Cùng Ta Đi Đập Phá Cái Thế Giới Này A.


Người đăng: anhbutime@

Mọi người trong đại sảnh nhíu nhíu mày, làm sao lại có kẻ ngu ngốc đến nỗi
muốn nháo sự ở đây a. Tuy nhiên vẫn có ba kẻ vẫn ung dung mỉm cười mà nói
chuyện với nhau, là Long, Nguyễn Hải Nam và Lâm lão. Tựa như họ biết được
chuyện gì đang xảy ra vậy.

Mọi người xung quanh có chút hiếu kỳ nhìn ba người này, lễ thành nhân bị quấy
nhiễu là điều vô cùng tối kỵ a, làm sao họ có thể ung dung như vậy chứ. Khi
Nguyễn Thiên Phúc vừa định đến hỏi cha mình chuyện gì xảy ra thì chợt sát khí
biến mất, sau đó là một loạt âm thanh bước chân vô cùng chỉnh tề tựa như mười
vạn người cùng nhau bước đều đến đại sảnh vậy.

- Long, con ra đi thôi, chắc là họ không nỡ rời con đi a.

- Ài, tộc quy thật nhiều a, mà con cũng không thể mang họ đến học viện được,
chứa sao nổi a.

Nói xong Long bước ra bên ngoài đại sảnh, mọi người cũng hiếu kỳ bước theo.
Bên ngoài có một cảnh tượng khó tin đang chờ họ a. Vừa bước ra đến cửa đại
sảnh, đập vào mắt mọi người là một đội quân gồm khoảng 1000 người đang đứng vô
cùng chỉnh tề trong sân rộng. Ở trong đại sảnh này không thiếu cao thủ, họ
nhận ra rằng, mỗi người trong đạo quân này đều là chiến tông 5x cấp trở lên,
người đứng đầu tiên trong mỗi hàng thì lại là chiến tôn 6x cấp, nhìn qua cũng
biết đạo quân này được đào tạo vô cùng bài bản, kỷ luật cũng tốt vô cùng a.
Sao lại có đội quân kinh khủng như vậy ở đây chứ.

Khi họ đang mông lung suy nghĩ thì Long cũng bước ra trước nhất, hắn cũng bỏ
cái bộ mặt vô sỉ cười cợt của mình, thay vào đó là một bộ mặt vô cùng nghiêm
nghị, tựa như một vị quân chủ vậy:

- Các ngươi muốn làm náo loạn lễ thành nhân của ta à, hôm nay rất là quan
trọng a.

Hắn vừa nói xong thì cả đạo quân kia bỗng chợt quỳ một chân xuống, họ cùng cất
giọng:

- Xin thiếu gia mang chúng ta đi theo cùng

- Xin thiếu gia mang chúng ta đi theo cùng

Âm thanh đó rung động vô cùng, chả lẽ đạo quân này lại quỳ trước Long, không
lẽ đạo quân này là của hắn hay sao chứ, lại còn đòi đi theo.

Long nhíu nhíu mày, hắn quay lại nhìn gia gia của mình mà chỉ thấy ông nhè
nhẹ lắc đầu, hắn thở dài

- Phệ thiên quân, đứng dậy.

Hắn vừa mới quát lên, đội quân kia đã đứng lên nghiêm chỉnh, thì ra đó là Phệ
thiên quân đoàn a, tên kêu quá.

- Ban đầu khi ta mới 9 tuổi, chưa có quyền lực gì ở Nguyễn gia này, ta đã tập
hợp các ngươi lại làm một, nhưng phải lấy danh nghĩa của gia gia ta để lưu giữ
các ngươi lại Nguyễn gia, phần nào đó mà nói các ngươi là phụ thuộc Nguyễn gia
rồi. Mà tộc quy có nói lần này ta ra ngoài không được mang các bất kỳ tài
nguyên nào của gia tộc, hiểu chứ.

