Người đăng: bestazir123
Bệnh viện Huyễn Mông Tinh. Phòng VIP là phòng bệnh chỉ dành cho những người
đặc biệt, bệnh nhân nhà giàu hoặc cán bộ cao cấp của Huyễn Mông Tinh mới có
thể ở.
Bên trong phòng VIP. Long từ hôn mê tỉnh lại. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc đau như
búa bổ. Một cảm giác mệt mỏi rã rời lan truyền khắp cơ thể. Cảm giác như là
mình đã ngủ mấy trăm năm vậy.
" Cậu đã tỉnh rồi à?"
Một âm thanh ngọt ngào vang lên bên tai Long khiến hắn hơi giật mình quay đầu.
Chỉ là rất nhanh hắn há hốc mồm, bộ dạng không thể tin được lắp bắp:
" Hi ... Hinata"
Chỉ thấy trước mặt Long là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt xinh
đẹp vô cùng, mái tóc dài xanh đen óng ả, đôi mắt to tròn lấp lánh, thân cao
1m60 với bộ ngực cực lớn được bộ áo y tá màu hồng ép chặt khiến nó ngạo nghệ
đứng thẳng.
Điều khiến Long khiếp sợ là cô gái này vậy mà giống hết Hinata trong Naruto,
từ hình dáng, số đo ba vòng cho tới khuôn mặt. Nếu có khác thì chỉ khác mỗi
đôi mắt màu đen mà thôi.
" Xin... xin lỗi. Cậu... cậu nhận lầm người rồi. Tôi ... tôi không phải là
Hinata. Tên ... tên tôi là Hồ Ngọc".
Hồ Ngọc khuôn mặt đổ như gấc cúi đầu, hai tay chỉ chỉ vào nhau. Bộ dạng cực kì
ngượng ngùng lí nhí trả lời.
Thấy vậy, Long cũng thầm mắng mình ngu ngốc. Đây là truyện xuyên không, dị
giới chứ có phải là Đồng Nhân đâu mà sẽ có Hinata xuất hiện. Chỉ là cô gái này
quả thật giống Hinata vô cùng. Không chỉ từ hình dáng mà ngay cả tính cách của
cô cũng giống hệt. Một tính cách nhu mì, rất dễ thẹn thùng, đỏ mặt.
Biết hành động của mình dọa đối phương. Long áy náy nhìn Hồ Ngọc nói:
" Lỗi là của em mới đúng chứ. Là em nhận lầm người khiến chị được một phen
hoảng sợ. Chị Hồ Ngọc. Em gọi chị là chị Ngọc ha".
" Được ... được ah".
Hồ Ngọc nghe vậy hít một hơi thật sâu để tâm trạng bình tĩnh lại ngẩng đầu.
Chỉ là khi nhìn thấy Long, cô lại không nhịn được đỏ mặt. Tính cách cô là như
vậy, mỗi khi gặp người lạ đều sẽ đỏ mặt. Nếu không phải là cha cô là viện
trưởng bệnh viện, bản thân cô cũng yêu thích nghề y tá thì với tính cách này
cô cũng chẳng bao giờ được nhận vào làm việc.
Thấy đối phương như vậy, Long cảm thấy Hồ Ngọc rất đáng yêu đấy. Hai mươi tuổi
đầu mà vẫn đỏ mặt, tay chân luống cuống, rồi thì ngượng ngùng cúi đầu không
dám nhìn người khác như Hồ Ngọc quả thật hiếm thấy đấy.
Tiếng mở cửa phòng vang lên cắt đứt không khí vi diệu trong phòng. Chỉ thấy từ
bên ngoài, một cô gái xinh đẹp bước vào. Chính là Thanh Mị.
Thanh Mị vừa bước vào phòng phát hiện Long đã tỉnh lại thì kinh hỉ vạn phần
chạy tới đầu giường kêu lên:
"Long, em đã tỉnh?"
" Ừm. Chị Thanh Mị, em đã hôn mê bao lâu rồi?" Long gật đầu nhìn cô hỏi
" Em đã hôn mê mất ba ngày ba đêm. Làm bọn chị rất lo lắng đó"
Thanh Mị cười đáp. Cô nói là sự thật, Long hôn mê khiến mọi người lo lắng vô
cùng. Mà người lo lắng nhất là cô. Thanh Mị không biết làm sao, chỉ cần nghĩ
tới Long không tỉnh lại là cô cảm thấy cực kì sợ hãi. Trong lòng cầu khẩn ông
trời cho Long sớm ngày tỉnh lại. Hiện tại thấy hắn đã tỉnh, sự bất an mấy ngày
nay cũng biến mất khiến Thanh Mị tâm trạng cực kì vui sướng.
