Người đăng: bestazir123
Tuy rằng Đại Việt Đế Quốc có 90% diện tích đã được đô thi hóa. Thế nhưng điều
đó không phải là không có vùng nông thôn.
Nam Hoa Thôn là một thôn làng như vậy. . Không giống như ở thành thị phức tạp
với nhiều loại người. Người dân ở đây hiền lành, chất phát và cực kì thân
thiện. Bọn họ lấy nghề nông và việc tu luyện làm chủ. Lại thêm nơi đây không
bị ô nhiễm như thành thị, năng lượng vũ trụ xung túc vì thế, người dân nơi đây
thực lực đều mạnh mẽ hơn người ở thành phố. Mà không chỉ Nam Hoa Thôn, mà đó
là điều mà bất kì vùng nông thôn nào đều như vậy.
Tọa lạc phía bắc Nam Hoa Thôn là một gia trang rộng lớn. Đây là ngôi nhà của
gia tộc lớn nhất Nam Hoa Thôn: Nguyễn gia.
Mặc dù Nguyễn gia mới tới Nam Hoa Thôn được hơn mười năm. Thế nhưng, ở cái
làng này không ai là không biết tới Nguyễn gia với một lòng tôn kính.
Gia chủ Nguyễn gia tên là Nguyễn Trung Kiên, một vị Độ Khí Cảnh cấp 35.
Mặc dù ông thuộc hệ sát thủ thế nhưng làm tính cách khác hẳn với hệ này. Ông
không lạnh lùng, hiếu sát mà ôn hòa, yêu thích giúp đỡ người khác, được cả dân
làng mến phục.
Vợ ông, Trần Hoa không chỉ xinh đẹp như tiên nữ trên trời, mà còn cực kì đôn
hậu, đảm đang. Không chỉ giúp đỡ bà con trong làng mà còn mang cái chữ đến với
Nam Hoa Thôn vốn dĩ lạc hậu này.
Không chỉ vậy, Nguyễn gia còn là một gia tộc cực kì giàu có. Dân làng mặc dù
không biết Nguyễn gia giàu như thế nào. Bọn họ chỉ nhìn thấy trong Nguyễn gia,
phi thuyền rồi FlyCar đắt tiền chất đầy nhà mà thôi. Là một gia đình giàu có,
thế nhưng lại không có chút nào kiêu căng mà ôn hòa, cũng vì thế Nguyễn gia
được cả Nam Hoa thôn kính trọng vô cùng.
Cổng vào Nguyễn gia. Hai cảnh vệ thực lực Dẫn Nguyên Cảnh cầm trong tay trường
thương đứng nghiêm trang.
Một tiếng động cơ vang lên khiến hai tên cảnh vệ giật mình, ngẩng đầu. Chỉ
thấy trên không, một chiếc Lambogini màu đỏ được từ từ hạ xuống mặt đất.
Thấy chiếc ô tô quen thuộc. Thân là cảnh vệ của Nguyễn gia còn không biết chủ
nhân của nó là ai. Hai người hai mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.
Một tên kích động lên tiếng:
" Nhanh. Mau vào bẩm báo lão gia. Thiếu gia đã trở về".
Tên còn lại gật đầu sau đó chạy vào trong. Còn tên kia thì vội vàng chạy tới
chiếc ô tô.
Đồng thời, từ bên trong ô tô. Long lôi kéo Lạc Tuyết và Uyển Như bước ra.
Tên cảnh vệ thấy ba người liền cung kính khom người thi lễ. Trong giọng nói
tràn đầy sự kích động hô :
" Thiếu gia, người đã trở về"
" Thiên Tam. Lâu rồi không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ"
Long đỡ tên cảnh vệ lên vỗ vai cười ha hả
" Thuộc hạ vẫn khỏe. Đa tạ thiếu gia quan tâm"
Thiên Tam sờ đầu, cười chất phát. Trong lòng kinh hỉ vô cùng: Thiếu gia vậy mà
nhớ tên hắn.
Long ở trong gia tộc có danh tiếng cực kì cao. Không phải vì hắn thiên phú tu
luyện khủng bố, hay học vấn uyên thâm mà bởi vì cách đối nhân sử thế của Long
khiến không chỉ người hầu Nguyễn gia tôn kính mà cả cái làng này đều đối với
hắn tràn ngập yêu mến.
Là con trai trưởng của một gia tộc giàu có, Long không giống như những công tử
khác hống hách, cuồng vọng bắt nạt người dân mà hắn cực kì ngoan ngoạn, kính
trên nhường dưới, hay thích làm việc thiện giúp đỡ người dân trong làng.
