Tại Cửa Thành Tiểu Sai Dịch Cứu Nguy, Trong Khách Sảnh Cùng Thương Nghị Kế Sau.


Người đăng: 01679152178

Quách Hòe, Quách công công và phủ doãn Khai Phong, Bao Chửng, Bao đại nhân,
một là kẻ tác oai tác quái, làm mưa làm gió, tráo trở lật lọng trong cung; một
là quan thanh liêm nghiêm cẩn thận trọng, vì nước quên thân, minh oan cho trăm
họ, bình thời cũng nhìn nhau không thuận mắt, tất nhiên rất ít qua lại. Nói dễ
nghe một chút thì là “không cùng chí hướng sao mưu tính sự nghiệp được[1]”,
nói khó nghe thì là “nước sông không phạm nước giếng”.

[1] Nguyên văn: Đạo bất đồng bất tương vi mưu, câu này xuất xứ từ Luận Ngữ,
thiên Vệ Linh công.

Nhưng hôm nay, vị Quách công công này vô duyên vô cớ lại không quản vất vả
diễu qua cả nửa thành Biện Lương chạy tới trước cửa thành đặc biệt chờ Bao đại
nhân, như thế làm sao không khiến người khác khó hiểu cho được.

Mà mấy vị biết được chân tướng vụ án “Li miêu hoán thái tử”, lại càng kinh
ngạc hoài nghi không thôi, có điều trên khuôn mặt vẫn chẳng mảy may để lộ ra
nửa phần.

Chỉ thấy Bao đại nhân khẽ gật đầu, ôm quyền tiếp tục thi lễ nói:

“Quách công công, bản phủ có lễ!”

Quách Hòe, da mặt như căng lên, cũng nho nhã đáp:

“Ha ha, ta không nhận nổi, Bao đại nhân có lễ!”

Nói xong hai câu này, hai người tựa hồ không còn gì để nói, chỉ là cùng thẳng
lưng ưỡn ngực, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Trước cửa thành, một bên là đoàn hộ vệ khâm sai, cờ phướn tung bay, nghiêm cẩn
chỉnh tề; bên kia là đội nghi thức của các công công ở nội cung, phất trần
phiêu phất, chẳng mảy may lui lại.

Hai vị đại ca đứng đầu, một vị mặt đen thui, mắt sắc như điện, chính khí rực
rỡ; một vị mặt bóng loáng, mắt ti hí lấp lóe ánh quang, ngoài cười nhưng trong
không cười.

Nhất thời, gió như ngưng đọng, âm thanh lặng bặt, bầu không khí vô cùng căng
thẳng.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, sau đó mới thấy khuôn mặt Bao đại nhân từ từ giãn
ra, ôm quyền nói: “Không biết Quách công công đến cửa thành nghênh đón bản phủ
là có chuyện gì muốn báo cho bản phủ biết chăng?”.

“Bao đại nhân vì đâu lại nói lời này?” Quách công công liếc đôi mắt ti hí một
cái, cơ thịt rung lên, dọn ra một bộ mặt tươi cười nói: “Chỉ là ta nghĩ Bao
đại nhân đi Trần Châu chuyến này trên đường cực nhọc vất vả, nên đặc biệt đón
chờ ở cửa thành, chuẩn bị chút lễ mọn để nghênh đón Bao đại nhân”.

Nói đến đây, Quách công công hơi nghiêng đầu, nói với tiểu thái giám phía sau:
“Còn không dâng lên?”.

Tiểu thái giám phía sau vội vàng bưng một khay nhỏ bước nhanh lên trước, trong
khay đặt một cái hộp nhỏ bằng gỗ đàn khảm hoa viền vàng.

“Quách công công, đây...”, Bao đại nhân kinh ngạc.

Chúng nhân Khai Phong phủ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Lẽ nào Quách công công thực sự đặc biệt tới để tặng lễ vật cho Bao đại nhân?

Ngay trước cửa ngõ tiến vào kinh thành?

Dưới con mắt của bao người?

Gióng trống khua chiêng rầm rộ như thế này để… tặng lễ vật?!

Lẽ nào hắn không sợ Bao đại nhân trị hắn tội đưa hối lộ sao?

Dị thường, quả thực vô cùng dị thường!

Chợt nghe Quách công công tiếp tục cười nói: “Ta cũng biết, Bao đại nhân trước
nay rất liêm khiết, thứ đồ tầm thường đương nhiên khó lọt được vào tuệ nhãn
của Bao đại nhân, thế nên ta cũng không tặng những thứ đồ bỏ đi như vàng bạc
châu báu gì cả, miễn cho Bao đại nhân lại chê cười”.

Nói đoạn, ngưng một chút, rồi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đầy sửng sốt của
Bao đại nhân một cái, khẽ cười một tiếng, đưa tay mở nắp hộp ra.

Chỉ thấy trong hộp có mười lọ sứ men xanh nằm ngay ngắn chỉnh tề, miệng lọ
dùng sáp đỏ phong kín lại.

Quách Hòe nhấc một lọ lên, khẽ lắc lắc nói: “Chỉ là ta nghe nói, Bao đại nhân
trên đường hồi kinh đã tìm được một người cô họ hàng xa thất lạc nhiều năm, mà
lão phu nhân thường sầu lo vì bệnh mắt. Mười lọ thuốc trong chiếc hộp này đều
do ta thỉnh các vị thái y của Thái y viện trong cung tận tâm tận lực, dùng
những dược liệu quý giá nhất phối chế thành, chắc hẳn ít nhiều sẽ giúp ích cho
bệnh mắt của lão phu nhân. Chút tâm ý nhỏ cũng là bày tỏ sự tôn kính, mong Bao
đại nhân nhận cho”.

Một tràng những lời này nói ra vừa có tình vừa lễ độ, ngôn từ khéo léo, xác
đáng, nhưng khi lọt vào tai mấy người Khai Phong phủ lại như sét đánh giữa
trời quang.

Bao đại nhân nửa đường tìm được một người cô họ hàng xa, người cô này lại sầu
lo vì bệnh mắt...

Những chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà Quách Hòe ở xa ngàn dặm lại có thể biết
tường tận, nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí đến cả thuốc trị bệnh mắt cũng đã
chuẩn bị từ sớm...

Trời ơi!

Thuộc hạ Quách Hòe có bao nhiêu tai mắt?

Lại có bao nhiêu tai mắt được sắp xếp trong đoàn khâm sai?

Những tai mắt này đã nghe được bao nhiêu tin tức rồi?

Quách Hòe biết được đến đâu?

Thân phận Lý hậu hắn đoán định được mấy phần?

