Người đăng: bestazir123
Tấm thiệp mời trên bàn
thời gian địa điểm rõ ràng
Lại một đám mừng ở trong làng
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.
Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng
Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng
Nhiều ngày tháng giờ này tương phùng mà lòng cay.. cay.. cay
Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
nhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo ấy là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình yêu ấy nay xa càng xa
Buồn thay la..la…la…la.. la.. oh..ồh..
….
Bên ngoài ban công, Trần Ngọc Tuấn bên tai vang vẳng tiếng bài hát “ Vợ Người
Ta” mà Long viết ra cách đây rất lâu, ánh mắt nhìn lên tinh không vô tận với
vô vàn hành tinh đang không ngừng chuyển động, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Hắn sờ lên trái tim mình, nghĩ lại những gì đã xảy ra, hắn lại cảm thấy đau
nhói vô cùng, nước mắt không tự chủ chảy ra
Lúc này, từ phía sau, Long mang theo hai lon bia đi tới. Đưa một lon cho Trần
Ngọc Tuấn, dựa người vào lan can nhìn hắn cười hỏi:
“ Tuấn. Ta thấy ngươi hình như có tâm sự.? Có thể nói cho thằng bạn thân này
biết được không?”
“ Long. Ngày mai Hạ Thu đi lấy chồng rồi?” Trần Ngọc Tuấn trầm mặc, rất lâu
sau mới dùng ánh mắt vô thần, bộ dạng hoàn toàn không có sinh cơ, như một
người sắp chết nói ra một câu. Trong đôi mắt tràn đầy một sự thống khổ cùng
đau đớn
“ Tưởng chuyện gì, hóa ra…. Cái gì. Ngươi nói ngày mai ai đi lấy chồng?”
Long uống một ngụm bia, bộ dạng không mấy để ý. Thế nhưng, ngay lập tức hắn
phun ra toàn bộ chỗ bia vừa uống, xoay người, miệng há thật lớn kêu lên thất
thanh. Bộ dạng khiếp hãi tột đỉnh, lắp bắp kêu lên
“ Là bạn gái 30 năm của ta: Trần … Hạ… Thu”
Trần Ngọc Tuấn cắn chặt môi đến nỗi chảy cả máu, gằn từng tiếng một. Sau đó,
không để Long nói, hắn dơ lên lon bia uống một ngụm thật lớn. Sau đó, cười xót
xa, một nụ cười cay đắng khiến ai cũng phải thương cảm
“. Ba hôm trước, cô ấy có tới gặp ta. Đưa cho ta một tấm thiệp hồng, cũng
không đợi ta phản ứng rồi bỏ đi
Trong tấm thiếp đó ghi ngày mai sẽ là ngày cô ấy kết hôn. Thế nhưng chú rể
không phải là ta mà lại là đại công tử Ngô gia: Ngô Liệt Dương
Lúc nhận được tấm thiệp đó, ta hoàn toàn không tin, ta hỏi cha mẹ mình, bạn bè
mình thậm chí ta cũng hỏi cả bác Sử nhưng tất cả chỉ là một đáp án: Hạ Thu
thật sự bỏ rơi ta
Lúc đó, trái tim ta tan nát như bị vạn mũi kiếm đâm phải. Đau, thật sự rất đau
ah. Yêu nhau gần 30 năm, ta yêu cô ấy còn hơn cả sinh mạng mình, vậy mà giờ
đây cô ấy lại phản bội ta để đi theo một tên công tử nổi tiếng ăn chơi chát
táng.
Nói tới đây, Trần Ngọc Tuấn ngẩng đầu cười điên dại, một sự phẫn nộ, đau
thương tột cùng mà bất kì ai cũng có thể cảm nhận được trong tiếng cười này
của hắn
“Ha…ha, ông trời thật là biết hành hạ người khác. Mang cô ấy tới cho ta, cho
ta một tình yêu đẹp, một niềm tin vào tương lai . Sau đó lại dùng một cách tàn
khốc nhất, cay nghiệt nhất hủy diệt nó. Ha...ha... Ta hận, ta hận ông trời”
Nhìn Trần Ngọc Tuấn trong mắt toát lên hận ý thấu xương cùng sát khí vô cùng
vô tận, Long không khỏi trầm mặc. Dù không dùng: đo đạc cảm xúc, Long cũng
biết được tâm trạng của của Trần Ngọc Tuấn như thế nào
Sinh ra là một người không thể tu luyện, là phế vật trong mắt người khác, bị
tất cả mọi người khinh bỉ, phỉ nhổ, coi thường.
Trong thời điểm đó, chỉ có một người là đối xử tốt với Trần Ngọc Tuấn, yêu
thương hắn, an ủi hắn vào những lúc hắn tuyệt vọng nhất: Chính là bạn thanh
mai trúc mã của Trần Ngọc Tuấn: Trần Hạ Thu
Đến cả Long cũng hoàn toàn khâm phục tình cảm to lớn của Trần Hạ Thu với Trần
Ngọc Tuấn. Cũng đã tin tưởng người bạn thân của mình đã tìm được một nửa kia
Thế nhưng, hôm nay, từ trong miệng của Trần Ngọc Tuấn, Long nghe được tin Hạ
Thu đi lấy chồng, mà chú rể lại là người khác chứ không phải Trần Ngọc Tuấn.
