Chương 364: Tu La


Bầu trời tại thành Phật Lạc Lý Tư vừa mới hừng đông mà vẫn rất âm u, mây đen vần vũ trên không, mưa tuôn xối xả, khiến cho toàn thể tòa thành siêu cấp này trở nên rất ảm đạm.

Đại đa số các khu thương nghiệp đều vì cơn mưa như trút nước kia mà dời giờ giấc buôn bán lại, để mọi người được ngủ một giấc say sưa cho thoải mái.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Phật Lạc Lý Tư được bình an vô sự, bởi vì lúc này đang có từng loạt đạn tín hiệu bắn lên không trung, nổ mạnh trên không và rồi tỏa ra tứ phía, tạo thành một đồ án trông rất đẹp mắt.

Đạn tín hiệu liên tục bắn lên trời như vậy nhưng lại không phải để chúc mừng ngày lễ quan trọng gì, mà đó là loại Thanh hệ tín hiệu cảnh giới rất khẩn cấp, âm thanh bén nhọn và chói tai, khiến những ai đang ngủ say cũng phải giật mình thức giấc, đồng thời cũng ý thức được ngoài việc Lăng Đế Tư bị hành quyết ra, ở tại Phật Lạc Lý Tư này còn có chuyện không tầm thường khác đang xảy ra nữa.

Đó là đạn tín hiệu cấp X! Cũng là một loại đạn tín hiệu đại biểu cho sự tình chưa nắm rõ thuộc cấp cao nhất.

Mọi người dân đều không biết chuyện gì xảy ra, nhưng những đội nhai an (cảnh vệ đường phố) đã nhanh chóng giữ yên trật tự, đồng thời cũng báo cho mỗi nhà mỗi hộ không được ra ngoài. Ngay cả những đệ tử lưu linh ra ngoài hưởng lạc suốt đêm, giờ đang say lúy túy và muốn trở về nhà thì cũng bị các kỵ sĩ tuần tra tạm thời bắt giam vào một chỗ hết.

Những địa điểm công cộng của Phật Lạc Lý Tư cũng đều bị giải tán hết, trừ những người đang chấp hành nhiệm vụ thôi.

Trong cơn mưa xối xả, từ các đường phố lớn nhỏ đều ngập tràn những bóng hắc y nhân tựa như u linh vậy. Nếu là người hơi sáng mắt một chút thì cũng đều nhận ra được bọn chúng chính là Tử Vong Truy Sát đoàn của đế quốc.

Lần này đã xuất động đại quy mô thành viên của Tử Vong Truy Sát đoàn như vậy, hẳn là từ khi thành lập hội đến giờ chưa hề có bao giờ.

Ngoài Tử Vong Truy Sát đoàn ra, còn có rất nhiều chiến chức giả từ bốn phương tám hướng đang ồ ạt chạy tới, nào là chiến sĩ, thích khách, ma pháp sư, kỵ sĩ, cung tiễn thủ, phù chú sư, lực sĩ, kết giới sư, tế ty, vv....

Biểu tình ở trên mặt những người này đều rất ngưng trọng, dường như đang lâm đại địch vậy. Bởi vì ở ngay giữa thủ đô Phật Lạc Lý Tư của Lam Nguyệt, nơi được xưng là an toàn nhất với hàng ngũ thủ vệ sâm nghiêm, vậy mà lại có thể xảy ra đột biến thế này, thật là khó tưởng tượng nổi.

Dù có là thánh cấp cường giả của địch quốc lẻn tới đây, vậy cũng không đến nỗi phải kinh sư động chúng như thế. Thế mà giới cao tầng lại huy động nhiều người đến như vậy, phỏng chừng là muốn dồn kẻ xâm nhập vào chỗ chết mới thôi.

Thế nhưng nhiệm vụ khẩn cấp hôm nay mà các dũng sĩ tiếp nhận được lại là truy sát kẻ mà họ còn sợ hơn cả thánh cấp cường giả - một con chuẩn S cấp ma thú.

Mà cũng may đó chỉ là một con chuẩn S cấp ma thú, tuy có phiền phức, nhưng với chiến thuật lấy biển thịt đè người thế này thì chắc chắn họ sẽ thành công thôi. Nếu như có phải chiến đấu với con S cấp ma thú đó, nghe ra rất giống như là đi tìm chết vậy, thật tức cười.

Chuẩn S cấp và S cấp không chỉ có khác nhau ở một chữ "chuẩn" đơn giản như vậy mà thôi, mà thực lực giữa hai cấp còn chênh lệch nhau rất xa. Thế nhưng chuẩn S cấp đúng là rất có tiềm lực để trở thành S cấp ma thú.

Hơn nữa, con ma thú chết tiệt đó lại là sủng vật của thống soái Rạng Đông, người mà dân Lam Nguyệt vừa nghe danh thì đã sợ mất mật rồi. Điều này quả thật là không thể ngờ tới.

Do đó mà hội trưởng Liên Chức công hội đã ban tử lệnh, bất luận thế nào cũng phải truy sát hai kẻ đó cho bằng được, nhất định phải vĩnh tuyệt hậu hoạ.

Vậy thì đội hình truy sát quy mô tầm cỡ này cũng không có gì kỳ quái cả.

Lúc này phương hướng tháo chạy của Tật Phong là hướng đông môn của Phật Lạc Lý Tư. Bởi vì pháp trường của Phật Lạc Lý Tư nằm ở thành đông, vì vậy nếu muốn rời khỏi thành thì chỉ có con đường này là gần nhất.

Nếu là lúc bình thường, vậy thì Mộ Dung Thiên lo rằng Cát Tư sẽ bố trí bẫy rập ở trên đoạn đường này, thế nhưng lúc nãy Tật Phong đã đột nhiên xuất hiện nên đã khiến cho lão bất ngờ. Vì vậy, nhất định là lão cũng không kịp trở tay rồi.

Tuy nhiên, Tật Phong vẫn gặp phải sự tấn công mạnh như vũ bão. Phải biết rằng, đây là Phật Lạc Lý Tư, là thủ đô của Lam Nguyệt, vì vậy mà cường giả tụ tập ở đây đông không đếm xuể.

Nào là linh lực tiễn, bạo đạn, Hỏa tường, Thủy long, Phong nhận, Mộc xà, Điện mang, Băng trụ, Thổ duẩn, nguyên tố khôi lỗi, vv.....

