Lê Uyển Như


Người đăng: bestazir123

Học sinh lớp mười học viên Hà Bắc không chỉ học tri thức tu luyện mà còn học
tất cả các môn khoa học khác như văn, toán,... Dù cho học sinh lớp chuyên cũng
không ngoại lệ.

Thời gian học trong tuần là từ thứ hai cho tới thứ sáu. Buổi sáng học lý
thuyết tu luyện cùng các môn khoa học khác, mỗi ngày năm tiết, mỗi tiết 45
phút. Buổi chiều học sinh sẽ nhận được "Linh thẻ" để tiến vào dãy nhà tu luyện
bên tay trái để hấp thu năng lượng vũ trụ chuyển hóa thành linh lực bản thân.


  • Reng ... Reng

Tiếng chuông vang lên báo hiệu đã hết tiết một. Trong lớp 10A, Bùi Thiên nhìn
các học sinh của mình một lượt cười nói:

"Hôm nay đến đây thôi. Tiết sau sẽ là tiết của cô Thảo. Các em nhớ những gì
thầy nói đấy nhé. Chúc các em có thể phát triển mạnh mẽ ở ngôi trường này. À
đúng rồi! Nguyễn Tuấn Long cùng Bùi Lan Lan sau tiết này lên gặp thầy nhé."

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía cuối phòng. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ
hiếu kì. Mà cũng có vài người cũng biết lí do tại sao Long và Lan bị gọi lên.
Bùi Lan Lan là cháu gái hiệu trưởng không phải là bí mật gì trong trường, việc
Bùi Thiên gọi cô lên không có gì kinh ngạc.

Còn về phía Long, việc hắn dùng một chiêu đánh trọng thương năm tên Luyện Tinh
Cảnh đã vang vọng khắp học viện rồi. Có người tin, có kẻ ngờ thế nhưng tất cả
mọi người đều nhớ tới cái tên Nguyễn Tuấn Long. Vì thế, việc hiệu trưởng gọi
Long lên cũng là điều dễ hiểu.

Mà hai nhân vật chính của chúng ta thì hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Bùi
Thiên, thấy ông mỉm cười nhìn mình. Hai người nhìn nhau gật đầu, sau đó rời
khỏi chỗ ngồi đi ra ngoài.

Bên trong phòng hiệu trưởng. Bùi Thiên nhìn cô cháu gái của mình cười cợt trêu
đùa:

"Lan nè. Có phải có bạn trai rồi thì quên đi người ông này phải không? Thi
xong vậy mà không tìm đến ông là sao?."

"Ông nội. Ông đừng trêu trọc cháu được chứ. Hắn không phải là bạn trai cháu."

Lan có chút ngượng ngùng, ánh mắt cô mở trừng nhìn Bùi Thiên, bất mãn lên
tiếng. Cô mặc dù đối với Long có chút hảo cảm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức
bạn bè thôi. Hơn nữa, Long đã có bạn gái. Dù thế giới này không quan niệm một
vợ một chồng, nhưng cô cũng không thích làm kẻ thứ ba. Vì thế, đối với Long,
cô chỉ coi hắn là bạn, là đối thủ của mình thôi.

Không chỉ Lan, mà Long dựa vào "Đo đạc cảm xúc" cũng biết rõ cảm giác của Lan
đối với mình. Mặc dù vậy, hắn cũng không mấy để trong lòng. Đối phương còn ở
chung với mình trong thời gian dài, hắn không tin mình bằng vào " Đo đạc cảm
xúc" có thể đọc được tâm trạng đối phương mà lại không thể chinh phục được
Lan.

Nghe cháu mình nói vậy. Bùi Thiên có chút xấu hổ. Ông thấy Lan đi cùng với
Long, không những thế còn ở chung với hắn liền hiểu lầm là Lan thích Long. Thế
nhưng hiện tại cũng biết được là mình nghĩ sai rồi.

