Người đăng: tuanvux97@
Trần Vũ mặt nguy hiểm nói:
- " Đúng a, muốn làm giàu nhanh chỉ có thể là đi ăn cướp. Nghe nói tùng sơn
lâm có rất nhiều giặc cướp hoạt động, đến, ta phải gặp chúng một hồi mới được"
.
Sau đó hắn mở bảng thông tin để nắm rõ về sức mạnh hiện tại của bản thân.
Tên nhân vật: Trần Vũ/ Trần Phong
Chủng tộc: Nhân Tộc
Tuổi: 16
Công Pháp: Bắc Minh Thần Công
Kỹ Năng: Kiếm pháp cơ bản
Thân Pháp: Lăng Ba Vi Bộ
Thân Thể: Luyện Khí tầng 3
Cảnh Giới: Luyện thể tầng 3
Huyết Thống: Nhân Hoàng
Thu hồi ánh mắt, lúc này hắn mới hài lòng lên bờ.
Quàn áo hắn vốn đã rách nát hết từ lúc nãy nên hắn hối đoái từ
hệ thống ra một bộ bạch y bào, một ít trang bị hiện đại nhìn bắt
mắt và có giá trị. Một thân trang phục bóng bẩy giống như gắn tờ
giấy : tới chiếm em đi à lộn tới cướp ta đi.
Bên hông đeo một thanh hắc kiếm, thanh kiếm này đạt tới hắc kim trung
cấp, dù không phải là thần binh gì nhưng giá trị khá cao. Hắn đóng
vai một cái công tử con nhà giàu để dụ bọn cướp ra tay.
Trần Vũ còn tốn thêm 200 tích phân để hối đoái một khẩu D.E Scope
và một băng đạn. Một thân quần áo, một khẩu lục khiến hắn lúc này
đã rỗng túi rồi, nếu không gặp cướp nữa thì lần làm ăn này hắn
liền lỗ vốn nặng nề.
Tiện nói luôn về phẩm chất của của các loại vũ khí, vũ khí truwf loại phổ
thông ra thì được chia làm: Hắc thiết, Bạch ngân, Hoàng kim, Kim long, Bích
long, Thần Sa. mỗi loại chia làm hạ cấp, trung cấp, cao cấp. Riêng vũ khí đạt
Thần Sa thì chia là : Vô hạ, Phồn hoa, Phong vân, Kinh Tiếu và cuối cùng là
Thiên địa.
Thế giới này còn có nghề rèn khí sư. Một rèn khí sư, danh vọng và đãi ngộ
tương đương với một luyện đan sư,
Chuẩn bị xong xuôi, Trần Vũ tiến vào địa phương sâu hơn của Tùng Sơn
Lâm.
-----
Một lúc sau đó.
Trần Vũ đã tiến vào khá sâu bên trong Tùng Sơn Lâm. Ở rìa bìa rừng
hắn vẫn còn bắt gặp một số đoàn người đi làm nhiệm vụ. Nhưng khi
tiến vào nội vi Tùng Sơn Lâm thì lượng người thâm nhập trở nên cực
kỳ thưa thớt, đi vài dặm liền cũng chưa chắc gặp một ai. Tâm tình
hắn hiện có chút khó chịu, hắn đã đi nửa ngày trời liền một tên
cướp cũng không gặp. Sắc trời cũng đã muộn, hoàng hôn bắt đầu buông
xuống ánh chiều tà phủ xuống khu rừng. Từ bên ngoài rừng nhìn vào
thì có thể thấy là rất đẹp, rất lung linh. Nhưng nếu bạn ở trong
rừng lại khác, ánh sáng từ mặt trời yếu dần, lại bị những tán
lá rộng che lấp khung cảnh trở nên mịt mù, âm u.
Tiếp một hồi trời liên sẽ nhanh chóng trở nên tối mịt, còn không
nhìn rõ đường để đi. Trần Vũ không thể làm gì hơn là dừng chân để
cắm trại. Hắn nhặt một vài cành cây để nhóm lửa, bắt vài con thỏ
để nướng. Đêm tối buông xuống, Trần Vũ ngồi bên đống lửa nướng thỏ.
Hương thơm phảng phất bay khắp cả khu rừng.
Tìm cả một buổi chiều mà không gặp tên cướp nào Trần Vũ chán nản
thở dài. Lòng thầm than, chả lẽ tin đồn Tùng Sơn Lâm có dâm nữ à
nhầm giặc cướp hoành hành là sai sao.
Ngồi nhìn ánh lửa cháy bập bùng. Trong đầu, thì lại đang suy tư xem làm
thế nào mới tìm được hàng ổ của bọn cướp đây. Muốn kiếm bộn thì phải đánh
tận xào huyệt của chúng mới được.
"Ai, cũng không biết khi nào mới có thể tìm được đây" Khẽ thở dài một hơi,
Trầm Ngạo lại chăm chú nhìn ánh lửa trước mặt.
