Chương 292: Thủ Hậu


- Lỗ Sắt thành chủ Khắc Lý An, đại diện cho toàn thể quan viên và dân chúng của bổn thành, xin hoan nghênh Đan Ni Tư đại nhân quang lâm đến đây để hướng dẫn mọi người làm việc.

Từ lúc Mộ Dung Thiên còn cách Lỗ Sắt thành chừng hơn mười dặm thì đã được các quan viên trong thành, bao gồm cả thành chủ ra tận đây nghênh đón. Đây chính là sự đãi ngộ giành cho người thật sự nắm đại quyền trong tay, so với chức giám sát sứ chỉ có tiếng mà không có miếng của trước kia thì khác xa nhiều lắm.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ của Tư Tháp Tây Á, ngày hôm sau Mộ Dung Thiên lập tức lên đường ngay, ngựa không hề dừng vó, chạy thẳng một mạch tới Lỗ Sắt. Thời gian còn lại để chuẩn bị cho công việc phòng ngự không nhiều, nhật trình biểu chật kín cả, vì vậy nên hắn muốn giải quyết cho xong việc này càng sớm càng tốt, để sau đó còn trở lại làm việc chính nữa. Đương nhiên, hắn phải lấy cớ là "hướng dẫn công việc" mà đến, chứ không thể công nhiên chỉ đích danh tên Đái Nhĩ Cát mà "dạy dỗ" được.

Là thành thủ của một thành thị cấp một cũng không khác mấy so với chức vị thành chủ của một thành thị cấp hai. Chẳng qua chức vị thành chủ chấp chưởng nhiều công việc, từ bổ nhiệm nhân sự đến phát triển kinh tế, ký kết liên minh, tân chỉnh quyết sách, vv.....việc lớn việc nhỏ gì cũng đều qua tay hết. Còn với thành thủ thì công việc cũng nhiều, nhưng chủ yếu là ở trên phương diện võ lực, tương đối tập trung vào một việc hơn.

Sau khi thành thủ khách khí chào hỏi dăm ba câu, chiếu theo cấp bậc thì ngừơi kế tiếp đương nhiên là thành thủ, và cũng chính là mục tiêu của chuyến đi lần này của Mộ Dung Thiên - Đái Nhĩ Cát.

- Thành thủ của Lỗ Sắt thành là Đái Nhĩ Cát xin ra mắt Đan Ni Tư đại nhân.

Mộ Dung Thiên theo tiếng mà chuyển ánh mắt từ trên người Khắc Lý An sang Đái Nhĩ Cát, kẻ này có tướng mạo không khác gì lời miêu tả ở trong mớ tư liệu mà Mộ Dung Thiên đã đọc được, gã là một tên Tinh Linh mặt trắng môi hồng, chức nghiệp là ma pháp sư. Đái Nhĩ Cát có huyết thống ưu tú, chức nghiệp cao quý, và địa vị hiển hách, thảo nào mà không tạo thành tính cách ngang ngược cơ chứ. Ở trong quân đội của Tát La, tuy không cùng ở một thành thị, nhưng theo đạo lý thì gã phải xưng là hạ chức chứ không thể tùy tiện dùng thân phận thành thủ của Lỗ Sắt thành mà xưng hộ như vậy. Chỉ cần xem qua cung cách chào hỏi của gã thì cũng biết được gã vốn cũng chẳng coi trọng Mộ Dung Thiên chút nào.

