Chương 270: Ước Hội


Trong tình huống có nàng đại mỹ nữ đứng sát mình chỉ gần trong gang tấc, Mộ Dung Thiên ngửi được mùi hương thoang thoảng truyền sang từ cơ thể nàng, nhưng tâm tình của hắn lại bay đến một nơi khác. Loại tình huống này đối với tên sắc lang mà nói, quả thật là không thể tưởng nổi. Đó không phải vì lời cảnh cáo của thánh ngôn giáo sĩ, cũng không phải vì sự liên quan tới Thiên Ma Hào, mà tất cả đều là vì câu nói đã lưu lại trước khi bỏ đi của Cách Lôi Lâm.

Cứ theo tình huống hiện nay, sau khi vũ hội kết thúc thì cũng là nửa đêm rồi, vậy tại sao Cách Lôi Lâm còn muốn mời mình đến luyện đan phòng của nàng chứ? Theo đáng lẽ thì nàng không thể nhìn thấu được cái thân phận dược sư của mình mới phải chứ, trừ Mạch Khắc Tắc Nhĩ, Đình Đình, Lộ Thiến, cùng với Lệ Toa và Lạc Na ra, ngay cả toàn bộ Tát La cũng đều không có ai biết được cái thân phận đó của mình hết.

Bởi vậy nên Mộ Dung Thiên có thể kết luận, Cách Lôi Lâm tìm hắn là vì chuyện khác không liên quan tới dược vật. Thân cũng là đồng nghiệp nên hắn hiểu rất rõ, luyện đan phòng là một nơi thanh tịnh nhất của dược sư, tuyệt không để cho bất cứ ai đến đó để quấy rầy, như vậy đến chừng đó thì hai người sẽ ở chung một chỗ, nửa đêm, tĩnh thất, cô nam quả nữ, củi khô lửa bén, vv....những từ ngữ này liên tiếp hiện ra khiến cho đầu óc của Mộ Dung Thiên chỉ nảy ra những ý niệm xấu xa mà không thể kiềm chế nổi. Lẽ nào nàng Cách Lôi Lâm kia lại có ý đồ với mình? Tuy rằng bề ngoài không giống chút nào, nhưng tâm lý của nữ nhân thì vẫn luôn khó đoán như thế đó. Có thể là Duy Đa Lợi Á đã kể lại sự tích anh hùng trên biển của mình cho Cách Lôi Lâm biết, và từ đó đã thu hút lòng ái mộ của nàng, thế nhưng bề ngoài thì vẫn giấu diếm không cho ai biết, và đã cố ý tỏ ra lạnh nhạt. Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên liền vô thức đưa tay lên sờ sờ khuông mặt "anh tuấn" đang dính đầy những mảnh vụn của thức ăn để lại, lòng tin tăng vọt. Mặc dù "hành sự" ở trong phòng luyện đan thì quả có chút hoang đường, nhưng từ cổ chí kim, bao nhiêu gian phu dâm phụ đã "hành sự" tại phòng củi, đồng ruộng, sơn động, thậm chí còn ngồi bệt dưới đất để thâu hoan nữa, những điều đó xảy ra nhiều vô kể, hiển nhiên là không có gì đáng kinh ngạc cả.

Tuy rằng tính cách của nữ nhân kia có khiến cho người ta không mấy ưa thích, bộ ngực rất đáng tội nghiệp, nhưng nàng cũng có vài phần tư sắc, lão tử sẽ miễn cưỡng mà chấp nhận một chút, hy sinh một đêm hoan lạc với nàng bí thư đầy hấp dẫn, nóng bỏng, và khêu gợi ở trong phòng mình để thỏa mãn lòng ái mộ anh hùng của Cách La Lâm. Sau khi Mộ Dung Thiên quyết định rộng lượng một phen, trên mặt hắn liền lộ ra nụ cười rất dâm đãng.

- Ối!

Tiếng kinh hô lập tức kéo Mộ Dung Thiên quay về với thực tại, hắn liền bắt gặp ngay nét mặt hơi có vẻ hờn tránh của Duy Đa Lợi Á.

