Chương 346: Cải Biến (Thay Đổi)


- Kỵ sĩ cánh phải xông vào, tận lực mà giết hết toán quân kết giới sư của địch nhân, dù phải bỏ ra một cái giá nhỏ cũng không sao. Các lực sĩ ở tiền phương thì chọi thẳng với chúng, các cung tiễn thủ ở hậu phương cũng không cần mạo hiểm, chỉ cần đứng từ xa mà tạo cho chúng áp lực là đủ. Không lâu sau bọn chúng sẽ không chịu nổi, đến khi kẻ địch mệt mỏi bỏ chạy, vậy thích khách đoàn của chúng ta vốn đã ẩn thân sẵn ở đó sẽ có công dụng rồi. Sau khi một kích giết chết binh đoàn ma pháp sư của chúng, vậy thì đội ngũ của chúng sẽ không còn bao nhiêu chức nghiệp là có thể chống đỡ đuợc sự tấn công của ma pháp nữa. Đến chừng đó, binh đoàn ma pháp sư và phù chú sư của chúng ta sẽ ào ạt tấn công chúng một trận cho thật lả lướt. Tên Tạp Đa Tư ngu ngốc, đội ngũ ma vật (ma pháp và vật lý) công phòng không cân xứng kia của hắn sẽ bị tan rã ngay, ha ha ha.....

Các tướng sĩ của Mễ Kỳ Tư nhìn thấy khóe miệng của thành thủ đại nhân lộ ra nụ cười âm hiểm theo tập quán thì liền biết ngay thắng lợi đã nằm trong tay phe mình. Tuy nhiên, nụ cười đó cũng khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi luôn, bất giác trong lòng nảy ra cảm giác cực kỳ kính nể.

Từ sau lần ban ra quyết sách sai lầm ở vào ba tháng trước, bọn họ dường như cảm thấy được thành thủ đại nhân đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng biểu hiện bề ngoài thì cũng không khác gì trước kia, cũng sự hiền hòa đó, sự khôi hài đó, vv....tất cả đều chẳng thấy có gì khác truớc.

Nhưng trên thực tế, có vài điểm quả thật đã thay đổi.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngoài chiến thuật như thiên mã hành không giống như trước kia ra, thành thủ đại nhân còn có thêm những tác phong khác, như là: xảo quyệt, tàn nhẫn, độc ác, vô tình, và dâm đãng!

Tỷ như trong một trận đánh bao vây địch nhân vào hơn mười ngày trước, hắn đã cho một đội thư quỷ phái ra rất nhiều thủy sủng Lam Mãnh, một loại trùng có thể tích nhỏ bé và tốc độ cực nhanh nhưng lại không có sức chiến đấu cao, bay vào giết chết các dược sư của đối phương ngay trong giữa sự bảo vệ của các Dã Man nhân chiến sĩ.

Sức phòng ngự của Dã Man nhân rất cường đại, điều đó không có gì để nghi ngờ cả. Một khi bọn họ đã tạo thành một vòng phòng ngự ở bên ngoài thì dù cho có là thích khách thì cũng khó mà lẻn vào trong. Nhưng đối với những con Lam Mãnh có thể tích nhỏ bằng châu chấu, không nơi nào là không chui vào được, thì bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đồng đội bị tiêu diệt mà thôi.

Đại quân phe địch bị mất đi sự hậu thuẫn của dược sư, khiến cho một quyết sách sai lầm làm cho chúng phải ân hận suốt đời. Nguyên bản là viện quân của chúng sẽ có thể đến kịp để bổ sung vào số lượng đã tử vong, nhưng không ngờ toàn quân lại bị diệt.

Lúc bấy giờ, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ để làm sao tiến hành công phòng, nhưng chỉ có thành thủ đại nhân mới nghĩ ra được phương thức hạ lưu độc ác như vậy để quét sạch địch nhân, và làm cho mức thương vong của quân mình giảm xuống đến mức thấp nhất.

Nghe đồn thống soái của địch không phải chết ở dưới tay binh sĩ Tát La, mà là vì tức đến nỗi thổ huyết mà chết.

Tuy lời đồn có phần hơi phóng đại, nhưng thủ đoạn của thành thủ đại nhân ngoan độc cỡ nào thì qua đó cũng có thể thấy được.

