Ban đêm tại Thượng Kinh, khu vực Bất Dạ Nhai vẫn náo nhiệt như cũ. Quán ba, sòng bài, hộp đêm, KTV, quán net, nhà trọ, vv....tất cả đều có đèn đuốc sáng trưng, sẵn sàng chào đón các khách hàng đến thăm.
Quán mì Quái Vị Diện là nơi duy nhất khác biệt ở tại địa phương cái gì cũng đắt đỏ này. Trong mấy năm qua, vật giá vẫn không ngừng tăng cao, nhưng thức ăn ở đây vẫn không hề tăng, nó vẫn mang giá hai đồng năm phân; hơn nữa, tay nghề của chủ quán cao siêu, phương pháp nấu nướng mới mẻ và độc đáo, khẩu vị lại đặc biệt, vì vậy mà quán ăn rất đắt khách, lúc nào cũng ngồi chật kín người. Những người chơi đến mệt ở sòng bài và quán net xong thì đều quyết định vào quán này để hưởng thụ một tô mì thịt bò nóng hổi.
Cho dù chủ quán có tăng giá lên tới năm đồng một phân thì việc buôn bán cũng sẽ không vì thế mà mất khách, bởi vì Thượng Kinh là một nơi phồn vinh, chỉ một phần thức ăn nhanh thôi cũng đã hơn mười đồng rồi.
Tên quán không thay đổi, giá tiền không thay đổi, ngay cả sự trang trí ở đây cũng chẳng hề thay đổi nốt. Có đổi chăng chỉ là lão Hoàng mà thôi.
Sau tám năm trôi qua, lão Hoàng cũng đã già đi nhiều.
Đương nhiên, vì là một tên sắc lang thuần túy, hứng thú của lão đối với người đẹp vẫn không giảm bớt chút nào.
Chỉ là theo sự tăng trưởng của tuổi tác, dục vọng của lão đã biến thành thuần túy thưởng thức từ lúc nào rồi.
Lúc này chợt có một cô gái bước vào quán, lão Hoàng vừa thấy được thì hai mắt lập tức sáng ngời.
Cô gái đó xinh đẹp dị thường, mái tóc dài quá vai nhu thuận như một thác nước vậy, đôi mắt đẹp như vẽ, mày liễu mũi dọc dừa, vành môi đỏ thắm và rất mềm mại.
Lão Hoàng có thân thể khá cao to, so với thân hình mảnh khảnh, ngực cao eo thon của cô gái thì hoàn toàn trái ngược. Đôi chân thon dài của nàng đủ để khiến cho bất cứ một người mẫu nào cũng ngưỡng mộ không ngớt.
Với loại người như lão Hoàng, lão sẽ không thưởng thức vẻ đẹp của một cô gái qua dung mạo của nàng ta, mà quan trọng hơn chính là nội hàm của nàng.
Rất rõ ràng, cô gái này có một loại khí chất rất đặc biệt.
Hoàn toàn trái hẳn với dung mạo và thân hình bốc lửa của nàng, toàn thân của cô gái đó đều toát ra một sự lạnh lùng kinh hồn, chẳng khác nào một tòa băng sơn có tới hàng vạn năm vậy. Khi nhìn từ xa thì trông nàng rất mỹ lệ, nhưng khi người ta đến gần thì rất có thể sẽ bị sự lạnh lùng đó làm cho bị thương cũng không chừng.
Không biết có phải do trong lòng có tâm sự hay không, mà ở giữa trán của cô gái băng giá đó dường như thấp thoáng có nét u sầu. Nàng lẳng lặng tìm một góc khuất ngồi xuống rồi gọi:
- Ông chủ, xin cho hai tô mì thịt bò.
- Không thành vấn đề, sẽ có ngay thôi.
Lão Hoàng đáp nhanh.
Không lâu sau, hai tô mì nóng hổi được dọn lên, mùi vị kỳ lạ nhưng thơm ngát tỏa ra bốn phía, vài lát thịt bò màu tím tái trôi nổi trong tô nước lèo hòa với vài cọng hành màu xanh lá, tạo thành màu sắc rất nổi và bắt mắt, do đó mà khiến người ta càng muốn ăn thêm.
Nhưng cô gái kia chỉ đi một mình, thịt bò của lão Hoàng tuy được thái khá mỏng, nhưng hai tô lớn như thế thì dù sao cũng sẽ không ăn hết được.