Cũng đang lúc này, vùng bụi cỏ lân cận xung quanh từng đóm lửa lóe
lên. Bụi cỏ rung động, loạch xoạch giết ra chừng hai mươi cái hắc y giặc
cướp. Những người này từng cái từng cái khuôn mặt dữ tợn, mang theo uy nghiêm
đáng sợ ý cười.
Sắc trời tối, ngưng ánh đuốc liền muốn rực sáng cả một khu vực.
Từng tên giặc cướp đều trang bị gươm đao sáng loáng, Kết hợp với không
khí quỷ dị của khu rừng chắc chắn sẽ dọa sợ té cức té đái của
những tên nhát gan.
- "Khà Khà, tiểu tử, đêm hôm khuya khoắt ngươi một mình ở trong rừng
làm gì vây. Ngươi không sợ gặp cướp sao". Một tên to con khuôn mặt hung
ác tiến lên trước mở miệng nói. Có vẻ hắn là thủ lĩnh của bọn
chúng.
Trần Vũ lặng im không trả lời. Nội tâm hắn hiện đang vô cùng kích
động, kiếm cả ngày trời một tên cũng không ra. Giờ thì tốt rồi,
còn tự mình đưa đến cửa nữa.
Nhìn Trần Vũ im lặng không trả lời, giặc cướp thủ lĩnh thầm nghĩ
tiểu tử này sợ đến không dám mở miệng. Hắn giọng trêu tức nói:
- " Haha ta xem ngươi ăn mặc bất phàm, nói vậy là cái có tiền công tử gia
chứ? Hẳn là lần đầu ra ngoài rèn luyện chứ. Ngươi thấy đó, huynh đệ
ta đều rất nhân từ và giàu lòng nhân ái. Ngươi nếu như thức thời, liền
đem tiền trên người tài đàng hoàng giao ra đây. Đúng rồi, còn có ngươi cái
thanh kiếm này, ta xem không sai, trực tiếp ném qua cho lão tử rồi
cút. Coi như là bài học kinh nghiệm đầu đời ta dành cho ngươi, không
cần cảm tạ đâu."
Miệng Trần Vũ giật giật, không ngờ ngoài hắn và Tiểu hoàng vẫn
còn những tên nhu vậy vô sỉ.
Đối mặt bang này giặc cướp, Trần Vũ liếc mắt đánh giá. Tên cầm đầu tu vi là
luyện khí tầng 1, bọn lâu la xung quanh đều đạt luyện thể tầng 9. bình thường
luyện thể tầng 8 cũng đã được coi là không tầm thường, có thể bái vào 1 số môn
phái nhỏ, hay làm quân thủ vệ thành. Còn luyện thể có thể đảm nhiệm chức
trưởng lão hay đội trưởng quân thủ vệ thành, không biết tại sao lại phải đi
làm sơn tặc đây.
Khóe miệng khẽ nhếch xem thường cười cợt, Trần Vũ lên tiếng đáp lại nói "Ha
ha, lá gan không nhỏ nha, lại dám đánh chủ ý cướp của bổn công tử. Ân, nếu là
nếu như vậy, ta cho các ngươi một cái cơ hội. Lưu lại hết thảy tiền bạc,
dẫn ta về hang ổ của các ngươi, ta có tha cho một mạng . Bằng không. . . ."
"Ha ha ha, các anh em, nghe thấy không? Tiểu tử này có vấn đề thần kinh
rồi. Chỉ là một cái Luyện thể ba tầng cặn bã, lại dám ngược lại đánh cướp
chúng ta, lại còn đòi cướp về đại bản doanh của chúng ta nữa." Tên giặc cướp
thủ lĩnh cười nói. Bọn lâu la xung quanh cũng phụ họa theo, tất cả
đều nghĩ tiểu tử trước mặt này bị dọa đến ngu người rồi.
Nhân lúc bọn cướp còn đang cười ngạo, Trần Vũ chân đạp lăng ba vi bộ, chỉ
thấy bóng người hắn nhanh chóng hướng về 1 tên gần nhất trong đó.
" Yah " Trầm Ngạo quát to một tiếng, nội lực rót vào cánh tay phải, năm ngón
tay nhạy bén cùng lực cánh tay tăng lên ở trong nháy mắt tăng lên gấp ba.
Chính là độc thân hai mươi năm, tốc độ cùng lực cánh tay của hắn đã đạt cảnh
giới cực kỳ cao :)). Chúng giặc cướp còn chưa kịp xác định việc gì xảy ra, chỉ
thấy bạch quang lóe lên, đứng mũi chịu sào tên kia giặc cướp, đầu lâu lìa khỏi
cổ bay đi, máu tuôn ra xối xả.