Khắc Lý An sớm đã biết cá tính của Đái Nhĩ Cát, với người của Mễ Kỳ Tư thành, ngoài Tư Tháp Tây Á và mấy chiến chức giả kiêm hội trưởng các đại công hội ra, gã không hề để ai trong mắt cả, chứ đừng nói gì tới một thượng cấp là thành chủ như y. Do đó, y vội nháy mắt với các quan viên ở phía sau, ra hiệu cho họ cùng tiến lên bái kiến Mộ Dung Thiên để chuyển dời sự chú ý của hắn sang chỗ khác, tránh cho hắn bất mãn. Việc Mộ Dung Thiên vừa đến nhậm chức tại Mễ Kỳ Tư thành đã một mình đả bại tam đại cao thủ trong quân đội đã lan truyền đến Lỗ Sắt từ lâu, tất cả mọi người đều biết vị đại nhân mới nhậm chức này không phải là một kẻ yếu dễ bị ăn hiếp, mới nhậm chức ba ngày đã đánh bại cường giả trong quân để lập uy, hiển nhiên hắn cũng là một cường giả, vì vậy nên Khắc Lý An không muốn sẽ xảy ra chuyện xung đột gì.

Cũng may là Mộ Dung Thiên tựa hồ như không ngại chút nào, hắn chỉ cười ha hả đáp lễ tất cả mọi người, nên trong lòng Khắc Lý An cũng yên tâm đôi chút. Y hạ quyết tâm nếu không phải là trường hợp quan trọng thì nhất định sẽ cố gắng giảm thiểu cơ hội gặp mặt giữa Đái Nhĩ Cát và Mộ Dung Thiên.

Đồng hành cùng với Mộ Dung Thiên còn có năm người nữa, theo cách phục sức của họ mà đoán thì những người này đều là thị vệ. Những người có thể theo bên cạnh Mộ Dung Thiên hẳn không phải là hạng tầm thường, người ta không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, do đó mà chúng quan viên cũng phải theo lễ tiết mà chào hỏi xã giao với họ, còn Đái Nhĩ Cát thì lúc này lại càng ngạo mạn hơn.

Trên thực tế, năm người này là năm trong số mười lăm cao thủ do Mạch Khắc Tắc Nhĩ phái theo hộ vệ Mộ Dung Thiên. Người dẫn đầu là một vị lão giả râu tóc hoa râm. Trước kia, ông ta chỉ là một hạ nhân quét rác ở Long tộc, nhưng điều khiến cho Mộ Dung Thiên được sáng mắt đó là vị "hạ nhân" này vào hơn mười năm trước, ông ta đã từng danh trấn một thời, là một Thủy hệ chi phối giả có thực lực kinh người - Khẳng Đức Lao Tư Đinh Tắc Nhĩ. Thực lực của chi phối giả hiển nhiên là không thể nào thấp kém được. Mộ Dung Thiên đã từng giao đấu với hai người (chi phối giả), và ai nấy cũng đều là nhân vật biến thái cả.

Có rất nhiều cao thủ của Long tộc có cá tính rất đặc biệt, khi họ còn ở tuổi tráng niên thì đều là những nhân vật tài hoa, không hề che giấu danh tiếng, nhưng một khi họ đã bước chân vào thời kỳ lão niên thì tựa như đã khám phá hồng trần, hiểu rõ sự biến đổi của thế tục, nên đại triệt đại ngộ như những vị cao tăng đắc đạo vậy. Khi đó, ai nấy cũng đều vui lòng thu liễm tài hoa và tiếng tăm của mình để rồi biến thành thường nhân, họ cho rằng làm vậy rất có ích cho sự tu hành của mình. Chính vì vậy mà cứ cách một đoạn thời gian thì Long tộc lại có một số lượng lớn cao thủ mai danh ẩn tích, không phải là vì họ tuổi già sức yếu, mà là vì tập quán của Long tộc cho phép họ làm như thế.

