Thật ra, Không gian di động tuy rằng thần kỳ nhưng không hề thần bí, nguyên lý của nó đã được người sáng tạo ra nó - không gian ma đạo Sử Kiệt Thụy Khẳng Ni Tư - truyền lại từ hơn ngàn năm trước, khi đó ông ta đã có tuổi, còn chưa kịp chỉnh lý lại các điều kiện thành công một cách tường tận thì đã nhắm mắt xuôi tay. Sau đó, có rất nhiều không gian ma pháp sư hết lớp này tới lớp khác đã thử luyện nó, nhưng chỉ tiếc là không có một ai có thể lãnh hội được, mãi cho tới gần đây mới có được một bậc kỳ tài như Bì Ai Nhĩ.
Bởi vì có rất nhiều người bị thất bại nên điều đó đã khiến người ta tin tưởng rằng Thuấn gian di động là một môn tuyệt kỹ đòi hỏi điều kiện dù khách quan hay chủ quan cũng đều rất hà khắc. Về phương diện chủ quan, đó hẳn là tố chất của người luyện phải ưu tú dị thường, còn về phần điều kiện khách quan, nó cũng tựa như Hoạt tính hộ thể đấu khí vậy, chỉ biết là nó có nguyên nhân không thể nói rõ thành lời, và chỉ có thể hoàn toàn trông vào vận khí mà thôi. Người có không gian tố chất ưu tú vốn đã không có bao nhiêu rồi, vậy mà người đồng thời còn phải thỏa mãn cả hai điều kiện trên thì lại còn hiếm hoi hơn cả lông tóc trên đầu đám ếch nhái nữa. Đến nỗi mà trong suốt mấy ngàn năm trở lại đây, người có đủ hai điều kiện đó cũng chỉ có hai người mà thôi. Dù cho Bì Ai Nhĩ có truyền lại hết những điều mà y đã lãnh hội được, vậy thì đó cũng chỉ là truyền lại kinh nghiệm và giúp cho người luyện có thể chạm đến gần những điều kiện cần phải có để luyện Thuấn gian di động mà thôi, chứ chưa chắc sẽ luyện thành.
Đương nhiên, tính chất trân quý của quyển bút ký này hoàn toàn không có gì để nghi ngờ cả. Dù nói thế nào, đó cũng là trải nghiệm của một người đã từng thành công nên nó đáng tin hơn những người khác nhiều lắm.
Nói trở lại, Mộ Dung Thiên có được bí kiếp của Thuấn gian di động vốn không hề hao tốn một chút sức lực nào. Lúc hắn đi tìm người để điêu khắc Tinh Nguyệt thạch, vốn dĩ chỉ tính dùng bản vẽ Mộng huyễn thiên đường để trao đổi với một số bút ký về không gian ma pháp. Nhân vì bản thân hắn cũng có một loại năng lực tương tự, tuy không phải là ma pháp, nhưng lại là một loại năng lực mà hắn chưa từng nghe ai nói đến, đó chính là không gian đấu khí. Đối với loại đấu khí đầy ly kỳ này, hắn vẫn không có cách nào để tìm tòi nghiên cứu về nó được. Trong khi đó, không gian ma pháp sư Bì Ai Nhĩ thì lại đúng là người chỉ dẫn tốt nhất mà không ai có thể nghi ngờ được.
Nguyên trước kia Mộ Dung Thiên không hề ôm hy vọng quá lớn. Công bình mà nói, xưa nay các võ giả không có ai lại muốn đem bí pháp tu luyện thuật và những điều lý giải tâm đắc nhất của mình mà truyền lại cho người khác, nhưng không ngờ sau khi vừa nhìn thấy bản vẽ Mộng huyễn không gian thì Bì Ai Nhĩ đã như trông thấy bảo vật, y lập tức đáp ứng hết tất cả mọi điều kiện được hắn nêu ra. Lúc bấy giờ y mừng đến nỗi gần như phát điên, thậm chí còn tặng luôn cả bí kiếp của Thuấn gian di động cho hắn nốt.
