Người đăng: bestazir123
Bên trong một không gian hắc ám. Một cô gái xinh đẹp, thân hình bị trói chặt
lại đang nằm hôn mê trên mặt đất
Rất lâu sau, cô gái mới tỉnh lại, cố gắng ngồi dậy, âm thanh mang theo một sự
khổ sở cùng mơ màng:
“ Ưm, đây là đâu?”
Lê Uyển Như chỉ cảm thấy ánh mắt mơ hồ, đầu óc quay cuồng giống như một người
bị say nắng vậy
Rất lâu sau, mọi thứ mới dần bình tĩnh lại. Cô cũng nhớ ra mình bị làm sao
Cô nhớ, khi mình tiến về phòng của bà nội thì từ bên trong phòng xộc ra một
mùi hương thoang thoảng. Khi cô hít phải mùi hương đó, cô lập tức cảm thấy hoa
mắt chóng mặt, sau đó ngã xuống, trước khi hôn mê, cô còn nhìn thấy một ai đó
tiến về phía mình
“ Đã lâu không gặp, Uyển Như”
Đang không biết mình gặp chuyện gì thì âm thanh của một nam tử vang lên phía
sau lưng khiến cô giật mình quay đầu lại
Chỉ thấy trước mặt cô là một thiếu niên khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt tuấn dật
phi phàm, mặc trên người bộ quần áo sang trọng lịch sử, quả thật đúng chuẩn
soái ca đẹp trai, nhà giàu
Chỉ là trên khuôn mặt tuấn dật đó là một sự trắng bệnh, hai mắt thâm đen cho
thấy đối phương tửu sắc quá độ. Hiển nhiên vị thiếu gia này là một tên công tử
ăn chơi có tiếng
Lúc này, hắn đang dùng ánh mắt dâm dật, tràn đầy nóng bỏng nhìn chằm chằm vào
Uyển Như. Trong lòng không khỏi cảm thán: Hai năm không gặp, cô nàng đã phát
dục tới thế này rồi. Ha...ha, quả nhiên năm đó ta không nhìn nhầm ah
“ Vân Văn Việt. Tại sao lại là ngươi?”
Nhìn khuôn mặt chán ghét mà mình không bao giờ muốn gặp lại, Lê Uyển Như âm
thanh mang theo một vẻ không thể tin được
Bỗng nhiên, Uyển Như khuôn mặt biến sắc, cô phát hiện tay chân mình vậy mà bị
trói lại. Không chỉ vậy, linh lực bản thân cũng bị phong ấn, không thể điều
động linh lực trong cơ thể mình
Thấy vậy, Uyển Như trong lòng kinh hoàng, không ngừng dãy dụa, ánh mắt sợ hãi
nhìn về phía Vân Văn Việt
“ Vân Văn Việt, thả ta ra. Ngươi đây là có ý gì?”
“ Có ý gì, tất nhiên là giam giữ cô rồi. Trong buổi lễ hôn ước, cô bỗng nhiên
bỏ trốn khiến ta mất hết mặt mũi với mọi người. Lần này, ta quyết không để cô
chạy thoát đâu”
Vân Văn Việt cười lạnh, âm thanh mang theo một sự hưng phấn cùng kích động,
ánh mắt nóng rực như muốn lột sạch Uyển Như ra vậy
Vân Văn Việt chính là nguyên nhân khiến Uyển Như bỏ trốn tới thành phố Hà Bắc.
Là đại công tử của Vân gia, hai năm trước liền tới Lê gia hỏi cưới cô
Lê gia vì muốn tạo quan hệ với Vân gia liền đồng ý mối hôn sự này. Lê Uyển Như
không đồng ý thì bị gia tộc bắt ép, vì thế, trong ngày hôn lễ, cô liền bỏ trốn
tới thành phố Hà Bắc
Cảm nhận ánh mắt tràn đầy xâm lược của Vân Văn Việt, Lê Uyển Như không khỏi
run lên. Cô biết ánh mắt này nghĩa là gì và cô biết, một khi mình rơi vào tay
Vân Văn Việt, mình hoàn toàn không còn cơ hội gặp lại Nguyễn Tuấn Long
Hít một hơi thật sâu để cố gắng giữ mình lại tỉnh táo, Lê Uyển Như dùng ánh
mắt cảnh cáo nhìn Vân Văn Việt, âm thanh mang theo sự uy hiếp
“ Vân Văn Việt, ngươi làm vậy không sợ cha ta trả thù sao?”
Đây không phải là Lê Uyển Như đang dọa Vân Văn Việt mà đó là sự thật. Cha cô
rất yêu cô, nếu như ông biết được con gái rượu của mình bị kẻ khác bắt cóc,
chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, tìm tới Vân gia cứu cô ra ngoài
Chỉ là, đối mặt với lời uy hiếp của Lê Uyển Như, Vân Văn Việt trên mặt nụ
cười càng đậm, hắn dùng ánh mắt đắc ý nhìn Lê Uyển Như, cười lớn
“ Mang Lê Hoàng ra dọa ta!? Ha….ha, vậy cô hãy nhìn xem đây là đâu?”