Vừa nghĩ đến những lời nói, hành động, tính toán trên đường đi đều bị Quách
Hòe giám thị cả, sao không khiến người ta lạnh sống lưng, tóc tai dựng ngược.

Bao đại nhân nghe xong sắc mặt không khỏi có chút ngưng trọng, nhưng chỉ một
thoáng liền khôi phục lại như bình thường, ôm quyền khom người thi lễ, hồi đáp
rành mạch:

“Quách công công khách khí rồi, cô mẫu của bản phủ chẳng qua chỉ là bá tính
bình dân, lại nhọc lòng Quách công công quan tâm như vậy, thực là nhận lễ mà
lấy làm hổ thẹn.”

Quách công công nhướng hàng lông mày chổi xể nói: “Bao đại nhân nói thế là sai
rồi, Bao đại nhân trung với vua, thương yêu bách tính, cần chính liêm khiết,
thế nhân ai ai cũng biết, ta chẳng qua chỉ tặng một phần lễ mọn cho lão phu
nhân, thực chẳng đáng kể gì, chẳng đáng kể gì, ha ha ha...”.

“Quách công công khách khí...”

“Bao đại nhân, vậy lễ này…?”

“Bao Chửng cảm kích, xin thay cô mẫu nhận lễ.”

“Ha ha ha...”, Quách Hòe cười một tràng thích thú, cười đến nỗi đám thịt mỡ
toàn thân rung lắc dữ dội, “Đã như thế thì ta cũng an tâm rồi. Có điều ta ở
cửa thành đợi đã lâu, nay không dễ gì mới gặp được Bao đại nhân cùng lão phu
nhân, nếu không hành lễ thỉnh an lão phu nhân thì thật chẳng ra thể thống gì”.

Những lời này vừa thốt lên, thân hình Bao đại nhân chấn động, cả người cứng
đơ, đôi mắt hổ nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười đầy những nếp nhăn bóng
loáng của vị công công béo múp.

Mà những người còn lại cũng biến sắc.

Chỉ thấy Tứ đại hiệu úy sắc mặt trắng bệch, Công Tôn tiên sinh khuôn mặt
thoáng xanh, Ngự tiền hộ vệ vẻ mặt ngưng trọng, còn Phạm Dung Hoa khuôn mặt ẩn
hiện sắc đen.

Về phần Kim Kiền thì sắc mặt rất phong phú, xanh đen xanh tím đều hiện lên một
lượt, cuối cùng dừng lại ở màu trắng bệch.

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, cái này khẳng định là đại sự không ổn, tất cả
xong rồi!

Như vậy xem ra, cái tên Quách công công này chắc chắn đã đánh hơi được chút
phong thanh gì rồi, đoán ra vài phần thân phận đặc biệt của người cô hờ bỗng
dưng xuất hiện của Bao đại nhân, cho nên mới ở đây tiếng là “tặng lễ vật”,
thực chất là “nhận người” xem rõ thực hư.

Lý hậu ở trong cung nhiều năm, lại có quan hệ thân thiết từ trước với Lưu hậu,
chủ nhân của Quách Hòe, thử hỏi Quách Hòe sao lại không nhận ra?

Nếu để Quách Hòe nhận ra Lý hậu... Cái này không cần phải nói nữa!

Lúc này Trần Lâm chưa mời, Bát vương chưa gặp, nhân chứng chẳng có một ai, chỗ
dựa vững chắc thì không có, lại lộ mất Lý hậu, con át chủ bài chưa lật, như
thế thì vở tuồng này làm sao diễn tiếp được?

Nhưng nếu không cho Quách Hòe gặp Lý hậu...

Dựa vào cái gì nào?

Người ta tốt xấu gì cũng đường đường là Thái giám tổng quản nội cung, lại mang
đội nghi thức đến nghênh đón còn tặng lễ vật, về tình về lý người cô của đại
nhân cũng nên gặp mặt một lần.

Nếu mọi người cứ năm lần bảy lượt ngăn cản, phớt lờ không gặp, chưa kể tới
Quách công công có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu đương triều, chỉ riêng hành
động này thôi, há lại không khiến cho Quách Hòe càng thêm nghi ngờ!

Gặp, không được!

Mà không gặp, cũng không xong!

Phải làm thế nào mới được đây?!

Chi thấy Quách Hòe quét mắt một vòng, khóe miệng nhếch lên, lắc lư tiến vài
bước, ôm quyền nói: “Bao đại nhân, có thể thỉnh đại nhân dẫn đường, để ta chào
hỏi lão phu nhân được chăng?”.

Bao đại nhân nhíu mày, hồi lâu không nói.

Quách Hòe đi vòng qua người Bao đại nhân, ra sau lưng ngài, trên khuôn mặt
thoáng qua một nét cười lạnh: “Bao đại nhân, mời!”.

“... Quách công công, mời!”, Bao đại nhân thầm thở dài một tiếng, chỉ đành
quay người, cung kính đáp.

“Mời!”, Quách Hòe da mặt khẽ động nói.

Hai người đồng thời nhìn nhau, lại cùng nhấc gót tiến lên.

Kim Kiền đang đứng bên cạnh kiệu Lý hậu, giương mắt lên nhìn khóe mắt Quách
Hòe phát ra những tia sáng lạnh lẽo, khóe miệng mang theo ý cười, bước một
bước lại ưỡn ẹo một cái, khoan thai tiến về phía trước, nàng chỉ thấy da đầu
“căng dần đều” theo từng bước chân.

Đừng nói tới Kim Kiền như vậy mà ngay cả Phạm Dung Hoa đứng bên cạnh kiệu, Tứ
đại hiệu úy phía sau Bao đại nhân, còn có Công Tôn tiên sinh cách đó không xa,
sắc mặt cũng càng lúc càng xấu đi.

Đột nhiên, trước mắt có bóng người chợt lóe lên, bóng áo đỏ đứng chếch bên
kiệu thoắt cái đã ở trước kiệu không một tiếng động rồi.

Áo đỏ như lửa, thân thẳng tựa tùng.

Bóng dáng màu đỏ chỉ yên lặng đứng trước kiệu thôi mà không khí liền có chút
biến hóa vi diệu.

Sắc mặt mọi người cùng lúc giãn ra, rồi khôi phục lại như lúc bình thường.

Chỉ có sắc mặt Kim Kiền là ngoại lệ, da mặt bộp một cái thoắt đổi thành sắc
nửa vàng nửa xanh.

Không vì điều gì khác, chỉ là trong lúc Triển Chiêu di chuyển, Kim Kiền nghe
được rất rõ một tiếng ra lệnh trầm trầm, vô cùng quen thuộc:

“Kim bổ khoái, dược!”

Lời ít mà ý nhiều, đơn giản dễ hiểu... hiểu mới lạ á!