" Đúng rồi. Ngọc, cảm ơn em đã chăm sóc cậu ấy"
" Hì. Chị Thanh Mị, đây là việc em phải làm mà"
Hồ Ngọc mỉm cười trả lời. Khiến Long kinh ngạc là, Hồ Ngọc vậy mà không tý nào
thẹn thùng, trả lời cực kì chôi chảy. Ánh mắt nhìn Thanh Mị tràn đầy vẻ quý
mến cùng với sùng bái.
Thấy Long trợn tròn mắt nhìn mình. Hồ Ngọc lại trở về bản tính vốn có. Khuôn
mặt cô đỏ bừng lên, thẹn thùng cúi đầu. Vội vàng nói:
" Chị Thanh Mị. Hai người nói chuyện nhé. Em ra ngoài đây"
Nói xong, cũng mặc kệ Thanh Mị đáp ứng. Hồ Ngọc chạy vội đi. Cô rất sợ ở lại
trong phòng này, bởi vì ở trong đó cô sợ sẽ khó xử, khuôn mặt đỏ bừng cả ngày
mất. Tính cách của cô là vậy, ở cạnh người lạ là y như rằng khuôn mặt đỏ bừng,
ngượng ngùng mà không hiểu tại sao. Vì thế, rất ít khi Hồ Ngọc tiếp xúc với ai
khác ngoài bạn bè và người thân mình.
Trong phòng Vip, lúc này chỉ còn có hai người là Long với Thanh Mị. Long mở
miệng nghi hoặc hỏi:
" Chị Thanh Mị. Chị ấy là..."
" À. Đây là em họ chị: Hồ Ngọc. Chị nhờ em ấy tới chăm sóc em"
Thanh Mị cười trả lời hắn.
Nghe vậy, Long gật đầu không nói gì. Hắn cũng đoán ra được Thanh Mị biết Hồ
Ngọc. Bởi vì theo kinh nghiệm nhiều năm xem Anime, Long biết với tính cách của
Hồ Ngọc cũng chỉ có cùng với người thân, bạn bè tiếp xúc mới không đỏ mặt.
Dẹp qua chuyện Hồ Ngọc một bên. Long ngồi dậy, ý định ra khỏi giường.
Thấy Long muốn rời khỏi giường, Thanh Mị vôi vàng đi tới đỡ lấy hắn. Ngay lập
tức hai người liền thân mật dính vào một chỗ. Một mùi hương tự nhiên thoang
thoảng từ phía Thanh Mị bay về mũi Long khiến hắn có chút dại ra. Ánh mắt nhìn
Thanh Mị sáng ngời, không biết nghĩ gì.
Thanh Mị cũng không để ý tới hắn. Cô đỡ lấy Long trách cứ:
" Long, em làm gì vậy. Ngồi trên giường nghỉ ngơi đi chứ".
" Chị Thanh Mị, không cần phải lo lắng như vậy đâu. Em rất khỏe mà. Hiện tại,
em muốn xuất viện trở về lữ đoàn".
Long mỉm cười nhìn cô trả lời.
Long nói là thật, hiện tại hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở lại lữ đoàn.
Hắn hôn mê ba ngày liền, chắc chắn mấy người Lạc Tuyết sẽ rất lo lắng. Đặc
biệt là Lạc Tuyết, hắn biết lúc này cô nàng chắc chắn đang lo sợ vô cùng. Vì
thế, hắn cần nhanh chóng trở lại lữ đoàn để báo tin an toàn cho cô biết.
Còn về thương thế của Long. Với nội tại: Vĩnh Hằng của < Trượng Trường Sinh>.
Mặc dù Long bị thương nặng thế nhưng hắn lại hấp thu một phần sát thương của
Nova chuyển thành linh lực, lấy số linh lực đó chữa thương. Trải qua ba ngày,
toàn bộ vết thương đã được chữa trị hoàn toàn.
Còn về linh lực khô kiệt, hắn có " Lọ Trữ Thời Gian" có rất nhiều linh lực
tinh khiết. Việc bổ sung nguồn linh lực đã mất hoàn toàn là chuyện trong nháy
mắt. Nói tóm lại, trải qua ba ngày hôm mê, Long đã hoàn toàn khỏe mạnh trở
lại, trở về trạng thái toàn thịnh.
Không chỉ có Long, mà ngay cả Thanh Mị cũng biết điều này. Còn tại sao cô
biết? tất nhiên là do các bác sĩ ở đây báo cáo rồi. Bọn họ còn định bắt Long
về nghiên cứu cơ đấy. May mà có Sơn Tùng ngăn cản nếu không hiện tại hắn đã
trở thành vật thí nghiệm của đám khoa học gia điên cuồng rồi. Dù sao, Long bị
nội thương nghiêm trọng mà chỉ mất có ba ngày liền hoàn toàn hồi phục, đây là
kì tích của y học.
