Chương 373: Chủng Tử (Mầm Mống)


Từng lớp, từng lớp y phục được trút bỏ xuống đất, chẳng bao lâu sau, ngọc thể của Lăng Đế Tư liền hiện ra trước mắt Mộ Dung Thiên.

Đôi ngọc phong cao vút tận mây, vòng eo nhỏ nhắn nhưng rất đàn hồi, lại có đôi chân thon dài xinh đẹp, cùng với u cốc ẩn sâu trong cánh rừng rậm rạp thần bí, tất cả đều khiến Mộ Dung Thiên say mê không muốn rời tay.

Cơ thể tuyệt mỹ rất dễ khiến người ta đọa lạc thành ma quỷ của Lăng Đế Tư vẫn khiến cho tên sắc lang say đắm như lần đầu nhìn thấy vậy.

Điều duy nhất khác biệt trong lần này là song phương hoàn toàn cam tâm tình nguyện, toàn tâm toàn ý thả mình trong niềm lạc thú.

Lần đầu hai người kết hợp thì có hơi chút hoang đường. Một viên "Tu nữ dã phong cuồng" đã biến một việc không có khả năng xảy ra thành hiện thực, tuy rằng lúc đó Lăng Đế Tư bị sức thuốc thúc đẩy mà chủ động cầu hoan, nhưng dù sao thì lần đó cũng xuất phát từ công hiệu của thuốc; thậm chí cả tên sắc lang cũng cảm thấy khá bất ngờ.

Lần thứ hai thì quyền chủ động lại thay đổi. Lúc bấy giờ Lăng Đế Tư rất tỉnh táo, còn Mộ Dung Thiên sau khi phục dụng "Khoảnh khắc thiên đường" để đánh bại Mông Na Lâm xong, thì hắn đã bị ảnh hưởng phụ của thuốc khiến cho thần trí mơ hồ và hỗn loạn, thế rồi hắn tưởng lầm Lăng Đế Tư là Lộ Thiến, nên mới nảy sinh quan hệ một lần nữa.

Do đó, thành thật mà nói, đây chính là lần đầu tiên mà đôi oan gia tình lữ này thật tâm đến với nhau.

Đôi tay của Mộ Dung Thiên tham lam vuốt ve làn da có màu lúa mạch của nàng mỹ nữ đạo tặc, cả môi miệng của hắn cũng không hề nhàn rỗi, từ mái tóc mềm mại cho tới từng ngón chân nhỏ bé xinh xắn, mỗi một tấc da thịt đều không bị hắn bỏ qua.

Lòng bàn tay thô ráp và đầu lưỡi trơn tru của Mộ Dung Thiên đã đem đến sự cảm thụ khác nhau cho Lăng Đế Tư, chúng cùng lúc kích thích từng tế bào thần kinh của nàng và khiến cho nàng bị co giật liên hồi, cả toàn bộ khuôn mặt cũng nóng bừng. Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được mà phải buông ra những tiếng rên đầy khoái lạc, đồng thời hai cánh tay mỹ miều của nàng cũng quấn chặt lấy cổ của hắn mà không buông.

Tuy rằng lần đầu của nàng có pha một chút yếu tố gian dâm, nhưng những khoái cảm mà Mộ Dung Thiên dành cho nàng lúc đó là chân chân thật thật, vĩnh viễn khó mà quên được.

Sau khi trải qua nhiều sóng gió và đau khổ, bao nhiêu oán hận giữa hai người rốt cuộc cũng đều tiêu tan thành mây khói hết.

Lăng Đế Tư đã không màng đến quê hương và gia tộc để một mình theo hắn tha hương.

Vì vậy mà lúc này Mộ Dung Thiên đã quên sạch sự khuất nhục mà mình đã phải gánh chịu lúc ban đầu. Trên thực tế, lúc này hắn mới phát hiện ra không phải mình vì tức giận mà phấn đấu, mà là hắn hoàn toàn không muốn bị Lăng Đế Tư khinh thị, để rồi lại một lần nữa có nàng trong vòng tay mà thôi.

Rốt cuộc ngày hôm nay hắn đã được toại nguyện rồi.

Nếu như không có Lăng Đế Tư, rất có thể hắn đã an an phận phận làm một dược sư tầm thường và sống cho đến già tại Lam Nguyệt, tuyệt đối sẽ không trở thành một nhân vật phong vân như hôm nay. Tuy rằng cuộc sống hiện tại của hắn vừa có lạc thú vừa có thống khổ, cùng với bao thăng trầm, nhưng Mộ Dung Thiên cũng không hề hối hận những gì mình đã trải qua chút nào.

