Hồn cốc là một khu vực cổ quái nhất ở phía bắc thành Lan Địch Tư.
Với địa lý ưu việt, Lan Địch Tư đúng là thiên đường của nhân gian, ngoài việc không bị uy hiếp bởi ma thú bạo động ra, bên trong thành cũng không hề có ma thú sinh sống. Ngay cả một người dân bình thường không có sức chiến đấu cũng được công hội cho phép đi lại khắp nơi, mà không cần sợ sẽ gặp nguy hiểm gì.
Chỉ có một nơi ngoại lệ duy nhất, đó là Hồn cốc.
Kỳ thật, ở trong Hồn cốc cũng không có ma thú tồn tại, mà ở trong đó lại có rất nhiều lệ hồn, khiến người ta nghe tiếng là kinh hồn bạt vía.
Thông thường, khi người ta chết đi, linh hồn của họ sẽ tiến vào Minh giới, một địa phương hoàn toàn ngăn cách với nhân gian. Tuy nhiên, Hồn cốc lại có sự tồn tại của du hồn, là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Địa phương này khác với những nơi thiên nhiên bình thường, nó rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một danh từ - cấm khu của thần.
Trong những di tích lưu lại sau cuộc thần ma đại chiến, những địa phương bị ảnh hưởng bởi lực lượng của thần và ma đều có xuất hiện những hiện tượng thần bí khó có thể giải thích được.
Tuy nhiên, Hồn cốc không phải là một trong tám cấm khu của thần trên đại lục, nó chỉ có thể được xem là một cấm khu nho nhỏ mà thôi. Nó cũng giống như Sa bạo tuyệt thế của Thủy Đô vậy, đều không phải là chiến trường chính của thần và ma, nên bị ảnh hưởng rất nhỏ, thế nhưng thủy chung vẫn không thể xóa đi được lực lượng quỷ dị của thần và ma.
Từ sau khi bị Lam Nguyệt phát lệnh truy nã, Mộ Dung Thiên có cảm giác như mình đang sống chui nhủi như một con chuột mà không thể trông thấy ánh sáng mặt trời vậy. Sau khi thân phận tội nhân bị vạch trần, rồi nhân chiến tích hãn thế mà được mọi người ở Tát La tiếp nhận, hắn vẫn thích ẩn giấu bản thân ở sau lớp mặt nạ như trước.
Bởi vì thói quen, hầu như Thiên biến vạn hóa đã trở thành một bộ phận của thân thể hắn, đến nỗi sau khi nó bị Chu Lợi Á đoạt đi rồi, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất thiếu tự nhiên. Sau khi cải trang xong, hắn liền lén lén lút lút men theo dọc hai bên đường mà đi tới Hồn cốc, chỉ sợ có người nhìn thấy mà kêu lên hai tiếng "La Địch" thì nguy.
Mặc dù nơi đây hiếm có vết chân người, hoặc giả có thể nói là không hề có dấu chân của một loài động vật nào, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn hết ngó đông rồi lại ngó tây, co đầu rụt cổ một hồi lâu, sau khi xác định ở vùng phụ cận không có ai thì mới dám ngẩng đầu lên.
Lúc này trời đã vào đêm, nhưng xung quanh không có đèn ma pháp, bất kể là loại đèn ma pháp nào, hễ được thắp lên ở vùng phụ cận Hồn cốc thì chưa tới năm giây sau liền bị sức ảnh hưởng của dị lực mà tắt ngấm ngay.
Bầu trời ở đây là do một khối lượng lớn Minh khí hình thành, mây đen quanh năm không tan, cả ánh trăng cũng không lọt được vào đây. Không khí ở đây cũng giống như Phục Hoạt khu của hải liệp vậy, nó đúng là một nơi không nhìn thấy mặt trời.
Tuy nhiên, Hồn cốc cũng không phải hoàn toàn tối đen, bởi vì ở đây được bao phủ bởi sương mù dầy đặc, mà ở bên ngoài những luồng sương mù đó lại có một tầng ánh sáng nhàn nhạt và mờ ảo. Nghe nói đó là tử quang, là một loại ánh sáng ở trên người của các u linh.
