải nói sao đây nhỉ? Gương mặt khắc khổ và nghiêm nghị như một người
thầy, người cha, đôi mắt chỉ tập trung vào cách cẩm cung của Saga. Dù
biểu hiện của ông rất bình thường nhưng không biết sao cậu cứ cảm giác
nguy hiểm càng ngày càng lớn. Con dao của thợ săn đang từ từ tiến sâu vào tim
của con mồi, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nghẹt thở. Cái cảm giác
này thật là làm cho người khác cảm thấy vô cùng ngột ngạt và chán ghét.

Prey vẫn không thấy được biểu cảm trên mặt Saga. Ông vẫn cứ cầm tay của Saga
và tiếp tục bài học của mình.

“Đầu tiên cậu phải xác định mục tiêu mà cậu cần bắn, sau đó cậu thả lỏng
người, tay cầm cung một góc 45 độ, mũi tên lên dây cung, thân tên dựa vào
cung và đặt tại giữa 2 ngón cái và trỏ… cứ thế... sai rồi phải như
vậy… đó đó ổn rồi sau đó tập trung vào mục tiêu phía trước của
cậu, không được nhắm 1 mắt, cố gắng dùng con mắt và cảm giác để
canh chỉnh… hít vào để nhắm và thở ra để bắn… rồi bắn đi”.

Cậu nhìn vào bia nhắm phía trước, hít nhẹ một hơi, mắt đanh lại,
thở nhẹ ra và buông tay giữ tên. Mũi tên bị nén căng được phóng
thích bay thẳng tắp tới hồng tâm, một tiếng phựt vang lên trong
cánh rừng.

Prey nhìn vào bia nhắm với khuôn mặt vui vẻ:

“Khá lắm Hailey, mới lần đầu bắn mà đã chuẩn xác như vậy rồi,
đừng ngừng lại, bắn tiếp tới khi tôi bảo dừng thì dừng, đừng để
cảm giác bắn trôi đi nếu không sẽ rất khó để bắn chuẩn xác về sau
này”

Nghe lời Prey, Saga giữ nguyên tư thế và rút tên ra bắn. Cái cảm giác
của lần đầu bắn vẫn còn trong người cậu, chuỗi động tác lấy tên,
kéo tên, bắn tên được cậu lặp đi lặp lại liên tục, 6 tên, 8 tên, 15
tên… cậu được liên tục bắn ra, hồng tâm được vẽ trên tấm bia cấm đầy
những mũi tên, thậm chí cậu còn bắn tràn cả ra.

Vẻ thỏa mãn có thể thấy rõ trên gương mặt của Prey, nhìn vào Saga
với ánh mắt vui vẻ đến kì lạ và nói cậu:

“Rồi rồi, dừng lại đi, cậu tính bắn nát tấm bia của tôi mới chịu
à, tốt lắm, tốt lắm, học trò đầu tiên của ta lại là một kẻ thiện
xạ, vừa học mà đã có thể bắn như đã bắn rất nhiều năm rồi vậy”.

Prey không hoài nghi về việc cậu mới biết bắn mà đã bắn giỏi. Vì
khi dạy tư thế bắn là ông có thể cảm nhận được sự cứng ngắc của
cơ thể cậu. Một kẻ đã biết bắn cung lâu năm không thể nào lóng
ngóng với cứng ngắc ngư vậy được dù là cố giả bộ cách mấy đi
chăng nữa. Khả năng có blessing với thiên phú chuẩn xác hay bắn cung
cũng có thể tác dụng hỗ trợ nên ông không cần quá quan tâm về vấn
đề này.

Saga cũng không nghĩ nhiều, cậu cười khan và nói:

“Haha, vụ này thì con cũng không rõ nữa, con cứ cảm nhắm bắn theo
cảm giác và để mũi tên bay theo ý nó thôi”.