Ngoài Khẳng Đức Lao Tư Đinh ra, bốn người còn lại đều mang những chức nghiệp thiện nghệ về tấn công, họ lần lượt là chiến sĩ, thích khách, liệp nhân, và cung tiễn thủ. Tuy rằng nhân số không đông, nhưng mỗi một người ở đây đều là tinh anh trong số tinh anh, điều đó không có gì khả nghi cả. Bởi vì lần "dạy dỗ" này khó hơn lần trước nhiều, nên Mộ Dung Thiên mới phải dùng đến số cao thủ do Long vương an bài đến hỗ trợ mình, nhằm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Bởi vì Mộ Dung Thiên là khách quý, nên theo phép tắc, hầu như tất cả quan viên trong thành đều phải đến đông đủ để đón tiếp hắn mới phải, nhưng Mộ Dung Thiên lại phát hiện ra là chỉ thiếu mỗi một mình Tân Địch Á. Thân là giám sát sứ, theo lý thì nàng không thể vắng mặt trong những trường hợp này mới đúng. Từ sau khi quay về Tát La cho tới nay, đầu tiên là tên sắc lang mãi lo đoàn tụ với đám người Lộ Thiến, sau đó lại bận công vụ và phải giải quyết các mối làm ăn, nên hắn đã quên mất việc tìm hiểu tin tức về nàng Băng Sơn mỹ nữ đầy cô độc kia. Hắn cũng không biết tại sao nàng lại được phái tới Lỗ Sắt xa xôi thế này, nhưng vừa nghĩ tới nàng thì trong lòng liền cảm thấy thân thiết, do đó mới lên tiếng hỏi dò:

- Khắc Lý An thành chủ, sao không thấy giám sát sứ của quý thành nhỉ?

Khắc Lý An vội vàng giải thích:

- Giám sát sứ Tân Địch Á đại nhân vì nhiễm bệnh nhẹ, hiện nay đang có chút không khỏe, nên ở lại phủ nghỉ ngơi, vì vậy mà không thể đến đây nghênh tiếp đại nhân. Nếu có chỗ nào sơ sót, mong đại nhân lượng thứ cho.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cũng hiểu ra, đó chỉ là lời nói hàm hồ của Khắc Lý An mà thôi, chứ kỳ thật thân thể của Tân Địch Á chẳng có vấn đề gì, chẳng qua vì biết được vị thành thủ của Mễ Kỳ Tư đến đây "hướng dẫn công việc" là kẻ mà nàng chán ghét nhất nên mới mượn cớ không đi gặp thôi.

Lần này Tân Địch Á đến Lỗ Sắt không phải là do gia tộc an bài. Trên thực tế, vào hơn một tháng trước, quân đội của Tát La đã phát lệnh hiệu triệu đi khắp toàn quốc, họ sẽ thu nhận hết những ai có chí nguyện đến Mễ Kỳ Tư để giúp việc giữ thành và còn trao tặng cả huy chương anh hùng. Chiếc huy chương đó tuy cũng có chút tác dụng, nhưng chẳng qua nó lại mang hư danh nhiều hơn, bởi vì nếu như cả tính mạng cũng không còn thì xưng anh hùng có ích lợi gì đâu? Cho dù có là dũng sĩ không biết sợ là gì thì cũng chẳng ai vô duyên vô cớ lại muốn đến tòa thành không có hy vọng sinh tồn đó, vì trong những lần ma thú công thành trước, Mễ Kỳ Tư đã bị phá không biết bao nhiêu lần rồi; do đó, khi lệnh hiệu triệu được phát ra, quân đội chỉ triệu tập được có mấy người mà thôi.