Lão Hoàng cũng không thấy bất ngờ, lão đặt tô thứ hai xuống phía đối diện của cô gái, dù rằng nơi đó chỉ trống trơn.
Sau khi làm xong mọi việc, lão Hoàng cũng không hỏi thêm, bởi vì lão đã quen từ lâu rồi. Đó chính là thói quen của nàng.
Lão Hoàng nhận biết cô gái này. Nàng là Tiêu Băng, đổng sự trưởng của công ty y dược tầm cỡ lớn có tên là Thiên Băng tập đoàn, là nữ cường nhân xinh đẹp trong thương giới.
Trong thời gian còn đi học, nàng Băng sơn mỹ nữ này có rất nhiều người ái mộ, nhưng từ khi tốt nhiệp đại học y khoa của Thượng Kinh cho tới khi thành lập Thiên Băng tập đoàn, trong tám năm ngắn ngủi, nàng đã phát triển nó từ một công ty nhỏ rồi trở thành một trong mười công ty hàng đầu của ngành y dược toàn quốc; suốt thời gian đó, Tiêu Băng vẫn một thân một mình, tuy rằng có rất nhiều thanh niên ưu tú theo đuổi nàng điên cuồng, nhưng không một ai lại có thể đả động tới phương tâm của nàng được.
Đến sau cùng, cả thanh niên kiên trì nhất cũng phải tuyệt vọng trước sự lạnh lùng của nàng và không dám tiếp tục theo đuổi nàng nữa. Nếu Tiêu Băng không phải là người đồng tính thì có lẽ nàng đã đặt hết tâm tư vào sự nghiệp, trên căn bản không hề có hứng thú với tình yêu nam nữ chút nào.
Hoặc giả chỉ có lão Hoàng mới hiểu được suy nghĩ ở trong lòng Tiêu Băng.
Mỗi tháng, nàng đều nhín chút thời gian ra để đến quán mì Quái Vị Diện này và gọi hai tô mì thịt bò.
Một tô để nàng tự dùng, còn tô thứ hai thì đặt ở chỗ trống trước mặt nàng.
Tám năm trước, chiếc ghế trống ở trước mặt nàng cũng không trống trải như vậy, mà nó lại có một thanh niên ngồi ở đó.
Đột nhiên lão Hoàng cũng mơ màng nhớ lại chuyện cũ.
Từ sau khi tên tiểu sắc lang kia bỏ đi rồi, ở trên đời này lão không còn tri kỷ nữa. Một người không có tri kỷ thì sẽ rất cô độc.
Thế nhưng Tiêu Băng lại càng cô độc hơn.
"Thiều hoa dịch thệ, hồng nhan dịch lão." [1] Đối với cô gái tuổi xuân phơi phới mà nói, cuộc đời của nàng có bao nhiêu cái tám năm đây?
Tiểu tử à tiểu tử, ngươi có biết rằng trên đời này có một cô gái xinh đẹp đang khổ sở chờ ngươi suốt tám năm rồi không?
Hơn nữa, nàng vẫn còn tính sẽ chờ tiếp, nói không chừng sẽ là chờ vĩnh viễn nữa ấy chứ!
Sau khi yên lặng ăn hết tô mì, Tiêu Băng thanh toán tiền mì xong thì đứng lên bước ra cửa quán.
Nhìn bóng lưng mỹ lệ nhưng cô độc của nàng, lão Hoàng nặng nề thở dài một hơi.
Vừa ra khỏi quán, Tiêu Băng thả bộ một mình trên con đường Bất Dạ được những ngọn đèn xanh đỏ chiếu leo lét.
Là đổng sự trưởng của một tập đoàn lớn, mỗi lần Tiêu Băng đi lại thì đều có xe riêng chuyên chở, thế nhưng mỗi lần nàng đến khu Bất Dạ Nhai này thì lại không dùng tới chiếc xe BMW sang trọng quý phái, mà lại đón xe công cộng để đi.
Có như vậy thì nàng mới có thể nhớ lại mỗi một chi tiết của những chuyện xưa.
