Chương 389: Song Phi


Ánh lửa của nến hồng không ngừng nhảy múa, chúng càng chiếu rõ khuôn mặt đang đỏ bừng của Mâu Cơ.

Nàng Long nữ đang lẳng lặng ngồi trên giường, cõi lòng của Mâu Cơ cũng nhảy liên tục như ngọn lửa vậy. Mâu Cơ của lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ hoạt bát của thường ngày.

Tâm tình của nàng đang rất khẩn trương, cái thời khắc này đáng lẽ phải tới từ sớm rồi, nhưng mà nó đã bị dời lại cho tới bây giờ.

Kể từ lúc ngầm đính chung thân với Mộ Dung Thiên, nàng đã chờ đợi thời khắc này rất lâu, nhưng khi nó đến thì nàng lại hơi thấy sợ.

Đến lúc đó, không biết hắn có thô lỗ và làm mình đau hay không? Nghe nhiều nữ bằng hữu kể lại, đêm tân hôn sẽ rất đau, đau đến xé người. Vậy nếu lúc đó đau quá thì làm sao? Mình có nên đẩy hắn ra hay không? Thế nhưng đây là việc mà bất kể một nữ nhân nào cũng phải trải qua trong đời. Nếu như cự tuyệt, vậy quỷ mặt đen có sẽ tức giận hay không? Đến lúc đó hắn sẽ không để ý tới mình nữa thì làm sao bây giờ?

Những nữ bằng hữu đã có chồng rồi cũng từng nói qua, chỉ có lần đầu kết hợp thì mới bị đau đớn, còn sau đó sẽ từ từ tốt hơn, nói không chừng còn sẽ thích thú loại cảm giác này nữa.

Và cứ thế mà Long nữ cứ lúc vui lúc buồn, phập phồng bất an, và tâm tình thì cứ mâu thuẫn với nhau, đúng là một loại tâm tình phức tạp khi một nữ tử sắp sửa từ giã cuộc đời thiếu nữ của mình vậy.

Cho dù Mâu Cơ không biết sợ trời sợ đất là gì, nhưng khi đối diện với buổi tối quan trọng nhất trong đời mình thì cũng biến thành một thiếu nữ rất bình thường.

Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy đến với mình, khuôn mặt của Mâu Cơ lại nóng bừng lên.

Ài, mặc kệ thôi, đến lúc đó, nếu đau quá thì cứ đạp một cú cho tên quỷ mặt đen lăn xuống giường là xong!

Mâu Cơ tự trấn định tinh thần và an ủi mình.

Lúc này đột nhiên có tiếng cửa kêu kẽo kẹt, Mâu Cơ lại càng hoảng hốt hơn, đầu cúi gầm xuống, những gì mà nàng vừa toan tính mới đây đều tan biến sạch sẽ, không còn lại chút gì.

Tiếng bước chân vang lên nhè nhẹ, tiếp theo là tiếng cười khúc khích:

- Tiểu thư, với bộ dáng lúc này, thật không giống tiểu thư chút nào nha.

Mâu Cơ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thì ra người vừa vào phòng không phải là Mộ Dung Thiên, mà là nữ tỳ cận thân của nàng, Chu Đế, lúc này đang cười hì hì nhìn mình.

Mâu Cơ thở phào nhẹ nhõm:

- Chu Đế chết bầm, đừng có dọa ta được không?

Chu Đế ngạc nhiên nói:

- Sao tiểu tỳ có thể dọa tiểu thư được chứ, chắc tiểu thư tưởng là cô gia vào phải không? Nếu đúng vậy thì tiểu thư phải cao hứng mới đúng chứ.

Mâu Cơ nghiêm mặt:

- Ai mà cao hứng? Ta chỉ hận là chưa được ngủ mà thôi.

Chu Đế cười nói:

- Tiểu thư, không cần nói cứng nữa. Tiểu tỳ biết người mong cô gia vào đây lắm, nhưng không ngờ lại thấy tiểu tỳ, chắc là thất vọng lắm nhỉ.