Nói xong, bầu không gian hắc ám liền sáng rực lên. Lê Uyển Như liền có thể
biết được nơi mà mình đang bị nhốt
Thế nhưng, khiến cô sững sờ, mắt mở thật lớn nhìn xung quanh. Nơi này không
phải là quá xa lạ gì với cô mà đó chính là phòng khách của Lê gia, một nơi mà
Lê gia dùng để tiếp khách
Điều khiến cô khó tin, chấn động chính là người đang ngồi trên chiếc ghế gia
chủ trước mặt cô không phải cha mình mà lại là một người khác
“ Chú Hai. Tại sao chú lại…?”
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Lê Uyển Như không khỏi thốt lên một tiếng khó tin.
Phải biết, luật lệ Lê gia cực kì nghiêm ngặt, trong đó nghiêm cấm người khác
không phải gia chủ ngồi lên ghế gia chủ, nếu không chắc chắn sẽ bị phạt nặng
Hiện tại, Lê Uyển Như nhìn thấy chú hai của mình - Lê Văn Dương lại ngồi trên
cái ghế vốn là của cha mình, bảo sao cô không chấn động cho được
Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Lê Uyển Như, Lê Văn Dương thái độ bình thản,
nói
“ Uyển Như. Cha cháu đã chết rồi. Hiện tại, chức vụ tộc trưởng Lê gia sẽ do ta
tạm thời tiếp quản”
Một câu này không khác gì tiếng sét đánh bên tai Lê Uyển Như. Chỉ thấy cô mắt
mở thật lớn, toàn thân run lên, cô cười một cách cực kì khó coi:
“ Chú Hai… Chú đang đùa cháu phải không?”
“ Ta không đùa cháu. Ba năm trước, cha cháu khi làm nhiệm vụ trong Tử Vong
Rừng Rậm đã bị yêu thú giết chết” Lê Văn Dương âm thanh mang theo vẻ khổ sở
cùng thương cảm trả lời Uyển Như. Thế nhưng, trong lòng thật sự có đau khổ như
vẻ ngoài không thì không ai biết được
“ Không thể nào? Vừa rồi cha cháu còn gọi về nói cho cháu về bệnh tình của bà
mà” Lê Uyển Như vẫn không tin phản bác. Quả thật, nếu như cha cô đã mất ba
ngày trước thì ai là người đã gọi điện cho mình ngày hôm qua
“ Người gọi điện cho cháu là ta. Còn bà nội, bà ấy đã mất hai hai năm trước
rồi”
Lê Văn Dương nói ra một câu khiến Lê Uyển Như sững sờ, ngơ ngác đứng đó. Cha
mất? Bà nội cũng đã không còn? Không… không thể nào
Lê Uyển Như không tin, hoàn toàn không tin vào những gì mình nghe thấy. Cô mắt
mở thật lớn nhìn Lê Văn Dương, cô muốn nhìn thấy trong mắt ông ta sự né tránh
để chứng mình những gì mình nghe đều không phải là thật
Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Lê Văn Dương dùng ánh mắt của mình dập tắt hi vọng
nhỏ nhoi trong lòng Uyển Như, cũng để chứng minh cho cô biết: cha và bà nội cô
đã không còn
“ Lê gia chủ nói không sai đâu. Lê Hoàng cùng bà nội đã chết rồi. Không chỉ
vậy, Lê gia cũng đã biến mất, trở thành một phần của Vân gia”
Bên cạnh Lê Uyển Như, Vân Văn Việt âm thanh đắc ý vô cùng nói ra một câu còn
chấn kinh người khác hơn
Đối mặt với câu nói cuồng vọng của Vân Văn Việt, Lê Văn Dương chỉ hơi nhíu mày
một chút nhưng cũng không lên tiếng phản bác
Đến đây, Lê Uyển Như coi như ngu cũng hiểu rõ: Ngay từ đầu mình đã bị gài bẫy
rồi. Cô ngồi phịch xuống đất, âm thanh mang theo sự đắng chát, tuyệt vọng :
“ Ra vậy… Hóa ra là vậy! Thì ra tất cả đều là âm mưu. Mục đích của các ngươi
chính là muốn bắt ta phải không?”
“ Rất thông minh, cô đoán đúng rồi đấy. Từ cuộc nói chuyện cho tới hôm nay,
tất cả đều là cái bẫy mà thôi” Vân Văn Việt vỗ tay cười cợt, sau đó dùng ánh
mắt sắc mị, tràn đầy dâm tiếu cùng tự tin nhìn Uyển Như
“ Uyển Như. Số trời đã định cô và ta là một cặp. Để xem hôm nay ai có thể ngăn
cản ta xxx cô”
Nghe được lời nói dâm uế từ miệng Vân Văn Việt, nếu thường ngày chắc chắn Uyển
Như sẽ lên tiếng chửi lại, thế nhưng lúc này cô lại lựa chọn im lặng
“ Long, em xin lỗi. Có lẽ cuộc đời này em không thể gặp lại anh rồi”
Nhớ tới người đàn ông khiến cô động lòng, trong mắt toát lên một sự ưu thương
cùng đau đớn. Ngày hôm nay, Uyển Như hoàn toàn biết mình sẽ không thể thoát
được khỏi tay Vân Văn Việt, tương lai mình chỉ là một màu đen tối mà thôi
Ngay tại lúc cô tuyệt vọng nhất, chán nản nhất. Ngay tại lúc Vân Văn Việt đã
nhìn thấy một tương lai ôm Uyển Như trong lòng mà chà đạp thì một âm thanh
lạnh giá, băng sương, không chút tình cảm vang lên
“ Vậy sao! Vậy ta muốn xem ngươi định làm thế nào?”