Lại thêm việc hắn đã dùng một số lượng máu rất lớn để làm vật dẫn, đem rải ra khắp vùng phụ cận của Ân Cách hải vực của thành Tát Đạt chừng trăm dặm để dẫn dụ rất nhiều hải ma hung mãnh và đặc biệt nhạy cảm với máu là Cự Tình Bạo Huyết sa. Hắn đã dụ chúng tiến vào trận địa của địch quân, biến cuộc chiến giữa hai phe Nam Bắc của nhân loại thành cuộc chiến của liên quân Đông Nam và ma thú. Việc lợi dụng kẻ địch truyền kiếp của nhân loại để làm công cụ tấn công một phe nhân loại khác, quả thật là một hành vi táng tận thiên lương ở trong quan niệm thâm căn cố đế của mọi người trên đại lục. Đúng là một hành vi diệt tuyệt nhân tính. Hơn nữa, khi quân Tát La đến thu thập tàn cuộc, họ phải bỏ ra không ít thời gian để tìm kiếm những con Cự Tình Bạo Huyết sa đã chui nhủi khắp nơi trong thành. Nhưng có một điểm không thể hoài nghi, đó là hành động dẫn dụ ma thú tấn công quân địch lần đó chính là phương pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất để giải quyết cho việc thiếu thốn binh lực cực độ của thành Tát Đạt.

Hai sự việc trên chỉ là hai trong rất nhiều chiến dịch mà thôi. Những loại sự việc như thế còn nhiều vô số nữa kia.

Trên thực tế thì trong trận chiến này, gã thống lĩnh Tạp Đa Tư của phe địch cũng không phải là hạng ngu ngốc, bởi vì gã đã có thể chỉ huy một đạo quân cuối cùng của liên quân Đông Nam thì hẳn là không phải hạng tầm thường rồi. Chỉ tiếc là gã đã đụng phải thành thủ đại nhân, một người có chiến đấu nhân phẩm hầu như là con số không, bởi vì chiêu số độc ác nào, thủ đoạn tồi tệ nào thì hắn cũng đều dùng tới, thật khiến người ta phải tức giận sôi trào.

Người này giống như là phần mộ của các danh tướng vậy, bất luận là tướng soái dũng mãnh hay cao minh nào cũng đều bị bộ óc biến thái và ma trảo của hắn tùy ý đùa giỡn, sống không bằng chết.

Điều khiến cho người ta thắc mắc nhất là, linh cảm về những chiến thuật dơ bẩn này của hắn sao lại cứ ùn ùn kéo đến, liên miên bất tuyệt?

Nhưng may mắn là tên vô sỉ cùng cực này lại đứng cùng phe với mình.

Nhìn Mộ Dung Thiên tựa như một ác ma đang đứng ở tiền phương. Thống lĩnh thích khách Bảo Bá nói với đoàn trưởng quyền thuật gia Thản Khắc:

- Thản Khắc, nếu như người là địch nhân của thành thủ đại nhân, ngươi sẽ thế nào?

Thản Khắc là một người tính nóng như lửa, không biết sợ trời, sợ đất là gì, nhưng vừa nghe hỏi vậy thì rùng mình một cái, rồi nói:

- Ê, đừng nói bậy. Thần ạ, khi đó cho ta chết phức đi còn thoải mái hơn nhiều.

Hào Tư phụ họa:

- Nói đúng đó, ta cũng thấy như vậy.

Mọi người cùng gật đầu tán thành. Chết cũng không có gì đáng sợ, nhưng mà chết với cái kiểu không minh bạch, hoặc tức uất mà chết thì thật là khó nhắm mắt. Nghe nói vị thống soái của liên quân Đông Nam cũng vì thổ huyết mà chết, đó chính là một điển hình.

Đương nhiên, những ai có trí tuệ và nhãn lực cao như đám người Đặc Lạp Đa đều có thể nhìn thấy được, ở đằng sau những chiến thuật vô sỉ hạ lưu của Mộ Dung Thiên đều có ẩn tàng sát lực siêu biến thái. Hắn luôn luôn có thể mang những nhược điểm của đối phương mà phóng đại thật lớn, biến chúng trở thành những nhược điểm trí mạng, đồng thời cũng trở thành những điều kiện cần có để cho hắn thực hành những chiến thuật đê tiện của mình.