Hồn cốc không phải là một khu vực thuộc về thành Lan Địch Tư, mà nó chỉ độc lập tồn tại, khoảng cách giữa hai nơi chỉ được nối liền bằng một chiếc cầu, một đầu tiếp với Lan Địch Tư, còn đầu kia thì nối liền với vị trí cao nhất ở bên ngoài cao nguyên.
Một kiến trúc đặc biệt quái dị như vậy thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng ra được, nhưng nó lại rất xác thật. Ngoài việc dính liền với chiếc cầu đó ra, Hồn cốc hoàn toàn lơ lửng giữa hư không, tựa như một lâu các ở trên không trung vậy, còn ở bên dưới nó là vực sâu không thấy đáy.
Đúng là không thể nào giải thích nổi, một chiếc cầu nhỏ bé như thế mà lại có thể chống đỡ được một tòa sơn cốc khổng lồ thế này.
Thế nhưng thần và ma đã sáng tạo ra một kỳ tích như vậy, tuy rằng họ không còn tồn tại trên đời, nhưng đó cũng là một trong những nguyên nhân mà người đời vẫn hết lòng kính nể và sùng bái họ.
Hồn cốc là một địa phương "quỷ" danh phù kỳ thực, từ sau khi có mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh của Tây Bắc bước vào đây mà không trở về, cho tới nay chỉ có một số ít phạm nhân tội ác tày trời, bị phát lệnh truy nã và không còn đường để đi nữa mới vào đây mà thôi. Có lẽ họ là những tội nhân sau khi bị phán quyết thì kết quả là bị tống vào Hồn cốc, để rồi cuối cùng cũng trở thành một vong hồn tại đây.
Cho dù là tu hồn giả cũng ít khi vào đây, bởi vì đại đa số các linh hồn ở đây đều là của những kẻ hung thần ác sát rất khó thuần phục.
Thế nhưng trái lại, Hấp Huyết quỷ lại là khách thường xuyên của Hồn cốc, bởi vì bọn họ là những kẻ sùng bái Tử thần nhất, nên rất thích những khu vực tràn ngập tử vong. Nếu có thể ở đây mà tu luyện, vậy thì họ chỉ phải tốn chút ít công sức, nhưng thành quả gặt hái được sẽ nhiều hơn bình thường gấp bội. Đương nhiên, chỉ có những thành viên tương đối có chút lợi hại của Hấp Huyết quỷ thì mới dám tiến vào Hồn cốc, bởi vì lực lượng của thần và ma tuyệt đối không dễ nắm trong lòng bàn tay được, nếu không cẩn thận khi chơi với lửa thì tất sẽ rất dễ bị chết cháy lắm.
Lẽ tất nhiên, Chu Lợi Á là một trong những người lợi hại nhất của Hấp Huyết hoàng tộc, vì vậy mà Mộ Dung Thiên càng tin chắc rằng Nhận Vụ là do nàng ta bắt đi, bằng không thì tại sao đối phương không chọn một địa phương khác mà lại chọn Hồn cốc này chứ.
Lúc này, những tiếng nỉ non u oán từ trong cốc không ngừng phát ra, chúng tựa như tiếng thiếu nữ khóc than vì mất đi tình lang vậy. Đây chính là trường cảnh thật sự của những bộ phim kinh dị. Mộ Dung Thiên bất giác kiềm lòng không được mà phải rùng mình một cái.
Sự đáng sợ của Hồn cốc vẫn còn kém xa các cấm khu của thần, ví dụ như là Phục Hoạt khu chẳng hạn, nhưng Mộ Dung Thiên lúc này cũng không còn là Mộ Dung Thiên của ngày trước nữa. Tục ngữ có câu "tài cao mật lớn", ý muốn nói rằng lá gan của người ta lớn hay nhỏ đều dựa vào cơ sở thực lực của bản thân họ mà thôi.
Nếu là Mộ Dung Thiên của trước kia, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà chạy thẳng vào trong, nhưng hôm nay hắn đã không thể tự sử dụng lực lượng của mình được nữa, so với một bá tánh tầm thường cũng không khác là bao. Do đó, nếu đã không thể dựa vào lực lượng mạnh mẽ của mình, thì lá gan tất sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mộ Dung Thiên lau mồ hôi trán rồi chậm rãi bước lên cầu.
Sột soạt....
