Người đăng: bestazir123
Thấy hai cô gái trò chuyện vui vẻ. Long cũng thở phào một hơi. Hắn chỉ sợ Lạc
Tuyết làm ầm ỹ lên, lúc đó thật sự không biết giải quyết thế nào.
Ánh mắt nhìn sang Lan vẫn đang đứng đó, bộ dạng vô cùng bình tĩnh. Long cười
hì hì sau đó dơ hay tay ra hô hào:
" Nè Lan. Chia tay mười ngày, mình thật sự rất nhớ cậu đó. Đến, chúng ta ôm
nhau cái"
Nói xong, hắn không chút do dự phóng tới chỗ Lan. Bộ dạng định ôm lấy cô.
Chỉ là hành động của hắn hoàn toàn vô dụng rồi. Ngay khi hắn động, Lan liền
động. Nhẹ nhàng tránh một cái ôm này của Long cười nhạt nói:
" Xin lỗi. Vẫn như câu nói trước. Cậu đánh thắng ông nội mình đi đã rồi hãy
tán tỉnh mình"
" What. Mình chỉ là muốn cùng cậu ôm một cái ôm " xã giao" thôi mà"
Long bộ dạng vô tội, ủy khuất nhìn Lan lẩm bẩm
" Hừ, tin cậu có mà đổ thóc giống ra mà ăn"
Lan trừng mắt nhìn Long. Cô mới không tin cái ôm của hắn là cái ôm " xã giao"
thôi đâu.
Mặc dù thấy Long trở về, Lan hoàn toàn vui mừng. Thế nhưng, đây cũng chỉ sự
vui vẻ khi người bạn của mình trở lại. Dù cho những gì mà hắn thể hiện quả
thật hấp dẫn cô nhưng quả thật đối với Long, cô chỉ coi hắn là một người bạn,
là một đối thủ mà không có tình yêu nam nữ. Họa chăng, nếu Long quả thật đánh
bại ông nội cô, Lan lúc đó mới có cái nhìn khác về hắn.
Thấy Lan thật sự không muồn cùng mình thực hiện một cái ôm " xã giao" . Long
nhún vai cũng không trêu cô nữa. Hắn biết Lan là một người chỉ yêu thích tu
luyện, đối với chuyện tình yêu nam nữ hoàn toàn không để ý. Nếu như hắn muốn
chinh phục Lan, như vậy bước đầu tiên phải đánh bại Bùi Thiên, cùng với cô hẹn
hò sau đó từ từ chinh phục . Ngoài cách đó ra thì không có cách nào khác.
" Được rồi ! Long đã trở về. Chúng ta cũng nên mở tiệc ăn mừng thôi. Long, hôm
nay không say không về ah".
" Vâng. Chú cứ yên tâm. Cháu được mệnh danh là Ngàn Chén Không Say. Đảm bảo
bồi chú đến cùng".
Long vỗ ngực tự hào lên tiếng
" Tốt. Đấy là cháu nói đấy nhé. Bà xã, chuẩn bị tiệc"
Nghe thế, Sơn Tùng hai mắt sáng ngời, bộ dạng cực kì hưng phấn. Đối với một
quân nhân, còn gì vui sướng hơn là có một người uống rượng cùng. Long nói vậy
khiến Sơn Tùng vui vẻ vô cùng. Nhìn Long tràn đầy sự thưởng thức.
Mấy tiếng sau, một bàn tiệc thịnh soạn được dọn ra với đủ các đặc sản của đế
quốc như nem chua, thịt gà... Trên bàn tiệc, mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ.
Tiệc được một thời gian. Long rót một chén rượu trắng cho Sơn Tùng sau đó nói:
" Chú Tùng, cháu có việc nhờ chú"
Cầm lên chén rượu, Sơn Tùng khẽ uống một hớp rồi cười ha hả gật đầu:
" Cháu cứ nói, nếu như trong sức của chú, chú sẽ giúp''.
Long trợ giúp ông đột phá còn cứu ông một mạng. Vì thế, dù yêu cầu của Long có
quá đáng thế nào, ông cũng đều đáp ứng. Đây chính là tính cách của ông nói
riêng và của một người quân nhân nói chung.
" Cũng không có gì to tát. Cháu muốn chú cho phép cháu được hoàn thành sớm
khóa Tu Luyện Giả Lập".
Thấy Sơn Tùng lời thề son sắt đáp ứng. Long trong lòng vui vẻ liền không chút
do dự nói ra yêu cầu của mình.
Nghe thế, mấy người đều kinh ngạc nhìn hắn. Thật sự không biết tại sao Long
lại đưa ra yêu cầu này.
" Long, có việc gì sao?" Lạc Tuyết là người hiểu Long nhất, cô biết nếu như
không phải là có việc khẩn cấp, Long sẽ không đề ra yêu cầu muốn hoàn thành
khóa học. Dù sao, khóa học lần này có cả phần thưởng dành cho những học viên
xuất sắc đứng top 5 cuộc thi săn bắn. Mà trong những phần thưởng của học viện,
có một món đồ mà Long muốn đạt được.