Chính vì đặc điểm đó, nên có nhiều thứ mới nhìn vào tựa như chỉ là những thứ vô dụng, nhưng khi rơi vào tay hắn thì lại có thể trở thành lợi khí để quyết định chiến cuộc. Tỷ như những con Lam Mãnh kia vậy, sức chiến đấu của chúng yếu đến đáng thương, thật chẳng khác nào những loại sủng vật gia dụng vậy.

Mộ Dung Thiên nhìn liên quân Đông Nam đang bỏ chạy tan tác ở phía xa xa, trong lòng hắn chẳng hề có một điểm hưng phấn nào.

Ba tháng trước, hắn đã đánh mất đi một thứ rất quan trọng.

Thế gian này tựa như rất công bằng. Khi Mộ Dung Thiên bị mất đi một thứ quý giá, song song đó, hắn lại phát hiện năng lực bản thân mình được đề thăng đến bất ngờ, ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ nữa.

Trong ba tháng qua, quân Mễ Kỳ Tư đã trở thành kỳ binh đặc phái của Long vương, liên tục chiến đấu ở nhiều mặt trận khác nhau, gần như là chiếm cả phân nửa Tát La. Từ lúc mới bắt đầu còn ngây ngô, cho đến khi thành thục chín mùi, từ những trận đơn giản cho đến những trận phức tạp, ở trong mắt hắn, từng trận từng trận chỉ như những ván cờ, lại giống nấu ăn, tất cả đều đâu ra đấy. Lúc này Mộ Dung Thiên chỉ biết là mình đã tiến vào một cảnh giới mới, một không gian mà hắn chưa bao giờ đạt tới.

Cuộc chiến tranh tàn khốc này tựa hồ như đã biến thành một trò chơi. Trong lúc bất tri bất giác, bản thân hắn đã trở thành một nhân vật có thể dụng binh trong lúc nói cười, lật tay làm mưa, úp tay làm gió. Đó là một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, khó có thể dùng lời để tả hết được.

Từ lúc ban đầu, hắn vẫn thường sử dụng những tài liệu và binh pháp cứng nhắc của Địa cầu, nhưng bây giờ hắn chợt phát hiện ra mình đã có thể dứt bỏ bất cứ sự ước thúc cứng nhắc nào, muốn sao thì làm thế, mặc sức vận dụng đủ các loại thủ đoạn, nào là những diệu chiêu kỳ sách, cứ việc tiện tay mà đánh, giải quyết cho xong cuộc chiến tranh này.

Chẳng lẽ mình thật sự là một thống soái trời ban thiên phú?

Chẳng lẽ mình chính là kết quả sau khi trải qua ma luyện của gian khổ, là người chịu đựng được những thứ mà thường nhân không thể chịu đựng được?

Là bởi vì đã cắt đứt tình cảm? Hay vì mình là một người vô tình, có thể như một người máy không bị phép tắc quy cũ ràng buộc để phân tích hướng đi của chiến cuộc?

Hoặc giả cũng có thể là do tất cả những nguyên tố trên đều gộp lại?

Mộ Dung Thiên cũng không rõ nữa, nhưng vô luận thế nào, hiện nay hắn đã trở thành ánh rạng đông mang lại thắng lợi ở trong mắt tất cả mọi người dân của Tát La. "Thống soái Rạng Đông" đã trở thành biệt danh vang lừng tại Tát La và các hải quốc, thậm chí còn vang dội ở khắp cả toàn bộ đại lục nữa. Có thể nói, danh tiếng của hắn lúc này đã như mặt trời giữa trưa cũng không sai chút nào. Tại đế quốc, hắn được công nhận là đệ nhất nhân trong thế hệ thanh niên, danh tiếng còn vượt qua cả Tư Đế Văn Sâm, Mạch Khắc Tắc Nhĩ và các gia tộc cự hào nữa.

Nhưng ở trong mắt của liên quân Đông Nam, "thống soái Rạng Đông" lại trở thành một danh từ đầy chết chóc, đủ khiến kẻ khác vừa nghe tiếng thì đã sợ mất mật rồi. Không biết đã có bao nhiêu danh soái lừng danh một thời đã gặp phải những chiến thuật cực kỳ biến thái của hắn mà bị thảm bại nặng nề.