Tiếng giầy cọ xát với sàn cầu vang lên, báo cho hắn biết chiếc cầu này đúng là được làm bằng khô cốt, do các đầu khớp xương được gắn chặt vào với nhau mà tạo thành chiếc cầu này.
Nếu quan sát tỉ mỉ một chút, ở hai bên tay vịn đều có đính những chiếc sọ người lên đó, từ trong hai hố mắt của những chiếc sọ đó đều phát ra những tia sáng yếu ớt, trong đêm tối nó càng trở nên đặc biệt quỷ dị hơn, thật khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ trong lòng.
Càng tiến sâu vào trong, chiếc cầu bắt đầu lắc lư và phát ra những tiếng kẽo kẹt không ngừng, tựa như đã lâu ngày mà nó chưa được tu sửa vậy.
Mặc dù chiếc cầu này được xưng là "Lợi độ" và đã tồn tại cả hàng ngàn hàng vạn năm qua, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn rất lo lắng, chỉ sợ nó sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhìn hình dạng của nó, trông chẳng giống như có thể chống đỡ được vật nặng tí nào. Phải biết rằng, bên dưới là vực sâu vạn trượng, nếu lỡ ngã xuống đó thì dù có là cao thủ cỡ nào cũng khó tránh được kiếp số; huống chi với tình trạng của hắn bây giờ, nhất định là sẽ bị nát bấy thành một đống thịt vụn cho xem.
Mộ Dung Thiên lấy hết can đảm mà lần dò từng bước một. Nơi đây yên tĩnh đến lạ thường, một sự yên tĩnh rất dễ khiến người ta phát rồ, vì không gian ở đây không hề có một tí khí tức của sinh vật nào, mà chỉ có những tiếng kẽo kẹt rợn người vang lên ở dưới chân thôi.
Hồn cốc đúng là một nơi nguy hiểm, Chu Lợi Á cũng biết lực lượng của mình bị cấm cố, nên nhất định sẽ chờ mình ở một nơi khác ở trên cầu, Mộ Dung Thiên chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi.
Chu Lợi Á là một nhân vật nguy hiểm, nhưng chí ít nàng ta sẽ không ăn thịt mình, so với đám u linh ở đây cũng còn đỡ hơn nhiều.
Khi Mộ Dung Thiên phập phồng lo lắng đi qua "Lợi độ" và đến đầu bên kia của chiếc cầu, cũng là khu vực của Hồn cốc thì không hề nhìn thấy bóng dáng của Chu Lợi Á đâu cả.
Vật đầu tiên đập vào mắt hắn là hai ngọn núi cao tới vài trăm thước, đứng sừng sững, mắt thường không thể nhìn được tới đỉnh núi, trông tựa như hai người khổng lồ vậy.
Giữa hai đỉnh núi là một thâm cốc, trông giống như cái miệng rộng đỏ lòm của một con quái thú đang chờ nuốt chửng người ta vậy. Không một ai biết rõ, u cốc này sâu bao nhiêu và rốt cuộc đáy cốc có những gì.
Từng trận gió lạnh pha lẫn những tiếng khóc nỉ non và yếu ớt của nữ nhân truyền đến từ trong cốc, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình sởn gáy.
Nhìn thấy địa phương này có sương mù dầy đặc, tựa như Phong Đô quỷ vực vậy, bất giác Mộ Dung Thiên không dám tiến lên, vì chỉ cần tiến thêm vài bước thì nguy hiểm trùng trùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta tập kích được.
Vì vậy mà Mộ Dung Thiên chỉ đành gọi lớn:
- Chu Lợi Á nữ hoàng!
Vừa dứt lời, trong sơn cốc liền vang lên những tiếng hồi âm vang dội.
- Chu Lợi Á nữ hoàng!
- Chu Lợi Á nữ hoàng!
- Chu Lợi Á nữ hoàng!
- .....
Từng loạt hồi âm vang lên không ngớt, tiếng trầm tiếng bổng, chát chúa thê lương, rất khó nghe giống như tiếng lưỡi dao cọ sát lên mặt kính vậy, tuyệt đối không giống với thanh âm của Mộ Dung Thiên chút nào.