Nghe vậy, Long nhìn cô nói ra một câu
" Anh đã tìm thấy Âm Dương Hợp Nhất"
Nghe bốn chữ " Âm Dương Hợp Nhất". Lạc Tuyết run lên, cô há hốc mồm, trong mắt
tràn đầy sự không thể tin nổi. Thậm chí trên tay cô, chiếc đũa rơi xuống lúc
nào cô cũng không biết.
Rất lâu sau, cô mới lắp bắp lên tiếng. Bộ dạng tràn đầy sự kích động:
" Long ... anh... anh... nói thật chứ"
" Là thật. Anh đã lừa em bao giờ chưa?" Long cười gật đầu.
Nghe vậy, Lạc Tuyết ánh mắt nhìn về phía Sơn Tùng mang theo vẻ cầu xin nói
" Chú Tùng. Chú có thể cho cháu và Long hoàn thành sớm khóa học được không?"
Sơn Tùng sờ đầu, có chút khó hiểu nhìn hai người. Ông thật sự không biết hai
người này làm sao nữa? cái gì mà Âm Dương Hợp Nhất? rồi sau lại đồng loạt xin
hoàn thành sớm khóa học? Thật sự là khó hiểu
" Chú... chú Tùng, nếu được thì cho cháu nữa?"
Chưa dừng lại ở đó. Uyển Như cũng lí nhí lên tiếng. Cô biết nếu như Long cùng
với Lạc Tuyết hoàn thành khóa học. Như vậy, hai người sẽ rời khỏi đây. Mà cô
vất vả mới được ở cùng Long, cô không muốn tách ra chút nào. Mới cả, cô cũng
không thích việc tu luyện. Vì thế, cô cũng quyết định hoàn thành sớm khóa khóa
học.
Thấy ba người đều yêu cầu hoàn thành khóa học. Sơn Tùng há hốc mồm. Đối với đề
nghị của ba người hoàn toàn im lặng. Khóa học này có phần thi săn bắn yêu thú.
Chỉ cần đứng ở top 5 liền có đạt được phần thưởng của học viện. Mà bản thân
ông đã từng được một phần thưởng của học viện. Chính là một quyển cao phẩm
Huyền Cấp công pháp: Thiên Lôi Đao Pháp. Vì thế, ông biết phần thưởng của học
viện phong phú cỡ nào?. Chắc chắn bất kì ai nghe tới cũng phải đỏ mắt tranh
đoạt.
Vậy mà hiện tại ông thấy được ba người bởi vì lý do nào đó mà bỏ đi cơ hội
này. Khiến ông thật sự im lặng, đối với cái ý định thiên lý hành không của ba
người đã không còn gì để nói rồi.
Nghĩ vậy, Sơn Tùng buồn bực lên tiếng:
" Được rồi. Ta sẽ cho ba cháu hoàn thành sớm khóa học. Haiz, phần thưởng của
học viện khiến rất nhiều người tranh nhau tới đỏ cả mắt vậy mà các cháu
lại..."
Cảm thán một tiếng, sau đó ông quay sang nhìn Lan cười hỏi:
" Vậy Lan, ý cháu thế nào? đi cùng bọn họ chứ?"
" Cháu ở lại. Ba người họ không cần phần thưởng nhưng cháu cần "
Lan cười nhạt trả lời. Đối với một tên tu luyện cuồng như cô, những thứ trợ
giúp tu luyện hoàn toàn là điều cô muốn. Vì thế, cuộc thi săn bắt yêu thú này,
Lan chắc chắn tham gia. Mà với thực lực của cô, chuyện đạt được top 1 hoàn
toàn nằm trong tầm tay.
Long cũng biết điều này . Mới cả hắn cũng không có ý định mang Lan về nhà. Dù
sao hai người chưa xác định quan hệ. Vì thế, hắn cũng không mở miệng khuyên
bảo mà gật đầu:
" Nếu thế. sau khóa học chúng ta sẽ gặp mặt ah"
" Ok" Lan nhàn nhạt trả lời
Tinh Không Giặc Cướp DeadGod hoàn toàn bị tiêu diệt khiến cho danh tiếng của
Đại Việt đế quốc được vang vọng khắp thế giới. Hiện tại, không một ai còn dám
coi thường đế quốc phương đông này nữa. Và cũng không một đám cướp vũ trụ nào
dám có ý định khủng bố Huyễn Mông TInh nữa. Vết xe đổ của DeadGod còn đó, có
cho mười lá gan bọn họ cũng không dám.
Trải qua mười ngày, sân bay Huyễn Mộng lại đi vào hoạt động. Sân bay lúc này
tập nập người ra, người vào. Phần lớn đều là khách du lịch từ khắp nơi trên
Thái Dương Tinh Hệ đổ về đây.