Có thể nói, Mộ Dung Thiên đã sáng tạo ra một kỳ tích, một kỳ tích bất bại. Ngoài trận tiên phong kỳ lạ ở Đa Đa Lạp Đặc ra, hắn chưa bị bại bao giờ. Mà hầu như tất cả mọi người đều cho rằng trận đánh đó còn có nội tình khác, bởi vì căn bản lúc đó hắn không hề có triệu chứng là muốn đánh nhau thật.

Kết thúc rồi!

Mộ Dung Thiên thở dài một hơi. Không phải đánh xong trận chiến ở Để Luật Đa này thì mọi việc sẽ đều kết thúc, mà là hòa bình sau cuộc nội chiến của nhân loại cũng sắp đến rồi.

Sau khi kết minh với Tây Bắc, đại quân của hắn đã có đủ sức để giúp cho các nước trung lập ổn định trận cước, mà liên quân Đông Nam cũng đã mất đi sức làm mưa làm gió. Bọn họ phải củng cố lại những khu vực đã chiếm được, đề phòng đối phương phản công. Chính vì vậy mà đại lục lại một lần nữa khôi phục lại cán cân quân bình rất vi diệu, tạo thành thế chân vạc vững chắc.

Trong ba cái chân đó, phe Đông Nam và phe Tây Bắc có lực lượng ngang nhau, nhưng còn các nước trung lập thì lại có lực lượng yếu hơn và cũng trở thành mấu chốt để phá vỡ thế cân bằng kia; do đó mà họ lại trở thành một lực lượng không thể bỏ qua.

Trước kia, phe Đông Nam đã phát động mấy trận chiến quan trọng nhưng đều bị tan rã cả. Trong đó, trận đại chiến ở Đa Đa Lạp Đặc là mấu chốt quan trọng nhất, nhưng cuộc chiến đó đã bị thất bại ngoài ý muốn, nó đã làm tắt sĩ khí vốn đang bốc cháy hừng hực không gì sánh bằng của họ, đồng thời cũng mất đi tiên cơ, để rốt cuộc toàn bộ kế hoạch đầu đuôi tách rời cả.

Mà người đã khiến cho kế hoạch của họ bị hỏng nặng chính là Mộ Dung Thiên, tất nhiên hắn cũng trở thành đối tượng mà phe Đông Nam hận thấu xương. Huống chi, từ sau cuộc chiến ở Đa Đa Lạp Đặc, hắn đã nhiều lần tạo nên đả kích trầm trọng cho liên quân Đông Nam, khiến cho ván cờ tất thắng cùng với ưu thế áp đảo của họ đều bị tan rã, bao nhiêu anh danh của các vị tướng soái vang lừng bốn phương cũng đều bị chôn vùi trong cuộc chiến này luôn.

Nếu không có thủ đoạn ngoan độc vốn đã trở thành tiêu chí của hắn, thì ít ra và lúc này phe Đông Nam vẫn còn chiếm cứ phân nửa Tát La lận.

oooOooo

- Thống soái Rạng Đông!

- Thống soái Rạng Đông!

- Thống soái Rạng Đông!

- Thống soái Rạng Đông!

- .........

Vừa trở về đến thành Để Luật Đa, Mộ Dung Thiên được bách tính chào đón bằng những tiếng hoan hô vang dội, chẳng khác nào sự chào đón của đế vương vậy. Nếu nói là hàng vạn người đổ xô ra để nghênh đón hắn thì cũng không quá đáng chút nào. Người người từ bốn phương tám hướng chạy ùa tới để cùng đón mừng các anh hùng chiến thắng trở về.

Hoa tươi, giấy màu, ma pháp đạo cụ dành cho việc chúc mừng, vv....tất cả đều tung bay đầy trời, khiến cho vẻ ngoài của toàn bộ Để Luật Đa giống như một tân nương vậy. Ngày hôm nay cũng long trọng không kém gì buổi lễ khai quốc cả, bởi vì mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa của cuộc thắng lợi lần này.

Bọn họ lại một lần nữa có được hòa bình, cho dù đây chỉ là sự hòa bình tạm thời mà thôi, nhưng ít ra thì cuối cùng họ cũng đã vượt qua giai đoạn gian nan, ngày nào cũng phải đến cầu nguyện ở giáo đường, lo lắng vì thành trì có thể bị công phá bất kỳ lúc nào.