Các linh lực kỹ năng hoa lệ vô cùng vô tận bay về phía Tật Phong như cơn mưa rào, mà người sử dụng những kỹ năng đó lại có nhiều chức nghiệp khác nhau, đồng thời cả những người tu luyện các hệ nguyên tố đặc biệt như là Quang Minh và Hắc Ám võ giả cũng có đủ, thậm chí còn có cả những Nghĩ linh sứ hiếm thấy nữa.

So với đám võ sĩ cấp thấp trong pháp trường lúc nãy thì rõ ràng những người đang truy đuổi Mộ Dung Thiên và Tật Phong đây còn lợi hại hơn nhiều, họ đều là những cường giả có thực lực nhất định, mỗi một người đều có thể sử dụng vũ khí tấn công từ xa hoặc là sử dụng kỹ năng Phi hành tấn công từ xa.

Bọn họ không hề tới gần Tật Phong, mà chỉ đứng từ xa mà phát động kỹ năng để oanh tạc nó, bởi vì mục tiêu quá rõ ràng nên họ cứ tận lực mà tấn công. Làm tiêu hao lực lượng của đối phương cũng đồng nghĩa với việc giảm thiểu sự tổn thất tới mức thấp nhất cho phe mình.

Đó chính là chiến thuật xa luân chiến đê tiện, nhưng cũng rất hữu hiệu. Hơn nữa trong điểm tấn công của họ không phải là Tật Phong, mà là Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư đang ở trên lưng nó.

Trong hai người, một là cường giả và một là thiên chi kiều tử của đế quốc, nhưng lúc này thì lực lượng của cả hai đều bị phong bế, nên điều đó đã khiến cho Tật Phong phải tốn hao khá nhiều sức lực để bảo vệ cho cả hai. Vì vậy mà hiệu quả do đám người truy sát tạo ra còn tốt hơn là trực tiếp vào Tật Phong nhiều lắm. Có lẽ chiến thuật âm hiểm này là do lão Cát Tư nghĩ ra đây.

Hiện tại thân thể của Tật Phong đã thu nhỏ lại một chút và không còn to lớn như một con hùng sư nữa, do đó mà tốc độ hấp thu yêu khí cũng giảm đi nhiều, nhưng trái lại thì với thể tích này thì tỷ lệ bị tấn công trúng cũng giảm xuống vài phần. Quả thật quyết định này của nó rất thông minh.

Thế rồi đột nhiên có một cơn gió lốc nhỏ với tốc độ xoáy tròn cực nhanh nổi lên bao lấy toàn thân Tật Phong, đồng thời cũng đánh văng hết những linh lực kỹ năng ra ngoài.

Tốc độ của Tật Phong thật rất giống với tên của nó, tốc độ mau lẹ như gió, lại thêm có sự bảo vệ của cơn gió lốc, nó nhanh nhẹn xuyên qua các loại kỹ năng, rồi mau chóng bỏ rơi kẻ địch lại phía sau.

Cho dù là vậy, nhưng nó cũng không thể nào không bị trúng chiêu được, vì bất luận chạy tới đâu thì cũng gặp phải địch nhân đông như kiến cỏ, ma kỹ ngập trời, hơn nữa lại còn rất nhiều loại tấn công khác nhau của địch nhân nữa. Dù muốn tránh cũng không thể tránh nổi, điều duy nhất có thể làm được là tận lực giảm thiểu sự thương tổn mà thôi.

Mà điều khiến cho Tật Phong tức giận nhất đó là nó không muốn gây thương hại cho nhân loại, nhưng nhân loại thì lại không hề nhân từ với nó chút nào.

Nếu là người bình thường mà gặp phải sự tấn công biến thái như vậy thì từ lâu thi cốt đã không còn nữa rồi, dù có là thánh cấp cường giả chỉ e cũng khó có thể tránh khỏi.

Oành!

Đùng!

Đoàng!

.....

Mộ Dung Thiên ở trên lưng Tật Phong tựa như một lò thuốc nổ, toàn thân bị chấn động mạnh liên miên bất tuyệt. Hắn đưa mắt nhìn những trận mưa linh lực kỹ năng, gần như che đi hết tầm nhìn của mình, thật sự là kinh tâm động phách. Vì vậy mà có thể tưởng tượng được kẻ phải gánh chịu hết những sự tấn công đó như Tật Phong hẳn là bị áp lực rất nặng nề.

Nhưng đôi mắt của con chó nhỏ này vẫn tràn đầy vẻ kiên nghị, một khắc cũng không dừng lại. Lúc này nó như một con thuyền nhỏ nhấp nhô giữa biển khơi gầm rú, tùy ý vượt qua muôn trùng con sóng lớn, trung thành đưa chủ nhân đến bến bờ sinh tồn mà không hề đắn đo vì những trở ngại ở trước mắt.

Một khi chưa đưa được chủ nhân đến nơi an toàn thì nó quyết sẽ không ngã xuống, trừ phi sinh mạng của bản thân mình đã đến đường cùng.

Xoẹt!

Cuối cùng cũng có một lưỡi Phong nhận xé rách cơn gió lốc bảo hộ ở bên ngoài mà cắt lên người Tật Phong một vệt máu.

Mộ Dung Thiên thấy thế thì rất hoảng hốt, lúc này hắn mới hiểu được lực lượng của Tật Phong không phải thực sự là vô cùng vô tận như một con S cấp ma thú.

Vì phải duy trì một nguồn lực lượng quá lâu, rốt cuộc nó cũng bắt đầu suy kiệt, và cơn gió lốc kia đã thu nhỏ lại không ít.

Tiếp theo là một tia Điện mang khiến cho toàn thân Tật Phong bị chấn động mạnh.

Rồi không lâu sau đó, nào tên, nào liệt hỏa, nào hàn băng, Thổ thích, bạo đạn, vv.....tất cả đều lưu lại rất nhiều vết thương trên người con chó nhỏ.

Theo sự suy giảm sức lực của Tật Phong, càng lúc càng có nhiều linh lực kỹ năng đột phá được cơn gió lốc bảo hộ ở bên ngoài mà rơi lên người nó. Chỉ có chỗ Mộ Dung Thiên là thủy chung vẫn không bị tập kích.