Thế nhưng có điều vượt ngoài ý liệu của mọi người, đó là sau khi lệnh hiệu triệu được ban ra, người đầu tiên báo danh chính là một bậc anh kiệt mà toàn thể Tát La đều công nhận, nàng chính là bậc anh thư cân quắc không thua cho giới tu mi - Tân Địch Á. Điều này đã khiến cho giới quân đội phải hết sức lo lắng, bởi vì ai nấy cũng đều biết, Băng Sơn mỹ nữ chính là một con cờ sáng giá nhất trong chính sách hôn nhân chính trị của Niêm Hoa tộc, vì vậy mà họ không thể để cho nàng mạo hiểm tới như vậy. Nói cách khác, lần này báo danh là thuần túy xuất phát từ ý nguyện của Tân Địch Á, nếu quân đội thu nhận nàng, vậy thì sẽ khó ăn nói với Niêm Hoa tộc; bởi vì dù sao đi nữa, ngoài Long tộc ra, Niêm Hoa tộc cũng là một gia tộc có thế lực lớn nhất. Nhưng nhằm để hấp dẫn thêm người đến Mễ Kỳ Tư, tên tuổi của những người tình nguyện hưởng ứng lời kêu gọi sẽ được truyền đi khắp toàn quốc thông qua mọi phương tiện, xem đó như là một vinh dự. Nhưng nếu như người đầu tiên chủ động đến báo danh là Tân Địch Á mà lại bị cự tuyệt, vậy thì sẽ khiến những người khác không còn tích cực tham gia nữa, thậm chí khiến cho Mễ Kỳ Tư mất đi cơ hội có một nhân tài đến giúp đỡ thì sẽ khiến cho dân chúng oán than, xã hội rơi vào tình thế bất ổn. Lực lượng của dư luận không thể đánh giá thấp được, do đó sau một lúc cân nhắc thật kỹ, quân đội đã chọn phương pháp đáp ứng lời yêu cầu của Tân Địch Á và điều nàng đến Lỗ Sắt. Tân Địch Á vốn là người xưa nay chỉ quen nghe lời gia tộc, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn đối với chính sách hôn nhân chính trị của gia tộc, nên không hề lên tiếng kháng nghị quyết định của quân đội. Nàng muốn thông qua việc này mà ngầm ám chỉ bản thân mình sẽ vì nước mà hiến thân, dù có phải chết ở nguy thành thì cũng phải tranh thủ hạnh phúc cho riêng mình.

Nguyên nhân khiến cho nàng muốn đến một thành thị xa như Lỗ Sắt, chủ yếu là vì không muốn tiếp tục giáp mặt và làm việc chung với tên sắc lang thượng cấp, nhưng nàng trăm triệu lần cũng không ngờ tới, rốt cuộc Mộ Dung Thiên vẫn được điều đến Mễ Kỳ Tư, vẫn là thượng cấp của nàng như cũ. Lần này cũng không phải do gia tộc của nàng an bài, chỉ là trùng hợp mà thôi, vì vậy mà Tân Địch Á chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Khi nàng nghe tin hắn đến thị sát thì lập tức cáo bệnh không đến, tránh khỏi phải gặp mặt tên đáng ghét kia.

Lúc này Mộ Dung Thiên lại cười nói:

- Không sao, không sao, quý thể của Tân Địch Á đại nhân được an khang mới là điều quan trọng nhất. Để sau này ta đích thân đến bái phỏng nàng ta là được rồi.

Sớm nghe nói vị thành thủ đại nhân này là một tên sắc quỷ hoang dâm vô đạo, cả nữ hầu thuộc Yêu tộc và người của chủng tộc thấp kém nhất là mỹ nhân ngư mà hắn cũng "ăn" ráo, hôm nay xem ra đúng là danh bất hư truyền rồi. Nghe xong "ý nguyện" đầu tiên của Mộ Dung Thiên, trong lòng đám quan viên liền sớm đua nhau tính toán và ngầm tìm cách làm sao để an bày những tiết mục "đặc sắc" trong những ngày hắn lưu lại đây, và phải nắm bắt cơ hội nịnh nọt cho tốt mới được.

Khắc Lý An nói:

- Đại nhân từ xa đến đây, chắc cũng đã mệt nhọc rồi. Hay là hãy đến phủ quý khách nghỉ ngơi chốc lát, đến tối bọn thuộc hạ xin cử hành yến tiệc thết đãi, giúp đại nhân tẩy trần và nhân tiện cũng là để mừng đại nhân thăng chức, được chứ?

Tân quan nhậm chức, hạ cấp tổ chức dạ tiệc để chúc mừng, đó là một trong những quy tắc không thể thiếu. Tuy rằng Mộ Dung Thiên không có nhiều thời gian, nhưng hắn cũng không nỡ phá bỏ thường quy này. Hơn nữa hắn còn phải lợi dụng thời gian trước buổi dạ tiệc để tìm hiểu thêm về tính cách của Đái Nhĩ Cát, bởi vì tư liệu thì dù sao cũng có hạn.