Thậm chí, những cậu bé trong làng đều lấy Long làm thần tượng, dăm dắp nghe
theo. Vì thế, ở trong gia tộc nói chung và thôn làng nói riêng, Long có địa vị
cực kì to lớn
Thiên Tam là cảnh vệ của gia tộc, chỉ là một tên cảnh vệ bình thường mà thôi.
Việc Long biết tên mình là ba năm trước Long đã hỏi qua hắn. Hắn nghĩ rằng,
Long sẽ quên đi cái tên cảnh vệ bình thường này. Nhưng thật không ngờ, Long
lại nhớ rõ tên hắn như vậy. Bảo sao hắn không kích động, kinh hỉ cho được.
Long nhìn trang viên mà mình đã sinh sống mười một năm. Trong mắt lóe lên một
tia hoài niệm. Ba năm xa nhà, không biết cha mẹ giờ thế nào. Rất lâu sau, Long
mới bình tĩnh lại, hắn mỉm cười vỗ vai Thiên Tam hỏi
"Được rồi, cha mẹ ta đâu?"
" Bảo bối"
Không để Thiên Tam trả lời. Một tiếng thanh thúy vang lên sau lưng hắn. Sau
đó, một thân ảnh bay ra ngoài ôm trầm lấy Long.
Đây là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nhưng nhìn qua chỉ có hơn hai mươi mà
thôi cho thấy cô ấy bảo dưỡng vô cùng tốt. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hoàn
mỹ một cách vô khuyết. Trên người cô tràn ngập khí chất ôn nhu, thành thục,
chân chính là một người vợ đảm đang, hiền hậu. Lúc này, cô ôm lấy Long thật
chặt, trên mặt cô, nước mắt tuôn trào, ánh mắt lóe lên vẻ yêu thương nhung nhớ
nhìn Long nghẹn ngào.
" Bảo bối của mẹ. Con đã trở về . Mẹ nhớ con lắm đó"
Đấy chính là mẹ của Long, Trần Hoa. Ba năm xa cách con trai, đặc biệt đứa bé
đó chỉ mới mười bốn tuổi. Người mẹ nào mà không lo lắng chứ. Hiện tại thấy hắn
bình an vô sự trở về, Trần Hoa kích động vô cùng.
Cảm nhận được sự yêu thương cùng nỗi nhớ ra diết từ Trần Hoa. Long cảm động,
vui sướng vô cùng. Thế nhưng, hắn rất nhanh liền bị cách gọi của cô làm cho
buồn bực.
Hắn mặc dù mười bốn tuổi, thế nhưng tâm trí đã hơn hai mươi rồi. Bị người khác
gọi là bảo bối, dù đó là mẹ mình, Long cũng không khỏi một hồi ác hàn. Đặc
biệt là ở đây còn có Lạc Tuyết và Uyển Như ah. Lạc Tuyết thì không nói làm gì,
thế nhưng Uyển Như. Không thấy cô nàng tràn đầy tiếu ý, muốn cười không được
nhìn mình sao
Vì thế, hắn ôm lấy Trần Hoa, cực kì bất mãn lên tiếng:
" Mẹ. Đã bảo bao nhiêu lần rồi. Con lớn rồi, đừng có gọi con là bảo bối nữa"
" Hừ. Con mới bao lớn, mới mười bốn tuổi. Không gọi con là bảo bối thì gọi gì.
Chẵng lẽ gọi ~ cục ~ cưng ~"
Trần Hoa không chút nào để ý Long bất mãn, cười hì hì, còn cố gắng kéo dài hai
từ " cục cưng"
" Thôi. Con thua. Mẹ thích gọi thế nào cũng được"
Long nhún vai, bất lực trả lời . Hắn biết mẹ mình chắc chắn sẽ không thay đổi
cách xưng hô rồi, thôi thì mặc kệ nó đi.
" Phải thế chứ! Ngoan, bảo bối"
Trần Hoa vui vẻ cười đùa. Sau đó ánh mắt cô nhìn sang Lạc Tuyết cùng Uyển Như.
Ngay lập tức, tầm mắt cô tập trung lên người Uyển Như, nhìn cô chằm chằm khiến
Uyển Như xấu hổ không thôi. Khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu, khuôn mặt dấu thật sâu
phía sau bộ ngực hơi chút nhú lên của cô, hai tay văn vê góc áo, tràn đầy vẻ
ngượng ngùng.