Để bảo hộ chủ nhân ở trên lưng, Tật Phong đã dồn rất nhiều lực lượng để bao bọc xung quanh người Mộ Dung Thiên, dù cho bản thân nó mang đầy thương tích thì cũng không hối tiếc.

Trên người Tật Phong đã mang dấu hiệu của việc bị suy giảm lực lượng, vì bộ lông màu vàng kim của nó bắt đầu nhạt dần và đang trở lại màu trắng của lúc ban đầu, nhưng sau đó lại bị máu tươi nhuộm thành đỏ hồng.

- Tật Phong!

Mộ Dung Thiên cực kỳ hoảng loạn, hắn cố hết sức lấy ra một viên "Khoảnh khắc thiên đường" từ trong Không gian giới chỉ rồi nhét vào miệng, thế nhưng viên linh đan cứu mạng có thể kích phát tiềm năng của con người vượt quá mức giới hạn này cũng hoàn toàn mất đi công hiệu, tuyệt đối không có một chút phản ứng nào.

Thanh liêm đao yêu dị này chẳng những đã áp chế toàn bộ lực lượng của hắn, mà nó còn khiến cho "Khoảnh khắc thiên đường" cũng trở thành bất lực.

Mộ Dung Thiên hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn chỉ có thể mở trừng mắt nhìn máu huyết ở trên người Tật Phong chảy ra không ngớt, và nó đang nhanh chóng biến thành một con huyết cẩu.

Cũng may vừa vặn lúc này hắn nhìn thấy được một tòa kiến trúc cao ngất ngưỡng ở phía xa xa - Lạc Nhạn tháp.

Do đã từng sống tại Phật Lạc Lý Tư một thời gian, Mộ Dung Thiên cũng tương đối hiểu rõ các danh lam thắng cảnh ở trong thành, mà Lạc Nhạn tháp lại chính là một trong số đó.

Qua khỏi Lạc Nhạn tháp thì sẽ đến rất gần với tường thành.

Bởi vì toàn bộ kế hoạch của hắn đã bị thay đổi, do đó mà cho tới tận lúc này, Nhận Vụ vẫn chưa hề xuất hiện. Có lẽ nàng biết rõ dù có xuất hiện lúc này thì cũng chỉ là tăng thêm một cổ thi thể mà thôi. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên tin rằng nữ thích khách đó nhất định là đang ẩn núp ở một nơi nào đó, và đang chờ đợi thời cơ tốt nhất, để rồi sau đó sẽ đưa mình ra khỏi thành. Đó mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng.

Một khi ra được khỏi thành, vậy thì lực lượng truy sát sẽ giảm đi nhiều. Nếu như bọn hắn có thể chạy vào rừng rậm thì lại càng được an toàn hơn, vì những nơi đó lúc nào cũng có các loại ma thú cực kỳ hung ác. Chúng sẽ là một lực lượng uy hiếp rất lớn đối với nhân loại, nhưng trái lại, chúng cũng sẽ trở thành thủ hộ thần cho đám người Mộ Dung Thiên.

Tật Phong vốn có tâm linh tương thông với chủ nhân, nó vừa thấy được một tia hy vọng thì tinh thần phấn chấn, cơn gió lốc ở trên người cũng tăng lớn hơn nửa thước. Thế rồi nó dồn sức phóng chạy về phía trước.

Sau khi vòng qua một khúc quanh, trận mưa linh lực kỹ năng bỗng giảm đi nhiều, nhờ vậy mà áp lực của Tật Phong cũng giảm theo. Đột nhiên lúc này ngân quang chợt lóe, Tật Phong bỗng thấy trời đất quay cuồng, còn bản thân nó thì đang ở trong một không gian rất kỳ dị.

Tất cả những cảnh vật xung quanh không còn thấy đâu nữa, toàn bộ đều là khoảng không trống rỗng, ngay sát bên cạnh Tật Phong có một bức tường hình tròn màu bạc phong kín lối đi, còn bản thân nó ở trong không gian đó không thể phân biệt được đâu là trên dưới hay trái phải. Loại không gian kỳ dị này rất giống với loại không gian năm chiều ở trong khoa học vậy.

Vì phương hướng đột nhiên bị hỗn loạn, điều đó khiến cho Tật Phong bị xao động mạnh cùng với bất an. Nó vừa gầm gừ tức giận, vừa phát huy cơn gió lốc ở ngoài thân thể lên đến mức tột cùng, mục đích của nó là muốn tạo ra một mũi khoan để xoáy thẳng vào bức tường tinh thể rất quái dị kia.

Lúc này ở trên bức tường tinh thể chợt thấy xuất hiện hình ảnh của một con Tật Phong khác, đồng thời cũng xông mạnh vào bản thể chính của Tật Phong. Hai bên cùng va chạm vào một chỗ.

Bùng!

Ngay cả Mộ Dung Thiên đang ngồi ở trên lưng Tật Phong cũng bị chấn động đến nỗi khí huyết nhộn nhạo, qua đó có thể thấy được sức mạnh của sự va chạm vừa rồi dữ dội đến cỡ nào.

Tật Phong bị chấn văng ra sau, không ngờ bức tường tinh thể kia lại không bị suy suyễn gì, mà trái lại còn khiến cho Tật Phong lần đầu tiên thất bại mà vẫn không thể tiến lên trước được.

Tuy một kích vừa rồi của Tật Phong không có lực sát thương kinh khủng như khi nó tấn công đám võ sĩ ở pháp trường, nhưng nó đã dồn hết lực lượng vào một điểm để tấn công, vậy thì lực xuyên thấu quyết cũng không thấp hơn lực lượng của quả cầu gió chút nào.

Tật Phong không tin là có tà pháp, nó nổi giận gầm lên một tiếng, rồi lại xông tới bức tường tinh thể một lần nữa.

Tình cảnh quái dị lần này cũng giống hệt như lần trước vậy, hình ảnh Tật Phong lại xuất hiện ở trên bức tường, cũng cùng một kích thước, cùng một tốc độ, cũng giận dữ y hệt bản thể chính của Tật Phong, và cũng xông vào đối phương.

Và kết quả lần này cũng không có chút thay đổi nào, Tật Phong lại một lần nữa bị chấn lui ra sau.

- Uuuuu....