- Úi chà, thật là thất lễ! Duy Đa Lợi Á tiểu thư, có phải ta đã đạp lên chân nàng không? Ta thật là xin lỗi, vũ kỹ của ta kém cõi quá.

Tên sắc lang gãi gãi đầu và lúng túng nói.

- Không, kiến thức cơ bản của ngài rất vững, nhưng hình như là tâm tư của ngài đang để ở tận đâu đâu vậy. Lẽ nào Duy Đa Lợi Á mời tiên sinh khiêu vũ mà đã khiến ngài bị phiền não đến như thế?

Mộ Dung Thiên vội xua tay, luôn miệng phủ nhận:

- Đâu có, đâu có, sao lại có việc đó được. Được một mỹ nhân cao quý mỹ lệ như Duy Đa Lợi Á tiểu thư đây ưu ái thì bất luận một nam tử bình thường nào cũng đều cảm thấy rất hân hạnh. Ta có thể tuyệt đối bảo chứng cho việc đó.

Duy Đa Lợi Á mỉm cười:

- Vậy à? Vậy thì sao lúc nãy ta đã hỏi tiên sinh đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng vì ngài đã suy nghĩ đến nỗi nhập thần, ta phải hỏi lại mấy lần thì ngài mới có phản ứng.

Tất nhiên Mộ Dung Thiên sẽ không nói cho nàng biết về cuộc ước hội giữa mình và Các Lôi Lâm, chỉ cười ha hả nói:

- Cũng không có gì, chẳng qua là ta quá may mắn, vừa được Hoa Sử đại tế ty chỉ điểm cho đôi lời, nhờ vậy mà về mặt võ kỹ cũng có chút lĩnh ngộ. Nàng cũng biết đó, những thời khắc đáng quý đó thông thường chỉ như là linh quang chợt lóe mà thôi, nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc, vì vậy mà....

Đã có thánh ngôn làm tấm mộc, tất nhiên Duy Đa Lợi Á không tiếp tục truy cứu nữa, thoải mái nói:

- Thì ra là vậy, ta đã trách lầm ngài rồi. Thật xin lỗi, vừa rồi ta đã cắt ngang dòng suy tưởng của ngài.

- Không sao, lúc đó ta cũng kết thúc tư lự rồi, hiện ta rất muốn hỏi, không biết có thể mời Duy Đa Lợi Á cùng khiêu vũ thêm một bài được chăng?

- Tất nhiên là được, không thành vấn đề.

Thế là đám nam nhân khác đang chờ đợi để mời Duy Đa Lợi Á khiêu vũ lại bị thất vọng, thậm chí đôi bàn tay mềm mại của Duy Đa Lợi Á lại bị tên ma võ sĩ với hai ống tay áo dính đầy thức ăn "chiếm lấy" nữa chứ. Mộ Dung Thiên vô sỉ hưởng thụ thời khắc êm đềm với mỹ nhân, đối với những ánh mắt đố kỵ có thể giết chết người kia, hắn hoàn toàn xem như không thấy. Song phương trò chuyện vui vẻ, tuy rằng cho đến lúc này Mộ Dung Thiên vẫn chưa hiểu được tại sao Duy Đa Lợi Á lại đặc biệt xem trọng mình, nếu như chỉ vì cái ân tương trợ ở trên thuyền lúc trước thì sự đãi ngộ này có hơi quá nhiều. Nếu nói là nàng muốn lôi kéo cường giả, một người đã có khả năng giết được Phi Đa Lợi tuy cũng khá mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để khiến cho người có bối cảnh gia tộc đồ sộ như nàng phải chiêu đãi đặc biệt như vậy, huống chi nàng cũng hiểu rõ mình không phải là người của Thủy Đô kia mà.

Mặc kệ thế nào cũng tốt, chỉ cần được vui vẻ lúc bên nhau là được rồi. Mộ Dung Thiên không tính sẽ hỏi đến. Sau khi bài hát kết thúc, Mộ Dung Thiên hưởng tận phong quang và trong lòng hết sức mãn nguyện, hắn vui vẻ trở về cái góc phòng thuộc về mình. Thế rồi những nam nhân đang nóng ruột chờ đợi vội vàng lao tới mời mọc, nhưng tất cả đều bị Duy Đa Lợi Á khéo léo từ chối, sau đó mới tiếp lấy tiểu Tinh Linh từ tay một nữ bộc rồi ôm vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, thật không khác gì một mẫu thân đang ru cho hài tử ngủ ngon giấc vậy.

