Người đăng: VoLaiSacQuy
Anna liền mang theo Thanh Lân về tộc trước, nàng ở cô độc một mình gần trăm
năm nay nên nơi đông nơi nàng có phần không quen nên mới ra về trước.
Vô Tà cùng Thanh Nhi sau khi tiễn Anna quay về liền đi xuống nơi nhốt vị Đấu
Hoàng phong ấn thực lực. Nói nơi nhốt chứ chỉ là căn phòng bình thường mà
thôi, nhưng với một Đấu Hoàng bị phong ấn sức mạnh cũng không thể phá mà thoát
ra.
-“Em thấy khí tức của nàng ta quen quen.”-Thanh Nhi hơi dừng lại nói-“Uyển Nhi chắc là từng gặp nàng nên thấy quen quen.”
-“Vậy em đổi cho Uyển Nhi đi.”-Vô Tà nghe vậy liền nói, nếu thật sự quen thì hắn lấy giá thấp xuống chút cũng không sao.
-“Được.”-Thanh Nhi gật nhẹ đầu, mái tóc nàng liền đổi qua màu trắng.
-“Có lẽ là người từng cầu ta một việc.”-Uyển Nhi cảm nhận một chút liền nói sau đó mở cửa bước vào trong phòng. Giữa phòng là một nữ nhân ngồi tu luyện cố phá giải phong ấn.
-“Hừ, ngươi thật đủ to gan.”-Uyển Nhi có vẻ thật sự quen với nàng ta-“Còn dám lợi dụng ta rời đi để bắt đi muội muội của ta?”
-“Tại hạ không biết đó là muội muội của nữ vương.”-Nữ tử mở mắt lập tức nhận ra Uyển Nhi.
-“Được rồi, ra là quen vậy bỏ lại nhẫn trữ vật rồi đi đi.”-Vô Tà cảm thấy tiếc nuối, không quen là hắn phải ăn thêm một khẩu nữa.
-“Chỗ này là nơi ngươi có thể lên tiếng sao?”-Nữ tử kia cảm ứng được Vô Tà mới chỉ là Đấu Giả nên khinh thường nói, chưa kể một Đấu Hoàng như nàng mà lại bị một tên Đấu Giả không coi ra gì-“Một tên người hầu như ngươi mà dám nói sao? Đồ hạ đẳng!”
-“Thật đúng ý ta.”-Vô Tà bật cười, như vậy là đúng ý hắn rồi, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan được đây là viên đan hắn gợi ý để Cơ Diễm luyện chế có tác dụng giống ma túy kiếp trước chỉ là trong thoáng chốc mà thôi nhưng vậy là đủ rồi.
-“Uyển Nhi giúp ta cho nàng ăn viên đan này.”-Vô Tà đưa qua cho Uyển Nhi.
-“Được.”-Uyển Nhi cũng không từ chối mà tiến lên một bước chụp lấy đầu nữ tử kia mà nhét viên thuốc vào rồi dùng đấu khí mạnh mẽ ép nữ tử đó nuốt vào viên đan. Thấy nữ vương Medusa lại nghe theo thiếu niên kia, nữ tử liền cảm thấy thật sự không xong rồi. Sau khi viên đan đi qua cổ họng liền cứ thế tan ra rồi lập tức ngấm vào người, nàng bắt đầu sinh ra cảm giác lâng lâng, tinh thần mất đi sự tỉnh táo.
Thấy thuốc bắt đầu ngấm, Vô Tà tiến nhanh tới hai tay kết một thủ ấn kỳ lạ đầy
phức tạp. Đây là một cấm thuật khiến linh hồn của nạn nhân khắc lên một dấu ấn
của người thi triển không thể giải trừ trừ khi người thi triển tự nguyện giải
trừ. Gọi là cấm thuật vì dùng 200 năm thọ nguyên để thi triển và nếu nạn nhân
chỉ cần một tia chống cự liền thất bại, thế nên hắn mới dùng tới viên đan dược
kia.
-“Hoàn thành!”-Vô Tà cảm nhận được hắn có liên hệ với nữ tử kia, đây là dấu hiện ấn đã hình thành.
-“Ngươi đã làm gì ta?”-Nữ tử không lâu sau liền tỉnh lại, cảm nhận được linh hồn mình có điểm khác lạ.
-“Còn dám vô lễ?”-Vô Tà dùng ý niệm kích hoạt dấu ấn.
