Hoa Khôi Băng Tâm Giúp Thanh Thiên. “mỹ Nhân Khóc Tang” Gặp Trở Ngại.


Người đăng: 01679152178

Lại nói về Trương Long, Triệu Hổ ở dưới đại sảnh chờ, mắt thấy Triển, Kim hai
người lên tầng trên rất lâu rồi, lòng nóng như lửa đốt, đối với kế sách của
Kim Kiền họ chẳng yên tâm lấy nửa phần, những muốn xông lên lầu tìm hiểu xem
thế nào thì vừa đúng lúc thấy có một người chạy xuống, định thần nhìn kỹ,
chính là Kim Kiền.

Trương Long chạy vội lên, kéo tay Kim Kiền, thấp giọng nói: “Kim Kiền, sự tình
thế nào rồi?”.

Triệu Hổ cũng xông đến hỏi gấp: “Sao chỉ có một mình ngươi xuống thế này?
Triển đại nhân đâu?”.

“An tâm, an tâm, mọi việc đều đã chuẩn bị”, Kim Kiền bị nắm đến đau nhức, vội
xua tay trấn an hai người họ.

Hai người nghe vậy mới yên tâm, buông tay ra.

Kim Kiền thở phào một cái, hai mắt đảo quanh đại sảnh một vòng, hướng đến bóng
dáng đang lượn lờ xung quanh khách khứa đằng xa, cao giọng gọi một tiếng: “Tú
bà!”.

Tú bà đang đon đả chào mời khách thì bỗng nghe thấy có người gọi, vội vàng
vung vẩy khăn đi tới, định thần nhìn kỹ thì là gã sai vặt mà lúc trước thiếu
chút nữa đã làm cho Thiên Hương lâu gà bay chó nhảy, hỗn loạn hết sức.

“Ôi, vị tiểu ca này, có gì cần giao phó?”

“Công tử nhà tôi nói muốn mời Băng Cơ cô nương về phủ một đêm, sai tôi đến báo
cho bà.”

Tú bà nghe xong, không khỏi kinh ngạc, chiếc khăn đỏ cầm trong tay cũng quên
cả vung vẩy, nhìn chằm chằm Kim Kiền hồi lâu mới nói: “Vị tiểu ca này, hoa
khôi của chúng tôi không phải nói đưa đi là có thể đưa đi được, hơn nữa, Băng
Cơ từ ngày vào Thiên Hương lâu của tôi thì chưa hề bước chân ra khỏi cửa một
bước, bây giờ muốn đưa Băng Cơ ra ngoài, sợ là…”.

Kim Kiền nhìn đôi mắt ánh lên vẻ “đức hạnh” của tú bà thì nhíu mày rất lâu,
sau đó mới không tình nguyện rút từ trong người ra một tờ ngân phiếu, đưa cho
tú bà nói: “Như thế này thì sao?”.

Tú bà nhận lấy tờ ngân phiếu, liền vui vẻ ra mặt, lời nói ngoắt cái liền thay
đổi, cười mà rằng: “Công tử nhà cậu có thể nhìn trúng Băng Cơ, tất nhiên là
phúc khí của Băng Cơ rồi, người làm ma ma tôi đây há lại có lý do ngăn trở
sao? Tôi sẽ đi chuẩn bị kiệu, đưa Băng Cơ đến phủ của công tử”.

“Khoan đã!” Kim Kiền vội hô lên ngăn tú bà lại, “Không cần ma ma nhọc lòng,
chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe ngựa”.

Tú bà nghe vậy lại càng cao hứng, nói: “Nếu đã như vậy thì, đêm xuân một khắc
đáng nghìn vàng, tôi không nhiều chuyện nữa, xin cung tiễn các vị đại gia”.

Nói rồi, liền vung vẩy chiếc khăn đỏ trước mặt ba người mấy cái liền, sau đó
tú bà mới uốn éo lắc mông rời đi.

Đợi đến khi tú bà đi xa, Triệu Hổ mới ngơ ngác hỏi: “Kim Kiền, chúng ta đi bộ
tới đây, chuẩn bị xe ngựa lúc nào vậy?”.

Trương Long cũng nói: “Vì sao không dùng kiệu của Thiên Hương lâu?”.

Kim Kiền nghe xong, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất, thầm nghĩ: Hai cái
tên này, sợ là tế bào toàn thân đều đem ra mà đắp hết lên da thịt cho cao lớn
rồi, trong não chả còn được mấy tí.