Vừa nghĩ tới đó, Mộ Dung Thiên liền đáp ứng ngay:

- Tốt lắm!

Sau đó hắn liền chuyển sang dùng Tu Âm thuật, rồi nói tiếp:

- Khắc Lý An thành chủ, đến lúc đó thì xin ngài nhất định phải mời Đái Nhĩ Cát đại nhân đến dự cho bằng được đấy.

Khắc Lý An nghe vậy thì lộ vẻ khó xử, y ngập ngừng:

- Việc này.....

Y vẫn đang tính toán làm cách nào để trong buổi dạ tiệc, Đái Nhĩ Cát và Mộ Dung Thiên sẽ không có cơ hội chạm trán nhau để tránh xảy ra xung đột, nhưng không ngờ Mộ Dung Thiên lại đưa ra yêu cầu muốn Đái Nhĩ Cát dự tiệc trước.

Mộ Dung Thiên tiếp tục nói:

- Tệ thành chủ Tư Tháp Tây Á đã căn dặn trước, lần này đến Lỗ Sắt, ta nhất định phải giao lưu thật tốt với Đái Nhĩ Cát đại nhân, để đến khi ma thú công thành thì đôi bên phối hợp hành động sẽ được thuận lợi hơn.

Khắc Lý An nghe Mộ Dung Thiên nói vậy thì y biết không thể cứ tránh né hoài được, công vụ không thể đình trệ, xem ra đến lúc đó y chỉ có thể khuyên Đái Nhĩ Cát khách khí và nhường nhịn vì tân thành thủ này một chút mà thôi.

oooOooo

Sau khi dùng cơm trưa và nghỉ ngơi một lúc, Mộ Dung Thiên liền thay bộ thường phục và ra ngoài một mình. Tuy hắn từng nói sẽ đến bái phỏng Tân Địch Á, nhưng lúc này hắn lại không làm điều đó. Hắn biết Tân Địch Á rất ghét mình, sau khi sử dụng phương pháp quấy rầy không ngừng nghỉ mà không có kết quả gì, rốt cuộc thì tên sắc lang cũng hiểu được "tán gái đại pháp" của mình ở Thần Phong đại lục này không có hiệu nghiệm với Băng Sơn mỹ nữ. Nàng cũng thuộc một dạng đặc biệt giống như Tiêu Băng vậy, Mộ Dung Thiên tưởng có thể đoạt đến tay, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể nào thành công được. Nhưng giữa hai nàng còn khác nhau ở chỗ, Tiêu Băng thì có song thân hết lòng yêu thương mình, bản thân nàng cũng kết giao rộng rãi trong giới nữ sinh cùng trường, còn Tân Địch Á thì lẻ loi cô độc nhiều lắm, và nàng còn bị rất nhiều áp lực đến từ gia tộc. Nào là dung mạo tuyệt thế, khí chất xuất trần, gia thế đáng kiêu ngạo, thiên tư ưu tú, vv.....tất cả những thứ đó đều khiến cho người người phải đố kỵ, kể cả nữ giới. Thế nhưng Tân Địch Á lại là một nữ nhân rất đáng thương, vì vậy mà Mộ Dung Thiên không muốn tiếp tục sử dụng biện pháp vô lại "quấy rối triền miên" với nàng như hắn đã từng làm với Tiêu Băng nữa.

Buổi dạ tiệc đêm nay sẽ theo thường lệ mà kéo dài tới nửa đêm, Mộ Dung Thiên không có đủ thời gian để hóa thân làm Sử Mật Tư mà đến gặp Tân Địch Á. Tuy nhiên, hắn thật sự rất mong được nhìn thấy nàng. Cái loại cảm giác này cũng tựa như mối tình đầu vậy, giống hệt như lần đầu hắn ước hẹn với Tiêu Băng, đặc biệt mãnh liệt, đến nỗi mà Mộ Dung Thiên không thể nào áp chế được sự xung động của mình, chỉ nghĩ tới việc đến trước cửa giám sát sứ phủ để nhìn Tân Địch Á từ xa xa mà thôi.