Khẽ ho nhẹ một tiếng. Ông cười ha hả:

"Vậy sao? chắc ông già rồi lên bị lẩm cẩm ấy mà. Dù sao ông cũng muốn trước
khi mình chết có thể nhìn thấy cháu yên bề gia thất. Thôi, không nói tới
chuyện này nữa. Lan nè, cháu có thể đạt được giải nhất cuộc thi xét tuyển
khiến ông rất cao hứng đó. Thật không hổ danh là cháu gái ông."

"Ông khen cháu hay trêu trọc cháu thế. Ông biết thừa là cháu thắng hoàn toàn
là do Long nhận thua mà."

Nghe ông mình nói tới việc này, Lan trong lòng không khỏi bực mình. Việc làm
của Long đối với cô là một điều sỉ nhục, cô muốn thắng hắn bằng chính thực lực
của mình mà không phải là do Long chịu thua. Thế nhưng lý do mà hắn là vậy lại
khiến cô không thể trách mắng được. Vì thế, Long tâm trạng vô cùng buồn bực.

"Ha ... ha. Thật ra mà nói, nếu như Long từ đầu muốn thắng thì cháu đã bị hắn
miểu sát rồi. Luyện Tinh Cảnh cấp mười ba không phải một Sơ Nguyên Cảnh cấp
chín có thể đánh bại đấy." Bùi Thiên vuốt râu, ánh mắt tán thưởng nhìn Long.
Còn Lan, khi nghe xong thì giật mình. Ánh mắt trợn tròn nhìn Long, khuôn mặt
tràn đầy khiếp sợ lắp bắp lên tiếng:

" Cái gì! Cậu ấy là Luyện Tinh Cảnh cấp mười ba. Ông ơi ! hôm nay không phải
ngày cá tháng tư đâu mà ông trêu cháu làm gì. Cậu ấy mới mười bốn tuổi thôi,
đánh chết cháu cũng không tin cậu ấy là Luyện Tinh Cảnh cấp mười ba."

" Ta cũng không lừa cháu. Chẳng lẽ cháu không tin ánh mắt của một tên Độ Khí
Cảnh sao?" Bùi Thiên cười khổ, mặc dù đó là sự thật nhưng mà đến giờ ông vẫn
không thể tin được.

Thấy ông mình không giống như nói dối. Lan há hốc mồm muốn nói gì nhưng lại
thôi, ánh mắt nhìn Long chằm chằm. Nhìn đến nổi Long cũng không khỏi sợ hãi,
vội vàng lùi ra sau hai tay ôm ngực giả bộ e thẹn:

"Lan, cậu làm gì vậy? Nói trước tớ chỉ bán nghệ chứ không bán thân đâu đấy"

"Thôi đi. Tới chỉ muốn xem cậu có phải là con người không? con người có thể ở
mười bốn tuổi đạt được Luyện Tinh Cảnh cấp mười ba sao? hay là cậu là lão yêu
quái nào chuyển thế đầu thai."

Lan buồn bực lên tiếng, thực lực của Long khiến thế giới quan của cô sụp đổ.
Mười bốn tuổi Luyện Tinh Cảnh cấp mười ba, trong dòng lịch sử dài đằng đẵng
của Nguyên Linh đại lục cũng chưa từng tồn tại.

Nghe Lan nói vậy. Long bất mãn tức giận trừng mắt nhìn cô lên tiếng:

"Ai là lão yêu quái? Cậu có thấy lão yêu quái nào đẹp trai bằng mình không?."

Nói xong, hắn không chút nào ngượng ngùng vuốt tóc một cái làm ra một bộ ra tự
cho là soái. Thấy vậy, Lan muốn phản bác thế nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của
đối phương, cô không thể nói lên lời. Long cực kì tuấn mỹ, nói không ngoa chứ
nếu hắn đi ra đường chắc chắn sẽ bị một đám nữ nhân vây quanh. Dù là cô, một
người đặt việc tu luyện lên đầu cũng đối với Long nảy sinh hảo cảm, nếu không
cô cũng không chút do dự sống chung với Long.