“Khiêm tốn lắm nhóc, nhưng hãy nhớ việc đứng tại chỗ bắn chỉ là cơ
bản thôi. Sau này còn phải học vừa đi vừa bắn, vừa chạy vừa bắn,
rồi còn lăn lộn tránh né nữa nhưng những cái đó thì ta sẽ để cậu
tự học, còn giờ thì bắt đầu đi tiếp thôi”.

Thấy nghỉ ngơi cũng đã đủ, Prey đát đất dập lửa trại. Thu tên vào
túi và lấy lại cung tên giắt lên người và tiếp tục bước.

Saga nhìn lưng Prey đang bước đi, cậu lấy đất bằng tay đưa vào dập
lửa, rồi đợi Prey đi vừa xa thì lặng lẽ lấy một nắm đất bỏ vào
túi quần sau bên trái của cậu. Xong cậu lấy túi đồ của cậu đeo lên
vai rồi chạy theo Prey.

“Lề mề quá đấy nhóc”

“Haha…”


Vừa đi vừa nói chuyện, thời gian thế mà đã là giữa trưa, mặt trời
lên đỉnh đầu xuyên qua những tán lá trong cánh rừng. Suốt cả chuyến
đi Prey đã săn được thêm 2 con hươu và 1 con cáo và con thỏ.

Khi đi qua dốc núi nhẹ để đến bờ song bên kia. Saga vừa đi vừa nói
mà không hề để ý dưới chân là một đoạn dốc trơn, người cậu bị
nghiêng nhẹ về bên dốc.

“Aaa cứu cứu con, con trượt, con trượt”.

Cậu la lên với Prey, người đang đi trước cậu 1m. Prey nghe xong hoảng
hồn, quay lại thì nhìn thấy 1 chân của cậu trượt gần xuống dốc, dù
không cao lắm nhưng nếu bị trượt lăn xuống thì bị chấn thương không
phải là không có thể. Prey nhanh tay chụp lấy tay phải đang giẫy lung
tung của Saga.

“Thằng nhóc này sao ẩu tả quá vậy hả? Lỡ bị trượt xuống thì chân
tay bị bầm hết làm sao?!”

Prey gắt lên, nhìn cậu với cặp mắt lạnh tanh như thể cậu sẽ làm hư
mốn đồ quý của ông vậy.

“Prey kéo con, kéo con lên rồi nói”.

Cậu nắm chặt tay phải của Prey, tay trái thì lơ lững ở phía sau,
giọng run rẩy vô cùng sợ hãi.

Prey thấy vậy cũng không nói nữa, từ từ kéo Saga lên, cậu từ từ
bước lên, khi Saga vừa đặt chân trên đất bằng thì bỗng dưng Prey nhìn
thấy trước mắt của mình, là một màu đen, màu đen vàng của đất bay
thẳng vào mắt của ông.

Prey tính nhắm mắt lại theo quán tính nhưng không kịp, ông lùi lại,
buông tay của Saga để dụi mắt nhưng sau đó thì cảm giác bén nhay của
ông cảm thấy một luồng gió nhẹ đang vụt thẳng vào cổ của mình,
Prey né tránh sang bên phải nhưng luồng gió ấy như dự đoán trước vị
trí của ông vậy, nó bẻ hướng đi theo một ngóc chéo và đập thẳng
vào yết hầu của ông.

Dù lực đánh vào hơi yếu nhưng nó cũng đủ để ông cảm thấy mắc
nghẹn ở ngay cổ. Kìm nén việc ôm cổ, Prey thụt lùi về phía sau,
nhanh tay lấy từ nhẫn trữ vật ra một cây nỏ và bắn một phát về nơi
vừa tấn công mình.

Kẻ tấn công vừa thấy cây nỏ liền hốt hoảng né tránh nó đi, chạy
vòng qua bên mạn trái của Prey và tiếp tục ném đất. Sau đó là một
làn gió lại cố gắng áp sát vào phía sau gáy của Prey mà tấn công.