Kim Kiền nhất thời cảm thấy mông lung, lòng thầm gào lên bất đắc dĩ:

Tiểu Miêu, ngài xông pha chiến trận còn kéo tôi làm cái đệm lưng... Hừ, cái đó
coi như thôi, dù sao cũng không phải lần đầu, tôi bị chèn ép quen rồi… Chỉ là,
Miêu đại nhân ơi, sao ngài có một câu thôi cũng chẳng thèm nói cho rõ ràng?

Dược? Cái gì dược?

Trung dược, Tây dược, Trung - Tây dược kết hợp?

Độc dược, xuân dược, hay là cao da chó?

Miêu đại nhân, ngài phải thêm định ngữ vào chứ!

Nói không đầu không đuôi thế, làm sao tôi đoán ra được?

Huống hồ cái cây hòe già khụ kia cố ý đến gây sự, chuẩn bị dược có thể dùng
được sao?

Mà dù thế nào cũng không thể đem cái lão Quách Hòe này đầu độc, đốt xác, phi
tang xuống con hào bao quanh thành cho xong chuyện được...

“Lão phu nhân, Quách Hòe ở đây có lễ.”

Kim Kiền đang quay cuồng suy nghĩ, những suy tư bay tán loạn, đột nhiên nghe
thấy phía trước truyền đến tiếng chào hỏi, thoáng cái liền hoàn hồn, vừa ngước
mắt lên nhìn, nhất thời da đầu liền tê dại.

Chỉ thấy Quách Hòe đã đến trước kiệu, chắp tay thi lễ, đôi mắt ti hí như đường
khâu nhướng lên, cặp môi đỏ ửng khẽ nhếch, hay cho vẻ mặt kinh điển của một
đại thái giám vai phản điện.

Rèm kiệu của Lý hậu vẫn im lìm, chẳng mảy may lay động, không một âm thanh.

Bao đại nhân ở bên tiếp lời nói: “Cô mẫu, trước kiệu là tổng quản Tứ ti bát xứ
trong cung, Quách Hòe Quách công công tới đây để thỉnh an cô”.

Một mảnh im lặng.

Hồi lâu sau mới có âm thanh già nua truyền ra trong kiệu: “Ta chẳng qua chỉ là
một bà già nơi xó chợ, lại phiền đại nhân trong cung tới thỉnh an, hiền chất
à, đây không phải là khiến cho bà già này giảm thọ hay sao?”.

“Cô mẫu dạy rất phải...”, Bao đại nhân một bên cúi đầu nói.

Quách Hòe nghe thấy âm thanh truyền từ trong kiệu ra, hơi nheo mắt, đôi lông
mày chổi xể nhướng lên, lại nặn ra khuôn mặt tươi cười nói: “Lão phu nhân nói
thế sai rồi. Bao đại nhân làm quan mấy năm nay, có công với xã tắc, bởi thế cô
mẫu của Bao đại nhân đương nhiên đáng nhận một lễ này của ta”.

Nói rồi, lại đưa mắt nhìn rèm kiệu kín mít không một ngọn gió lùa, chân mày
nhướng lên, tiếp: “Thế nhưng hôm nay lão phu nhân ngay cả lộ diện cũng không
chịu, phải chăng là ghét bỏ thân phận của ta?”.

“Quách công công nặng lời rồi”, Bao đại nhân cúi đầu nói.

Quách Hòe giương mí mắt lên, liếc Bao đại nhân nói: “Nếu không phải như thế,
ta đích thân tới đây thi lễ với cô mẫu của Bao đại nhân, nhưng lão phu nhân
ngay cả rèm kiệu cũng không nhấc lên, đó không phải là xem thường ta thì là
gì?”, ngưng một chút, cơ thịt trên khuôn mặt núc ních rung lên, quét mắt nhìn
chúng nhân xung quanh một vòng, rồi tiếp tục: “Ta lần này xuất hành cũng đã
bẩm báo với Thái hậu lão nhân gia người rồi, nay tình huống lại như thế, kêu
ta làm sao quay về tâu với Thái hậu đây?”.

Lời này dịch ra chính là: Khốn kiếp, đến cả bà mẹ già của Hoàng đế, sếp đứng
đầu mà cũng dám đắc tội, đám các ngươi còn muốn lăn lộn chốn này hay không?!

Lời vừa nói ra, ai nấy đều biến sắc, không khỏi cùng nhìn về phía chiếc kiệu
mộc mạc giản đơn của Lý hậu.

Lát sau, trong kiệu mới truyền ra tiếng nói:

“Quách công công nói quá rồi, bà già này chẳng qua trên đường đi không cẩn
thận nhiễm phong hàn, không thể ra gió, mong công công lượng thứ.”

“Ồ?” Quách Hòe nhướng mày nói, “Thì ra là lão phu nhân có bệnh trong người, ta
sẽ phái người thỉnh thái y trong cung tới đây chẩn trị cho lão phu nhân!”.

“Không cần phải như thế, chẳng qua là chút cảm mạo, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ
hết bệnh.”

“A? Sao có thể qua loa như vậy?”, Quách Hòe chau đôi mày chổi xể nói, “Ta tuy
bất tài nhưng cũng biết sơ về dược lý, có thể xem mạch cho lão phu nhân được
chăng?!”.

Nói đoạn, Quách Hèo lắc lư thân hình bước hai bước về phía trước kiệu, vươn
tay định nhấc rèm kiệu lên.

“Quách công công, khoan đã.”

Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, đứng ngay ngay ngắn phía trước ngăn Quách Hòe
lại, cao giọng nói.

Quách Hòe nheo mắt một cái: “Triển hộ vệ?”.

Bỗng nghe âm thanh từ trong kiệu truyền ra:

“Quách công công không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, Công tôn tiên sinh đã
chẩn trị cho bà già này rồi, giờ đây bệnh đã không còn trở ngại, không cần
phiền đến tôn giá của công công.”

Quách Hòe trưng ra một nụ cười, nói: “Y thuật của Công Tôn tiên sinh ta đương
nhiên rất tin tưởng, nếu bệnh của lão phu nhân đã không còn trở ngại gì, vậy
vì sao không thể gặp ta?”.

“… ”, trong kiệu nhất thời im lặng.

Quách công công nhướng đuôi mày, cười lạnh một tiếng, cánh tay giơ cao, lại
định nhấc rèm kiệu lên.

“Keng!”, tiếng kiếm nhấc khỏi vỏ vang giòn.

Chuôi kiếm Cự Khuyết đè lại cánh tay định nhấc rèm của Quách Hòe, chẳng mảy
may thoái nhượng, kiêng dè.

“Quách Công công khoan đã!”, âm thanh sang sảng cất lên.