Nhìn Uyển Như bộ dạng xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui vào. lạc Tuyết vội
vàng giải vây cho cô. Chỉ thấy, Lạc Tuyết đi tới, ôm lấy tay Trần Hoa cười hì
hì:
" Cô Hoa. Lâu lắm rồi cháu mới gặp cô đó. Cô chẳng thay đổi chút nào, vẫn xinh
đẹp như vậy"
Trần Hoa vỗ vai Lạc Tuyết, trong mắt đầy yêu thích cười nói:
" Tuyết, cháu quá khen. Cô già rồi nào còn xinh đẹp nữa. Cơ mà, vị này là..."
Nói xong, cô cười híp mắt nhìn về phía Uyển Như. Bộ dạng giống như mẹ chồng
nhìn cô dâu rồi. Trần Hoa là người thông minh, Long dẫn theo Uyển Như trở về
nhà chứng tỏ quan hệ của hai người rất thân mật. Rất có thể, Uyển Như chính là
con dâu thứ hai mà con mình tìm về. Đối với người con dâu này, Trần Hoa phải
xem xét kĩ
Không thể không nói, bộ dạng của Uyển Như khiến Trần Hoa tán thưởng. Mặc dù
không xinh đẹp như Lạc Tuyết. Thế nhưng, Uyển Như lại thắng Lạc Tuyết ở chỗ,
cô giống một người nữ sinh cấp ba hơn.
Ngây thơ, trong sáng cực kì đáng yêu, đặc biệt là bộ dạng ngượng ngùng của
Uyển Như lúc này khiến người khác không khỏi yêu thích, dù là Trần Hoa cũng
không ngoại lệ. Trong lòng cũng tán đồng Uyển Như.
Còn việc Long có Lạc Tuyết rồi những vẫn cùng Uyển Như thông đồng. Trần Hoa
không chút nào để ý, cô còn mong Long kiếm thêm bạn gái đấy. Bởi vì như vậy,
cô sẽ sớm có cháu nội để bế, mà đây là điều cô cực kì mong đợi đó. Tất nhiên
đó là con trai mình thì cô mới cho phép như vậy, còn ông chồng thì không có
đãi ngộ như vậy rồi.
Về phía Uyển Như, nghe Trần Hoa nói đến mình. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Trần
Hoa, lý nhí nói:
" Cháu.... cháu.... là... Uyển... Uyển... Như, là... là bạn... bạn của... của
... Long... ạ"
Bộ dạng lúc này của Uyển Như quả thật đáng yêu, moe đến cực điểm khiến Trần
Hoa yêu thích không thôi. Cô đi tới, ôm lấy Uyển Như cười ôn nhu, trong mắt
tràn đầy sự yêu thích:
" Không cần câu nệ như vậy. Cháu cứ coi đây là nhà mình được rồi"
" Đúng đó, Uyển Như. Sớm muốn gì cô Hoa với em là người một nhà. Em cứ như
vậy, sau này khó mà sống đó" Lạc Tuyết phụ họa cười đùa trên ghẹo
Nghe thế, Uyển Như còn không biết ẩn ý trong câu nói của Lạc Tuyết sao. Khuôn
mặt cô càng đỏ hơn. Cà lắp nói không lên lời. Bộ dạng hoàn toàn không biết làm
thế thế nào.
Cũng may, Long đã đứng ra giải vây cho cô. Chỉ thấy hắn đi tới nhìn Trần Hoa
nghi hoặc hỏi:
" Được rồi. Mọi người đứng trêu Uyển Như nữa. À, mà cha đâu?"
Thế nhưng, hắn chưa nói xong thì một cơn gió thổi tới. Sau đó, một thân ảnh
bất thình lình xuất hiện trước mặt Long. Đồng thời, một thanh đao nhỏ mang
theo sát khí thấu xương đâm về phía cổ họng hắn. Một kích này, nhanh, chuẩn,
hung ác. Đặc biệt là sự bất ngờ của nó khiến dù là người thân kinh bách chiến
cũng phải giật mình.
Bị tấn công bất ngờ, Long không chút nào hoảng sợ. Hắn đã quá quen với trò này
rồi. Chỉ thấy hắn khẽ ngả người, lập tức tránh thoát khỏi một chiêu này. Đồng
thời khẽ phất tay, mấy trăm thanh kiếm khí nhỏ xuất hiện đồng loạt bắn về phía
thân ảnh.