Mắt thấy dòng máu đỏ sẫm từ cái kia chặt đầu giặc cướp cổ phun ra tung toé,
Trần Vũ nguyên bản cảm thấy có chút không khỏe cùng buồn nôn. Nhưng khi hắn
nghe được máy móc điện tử âm nhắc nhở sau, tâm tình nhất thời liền không giống
nhau. hắn biết giờ không phải lúc để hắn lương lự, không quyết tâm
liền không bảo giờ thành cường giả, làm điều mà mình mong ước
được.
" Đánh giết luyện thể tầng 9 giặc cướp, nhận 15 điểm tích phân".
Nghe được hệ thống âm thanh thông báo, Trần Vũ tâm tình cũng trở nên vui mừng
hơn.
Quả đúng giết kẻ địch thu được tích phân, nghĩ tới đây, Trần Vũ liền không
lưu tay nữa, nhanh chóng tiếp tục nỗ lực.
"Phù phù ———."
Từng cái từng cái đầu lâu bay lên, thời gian trong chớp mắt, Trần vũ đã hạ gục
7 tên giặc cướp.
"Tiểu tử đáng chết, anh em xông lên làm thịt hắn tế vong hồn các huynh đệ ngã
xuống " nhìn 7 huynh đệ bất ngờ nằm xuống tên cầm đầu tức giận nghiến răng
quát, hắn vung đao về phía Trần Vũ chém tới.
"Game đến đây nên kết thúc thôi" Trần Vũ khẽ cười lạnh, rút ra khẩu lục bạc.
"Đoàng —— Đoàng ——" từng trận tiếng súng vang lên, giặc cướp từng cái giảm
thiểu, đến cuối cùng chỉ còn dư lại hiếm hoi còn sót lại một cái giặc cướp đầu
lĩnh.
Trần Vũ thả người nhảy một cái, ngăn cản cái tên này đường đi.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a! là ta có mắt như mù không trông thấy
thái sơn ngài. Ta lập tức dẫn ngài về đại bản doanh cầu ngài buông ta một
mạng." Này giặc cướp sợ đến mặt trắng bệch, cứt đái cùng ra, quỳ trên mặt đất
khúm núm nói."
Trần Vũ lạnh lùng nói: " bây giờ ngươi không còn tư cách để xin tha
nữa ".
- " Tiểu nhân còn có một tấm địa đồ bí ẩn, đoán trong đó có
lượng lớn tiền tài. Tiểu nhân liền kính dâng cho đại nhân cầu ngài
tha cho ta". Tên giặc cướp thủ lĩnh sợ hãi lấy ra một tấm giấy da
cũ dâng lên.
Nghe hắn nói, Trần Vũ có chút động tâm. Cầm lấy tấm giấy da, nhưng
hắn có chút nghi hoặc tra hỏi:
- " Nếu là như vậy tại sao các ngươi không tự mình tới lấy? Ngươi
muốn lừa ta sao".
- " không... không tiểu trân dù có trăm lá gan cũng không dám lừa dối
đại nhân. Địa đồ này dẫn tới một hang động rất bí ẩn, trước cửa
bị chắn bởi một tảng đá rất lớn không thể nào xê dịch nên bọn
tiểu nhân chưa thể đắc thủ". Tên cướp thủ lĩnh sợ hãi dập đầu nói,
Lúc này Trần Vũ mới thu lại thanh kiếm, cất đi cuộn giấy da từ tốn
nói:
- " tạm thời lưu ngươi một mạng trước tiên dẫn ta về doanh trại của
ngươi sau đó lại tới hang động này. Nếu ngươi dám lừa gạt ta thì
đừng trách sao nước biển lại xanh".
" tiểu nhân không dám... tiểu nhân không dám, đại nhân mời". Tên giặc
đầu lĩnh rối rít dập đầu nói. Tiếp đó hắn chạt vật đứng dậy dẫn
đường.
Lần này đánh giết giặc cướp quần, vẫn là thu hoạch kha khá. giết mười chín
tên giặc cướp luyện thể 3 tầng hắn thu được 285 điểm tích phân, hối đoái thêm
hai băng đạn nữ nữa hắn còn sót lại gần 200 điểm tích phân. Ân, có thể dùng
đến chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Giặc cướp đầu lĩnh thực sự là vạn phần sợ hãi, Trần Vũ trong tay màu xám
vũ khí, dưới cái nhìn của hắn, thằng nhóc này vũ khí trong tay, tuyệt đối là
cao cấp nhất ám khí a. Mỗi lần phát nổ một hồi, liền chết đi một người. Phải
chi có bảo bối này, chính mình còn sầu cái gì?
Đương nhiên rồi, ý tưởng này hắn cũng chỉ dám ở trong đầu ảo tưởng một hồi,
không dám có bất kỳ phản kháng cử động, ngoan ngoãn thay Trần Vũ dẫn đường.
Còn Trần Vũ, ân, lần đầu làm chuyện ấy cũng không đến nỗi quá sợ
hãi.