"E hèm. Hai đứa không cãi nhau nữa. Lan nè, ông có chuyện riêng muốn nói với
Long. Cháu có thể ra ngoài được không".

Nghe vậy, Lan hơi kinh ngạc nhìn ông mình, sau đó khẽ gật đầu bước ra ngoài.
Chờ cho Lan rời đi, trong phòng chỉ còn lại Bùi Thiên cùng với Long. Bùi Thiên
một tay để lên ngực, khom người có chút cung kính lên tiếng:

"Chào mừng ngài đến với Học viện Hà Bắc - Nhất Thiên Long Hoàng"

Lạc Tuyết úp mắt lên bàn, bộ dạng vô cùng buồn chán cùng với một chút mệt
mỏi. Trong lòng thầm mong Long cùng với Lan về sớm.

"Chào bạn, mình là Vũ Văn Hải, nhìn bạn có vẻ mệt mỏi, bạn có bị làm sao
không?".

Một âm thanh thiếu niên vang lên sau lưng khiến Lạc Tuyết giật mình vội vàng
ngẩng đầu. Phát hiện có một soái ca, mặc trên người hàng hiệu, khí chất cao
quý cho thấy đối phương thân phận không tầm thường đang dùng ánh mắt ân cần
nhìn mình lên tiếng. Mà hắn không phải ai khác chính là Vũ Văn Hải.

Vũ Văn Hải sau khi nhờ gia tộc tra về thân thế của Long và Lạc Tuyết. Biết đối
phương chỉ là người thường, trong lòng tảng đá lớn cũng buông xuống. Đồng thời
cũng quyết tâm theo đuôi Lạc Tuyết

Bởi vì tứ đại gia tộc đều có một suất trong lớp 10A nên Vũ Văn Hải cùng lớp
với ba người Long.

Giờ ra chơi, Long cùng với Lan bị hiệu trưởng gọi đi, đây chính là thời cơ để
Vũ Văn Hải bắt đầu tán tỉnh Lạc Tuyết. Vì thế ngay khi hai người vừa rời khỏi,
hắn liền lân la tới chỗ cô.

Nghe Vũ Văn Hải ân cần hỏi thăm. Lạc Tuyết không những không cảm tạ mà còn
nhíu mày. Cô nhìn nước da đối phương tái nhợt cho thấy việc túng dục quá độ.
Hiển nhiên đối phương là một tên công tử playboy, chơi gái quanh năm. Đối với
người như vậy, Lạc Tuyết cực kì chán ghét. Cô ngước mắt lên nhìn Vũ Văn Hải
không chút nào cảm kích, mỉm cười nhàn nhạt nói:

"Mình không sao! cảm ơn bạn quan tâm"

Thấy Lạc Tuyết có vẻ chán ghét mình. Vũ Văn Hải hơi nhíu mày, thế nhưng hắn dễ
dàng như vậy từ bỏ. Chỉ thấy hắn cô ý ngồi xuống bên cạnh cô, bày ra bộ dạng
chính nhân quân tử cười ôn hòa nói.

"Bạn không sao thì tốt. Không biết bạn tên gì?"

Nhìn đối phương không những không rời đi mà còn vô sỉ ngồi xuống chỗ của Long,
Lạc Tuyết trong mắt tràn đầy sự tức giận. Nếu như đây không phải là lớp học,
cô nàng đã hạ thủ đánh Vũ Văn Hải một trận rồi. Đừng thấy cô ở trước mặt Long
ngoan hiền, ở nhà cô chính là cọp mẹ dù là cha mẹ cũng không dám làm phật ý
cô.

" Xin mời cậu rời khỏi chỗ này ngay. Ở đây có người rồi"

Lạc Tuyết nổi giận lạnh lùng lên tiếng.