Da mặt giật giật vài cái, Kim Kiền mới nói: “Nếu để kiệu của Thiên Hương lâu
ngang nhiên trắng trợn đi đến phía ngoài phủ nha, thế chẳng phải là lạy ông
tôi ở bụi này sao. Hơn nữa xét đến địa vị của phủ nha quan phủ và Thiên Hương
lâu, một thanh lâu chuyên mua hương bán phấn, hai vị đại nhân có cảm thấy
thích hợp không?”.

Trương Long, Triệu Hổ nghe vậy mới hiểu rõ, nhất thời không biết giấu mặt vào
đâu.

Chỉ thấy Trương Long sầm mặt xuống, ra lệnh cho Kim Kiền: “Nếu đã như vậy, Kim
Kiền, ngươi còn không mau đi thuê xe ngựa?”.

Cả một tối Kim Kiền vội vội vàng vàng đi theo mấy người bọn họ, lại còn bị cái
tên lỗ mãng Trương Long này vô cớ ném từ trên lầu xuống, thiếu chút nữa thì
ngã vẹo cả khuôn mặt xinh đẹp của một người hiện đại như nàng, vốn đã ấm ức
lắm rồi, lúc này lại nghe Trương Long ra lệnh vậy, lửa giận trong lòng càng
bốc cao.

Suy nghĩ lướt một vòng, Kim Kiền bèn híp đôi mắt nhỏ dài lại, cúi đầu vẻ vô
tội nói: “Đại nhân ra lệnh, thuộc hạ tất phải tuân theo, chỉ là thuộc hạ từ
nhỏ đã mắc bệnh mù đường, nay ở Trần Châu này lạ nước lạ cái, nếu không cẩn
thận bị lạc đường, làm chậm trễ thời gian… Mà Băng Cơ quốc sắc thiên hương, mỹ
lệ vô song hiện giờ lại cùng Triển đại nhân, trai đơn gái chiếc chung một
phòng, thời gian quá lâu, khó tránh khỏi… Ai da, xem này, thuộc hạ đang nói
cái gì nhỉ? Triển đại nhân là nhân vật thế nào, định lực tất nhiên là không
tầm thường, e là thuộc hạ suy nghĩ quá nhiều rồi…”.

Dứt lời, Kim Kiền ngẩng đầu lên lén liếc nhìn Trương Long, Triệu Hổ, quả
nhiên, gương mặt của hai vị Hiệu úy Khai Phong phủ đều biến sắc.

Chỉ thấy Trương Long thoáng rùng mình, nói: “Triệu Hổ, mau theo tôi đi tìm xe
ngựa!”, ngừng một chút lại nói: “Kim Kiền, ngươi mau mau quay lại phòng Băng
Cơ, cùng Triển đại nhân đưa Băng Cơ ra cửa phía sau”.

Nói rồi, hai người vội vàng phi ra cửa, gấp hệt như lửa cháy sau mông vậy.

Kim Kiền nhìn bóng lưng hai người, thong thả khoanh tay lại, cười gian tà, lẩm
bẩm:

“Không phiền hai vị nhọc lòng, ngay lúc tôi rời đi Tiểu Miêu đã đưa Băng Cơ ra
cửa sau, sợ rằng bây giờ đợi cũng lâu rồi.”

Hừ hừ, muốn đấu với tôi? Nhóc con, tế bào não của cậu còn kém một ngàn năm
tiến hóa đấy!

Quả nhiên Trương Long, Triệu Hổ làm việc hiệu suất kinh người, chưa đầy nửa
khắc sau đã tìm được một chiếc xe ngựa đơn giản, đỗ ở cửa sau Thiên Hương lâu
rồi.

Nhìn thấy ba người đang đợi ở cửa sau, hai đại Hiệu úy liền thở phào nhẹ nhõm,
còn Kim Kiền bên cạnh thì muốn lăn xuống đất cười bò.

Mấy người họ lên xe, vó ngựa phi như bay, bánh xe lăn vèo vèo, chẳng bao lâu
đã về đến nha môn tri phủ.

Sau khi thông báo, năm người họ gấp rút đi vào phòng khách, phục mệnh với Bao
đại nhân.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đợi đã lâu, lúc này nhìn thấy mấy người họ
đôi lông mày liền giãn ra, tỏ ý vui mừng.

Triển Chiêu bước đi như đạp trên mây, tới trước mặt Bao đại nhân, chắp tay
nói: “Đại nhân, thuộc hạ đã đưa được Băng Cơ của Thiên Hương lâu về”.

Bao đại nhân gật đầu nói: “Triển hộ vệ vất vả rồi”.

Ba người Trương, Triệu, Kim cũng chắp tay hành lễ, rồi cùng Triển Chiêu lui ra
đứng sang một bên.