Quách Hòe biến sắc, chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm vào vị
hộ vệ áo đỏ trước mặt, lạnh lùng nói: “Triển hộ vệ... đây là cớ vì sao?!”.

“Thân thể lão phu nhân không tốt, không thể ra gió, mong Quách công công lượng
thứ.”

Triển Chiêu vẻ mặt rất cung kính, không hờn không giận, nhàn nhạt lãnh đạm,
nhưng trong giọng nói sang sảng lại mơ hồ lộ ra hàn ý.

Quách Hòe mở to đôi mắt ti hí liếc nhìn, mí mắt nâng lên một nửa cũng bóng
loáng hệt như da mặt, không khống chế được mà có chút run rẩy: “Triển hộ vệ
quả thực rất chiếu cố lão phu nhân!”.

“Quách công công quá khen”, Triển Chiêu khẽ gật đầu, cung kính đáp, Cự Khuyết
trong tay lại chẳng hạ xuống nửa phân.

“Quách công công”, Bao đại nhân phía sau cao giọng nói, “bản phủ cũng biết tâm
ý của Quách công công, chỉ là lão nhân gia người lúc này không thể ra gió,
Quách công công lại khăng khăng đòi gặp, nếu chẳng may bệnh tình của lão nhân
gia ngài nặng thêm, há chẳng phải phần tâm ý này không còn ý nghĩa nữa sao?!”.

“Bao đại nhân!”, Quách Hòe nhất thời biến sắc, quay người, đôi mắt lộ ra tia
hung ác, “Ta phụng ý chỉ của Thái hậu tới đây thỉnh an lão phu nhân! Lẽ nào
Bao đại nhân muốn chống lại ý chỉ của Thái hậu ư?”.

Bao đại nhân mở trừng mắt, hai mắt như có điện, cao giọng nói: “Không phải
Quách công công đã thỉnh an rồi đó sao?!”.

“Ngay cả mặt của lão phu nhân cũng còn chưa gặp, sao có thể coi là thỉnh
an?!”, Quách Hòe quát lớn.

“Lẽ nào Quách công công lại không biết lý lẽ như thế?!”

“Chẳng lẽ Bao đại nhân muốn chống lại ý chỉ của Thái hậu?!”

Một người mặt đen, một kẻ mặt bóng loáng, nhìn nhau trừng trừng, khí thế bùng
bùng chẳng ai kém ai, bầu không khí căng thẳng vạn phần, chỉ chạm vào một cái
thôi sẽ lập tức bùng nổ.

Kim Kiền đang nép sát bên sườn kiệu của Lý hậu, đôi mắt nhỏ đảo tròn hết nhìn
Bao đại nhân lại liếc sang Quách Hòe, rồi lại từ người Quách Hòe nhìn qua Bao
đại nhân.

Một mập đen, một béo múp bóng nhẫy, hai mập đứng sóng đôi, kẻ tám lạng người
nửa cân, chậc! Tình hình không ổn rồi...

Hả?!

Sống lưng bỗng dưng lạnh toát, thứ cảm giác quen thuộc khiến Kim Kiền run rẩy
toàn thân, theo trực giác nàng ngước mắt lên nhìn, vừa hay đối diện với đôi
con ngươi đen láy sáng rực.

Đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thẳng về phía Kim Kiền.

Lời nói mới rồi không hiểu rõ lại lần nữa vang lên bên tai Kim Kiền:

“Kim bổ khoái, dược!”

Trán Kim Kiền liền đổ mồ hôi lạnh.

Suy nghĩ của động vật họ mèo quả nhiên khó mà thấu tỏ được…

Chậc, thây kệ tất cả, nếu Tiểu Miêu đã muốn dược, mình đều dâng hết!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền hạ quyết tâm, nhanh nhẹn tháo đai lưng xuống, lấy
ra mấy viên đạn dược, vung tay ném ra ngoài.

Hành động này của Kim Kiền, ngoại trừ Quách công công đưa lưng về phía Kim
Kiền ra thì chúng nhân Khai Phong phủ đều nhìn thấy rất rõ, chỉ cho là Kim
Kiền lại có kỳ chiêu, nên cũng không ngăn cản. Nhưng chẳng ai ngờ tới, cú vung
tay ném đi này của Kim Kiền lại sinh ra hậu quả khó lường đến như vậy.

Đùng đùng đoàng đoàng…

Chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ lớn...

Trong nháy mắt, bốn phía khói bụi dày đặc cuồn cuộn dâng lên, tối tăm mù mịt,
gió mây đổi sắc.

Chỉ một thoáng, chúng nhân đoàn khâm sai đều bị khói bụi dày đặc bao phủ bên
trong. Mà khói này, lại có màu đỏ, cam, xanh, lục, lam, chàm, tím, mỗi màu đủ
cả, xen lẫn nhau, khởi phát lên hệt như lọt trong sương mù; còn mùi thì thối
đa dạng tạp nham, thơm thối trộn lẫn vào nhau, thum thủm gay gay ngai ngái,
khó ngửi vô cùng, xộc thẳng vào mắt vào mũi, buốt lên tận óc.

:

Trong màn bụi mù đặc quánh kia tiếng ho khan, tiếng hắt xì không ngừng vang
lên bên tai, xen lẫn trong đó có không ít tiếng nôn mửa.

Có hai cụm từ có thể diễn đạt tình huống này: Trời long đất lở, quỷ khóc thần
gào.

Trong đó, có mấy tiếng nói vang lên rất rõ ràng, âm lực mãnh liệt xuyên thấu
qua màn khói bay thẳng vào tai mọi người.

“Có thích khách!”, giọng nói sang sảng xướng lên đầu tiên, nghe ra có chút
tương tự với giọng của vị Ngự tiền hộ vệ, hơn nữa theo âm thanh vang lên, cơ
hồ còn có bóng áo đỏ phóng vút lên.

“Khụ khụ… người đâu, bảo vệ Quách công công!”, âm thanh như chuông rền, giọng
nói này vô cùng quen thuộc trên công đường của Khai Phong phủ, nhưng giờ đây
lại chẳng có mấy vẻ lo lắng.

“Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, Triển hộ vệ, mau mau hộ tống
Quách công công hồi cung!”, chất giọng lúc bình thường rất nho nhã mà hiện tại
có hơi cao một chút, chẳng qua... nghe sao có chút không tự nhiên…

“Thích khách?! Có thích khách?! Người đâu, mau bảo vệ ta! Khụ khụ khụ khụ?!
Người đâu.. khụ khụ… Triển, Triển hộ vệ?! Ngươi túm lấy cổ áo ta làm gì?!”,
nghe thấy âm thanh này liền có thể tưởng tượng ra bộ dạng toàn thân đầy thịt
với mỡ của Quách Hòe bị dồn ép đến thế nào.