Một tiếng nổ nhẹ, toàn bộ kiếm khí rơi trên người đối phương đồng loạt biến
mất. Đối phương hoàn toàn không một chút nào tổn thương. Ánh mắt tràn đầy kinh
nghi, khó tin nhìn Long lên tiếng:
" Luyện Tinh Cảnh cấp mười năm, thuộc tính Phong, Kiếm thuật cảnh giới Kiếm
Khí cao cấp. Cmn, con trai à! con có thật là con trai ta không đó"
Nói tới câu cuối cùng, người đàn ông không nhịn được chửi tục. Ông ta chính là
Nguyễn Trung Kiên, cha của Long và cũng là gia chủ của Nguyễn gia.
Thân là gia chủ Nguyễn gia, không có gì mà ông chưa từng thấy. Thế nhưng, hôm
nay ông thật sự bị biểu hiện của Long dọa cho sợ hãi. Ông biết Long thuộc
tính: Vô, hoàn toàn là một phế vật. Điều này khiến ông đau buồn không thôi,
tìm mọi cách để có thể nghịch thiên cải mệnh, trợ giúp Long tu luyện nhưng tất
cả đều là công cốc.
Hiện tại, ông thấy gì? Ba năm xa nhà, khi trở lại con trai ông không chỉ đột
phá Luyện Tinh Cảnh cấp mười năm. Một điều mà từ cổ chí kim, không một ai
thuộc tính: vô làm được . Không những thế kiếm thuật còn đạt tới Kiếm Khí cảnh
giới.
Con trai ông mới bao nhiêu? mười bốn. Mười bốn tuổi Luyện Tinh Cảnh cấp mười
năm, Kiếm thuật cảnh giới Kiếm Khí. Cái này? cmn chứ không khoa học. Nếu
không phải ông biết rõ Long là con mình, ông còn nghĩ rằng hắn là một lão quái
vật phản lão hoàn đồng ah.
Nguyễn Trung Kiên khiếp sợ thì Trần Hoa lại bị câu nói của ông làm cho tức
giận. Chỉ thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt phun lửa đi tới nắm lấy lỗ tai
của chồng mình cười lạnh:
" Ông xã. Anh nói Long không phải là con của anh? vậy nó là con của ai?"
" Ặc.. Bà xã... Đau.. đau, tha mạng. Anh nói nhầm.... Anh nói nhầm"
Nguyễn Trung Kiên kêu gào thảm thiết. Nhìn Trần Hoa bộ dạng muốn giết người.
Nguyễn Trung Kiên liền mềm nhũn, sợ hãi kêu lên.Thật sự không ngờ tới, đường
đường là một tên Độ Khí Cảnh cường giả, gia chủ của một gia tộc cường đại lại
là một tên sợ vợ.
Đồng thời sự cường thế của Trần Hoa cũng khiến Uyển Như kinh ngạc ( việc này
đối với Lạc Tuyết và Long đã quá quen thuộc rồi), ánh mắt tràn đầy sao tinh
nhìn Trần Hoa. Quá mạnh mẽ! như thế này mới là phụ nữ trong gia đình chứ.
Không biết mình có thể trở thành một người như cô Hoa không?.
Trần Hoa không biết mình đã trở thành hình tượng mà Uyển Như hướng tới. Lúc
này, cô không để ý tới Nguyễn Trung Kiên cầu xin, trừng mặt hạ lệnh:
" Hừ. Bắt đầu từ hôm nay, ông ngủ ngoài phòng khách cho tôi. Cấm cửa ông một
tháng không được vào phòng. Mà ông có thể ra ngoài tìm gái. Thế nhưng..."
Sau đó chỉ xuống dưới làm bộ dạng muốn " cắt". khiến Nguyễn Trung Kiên rùng
mình. Hai tay ôm hạ thân, khuôn mặt đau khổ ủy khuất lên tiếng:
" Bà xã. Anh biết lỗi rồi. Có thể tha anh được không?"
" Hừ, đứng hòng"
Trần Hoa hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu, nở nụ cười trìu mến ôm lấy Long
tràn đầy yêu thương lên tiếng:
" Bảo bối, đi thôi. Con mới về cần nghỉ ngơi ah. Còn hai con nữa, cũng theo ta
đi"
Nói xong, lôi kéo Long cùng Lạc Tuyết, Uyển Như rời đi để lại Nguyễn Trung
Kiên khóc không ra nước mắt nhìn theo. Mẹ nó! ta là chồng mà lại không bằng
một thằng con ah. Tại sao đối với nó lại ôn nhu, tràn đầy yêu thương như vậy,
còn đối với ta lại hung ác như thế. Ta hận! ta hận ông trời ah.