Tật Phong cảm thấy sa sút tinh thần, nó cảm giác như là con Tật Phong ở trên bức tường kia chính là nó vậy.

Nếu đối phương cũng giống như nó, cũng có kích thước và lực lượng giống hệt nó, vậy thì làm sao nó thắng được đây?

Thế nhưng sứ mệnh đưa chủ nhân thoát hiểm đã khiến cho nó cố giữ vững tinh thần. Thế là nó hết lần này tới lần khác cứ xông vào bức tường quái dị, để đến nỗi đầu nó chảy máu đầm đìa mà vẫn chưa dừng lại. Sự trung thành của con chó nhỏ đáng thương này, cùng với sự nhẫn nại vô bỉ của nó thật khiến cho người ta phải thương xót vô cùng.

Sau một lần tấn công không có kết quả, nhưng phạm vi xung quanh bức tường bỗng nhiên biến mất, không gian liền khôi phục lại nguyên dạng của nó, dưới chân vẫn là đất liền, thế nhưng Mộ Dung Thiên chưa kịp vui mừng thì một trận mưa linh lực kỹ năng liền phủ ập xuống.

Sau khi trận mưa kỹ năng đó phủ ập xuống thì bức tường tinh thể lại xuất hiện lần nữa, đất cát dưới chân chợt biến mất, không gian thần bí kia lại xuất hiện trước mắt Tật Phong và Mộ Dung Thiên.

Thế nhưng không gian đó lại không hề trống rỗng như lần trước, bởi vì trận mưa linh lực kỹ năng vẫn nhắm vào người Tật Phong mà oanh tạc.

Trong phạm vị hạn hẹp của không gian kỳ lạ kia, muốn tránh né trận mưa kỹ năng đó thì lại rất khó khăn, Tật Phong chỉ có thể lấy thân mình mà gánh hết tất cả.

Sau khi trúng phải một lượng lớn kỹ năng mang sức chấn động và sức phá hoại cực mạnh, lần này Tật Phong không chỉ bị ngoại thương đơn giản như vậy, mà trong miệng nó cũng bắt đầu phun ra rất nhiều máu.

Nhưng nó vẫn không bỏ cuộc, lúc này nó dùng hết tất cả những lực lượng cuối cùng của mình để xông mạnh vào bức tường tinh thể lần nữa, mặc dù bản thân nó cũng biết rõ làm vậy cũng vô ích mà thôi.

Bức quái tường chợt biến mất, bầu trời lại được một trận mưa linh lực kỹ năng khác che lấp toàn bộ tầm nhìn của Mộ Dung Thiên, khiến cho hắn không thể nhìn ra được bí mật đằng sau bức tường quái dị đó.

Lịch sử lại tái diễn, sau khi một trận mưa kỹ năng vừa phủ xuống thì bức tường quái dị lại xuất hiện, và bầu không gian hư huyễn khiến người ta muốn phát điên kia lại cũng hiện ra lần nữa.

Tật Phong đáng thương chỉ có thể cố gắng đề khởi lực lượng để chống lại trận mưa kỹ năng. Nếu ở vào chỗ khác, nó có thể tránh né, nhưng lúc này bị vây ở trong không gian quái dị kia thì hiển nhiên là chỉ còn cách hứng chịu mà thôi.

Bức quái tường nhiều lần biến mất và rồi tái xuất hiện, mỗi một lần như thế lại tạo nên một đòn trầm trọng cho Tật Phong, và nó cứ tiếp tục diễn ra như thế liên miên bất tuyệt.

Mộ Dung Thiên cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu được sự huyền bí ở đằng sau bức bường kia.

Sau năm đợt tấn công như thế, và bức quái tường vẫn xuất hiện trở lại như lúc trước, rốt cuộc Tật Phong cũng không chịu đựng nổi sự tàn phá vô cùng vô tận kia, thế là nó ngã ầm xuống, nhưng trước khi ngã xuống, nó còn cố sức vận dụng một tí lực lượng còn lại để làm giảm cơn xóc cho Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư, giúp cho chủ nhân không bị thương tổn thêm.

- Không, Tật Phong!

Mộ Dung Thiên gần như cùng lúc bò đến gần Tật Phong rồi ôm nó vào lòng.

Trong phút chốc, thân thể của Tật Phong chợt thu nhỏ và khôi phục lại hình dạng của một con chó nhỏ khả ái, thế nhưng hình dáng của nó lúc này rất thê thảm, trên người toàn là những vết thương sâu hoắm lòi cả xương ra ngoài, bốn chân bị gãy đoạn, bộ lông trắng muốt cũng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, khiến người ta nhìn vào mà giật mình kinh sợ.

- Gâu...

Tật Phong sủa lên một tiếng yếu ớt, đồng thời máu ở trong miệng cũng trào ra không ngớt.

Mộ Dung Thiên hiểu được ý tứ của nó - xin lỗi chủ nhân, từ nay về sau, ta không thể cùng ngắm ánh trăng với ngươi được nữa.

- Không! Đừng!

Một mối dự cảm bất tường chợt dậy lên trong lòng, khiến cho Mộ Dung Thiên thét lên điên cuồng.

Nhưng cho dù hắn có khóc đến nỗi ra máu thì cũng vô dụng, hai vành mắt của Tật Phong cũng đang từ từ khép lại.

Thật đáng tiếc vì đã không thể đưa chủ nhân đến được nơi an toàn, nhưng nó đã tận lực rồi.

Cũng như lời thánh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á đã nó, nó quả thật không phải là S cấp ma thú.

Sau khi hóa noãn và trở thành sủng vật của Mộ Dung Thiên, điểm khởi đầu là con số không, Tật Phong một lần nữa trưởng thành. Tuy nó đã rất cố gắng, thậm chí đã tiến hành biến dị đấu loại với Cùng Kỳ, nhưng dù sao cũng không thể trong một thời gian ngắn mà trở thành S cấp ma thú được, thậm chí cũng vẫn chưa mạnh hơn lúc mới đến Thần Phong đại lục là bao.

Nhờ kết cấu cơ thể có phần đặc biệt, nên lực lượng của nó đã tiến gần đến tiêu chuẩn của S cấp ma thú, nhưng điều đó cũng phải trả ra một giá lớn, đó là tùy theo thời gian kéo dài trong lúc lực lượng bị tiêu hao, cái giá mà nó phải bỏ ra lại càng lúc càng lớn hơn, và cuối cùng chính là tử vong.