Khu VIP của sân bay, đây là nơi đỗ những chiếc phi thuyền đắt tiền nhất Huyễn
Mông tinh, hay những chiếc phi thuyền có nhiệm vụ đặc biệt, phục vụ những
nhiệm vụ đặc biệt hay những người quan trọng.
Tại một chiếc phi thuyền cỡ lớn. Bên trong phi thuyền, Long, Uyển Như và Lạc
Tuyết ngồi cạnh nhau đưa tay ra vẫy chào vợ chồng Sơn Tùng.
Nhìn phi thuyền dần dần biết mất khỏi bầu trời. Sơn Tùng trong lòng cảm xúc
ngổn ngang. Long cùng ông gặp nhau chỉ có mấy ngày, nhưng những gì mà Long thể
hiện khiến ông khâm phục, than thở không thôi.
Nếu trước đây, có người nói với ông một cậu bé mười bốn tuổi đứng trước họng
pháo kẻ địch nhưng không một chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh đưa ra những quyết
định để cứu người khỏi nguy hiểm.
Nếu có người nói với ông có một cậu bé chỉ có thực lực Sơ Nguyên Cảnh thế
nhưng đối mắt với Độ Khí Cảnh không một chút run sợ. Không những thế, còn bằng
vào thực lực của Sơ Nguyên Cảnh khiến đối phương bị đánh cho không kịp trở tay
thay quần áo, phải dùng tới sinh mạng người khác mới ống được.
Nếu như có người nói với ông có người bình an vô sự rời khỏi khu A. Ông chắc
chắn sẽ không tin, thế nhưng sau khi gặp Long, ông hoàn toàn tin tưởng những
điều đó.
Long là một cậu bé thần kì mà lần đầu tiên ông gặp, một cậu bé làm ra những
điều không thể tưởng nổi. Ông thật sự rất muốn gặp lại hắn trong một tương lai
không xa, để xem cậu bé đó sẽ còn sáng lập những kì tích gì nữa
" Ông xã. Về thôi"
Bên cạnh Sơn Tùng. Huyền Trang thấy ông cứ đứng đó liền đi tới kéo tay ông
cười nói:
" Ừm, chúng ta về thôi"
Sơn Tùng gật đầu, vứt bỏ những ý nghĩ vẩn vơ trong lòng sau đó cùng Huyền
Trang rời đi. Ánh mắt ông liếc về phía chân trời, nơi mà chiếc phi thuyền trở
ba người Long đã biến mất, nở một nụ cười nhẹ lẩm bẩm:
" Long, hẹn ngày gặp lại"
Bên trong phi thuyền, Uyển Như khuôn mặt đỏ bừng, tràn đầy vẻ xấu hổ không dám
nhìn Long lí nhí nói:
" Long, anh nói thật chứ. Lần này chúng ta đi tới nhà anh"
Lúc nãy, Long nói với cô lần này trở về, hắn sẽ dẫn cô trở về nhà . Điều này
khiến cô ngượng ngùng vô cùng. Đây chẳng phải là đi ra mặt nhà chồng sao? dù
rằng cô rất muốn thế nhưng khi nó xảy đến, cô thật sự xấu hổ, chân tay luống
cuống không biết làm gì.
Thấy Uyển Như bộ dạng như thế. Long còn không biết cô nghĩ gì. Hắn mở miệng
trêu ghẹo:
" Làm sao? chẳng lẽ em không muốn"
" Không phải. Chỉ... chỉ là có chút... chút... nhanh ah"
Uyển Như lắc đầu, xấu hổ đáp
" Dù sao cũng phải gặp mặt mà. Anh chỉ là để em gặp cha mẹ anh sớm hơn một
chút thôi" Long vẫn không buông tha cô, cười đùa
" Anh.. Hức, Chị Tuyết, anh Long trêu em"
Nghe thế, Uyển Như khuôn mặt càng đỏ hơn. Vội vàng ôm lấy tay Lạc Tuyết mếu
máo, bộ dạng đáng thương vô cùng lên tiếng
" Được rồi. Anh đừng trêu Uyển Như nữa. Cơ mà, Uyển Như nè, anh ấy nói đúng
đấy. Kiểu gì sau này cũng phải gặp, thôi thì gặp sớm còn hơn ah" Lạc Tuyết
cười hì hì, hùa theo Long đùa giỡn Uyển Như khiến cô khuôn mặt đã đỏ nay còn
đỏ hơn.
Thấy hai cô gái xinh đẹp bên cạnh mình ríu ra ríu rít. Long trong mắt lóe lên
một tia hạnh phúc. Có hai cô bạn gái xinh đẹp bên người, cuộc sống thế này mới
gọi là cuộc sống chứ.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi tinh không vô hạn. Long trong mắt lóe lên một
tia dị sắc lẩm bẩm:
" Trình Thành, đợi anh..."