Sau khi trải qua chiến tranh, họ mới cảm nhận được hòa bình chính là một loại hạnh phúc quý giá không gì sánh bằng.

Mà người quan trọng nhất đã ban tặng niềm hạnh phúc này cho họ chính là "thống soái Rạng Đông", một thanh niên mới quật khởi cực nhanh và làm áp đảo vô số hào kiệt của các hải quốc, một ngôi sao sáng mới nổi và đầy truyền kỳ của đế quốc.

Lẽ đương nhiên, yêu ai thì yêu cả đường đi, đội kỵ sĩ đi theo phía sau hắn cũng được đối đãi nồng hậu, ai nấy đều cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Tim của họ không ngừng đập thình thịch như trống trận, anh khí lẫm lẫm, nhưng chỉ nơm nớp lo sợ sẽ làm cho thủ lĩnh tôn kính của mình bị mất mặt mà thôi.

Cảm giác trở thành anh hùng quả thật không tệ chút nào.

Mộ Dung Thiên tươi cười hướng về đám mỹ nữ mà hôn gió một cái, khiến cho những tiếng la hét của họ lại càng chói tai hơn.

Chỉ có bản thân hắn mới biết được, nếu như không thông qua chiến tranh để trút bớt áp lực ở trong lòng, vậy thì hắn sẽ điên mất.

Nghi thức hoan nghênh anh hùng lần này kéo dài liên tục, mãi cho tới khi Mộ Dung Thiên trở về đến phủ đệ tạm thời của mình tại Để Luật Đa thì mới kết thúc. Bởi vì mọi người quá cuồng nhiệt, đến nỗi làm cho đoàn người bị chậm trễ hành trình rất nhiều.

Thông thường thì những người dân sẽ không gây trở ngại cước bộ của các anh hùng, nhưng vì họ vừa tìm lại được hòa bình một lần nữa nên ai nấy cũng đều cực kỳ cao hứng, dù sao thì ngày mai cũng không phải chiến đấu nữa, vậy thì họ sẽ không làm lỡ quân cơ của các dũng sĩ.

oooOooo

- Đan Ni Tư đại nhân, ngài về rồi!

Mới vừa bước vào nội viện, nàng Vu nữ xinh đẹp Đình Đình đã bước ra nghênh đón Mộ Dung Thiên.

Hiện tại, hầu như tất cả mọi người trên đại lục đều biết Mộ Dung Thiên chính là kẻ phản quốc của Lam Nguyệt, tất nhiên bao gồm cả người của Tát La trong đó nữa. Thế nhưng mọi người đều tự hiểu trong lòng và vẫn gọi hắn là Đan Ni Tư như trước.

Nhìn thấy Đình Đình, Mộ Dung Thiên cũng không thấy bất ngờ, bởi vì thời gian gần đây một mình hắn đã đủ sức quán xuyến mọi chuyện ở trên chiến trường, hơn nữa lại có một đám thủ hạ đắc lực giúp sức, nên hắn không cần Đình Đình giúp đỡ nữa. Vì vậy mà nàng lại có thêm thời gian để lo công việc thư ký cho hắn, tiếp quản hầu như tất cả những sự việc quan trọng liên quan tới nội vụ.

Thông thường vào giờ này, nàng đã chọn ra được một số khách nhân và đề nghị hắn nên đi gặp ai và không nên gặp những ai.

- Mỹ nữ, có chuyện gì?

Vừa nói, hắn vừa đưa tay nhéo một cái lên bờ mông tròn trịa của nàng. Trong mấy tháng gần đây, ngoài việc phát tiết áp lực ở trên chiến trường ra, bình thường thì hắn cũng chỉ phát tiết lên người Đình Đình mà thôi, huống chi nàng Vu nữ xinh đẹp này càng nhìn càng thấy đặc biệt yêu mỵ mà.

Đình Đình không nói gì, chỉ nguýt hắn một cái, nhưng thần tình nửa vui nửa giận này lại càng khiến người ta mê mẩn hơn. Thế rồi nàng lại lên tiếng:

- Ngài nha, đàng hoàng tí đi!

- OK!

Mộ Dung Thiên vừa trả lời, vừa thu tay lại, nhưng đang sẵn trớn liền đưa tay lên vuốt ve đôi ngọc thố của mỹ nhân vài cái.