Ôm mỹ nữ trong lòng, Mộ Dung Thiên cảm thấy đây thật giống như một trường ảo mộng, nhưng nhiệt lực và xúc cảm từ trong tay truyền lên hệ thần kinh đã báo cho hắn biết, đây là sự thật chứ không phải mộng.

Lăng Đế Tư cố nén cơn khoái cảm, nàng ghé sát vào tai hắn rồi thì thầm:

- La Địch, từ sau lần đó với chàng, ta....ta chưa từng gần gũi với nam nhân nào khác cả!

Phàm là nam nhân, ai cũng có lòng chiếm hữu rất mạnh, tất nhiên Mộ Dung Thiên cũng không ngoại lệ. Những lời này so với "Tu nữ dã phong cuồng" còn công hiệu hơn rất nhiều, thế là một trận chiến long tranh hổ đấu liền được mở màn.

Lúc này hạ thể của Mộ Dung Thiên được ôn nhiệt và sự ẩm ướt bao phủ, khiến cho từng dây thần kinh của hắn hưng phấn tới cực điểm. Hắn đưa hai tay đỡ lấy vòng eo thon nhỏ của Lăng Đế Tư, rồi bắt đầu hoạt động không ngừng.

Lăng Đế Tư cũng nhiệt liệt hưởng ứng, nàng chủ động ôm lấy tấm lưng hổ của Mộ Dung Thiên, rồi rướn người lên cao, đồng thời cũng ghì chặt đầu của hắn vào giữa đôi ngọc phong của mình.

Tứ chi của hai người cuộn chặt lấy nhau, họ dường như hai kẻ bị đói lâu ngày mà tìm lấy đối phương, phảng phất như là có làm gì đi nữa cũng không thể thỏa mãn được. Sự nhiệt tình của đôi tình lữ khiến cho chiếc giường lớn không ngừng rung động và phát ra những tiết rít nhè nhẹ bởi áp lực quá mạnh bạo.

- Ư....ư....

Lăng Đế Tư hầu như bị niềm khoái cảm cường liệt xông lên tận óc, toàn thân nàng nhễ nhại mồ hôi, đồng thời còn cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên vong tình, chỉ tội cho tấm chăn đơn đã bị móng tay của nàng cào rách hết. Xuân thủy không ngớt trào ra như nước vỡ đê, khiến cho chăn nệm cũng ướt sũng theo.

Bầu không khí trong phòng ngủ tràn ngập mùi vị dâm mỹ, mà cái loại mùi vị khiến cho người ta phấn khích này lại càng lúc càng nồng đậm hơn, và động tác của hai người họ cũng càng lúc càng nhanh hơn. Cả hai tấm lòng tương thông với nhau cũng đều hướng về cao trào của niềm khoái lạc.

Đột nhiên lúc này lại có sự việc kỳ quái xảy ra. Tự nhiên có một cổ hấp lực cực mạnh xuất hiện từ điểm nối kết giữa hai người, rồi lần lượt tác động lên cả hai.

Lực lượng bị phong ấn của Lăng Đế Tư vốn vẫn đang ngủ yên một chỗ, bỗng nhiên lúc này lại rục rịch trỗi dậy, hơn nữa lại còn nhanh chóng quy tụ lại, đầu tiên là chảy nhẹ trong nội thể của nàng, nhưng sau đó thì như sóng trường giang cuồn cuộn, từng đợt từng đợt công phá vào phong ấn, giống hệt như tên sắc lang lúc này đang không ngừng công phá nàng mỹ nữ đạo tặc vậy.

Còn lực lượng của Mộ Dung Thiên vốn đang chậm rãi thất tán thì lúc này cũng ngừng hẳn lại. Ngoài việc đó ra, một cổ lực lượng khác ở trong cơ thể hắn cũng đang mơ hồ hình thành. Ngay cả Mộ Dung Thiên là người hiểu rất rõ kinh mạch vậy mà cũng không biết cổ lực lượng đó đến từ nơi nào, nó phảng phất như được sinh ra từ một không gian lạ lẫm nào đó.

Hơn nữa, đặc tính của cổ lực lượng này rất kỳ quái, nó không thuộc về bất luận một loại nguyên tố cơ bản, nguyên tố đặc thù hay cao cấp diễn hóa nào như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Điện, Thạch, Sa, Băng, Thanh, Quang Minh, Hắc Ám, hay Không gian, vv....mà nó dường như không có bất luật một loại thuộc tính nào, hoặc giả cũng có thể là kiêm đủ cả các loại thuộc tính cũng nên.

Mà điều càng kỳ quái hơn, đó là cổ lực lượng như đến từ không gian lạ này lại đều hội tụ về một điểm tại Đan điền của Mộ Dung Thiên.