- Tuy nhiên, các ngươi là Phệ thiên quân của Nguyễn Tuấn Long, không phải của
Nguyễn gia, không cần nghe lệnh bất kỳ kẻ nào, các ngươi có thực lực, các
ngươi có quyền kiêu ngạo. Sau này khi tên tuổi của các ngươi vang danh đại lục
hay là khi các ngươi chết như bọn tôm tép ngoài chiến trường, các ngươi cũng
vẫn là CỦA NGUYỄN TUẤN LONG, ngoài ta, không kẻ nào có quyền ra lệnh cho các
ngươi. Nghe chưa?

- RÕ!!!

Âm thanh này như chọc thủng trời cao, Long rất biết cổ động sĩ khí a

-Ta đi ra ngoài là để rèn luyện, không phải để đi chơi, cũng chả đi đánh nhau gì mà mang các ngươi theo. Còn nữa, ta bồi dưỡng các ngươi là để bảo vệ cho ta, bất quá các ngươi không một ai đánh bại được ta thì bảo vệ cái gì, lại còn đòi đi theo, bỏ ngay cái tính đàn bà đó đi, quay về tu luyện cho ta. Hãy cố gắng mà xứng đáng với hai chứ “Phệ thiên”.

- Khi các ngươi có đủ thực lực, cùng ta đi đập phá thế giới này a.

Từng câu từng chữ của Long vang vọng trong mảnh không gian này, mỗi người ở
đây đều nghe vô cùng rõ ràng, họ bị dọa sợ a, đúng là yêu nghiệt mà.

Vừa mới “đuổi” Phệ thiên quân đoàn đi, Long lại quay lại với bộ mặt cợt nhả
của mình, tiệc yến lại được bắt đầu….Cuối cùng cũng đến lúc hắn phải rời đi
rồi, Lạc Dung Dung thì dúi đầu vào lồng ngực trượng phu của mình mà khóc, gia
gia, ba và chú hắn cũng mang một bộ mặt không nỡ, nhưng biết sao được, làm sao
có thể mai một tài năng của Long tại đây chứ, hắn là rồng phải được bay trên
trời cao rộng lớn.

- Mẹ đừng khóc nữa, con sẽ quay lại sớm thôi. Gia gia, baba, thúc thúc, con
đi đây.

Cuối cùng hắn cũng trấn định được tinh thần của Lạc Dung Dung, buông lời từ
biệt rồi hắn mang Liên và Lan lên đường, đi càng nhanh thì sự buồn bực đi càng
nhanh a. Đoạn đường đi từ Nguyễn gia đến Thiên Nam học viện nói dài không dài,
bảo là ngắn cũng không ngắn, ba ngày đường a. Đoạn đường này không hề có thành
thị nào lớn, mấy người họ chỉ gặp vài cái thị trấn nhỏ, cũng may là có nhà trọ
không thì phải ngủ ngoài đường a.

Long vô sỉ của chúng ta chỉ thuê có hai phòng thôi, hắn tính cho Lan ở riêng
một mình còn hắn và Liên thì “hoạt động” tay chân một chút a, khi hắn vừa định
chạm vào người nàng thì lại được biết hôm nay “bạn” của Liên đến a, hắn hậm
hực a, đành ôm nàng ngủ qua mấy ngày này vậy.

Cuối cùng ba ngày ăn gió uống sương của ba người cũng kết thúc, họ đã đến
Thiên Nam thành rồi a, hôm nay Long sẽ đi gặp hiệu trưởng và được làm lão sư
nha, rất chờ mong đó. Long dẫn Liên à Tiểu Lan đi vào học viện, ba người của
hắn rất được chú ý nha, đúng thôi, toàn nam thanh nữ tú cả mà. Long rất quen
thuộc với không khí trẻ trung này nha, ba người họ hỏi đường rồi đi thẳng đến
phòng hiệu trưởng.

Khi họ vừa vào phòng hiệu trưởng, họ thấy một cô gái khá xinh xắn chạc tuổi
Long đang ngồi vắt vẻo trên bàn cười khanh khách, tay của nàng thì đang nắm
râu của một ông lão đang ngồi ghế, họ đùa nhau thật vui a.

- A, thật có lỗi, ta chưa gõ cửa a.

Long thấy mình khá thất lễ nên xin lỗi rồi lui ra ngoài…..


Dị GIới Lão Sư - Chương #17