Đình Đình tự biết nếu muốn người này trở nên nghiêm túc thì rất khó khăn, vì vậy nên chỉ đành mặc kệ cho hắn "chấm mút" tí đỉnh, rồi nàng lại nói tiếp:

- Đan Ni Tư đại nhân, bảy ngày nữa, Thủ đô anh hùng là thành Đặc Nhĩ Ty sẽ tổ chức Quần Anh hội. Ta nghĩ ngài phải tham gia rồi đấy!

Mộ Dung Thiên khẽ cau mày hỏi lại:

- Quần Anh hội?

Đình Đình gật đầu:

- Đúng vậy, đó là một buổi thịnh hội được đặc biệt tổ chức để khen thưởng các tướng lĩnh có nhiều công lao trong chiến tranh, nhất là những tướng lĩnh trẻ tuổi. Phàm những người được mời đều sẽ được đề bạt, trao tặng huy chương, và thậm chí còn được hưởng rất nhiều vinh dự khiến cho thường nhân cả đời mơ tưởng mà cũng không được đấy!

Mộ Dung Thiên chợt hiểu ra, buổi thịnh hội khen thuởng này cũng không khác ở Địa cầu là mấy. Người thống trị sẽ mượn dịp này để an ủi tinh thần và thể xác đã mỏi mệt của những chiến binh, đồng thời qua đó mà làm lung lạc nhân tâm, và khai thác tâm huyết của các bậc anh tài.

Mộ Dung Thiên không hề có hứng thú với một hoạt động buồn tẻ này, hắn nhún nhún vai nói:

- Hãy giúp ta từ chối đi. Nếu phải đến mấy chỗ nhàm chán đó thì chi bằng cứ ở nhà khai diễn vài màn SSMM còn hơn.

Sau khi trải qua một thời gian dài được Mộ Dung Thiên "huấn luyện", giờ đây đương nhiên Đình Đình hiểu rất rõ cái gì là "SSMM". Nghĩ tới cảnh tượng kích thích tột cùng và khiến người ta phải nóng ran cả người đó, Đình Đình chợt thẹn đỏ mặt, nhưng nàng vẫn kiên quyết:

- Không được, Đan Ni Tư đại nhân, ngài đừng quên mục tiêu cuối cùng của chúng ta, chỉ khi nào bò lên địa vị càng cao thì chúng ta mới có khả năng thực hiện được.

Nhằm thuyết phục Mộ Dung Thiên tham gia, có thể nói là Đình Đình đã hết lòng khuyên nhủ rồi. Trên thực tế, hắn cũng biết là buổi thịnh hội này có tầm quan trọng rất lớn, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, hắn đột nhiên đã mất đi lòng tranh quyền đoạt thế mãnh liệt như lúc trước rồi, thậm chí còn có chút phản cảm với nó nữa.

Dù cho mình có được quyền lợi to lớn đến dường nào thì cũng không thể tìm lại những gì đã mất được.

Thấy Mộ Dung Thiên vẫn còn do dự, Đình Đình bỗng nhiên cúi thấp đầu rồi nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, kỳ thật, ta có thể cùng đi với ngài, đến lúc đó thì ngài có thể tùy tiện chơi đùa "trò" đó.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tinh thần đại chấn. Tuy hắn đã dốc lòng "huấn luyện" cho Đình Đình, bỏ ra hết tâm cơ, nhưng nàng Vu nữ này vẫn nhất mực chống đối với mấy món đồ chơi SE biến thái siêu không gian kia. Khó khăn lắm mới có dịp nàng tự chủ động như thế.

Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng, rồi nói:

- À, ừ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta nghĩ nàng nói không sai. Vì sớm hoàn thành mục tiêu vĩ đại của chúng ta, chuyến này ta đành phải tham gia thôi, ha ha ha....

Đình Đình nhìn khuôn mặt hèn mọn đang cười đầy dâm đãng của hắn mà không nói gì. Xem ra những lời trước đó của nàng đều lãng phí hết. Nếu muốn thuyết phục một tên chỉ thích dùng hạ thể để suy nghĩ thế này, vậy chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất để thuyết phục thì mới có công hiệu mà thôi.

Dị Giới Dược Sư - Chương #346