Long hoàn toàn không tin nổi, còn tưởng Trần Ngọc Tuấn đang đùa giỡn mình đấy
Đến cả Long còn bị shock thì huồng chi Trần Ngọc Tuấn, một kẻ đem trọn trái
tim của mình cho Hạ Thu nghe được tin này thì sẽ có tâm trạng như thế nào?
Không cần nói ra thì ai cũng biết rồi
“ Tuấn. Ta hoàn toàn không tin Hạ Thu lại là một người như vậy. Chắc chắn có
gì đó uẩn khúc sau vụ này?”
“ Ta cũng nghĩ như ngươi. Đã tìm gặp cô ấy hỏi cho ra nhẽ. Và ngươi biết ta
nhận được câu trả lời thế nào không?” Nói tới đây, Trong mắt Trần Ngọc Tuấn
lóe lên một tia hận ý khôn cùng, cắn răng nói từng chữ
“ Cô ta nói: Yêu ta cũng chỉ vì ta là công tử của Trần gia, là người thừa kế
Trần gia mà thôi. Hiện tại, khi mà ta đâm đầu vào tìm kiếm thế giới Hư Không,
có nguy cơ bị đuổi khỏi gia tộc thì cô ta cũng không còn cần ta nữa. Chứ chỉ
có kẻ điên mới đi yêu một kẻ phế vật lại mắc bệnh hoang tưởng như ta
Ha…ha, sau bao nhiêu năm yêu nhau, cuối cùng ta lại biết được sự thật phũ
phàng như thế này. Ta thật sự không ngờ tới ah… không ngờ tới ah”
Càng nói âm thanh của hắn càng trở nên điên cuồng toát ra một sự phẫn nộ,
tuyệt vọng tới cực điểm. Trên khuôn mặt tuấn tú bắt đầu trở nên vặn vẹo, hai
mắt đỏ bừng tràn đầy sát cơ mãnh liệt
Yêu càng sâu, hận càng nhiều. Câu nói đó của người con gái hắn yêu thương gần
ba mươi năm như một con dao đâm thật sâu vào trái tim hắn, phá nát mối tình mà
hắn giữ gìn nâng niu suốt mấy chục năm nay
Từ hôm đó, hắn như một thằng điên đâm đầu vào nghiên cứu hòng quên đi Hạ Thu.
Nhưng thử hỏi liệu rằng ai có thể quên được người con gái mà mình yêu sâu đậm?
Hôm nay, khi nhắc lại chuyện cũ, Trần Ngọc Tuấn không còn đau khổ nữa mà thay
vào đó là một sự căm hận.
Hình ảnh đẹp đẽ của những tháng ngày hai người bên nhau kết hợp với câu nói
độc địa của Hạ Thu hôm đó tạo thành chất xúc tác kích phát những mặt trái
trong đầu Ngọc Tuấn.
Thấy Trần Ngọc Tuấn như vậy, Long thầm kêu một tiếng không xong. Biểu hiện lúc
này của Trần Ngọc Tuấn chính là bước đầu của việc tâm ma hình thành, nếu như
không chữa trị kịp thời, rất có thể Trần Ngọc Tuấn sẽ nhập ma, trở thành một
ma đầu đáng sợ
“ Tuấn. Bình tĩnh lại đi?”
Vỗ vai bạn mình ý đồ đánh thức hắn nhưng Long nhận lại chỉ là một cái đẩy ra
của Trần Ngọc Tuấn cùng âm thanh vô tình, lạnh như băng tràn đầy một vẻ chán
ghét:
“ Cút ra. Câu nói của Hạ Thu mặc dù khiến tao đau đớn vô cùng nhưng cũng khiến
ta hiểu ra nhiều điều. Một kẻ phế vật như tao hoàn toàn không có nổi một người
bạn đâu, bất kì ai tiếp cận tao đều có mục đích cả. Tao nói đúng chứ Long?
Nói cho tao biết đi, mày cũng giống như Hạ Thu, tiếp cận tao chỉ vì cái chức
gia chủ mà tao đang giữ đúng không? Cũng phải ha, mày là một kẻ có dã tâm cực
lớn ah, mày muốn thống nhất Bát Cổ Hoàng Tộc mà! mày chơi thân với tao hoàn
toàn là vì cái Trần gia đúng không?”