Mỗi một người đều truy cầu những thứ khác nhau, với bối cảnh xã hội của Thần Phong đại lục, tuyệt đại đa số các võ giả đều ham muốn bí kíp tu luyện và các lợi khí thần binh có giá trị liên thành, nhưng đối với Bì Ai Nhĩ mà nói, điêu khắc chính là tất cả, mà bản vẽ Mộng huyễn không gian lại là món chí bảo có thể giúp y bước lên đỉnh cao của nghệ thuật. Trong mắt của người khác, có lẽ Thuấn gian di động rất là quan trọng, nếu đổi lại nhìn từ một khía cạnh khác, người ta sẽ thấy Bì Ai Nhĩ trao đổi như vậy là lỗ nặng, vì giá trị đôi bên chênh lệch nhau quá xa, nhưng trong lòng y thì giá trị của bản vẽ là cao hơn tất cả những thứ khác. Huống chi, Bì Ai Nhĩ lại say mê điêu khắc đến nổi cho đến nay vẫn chưa lập gia đình, không có thê tử, nếu không truyền lại Thuấn gian di động cho người khác thì sau này nó cũng sẽ bị thất truyền mà thôi. Tuy nhiên, y cũng không phải là không có hứng thú với võ đạo, dù sao thì đối với thành tựu đáng kiêu ngạo của mình cũng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nói tóm lại, vụ trao đổi này đối với song phương đều rất xứng giá, đôi bên đều vui vẻ cả làng.
Quyển bí kíp được dùng để ghi chép lại Thuấn gian di động là do Bì Ai Nhĩ đặc chế ra. Dưới ánh trăng, bao nhiêu hình vẽ đều hiện ra hết, nếu là người không hiểu bí mật này thì dù cho có nghiên cứu cả đời cũng sẽ không tìm ra được cái gì.
Sau khi mấy chữ lớn hiện ra, tiếp theo thì bí kíp lại bắt đầu có biến hóa, đầu tiên là những nguyên lý cơ bản của Thuấn gian di động, Mộ Dung Thiên đọc lướt qua một lần, không ngờ có tận hơn bốn mươi trang, đại đa số đều là những danh từ chuyên môn rất tối nghĩa và khó hiểu, chẳng bao lâu sau thì Mộ Dung Thiên đã cảm thấy đầu óc mình như muốn vỡ tung ra luôn. Rốt cuộc hắn phải dẹp cuốn bí kíp lại, không gian ma pháp đúng là rất phức tạp, nhưng Thuấn gian di động thì lại càng thâm ảo hơn, nếu muốn mới đọc qua một lần mà có thể hiểu được thì hoàn toàn không có khả năng. Trước tiên phải hiểu được tri thức cơ bản nhất của không gian thì mới là phải đạo.
Nhớ tới bản thân mình cũng có tuyệt kỹ tấn công bằng không gian - Không gian toái liệt, Mộ Dung Thiên lại lấy ra một cuộn vải khác, cuộn này chỉ có những thuật tu luyện rất bình thường, trên đó chỉ ghi lại những tri thức có liên quan đến các không gian kỹ năng phổ thông. Bì Ai Nhĩ kinh doanh đã nhiều năm nên cũng sớm có đặc điểm ăn nói khéo léo của thương nhân, vì vậy mà bút ký được viết rất rõ ràng dễ hiểu; hơn nữa, những điều mà y lãnh hội được cũng sâu sắc hơn những người khác nhiều lắm, có thể xem như đây là bảo vật của lĩnh vực này. Thế rồi Mộ Dung Thiên lật tiếp thêm mấy trang nữa nhưng cũng không thấy có ghi chép gì về những môn tuyệt kỹ dùng để tấn công người ta. Chẳng lẽ không gian không thể tấn công hay sao? Vậy còn Không gian toái liệt thì là thế nào?
Mộ Dung Thiên ở lại Long phủ thêm mấy ngày nữa rồi mới rời khỏi, đương nhiên không phải là vì công tác, bởi vì cái chức giám sát sứ của hắn là một chức vị không có bao nhiêu thực quyền, có nó hay không thì cũng chẳng có gì đáng tiếc; hơn nữa, lần này là do đích thân Long vương triệu hắn đến Long đảo để làm việc, vậy thì ai dám có ý kiến chứ? Nhưng Mộ Dung Thiên có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, bởi vì hắn ra ngoài những hơn hai tháng, không biết mấy mối kinh doanh của mình như thế nào rồi, nó là vốn liếng hắn, ngay cả Long vương cũng không thể không xem trọng nó.
Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đã từ chức, y tình nguyện bỏ đi chức vụ hội trưởng Thuế Vụ công hội để chuyên tâm đảm lo việc quản lý thương vụ cho Mộ Dung Thiên. Mạng lưới quan hệ trong kinh doanh của tên sắc lang quả thật là khổng lồ đến kinh người, trong danh sách những nhân vật liên quan, cả số lượng và chất lượng đều kinh người. May mắn là lựa chọn lúc trước của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc không hề sai lầm, đồng thời cũng phải bỏ ra hy sinh không nhỏ, bởi vì y không có dư thời gian và tinh lực để kiêm luôn hai chức, do đó mà y chịu từ bỏ công việc béo bở, như vậy cũng đủ thấy được quyết tâm của y muốn theo phò Mộ Dung Thiên.