Mâu Cơ nghe vậy thì nhảy dựng lên giống như mèo bị đạp trúng đuôi vậy:

- Nói bậy! Nha đầu chết bầm, coi chừng ta đánh chết ngươi đấy!

Chu Đế vừa cười hì hì vừa nhảy tránh sang một bên. Tuy nàng ta là nữ tỳ của Mâu Cơ, nhưng hai người đã cùng lớn lên với nhau, nên tình cảm rất tốt, vì vậy mà không sợ đùa giỡn quá lố với Mâu Cơ.

- Được rồi, tiểu thư, không đùa với tiểu thư nữa. Tiểu tỳ đến đây là muốn đưa cho tiểu thư một vật.

- Vật gì đó?

Chu Đế thò tay vào túi lấy ra một tấm lụa trắng đưa cho Mâu Cơ rồi nói:

- Nè!

Mâu Cơ ngạc nhiên nhìn tấm lụa rồi hỏi:

- Cái gì vậy?

Chu Đế cười nói:

- Đợi lát nữa, khi tới thời khắc quan trọng, tiểu thư hãy dùng nó để giữ lại sự khiết bạch của mình làm kỷ niệm.

Mâu Cơ không phải là kẻ ngốc, vừa nghe qua lời đó thì nàng liền hiểu ngay ý tứ của Chu Đế, vì vậy mà khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, rồi nuốt ực một ngụm nước miếng.

- Đương nhiên, nếu như tiểu thư và cô gia đã "ám độ trần thương" rồi thì không cần tới nó nữa.

Mâu Cơ nghe vậy thì càng đỏ mặt xuống tận cổ, vội nói:

- Hứ, có quỷ mới từng "ám độ trần thương" với hắn.

Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn nhận lấy tấm lụa trắng. Xem ra, nàng rất coi trọng sự khiết bạch của mình, dù sao thì trong đời người chỉ có một lần mà thôi.

- Tiểu thư, vậy tiểu tỳ không quấy rầy nữa, xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng đấy nhé!

Chu Đế nói xong thì vội vàng chạy ra cửa luôn.

Mâu Cơ vội la lên:

- Ê, Chu Đế, đừng đi, đêm nay ngươi ở lại ngủ với ta đi.

Chu Đế cười nói:

- Tiểu thư, lần này thì tiểu tỳ không thể phụng mệnh rồi, bằng không cô gia sẽ trách tiểu tỳ đấy.

- Không trách, không trách, chúng ta ngủ chung với nhau có phải là hay lắm không, chiếc giường đó cũng đủ lớn mà.

Chu Đế nghe vậy thì giật bắn người, nàng ta quay lại nhìn thì thấy Mộ Dung Thiên đang đứng sau lưng cười hì hì.

- Cô....cô gia.

Chu Đế mở mắt thật to, rồi lắp bắp gọi.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Lại đây nào, không cần khách khí, càng đông càng náo nhiệt mà.

Chu Đế xua xua tay, nói:

- Không được, đêm nay không được đâu....

- Hê, nói vậy thì đêm mai được phải không?

Tên sắc lang lúc nào cũng rất thích đùa giỡn với mỹ nữ, hầu như không biết mệt bao giờ, vì vậy mà hắn không định bỏ qua cho Chu Đế dễ dàng như vậy.

Chu Đế xấu hổ đến mức chỉ hận không thể lập tức biến mất, giờ đây mới thấm thía việc bị trêu đùa là như thế nào.

- Đêm mai cũng...

Nói tới đây, chữ "không" lại không thể nói ra miệng được.

Trên cơ bản, tỳ nữ bồi giá [1] cũng là một nửa thê thiếp của trượng phu của tiểu thư. Chuyện phát sinh quan hệ với Mộ Dung Thiên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nàng ta vốn không thể cự tuyệt, hơn nữa Mộ Dung Thiên cũng cao lớn vạm vỡ, thân mang chức cao, lại là anh hùng ở trong mắt người dân của Tát La, và không biết có bao nhiêu thiếu nữ khao khát yêu thương hắn. Vì vậy, nếu ai được hắn ưu ái thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Tuy nhiên, đêm nay thuộc về tiểu thư, Chu Đế không dám chia sẻ thời khắc quan trọng đó với chủ nhân, vì vậy mà nàng ta chỉ có thể thi lễ cáo lui rồi phóng đi thật nhanh.