Lần này Prey phản ứng kịp, không mở mắt, ném cây nỏ đi và lấy dao
từ bên túi quần mình ra, một vòng cong tuyệt mỹ theo bám theo kẻ
tấn công. Nhưng khi gần đâm vào kẻ tấn công mình thì cơn ho do nghẹn
từ việc bị đánh vào yết hầu kéo đến. Ông ho liên tục, tay cố vuốt
lấy cổ của mình để làm dịu cơn đau.

Kẻ tấn công nhìn thấy điều đó, hắn lại ném tiếp đất vừa mới nắm
từ dưới đất vào mặt Prey, một vật to vừa nắm tay lại kéo theo
tiếng gió thẳng vào tai trái của Prey. Tiếng BỘP khẽ vang lên kèm
với tiếng kêu thảm của Prey, tai ông như ù lên, cảm giác chóng mặt,
mất thăng bằng kéo tới làm ông bị quỵ xuống.

Như một con dã thú bị thương, Prey gào lên rồi phóng thẳng dao vào
chỗ mà ông nghĩ kẻ tấn công mình đang đứng.

Con dao xé dó lao đi như tia chớp, nhưng hướng nó đi lại lệch hơn 2
mét so với vị trí kẻ ấy. Kẻ tấn công không thèm quan tâm mà cứ
tiếp tục áp sát Prey.

Prey bắt đầu hoảng sợ, ông vung tay loạn xạ cả lên, ông không thể xác
định được tiếng bước chân của kẻ địch đã thế ông còn bị choáng,
mất thăng bằng làm cho nỗi sợ ông dần tăng lên. Tiếng gió lại vang
lên, lần này nó theo một đường thẳng lao thẳng vào mặt ông.

Prey bất chấp tất cả, ông đưa 2 tay lên chặn phía trước, cấp tốc lùi
lại phía sau. 2 tiếng BỘP vang lên, một cái ở trước bị ông chặn
được nhưng cái sau ông lại không thể. Hóa ra kẻ tấn công lần này
không ném cát nữa, hắn nhặt viên đá to cỡ nắm tay ở gần bên rồi
ném thẳng vào Prey, sau đó hắn lại vòng qua phía sau ông, lần này
mục tiêu lại là gáy phía sau ông.

Với cú đập sau gáy, Prey đã ngã khụy xuống, đầu óc mơ hồ. Kẻ tấn
công như vẫn muốn đảm bảo, hắn lại đập thêm 1 phát vào tai phải của
ông rồi kèm thêm 1 cú đá vòng thấp vào thẳng mặt ông.

Đến tận lúc sắp ngất đi ông vẫn chưa thấy được nhân dạng của kẻ
tấn công ông, ông chỉ nghe được tiếng nói như gần như xa mang giọng non
nớt và hơi thở nặng nề của một đứa trẻ đi vào tai ông:

“Cái thân thể chết tiệt này… mới vận động chút mà đã đứt hơi rồi…
cũng may là đã… vậy giờ làm… giết…ăn…”

Prey đã không thể nghe được gì nữa rồi, ông gục xuống và ngất đi.


Khi đang mơ màng, Prey có cảm giác là mình bị cột và kéo đi, ông
muốn mở mắt để nhìn nhưng đôi mắt ông giờ bị bịt kín và miệng
cũng vậy.

BỘP

Cảm giác đau đớn lại tới, ông lại bị đánh ngất đi.


Arg-Woooooooooo

Tiếng sói tru vang lên trong cánh rừng Red Wood đang bị bóng đen che
khuất.

Trong khu rừng ấy, tiếng kêu tí tách của ngọn lửa đang cháy bị
tiếng sói át đi, một cậu bé đang ngồi nhìn về hướng phát ra tiếng
sói, cậu bắt đầu bỏ thêm củi để cháy lớn thêm.

Xèo xèo, tạch tạch

Tiếng của khúc thịt đang nướng được bắt ngang chỗ đám lửa đang vang
lên cùng với mùi hương của nó làm cho bụng cậu bé trở nên còn cào
hơn.