Khi Mộ Dung Thiên nhìn thấy Ca Ngõa Lợi Phu Nặc thì hết sức kinh hãi, bởi vì lúc này y có vẻ như đã ốm đi tới hơn mười cân, cả cằm cũng không thấy lộ ra, điều đó cho thấy trong thời gian gần đây, y đã làm việc rất vất vả, nhưng tinh thần vẫn thật là tốt chứ không hề có dấu hiệu suy sụp chút nào. Không ngờ mệt nhọc như thế mà vẫn không thể làm người ta suy yếu được.
Mộ Dung Thiên hiểu rất rõ tuy rằng các mối kinh doanh của mình được thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng phải khá vất vả vì nó, bởi vì việc bồi dưỡng ra nhân tài có thể tin tưởng được thì không có bao nhiêu, hầu như đại đa số công việc đều phải đích thân mình đi làm, ngay cả người trẻ tuổi như hắn mà cũng khó chịu đựng nổi nữa là. Bởi vì còn chưa hoàn toàn tin tưởng lòng trung thành của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, nên Mộ Dung Thiên đã không trao nhiều quyền lợi cho y lắm, chính vì vậy mà mỗi khi y giải quyết công việc thì cũng gặp khá phiền phức.
Sau khi Đình Đình nhìn thấy bộ dạng vất vả của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc như vậy thì không khỏi chua xót trong lòng. Tuy y chỉ là dưỡng phụ của nàng, và quan hệ giữa hai người đa phần là lợi dụng lẫn nhau nhưng y đã hết lòng ưu ái và tài bồi cho nàng, điều đó không có gì nghi ngờ cả, so với phụ thân ruột chỉ có hơn chứ không kém. Bởi vậy mà Vu nữ bắt đầu thỏ thẻ bên tai tên sắc lang, mỗi khi ở trong khuê phòng, nàng đã sử dụng trăm phương ngàn kế và cũng dở hết mọi bản lãnh của mình để hầu hạ Mộ Dung Thiên, đồng thời nài nỉ hắn cấp cho Ca Ngõa Lợi Phu Nặc nhiều quyền lực để điều dụng nhân lực và vật lực hơn nữa.
Mộ Dung Thiên tuy được hưởng hết thú ôn nhu, nhưng hắn lại không hề bị mê muội, vì hắn cần phải thật thận trọng về chuyện này.
Ca Ngõa Lợi Phu Nặc là một thương nhân rất có tài, điểm ấy không có gì khả nghi cả. Tuy y chỉ vừa mới tiếp nhận công việc nhưng làm việc rất trôi chảy. Trong mấy ngày Mộ Dung Thiên vắng mặt, sự phát triển của Hồi Xuân đường không hề bị trì trệ, mà vẫn phát triển mạnh mẽ như trước. Hơn nữa, với mỗi một mối buôn bán, Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đều có ghi lại trong sổ sách rất rõ ràng, bao gồm cả đối tuợng giao dịch, số tiền, chi thu của các chi nhánh, những mối quan hệ mới vừa móc nối được, dược vật cung cấp cho ai và giao đi đâu, vv....bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều được ghi lại không thiếu tí nào, vừa xem qua thì đã hiểu ngay, đúng là tiết kiệm được rất nhiều thời gian kiểm duyệt.
Mộ Dung Thiên vừa rất kinh ngạc, lại vừa âm thầm cảnh giác hơn. Có được một trợ thủ như thế thì quả là một điều may mắn, thế nhưng có khống chế được y hay không thì vẫn còn là một vấn đề. Tuy bề ngoài của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc trông rất trung hậu thật thà, nhưng từ cổ chí kim, những thủ hạ "trung hậu" đều là những kẻ kiêu hùng. Tục ngữ có câu "thập thương cửu gian" [1],nói cho cùng thì Ca Ngõa Lợi Phu Nặc cũng xuất thân là một thương nhân, làm sao lại không thể trở thành một Cát Tư thứ hai được cơ chứ? Chính vì vậy mà dù Đình Đình đã hết lời tiến cử, nhưng hắn vẫn một mực giữ vững thái độ đắn đo thận trọng.
Trao thêm quyền lực cho Ca Ngõa Lợi Phu Nặc chỉ là hạ sách, bất kể về phương diện an toàn hay tính hiệu suất thì cũng đều giống nhau. Thượng sách chính là thu nhận càng nhiều nhân tài hữu dụng có thể tin cậy được. Đám tỳ nữ của Mộ Dung Thiên tuy có thể tin tưởng được, vì dưới sự tài bồi của hắn, họ đã tiến bộ rất nhanh, nhưng dù sao cũng không thể ở trong mấy tháng ngắn ngủi hay là một vài năm mà có thể trở thành những người có thể ủy thác trọng trách được. Vậy là hắn vẫn phải mượn đến ngoại lực.