Mộ Dung Thiên cũng không muốn đùa quá mức, vả lại lúc này Mâu Cơ cũng đang sốt ruột chờ hắn.

Thế rồi Mộ Dung Thiên bước vào phòng, sau đó đưa chân đẩy cửa cho nó khép lại, rồi bước về phía Long nữ.

Tình cảnh thế này đã được trình chiếu trên tivi rất nhiều lần. Nguyên bản Mâu Cơ đã hơi lo sợ, nhưng bây giờ thì lại càng run hơn. Nàng lo lắng hỏi:

- Ngươi...ngươi muốn làm gì?

Mộ Dung Thiên cười dâm đãng:

- Phu nhân của ta, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng nói xem ta muốn làm gì chứ? Đương nhiên là làm cái chuyện giữa phu thê với nhau ấy mà, hắc hắc....

Mâu Cơ nghe tiếng cười của hắn mà sởn hết tóc gáy, nàng thụt lui ra sau rồi nói:

- Không...không được qua đây.

Mộ Dung Thiên để lộ nụ cười đểu cáng, dưới ánh nến, trông khuôn mặt của hắn càng đặc biệt gian tà hơn. Hắn nói:

- Như vậy sao được, thân ta là trượng phu, tất nhiên phải thực hiện nghĩa vụ với thê tử của mình chứ.

Mâu Cơ lắp bắp:

- Ta...ta không cần ngươi thực hiện.

Mộ Dung Thiên lại cười hắc hắc:

- Vậy thì thế này nhé, kẻ làm thê tử cũng có quyền thực hiện nghĩa vụ với trượng phu, vậy nàng cứ thoải mái ra tay đi.

Về phương diện ngụy biện, tất nhiên Mâu Cơ không phải là đối thủ của Mộ Dung Thiên, vì vậy mà trong nhất thời, nàng cũng không biết phải ứng phó thế nào mới tốt.

Còn Mộ Dung Thiên thì chẳng biết từ lúc nào đã đến bên giường, và đôi ma trảo của hắn cũng đang vươn về phía Mâu Cơ.

Mâu Cơ vẫn tiếp tục thoái lui vào sát đầu giường, cho tới khi lưng đụng tường mới thôi. Thấy Mộ Dung Thiên vẫn áp tới, mà nàng thì lại hết đường lui, nên sợ đến nỗi hai chân co rúm lại.

Mộ Dung Thiên nắm lấy hai chân nàng, rồi hấp háy mắt, nói:

- Phu nhân, sao lại sợ như thế? Úi chà, đôi chân của nàng thật là gợi cảm đấy nhé, chà chà, nàng xấu hổ cái gì chứ. Bộ chẳng phải ta đã quá quen thuộc với mỗi một tấc da ở trên người nàng rồi hay sao?

- Đi, đi mau cho ta!

Mâu Cơ chợt sừng sộ, đồng thời còn co một chân để đạp Mộ Dung Thiên nữa.

Kỳ thật, không phải nàng không muốn thi hành "đại lễ" phu thê với Mộ Dung Thiên, dù sao thì nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là từ lúc tên sắc lang vào phòng đến bây giờ, hắn chỉ biểu hiện dáng vẻ của một tên sắc ma dâm dật như thế, vì vậy nên nàng mới cảm thấy sợ.

Mộ Dung Thiên lại cười hì hì:

- Phu nhân của ta, có đúng là không hoan nghênh ta không? Thật khiến ta khó xử đó nhé, nếu là vậy thì ta chỉ còn cách sang phòng của Tân Địch Á thôi.