Tuy không hề quen thuộc với Tật Phong, nhưng lúc này Lăng Đế Tư nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng không cầm được nước mắt. Một con sủng vật trung thành như vậy, vì bảo vệ chủ nhân mà đã dùng đến sức lực cuối cùng của mình, để rồi bi tráng chết đi, thật khiến cho người ta kính nể từ tận đáy lòng.

Bức quái tường lại biến mất, thời gian hơi sớm hơn những lần trước. Có lẽ vì biết được Tật Phong đã chết và nó không còn bị sự uy hiếp nào nữa, vì vậy nên mới sớm tự hóa giải.

Đến lúc này thì Mộ Dung Thiên mới có thể nhìn được tình hình thực tế ở xung quanh. Thì ra nơi mà bức quái tường kia vừa xuất hiện chỉ có một đám người đang mặc phục sức chức nghiệp rất cổ quái, trên lớp y phục của họ có rất nhiều đồ án hình học - kết giới sư.

Trên thực tế, bức tường quái dị kia chỉ là một kết giới trận của bọn chúng, chính vì vậy mà vừa rồi bọn chúng phải liên tục thay đổi từ thủ sang công là vậy, vì kết giới trận không có khả năng tấn công người ta.

Đằng sau đám kết giới sư lại có một đám người khác, y phục của chúng cũng có rất nhiều đồ án, nhưng không phải là đồ án hình học mà là những đồ hình rất rối loạn, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải chóng đầu hoa mắt - Ảo thuật sư.

Bọn chúng chính là những người đã tạo ra không gian hư huyễn, khiến cho Tật Phong không thể phân biệt được phương hướng.

Trận pháp do kết giới sư và ảo thuật sư cùng kết hợp chính là một trong những trận pháp phòng ngự mạnh nhất trên đại lục - Phong ma ảo trận.

Kết giới sư khiến cho sức phòng ngự của trận pháp được mạnh mẽ, còn ảo thuật sư thì phụ trách việc làm suy yếu ý chí của địch nhân, dời đi trọng điểm tấn công và làm tăng thêm sức mạnh cho Phong ma ảo trận.

Bốn phía xung quanh Phong ma ảo trận là một biển người, toàn là chiến chức giả, để cùng phối hợp với Phong ma ảo trận mà tung ra những đòn tấn công từ xa.

Tất nhiên hình ảnh Tật Phong giả tạo xuất hiện ở trên bức tường tinh thể lúc nãy không phải là bản thân nó, mà lại chính là đám kết giới sư kia. Nhìn qua họ, rõ ràng cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào. Hơn một ngàn kết giới sư, có hơn phân nửa trong số họ là đã thấy hai chân run rẩy, một số khác thì dường như cũng không còn chống đỡ được bao lâu nữa rồi.

Chỉ bất hạnh là Tật Phong đã kiệt sức trước chúng. Nếu như nó có thể kiên trì thêm một lúc nữa, chỉ cần tấn công mạnh thêm hai lần nữa, vậy thì kết quả đã có thể thay đổi rồi.

Người chỉ huy hành động truy sát lần này lại là người quen cũ của Mộ Dung Thiên, Lam Nguyệt doanh soái, người đã nhiều lần bị thảm bại dưới tay Mộ Dung Thiên khi còn ở Đa Đa Lạp Đặc, Ai Nhĩ Duy Tư.

Rõ ràng lão đã biết trước muốn ngăn cản Tật Phong là một việc rất khó, do đó nên mới cho bày bố nghi trận, thả lỏng một hướng đi trong những trận mưa kỹ năng, để dẫn dụ Tật Phong chạy tới đây, mà nơi này vốn đã được bày sẵn Phong ma ảo trận để nghênh tiếp nó.

Nhìn thấy Tật Phong ngã lăn dưới đất, lúc này Ai Nhĩ Duy Tư mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng điều đó lại không khiến cho lão cảm thấy vui mừng vì đã thu được chiến thắng, bởi vì Lam Nguyệt đã phải xuất động quá nhiều cường giả như vậy thì mới có thể triệt hạ được đối phương. Quả thật đây là một việc không đáng mừng chút nào.

Sự chiến thắng này không phải là ở trên chiến trường, nên Ai Nhĩ Duy Tư cũng hơi có phần tiếc nuối. Thế rồi lão giơ tay lên cao và chặt mạnh xuống, đó chính là mệnh lệnh phát động đòn tấn công cuối cùng với Mộ Dung Thiên.

Đám kết giới sư không cần phải phát động Phong ma ảo trận nữa, bởi vì lúc này chúng không cần làm vậy. Hiện nay lực lượng của Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư đều đã bị quản chế, cả con sủng vật chuẩn S cấp từng là nỗi kinh hoàng của mọi người cũng đã chết đi rồi.

Mắt thấy hai người và một thú sắp sửa bị biến thành những đống thịt vụn ở dưới những trận mưa kỹ năng, đột nhiên từ dưới đất có hai cánh tay thò lên chụp lấy Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư, sau đó liền kéo họ biến mất vào lòng đất một cách thần kỳ.

Trận mưa kỹ năng đồng loạt rơi vào chỗ Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư đang ngồi lúc nãy, nhưng lại chẳng trúng mục tiêu, bởi vì nơi đó chỉ còn lại một cái hố sâu không người, khiến cho ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ kinh dị.

Thì ra Nhận Vụ cũng suy nghĩ giống Mộ Dung Thiên vậy, nàng vẫn âm thầm ẩn núp ở gần hắn. Sau khi Tật Phong biến thân và thành công mang Mộ Dung Thiên ra khỏi pháp trường, điều đó còn tốt hơn do nàng đích thân đưa hắn đi nữa, nhưng chỉ tiếc là cuối cùng vẫn gặp phải Phong ma ảo trận.

Sức phòng ngự của loại trận pháp này hầu như rất chặt chẽ, ngay cả ở dưới đất cũng được bày ra một tầng kết giới. Nhận Vụ đã thử nhiều lần, đến cuối cùng, sau khi đám kết giới sư kia bị đả thương khá nghiêm trọng, khiến cho lực lượng của chúng bị giảm nhiều, nhờ vậy mà trong lúc chỉ mành treo chuông, Nhận Vụ mới có thể thành công phá vỡ kết giới để đưa Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư cùng đi.