Thấy vậy, Vũ Văn Hải liền nổi giận. Trong lòng nghĩ ngợi: Mẹ nó! chỉ là một
con dân đen mà cũng từ chối hắn?.

Hắn thân là người thừa kế Vũ gia, muốn gì được đấy. Làm gì đã có ai từ chối
hắn. Thái độ của Lạc Tuyết khiến hắn tức giận, nếu đối phương có bối cảnh thì
hắn không nói làm gì, thế như Lạc Tuyết chỉ là một người thường mà lại dám
dùng giọng điệu như vậy nói hắn, bảo sao hắn không tức giận cho được. Vũ Văn
Hải quyết định mình sẽ không dùng con đường quang minh chính đại nữa, hắn muốn
để Lạc Tuyết trả giá vì dám từ chối hắn

Nghĩ vậy. Đang định mở miệng uy hiếp đối phương thì một âm thanh lanh lảnh
vang lên, trong giọng nói tràn đầy vui mừng:

"Lạc Tuyết. Là cậu?"

Hai người đồng loạt quay đầu. Chỉ thấy một thiếu nữ 16, 17 tuổi thật mỹ lệ
với đồng phục học sinh hướng về phía hai người đi tới. Thiếu nữ bộ dáng ước
chừng 1m65, tóc dài xõa vai, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, đôi mắt
to long lanh không ngừng nhấp nháy, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Nhìn thấy cô gái
này, Lạc Tuyết toát lên vẻ vui mừng mà Vũ Văn Hải thì khuôn mặt trở lên âm
trầm.

Lạc Tuyết mặc kệ Vũ Văn Hải, cô đứng dậy cầm lấy tay thiếu nữ hớn hở nói:

"Uyển Như, là cậu? sau hôm xét tuyển tớ tìm cậu mãi mà không thấy."

"Xin lỗi, lúc đó chị tớ tới đón tớ vì thế chưa kịp nói với cậu."

Thiếu nữ có chút áy náy lên tiếng. Cô là Lê Uyển Như, thực lực là Sơ Nguyên
Cảnh cấp tám, là đối thủ của Lạc Tuyết ở trận đầu. Mặc dù bị Lạc Tuyết đánh
bại thế nhưng cô lại đứng thứ bốn trong phần thi thứ ba vì thế liền tiến vào
lớp học này.

Có câu " đánh nhau mới biết là anh em", câu này không chỉ đúng với nam mà có
lúc lại chính xác với phái nữ. Như Lạc Tuyết với Lê Uyển Như, hai cô ở trên
đấu trường là đối thủ, sau khi cuộc thi kết thúc liền rất nhanh trở thành bạn
thân. Có lẽ hai người tính cách tương đồng, đều là thanh xuân thiếu nữ tràn
đầy sức sống, đáng yêu tinh nghịch vì thế kết bạn rất nhanh.

Lúc này, Lê Uyển Như bỗng chú ý tới ngồi phía sau Lạc Tuyết chính là Vũ Văn
Hải. Khuôn mặt hơi chút kinh ngạc sau đó khinh bỉ lên tiếng:

"Ồ, không phải là Vũ thiếu sao? thật không ngờ cậu lại dám đối mặt với Lạc
Tuyết, cậu không sợ bạn trai cậu ấy đánh cậu một trận sao?"

" Hừ, Uyển Như. Cậu chờ đó, có ngày tôi cho cậu biết thế nào là hậu quả của
việc trêu trọc tôi"

Vũ Văn Hải khuôn mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, đừng dậy rời đi.

Lê Uyển Như là người của Lê gia ở thủ đô, không những thế còn là em họ của Lam
Tiểu Huyền. Từ khi cô nàng gặp hắn trong một lần dạ tiệc liền không ngừng ở
khắp nơi trêu ghẹo, nói xấu hắn, thậm chí đã có lúc động thủ đánh hắn khiến Vũ
Văn Hải vô cùng tức giận. Thế nhưng hắn vô cùng biết khuất là mình không thể
động để Uyển Như vì thân phận đối phương. Hắn không thể không nhẫn nhịn.