Mâu Cơ nghe vậy thì vội vàng nhỏm dậy, chụp lấy tay hắn, rồi nói:

- Không được!

Mộ Dung Thiên giả bộ ngạc nhiên:

- Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao ta cũng phải tìm một chỗ để ngủ chứ.

Mâu Cơ khẽ cắn môi dưới, rồi lí nhí:

- Ngươi ngủ lại đây được rồi.

Tuy rằng trong thờ gian qua, nàng và Tân Địch Á vì cùng chung hoàn cảnh, cùng lo lắng chờ đợi tên sắc lang, nên tình cảm giữa hai người đã chuyển biến rất tốt. Tuy nhiên, dù sao thì tâm lý cạnh tranh vẫn chưa hết, Mộ Dung Thiên quen biết nàng trước, nếu vào thời khắc quan trọng nhất mà bị Tân Địch Á nhanh chân đến trước, vậy thì Mâu Cơ sẽ thấy không thoải mái chút nào. Vì vậy mà nàng chẳng thà khắc phục sự ngượng ngùng của mình mà giữ hắn lại.

- Thôi được rồi, phu nhân, ta có một đề nghị hay.

- Đề nghị thế nào?

- Chúng ta cùng sang ngủ với Tân Địch Á đi, có người làm bạn với nàng, vậy thì nàng sẽ không sợ nữa, đúng không?

Nói xong, Mộ Dung Thiên liền ôm lấy cơ thể mềm mại của Mâu Cơ, mặc kệ nàng kêu la giẫy giụa thế nào, hắn cứ đi thẳng sang phòng khác. Kỳ thật, nó cũng nằm ngay sát vách mà thôi.

Tân Địch Á vốn cũng đang ngồi chờ ở trên giường với tâm tình thấp thỏm giống như Mâu Cơ vậy. Nàng vừa hy vọng Mộ Dung Thiên sang phòng Mâu Cơ trước, mà cũng vừa hy vọng hắn sẽ động phòng với mình trước.

Trong lúc tâm lý của nàng giằng co mâu thuẫn như thế thì đột nhiên cửa phòng vang lên một tiếng "bình", thì ra nó đã bị đá văng ra. Tân Địch Á giật mình hoảng hốt, khi ngẩng lên thì đã nhìn thấy Mộ Dung Thiên, và có cả Mâu Cơ đang không ngừng giẫy dụa trong tay hắn nữa.

- Ta rất thích náo nhiệt, vì vậy nên đêm nay chúng ta ngủ chung với nhau. À không, sau này cũng vẫn ngủ chung thế này, hì hì...

Thế rồi hắn bất chấp mọi sự phản đối của Mâu Cơ rồi thả nàng xuống giường.

Tân Địch Á ngồi một bên cũng ngây cả người ra, bởi vì nàng không ngờ trượng phu của mình lại là người "dâm loạn" như vậy.

Có lẽ Băng sơn mỹ nữ đã quên rằng, Sử Mật Tư nho nhã mà nàng quen biết cũng chính là tên sắc quỷ Đan Ni Tư.

- Tân Địch Á tiểu thư, à không, phu nhân của ta, gọi như vậy chắc thích hợp hơn phải không?

Mộ Dung Thiên cười cười:

- Nàng mau mau giúp ta đi.

Tân Địch Á ngơ ngác hỏi:

- Giúp cái gì?

- À, thì giúp ta cởi y phục của Mâu Cơ tiểu thư ra. Khí trời nóng như vậy, chỉ sợ nàng ta rất khó chịu đấy.

- Úy, không được!

Trong khi Mâu Cơ đang hoảng loạn, Mộ Dung Thiên bắt đầu hành động, còn Tân Địch Á thì cũng vừa đỏ mặt vừa giúp hắn một tay.

Tuy ra sức liều mạng phản kháng, nhưng dưới sự vây công của cả hai, dĩ nhiên Mâu Cơ không địch lại họ. Nhưng nàng cũng không cam lòng để một mình mình làm người bị hại, thế là nàng cũng ra tay xé rách y phục của Tân Địch Á luôn.

Không lâu sau, y phục của cả hai đều không còn lại mảnh nào, chỉ chừa lại lớp đồ lót. Đến lúc này thì cả hai mới nhận ra việc mình làm thật hoang đường tới cỡ nào.

Chỉ có Mộ Dung Thiên là trở thành ngư ông đắc lợi, hắn nở nụ cười đắc ý, nói:

- Hay lắm, giờ đây chỉ còn lại một việc nữa thôi, và phải do ta hoàn thành rồi.

Nói xong, hắn vươn tay ra và tháo nốt lớp phòng ngự cuối cùng của hai nàng, rồi ném chúng xuống đất.

Lúc này hai tấm thân trắng muốt như bạch ngọc đều lộ rõ trước mắt tên sắc lang.

Ánh mắt của Mộ Dung Thiên tham lam lướt hết khắp người hai thê tử, quả thật là thưởng thức không hết, trong lòng chỉ thầm than: "Đúng là kiệt tác của ông trời đây mà!"

Nhìn các nàng ngoan ngoãn dễ bảo, để mặc cho phu quân chiếm tiện nghi, thế là trong lòng Mộ Dung Thiên dâng lên cảm giác thắng lợi của kẻ chinh phục đến cực hạn.

Diễm phúc đó không phải nam nhân nào cũng có thể hưởng thụ được.

Nhịp tim của Mâu Cơ và Tân Địch Á cùng đập thình thịch như hươu chạy loạn xạ, cả hai đều kẹp chặt chân lại, đồng thời cũng đưa hai tay che lấy đôi ngọc thố của mình.

Mâu Cơ thì còn đỡ một chút, nhưng Tân Địch Á thì có đôi ngọc thố cao vút đầy kiêu ngạo, vì vậy mà nàng càng ráng che thì chúng càng nhô cao hơn, thật khó mà che hết được.

Hai nàng đều nhắm chặt mắt lại. Việc đã tới nước này, họ cũng đành thôi không phản kháng nữa, vì đây là việc mà sớm muộn gì họ cũng phải trải qua; hơn nữa cũng có người làm bạn, vì vậy mà cũng không còn thấy khẩn trương nữa.

Hai nàng cứ che che đậy đậy, càng muốn giấu thì lại càng kích thích dục vọng của nam nhân hơn. Mộ Dung Thiên cố nén dục hỏa đang sôi sùng sục, bởi vì hắn muốn cho đêm nay thật đặc biệt và khó quên đối với hai nàng, thế rồi hắn lên tiếng:

- Được rồi, các phu nhân yêu quý của ta, chúng ta có qua thì phải có lại mới đúng, do đó mà hai nàng cũng phải giúp ta cởi y phục chứ nhỉ.

Tân Địch Á đã sớm xấu hổ đến nỗi chỉ hận không thể tìm chỗ trốn đi, vì vậy mà nàng đâu để ý tới lời của tên sắc lang nữa, còn Mâu Cơ thì hung hăng trừng mắt liếc hắn, có ý cảnh cáo tên sắc lang đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe khoang nữa.

Bầu không khí đã được dàn dựng xong, Mộ Dung Thiên cũng không muốn kéo dài thêm, hắn thở dài, nói:

- Ài, người đời nay thật là càng ngày càng thiếu lễ phép mà. Thôi được rồi, để ta tự lực cánh sinh cho xong.

Vừa dứt lời, hắn liền nhanh chóng cởi bỏ y phục, sau đó liền nhảy lên giường.

Ánh nến bập bùng bỗng nhiên tắt phụp, trướng hồng cũng rũ xuống, trong tiếng rên vừa đau đớn vừa khoái lạc, rốt cuộc hai vị thiên chi kiều nữ của Tát La cũng đều lần lượt từ giã cuộc đời thiếu nữ của mình....

------------------------------------

[1] tỳ nữ bồi giá: tỳ nữ thân cận đi theo tiểu thư về nhà chồng.

Dị Giới Dược Sư - Chương #389