“Vì lo cho sự an toàn của công công, thuộc hạ chỉ đành đắc tội!”, chất giọng
sang sảng cơ hồ có chút gấp gáp, nghe kỹ còn có chút ý tứ nguy cấp ngàn cân
treo sợi tóc.

“Này! Khụ khụ, ta khi nào nói muốn hồi cung?! Bao đại nhân... Bao Hắc Tử!!!
Khụ khụ! Triển Chiêu, ngươi mau thả ta xuống, nghe thấy không...”, tiếng quát
tháo hô hoán xa dần, hệt như bị một cơn gió mạnh cuốn đi thổi cho tan tác, đủ
để thấy cả người cũng bị di chuyển rất nhanh.

Về phần đội ngũ của Khai Phong phủ, thiếu niên thanh tú mỹ lệ bên sườn kiệu
của Lý hậu nước mắt lưng tròng, ho khan không ngừng, vừa ho vừa quay sang sai
dịch gầy gò bên cạnh hỏi:

“Khụ khụ khụ, Kim Kiền, rốt cuộc đệ đã ném cái gì vậy?”

“Đan khoi...” (Chú thích: Đạn khói…)

“Khụ khụ... đệ bịt mảnh vải trên mặt làm gì thế?”

“Mat na phong đoc...” (Chú thích: Mặt nạ phòng độc... )

“Khụ khụ, quả thực là quá...”

“Quá khan quá khan...” (Chú thích: Quá khen quá khen... )

“Khụ khụ khụ...”

Tình trạng vô cùng thê thảm như vậy kéo dài chừng một tuần hương, khói mù dần
tan đi, lại nhìn về phía trước cổng thành, cảnh tượng tan tác hỗn độn.

Mấy trăm thị vệ uy vũ đoàn khâm sai, mấy chục thái giám oai phong trong nội
cung, sắc mặt ai nấy đều xanh lét, hai mắt đỏ lừ, bò lê trên đất mà ho khan
không ngừng, còn có một bộ phận sức đề kháng kém, đã sớm nôn ọe rên rỉ, lăn ra
bất tỉnh nhân sự.

Trong đám đó, chỉ có một người có định lực kinh người, vẫn có thể đứng vững
như thường, sắc mặt tuy có chút xanh đen nhưng thần sắc trấn định, nhìn kỹ thì
ra là phủ doãn Khai Phong, Bao đại nhân.

Bao đại nhân cau chặt mày, nhìn quanh một vòng, mới cao giọng: “Vương Triều,
Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đâu?”.

“Đại nhân, có chúng thuộc hạ...”, âm thanh từ cách đó không xa vang lên, chỉ
thấy Tứ đại hiệu úy vừa ho vừa thở hổn hển bò từ dưới đất lên, sắc mặt y hệt
như những người phía dưới, xanh mét như tàu lá.

Bao đại nhân nhíu mày: “Triển hộ vệ đâu?”.

“Có thuộc hạ!”, âm thanh sang sảng từ trên cao truyền xuống.

Mọi người ngước mắt lên nhìn, thì thấy bóng áo đỏ đạp bước trên không lướt
tới, thân như hồng nhạn, nhanh tựa chớp giật, thực là một thân khinh công
tuyệt thế.

Sắc mặt Triển Chiêu vẫn như thường, đôi mắt trong suốt lấp lánh, đáp xuống đất
ôm quyền cung kính nói: “Khởi bẩm đại nhân, Quách công công đã được thuộc hạ
hộ tống hồi cung an toàn, xin đại nhân hãy yên tâm”.

Bao đại nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt Triển Chiêu, da mặt đen sì hơi giật
giật, khẽ gật đầu nói: “Triển hộ vệ vất vả rồi”.

“Đó là bổn phận của thuộc hạ.”

Bao đại nhân gật gật đầu, lại quay nhìn bốn phía, nghi hoặc gọi, “Công Tôn
tiên sinh?”.

“Có học trò...”.

Công Tôn tiên sinh bước ra từ phía sau kiệu quan của Bao đại nhân, thần sắc
vẫn như thường, chỉ là trên phần miệng và mũi có bịt một chiếc khăn, định thần
nhìn kỹ thì đó là một dải đai lưng.

Lần này không chỉ Bao đại nhân mà ngay cả da mặt Tứ đại hiệu úy cũng đều giật
giật.

Bao đại nhân nhìn quanh mọi người, gật đầu nghiêm sắc mặt nói: “Theo bản phủ
đi xem lão phu nhân”.

Mọi người gật đầu, cùng Bao đại nhân đi đến trước kiệu của Lý hậu.

Nhưng đến khi mọi người định thần nhìn kỹ lại có chút dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Phạm Dung Hoa đứng bên trái phía trước kiệu hai mắt đỏ ké, ho khan
hắt xì không ngừng.

Rèm kiệu mộc mạc được vén lên, Lý hậu ngồi ngay ngắn bên trong, hai mắt nhắm
chặt, tay vuốt ngực, sắc mặt tuy có hơi trắng một chút, nhưng so với những
người khác tất nhiên là tốt hơn gấp mấy lần. Kim Kiền đứng phía bên phải, trên
mặt bịt một chiếc khăn, đang cầm vạt áo quạt phật phật cho người trong kiệu,
vừa quạt miệng vừa không ngừng xun xoe:

“Lão phu nhân, người vừa uống một viên thuốc, chính là ‘Thanh thâm hoàn’ do
thuộc hạ dốc hết tâm huyết luyện chế thành, có thể nói là đại bổ ‘có bệnh trị
bệnh, không bệnh bổ thân’! Chỉ cần người uống thuốc, lập tức liền trở lại như
bình thường. Bây giờ thuộc hạ quạt thông gió trước, phòng khi luân chuyển, nếu
như người còn có chỗ nào khó chịu phải mau nói cho thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ
đi thỉnh Công Tôn tiên sinh đến bắt mạch cho người...”

“Khụ khụ...”, Công Tôn tiên sinh ho khan hai tiếng.

Lúc này Kim Kiền mới nhìn thấy nhóm người Bao đại nhân, vội vàng đứng thẳng,
khom người ôm quyền: “Thuộc hạ bái kiến đại nhân!”.

Da mặt Bao đại nhân khẽ giật giật hai cái, bước lên thi lễ: “Cô mẫu vẫn khỏe
chứ?”.

Nghe thấy tiếng Bao đại nhân, Lý hậu mới từ từ ngẩng lên, khẽ cười nói: “Hiền
chất không cần lo lắng, lão thân tất thảy vẫn tốt cả”.

Bao đại nhân gật gật đầu, lại quay sang Phạm Dung Hoa hỏi: “Phạm hiền chất vẫn
khỏe chứ?”.