Cậu kiềm chế cơn đói của mình mà cầm dao tiến về phía đối diện
của cậu, cậu cắt khăn đang bịt trên mắt và lấy khăn đang ở trong
miệng người đàn ông dang bi cột ngồi ở gốc cây ra rồi giọng cậu
bỗng cất lên:

“Bác Prey ơi, tới giờ ăn rồi~~”

Prey từ từ mở mắt, mặc dù khá mờ nhưng ông vẫn có thể nhận ra
khuôn mặt ấy. Mái tóc trắng đen lộn xộn gần như che cả mắt, đôi mắt
trắng đen rõ ràng, long lanh mang theo sự tươi tắn vui vẻ của một đứa
trẻ rất hợp hớp với gương mặt trẻ con non nớt của cậu. Nhưng điều
đó đối với ông không quan trọng, bởi vì gương mặt này ông nhận ra,
là đứa nhóc mà mình dạy cách lột da, day nó cách bắn cung.

Kẻ mà tấn công mình chính là đứa nhóc này, Saga.

Khi nhìn thấy gương mặt này thì đó là suy nghĩ đầu tiên mà ông nghĩ
đến. Nhưng tại sao chứ? Tại sao nó lại tấn công mình, tại sao nó có
thể giết mình mà nó không giết mình? Tại sao lại cột mình ở đây?.

Những câu hỏi trong đầu ông cứ vang lên nhưng ông lại không nói gì mà
chỉ nhìn vào mắt cậu với ánh mắt mang theo hung tợn và nghi vấn.

Saga thấy Prey nhìn mình mà không nói, cậu gãi đầu theo kiểu con nít
và nói:

“Thịt đã chín rồi, bác Prey đợi con nêm gia vị chút rồi mang qua đưa
cho bác ăn”.

Nói rồi cậu chạy qua chỗ nướng thịt, tay cậu vừa giơ lên thì bỗng
xuất hiện một lọ gia vị xuất hiện trên tay cậu. Cậu rắc rắc trải
đều trên khúc thịt ấy, mùi thịt so với lần trước trở nên thơm đến
lạ kì.

“Phải công nhận cái lọ này của bác xịn thật, chưa cần nếm là đã
biết nó cực kì ngon luôn á”

Prey thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, lọ gia vị đó ở trong nhẫn của
mình mà? Sao thằng nhóc này có được?

Prey nhìn xuống tay của Saga thì thấy chiếc nhẫn bạch kim có hình 2
con bướm đang vờn quanh viên đá màu tím của mình đang ở trên tay Saga.
Prey lại hốt hoảng nhìn xuống chỗ ngón tay đeo nhẫn của mình.

“Argggggggg”

Tiếng gào to phát ra từ chỗ Prey, ngón tay mà lúc trước còn đeo
nhẫn của ông vậy mà giờ đây nó bị cụt xuống tận bàn tay, đã vậy
còn có dấu hiệu của việc bị áp vô vật có nhiệt độ cao để ngăn
máu chảy nữa nên giờ nhìn chẳng khác gì một nhúm thịt cháy khét
cả.

Saga nghe tiếng gào thì giật cả mình, cậu nhìn qua chỗ Prey với
gương mặt tái cả đi mà hốt hoảng kêu:

“Đừng kêu to, đừng la lớn giùm con cái, tối trong rừng mà con la to
thì bị lũ sói tới cắn chết cả 2 mất”

Prey không ngừng lại, ông hốt hoảng dãy dụa nhưng lại nhận ra bên chân
phải của mình nó bỗng nhẹ đi đến lạ kì, ông lại càng la khủng
khiếp hơn khi nhìn thấy nó.

Chân của ông đã bị chặt từ nửa bắp đùi, phần trên bắp đùi vẫn còn
có thể thấy được một sợi dây thừng đang buộc ở chân ông, phần chỗ
bị cắt thì có vẻ cũng giống như ngón tay ông là đã được đốt đến
cháy đen để ngăn máu chảy rồi.