Nếu như có hắn ở đây, nhất định hắn sẽ trợn to hai mắt rồi tham lam ngắm nhìn những cô gái làng chơi đang đứng đầy đường, giống như lần đầu vừa đến khu này vậy. Thậm chí cả nước miếng cũng không ngừng chảy ra khóe miệng nữa kìa.
Cái tên sắc lang chết bầm kia, bất luận lúc nào cũng đê tiện hạ lưu như vậy cả!
Vừa nghĩ đến đó, Tiêu Băng không khỏi lộ ra nụ cười. Ngay cả cô thư ký Trường Liêu Doanh suốt ngày ở bên cạnh nàng cũng chưa từng thấy nàng cười qua như thế bao giờ.
Thế rồi nụ cười của Tiêu Băng liền nhanh chóng biến mất, mà thần tình buồn bã cũng xuất hiện trở lại.
Thịt bò của lão Hoàng vẫn ngon như cũ, gái làng chơi ở khu Bất Dạ Nhai này vẫn đông như vậy, nhưng mà tên sắc lang kia thì đã không còn nữa rồi.
Ngay cả bản thân của Tiêu Băng cũng không hiểu được nỗi nhớ nhung khắc cốt ghi tâm này đã có từ lúc nào nữa.
Ngày đó khi nghe được tin hắn thất tung, Tiêu Băng những tưởng là mình đã may mắn thoát khỏi sự quấy rầy của hắn, nhưng đồng thời lại cũng rất lo lắng cho hắn.
Rồi từng ngày qua đi, cảm giác may mắn của nàng cũng nhạt dần, mà lòng lo lắng cho hắn lại càng ngày càng tăng. Thậm chí nàng còn bắt đầu hy vọng, sẽ có một ngày tên sắc lang kia lại xuất hiện ở trước mặt mình, rồi dùng những mánh khóe lừa bịp đầy ghê tởm để phi lễ với mình.
Thế nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn không hề xuất hiện.
Tên sắc lang kia là người đã dẫn mình trốn học lần đầu tiên, dụ cho mình uống ly rượu đầu tiên, rồi tặng cho mình bó hoa đầu tiên, dạy cho mình học sự phản bội đầu tiên, và dắt mình đến ăn mì thịt bò tại Quái Vị Diện lần đầu tiên, vv....không ngờ lại biến mất trên cõi đời mênh mông này. Thoáng một cái đã tám năm rồi.
Tiêu Băng đau khổ phát hiện ra, nỗi nhớ nhung của mình không hề phai nhạt theo năm tháng, mà trái lại, nó càng lúc càng tăng nhiều hơn. Chẳng biết tên sắc lang kia đã xâm nhập vào nội tâm của mình từ lúc nào, và lại còn chiếm hết cả trái tim của mình nữa, đến nỗi khiến cho nó không còn chỗ trống để dung chứa thêm một người nào nữa.
Lúc này bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên:
- Hê, bà thím ở phía trước làm sao vậy?
Tiêu Băng là Băng sơn mỹ nữ, nhưng cũng không phải là một mỹ nữ không có lòng nhân. Lời nói kia vừa vang lên liền khiến cho nàng nhìn về phía trước mặt, nhưng ở đó nào có ai đâu?
Trong lòng nàng đang thầm kêu hỏng bét, thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới và chụp lấy một bên ngực cao vút ngạo nhân của nàng.
Tiêu Băng vô ý thức trở tay tát người ở sau lưng nàng một cái, thế nhưng ngọc thủ của nàng chợt dừng lại ở giữa khoảng không mà không tiếp tục giáng xuống.
Khẩu khí nọ sao quá quen thuộc, và thủ đoạn kia sao cũng lại quá quen thuộc!
- Bạn học cùng bàn, đây là lần thứ ba trăm hai mươi bảy mà ngươi đã bị ta lừa rồi đấy nhé. Hắc hắc, đã nhiều năm không gặp như vậy mà ngươi cũng chẳng tiến bộ chút nào là sao!
Cùng với tiếng cười đắc ý, trước mặt Tiêu Băng liền xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Nó cũng hèn mọn và hạ lưu như trước kia vậy.
- Ngươi....ngươi....
Hô hấp của Tiêu Băng gần như đã dừng hẳn lại, nàng mở to đôi mắt đẹp nhìn đối phương mà như không tin vào chính đôi mắt của mình.