“Khụ khụ, làm phiền Bao đại nhân lo lắng rồi, Dung Hoa… vẫn khỏe”. Phạm Dung
Hoa vừa ho vừa đáp.

Lúc này khuôn mặt Bao đại nhân mới giãn ra, lại quay người cao giọng nói:
“Người đâu, chuẩn bị kiệu, hồi phủ!”.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, mấy người bên cạnh đồng thanh ôm quyền đáp.

Chúng nhân Khai Phong phủ nhận lệnh, liền lập tức chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị
nhập thành hồi phủ.

Thế nhưng chúng thuộc hạ bị ảnh hưởng bởi khói mù rất sâu, nhiều thị vệ ngay
cả đứng cũng không vững, dùng dằng trọn cả canh giờ, đoàn khâm sai mới khôi
phục lại đội hình ban đầu, lảo đảo xuất phát vào trong thành.

Có điều trong một canh giờ này, chúng nhân đều nghe được mấy câu đối đáp ngụ ý
rất thâm sâu.

“Công Tôn tiên sinh, ngày mai còn phải phiền tiên sinh chuẩn bị cho bản phủ
mấy chiếc khăn che mặt, phòng khi cần đến.”

“Đại nhân nói rất phải, học trò cũng cảm thấy cần thiết.”

“... Ừm, cũng chuẩn bị cho mấy người Vương Triều vài chiếc.”

“Học trò hiểu rồi. Vậy còn Triển hộ vệ thì sao?”

“Triển hộ vệ...”

“… Đại nhân.”

“… Đương nhiên cũng phải chuẩn bị.”

“Học trò hiểu rồi...”


Cho đến khi đoàn khâm sai về được đến phủ nha Khai Phong thì cũng đã hoàng
hôn. An bài thỏa đáng sơ qua cho chúng nha dịch, Bao đại nhân liền gấp rút
triệu tập mấy người tâm phúc cùng mẫu tử Lý hậu đến khách sảnh để cùng thương
nghị đại sự.

Bên ngoài khách sảnh, Tứ đại hiệu úy sắp xếp nghiêm cẩn, chuyên tâm canh gác.
Trong khách sảnh, Lý hậu ngồi chính giữa phòng, Phạm Dung Hoa, Bao đại nhân
ngồi hai bên trái phải, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu thì đứng cạnh Bao đại
nhân, Kim Kiền không có chỗ, chỉ đành đứng xa xa cách Phạm Dung Hoa một thước,
bộ dáng rất không tình nguyện.

Lý hậu sắc mặt u ám, đôi mắt mù không chút ánh sáng nhìn chăm chăm về phía Bao
đại nhân nói: “Bao khanh, lần này Quách Hòe đến, hẳn là...”.

Bao đại nhân khuôn mặt nặng nề, ôm quyền đáp: “Khởi bẩm Thái hậu, sợ là Quách
Hòe đã đoán được thân phận Thái hậu...”.

Lý hậu chau mày, trầm ngâm hồi lâu, sau đó chầm chậm cất tiếng: “Bao khanh giữ
kín thân phận của ai gia nghiêm cẩn đến thế mà Quách Hòe còn có thể thăm dò
được… Lẽ nào Quách Hòe thật sự thần thông quảng đại như vậy?”

Bao đại nhân nhìn Lý hậu một cái, nhíu mày ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêng người
hỏi: “Không biết Công Tôn tiên sinh có cao kiến gì không?”.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu trầm ngâm giây lát, rồi ôm quyền tiến lên đáp:
“Thái hậu cùng đại nhân không cần phải lo lắng quá mức như vậy, theo như học
trò thấy, hôm nay Quách Hòe đợi ở cửa thành ngược lại còn lộ ra sơ hở!”.

Mọi người nghe xong nhất thời sửng sốt.

Bao đại nhân đưa mắt nhìn Công Tôn tiên sinh, nghiêm túc nói: “Tiên sinh, mời
nói rõ”.

Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, tiếp tục nói: “Hôm nay Quách Hòe đợi ở cửa
thành có hai mục đích. Thứ nhất, mượn cớ thỉnh an để nhận người. Nhưng theo
như học trò thấy, hành động này lại là hạ sách”.

Nói đến đây, mọi người đều có chút khó hiểu, cùng nhìn về phía Công Tôn tiên
sinh với vẻ mờ mịt.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh khẽ cười một tiếng: “Quách Hòe muốn nhân khi vấn
an mà xác nhận thân phận Thái hậu. Nếu nhìn thấy Thái hậu, đương nhiên đó là
tốt nhất, nhưng nếu trên dưới Khai Phong phủ liều chết không để hắn gặp, hắn
cũng có thể xác định được thân phận người. Kế này vốn là một mũi tên trúng hai
đích, nhưng Quách Hòe lại không thể ngờ được rằng, đột nhiên lại xuất hiện
tiết mục ‘bắt thích khách’, khiến cho kế họach hắn tỉ mỉ sắp xếp toàn bộ bị
đảo lộn hết”.

Tới đây, ý cười trên khuôn mặt Công Tôn tiên sinh càng sâu, đôi mắt phượng
lướt về phía Kim Kiền, hơi hạ giọng nói tiếp: “Kỳ thực đừng nói là Quách Hòe,
mà ngay cả trên dưới Khai Phong phủ, ai mà có thể ngờ được...”.

Trong một thoáng, mọi người mắt sáng như đuốc, rừng rực bắn về phía Kim Kiền,
nhất thời, trong phòng tịnh không một tiếng động, im ắng tới nỗi có thể nghe
được cả tiếng tim đập.

Kim Kiền chỉ thấy da đầu tê dại, lén liếc nhìn xung quanh một vòng, liền thấy
sắc mặt mọi người không tốt, mí mắt giật giật, vội vàng đánh lạc hướng: “Công
Tôn tiên sinh nói rất đúng, nói rất đúng! Không biết mục đích thứ hai là…”.

Công Tôn tiên sinh nheo đôi mắt phượng, thu hồi ánh mắt, tiếp tục: “Lý do thứ
hai là Quách Hòe muốn mượn hành động hôm nay để ngầm ám chỉ với đại nhân, rằng
những hành động việc làm của chúng ta đều nằm dưới sự giám thị của y, lấy đó
mà uy hiếp đại nhân chớ có hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ là cách làm này cũng
tự bộc lộ điểm yếu của nó”.

Mọi người lại càng không rõ.

Phạm Dung Hoa nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh lời này giải thích thế nào?”.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu đáp: “Tiểu vương gia, nếu ngài là Quách Hòe, sớm
đã xác định chắc chắn thân phận Thái hậu, ngài sẽ làm thế nào?”.