Long tộc! Trong đầu Mộ Dung Thiên lập tức nảy ra cái tên này. Long tộc có nhân tài như mây, trong đó không hề thiếu hảo thủ về phương diện quản lý, nếu muốn điều động bọn họ thì rất đơn giản, chỉ cần một câu nói của Mạch Khắc Tắc Nhĩ là được. Vậy thì sinh ý của Hồi Xuân đường sẽ lại càng lớn hơn, mà mạng lưới quan hệ cũng lại càng rộng rãi hơn, tin rằng Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng muốn điều đó xảy ra. Nhưng điều đáng lo lắng nhất là liệu Hồi Xuân đường có thể cho phép nhiều người ngoài xâm nhập vào nội bộ để rồi sau đó sẽ xảy ra vấn đề nuốt trọn hay không? Mộ Dung Thiên chỉ vừa nghĩ tới điểm này thì lập tức loại bỏ ngay khả năng của nó, bởi vì Long tộc giàu nhất thiên hạ, tuy rằng lợi nhuận của Hồi Xuân đường không nhỏ, nhưng lại không hiếm lạ, thứ mà Long vương nhìn trúng chính là "Kim thương bất đảo", vật đã kiến tạo nên mạng lưới quan hệ khổng lồ mà thôi. Mà phương pháp chế luyện món kỳ dược này thì do hắn nắm trọn trong tay, dù Long vương có nuốt trọn dược điếm thì cũng vô dụng mà thôi.
Nếu là vậy thì tính an toàn cũng không còn là vấn đề nữa, vả lại, nếu có Long vương nhúng tay vào, vậy thì sinh ý ở trên biển nhất định sẽ được thuận buồm xuôi gió gấp nhiều lần, đây quả thật là một biện pháp rất hay.
Thế rồi sau vài ngày đắn đo suy nghĩ và xác định rõ tính khả thi của kế hoạch này, Mộ Dung Thiên đợi tới bốn, năm ngày sau liền cấp tốc quay trở về Long đảo, tiếp tục giao hết mọi việc cho Ca Ngõa Lợi Phu Nặc tạm thời quản lý, coi như đây là cơ hội cho y giảm mập vậy.
Khi vừa đến đại môn của Long phủ, Mộ Dung Thiên bất ngờ gặp được Tư Tháp Tây Á cũng đang định rời khỏi. Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Tư Tháp Tây Á tiểu thư đang định quay về Mễ Kỳ Tư à?
Tư Tháp Tây Á cười nói:
- Đúng vậy, Đan Ni Tư tiên sinh, ta cũng đành chịu thôi. Năm nay có khá nhiều chuyện lạ xảy ra, rất nhiều người đoán rằng ma thú sẽ bạo động sớm bình thường, nên ta phải trở về Mễ Kỳ Tư để chuẩn bị các việc phòng ngự cho tốt mới được, vì vậy mà trong khoảng thời gian này sẽ rất bận rộn đây.
Mâu Cơ phụng phịu nói:
- Tỷ vừa về chưa được tới nửa tháng thì lại bỏ đi rồi!
Tư Tháp Tây Á cốc vào trán muội muội một cái rồi nói:
- Tiểu quỷ, sao lại mất hứng thế? Tỷ đã nán lại lâu hơn dự kiến rồi đấy, vì ban đầu chỉ tính ở lại lâu nhất là bảy ngày thôi. Đừng thế nữa, hiện tại tỷ đã hoàn tất giai đoạn lịch luyện rồi, sau này chỉ cần rút ra chút thời gian thì lúc nào cũng có thể trở về nhà được, nếu không thì muội cũng có thể đến Mễ Kỳ Tư để tìm tỷ cơ mà.
Mâu Cơ nghe vậy thì khuôn mặt mới thư giãn trở lại, nói:
- Thì chỉ đành vậy thôi.
Mộ Dung Thiên không quen thân lắm với Tư Tháp Tây Á, nên hắn không tiện xen vào, đợi tới khi hai người trò chuyện xong thì hắn mới khách khí lên tiếng:
- Tư Tháp Tây Á tiểu thư, chúc thuận buồm xuôi gió!
Đôi mắt mỹ lệ của Tư Tháp Tây Á chớp luôn vài cái, rồi nàng cười dài, nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngươi nên nói rằng "thường gặp lại luôn" mới phải!
- Ủa?
Mộ Dung Thiên không hiểu rõ ý tứ trong lời của nàng chút nào.
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi, còn chi tiết thế nào thì ngươi cứ đi hỏi gia phụ tất rõ.
- Ủa, Long vương đã về rồi ư?