Biết Long quả thật không làm sao. Thanh Mị gật đầu:
" Được rồi. Vậy để chị đưa em đi làm thủ tục xuất viện"
Cách bệnh viện không xa. Trong một quán ca phê. John cùng với Trần Phương đang
nhâm nhi li ca phê. Khuôn mặt hai người tràn đầy vẻ hưởng thụ. Đặt ly cà phê
xuống. Trần Phương không khỏi tán thưởng:
" Nghe nói cà phê Huyễn Mông Tinh đều là hàng thượng hạng. Hôm nay được thưởng
thức quả nhiên là danh bất hư truyền ah".
" Đúng vậy. Thật là thơm ngon. Mà đại ca nè! hiện tại chúng ta làm gì?" John
gật đầu sau đó hỏi.
" Còn làm gì nữa, tất nhiên là đợi khóa học quân sự kết thúc thì hành động
thôi"
Trần Phương buồn bực. Có cho mười cái lá gan hắn cũng không dám xông vào khu
vực quân sự để ám sát Long. Trong quân đội cường giả như mây, một tên Dẫn
Nguyên Cảnh như hắn vào đó chỉ có đường chết.
" Đành vậy" John nhún vai gật đầu. Hắn cũng hiểu lý do tại sao đại ca mình
quyết định như vậy.
Ánh mắt nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên hắn trợn tròn. Bộ dạng cực kì vui sướng,
toàn thân run lên bắt lấy tay Trần Phương chỉ ra phía ngoài đường lắp bắp:
" Đại ca mau nhìn... Mau nhìn"
" Có chuyện gì vậy?"
Trần Phương thấy đàn em kích động như vậy thì khó hiểu cũng nhìn theo hướng
hắn chỉ. Chỉ thấy trước cửa bệnh viên, một đôi nam nữ như kim đồng ngọc nữ
bước ra. Cười nói rất vui vẻ.
" Ồ mỹ nữ! John, ánh mắt không tệ ah" Trần Phương hai mắt sáng ngời nhìn cô
gái, chậc lưỡi tán thưởng.
" Không phải cô gái. Là người đàn ông bên cạnh"
Thấy Trần Phương vậy mà hiểu sai ý mình, hắn vội vàng giải thích. Chỉ là vừa
nói xong, Trần Phương nhìn John chằm chằm sau đó vội vàng cách xa hắn, lập tức
hai tay ôm lấy thân mình. Bộ dạng đề phòng nhìn John, ánh mắt nhìn hắn như
nhìn đại lục mới vậy lên tiếng:
" John à John. Tao thật không ngờ mày lại là một thằng gay. Nói trước, tao đây
yêu thích mỹ nữ. Vì thế mày tìm thì tìm người khác đi"
John thật sự bị cái ý nghĩ thiên lí hành không của Trần Phương đánh bại, có
xúc động muốn lôi ra khẩu súng của mình bắn nổ sọ thằng cha này. Hắn không
hiểu tại sao đại ca mình ngu cả đời thông minh nhất thời à nhầm thông minh cả
đời, ngu nhất thời vậy chứ. Nói đến thế mà còn không hiểu ý mình là sao?
Tuy là nghĩ vậy nhưng John cũng sẽ không thật sự rút súng ra bắn Trần Phương.
Chỉ thấy hắn vứt ra một cái bảng cho Trần Phương buồn bực lên tiếng:
" What đờ phắc. Đại ca, anh nhìn cho rõ vào"
Thấy vậy, Trần Phương nghi hoặc cầm lên. Lập tức ánh mắt hắn trợn tròn. Nhìn
tấm ảnh in trên bảng tin, rồi lại nhìn ra ngoài đường, rồi lại nhìn vào tấm
bảng. Cứ như vậy sau mấy chục lần. Sau đó đứng bất dậy, xách John lên như xách
một con vịt gấp gáp:
" Mẹ nó! sao mày không nói thằng đó là mục tiêu đi. Làm chúng ta mất thời
gian"
Sau đó, như một tên điên xông ra ngoài hướng về phía hai người Long.
Nghe đại ca mình nói vậy, John khóc không ra nước mắt. Không phải là hắn không
nói mà là Trần Phương không cho hắn cơ hội giải thích ah. Mà chẳng lẽ đại ca
lại ngu đến vậy! vừa lúc nãy còn nhìn ảnh mục tiêu xong đến hiện tại lại quên
mất mục tiêu chông như thế nào? Chẳng lẽ vị đại ca của mình là một thằng có
đầu mà không có não?