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt cằm:
- Sau lần đo lường vừa rồi, bộ ngực của ngươi có vẻ như còn nhỏ hơn lúc trước đó nha. Nhất định là vì thiếu sự chăm sóc của đàn ông đây mà. Ta vẫn thường nói với ngươi rồi, đừng có hung tợn như vậy, nếu không thì sẽ chẳng có ai dám cưới đâu. Ngươi xem kìa, ta nói không sai chứ? Ài, thôi được rồi, cứ để ta quyết định là xong.
Trong lòng Tiêu Băng vốn có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lúc này cả một câu cũng không thốt ra khỏi miệng được. Nàng cắn môi hỏi:
- Quyết định cái gì?
- Quyết định theo đuổi người con gái hung tợn không ai thèm như ngươi.
Nói tới đây, hắn hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Từ nay trở đi, chúng ta sẽ cùng đi shopping, cùng xem phim, cùng ăn khuya, vv....sau đó thì....
Tiêu Băng cố nén nước mắt đang trực trào ra:
- Sau đó thế nào?
- Sau đó thì tay nắm tay, hôn môi, cùng lên giường....
Nói tới đây, giọng của hắn lại trở nên cợt nhã:
- Nhưng như vậy thì phiền phức quá, hay là bỏ hết những bước trước mà bắt đầu từ bước cuối cùng là lên thẳng giường luôn được không?
- Đi chết đi!
- Úi chà!
Tiếng kêu đau đớn đã lâu không nghe thấy, giờ đây lại vang lên trong bóng đêm của Thượng Kinh
==========================
Chú thích:
[1] Nét đẹp mau tàn, tuổi xuân mau già.
Lời tác giả: Trong hai năm viết bộ Dược Sư, Đạo Tặc đã trải qua cay đắng ngọt bùi, cảm xúc mãnh liệt và nặng nề đều có đủ, nhưng từ nay trở đi, tất cả những thứ đó đều sẽ là quá khứ.
Rất nhiều người cho rằng phần cuối của Dược Sư có hơi vội vã, ta phải thừa nhận quả đúng như vậy.
Lần đầu tiên Đạo Tặc sáng tác tiểu thuyết thuộc loại ma huyễn, mà Thần Phong đại lục lại có một bối cảnh khổng lồ, quan hệ giữa các nhân vật lại rối rắm và phức tạp, còn trước khi ta bắt đầu viết bộ này thì thuần túy chỉ xuất phát từ cơn xung động mà thôi. Lúc trước ta đã từng nói qua, ta là một người xung động, hễ nghĩ đến điều gì thì chỉ hận không thể làm ngay mà thôi. Do đó, bộ truyện này căn bản là không được dàn dựng hợp lý lắm, đến nỗi cuối cùng Đạo Tặc cũng không thể khống chế nổi. Quả thật là đáng tiếc.
Vô luận thế nào, ở đây ta cũng rất cảm kích các huynh đệ đã theo dõi từ đầu tới cuối, nhờ các ngươi đã bao dung cho Đạo Tặc đã nuốt lời hết lần này tới lần khác và tốc độ ra chương mới khá chậm chạp, đã vậy lại còn hào sảng mà bầu phiếu cho bộ truyện này đạt gần đến mức TJ. Đạo Tặc chỉ có thể biểu thị lòng biết ơn vô tận và sự áy náy sâu dày mà thôi.
Tuy rằng câu chuyện của Thần Phong đại lục đã kết thúc, nhưng cánh cửa lớn của nó vĩnh viễn vẫn mở ra vì các huynh đệ, lúc nào nó cũng hoan nghênh các huynh đệ tiến vào cái thế giới huyền bí này sau những giờ học tập hoặc làm việc mệt mỏi để ngao du một phen. Hãy để nó giúp cho các ngươi giảm bớt áp lực hằng ngày trong cuộc sống.
Các huynh đệ cũng không nên bầu phiếu cho bộ truyện này nữa, và nếu các huynh đệ nghĩ rằng Đạo Tặc ta còn đáng cho các ngươi tri trì, vậy xin hãy đầu phiếu cho bộ truyện mới của ta. Còn nếu như các ngươi thấy ta đáng ghét, chỉ hận không thể tìm mấy mụ heo nái tới cưỡng gian ta một trăm lần cho bõ ghét, vậy thì cứ đến đây ném đá đi, ha ha ha.
Hết.