Người đăng: VoLaiSacQuy
Lúc này đã bắt đầu có luyện dược sư đem vật cầm trong tay bỏ vào lỗ trắc
nghiệm. Không lâu sau, trên quảng trường lớn bất ngờ hiện lên sắc thái rực rõ
của hai màu xanh, đỏ lúc thịnh lúc nhạt đan xen vào nhau rất hợp với những âm
thanh mừng rỡ hoặc âm trầm.
-“Mẹ kiếp trắc nghiệm cơ.”-Một nhị phẩm luyện dược sư sắc mặt âm trầm, căm tức nhìn ánh sáng màu hồng xuất hiện báo hiệu chúc mừng chú bị loại. Nắm tay hung hăng nện vào mặt bàn đá, tên luyện dược sư thu lấy đan đỉnh vào nạp giới, sau đó dưới vô số ánh mắt kỳ lạ hùng hổ xuống đài, mặt tái xanh nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài quảng trường.
Theo vòng trắc nghiệm vừa rồi có ít nhất gần trăm tên luyện dược sư mặt xanh,
mặt đỏ rời khỏi quảng trường.
Dạ Nguyệt Nhi Dạ Nguyệt Nhi quay qua hai người Tiêu Viêm và Liễu Linh lên
tiếng đề nghị ba người họ cùng bỏ đan dược vào.
Theo đan dược ba người tiến vào, nhất thời vô số đạo ánh mắt đều hướng đến vị
trí khiến mọi người phải chú ý này, tất cả mọi người đều muốn biết, cả ba
người được tính là hạt giống này, ai luyện chế ra được đan dược ai hơn ai kém.
Ngọc kính trắc nghiệm hơi yên tĩnh, trong nháy mắt rất nhanh vang động, ba đạo
quang mang xanh biếc chói mắt dũng mãnh bùng lên. Cả ba đạo quang mang về độ
dày so với những người trong quảng trường đều đậm hơn nhiều.
Ba đạo lục quang, trái có hơi mờ, phải có chút đậm hơn nhưng mà cột ở giữa
chính là một đạo quang trụ xanh biếc như phỉ thuý, cực kỳ mê người.
-“Nham Kiêu tiên sinh quả nhiên đã tính trước, mặc dù thời gian tiêu hao lâu nhất, nhưng đan dược lại đặc hiệu, là tốt nhất, Nguyện Nhi cam bái hạ phong!”-Đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn cột sáng phỉ thuý trước mặt Tiêu Viêm, Dạ Nguyệt Nhi lắc đầu thở dài nói.
-“May mắn mà thôi”-Tiêu Viêm tuỳ ý cười cười.
Liễu Linh khoé miệng khẽ nhếch, hít một hơi, quay đầu sang, ánh mắt gắt gao
nhìn chằm chằm vào ngọc kính đang loé quang mang, trong lòng xuất hiện cảm
giác muốn đập vỡ. Rồi chợt nhớ đến một đối thủ khác liền chuyển căm thù qua Vô
Tà chưa bỏ đan dược vào trắc thí.
-“Vô Tà tiên sinh còn không bỏ đan dược vào trắc thí đi.”-Liễu Linh cười lạnh nói.
Đột nhiên có một cột sáng xanh biếc với cường độ mạnh như vậy đã hấp dẫn tầm
mắt của mọi người, thấy cột sáng đó xuất hiện tại một góc khuất như vậy khiến
mọi ngươi không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Cột sáng còn đậm hơn của tiểu tử Tiêu
Viêm. Dường như nhận ra ánh mắt của mọi người phóng tới, người mặc áo bào xám
hơi ngước đầu lên, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, non nớt, dưới chiếc mũ che,
quang mang từ đôi mắt màu lam nhạt lóe lên mang theo khí tức lạnh như băng,
thản nhiên nhìn về phía trước.
-“Người này là ai?”-Ngạc nhiên nhìn đối thủ mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, Dạ Nguyệt Nhi cùng Liễu Linh đều lộ vẻ kinh ngạc, cùng liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt mờ mịt.
Trước khi Pháp Mã kinh ngạc nói, Thiết Nhĩ Tây đã nhận ra có điểm không đúng,
nhanh chóng xác định vị trí của người mặc áo bào xám, sau đó từ nạp giới lấy
ra một kiện điệp văn, rất nhanh lẩm nhẩm, sau một lúc, từ từ đình chỉ, một tờ
giấy mỏng ghi chép tư liệu hiện ra, phía trên có một bức hoạ, đó chính là thần
bí nhân mặc áo bào xám. Chỉ bất quá, người mặc áo bào lộ hết toàn bộ khuôn
mặt, đó là một thiếu niên có vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt màu lam nhạt lạnh như
băng, nhìn qua tuổi tác tựa hồ chỉ mười sáu, mười bảy, toàn bộ có chút quỷ dị.
Chiếc mũ chùm đầu chợt hóa băng rồi vỡ vụn hiện ra khuôn mặt của thanh niên
mặc áo choàng có phần non trẻ.
-“Thú vị đây, một lão già mà đi tranh chấp với đám trẻ.”-Vô Tà thì thầm nói một câu, lén lút chỉnh chút chất lượng của đan dược hắn luyện ra tới cấp độ của Tiêu Viêm mà thôi. Tên Liễu Linh thấy Vô Tà thả đan vào ngọc liền chuyển sự chú ý qua Vô Tà, rồi ánh mắt trở nên lạnh lùng khi thấy ánh sáng của Vô Tà còn sáng hơn cả hắn.
-“Tên kia là người Xuất Vân đế quốc?”-Dạ Nguyệt Nhi sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhìn vào huy chương mà thiếu niên đó đeo trên ngực, trên huy chương một vòng diệu nhật bên trên bình nguyên, chính là dấu hiệu của Xuất Vân đế quốc.
-“Không ngờ là người của Xuất Vân đế quốc? Như vậy là cuộc chơi thú vị.”-Liễu Linh đồng dạng ngẩn ra, chợt lẩm bẩm nói, thân là đệ tử của Đan Vương, hắn tự nhiên hiểu được những liên hệ giữa Gia Mã đế quốc và Xuất Vân đế quốc. Liễu Linh nhìn về phía Tiêu Viêm cùng Dạ Nguyệt Nhi, trầm giọng nói-“Nhất định không thể để cho hắn lấy được vị trí quán quân!”
Trên khu Vip, Pháp Mã chậm rãi thở một hơi, con mắt đục ngầu mang theo hàn ý,
chằm chằm nhìn xuống quảng trường nơi thiếu niên áo bào xám đang đứng, một lát
sau âm thanh bình thản lại vang khắp quảng trường.
-“Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đã hoàn thành trắc nghiệm, vậy thì khảo hạch lần thứ hai tiếp tục… Các ngươi hãy ấn tay vào chiếc nút màu đỏ ở bên trái thạch bàn.”
Theo chiếc nút ẩn xuống, bàn đá lớn có một chút động đậy, trắc nghiệm cơ lúc
trước cũng rút trở về, trên thạch bàn một đống lớn dược liệu cùng phương thuốc
chậm rãi được đưa ra.
-“Đây chính là phương thuốc chính thống. Công hội chúng ta đã hao tổn mất mấy tháng thời gian, dốc hết nhân lực mới có thể có được. Lần khảo hạch thứ hai này, các ngươi dựa vào phương thuốc luyện chế đan dược. Quy cũ vẫn như cũ, dược liệu đủ để các ngươi tiến hành luyện chế hai lần. Hao tổn hết dược liệu cũng đồng dạng các ngươi thất bại. Phong Hành đan, tam phẩm đan dược, hiệu quả: có thể khiến cho người dùng trong khoảng thời gian ngắn cảm ứng đối với phong thuộc tính trong thiên địa tăng lên, có thể tăng tốc độ di chuyển.”-Pháp Mã chậm rãi nói.