Nói tới đây, Trần Ngọc Tuấn cười điên cuồng ,khuôn mặt vặn vẹo, trở lên cực kì
âm trầm khiến người khác không khỏi sợ hãi. Trong mắt nộ khí trùng thiên không
chút che dấu nhìn về phía Long. Hiện tại, Trần Ngọc Tuấn nhìn ai cũng trở
thành những người lợi dụng mình, hắn không còn tin bất kì ai trên cõi đời này
nữa
Trả lời hắn chỉ là một quyền toàn lực của Long. Lập tức, Trần Ngọc Tuấn hai
mắt trợn tròn, nước miếng phun ra, hai tay ôm ngực từ từ ngã xuống, bộ dạng
cực kì thống khổ
“ Mẹ Kiếp! Ngọc Tuấn, tao đéo nghĩ mày là một thằng ngu đến vậy. Chúng ta làm
bạn đã mười năm, mày chẳng lẽ éo hiểu tình bạn bè giữa chúng ta sao?
Mày nghĩ tao tiếp cận mày vì Trần gia! Cái djt mịa mày! Điều này mà mày cũng
nghĩ ra được à?. Tao là ai! là gia chủ Nguyễn gia – gia tộc đứng thứ hai của
Bát Cổ Hoàng Tộc. Bạn gái tao là Lạc Tuyết, công chúa của Lạc gia – gia tộc
đứng thứ nhất Bát Cổ Hoàng Tộc. Tao chẳng lẽ lại cần tới cái Trần gia nhỏ nhoi
của mày? Mày tin chỉ cần một câu nói của tao, Trần gia liền biến mất không?
Tao chơi thân với mày là bởi vì tính cách của mày có phần giống tao chứ đ… éo
phải vì cái gì khác. Mày suy nghĩ như vậy quả thật khiến ta thất vọng vô cùng”
Lần này, Long thật sự cực kì phẫn nộ. Ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn Trần Ngọc
Tuấn, miệng không ngừng chửi rủa. Mà cũng phải thôi, tình bạn giữa hắn và Trần
Ngọc Tuấn hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng của Long. Vậy mà hiện tại, tình bạn
đó lại bị đối phương nghi ngờ, coi đó là Long đang lợi dụng hắn, Long không
giận không được
Nói một hồi, Long vẫn chưa tha cho Trần Ngọc Tuấn. Hắn bồi thêm một cái tát
trời giáng nữa về phía khuôn mặt điển trai của bạn thân mình, lập tức đánh bay
mấy cái răng cửa
“ Cái tát này là tao thay Hạ Thu báo thù. Mày nghĩ cô ấy nói đều là thật sao?
Cái cmn chứ! Tao đ..éo hiểu tại sao mày có thể trở thành một nhà khoa học được
chứ
Mặc dù điều tao nói rất cay đắng nhưng đó là sự thật. Việc mày không thể tu
luyện cùng với Trần gia chỉ có mày là con một hoàn toàn đã đẩy Trần gia vào
con đường lụi tàn
Chỉ cần chú Đức từ chức, mày lên nắm quyền thì tao thử hỏi với thực lực của
mày liệu rằng có thể duy trì được Trần gia được mấy năm?. Hay chỉ mấy năm sau,
mày liền chết bất đắc kì tử, lên bàn thờ gắm gà khỏa thân
Nếu Hạ Thu thật sự vì mà là gia chủ Trần gia mà yêu mày thì thà cô ấy yêu tao
còn hơn. Thân phận của tao chắc chắn cao hơn mày, thực lực cùng trí tuệ cũng
như thế. Vậy tại sao cô ấy không đi quyến rũ tao mà lại chọn mày? Bởi vì cô ấy
thật sự yêu mày, hiểu không thằng ngu kia”
Nói tới đây, Long cơ hồ là hét vào mặt Trần Ngọc Tuấn. Hắn hoàn toàn không
hiểu thằng bạn thân của mình thông minh cả đời lại ngu nhất thời vậy
Đúng như Long nói, Trần Hạ Thu nếu là một kẻ ham vinh hoa phú quý thì hoàn
toàn có thể đi quyến rũ Long hoặc con cháu Nguyễn gia hoặc, Lạc gia còn hơn là
đâm đầu vào Trần Ngọc Tuấn – một tên gia chủ tương lai với số phận bi thảm .
Vì thế, Long mới tin Hạ Thu đang nói dối
Nhưng Trần Ngọc Tuấn tin vào lời nói của cô, miệt thị cô rồi còn chửi lây cả
sang mình hoàn toàn khiến Long không tài nào chấp nhận được
Uống hết lon bia, Long thở ra một hơi. Chửi nhiều như vậy, trong lòng lửa giận
cũng vơi đi hơn nửa. Hắn khuôn mặt nghiêm túc nhìn Trần Ngọc Tuấn đang sững sờ
ngồi phịch xuống đất, trầm giọng:
“ Ngay mai. Mày theo tao về Hoàng Long Sơn một chuyến. Mục đích chính là: Cướp
dâu.
Mày có thể không đi, nhưng từ nay trở đi, tình bạn của chúng ta chấm dứt từ
đây. Mày nghĩ cho kĩ đi”
Nói xong, Long không thèm để ý tới Trần Ngọc Tuấn mà quay đầu bước vào bên
trong. Hắn biết, cần phải cho Trần Ngọc Tuấn thời gian suy nghĩ và hắn cũng
biết, một khi nghĩ ra, Trần Ngọc Tuấn sẽ không làm mình thất vọng