Âm thanh không ra nam, cũng không ra nữ nhưng tràn đầy uy nghiêm cùng sát cơ
dào dạt khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh
Chỉ thấy, từ cửa phòng, một hắc y nhân toàn thân trùm kín mặt, đang bước từng
bước một vào bên trong phòng
Theo mỗi bước chân của hắn, Vân Văn Việt và Lê Văn Dương lại cảm thấy một cỗ
áp lực vô hình đè nặng lên vai khiến bọn họ mồ hôi chảy dòng, toàn thân run
rẩy không ngớt, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía hắc y nhân
Khác với sự sợ hãi của Vân Văn Việt và Lê Văn Dương. Lê Uyển Như lại dùng một
ánh mắt hiếu kì nhìn về phía hắc y nhân. Cô cảm nhận được từ người đối phương
một khí tức quen thuộc, quen thuộc tới nỗi cảm tưởng như hắc y nhân là một
người rất thân thiết của cô vậy
Chỉ là cô dám cá với bản thân mình rằng, người này không phải là Nguyễn Tuấn
Long. Mặc dù không biết tại sao ,nhưng cô lại chắc chắn điều này
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của những người trong phòng, hắc y nhân âm thanh
bình thản nói:
“ Ta sẽ mang cô gái này đi. Ngươi có ý kiến gì không?”
Tuy rằng âm thanh cực kì bình thản, thế nhưng lại tràn đầy uy nghiêm cùng sát
khí khủng bố, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Vân Văn Việt. Tin tưởng, chỉ cần
Vân Văn Việt nói một chữ “có” hắn chắc chắn đó là sẽ là lời nói cuối cùng của
hắn
Cảm nhận được trong lời nói của đối phương uy hiếp trắng trợn, cảm nhận được
sát khí vô hình giống như lưỡi hái tử thần đang lượn lờ quanh cổ mình, Vân
Văn Việt không khỏi nuốt nước bọt liên tục, mồ hôi chảy ra như tắm, ánh mắt
kinh hoàng, sợ hãi nhìn hắc y nhân lắp bắp
“ Không… không, ta không có ý kiến”
“ Vậy thì tốt”
Nói xong, hắc y nhân phất tay. Lập tức, chiếc dây thừng trên người Uyển Như
liền biến mất.
Khẽ phất tay, lập tức hắc y nhân cùng Lê Uyển Như liền biến mất, chỉ để lại
một câu nói lượn lờ quanh phòng, một câu nói khiến cả Lê Văn Dương cùng Vân
Văn Việt biến sắc:
“ Vân Văn Việt. Ngươi cùng Lê Văn Dương giết chết Lê Hoàng đừng tưởng rằng
không ai biết. Ba tháng sau, Vân gia các ngươi chắc chắn biến mất khỏi thủ đô”
Đại Việt Đế Quốc là một mảnh đất có hình dáng giống như một con rồng và một
con phương đang hòa quyện vào với nhau, cùng nhau giương cánh bay lượn
Thủ đô Đại La nằm ở vị trí “ mắt rồng” của đế quốc, còn vị trí “ mắt phượng”
thì là một cái hồ nước ngọt rộng lớn vô cùng
Hồ nước ngọt này có tên là “ Phượng Lục Hồ” . “ Phượng” là chỉ địa điểm của hồ
nước nằm ở vị trí “ mắt phượng”, “ Lục” ám chỉ màu xanh lục bích của hồ nước.
Ở trung tâm hồ nước là một hòn đảo tự nhiên. Không ai biết hòn đảo này có từ
bao giờ, chỉ biết nó tồn tại cùng lúc với Phượng Lục Hồ và cũng chưa từng có
ai đặt chân lên hòn đảo này
Vậy mà hiện tại, ở trên hòn đảo lại xuất hiện hai người. Một hắc y nhân trong
tay vác theo một cô gái xinh đẹp. Chính là Uyển Như cùng hắc y nhân đã cứu cô
Thả Uyển Như xuống, hắc y nhân cởi bỏ lớp áo choàng của mình
Thấy thế, Uyển Như đang định lên tiếng cảm ơn thì lập tức khuôn mặt biến sắc,
trong mắt toát lên vẻ không thể tin nổi. Một tay chỉ về phía hắc y nhân, một
tay che miệng lắp bắp kêu lên:
“ Ngươi… ngươi… là…”