Nhưng khi nàng lẻn vào lòng đất thì cũng không dễ chịu chút nào, bởi vì vòng vây truy sát lần này rất lớn, trong lòng đất cũng có rất nhiều Thổ tộc thích khách ẩn thân chờ đợi thời cơ.

Sự lo lắng của Nhận Vụ không dư thừa chút nào, hầu như cùng với lúc nàng vừa chui vào lòng đất thì cũng liền ngửi thấy được sự nguy hiểm ngay.

Thổ hệ thích khách tác nghiệp ở trong lòng đất không giống như người ta hoạt động ở trên mặt đất, bởi vì họ không thể nhìn thấy bất luận cái gì ở trong lòng đất cả, mà họ chỉ có thể thông qua nguyên tố cùng nguồn gốc với linh lực của mình để dò đường, nhờ vậy nên họ mới có thể cảm nhận được người hoặc vật thể nào ở trong phạm vi "dò đường" của mình. Đương nhiên, khi đó thì họ chỉ thấy được một cái bóng tương đối mờ ảo chứ không thấy được rõ ràng như ở trên mặt đất. Quả thật phương pháp "dò đường" kiểu này rất giống với hồng ngoại tuyến vậy.

Nhờ có thể chất đặc biệt, nên linh giác của Nhận Vụ ở trong lòng đất cũng cao minh hơn những thích khách khác nhiều, do vậy mà nàng hoạt động ở trong lòng đất cũng tương đối dễ dàng hơn.

Lúc này nàng có "thấy" được một bóng người đang phá đất mà lao nhanh về phía mình. Trong lòng đất u ám, người nọ di chuyển rất nhanh và chỉ lưu lại một bóng linh lực tàn ảnh nhàn nhạt ở phía sau, rõ ràng y hoạt động ở trong lòng đất cũng chẳng khác nào cá đang bơi trong nước vậy, không hề có một điểm bị hạn chế nào cả.

Sự hoạt động của thích khách ở trong lòng đất luôn luôn bị giới hạn, vậy mà người kia lại không như vậy.

Ở trong giới thích khách vẫn tồn tại một loại kiến thức bất thành văn, phàm là ai có thể đạt tới tốc độ Ảnh cấp ở trong lòng đất, vậy thì người đó đã đạt tới bậc thánh cấp rồi vậy!

Nói một cách khác, người kia chính là thánh cấp cường giả!

Nhận Vụ cả kinh thất sắc, nàng không ngờ cái ải gây trở ngại đầu tiên đã là một nhân vật khó chơi rồi.

Đối với một thích khách cao cấp như vậy, một người chưa đạt tới trình độ thánh cấp như nàng cũng rất khó đối phó nổi. Nếu như muốn bỏ chạy, vậy thì với thể chất đặc biệt của mình, Nhận Vụ vốn cũng có thể đạt tới tốc độ của Ảnh cấp ở trong lòng đất, thế nhưng nếu muốn đưa hai người khác cùng đi với mình thì tám, chín phần mười là sẽ bị đối phương đuổi kịp.

Sau khi tạm thời biến Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư thành thạch (đá), khiến cho khí tức của họ hoàn toàn bị phong bế, Nhận Vụ một mình tiến ra nghênh đón đối phương.

Biện pháp duy nhất hiện nay là dẫn dụ đối phương đi nơi khác, sau khi cắt đuôi đối phương rồi thì mới trở lại mang hai người Mộ Dung Thiên đi sau.

Khi còn cách đối phương chừng hơn hai mươi thước, Nhận Vụ đột ngột thay đổi phương hướng.

- Khặc khặc....

Đối phương phát ra tràng cười quái dị, sau đó không thèm đuổi theo Nhận Vụ, mà vẫn tiếp tục lao về phía Mộ Dung Thiên.

Khuôn mặt ngọc của Nhận Vụ chợt biến sắc, đối phương còn cao minh hơn sự tưởng tượng của nàng nhiều lắm, căn bản là y không thèm để ý đến nàng, mà dường như đã phát hiện ra nơi ẩn giấu hai người Mộ Dung Thiên rồi vậy.

Trong lúc gấp gáp, Nhận Vụ cũng vội đề thăng tốc độ mà đuổi theo đối phương, thanh chủy thủ ở trong tay nàng đã vận sẵn Mộc, Thạch nhị khí cùng với Long kình mà đâm vào lưng đối phương.

Đây chính là phương pháp "vây Ngụy cứu Triệu", nếu như đối phương vẫn tiếp tục hạ thủ với Mộ Dung Thiên thì y cũng phải trả ra một giá đắt.

Thế nhưng đối phương vẫn không hề để ý tới sự uy hiếp ở sau lưng, mà chủy thủ của y vẫn đâm về phía hai người Mộ Dung Thiên.

Nhận Vụ cực kỳ khẩn trương, nhưng cũng không thể làm gì hơn được, vì nếu đối phương thật sự không tiếc gì cả, vậy thì nàng cũng không thể cứu được Mộ Dung Thiên rồi.

Hận! Dù rất hận, nhưng Nhận Vụ vẫn tiếp tục đâm về phía đối phương. Dù Mộ Dung Thiên có thật sự gặp phải bất hạnh, vậy chí ít người này cũng sẽ không được may mắn.

- Tiểu thư, ngươi bị lừa rồi, khặc khặc....

Vừa cười, thích khách vừa thu chủy thủ lại, đồng thời nắm lấy hai người Mộ Dung Thiên mà ném vào khoảng không chưa kịp khép lại ở phía sau y.

- Úi chà!

Đối với sự việc xảy ra bất ngờ này, hiển nhiên Nhận Vụ không kịp phản ứng chút nào.

Thánh cấp cường giả là những người được người ta tôn kính nhất, kể cả địch nhân, bởi vì ngoài việc lực lượng của họ khuất phục được người khác ra, mà họ còn có lòng dạ rộng rãi và hành sự rất quang minh nữa. Chí ít thì trong lúc chiến đấu là như vậy. Cũng giống như quốc sư của Cuồng Sa thành vậy, trong lúc giao đấu, Bái Yết La tuyệt đối không sử dụng tới thủ đoạn, và đó chính là một trong những nguyên nhân khiến cho lão được người ta tôn trọng.