Hành động đó khiến cho các tân khách, nhất là những gã thanh niên mới lớn, đều trợn tròn mắt lên nhìn. Mọi người đều biết từ sau khi Duy Đa Lợi Á thành niên, nàng vẫn một mực vùi đầu vào thương nghiệp, giúp đỡ phụ thân quản lý Thiên Lý mục trường, bận đến nỗi tối tăm mặt mũi; vậy đừng nói là hài tử, ngay cả trường phu cũng chưa từng có. Vì vậy mà việc làm ấy của nàng không khỏi khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Dáng vẻ bề ngoài của Duy Đa Lợi Á tuy là của Dạ Xoa, nhưng huyết thống lại là con lai của Tinh Linh, nên nếu hạ sinh hài tử là người Tinh Linh thì cũng không có gì là lạ. Nay thấy tình mẫu tử của Duy Đa Lợi Á nở rộ, nên có tới hơn phân nửa số nam nhân ái mộ nàng đều bị tan nát cõi lòng. Đột nhiên mọi người chợt nhớ tới việc Duy Đa Lợi Á có một lần đã rời khỏi Thủy Đô để ra ngoài giải quyết sự vụ của chi nhánh ở bên ngoài mục trường có tới hơn một năm. Chẳng lẽ trong năm đó, nàng đã cùng nam nhân khác nảy sinh tình cảm và đã hạ sinh một tiểu hài tử?

Thế rồi ánh mắt của mọi người liền không hẹn mà cùng quét về phía Mộ Dung Thiên, bởi vì hắn là kẻ vừa được hưởng sự đãi ngộ không xứng với thân phận nhất, vì vậy mà hắn cũng rất có thể là tình nhân bí mật của nàng. Nghĩ tới đó, trong lòng ai nấy cũng đều có cảm giác căm hận vô cùng, đúng là một đóa hoa lài cắm trên bãi phân trâu.

Mộ Dung Thiên đang say sưa ăn uống, hắn thấy mọi người nhìn mình hằn hộc như vậy thì thiếu chút nữa đã bị sặc luôn, vội vàng xua tay nói:

- Không phải ta! Không phải ta!

Duy Đa Lợi Á thấy vậy cũng chợt ửng đỏ hẳn lên, thật giống như ráng chiều ở tận chân trời vậy. Nàng vội lên tiếng giải thích:

- Xin chư vị đừng hiểu lầm, đây là dưỡng nữ của ta đấy.

- Dưỡng nữ?

Mọi người hầu như trăm miệng cùng lên tiếng, đồng thời cũng giải khai khúc mắc trong lòng. Tuy bọn họ không hiểu được tại sao Duy Đa Lợi Á lại phải nhận nuôi một dưỡng nữ, người hơi thông minh một chút thì tự cho rằng Duy Đa Lợi Á cả đời dấn thân vào Thiên Lý mục trường, vì không muốn kết hôn nên mới thu nhận dưỡng nữ. Cách nghĩ này cũng khá hợp lý, nhưng chỉ tiếc là họ đã đoán sai.

Duy Đa Lợi Á ôm tiểu Tinh Linh đến ngồi bên cạnh Mộ Dung Thiên, trong miệng nhẹ nhàng hát một bài ca dao, còn tiểu Tinh Linh thì đang ngủ rất say sưa, khuôn mặt của cô bé hồng hào chúm chím thật dễ thương.

- Nó rất khả ái phải không?

Duy Đa Lợi Á lên tiếng hỏi.

Mộ Dung Thiên nhịn không được mà hỏi lại nàng:

- Nàng thu dưỡng cô bé đó à? Tại sao thế?

Duy Đa Lợi Á thở dài rồi khổ sở nói:

- Bởi vì ta mà mẫu thân của cô bé này bị giết oan, nên ta hẳn phải gánh lấy một phần nguyên nhân. Nếu như ta sớm đứng ra, vậy thì thảm kịch đã không nảy sinh rồi. Hơn nữa, ta đã điều tra rồi, Khải Đế là người của Tinh Linh sâm lâm, chỉ có duy nhất một vị mẫu thân, ngoài bà ta ra, nó không còn ai khác là người thân cả. Hoặc giả cũng có thể nói, không có thân nhân nào khác muốn thừa nhận thân phận của nó.

Tinh Linh sâm lâm là một khu rừng rậm, cũng gần như một quốc gia vậy. 90% tỷ lệ dân chúng ở nơi đó đều là Tinh Linh, có thể nói nơi đó là địa phương tụ tập chủng tộc Tinh Linh lớn nhất trên đại lục.

- Tại sao?

Mộ Dung Thiên cảm thấy khó hiểu, có người nói ở trong Tinh Linh sâm lâm, người người nhà nhà đều rất đoàn kết. Dù là con mồ côi đã mất hết phụ mẫu và không có cùng quan hệ huyết thống với nhau, nhưng họ sẽ được người ở đó hết lòng thu dưỡng, vì vậy mà hắn rất khó tưởng tượng ra được tại sao bọn họ lại bài xích đồng loại của mình như thế.

- Bởi vì Khải Đế cũng là sản phẩm kết hợp giữa Dạ Xoa và Tinh Linh.

Duy Đa Lợi Á chỉ vào tiểu Tinh Linh đang ngủ say ở trong lòng rồi nói tiếp:

- Ngài cũng biết đấy, Tinh Linh tộc và Dạ Xoa tộc từ trước tới nay vẫn luôn là thủy hỏa bất dung, ngoài nguyên nhân trời sinh có tố chất và tính cách khác hẳn nhau, hai chủng tộc này còn là kẻ thù truyền kiếp với nhau nữa. Một ngàn năm trước, ở trên đại lục đã từng có hai cường quốc với nhân số của hai chủng tộc này rất đông, đó là hai quốc gia của Tinh Linh và Dạ Xoa; nhưng hai quốc gia đó đã phát động chiến tranh với nhau. Nếu tính chính xác một chút, thì đó chính là cuộc nội chiến đầu tiên giữa nhân loại ở trên đại lục này, nhưng lúc đó khắp nơi vẫn còn rất đoàn kết. Cuối cùng thì Lam Nguyệt và các cường quốc khác đã đứng ra can thiệp, tuy nhiên khi đó song phương đều đã bị lưỡng bại câu thương, cơ sở lực lượng đã bị hao tổn nghiêm trọng, và không thể nào hồi phục nguyên khí được. Vì thế mà hai chủng tộc ấy đã kết oán với nhau từ đó, cho dù trải qua một ngàn năm, rất nhiều chủng tộc khác đã khuyên nhủ kiểu nào thì cũng không thể làm tiêu tan đi được oán hận cũ đó.

Mộ Dung Thiên thoáng giật mình, hắn chưa từng nghe qua đoạn lịch sử đó của Thần Phong đại lục. Lúc trước hắn còn không rõ vì sao bất luận trong một dong binh đoàn nào cũng không thể vừa có người của Tinh Linh tộc, lại vừa có người của Dạ Xoa tộc cùng góp sức cho một binh đoàn. Hiện tại thì hắn cũng đã hiểu ra lý do tại sao rồi.

Duy Đa Lợi Á nói tiếp:

- Phụ mẫu của ta một lòng dẹp hết mọi áp lực để rồi kết hợp với nhau, vì vậy nên mới hiểu rõ điều khó xử đó. Song thân của Khải Đế đã được may mắn như vậy, phụ thân Dạ Xoa đã bị tộc dân trực tiếp đánh chết, còn mẫu thân thì có chút may mắn hơn, nhưng lại bị trục xuất khỏi cố hương, suốt đời không thể trở lại Tinh Linh sâm lâm, thậm chí ở tại các quốc gia khác có người của Tinh Linh tộc cũng đều bị họ xem thường, bởi vậy nên bà ta mới quyết định tìm đến Thủy Đô, bởi vì song thân của ta đều được thành công ở tại Thủy Đô, tạo dựng nên một hoàn cảnh sinh hoạt rất tốt cho con cái mang hai dòng máu của mình. Ngài nói xem như vậy có phải là rất tấu xảo hay không, thật giống như là các bậc thần nhân đã cố y an bài vậy. Máu huyết trong người nó cũng giống như ta vậy, nên ta dự định sẽ thu nhận nó làm dưỡng nữ, và gia phụ cũng đã đồng ý; hơn nữa, lão nhân gia cũng rất thích nữ hài tử này.

- Nhưng việc đó sẽ có khả năng gây ảnh hưởng đến hôn sự của nàng.

Mộ Dung Thiên biểu lộ sự đồng tình, ánh mắt của đám tân khách vừa rồi chính là một ví dụ hay nhất.

- Không sao, ta vốn đã dự định sẽ dành hầu hết thời gian của mình vào việc phát triển Thiên Lý mục trường, còn về phần hôn sự của mình.......

Duy Đa Lợi Á nhún nhún vai:

- Không có gì đáng kể cả.

Mộ Dung Thiên cười cười:

- Nàng đúng là một nữ tử rất đặc biệt.

Ở Địa cầu, những nữ tử có tư tưởng như vậy cũng không phải là hiếm, nhưng còn ở đại lục thì lại rất hiếm thấy.

Trong lúc đàm luận vui vẻ, cô bé Khải Đế đang ngủ say trong lòng Duy Đa Lợi Á đột nhiên mở mắt, hơi giãy giụa vài cái rồi bắt đầu khóc lớn lên.

Lúc này Duy Đa Lợi Á luống cuống tay chân, ráng dỗ dành cho tiểu Tinh Linh nín khóc, thế nhưng cô bé vẫn khóc không ngừng, cũng may là hiện nay sàn nhảy đang nghỉ ngơi nên tại đó đã có bày ra một tòa Cách âm kết giới, nhờ vậy mà đại đa số đều không nghe thấy tiếng khóc.

Mộ Dung Thiên nhìn Duy Đa Lợi Á lúng túng mà không biết là nên cười hay nên khóc, hắn lên tiếng:

- Nàng xem có phải nó đã tiểu ra quần hay không?

Duy Đa Lợi Á hơi ngẩn ra rồi nói:

- Không có!

- Vậy thì chắc là đói bụng rồi. Mỗi khi tiểu hài tử khóc thì thông thường đều là bởi vì hai nguyên nhân đó thôi.

Duy Đa Lợi Á gật mạnh đầu:

- Phải rồi, ta nghĩ chắc là như vậy rùi, nó hơn ba tiếng rồi mà chưa ăn gì.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì giật mình, nói:

- Nàng cho nó ăn cái gì?

Khuôn mặt của Duy Đa Lợi Á chợt ửng hồng:

- Mới bắt đầu thì là cơm gạo tẻ....

Mộ Dung Thiên thấy đau đầu, kêu lên:

- Theo ta biết, nó còn quá nhỏ, nên chỉ có thể ăn được một vài thứ, nếu không thì sẽ bị nghẹn chết.

- Phải rồi, sau đó nữ bộc cũng nói cho ta biết điều đó.

Duy Đa Lợi Á tỏ vẻ sượng sùng.

Đối với một nữ tử rất khéo léo trong thương trường, nhưng khi làm việc liên quan đến nuôi con trẻ thì lại chẳng khác gì một thường dân, Mộ Dung Thiên cũng thấy buồn cười, hắn hỏi tiếp:

- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, sau này mỗi khi nàng làm gì với Khải Đế, tốt nhất là hãy hỏi người khác trước, bởi vì tiểu hài tử rất yếu đuối, không thể cẩu thả được. Với lại, nàng còn cho nó ăn những gì nữa?

- Sữa thú!

- Ừm, tốt nhất là nên cho bú sữa mẹ, như vậy thì khi hài tử lớn lên sẽ càng khỏe mạnh và thông minh hơn.

Mộ Dung Thiên tiếp tục "dạy dỗ", dù sao hắn cũng xuất thân từ đại học y khoa, nên đối với những cơ bản thường thức thì cũng hiểu biết ít nhiều.

Khuôn mặt của Duy Đa Lợi Á lại thêm đỏ bừng, nàng cúi đầu thấp giọng nói:

- Nhưng ta không có thứ đó.

- Ài!

Mộ Dung Thiên nheo nheo mắt nhìn bộ ngực có kích thước là khổ E, nói:

- Không nhất định phải là của nàng, nàng có thể tìm một người mẹ nào đó mà có con nhỏ và có nhiều sữa, rồi nhờ người đó cho Khải Đế bú là được.

Đối với những việc thế này, nữ nhân hẳn phải là rõ ràng hơn nam nhân nhiều, nhưng hiện tại thì Mộ Dung Thiên lại đi "giáo huấn" Duy Đa Lợi Á. Hắn nói tiếp:

- Còn nữa, hãy lưu ý đừng để cho tiểu hài tử bị cảm lạnh, chỉ cần nó bị bệnh một tí thôi thì sẽ rất phiền phức đấy.

- Ủa, thế à? Đa tạ ngài, ta nhớ kỹ rồi.

Nhìn Khải Đế càng khóc càng dữ, Duy Đa Lợi Á vội nói tiếp:

- Ta phải đi đây, đi cho nó.....úy, cho nó ăn.

Sau khi nói xong, nàng vội vã ly khai, theo đáng lẽ khi buổi dạ hội chưa kết thúc thì người ta không thể bỏ đi, nhưng nếu là người có con nhỏ thì được ngoại lệ. Đó là một quy lệ bất thành văn.

Mộ Dung Thiên nhìn bóng lưng của nàng khuất dần mà cười khổ không nói gì, xem ra nếu Duy Đa Lợi Á muốn làm một mẫu thân tốt thì còn phải đi một chặng đường dài lắm.

Một chân của Duy Đa Lợi Á vừa bước ra cửa thì đã có mấy nữ nhân trẻ tuổi liền chủ động tìm đến mời Mộ Dung Thiên khiêu vũ. Tên sắc lang cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì lúc nãy bọn họ ai nấy cũng đều xem hắn như một con ruồi đuổi hoài không đi, còn bây giờ thì sao đột nhiên lại sốt sắng như thế chứ? Có lẽ là do mấy khúc khiêu vũ vừa rồi với Duy Đa Lợi Á đã đề thăng địa vị của hắn trong mắt người khác, nhưng như vậy cũng quá đã rồi. Thế nhưng hiện tại thì hắn không muốn để ý tới bọn họ, lần lượt cự tuyệt hết, bởi vì lát nữa đây hắn còn có ước hội nữa. Tuy rằng đối tượng là một "sân bay" thẳng băng, nhưng dù sao đi nữa thì người ta cũng là tam tiểu thư của Thiên Lý mục trường kia mà, là một thiếu nữ có khí chất đấy, so với những nữ nhân dung tục ở đây thì còn khá hơn nhiều.

- Tiên sinh, dường như ngài và Duy Đa Lợi Á rất thân thiện phải không?

Không biết Tạp Gia đã đến bên cạnh Mộ Dung Thiên từ lúc nào, hiện tại lại lên tiếng hỏi thăm với giọng đầy ngưỡng mộ.

- Làm gì có, cũng là quen biết sơ giao như bằng hữu bình thường thôi.

Mộ Dung Thiên vừa trả lời vừa đắc ý khôn cùng, tuy nhiên, lời nói của hắn cũng rất đúng sự thật.

- Sao lại như vậy? Ta thấy nàng ta cư xử với ngài rất đặc biệt kia mà. Hôm nay ta còn chưa được hân hạnh cùng khiêu vũ với nàng ta nữa.

Tạp Gia hơi dừng lại một chút rồi mặt mày ủ rũ nói tiếp:

- Nhưng ngài lại còn được khiêu vũ với nàng ta tới mấy khúc nhạc, đồng thời cũng hàn huyên khá lâu như vậy nữa.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Yên tâm đi, bây giờ vận khí của ngươi đã đến rồi đấy.

Nói xong, hắn hất hàm về phía sau lưng của Tạp Gia, gã liền quay đầu nhìn lại, sau đó mới hiểu ra ý tứ của Mộ Dung Thiên. Ở trên sàn nhảy, Toa Phỉ, một nhân vật tiêu điểm khác đang dịu dàng đi đến trước mặt gã, rồi mỉm cười tươi như hoa nói:

- Tạp Gia kỵ sĩ, chẳng hay Toa Phỉ có được vinh hạnh cùng ngài khiêu vũ một bản hay không?

Mộ Dung Thiên suy đoán quả không sai, khi còn ở trong đội ngũ nghênh tân, Toa Phỉ đã có ý với gã kỵ sĩ bảnh trai này rồi. Sau khi biết được gã xuất thân từ danh môn thì liền quyết tâm bắt gã làm tù binh và biến gã thành một trong những trung thần ở dưới váy của nàng, rồi từ từ mà lợi dụng cho tốt. Nhưng không ngờ suốt đêm nay Tạp Gia vẫn chưa hề đến mời nàng khiêu vũ, nên chỉ nghĩ rằng gã đã quá nhút nhát, nay nàng thấy buổi dạ tiệc không còn bao lâu nữa sẽ đến lúc kết thúc nên mới chủ động đến mời gã.

Nàng vươn ngọc thủ ra, trong lòng tràn ngập tự tin, cho rằng Tạp Gia sẽ không có lý do để mà cự tuyệt mình, bởi vì đêm nay chỉ có nam nhân mời nàng khiêu vũ chứ đừng nói là nàng tự động xuất kích. Nàng nghĩ đây chỉ là một việc dễ như trở bàn tay mà thôi, hơn nữa, vì để chắc ăn, nàng còn dùng sóng mắt ướt át và đầy dụ hoặc mà nhìn gã, đồng thời còn làm ra vẻ thẹn thùng e lệ, dáng vẻ tựa như thiếu nữ ngây thơ vậy, nhưng mặt khác cũng giống như một đãng phụ đầy phóng túng, vừa khiêu khích vừa dụ hoặc. Cả hai loại phong tình khác hẳn nhau cùng lúc xuất hiện ở trên người nàng, nên đặc biệt có sức hấp dẫn rất lớn. Nếu có thêm khí thế anh tư lẫm lẫm của nữ kỵ sĩ lúc hồi sáng nữa thì nàng có đủ ba loại khí chất, một nữ nhân mà có trăm ngàn biến hóa như vậy thì sẽ khiến cho nam nhân rất động tâm, không gì có thể so sánh nổi. Đó chính là một trong những nguyên nhân mà Đình Đình đã cảnh cáo Mộ Dung Thiên không nên tiếp cận Toa Phỉ, bởi vì trên người nàng ta không biết có mang bao nhiêu là loại mỵ thuật vô danh nhưng rất lợi hại.

Thế nhưng sự tính toán lần này của Toa Phỉ lại bị sai trật, Tạp Gia lúc này tựa như đang sợ hãi một con rắn vậy, gã vừa thoái lui vừa lắp bắp nói:

- À, phải rồi, xin lỗi Toa Phỉ tiểu thư, vũ kỹ của ta quá kém cõi, xin nàng hãy tìm người khác nhé.

Toa Phỉ cảm thấy hơi bất ngờ, vừa rồi nàng đã nhìn thấy Tạp Gia nhảy cùng với những nữ nhân khác, vũ kỹ của gã khá vững, đúng là một cao thủ mà. Lúc này thấy gã thoái thác thì nàng lại nghĩ rằng gã đang mắc cỡ, nên vẫn không từ bỏ ý định:

- Không sao đâu, để ta dạy ngươi.

Tạp Gia bỗng nhiên ôm lấy bụng, mồ hôi chảy ra đầm đìa, miệng kêu lớn:

- Ối chà, đau bụng quá, chắc là ăn phải đồ dơ gì rồi. Toa Phỉ tiểu thư, thật là xin lỗi, ta xin phép được đi nhà xí một lát.

Nói xong, gã liền nhanh chóng lủi đi mất, nếu là người đang bị đau đớn khổ sở thì động tác của họ đâu có nhanh nhẹn tới như vậy. Để tránh gây ác cảm với Toa Phỉ, một gã kỵ sĩ có phong độ như Tạp Gia vậy mà cũng chỉ dám mượn cớ đi nhà xí tục tiễu để làm lý do thôi.

Nhìn Toa Phỉ trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa thì Mộ Dung Thiên đã cười phá lên, rõ ràng là lời "mách bảo" của hắn trước kia đã có tác dụng. Trong cảm nhận của hắn, Toa Phỉ thật đúng là một nữ nhân biến thái không gì sánh bằng, so với ma thú còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

Toa Phỉ xem ra cũng là một nữ nhân lợi hại, nét xấu hổ ở trên mặt nàng nhanh chóng tan mất, bàn tay đã chìa ra liền chuyển sang phía Mộ Dung Thiên một cách đầy phong độ, rồi nói:

- Vậy còn vị tiên sinh anh tuấn này?

Tuy rằng hai chữ "anh tuấn" đó đã khiến cho Mộ Dung Thiên như nở hoa trong lòng, nhưng tên sắc lang này lại muốn nhân dịp này mà tỏ rõ lập trường của mình. Mối quan hệ với Thiên Lý mục trường rất quan trọng cho kế hoạch trong tương lai của Mộ Dung Thiên, mà giữa Duy Đa Lợi Á và Toa Phỉ, hắn chỉ có thể chọn một, nên tất nhiên là hắn chọn đứng về phía của Duy Đa Lợi Á. Để tránh bị hiểu lầm và làm giảm đi lòng tin của Duy Đa Lợi Á, Mộ Dung Thiên chỉ đành nhịn đau mà cự tuyệt vưu vật hiếm có này, và tấm mộc của hắn chính là vị thánh ngôn tế ty Hoa Sử đáng thương kia.

- Ấy, thật xin lỗi Toa Phỉ tiểu thư, ta đang có một vài vấn đề cần phải thảo luận với vị đại tế ty tôn kính của chúng ta. Vì vậy mà phải cáo lỗi, không thể bồi tiếp nàng được rồi.

Tên sắc lang nói xong liền xoay người bước đi, dáng vẻ tiêu sái rất đầy phong độ. Hắn nghĩ từ lúc chào đời cho tới nay, đây chính là lần đầu tiên mà hắn "hào phóng" đến như vậy, dù sao thì số nam nhân có thể cự tuyệt một trang đại mỹ nữ như vậy thì không nhiều hơn số lông trên thân cóc là bao.

Toa Phỉ liên tục bị hai người từ chối, rốt cuộc thì nàng cũng không thể giữ được cõi lòng thanh tịnh nữa, đây chính là lần đầu tiên mà nàng gặp phải cảnh ngộ này, quả thật là bị đả kích rất lớn. Bỗng nhiên nàng nhớ lại lúc buổi sáng trong buổi lễ nghênh tiếp phái đoàn, Mộ Dung Thiên đã từng thầm thì to nhỏ với Tạp Gia, sau đó thì thái độ của gã kỵ sĩ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt ngọc của nàng chợt biến thành lạnh băng, nhìn bóng lưng đang đi xa dần của Mộ Dung Thiên mà hừ một tiếng.

Mộ Dung Thiên tất nhiên là không đi tìm hóa thạch để thảo luận chuyện gì, cả bước đi cũng rất chậm chạp. Sau đó, thì buổi dạ tiệc kéo dài thêm chừng ba khúc ca nữa thì cũng tuyên bố kết thúc. Tên sắc lang thản nhiên rời khỏi hội trường, tuy nhiên, buổi tối nay của hắn tại Thủy Đô vẫn chưa kết thúc, bởi vì hắn còn một cuộc ước hội quan trọng khác đang chờ đợi hắn. Đó là việc cùng một vị "đồng nghiệp" thảo luận về một ít học thuật thuộc về "tính dục" ấy mà.

Dị Giới Dược Sư - Chương #270