Trên thực tế, đó cũng không phải là những tiếng hồi âm, mà là tiếng kêu của những u linh tụ tập lại thành từng nhóm, được gọi là "Minh". Bọn họ vốn là những người bị dọa mà chết, lá gan rất nhỏ, sau khi chết đi thì oán niệm rất nặng, nên cũng thích dùng phương thức này để hù dọa trở lại người sống, nhưng vì họ quá nhát gan nên cũng sợ sẽ hù luôn cả mình, vì vậy nên mới hay tụ tập thành từng nhóm là vậy.
Mộ Dung Thiên nghe được những tiếng kêu đó thì nổi hết tóc gáy, trong lòng thầm chửi: "Mẹ kiếp, mấy con quỷ này chết rồi mà cũng không chịu yên, đã bị hù chết mà giờ lại còn muốn hù lại người ta."
Tuy nhiên, đám "Minh" kia chỉ biết hư trương thanh thế thôi, bởi vì bọn họ rất nhát gan nên chỉ có thể đứng từ xa mà hù dọa người ta, chứ không dám đến gần nhân loại và cũng không có sức tấn công con người. Họ chính là những u linh cấp thấp nhất ở trong Hồn cốc.
Quả nhiên, khi thấy Mộ Dung Thiên không lùi lại thì đám "Minh" đó tựa hồ không còn hứng thú và cũng thôi không giả tiếng hồi âm nữa. Có lẽ họ cũng bỏ đi rồi. Đám "Minh" đó tuy khá đáng ghét, nhưng đồng thời cũng rất dễ đuổi đi.
Sau khi những tiếng hồi âm vang lên khắp nơi trong Hồn cốc mà vẫn không có tiếng động gì đáp lại, Mộ Dung Thiên khẽ nhíu mày, rốt cuộc Chu Lợi Á ở đâu chứ? Rõ ràng nàng ta biết mình không thể sử dụng lực lượng được, hẳn là phải chờ ở gần đây mới đúng.
Huống chi, trên mảnh giấy chỉ ghi rõ địa điểm gặp mặt, nhưng lại không ghi rõ thời gian cụ thể, mới nhìn thoáng qua thì không giống như đối phương hào phóng với mình chút nào, bởi vì Chu Lợi Á là người rất thận trọng, vậy sao có thể sơ sót như thế chứ? Hơn nữa, đây lại là một chuyện cực kỳ quan trọng, ít nhất thì trong suy nghĩ của Hấp Huyết nữ hoàng, việc sinh hạ người nối dõi mới là sứ mệnh thiêng liêng nhất, vậy sao nàng ta có thể sơ ý như vậy chứ?
Mộ Dung Thiên hơi do dự một chút, tính xem có nên tiếp tục tiến vào Hồn cốc hay không, bởi vì ngày trước khi hắn ở tại Phục Hoạt khu, hắn đã từng gặp phải quái sự âm thanh bị trở ngại, lúc bấy giờ rõ ràng là có hàng ngàn hàng vạn khô lâu chiến sĩ đang ở phạm vi gần hắn chỉ cách có mười thước, nhưng hắn lại không nghe được một tí âm hưởng gì. Lúc đó chỉ có thể giải thích rằng vì thanh âm bị ảnh hưởng của lực lượng thần bí mà truyền đến một không gian bị bóp méo khác.
Do đó, có lẽ Chu Lợi Á cũng không ở quá xa nơi này, chỉ là không thể nào nghe thấy được tiếng hô hoán của mình mà thôi.
Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên liền mạnh dạn bước vào trong lớp sương mù dầy đặc, tiếp theo là hắn cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo thấm vào trong tâm, đó chính là đặc tính của Minh khí, so với nước hồ bị đóng băng còn lạnh hơn nhiều, bởi vì nó không chỉ đông kết thân thể mà còn là linh hồn của người ta nữa.
Một khoảng cách tầm hai trăm thước tất nhiên chỉ mất chừng vài phút là tới nơi, nhưng đó là đối với lúc trước thôi, Mộ Dung Thiên chỉ cần dùng khinh thân thuật nhô lên thụp xuống vài cái là xong. Còn hiện nay thì lực lượng của hắn đã bị cấm cố, ngay cả khinh thân thuật cơ bản nhất cũng không thể sử dụng được. Trong lúc bước đi từng bước một, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy cực kỳ uất ức, rõ ràng mình là một kho tàng bảo vật, vậy mà lại không có chìa khóa để mở cửa vào trong thì mới chết chứ.