Nhưng vị thánh cấp cường giả ở trước mặt đây lại sử dụng thủ đoạn quá ti tiện. Với thực lực của một thánh cấp cường giả như y, vậy mà vẫn dùng tới hai người không còn sức chống cự để làm mộc chắn cho mình.

Trong lúc cấp bách, Nhận Vụ chỉ đành thu hồi linh lực, bằng không sẽ đâm trúng hai người Mộ Dung Thiên ngay, mà khi làm vậy thì hậu quả của nó lại rất nghiêm trọng, lúc này trong ngực của Nhận Vụ chỉ cảm thấy rất khó chịu, chỉ trực thổ huyết mà thôi.

Sau khi Nhận Vụ vừa tiếp được thân hình của Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư thì lại nghe thanh âm của đối phương vang lên:

- Tiểu thư tốt bụng nhưng ngu ngốc, đi chết đi!

Thế rồi một thanh chủy thủ lạnh buốt đâm xuyên qua thân thể mềm mại của Nhận Vụ, nó vốn không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào.

Nhưng đến khi mũi chủy thủ đâm vào gần vị trí trái tim của Nhận Vụ thì bị ngừng lại, bởi vì lúc này đang có một cổ kình khí rất bá đạo xông ra và phản kích lại địch nhân.

- Bảo mạng hộ thể đấu khí, Long kình?

Hiển nhiên đối phương khá là bất ngờ nên không kịp trở tay, bàn tay đang cầm chủy thủ của y bị Long kình phản kích đến nỗi tê dại, nhưng Nhận Vụ thì bị thảm hại hơn. Nàng bị đối phương chấn bay đi thật xa, đồng thời còn kéo theo hai người Mộ Dung Thiên bay thẳng lên hơn mười thước và quay trở lại mặt đất.

Tuyệt chiêu “Sơn băng địa liệt” của y không giống như của những cường giả đồng nghiệp khác, chiêu này của y là một kích tất sát. Trong khi quyết đấu, cường giả càng mạnh thì thời gian giao đấu càng ngắn gọn, sự định đoạt của thắng bại chỉ ở trong gang tấc.

- Hừ, có lời cho Ai Nhĩ Duy Tư ngươi rồi, nhưng trò chơi này cũng rất thống khoái, khặc khặc....

Địa phương mà đám người Mộ Dung Thiên vừa rơi trở lại thì vừa khéo lại đúng là bên trong Phong ma ảo trận lúc trước. Những người bao vây xung quanh trận vẫn đang còn ngơ ngác sững sờ, nhưng thời gian chưa tới mười giây thì mục tiêu vừa biến mất dưới lòng đất đã trồi lên lại, và còn mang thêm một người nữa. Điều đó lại khiến cho mọi người kinh hãi gần như nhảy dựng lên.

Toàn bộ khuôn mặt của Mê chi nữ thích khách không còn chút máu và đã hôn mê bất tỉnh. Một kích của thánh cấp cường giả quả thật không phải chuyện đùa, hơn nữa đối phương còn giở trò ám toán âm hiểm nữa.

Vào trước lúc hôn mê, Nhận Vụ chỉ có thể cởi bỏ cấm chế thạch hóa cho Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư, mặc dù nàng biết có làm vậy thì ba người cũng khó tránh khỏi cái chết.

Với tình huống hiện tại, nếu có nói là bốn bề thọ địch thì cũng không sai chút nào, tuy rằng chỉ còn cách tường thành không đầy mấy trăm thước, một khoảng cách rất nhỏ bé đối với các cao thủ, nhưng nó lại khiến cho đám người của Mộ Dung Thiên chết đi sống lại bao nhiêu lần mà vẫn không tiến thêm được một bước nào.

Trong nháy mắt, một trận mưa linh lực kỹ năng lại ập tới.

Nhưng dường như Mộ Dung Thiên không nhận ra rằng cái chết đang ập đến, lúc này hắn chỉ cúi gầm đầu, ánh mắt chưa hề rời khỏi cơ thể của Tật Phong. Hắn hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện, hy vọng con chó nhỏ này sẽ sống lại và chạy nhảy tung tăng ở xung quanh hắn, ăn khiếu hóa lộc do hắn làm, cùng nhau ngâm mình trong hồ nước nóng để vui đùa, và cùng nhau.....

Thế nhưng thi thể của Tật Phong vẫn lạnh buốt, điều đó khiến cho trái tim của Mộ Dung Thiên cũng lạnh buốt theo, nó đã nói cho hắn biết một sự thật - Tật Phong đã chết, thật sự đã chết!

Hắn và Tật Phong đã từ Địa cầu, và cùng nhau đến cái thế giới lạ lẫm này.

Vì cùng là những sinh vật không thuộc về thế giới này, chỉ có Mộ Dung Thiên là hiểu được sự cô độc của Tật Phong, cũng giống như chỉ có Tật Phong mới hiểu được sự cô độc của hắn. Một người một thú sống dựa vào nhau, nhờ vậy mới có thể chịu đựng được sự dày vò của nỗi thống khổ vô danh kia.

Nhưng giờ đây, Tật Phong đã vĩnh viễn ra đi. Điều đó có nghĩa là từ nay về sau, Mộ Dung Thiên sẽ không thể tâm sự hết nỗi lòng với con chó nhỏ khả ái này, sẽ không có nó bầu bạn với mình mỗi khi ngắm trăng nhớ nhà nữa!

Trận mưa linh lực kỹ năng kia đương nhiên sẽ không thương hại cho sự thống khổ của Mộ Dung Thiên, chúng vẫn vô tình phủ xuống người hắn.

Nhưng đến khi chúng còn cách cơ thể Mộ Dung Thiên chừng hai thước thì tất cả đều biến mất, không phải bị chấn ngược lại, mà là hoàn toàn biến mất hết.

Thì ra lúc này đã có một lớp lưới màu đen bao phủ bên ngoài thân thể của đám người Mộ Dung Thiên!

Kết giới! Một lớp kết giới màu đen tuyền!

Hầu như tất cả mọi người đều kinh hãi, nhất là các kết giới sư, ngay cả những người chuyên nghiệp như họ mà cũng chưa từng gặp qua kết giới màu đen bao giờ.