Trong lĩnh vực của người luyện khí, thông thường thì Đan điền được xem là nơi tích tụ lực lượng, sau đó nếu chỉ có mỗi mình Đan điền thôi cũng chưa đủ, nhất là gặp người nào có lực lượng thật khổng lồ, nên phải khiến cho toàn bộ cơ thể đều cùng hứng lấy. Một trong những nguyên lý cơ bản của tu luyện thuật là làm tăng tính dẻo dai của cơ thể, khiến cho nó có thể dung nạp được thật nhiều lực lượng.

Nhưng mà cổ lực lượng không có thuộc tính đó, hoặc giả có thể nói rằng lực lượng của toàn bộ thuộc tính trái với thường lý đó, đã không chạy qua khắp thân thể, mà toàn bộ đều cuồn cuộn đổ về Đan điền. Tình hình này giống như một cái lỗ đen hút lấy hết tất cả, bao gồm cả ánh sáng. Hễ nơi nào có lực lượng thì đều tuôn hết vào Đan điền, dù có dùng ý niệm để khống chế cũng không được.

Linh lực phụng hiến là một trong những loại linh lực rất thần bí. Trong lịch sử của Thần Phong đại lục, từ trước tới nay chưa từng có ai giải trừ nó, mà lại càng chưa có ai sau khi giải trừ xong lại còn kết hợp với nhau. Hơn nữa lại còn có nhiều nhân tố đặc thù khác như là người đầu tiên đạt tới bậc thần cấp, đồng thời còn kiêm thông các loại đấu khí là lĩnh vực, Lôi đấu khí, Không gian đấu khí, Tu La đấu khí, vv......rồi người đó lại còn đến từ một thế giới khác, kết cấu cơ thể đặc biệt, tất cả những thứ đó đều dồn chung vào một người; do đó mà khi có chuyện lạ phát sinh, sẽ không có ai biết được chuyện gì xảy ra, và cũng không biết những sự biến hóa đó mang ý nghĩa gì nữa.

Lúc này trong nội thể của nàng mỹ nữ đạo tặc cũng không yên ổn chút nào, vì trong cơ thể nàng tựa như có vật gì đang triệu hoán vậy, trong niềm khoái cảm ngút ngàn, một cổ lực lượng có mật độ cao đến mức không thể đánh giá được cũng đang điên cuồng trút vào Đan điền của Lăng Đế Tư.

Lăng Đế Tư cũng cảm nhận được việc lạ đang phát sinh trên người mình, thế rồi nàng không thể tự khống chế bản thân mà buột miệng phát ra những tiếng rên mê ly, khiến ai nghe được cũng sẽ cảm thấy khí huyết sôi sùng sục.

Rầm!

Chiếc giường lớn được làm bằng Phỉ mộc, là một trong những loại vật liệu tốt nhất, vì chịu không được áp lực mà vỡ vụn, thế nhưng thân thể của Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư không hề bị rớt xuống đất, mà hai người lại đang lơ lửng trên không, trông rất kỳ dị.

Thân hình của cả hai đều đang run rẩy, trong tích tắc chiếc giường bị vỡ nát, cả hai người đều song song đạt được đến cao trào, hơn nữa đó lại còn là một thế giới cực lạc mà không có một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được và cũng không có ai có thể tưởng tượng ra được. Thì ra tình ái cũng có thể đạt đến một cảnh giới tuyệt vời như vậy.

Khi Mộ Dung Thiên phóng xuất hết các chủng tử sinh mệnh lực của mình vào cơ thể ấm nóng của nàng mỹ nữ đạo tặc, song song đó, toàn thân của Lăng Đế Tư cũng bị chấn động mạnh, bao nhiều phong ấn ở trong người nàng đều bị sụp đổ. Rốt cuộc thì lực lượng của nàng cũng thoát ra khỏi sự ràng buộc, rồi tất cả đều chảy như điên cuồng về phía Đan điền của Mộ Dung Thiên, sau đó lại theo chủng tử sinh mệnh lực của hắn mà quay trở về trong cơ thể của nàng.

Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng hưởng thụ thân thể, tâm linh, và sự phân hưởng lực lượng với nhau cùng với dư vị của cơn cao trào vừa qua.

Lúc này, cổ lực lượng từ không gian lạ kia cũng đã tiêu thất, mà Mộ Dung Thiên lại cảm nhận được rất rõ ràng là ở Đan điền của mình đang có một vật gì đó, nó không phải thuần túy chỉ là lực lượng mà thôi, mà là sự tồn tại của thực vật hóa.

Dị Giới Dược Sư - Chương #373