“Điều này…”, Phạm Dung Hoa cau chặt mày, ngưng một chút, rồi ngước lên nói,
“ắt là phải giết người diệt khẩu, tuyệt mọi hậu họa”.

Công Tôn tiên sinh khẽ gật đầu nói: “Nhưng trên đường đi Quách Hòe lại không
giết người diệt khẩu, điều đó cho thấy Quách Hòe cũng không chắc chắn về thân
phận Thái hậu, cho nên mới nghĩ ra kế ‘nhận người này’, nói đến đây, Công Tôn
tiên sinh liền mỉm cười, “Nghĩ lại trên đường đi, hành trình suốt nửa tháng,
nhưng Quách Hòe đến cả thân phận Thái hậu cũng không cách nào xác định được,
lại phải đích thân lặn lội tới để thăm dò. Hẳn là đám tai mắt tay chân của
Quách Hòe, công phu nghe ngóng chẳng qua cũng thường thôi”.

Những lời này vừa nói ra, mọi người đều không khỏi vui mừng, Bao đại nhân, Lý
hậu khuôn mặt đều giãn ra, Kim Kiền thì thiếu chút nữa bật cười thành tiếng,
nghĩ bụng:

Thì ra cái cây hòe già này hôm nay bày bố rầm rầm rộ rộ đến như vậy, chẳng qua
cũng chỉ là hư trương thanh thế cho oai mà thôi.

Chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc, lại bị Công Tôn Trúc Tử một lời vạch trần hết
cả.

Bao đại nhân gật đầu, nói: “Một lời này của Công Tôn tiên sinh quả nhiên sáng
tỏ thông suốt. Vậy không biết theo như cao kiến của tiên sinh, bây giờ nên làm
thế nào?”

Công Tôn tiên sinh nghiêm sắc mặt lại, ôm quyền nói: “Đại nhân, theo ý học
trò, án này nhất định phải nhanh chóng tìm đủ nhân chứng, sớm thẩm vấn sớm kết
thúc mới tốt, nếu để chậm chỉ e đêm dài lắm mộng!”.

Bao đại nhân gật gật đầu: “Bản phủ cũng nghĩ như thế, án này phải xử nhanh
không thể chậm, phải gấp mà không thể dây dưa”.

“Lời này giải thích thế nào?”, Lý hậu hỏi.

Bao đại nhân khom người đáp: “Bẩm Thái hậu, nếu Thái hậu muốn rửa sạch oan
khuất, thứ nhất phải có vật chứng, thứ hai phải có nhân chứng. Vật chứng kim
hoàn tuy rằng đã có, nhưng nhân chứng bao gồm hai người Trần Lâm và Bát vương,
chúng ta vẫn chưa gặp được, nếu để cho Quách Hòe và Lưu hậu đi trước một bước,
vi thần e hai nhân chứng ấy khó mà giữ được”.

Lý hậu cả kinh, kêu lên: “Bao khanh là nói, Quách Hòe và Lưu hậu sẽ hại hai
người họ?”.

Bao đại nhân cúi đầu nói: “Vi thần không dám vọng ngôn. Chỉ là hai người Quách
Hòe và Lưu hậu, quyền khuynh triều dã, tai mắt vô số, thế lực rộng lớn phức
tạp, không thể khinh thường, chúng ta phải đề phòng cẩn thận”, ngưng một chút
lại nói, “Việc cấp bách bây giờ, chính là gặp Trần Lâm công công và Bát vương
thiên tuế, đợi đến khi nhân chứng vật chứng có đủ, thì sẽ lập tức bẩm báo với
Thánh thượng, xin Thánh thượng làm chủ”.

Công Tôn tiên sinh ôm quyền nói: “Đại nhân nói rất đúng!”.

Bao đại nhân gật gật đầu, cao giọng: “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu
Hổ!”.

“Có thuộc hạ!”, bốn người cũng bước vào ôm quyền hô.

“Lập tức chuẩn bị kiệu, bản phủ muốn tiến cung, gặp Trần Lâm Trần công công.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Giao phó xong xuôi, Bao đại nhân lại hướng Lý hậu thi lễ: “Thái hậu trên đường
vất vả, xin hãy di giá đến sương phòng nghỉ ngơi”.

Lý hậu gật đầu: “Bao ái khanh vất vả rồi”.

Công Tôn tiên sinh nhìn hai người, đột nhiên biến sắc, hô: “Khoan đã”.

Bao đại nhân nghi hoặc, hỏi: “Công Tôn tiên sinh?”.

Chỉ thấy đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh nhìn chằm chằm vào Lý hậu, rồi
quay sang Bao đại nhân, trầm giọng nói: “Đại nhân, hôm nay Quách Hòe thăm dò
bất thành, nhất định sẽ lại nghĩ ra kế khác, chỉ e kế sau chiêu số sẽ càng
nham hiểm xảo quyệt hơn”.

Bao đại nhân nghe vậy liền nhíu mày.

Phạm Dung Hoa không khỏi kinh sợ, hơi biến sắc nói: “Công Tôn tiên sinh những
lời này, chẳng lẽ muốn nói tính mạng mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm?”.

Công Tôn tiên sinh trầm ngâm giây lát, chầm chậm cất lời: “Cũng chưa hẳn như
vậy. Lúc này Thái hậu mang thân phận là cô mẫu họ hàng xa của Bao đại nhân,
không hề dính líu đến Quách Hòe, Lưu hậu và Thánh thượng, không danh không
phận, Quách Hòe có gì phải sợ hãi nào? Điều học trò lo lắng chính là sự an
toàn của một vật”.

Lý hậu biến sắc, hỏi: “Ý Công Tôn tiên sinh là kim hoàn?”.

Công Tôn tiên sinh gật đầu đáp: “Kim hoàn chính là vật chứng then chốt! Nếu
kim hoàn còn thì có thể chứng minh được thân phận của Thái hậu, nếu kim hoàn
mất thì thân phận của Thái hậu không cách nào chứng thực được. Đến lúc đó, cho
dù Trần Lâm công công, Bát vương thiên tuế cùng nhận ra Thái hậu, nhưng không
có gì làm bằng chứng, sợ rằng khó có thể che lấp miệng lưỡi thế gian, Thái hậu
muốn chính danh e cũng vô vọng”.

Triển Chiêu cau chặt mày nói: “Tiên sinh nói, Quách Hòe sẽ phái người tới trộm
kim hoàn?”.

Công Tôn tiên sinh gật đầu, sau lại chầm chậm lắc đầu.

Mọi người thấy vậy, đều vô cùng khó hiểu.

Phạm Dung Hoa mở miệng hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ngài như thế là sao?”.