Nhìn Vũ Văn Hải rời đi, Lạc Tuyết thở phào một cái. Ánh mắt cảm kích nhìn Uyển
Như lên tiếng:

"Uyển Như, cảm ơn cậu giúp mình. Thật sự là mình không biết làm thế nào đuổi
tên đó đi. Mà nè! tại sao cậu lại nói anh Long gặp cậu ta sẽ đánh vậy?"

"Cậu không biết đó chứ. Mấy tên lớp 11 hôm qua chặn các cậu chính là đàn em
của Vũ Văn Hải, không những thế chính hắn còn là chủ mưu. Mục đích chính là
muốn thực hiện một lần " anh hùng cứu mỹ nhân" đấy."

Lê Uyển Như cực kì bất bình nói. Cô mặc dù chỉ biết năm tên nam sinh lớp 11
hôm qua là đàn em của Vũ Văn Hải thế nhưng cũng không biết mục đích của hắn.
Tuy vậy, với sự thù ghét của cô với Vũ Văn Hải, cô không chút do dự biên ra
một lời nói dối mà không ngờ rằng lời nói dối của cô lại chính là mục đích
thật sự của Vũ Văn Hải.

Nghe bạn mình nói vậy, Lạc Tuyết cũng vô cùng tức giận. Khuôn mặt đỏ bừng vì
phát hỏa có chút nổi khùng lên tiếng:

"Vậy sao? Vũ Văn Hải thật là đáng ghét. Chờ anh Long về, mình phải bảo anh
đánh cậu ta một trận mới được."

"Thôi, không nói tới hắn nữa. Đúng rồi! Lạc Tuyết nè. Cậu là bạn gái của Long
được lâu chưa, kể cho tới nghe về cậu ấy đi."

Uyển Như ánh mắt chờ mong cùng hiếu kì nhìn Lạc Tuyết. Long hiện tại là minh
tinh của khối lớp mười, đặc biệt là trong đám nữ sinh. Khuôn mặt tuấn mỹ, thực
lực mạnh mẽ khiến cho rất nhiều nữ sinh đối với hắn ôm ấp cực lớn hảo cảm. Nếu
không phải vì việc Long cùng Lan đi lên phòng hiệu trưởng bị các cô gái nhìn
thấy thì tin tưởng lúc này cửa lớp đã có rất nhiều người rồi.

Lê Uyển Như cũng giống như Lạc Tuyết, sinh ra trong một gia đình quý tộc, là
một cô thiếu nữ ngây thơ trong sáng chưa hiểu sự đời. Đối với tình yêu cực kì
khát vọng, mộng mơ bạn trai mình là bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa trắng. Một nam
sinh như Long quả thực chính là tình yêu trong mộng của cô. Vì thế, cũng là dễ
hiểu khi Lê Uyển Như rất mong muốn Lạc Tuyết nói về Long để cô có thể hiểu
thêm hơn về hắn.

Lạc Tuyết từ bé sống cùng Long, biết hắn làm người như thế nào. Mà cô nàng
cũng không giống như mấy vị thiếu nữ mười bảy, mười tám nhìn được thấy Uyển
Như có chút thích Long mà cố gắng giảm hình tượng của bạn trai mình. Cô nàng
vô cùng hưng phấn nói liên tục, tất cả những gì Lạc Tuyết nói không những
không làm giảm hình tượng của Long trong mắt Uyển Như mà còn khiến hình tượng
của hắn trở lên to lớn, hoàn mỹ khiến Lê Uyển Như nghe một cách si mê, quên
hết cả thời gian.

p/s: 1 chương câu chữ


Dị Giới Liên Minh - Chương #13