Cũng may trong lớp sương mù ở phía trước đã thấy xuất hiện bóng dáng của mấy nữ tử, Mộ Dung Thiên thấy vậy thì hết sức vui mừng, vội vàng bước nhanh lên trước.
Nhưng đến khi nhìn thấy rõ dung mạo của những nữ tử đó thì Mộ Dung Thiên lại lập tức dừng bước ngay, bởi vì họ không phải là Chu Lợi Á và các nữ Hấp Huyết quỷ.
Mộ Dung Thiên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đồng loại ở trong Hồn cốc, hắn vội lên tiếng hỏi:
- Các ngươi là....?
Đối phương không đáp lại, mà chỉ chậm rãi tiến đến gần hơn. Bọn họ đều là những nữ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại ăn mặc rất gợi cảm, sóng mắt lóng lánh đa tình, đồng thời còn quấn lấy Mộ Dung Thiên mà nhảy múa như những cánh bướm xuyên hoa. Nguyên bản họ đã mặc khá ít y phục, vậy mà cứ theo mỗi một chuyển động của điệu múa thì từng mảnh vải lại cứ rơi bớt dần, để lộ ra những tấm thân nóng bỏng rất khêu gợi.
Sau khi thấy vũ điệu của mình chẳng có tác dụng gì, các "Mỵ" thẹn quá hóa giận nên bỏ đi hết. Bọn họ không thể dùng võ lực để tấn công nhân loại, bởi vì họ cũng là những u linh đáng thương.
Mộ Dung Thiên thở dài một hơi, nhưng đột nhiên hắn thấy ở trong lớp sương mù ở phía xa xa chợt có nhiều bóng đen mờ ảo, với những đôi mắt màu đỏ rực đang bắn hung quang ra tứ phía, tay chúng cầm trường mâu, chùy, và các thứ binh khí khác nhau mà lao về phía Mộ Dung Thiên.
Loại u linh này là loại tàn bạo nhất trong Hồn cốc, chúng được gọi là "Sát". Thời còn sinh tiền, chúng đều là những trọng phạm cùng hung cực ác bị lưu đày mà chết, nhưng sau khi chết rồi mà tính tình vẫn không thay đổi. Vừa nhìn thấy người ngoài tiến vào cốc thì chúng chỉ muốn dồn người ta vào chỗ chết thì mới cam tâm.
Những người mà lúc sinh tiền đã trở thành trọng phạm, đương nhiên đều là những người có lực lượng không thể khinh thường được. Tuy rằng sau khi chết đi thì lực lượng của chúng đã bị giảm bớt phần nào, nhưng lúc này chúng cũng không phải là những kẻ mà Mộ Dung Thiên có thể chống đỡ được.
Nhìn đám "Sát" u linh đang ồ ạt chạy tới với tốc độ cực nhanh, Mộ Dung Thiên đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn mỗi một động tác của chúng, chờ chúng xách đao đến chém mình, chứ thân thể thì không thể phản ứng mau lẹ được.
Những tia hàn quang phát ra từ các món vũ khí ở trên tay đám "Sát" u linh cũng khiến cho lòng Mộ Dung Thiên lạnh run. Những món vũ khí đó không phải do Minh khí biến thành, mà chúng đúng là đao thương thật, khi chém lên người thì nhất định sẽ bỏ mạng thôi.
Mẹ kiếp, Chu Lợi Á sao lại sơ ý thế này! Mộ Dung Thiên không ngừng oán trách Hấp Huyết nữ hoàng, sau đó thì lại thấy hơi hối hận, nếu sớm biết thế này thì trước đó hắn thà để nàng ta cưỡng gian mình còn hơn.
Việc bị một vết thương nhỏ ở trong lòng so với việc bị chết dưới đao của đám u linh đáng ghét này thì còn tốt hơn nhiều. Thành thật mà nói, bị cưỡng gian cũng không phải là chuyện xấu gì, bởi vì nàng nữ hoàng kia rất xinh đẹp và gợi cảm, hơn nữa lại còn là xử nữ nữa chứ.
Chỉ tiếc rằng khi Mộ Dung Thiên phát hiện ra điểm tốt của việc bị cưỡng gian thì đã quá trễ rồi, lúc này đám u linh "Sát" đang vung kiếm vung đao bổ lên người hắn, hòng biến hắn thành một u linh của cốc.
Xoạt, xoạt!
Theo tiếng xoạt xoạt vang lên, kẻ bị phân thây không phải là Mộ Dung Thiên mà là đám "Sát" u linh kia.
Bọn chúng nhìn thân ảnh bị cắt làm hai đoạn của mình mà lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, bởi vì trước mặt chúng là một thanh liêm đao màu đỏ rực. Nó chính là vật mà đám u linh này sợ nhất, nếu biết trên người đối phương có mang theo thanh liêm đao đó thì chúng tuyệt đối đã không dám chọc vào hắn rồi.
Thế nhưng vật đó sao lại lọt vào tay của nhân loại được kia chứ?
Chúng nó vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được câu trả lời cho vấn đề này, bởi vì khi chúng bị chém thành hai khúc, chúng chỉ có thể cất tiếng gào thét thê thảm, sau đó thì hình thể của chúng bị méo mó dần và trong phút chốc liền bị hút vào liêm đao hết.
Xèo, xèo....
Bên ngoài Tử thần liêm đao có một lớp hắc khí dài hơn một trượng, trông giống như lưỡi của con độc xà vậy. Tử khí ở đây rất dầy đặc, nên Phệ hồn giống như cá gặp nước, không thể không hấp thu được; hơn nữa vừa rồi còn giết mấy con "Sát" u linh nên lại càng tăng thêm năng lực của nó nữa.
Tương tự như thần khí vậy, loại tử khí siêu biến thái này khi gặp lúc cần cứu cấp thì dù đang ở trong tay người thường, nó cũng có thể phát sinh năng lực kinh khủng được. Nếu như đụng với nhân tố có lợi thì nó lại càng khiến người và quỷ càng sợ nó hơn.
Những con "Sát" u linh khác vì tốc độ chậm mà may mắn thoát được kiếp nạn thì hầu như bỏ chạy tan tác như ong vỡ tổ, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng một con nào nữa.
- Hô, hô, hô....
Mộ Dung Thiên nắm "Phệ hồn" còn đang rung động không ngớt ở trong tay, hắn không khỏi hít một hơi thật sâu, bởi vì lực lượng bị cấm cố nên hắn không thể sử dụng được sở trường của mình là linh lực vũ khí. Trong tình thế cấp bách, hắn vô tình thò tay vào Không gian giới chỉ để túm đại một món vũ khí nào đó ra tự vệ, không ngờ hắn lại nắm trúng Phệ hồn, mà nó thì lại rất thích hợp để sử dụng tại đây. Dù cho không sử dụng tới lực lượng, Phệ hồn vẫn có thể tự hấp thu tử khí ở trong Hồn cốc và phát huy sự lợi hại của mình không thua gì đấu khí của võ giả đỉnh cấp cả.
Cũng may trước khi rời khỏi Phật Lạc Lý Tư, Mộ Dung Thiên đã tiện tay mang theo thanh liêm đao này, bằng không thì ngày hôm nay đã không cách nào tránh khỏi tai họa rồi.
Bầu không khí ở trong Hồn cốc đột nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ, lúc trước còn nghe tiếng nức nở của "Mỵ", nhưng bây giờ thì toàn bộ đều im phăng phắc.
Tử thần liêm đao ngang nhiên thở phì phò, chiếc "lưỡi đen", tức luồng hắc khí lượn lờ bên ngoài thân liêm đao, không ngừng thò ra thụt vào, quả nhiên rất có khí thế quân lâm thiên hạ. Ở đây chính là địa bàn của nó, không có bất cứ một loại u linh nào dám mạo phạm oai vũ của nó, bằng không thì chúng sẽ có kết quả giống như đám "Sát" u linh lúc nãy vậy.
Điều khiến cho Phệ hồn bất mãn nhất chính là Mộ Dung Thiên, nó rất muốn xâm nhập vào tên sắc lang này một lần nữa, nhưng lại phát hiện trong cơ thể hắn tuy đã mất đi toàn bộ lực lượng, nhưng trong đó lại như một bầu trời bao la bát ngát vậy, vô luận rót vào đó bao nhiêu tử khí đi nữa thì tất cả cũng đều như đá chìm đáy biển thôi. Thế nhưng Phệ hồn lại không thể không bảo vệ cho Mộ Dung Thiên, bởi vì chỉ có hắn là người duy nhất mới có thể làm cho năng lực của Tử thần tỉnh lại, có lẽ đúng như lời Chu Lợi Á đã nói, hắn đúng là một sứ giả của Tử thần.
Phệ hồn vừa khéo chính là khắc tinh của u linh trong Hồn cốc, không có một con u linh nào lại dám trêu vào vũ khí ngự dụng của Tử thần cả, bởi vì từ trên thân nó luôn tỏa ra những luồng tử khí dầy đặc, đủ có thể khiến cho những con u linh hung ác nhất cũng phải tránh xa.
Mộ Dung Thiên chợt phát hiện ra một điều, có Phệ hồn bảo vệ, hắn tựa như được đeo một tấm bùa hộ mệnh rất an toàn ở trên người vậy, không hề gặp trở ngại nào nữa.
Hồn cốc rất lớn, chí ít thì còn lớn hơn gấp mấy lần so với lúc đứng ở bên kia chiếc cầu mà nhìn vào nữa. Đối với một kẻ đã không còn năng lực sử dụng khinh thân thuật như Mộ Dung Thiên lúc này, thì nơi đây đúng là một địa phương rộng đến mức vô cùng vô tận.
Nghĩ đến một nơi rộng lớn thế này mà chỉ có một chiếc cầu con con chống đỡ suốt hàng mấy ngàn năm dài đằng đẳng như vậy, Mộ Dung Thiên bất giác không nén được kinh sợ mà than thầm trong lòng, lực lượng của thần và ma quả thật là vĩ đại.
Rốt cuộc thì thần và ma ở trong thời cổ đại đã mạnh tới mức nào?
Đó là một vấn đề rất khó giải thích, có lẽ là vì năm xưa vốn không có người nào đã gặp qua thần hoặc ma, mà người ta chỉ căn cứ vào những kỳ tích hoặc vũ khí do thần và ma đã lưu lại mà suy đoán thôi. Tuy nhiên, lòng kính úy của nhân loại đối với thần và ma từ xưa tới nay vẫn chưa hề thay đổi.
Đi trong sương mù dầy đặc của Hồn cốc hồi lâu, cũng may là khe núi nằm giữa cốc đúng là đường đi, nên Mộ Dung Thiên cũng không đến nỗi bị lạc đường.
Sột soạt...
Những tiếng bước chân thật nhỏ vang lên, nếu là u linh di chuyển thì chúng sẽ không phát ra tiếng động, vậy điều đó cho biết đối phương là nhân loại rồi.
Khi người kia vừa tới gần thì Mộ Dung Thiên lại cảm thấy ngạc nhiên còn hơn cả vui mừng nữa.
Đối phương là một nhân vật thần bí không thua gì những lớp sương mù dầy đặc quanh năm suốt tháng ở đây, và y cũng là mục tiêu của chuyến đi này của Mộ Dung Thiên - Nhận Vụ. Không hiểu sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế này?
Vào lúc này đây, người mà Mộ Dung Thiên phải ứng phó đầu tiên phải là Chu Lợi Á mới đúng chứ, huống chi, không phải Nhận Vụ đã bị thôi miên rồi sao?
Người đáng lẽ phải nhìn thấy thì lại không xuất hiện, còn người không nên nhìn thấy thì lại xuất hiện ngay trước mắt.
Nhận Vụ vẫn bình yên vô sự, nhưng điều đó không làm cho hắn thấy vui mừng, bởi vì việc này quả thật quá ly kỳ đi.
Trong mắt Nhận Vụ không hiện ra một tia cảm tình nào, lúc này nàng giống hệt một sát thủ lãnh khốc vô tình vậy, từ từ rút thanh chủy thủ ở ống giầy ra, sau đó thì phóng thật nhanh về phía Mộ Dung Thiên và chỉ để lại một đạo tàn ảnh ở phía sau thôi.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, chẳng lẽ Nhận Vụ muốn giết mình?