Công Tôn tiên sinh chau mày nói: “Lưu hậu có kim hoàn, tất nhiên hiểu được tầm
quan trọng vô cùng của kim hoàn trên tay Lý hậu, cho nên học trò mới đoán
Quách Hòe sẽ phái người tới trộm kim hoàn; nhưng Quách Hòe đến cả thân phận
của Lý hậu cũng chưa xác định được, thì há có thể biết kim hoàn đã nằm trong
tay chúng ta? Cho nên những điều học trò suy đoán chẳng qua cũng chỉ là dựa
theo lối suy nghĩ thông thường, e có chút thiên kiến”.

Bao đại nhân chau mày giây lát, trầm giọng nói: “Tuy nói như thế, nhưng những
suy nghĩ của Công Tôn tiên sinh không phải là không có lý, kim hoàn này... vẫn
nên an bài thỏa đáng thì tốt hơn”.

Lý hậu nghe xong cũng cảm thấy sự việc nghiêm trọng, vội lấy kim hoàn từ túi
gấm ở trong người ra: “Vậy theo ý Công Tôn tiên sinh, kim hoàn này nên cất giữ
ở đâu?”.

Mọi người nghe vậy, nhất thời cũng thấy nan giải.

Nên biết trên dưới Khai Phong phủ này, có tiếng là cần kiệm, liêm khiết, thanh
bạch, vật đáng tiền duy nhất chỉ có Thượng Phương bảo kiếm và ba trảm đao. Chỉ
là bốn thứ đồ này, tuy quan trọng và có ý nghĩa to lớn, nhưng lại không cách
nào mua bán... Nói trắng ra là, cho dù có người dám bán cũng chẳng có kẻ nào
dám mua, tất nhiên không có tên trộm đạo nào thương nhớ chúng cả.

Cho nên cả Khai Phong phủ lớn nhường này mà đến cả khố phòng chứa tiền bạc,
của cải cũng chẳng có, lại càng không nói đến cái gì như mật thất cất giữ báu
vật.

Hôm nay bỗng dưng nhảy ra một viên kim hoàn, biết cất ở đâu đây?

Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng lại đưa mắt nhìn Công Tôn
tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh không hổ danh là Chủ tịch hội đồng cố vấn của Khai Phong
phủ, đôi mắt phượng đảo một cái liền nghĩ ra cách:

“Cho một người mang theo bên mình, lại lệnh cho kẻ khác đi theo bảo vệ, tất
nhiên sẽ không còn sơ hở gì.”

Chủ ý rất hay, nhưng để ai mang kim hoàn, vật có hệ số nguy hiểm cực cao như
vậy, bên mình đây?

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Lý hậu, nhưng đồng thời lại thầm lắc đầu.

Cho xin đi, đây là mục tiêu công kích, mang theo kim hoàn bên người, chẳng
phải là gióng trống khua chiêng gọi người đến cướp sao?

Ánh mắt mọi người lại đưa sang Bao đại nhân…

Hằng ngày đều thượng triều, bãi triều, xuất môn, tìm chứng cứ, mấy ngày này
còn phải gặp Trần Lâm công công, Bát vương thiên tuế, bận rộn đến như vậy, vạn
nhất chỉ không cẩn thận một chút mà làm mất kim hoàn thì phải làm sao?

Ánh mắt lại đưa sang Công Tôn tiên sinh...

Túc trí đa mưu, tâm tư kín đáo, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, có điều...
mấy ngày này là thời kỳ đặc biệt, e là Công Tôn tiên sinh phải theo hầu bên
Bao đại nhân, tỷ lệ xuất môn quá cao, không nên quá mạo hiểm.

Thế là ánh mắt mọi người lại nhìn sang vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ…

Võ nghệ cao cường, không người địch nổi, cũng là lựa chọn hàng đầu. Chỉ là...
nếu thật sự có thích khách đạo tặc tới, Triển hộ vệ phải ưu tiên bảo vệ cho
kim hoàn hay ưu tiên bảo vệ cho Thái hậu? Hơn nữa, đao kiếm không có mắt, vạn
nhất Triển hộ vệ không cẩn thận một chút bị thích khách chém rách vạt áo, kim
hoàn rơi ra ngoài, há chẳng phải quá dễ dàng cho thích khách hay sao?

Mọi người thầm thở dài, lại đưa mắt nhìn sang Kim Kiền.

Tâm nhãn nhiều, đi đứng nhanh nhẹn...

Nhưng chỉ sợ tâm nhãn quá nhiều, đi đứng quá nhanh, kim hoàn nếu nằm trong tay
người này e là còn cầm chưa nóng tay đã mang đi đổi bạc rồi cũng nên...

Cho nên, ánh mắt mọi người đồng loạt bắn về phía Phạm Dung Hoa, nhãn quan đều
hàm chứa một loại thông tin:

Tiểu ca, chính là ngài đó! Ngài mau nhận đi!

“Chính là phải làm phiền Tiểu vương gia rồi”, Công Tôn tiên sinh dứt khoát
quyết định.

Phạm Dung Hoa tất nhiên không dám thoái thác, cung kính nhận lấy túi gấm, cẩn
thận cất vào trong ngực áo, nghiêm sắc mặt nói: “Dung Hoa nhất định sẽ liều
mình bảo vệ kim hoàn”.

Đôi mắt lấp lánh ánh nước long lên, eo lưng nhỏ nhắn thẳng băng, lúc này thiếu
niên lộ ra vài phần bản sắc anh hùng.

Tinh thần mọi người đều chấn động.

Chợt nghe Bao đại nhân cao giọng ra lệnh: “Triển hộ vệ, Kim bổ khoái nghe
lệnh, bản phủ lệnh cho hai người các ngươi theo sát bảo vệ Tiểu vương gia an
toàn, nếu Tiểu vương gia có chút sa sẩy gì, ta sẽ hỏi tội hai người các
ngươi!”.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Triển Chiêu ôm quyền cao giọng đáp.

“... Thuộc hạ tuân lệnh!”, Kim Kiền thầm biểu hiện ra vẻ mặt như đưa đám trả
lời.

Theo sát bảo vệ?

Cũng tức là nói phải theo sát bên cạnh bảo vệ 24/24...

Cùng một con mèo gần đây tính khí cổ quái khác thường đi theo bảo vệ một “bà
má già” lắm mồm dị thường ư?!

Đừng nói là hai mươi tư giờ, chỉ sợ chưa được một, hai tiếng mình cũng vong
mạng rồi...

Lão Bao ơi là lão Bao, chắc không phải ngài ghét bỏ tôi vì hiệu quả quá “kinh
hoàng” của đạn khói, cho nên mới nhân cơ hội này báo thù đấy chứ...


Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương #47