Chiếc Nhẫn Cổ


Người đăng: Pnam12345

“Đó là một ngày trời đông giá rét, khi mọi người đã về nhà và chuẩn bị lễ
giáng sinh và đường phố thì vắng vẻ rất nhiều. Khi đó đang có tuyết rơi, và
mọi thứ được bao phủ bằng một màu trắng xóa…”
Chiều giáng sinh, khi mọi thứ chìm trong tuyết trắng, một chàng thanh niên có
đôi mắt đen và mái tóc nâu lù xù trong bộ quần áo lông không biết đã trải qua
bao nhiêu năm tháng. Chàng trai này tên là Mark Calloway, một con lai giữa hai
dòng máu Mỹ và Việt. Bố cậu, ông John Calloway, là một người Mỹ chính gốc, đã
qua đời khi cậu còn rất nhỏ. Còn mẹ cậu, vốn là một người Việt, đã nuôi lớn
cậu suốt 18 năm. Bà đã qua đời năm trước do căn bệnh ung thư quái ác nên bây
giờ Mark chỉ có một mình.
Mark cô đơn nhìn lên bầu trời đầy tuyết trắng và cô đơn thở dài, cậu rút một
điếu thuốc ra, châm lửa và mải suy nghĩ về nhiều thứ.
“Giáng sinh a, lại một năm sắp trôi qua rồi, một năm cô độc giãy dụa vì cuộc
sống.” Mark thở dài lầu bầu một tiếng.
Mark đang gặp vấn đề về tiền bạc. Sau khi tốt nghiệp đại học, cũng như rất
nhiều thanh niên khác trong xã hội hiện nay, cậu cũng gặp rắc rối trong vấn đề
tìm việc làm nuôi sống bản thân. Mặc dù đã tìm 340 công ty để phỏng vấn suốt
ba tháng trời, song chưa lần nào cậu thành công. Ngày hôm nay cậu đến công ty
thứ 341 để xin việc và như mọi lần, cậu thất bại.
Nhìn về phía bầu trời trắng xóa và tuyết vẫn cứ rơi, Mark lại thở dài một
tiếng. Hôm nay bà chủ nhà đã ra tối hậu thư hôm nay nếu không trả tiền nhà thì
ngủ ngoài trời luôn đi. Tưởng tượng một cái sẽ kinh khủng như thế nào nếu như
vô gia cư trong tiết trời lạnh lẽo này.
Lầu bầu một phen phát tiết tâm tình của chính mình. Mark lại tính hút them một
điếu nữa. Song khi sờ vào bao thuốc lá, cậu phát hiện nó hoàn toàn rỗng. Giận
dữ cậu quăng bao thuốc đi rồi lại thở dài một tiếng.
“Haizz, thôi kệ, sẵn tiện cai luôn thuốc lá vậy.” Mark tự nhủ
Lại nhìn lên đường phố vắng không một bóng người, cậu thở dài lủi thủi tiến về
phía trước. Bỗng cậu nhìn thấy nằm ở nơi đó, gần chỗ cậu ném bao thuốc lá có
cái gì đó đang sáng lấp lóe. Tò mò cậu lại nhặt thứ đó lên xem.
Đó là một chiếc nhẫn nhìn rất cổ xưa, mặt nhẫn màu đồng bạc và được điêu khắc
bằng hình hai con rắn đan vào nhau.
“Nhìn có vẻ là đồ cổ, có lẽ sẽ bán được ít tiền.” Cầm chiếc nhẫn trên tay,
Mark thầm nghĩ.
Bỏ chiếc nhẫn vào túi cái jacket cũ, nhìn trời đã nhá nhem tối, lần nữa thở
dài một tiếng, Mark tiếp tục lang thang về nhà.
Vừa đến cửa nhà trọ, một bóng người thình lình xuất hiện. Đó là một người đàn
bà béo ú trong chiếc đầm màu hồng trông như sắp đứt chỉ do kích cỡ siêu bự của
bà ta. Bà đội một cái nón cũng màu hồng phấn, những ngón tay ú a ú nần đeo
những chiếc nhẫn kim cương, trên tay bà là túi xách số lượng có hạn mới nhất
của hãng Vuiton. Nhìn toàn thể, trông bà ta giống một trái banh màu hồng được
trang điểm lộng lẫy bằng những đồ trang sức đắt tiền và xa hoa.
Katherine Anderson, một người đàn bà độc thân khoảng 40 tuổi. Bà nổi tiếng với
khách trọ với hình thể và tính cách chanh chua của mình. Bà luôn cảm thấy mình
ưu việt hơn các khách trọ với sự giàu sang và thượng lưu và luôn tìm cách nói
khóe những người nghèo hơn để chứng tỏ sự ưu việt của bản thân. Nghe nói có
một ông cụ đã bị bà nói đến độ tức hộc máu đến ngất xỉu phải vào bệnh viện, đủ
để thấy mức độ độc miệng của bà đáng sợ đến cỡ nào.
Nói thật Mark không có hảo cảm gì với Katherine, bà luôn khoe khoang cao
thượng của mình và luôn nói khóe cậu mỗi khi gặp nhau cứ như thể bà ta có thù
oán gì với cậu vào kiếp trước ấy. Đặc biệt là vào lúc này khi bà cố tình chặn
ngay cửa ra vào thì chỉ có một khả năng.
“Nhóc Mark, tháng này phải trả tiền thuê nhà rồi.”Katherine chua ngoa lên
tiếng
“Bà chủ, hiện nay cháu chưa có tiền. Bà có thể cho cháu khất thêm ít ngày được
không.” Mark ra vẻ khổ sở lên tiếng. Bây giờ cậu thực sự không có tiền.
“Hừ! Lại khất nợ.” Katherine khinh bỉ liếc xéo Mark một cái”Đây đã là lần thứ
ba ta nghe câu này rồi. Không có tiền thì mau mau cuốn gói ra khỏi nhà tao.
Đừng có mà ở đây nữa. Cái đồ vừa nghèo vừa vô dụng. Con nhà người ta bằng tuổi
mi giờ đã khắp nơi kiếm tiền gây dựng sự nghiệp rồi. Mày còn ở đây ăn bám. Cút
ra khỏi nhà tao. Ta không có tiền nuôi một kẻ như mày.”
Mark rất tức giận nhưng cậu nhẫn nhịn xuống. Nếu không phải không có tiền thuê
nhà trọ khác thì cậu cũng chẳng muốn ở đây đâu. Con người ai cũng có lòng tự
trọng. Và việc luôn bị chửi xéo bởi một bà béo chua ngoa đanh đá thì cho dù là
bồ tát cũng có ba phần hỏa.
Sau một phen miệng đắng lưỡi khô, Mark rốt ruộc thuyết phục bà chủ nhà điêu
ngoa nóng tính dời kỳ hạn đến ngày mai. Tất nhiên là tiền thuê nhà của bà chủ
cũng theo tăng gấp đôi.
Nằm trên chiếc giường trong phòng mình, Mark nhìn lên trần nhà, mù mịt về
tương lai của mình. Cậu quay sang nhìn cái bàn học bên cạnh, đó là một tấm
hình chụp một người phụ nữ châu Á rất đẹp. Đó là hình mẹ cậu. Bỗng Mark bật
khóc, cậu khóc nức nở khi nhớ về mẹ mình, nhớ về những đêm giáng sinh khi chỉ
có hai người. Đó là những đêm tuy dài nhưng tràn đầy ấm áp. Cậu còn nhớ giáng
sinh năm ngoái khi cậu thức suốt đêm bêm giường bệnh. Còn năm nay cậu chỉ có
thể cô độc trong bốn bức tường đón giáng sinh một mình. Cậu khóc trong cô đơn
Bỗng Mark phát hiện ra điều bất thường. Chiếc nhẫn cậu đang đeo bắt đầu phát
ra ánh sáng ngày càng lớn bao phủ toàn thân cậu. Rồi “A” một tiếng cậu biến
mất không thấy gì nữa.
Trong đêm giáng sinh ấy,khi ngoài trời bay đầy tuyết trắng, khi mọi người đang
hân hoan vui vẻ bên gia đình. Không một ai phát hiện có một chàng thanh niên
đã biến mất, kể cả bà chủ nhà. Cứ như thể cậu bị xóa khỏi thế giới này vậy,
không một ai nhớ đến cậu. Và ở một thế giới khác, nơi mà kiếm và ma pháp ngự
trị, một huyền thoại đã được sinh ra.


Dị Giới Du Ký - Chương #2