Prey càng lúc càng mất kiểm soát hơn, người giãy dụa, miệng thét
lên, mắt gần như trợn trắng giống như sắp ngất đi.

Saga thấy vậy thì thở dài, chạy tới chỗ Prey và nhét vải vào
miệng ông. Thấy ông mang ánh mắt hận thù giận mình thì cậu lại
nói:

“Haizz, con nói nè bác Prey, bác là thợ săn thâm niên chứ có phải
mấy đứa trẻ tuổi chưa ra đời lần nào đâu mà dễ mất bình tĩnh dữ
vậy. Bác đã dám đi săn người thì bác cũng phải xác định có ngày
mình sẽ bị săn lại chứ”.

Nói tới đây thì Prey ngừng giãy dụa, ông nhìn thẳng vào Saga, hơi
thở dần ổn định lại.

“Bác bình tĩnh lại chưa? Nếu có lời muốn nói thì con sẽ tháo khăn
ra nhưng con nói trước, nếu con tháo ra mà bác lại la lên thì con
không đảm bảo sẽ làm gì tiếp theo đâu à nha”.

Prey gật đầu, Saga thao khăn từ miệng ông ra, Prey nhìn chằm chằm vào
cậu và hỏi:

“Cậu nghi ngờ từ lúc nào?”

Prey nhớ rõ là ông không lộ ra bất kì thứ gì có thể làm cho Saga
nghi ngờ, ông thân thiên, ông dạy cậu cách làm một thợ săn, ông giúp
cậu ra khỏi khu rừng này, những hành động của ông đều không lộ ra
điểm gì khác thường cả ngoại trừ một thứ nhưng ông tin là cậu không
thể nào biết được.

“Nói sao nhỉ, ngay từ lúc ban đầu gặp thì con đã thấy lạ rồi, mùi
trên người của bác, dù là thoang thoảng nhưng nó có mùi thơm nhẹ
của nước hoa, bác không có vợ nhưng lại có cái mùi mà chỉ con gái
có. Có lẽ bác nói là bác có dùng nước hoa. Nhưng vào buổi sáng,
trong cánh rừng, đang đi săn nhưng lại dùng nước hoa thì lí do trên con
đành tự bác bỏ-”

Đang nói giữa chừng thì Saga đi lại chỗ nướng thịt cầm nguyên khúc
thịt đó tới chỗ Prey, cậu từ từ đặt nó xuống chỗ giấy đựng, lấy
dao, đĩa từ trong nhẫn trữ vật ra, nhẹ nhàng cắt tường miếng thịt
cho vừa miệng ăn và đặt vào đĩa.

Cắt hết xong, cậu lại nhai thử 1 miếng thịt, cảm nhận độ mềm mọng
nước trong từng thớ thịt, mùi thơm của khói được đốt từ những khúc
gỗ bám vào miếng thịt, vị ngọt của thịt và thị mặn vừa của gia
vị được nêm nếm. Cậu nhắm mắt và cảm thụ từng chút một của nó.
Một hồi sau thì cậu bình thường lại, cậu dùng nĩa để cắm vảo một
miếng thịt, đưa trước miệng Prey và nói:

“Thật sự là rất ngon đó bác, bác ăn thử một miếng đi, ăn rồi chúng
ta lại tiếp tục nói”.

Prey nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cười của cậu, đang tự hỏi ý
đồ không giết mình của đứa nhóc này. Nghĩ hoài không ra nên ông đành
làm theo cậu, mở miệng ra và nhai miếng thịt này.

Nhai chầm chậm để cảm nhận vị của nó. Mắt ông càng lúc càng trợn
to ra, cái vị này rất quen thuộc, như khúc thịt buổi sáng nhưng nó
của vẻ săn chắc và hơi dai hơn. Ông hoảng sợ và nhìn Saga đang cười
đầy thâm ý nhìn mình.


Dị Giới. Nhân Vật Phụ Và Mạn Châu Sa - Chương #5