-“A...a...a...a...”-Nữ tử cảm nhận được một cơn đau từ tận linh hồn khiến nàng không thể chịu đựng nổi, tinh thần nàng lại càng trở nên tỉnh táo khiến nỗi đau lại càng thêm đau.
-“Chỉ một chút trừng phạt mà thôi.”-Vô Tà ngưng lại-“Ngươi có thể tự tử.”
-“Ngươi.”-Nữ tử giận dữ nhưng một từ ‘tự tử’ khiến nàng lập tức có ý định tự kết liễu nhưng cơn đau lập tức tái hiện, tay chân không còn sức để mà tự tử.
Vô Tà thấy mà khịt mũi một cái, nếu tự tử được thì còn gì gọi là cấm thuật cơ
chứ, mà công nhân tên tạo ra cấm thuật này thật quá bá đạo.
-“Giác ngộ được tình cảnh của mình chưa?”-Vô Tà kéo ghế ngồi xuống trước mặt nữ tử-“Ngươi tên gì?”
-“Thanh..”-Chưa kịp dứt câu nữ tử liền kêu lên đau đớn.
-“Cộc lốc thế sao?”
-“Tại hạ tên Thanh Liên.”-Thanh Liên biết người dưới mái hiên không thể cúi đầu.
-“Tốt, Thanh Liên cô nương. Khi nào cô nương kiếm đủ 1 ức kim tệ mang tới ta liền giải đi dấu ấn trên người cô nương.”-Vô Tà tính toán một chút liền nói.
-“Một ức...ức...”-Thanh Liên lắp bắp không tin vào tai mình.
-“Trong thời gian 1 năm không kiếm đủ thì ngoan ngoãn tới cạnh bản thiếu gia. Ta còn thiếu một cái hầu gái bưng bê rót nước.”-Vô Tà cười cười, hắn biết chắc chẳng thể nào kiếm đủ được 1 ức vạn trong một năm cả, tự nhiên không tốn gì có một tay đấm Đấu Hoàng quá có lời. Đẩy ghế đứng dậy để lại Thanh Liên còn ngơ ngác trong phòng-“Uyển Nhi giúp nàng giải phong ấn đi. Giờ quả nhiên nhiều người tốt, để lại một chiếc nhẫn trữ vật không chịu mà phải trả một ức kim tệ mới chịu.”
Nghe câu này Thanh Liên hối hận muốn chết, trong nhẫn trữ vật của nàng cũng
không có thứ gì quý trọng nhưng lại không chịu giờ phải cõng cái nợ 1 ức kim
tệ cho dù cả tông môn của nàng bán đi cũng không đủ. Nghĩ đến đây nàng biết
mình chỉ còn một con đường duy nhất mà thôi.
...
...
...
Hai ngày sau khi về đến Thạch Mạc thành, Vô Tà liền tới phòng của Tiêu Đỉnh.
-“Ta chuẩn bị lên đường rời đi.”-Vô Tà báo trước cho Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ một tiếng trước khi lên đường.
-“Không ở thêm mấy ngày nữa sao?”
-“Chịu thôi, ở đây lâu ngày ta bệnh cũ lại tái phát nữa thì mệt lắm.”-Vô Tà lắc nhẹ đầu hắn cũng muốn ở lại lắm chứ nhưng cơ bản là không thể.
-“Ấy thế mà ta tưởng ngươi bệnh dữ đã không còn.”-Tiêu Đỉnh thở dài tỏ ra thật đáng tiếc nói-“Nếu vậy ngươi sớm lên đường đi thôi, chứ ngươi bệnh tại doanh ta mà tái phát thì ta không biết phải nói sao với Thanh Nhi thế nào đây.”
-“Ừm, vậy ta liền lên đường luôn cho sớm.”-Vô Tà quay người đi khỏi phòng rồi chợt nhớ đến một chuyện, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược quay người ném lại phía đằng sau-“Nếu tên tiểu Viêm tử tới đây đưa hắn lọ đan dược đó.”
-“Được, nếu hắn không đến lúc hắn lên Vân Lam tông ta sẽ cho người tới đó đưa cho hắn giúp ngươi.”-Tiêu Đỉnh thu lại lọ đan dược mà Vô Tà ném tới.
-“Chớ thấy ăn vụng của hắn ta đó.”-Vô Tà cười nói rồi bước ra khỏi phòng.
-“Anh bị bệnh gì sao? Sao không nói em để xem qua?”-Cơ Diễm lên tiếng truyền âm cho Vô Tà.
-“Bệnh này em không thể chữa khỏi, ngay cả khi thực lực em có như trước cũng vậy.”-Vô Tà thở dài lắc nhẹ đầu một cái-“Bệnh của ta có tên gọi là bệnh lười.”
-“Quả thật em không thể chữa được bệnh này rồi.”-Nghe Vô Tà nói mà Cơ Diễm hơi ngạc nhiên một chút rồi cũng đồng ý với quan điểm nàng không thể chữa bệnh này-“Bệnh này cũng chỉ có thể cầm chừng mà thôi không cách nào chữa khỏi được.”
-“Ta biết chứ.”-Vô Tà thở dài nói, từ thế giới trước kia hắn cũng chưa từng một lần chữa khỏi căn bệnh quái ác này.
-“Lười thì nói đại ra đi còn nói là bệnh.”-Thanh Nhi chề môi nói.
-“Của ta là bệnh, chứng bệnh khiến tay chân bủn rủn không hoạt động được chỉ có thể ăn rồi ngủ mà thôi.”-Vô Tà đầy nghiêm túc nói-“Nên người ta mới đặt tên cho chứng bệnh này là bệnh lười.”-Một pha giải thích không thể chê vào đâu được, đến hắn còn tưởng như mình đã tin lời giải thích này luôn ấy chứ.
-“Thôi bớt đi. Anh nói gì cũng không chệch không khỏi chuyện anh là tên lười biếng cả.”-Thanh Nhi lập tức đánh gãy lời Vô Tà trước khi hắn chém gió thêm điều gì nữa.
-“Em đã rành như vậy thì anh không nói nữa vậy.”-Vô Tà nhún vai một cái, tiếng lòng hắn đang gào thét hãy trả lại một Thanh Nhi ngây thơ đến cực điểm cho hắn.
-“Vậy ra đúng như những gì Tuyết tỷ nói.”-Thanh Nhi gật gật đầu vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng của mình, xém nữa thì nàng liền tin lời Vô Tà rồi-“Nếu không phải Tuyết tỷ chỉ ta nói một câu như thế liền bị ngươi lừa rồi.”
-“Ra vậy.”-Vô Tà không cảm giác bị lừa mà cảm giác vui vẻ khi biết Thanh Nhi vẫn còn rất ư là ngây thơ. Sau khi biết sự thật Vô Tà bắt đầu chêu chọc tiểu nữ tử ngây thơ này thêm nữa, nhìn thấy cảnh này doanh binh cảm thấy những ngày trước cường giả tiện tay cho một Đấu Linh thành tro bụi lại có thể cười giỡn như một tiểu cô nương thế này.
...
...
-“Thanh cô nương sao còn chưa quay về kiếm tiền trả nợ đi?”-Vô Tà thấy Thanh Liên chặn lại đường liền cười hỏi.
-“Ta không thể kiếm đủ 1 ức.”-Thanh Liên suy nghĩ hai ngày nay rồi.
-“Ừm. Vậy tới trước Gia Mã đế đô, ta xong viện liền tới.”-Vô Tà gật gù nói, quả là Đấu Hoàng quyết định quả nhiên nhanh, gặp hắn thì chắc quyết định không nhanh thế đâu.
-“Được.”-Thanh Liên cũng không biết phải làm gì cả ngoài gật đầu, chuyến đi này chẳng được gì đã thế còn mất luôn cả tự do nữa, thở dài một hơi nàng theo phương hướng Đông Bắc mà bay đi.
-“À, thăm dò tin tức của Nạp Lan gia tộc giúp ta.”-Vô Tà vội nói theo một câu.
-“Nạp Lan gia tộc, ở đó có mỹ nữ liên quan đến anh hả?”-Cơ Diễm không biết nghĩ cái gì mà lại đi hỏi thứ này.
-“Có chút liên quan, nhưng không phải với ta mà với tên tiểu tử lần trước hai nàng gặp qua.”-Vô Tà không hiểu ý của Cơ Diễm nhưng vẫn trả lời.
-“Nàng ta đẹp chứ?”
-“Có chút, tất nhiên là không đẹp bằng ba người rồi.”-Vô Tà nhân ngay cơ hội mà khen ba vị mỹ nữ-“Nàng là mỹ nữ nổi tiếng Gia Mã đế quốc nhưng ta xem ra nếu ba nàng hiện thân liền thua tít tắp không thể so sánh, không thể so sánh...............”
Mỹ nữ nào được khen chả thích cơ chứ ba vị mỹ nhân liền một đường vui vẻ cười
híp cả mắt quay về xà nhân tộc.