Vô Tà liếc nhìn một cái, nắm được đan phương Vô Tà liền hừ mũi một cái, đơn
giản nhìn ra điểm sai sót trong đan phương. Đại hội luyện dược sư độ khó hơi
vượt lên hắn dự đoán một chút.
Vô Tà ngay lập tức bắt tay vào luyện chế. Một viên tam phẩm mà thôi.
Không bao lâu tiếng bạo lô lần lượt vang lên liên tục hiển nhiên chứng minh
rằng rất nhiều người không nhìn ra được điểm sai sót của dược phương.
-“Đúng là một đám tài trí tầm thường.”-Trên sân đang an tĩnh bỗng một đạo âm thanh châm chích nhẹ nhàng vang lên kèm theo một tiếng cười khiến mọi người trợn mắt.
Thiếu niên mặc áo bào xám vẫn không để ý tới những ánh mắt tức giận đang nhìn
hắn, khoé miệng lộ ra một vẻ cười nhạt. Bỗng nhiên đem toàn bộ phần dược liệu
trên bàn cho hết vào đan đỉnh. Cười nhạt một tiếng, thanh âm vang vọng trong
quảng trường-“Xem qua một vòng, ta tựa hồ đã lĩnh giáo, luyện dược sư của Gia
Mã đế quốc cũng không có gì hay.”
Trong lúc thiếu niên áo bào xám nói, tốc độ thao tác của hắn vãn không giảm
nửa điểm, một gốc dược liệu đỏ trong hoả diễm cấp tốc bị luyện hoá. Tựa hồ đã
nắm được vấn đề dẫn đến thất bại trong quá trình luyện chế.
Nhíu mày nhìn vẻ cuồng vọng không giấu diếm của thiếu niên áo bào xám, Tiêu
Viêm bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, thanh âm bình thản vang lên trên quảng
trường-“Cũng không nhất định như vậy.”
Nghe được thanh âm đó, thiếu niên áo bào xám bỗng nhiên ngừng tay, ngẩng đầu
lên, đôi mắt màu lam nhạt băng lãnh nhìn về phía Tiêu Viêm, trên khoé mắt nhất
thời lộ vẻ trào phúng.
Không để ý đến ánh mắt của thiếu niên áo bào xám, Tiêu Viêm bỗng nhiên xoay
người, bàn tay vung lên, tất cả dược liệu còn trên bàn bị hắn toàn bộ cho vào
dược đỉnh. Hữu chưởng chậm rãi đưa lên, một thoáng yên lặng, một đạo thanh sắc
hoả diễm phiêu dật xuất trần, dưới vô số ánh mắt chấn động, chậm rãi bốc lên.
Là dị hỏa Thanh Liên Địa Tâm hỏa Vô Tà đưa hắn. Bàn tay rất nhanh vung lên bàn
đá, tám loại dược liệu bị hắn toàn bộ cho vào trong dược đỉnh, bất quá loại
dược liệu cuối cùng ghi trên phương thuốc là Hậu thổ chi bị hắn để bên ngoài.
Theo cảm giác của lần luyện chế thất bại trước đây, Tiêu Viếm đã hoàn toàn
hiểu được vấn đề bên trong khảo hạch đã khiến cho toàn bộ luyện dược sư thất
bại khi ngưng tụ đan được,vấn đề hoàn toàn là do dược liệu Hậu thổ chi, căn
bản đây chính là dược liệu thừa, không có trong thành phần đan dược. Thấy hành
động này Vô Tà khẽ gật đầu, tiểu tử này cũng nhận ra được rồi.