Kình tâm giới chỉ ở trên tay Mộ Dung Thiên chợt lập lòe lóe sáng, sau đó thì nó điên cuồng phóng ra những tia quang mang màu đen. Chiếc Kình tâm giới chỉ trước kia vốn chỉ mang màu xanh đậm, nhưng sau một thời gian dài chịu sự ảnh hưởng của Minh lực, rốt cuộc giờ đây nó đã chuyển sang màu đen tuyền.

Cơn mưa lớn vốn đang trút nước bình thường xuống đất, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà nước mưa đã chuyển thành màu đen, hơn nữa lại còn có chất dính sền sệt như keo nữa.

- Chết! Chết! Chết!

Mộ Dung Thiên ngửa mặt lên trời và cất lên tiếng rú lồng lộng, cùng lúc đó, thanh "Phệ hồn" đang cắm trước ngực hắn cũng từ từ rời khỏi cơ thể, sau đó lại phóng to thành một thanh liêm đao dài tới năm thước, thì ra nó đã nghe được tiếng triệu hoán - là tiếng triệu hoán của tử thần!

Mộ Dung Thiên đưa tay nắm lấy "Phệ hồn", rồi từ từ ngẩng đầu lên. Lúc này mọi người liền nhìn thấy được một cảnh tượng rất đáng sợ.

Đôi mắt của Mộ Dung Thiên lúc này trông còn đáng sợ hơn Huyết đồng của Tật Phong nữa, lúc này nó hoàn toàn đen thùi, không có lấy một điểm trắng của tròng trắng nào cả.

- Mau, lập tức khởi động Phong ma ảo trận!

Biến cố đột xuất khiến cho Ai Nhĩ Duy Tư cực kỳ sợ hãi. Mặc dù không hiểu nguyên do thế nào, nhưng lúc này phải diệt trừ tên ác ma kia mới là thượng sách.

Các kết giới sư và ảo thuật sư vội vàng cuống quýt làm theo, nhưng chúng lại phát hiện rằng hư huyễn không gian không hề xuất hiện.

Mà điều càng đáng sợ hơn là chính bọn chúng lại thấy trời đất xung quanh mình đều đã biến đi đâu mất, mà thay vào đó lại là một không gian khác.

Một không gian kinh khủng như địa ngục hiện ra trước mắt, xung quanh chúng đều là huyết trì, khô cốt, tử nhân, còn bên tai thì nghe được những tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng, khắp nơi đều tràn ngập mùi vị của tử vong, còn trong không khí thì toàn mùi tanh hôi, thật khiến người ta chỉ muốn nôn mửa mà thôi.

Càng đáng sợ hơn là khắp nơi có vô số tang thi [1] mà người ta không thể nào dùng ngôn ngữ để diễn tả sự ghê tởm đến tận xương tủy của chúng, thân thể chúng đã hư thối quá nửa, thịt xương trắng bệch như phù thủng, giống như là ngâm nước lâu ngày mà chết vậy. Gân xanh, huyết quản, xương trắng, vv....tất cả đều quấn bện vào nhau, thậm chí còn thấy được cả rất nhiều giòi bọ lúc nhúc chui ra chui vào nữa.

Đám tang thi đang gặm thịt người chết vừa nhìn thấy đám kết giới sư và ảo thuật sư thì liền cảm thấy rất hứng thú, vì thịt người sống bao giờ cũng thơm ngon hơn thịt người chết, vì vậy mà bọn chúng liền kéo lê thân thể đã thối rữa hơn phân nửa của mình mà tiến về phía đám người mới xuất hiện kia.

Đám kết giới sư và ảo thuật sư hiển nhiên là sợ đến nỗi bị trời trồng, trong lúc bất tri bất giác liền sử dụng tới kỹ năng của mình, nhưng bọn họ lại kinh hãi phát hiện ra, thì ra mình lúc này không thể cử động được.

Khoảng thời gian khi người ta tiến gần tới cái chết còn đáng sợ hơn cả bản thân của sự chết chóc nữa.

Đám kết giới sư mở mắt trừng trừng nhìn bọn tang thi chậm rãi tiến đến gần, bọn họ kinh sợ đến mức gần như sụp đổ hoàn toàn.

Cuối cùng, một con tang thi cũng đến trước mặt một gã kết giới sư gần nhất, nó há miệng nhìn xuống con mồi đang cực kỳ sợ hãi, đồng thời mỉm cười hài lòng và để lộ ra hàm răng trắng dã, sau đó liền há chiếc miệng đã bị thối rữa khá nhiều rồi từ từ áp tới....

- Aaaaaaaaaaaaaaaa!

Gã kết giới sư rú lên kinh hoàng, bởi vì một miếng thịt lớn ở trên mặt gã đã bị con tang thi kia cắn mất, nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, những con tang thi khác cũng xông đến, hoặc là cắn đứt ngón tay của gã, hoặc là móc lấy con ngươi của gã, hoặc là móc ruột của gã, rồi chúng nuốt hết từng thứ, từng thứ một.

Những người khác thấy vậy thì tim gan đều cứng đờ, nhưng chẳng bao lâu sau thì họ cũng gặp phải hoàn cảnh giống như đồng bọn của mình vậy. Đây chính là trường cảnh đại đồ sát của Tu La địa ngục.

Phạch! Phạch!

Trường cảnh chợt quay về với hiện thực, những người ở xung quanh trợn mắt há miệng mà nhìn đám kết giới sư và ảo thuật sư đồng loạt ngã xuống, hai mắt của người nào người nấy đều trợn thật lớn, phảng phất như vừa trông thấy điều gì đó rất kinh khủng vậy.

Khuôn mặt của chúng đều biến thành xanh lè, đó là bệnh trạng của việc lá gan bị vỡ nát mà chết.

Lúc này thánh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á vừa vặn chạy đến nơi. Lão nhìn thấy nước mưa đen đặc, còn đôi mắt của Mộ Dung Thiên thì đen kịt và không còn một tí tròng trắng nào, và lại còn có tử trạng không minh bạch của đám kết giới sư và ảo thuật sư, thế là lão kinh hãi hít vào một hơi lãnh khí, đồng thời hô lớn:

- Tu La đấu khí! Tu La ảo cảnh!

Dị Giới Dược Sư - Chương #364