Trước kia Mộ Dung Thiên vẫn cho rằng hành động như vậy chỉ là hành vi ngu ngốc của đám thanh niên mới lớn, nhưng hiện tại hắn cũng ngu ngốc không kém gì bọn họ. Cửa lớn của phủ giám sát sứ vẫn đóng chặt, Mộ Dung Thiên cứ thế mà đứng đợi ở một góc khuất, mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng người ngọc đâu cả.

Khi thấy không lâu nữa sẽ đến lúc dạ tiệc cử hành, Mộ Dung Thiên chỉ đành thở dài thất vọng, chuẩn bị bỏ đi.

Nhưng vào ngay lúc này, chợt ở phía xa xa có tiếng động truyền đến, tiếp theo đó là tiếng cửa của giám sát sứ phủ mở ra, Mộ Dung Thiên mừng rỡ nhìn sang, trong lòng thầm khấn vái cho người sắp đi ra đó không phải là nữ tỳ hay quản gia nào đó.

Nữ nhân kia có thân thể mềm mại thướt tha, vóc dáng nóng bỏng, và khuôn mặt tuy tuyệt mỹ nhưng lạnh như băng sương, nếu không phải là Tân Địch Á thì còn là ai đây?

Phủ đệ của giám sát sứ kiêm nữ hào kiệt của Niêm Hoa tộc đương nhiên là được an bài ở nơi náo nhiệt nhất của Lỗ Sắt thành, nàng vừa xuất hiện thì liền hấp dẫn một số lượng lớn người ái mộ vây quanh. Ngoài khuôn mặt diễm lệ ra, việc một vị thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc tình nguyện xin đi chi viện cho Mễ Kỳ Tư, với điểm đó thôi cũng đủ thu được sự tôn kính của rất nhiều người rồi.

Mấy tháng không gặp, Tân Địch Á vẫn xinh đẹp diễm lệ như trước, đây chính là lần đầu nàng thật sự ra mặt chống đối gia tộc, thân tuy đang ở nguy thành nhưng lại không có tâm tình lo lắng bất an, khuôn mặt băng lãnh của nàng cũng lộ ra nét tươi cười hồn nhiên thật hiếm hoi. Lúc này nàng đang gật gật đầu chào đáp lại những dân chúng đang thi lễ với mình, trông rất giống một chú chim nhỏ vừa học được cách bay lượn vậy.

Xem ra trong khoảng thời gian gần đây nàng sinh hoạt cũng được khá tốt, Mộ Dung Thiên cũng thấy mừng thay cho nàng. Trước kia hắn còn định tìm cơ hội để đưa Tân Địch Á đến Mễ Kỳ Tư, để hắn tiện việc bảo vệ cho nàng, nhưng giờ đây thì lại hơi do dự, bởi vì ở tại Lỗ Sắt này, nàng đã có được lối sinh hoạt mà nàng hằng ước ao, nếu như đến Mễ Kỳ Tư, nàng sẽ phải giáp mặt với kẻ mà nàng ghét cay ghét đắng là mình, đến lúc đó chỉ sợ trái lại thì nàng sẽ không được vui.

Ngay khi Mộ Dung Thiên chậm rãi thu hồi ánh mắt đang dán ở trên người Tân Địch Á về, vừa vặn có một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện ngay trong tầm mắt của hắn, gã đúng là Đái Nhĩ Cát rồi.

Mộ Dung Thiên thấy bộ dạng mười phần chải chuốt, làm dáng làm vẻ của gã thì hiểu ngay gã đúng là vì Tân Địch Á mà đến. Mộ Dung Thiên đột nhiên nghĩ đến, người này ngoài tính cách ngang ngược ra, gã còn một đặc điểm khác, đó là tự cho mình là phong lưu.

Mộ Dung Thiên thoáng hơi do dự một chút, rồi sau đó cũng lẩn vào dòng người mà bám sát theo sau.

Dị Giới Dược Sư - Chương #292