Trên quảng trường lớn, chỉ có hai đan đỉnh hoả diễm đang bốc cao, tất cả mọi
ánh mắt trên sân đều dồn vào đó.Tiêu Viêm cùng với thiếu niên áo bào xám đang
tập trung tinh thần, giành giật từng giây để tinh luyện vài loại dược tài còn
lại. Bàn tay của Tiêu Viêm lúc này đã hoàn toàn thoát ly dược đỉnh, cách dược
đỉnh hơn một thước. Mười ngón tay thon dài như đang khiêu vũ, linh hoạt uyển
chuyển, bằng vào năng lực khống chế Thanh liên địa tâm hoả, hắn có thể đạt tới
trình độ cách không khống chế nhiệt độ. Nếu trong quá trình luyện chế có khâu
chấm điểm cho ai có động tác tao nhã hơn, tràn đầy mị lực, thì không thể nghi
ngờ lúc này Tiêu Viêm đang làm rất tốt.
-“Nhanh lên một chút, mau một chút.”-Ánh mắt quét qua tốc độ luyện chế của hai bên, Dạ Nguyệt Nhi trong lòng hướng đến Tiêu Viêm không ngừng thúc giục. Thân là người trong hoàng thất, nàng tự nhiên không hy vọng một người ngoại quốc tại Gia Mã đế quốc lấy được thành tích cao nhất, nếu quả thực như vậy thì Gia Mã đế quốc lần này tại đại hội luyện dược sư, bị một cái tát khá nặng.
Tiêu Viêm hai người giờ phút này không thể nghi ngờ đã thành tiêu điểm của mọi
người. Theo bàn tay vỗ xuống bàn đá của thiếu niên áo bào xám, một nụ cười
lạnh xuất hiện trên môi, bàn tay cuộn lại, tám màu sắc bất đồng gồm cả bột
phấn và chất lỏng từ trong đan đỉnh bắn ra, chỉnh tề rót vào bên trong bình
ngọc.
Lợi dùng thời khắc làm lạnh dược liệu sau khi tinh luyện, Tiêu Viêm quay đầu
hướng thiếu niên áo bào xám nhìn tới.
Cảm ứng được ánh mắt của Tiêu Viêm, thiếu niên áo bào xám ngẩng mặt, lộ ra nụ
cười châm chọc, lạnh lùng-“Hắc! Ngươi chậm. Có hoả diễm tốt. Còn có năng lực
gì nữa không?”
Mặt không chút thay đổi, thu hồi tầm mắt, Tiêu Viêm không biểu lộ cảm xúc gì,
thoáng một chút yên lặng, tay áo một lần nữa huy động, tám bình ngọc trước mặt
đột nhiên bắn lên, tất cả tài liệu tinh luyện một lần nữa bắn lên không trung,
sau đó tiến vào trong đan đỉnh, nhất thời thanh sắc hoả diễm đột nhiên bốc
lên, quá trình cuối cùng đã bắt đầu, dung hợp dược tài.
Lúc Tiêu Viêm tiến hành thì thiếu niên áo bào xám đã trước một bước, đổ hết
dược tài tinh luyện vào bên trong dược đỉnh. Hỏa diễm trong hai cái đỉnh lô
bốc lên, tám loại dược liệu ở bên trong hoả diễm chậm rãi dung hợp, đợi phút
cuối cùng thành đan. Trên quảng trường, Tiêu Viêm hai người đều chăm chú nhìn
vào lô đỉnh, hai ngọn lửa mang màu sắc khác nhau khiến cho hai khuôn mặt cũng
biến thành xanh, vàng hai màu.
-“Mau một chút, mau một chút, cố lên, cố lên.”-Ngọc thủ xoắn vào nhau, Dạ Nguyệt Nhi mắt không ngừng đảo qua hai người, với nhãn lực của mình, nàng có thể nhìn thấy trong lô đỉnh, đan dược đang chậm rãi thành hình.
-“Ây zà, thật có lỗi nha.”-Bỗng một giọng nói lười biếng vang lên-“Tại hạ sớm thành đan một bước, hai vị cứ tiếp túc đi.”
Tất cả mọi người trong quảng giật mình nhìn lại, Vô Tà lúc này đã tùy ý cầm
viên đan thả vào bình ngọc, rồi đầy ngây thơ cười một tiếng-“Hử sao không tiếp
tục đi, sắp bạo lô giờ.”