Mặc dù lần đầu tiên Băng Cơ gặp mặt khâm sai phụng chỉ, nhưng tuyệt không hồi
hộp không luống cuống, cư xử theo lễ, dáng hình mỹ lệ, chỉ thấy nàng khẽ uyển
chuyển bước lên, thân không nghiêng ngả, mắt không liếc ngang, dịu dàng hành
lễ: “ bái kiến Bao đại nhân”.

“Không cần đa lễ.”

“Tạ đại nhân.”

Băng Cơ chầm chậm đứng thẳng dậy, yêu kiều đứng giữa đại sảnh, cả căn phòng
như bừng sáng hẳn lên.

Bao đại nhân đánh giá Băng Cơ mấy phen, gương mặt mang theo ý tán thưởng, vuốt
râu nghiêng đầu hỏi Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh nghĩ thế nào?”.

Công Tôn tiên sinh sắc mặt cũng tràn ngập vẻ hài lòng nói: “Quả nhiên là bậc
quốc sắc thiên hương, thanh cao thoát tục”.

Bao đại nhân gật gật đầu, nhìn Băng Cơ, nghiêm giọng nói: “Băng Cơ!”.

Một tiếng này, ẩn chứa uy nghiêm, Băng Cơ nghe thấy mà không khỏi chấn động cả
người, vội đáp: “Có dân nữ”.

“Cô có biết bản phủ mời cô đến vì chuyện gì không?”

“Băng Cơ đã nghe Triển đại nhân giải thích qua.”

Bao đại nhân khẽ lim dim hai mắt: “Vì bách tính Trần Châu, chúng ta đã bày ra
kế ‘Mỹ nhân khóc tang’ để tróc nã An Lạc hầu, nhưng kế này rất nguy hiểm, nếu
bất thành, tính mệnh của chúng ta đều khó bảo toàn”, ngưng một chút, Bao đại
nhân lại chậm rãi cất tiếng: “Nếu cô nương không nguyện ý, bản phủ cũng không
miễn cưỡng”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân trong sảnh đều ngẩn người kinh ngạc.

Băng Cơ nghe vậy lại càng kinh thán hơn, không khỏi đưa mắt ngước lên nhìn.

Chỉ thấy Bao đại nhân ngồi chính giữa sảnh, uy nghiêm sừng sững như núi, ánh
mắt sắc bén bắn ra bốn phía, trên khuôn mặt đen bóng thiết diện vô tư kia lại
mang theo ba phần mâu thuẫn lo lắng.

Băng Cơ nhất thời tim đập mạnh, bất giác hai mắt cay cay, bèn nâng váy, quỳ
xuống, cúi đầu cung kính nói: “Băng Cơ là nữ tử chốn phong trần, nay đội ơn
Bao đại nhân không chê cười, có thể giúp đại nhân cứu trợ nạn dân, vì nước trừ
gian, cho dù phải tan xương nát thịt, Băng Cơ cũng không hề có nửa lời oán
hận”.

Giọng nói của Băng Cơ vốn trong vắt như ngọc, lúc này lại có chút run rẩy xúc
động, nhưng những lời thốt ra lại kiên định, chắc nịch.

Chúng nhân nhìn dáng hình uyển chuyển duyên dáng như liễu trước mặt, lòng cũng
bất giác dâng lên cảm xúc sục sôi hào hùng.

Bao đại nhân tuy trầm mặc không nói nhưng cũng khẽ gật đầu.

Công Tôn tiên sinh thấy thời cơ đã chín muồi, không hề lãng phí thời gian,
liền đem kế sách tỉ mỉ thuật lại cho mọi người, phân công sắp xếp ổn thỏa, đem
từng chi tiết một giải thích cặn kẽ.

Cho đến khi hết thảy đều được an bài thỏa đáng, mọi người đang chuẩn bị rời đi
thì Công Tôn tiên sinh lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền hô lớn ngăn
lại, nhưng sau đó lại chau mày không nói.

Mọi người thấy khó hiểu, nhưng nhìn Công Tôn tiên sinh sắc mặt nghiêm trọng,
nhất thời không ai dám tiến lên hỏi.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh nheo mắt nhíu mày trầm ngâm, hồi lâu sau mới nói:
“Hiện tại chỉ có một chuyện là khó chuẩn bị thỏa đáng, kế “Mỹ nhân khóc tang’
này, đặt nặng mỹ nhân, còn khóc tang xếp sau, nhưng nếu muốn các vị bi thống
khóc lóc… không biết các vị có biện pháp gì không?”.

Phải biết rằng, cái đám người thành tinh của Khai Phong phủ này, nếu luận về
tróc nã tội phạm điều tra phá án thì người nào người nấy đều thuộc hàng cao
thủ, nhưng nếu luận về hoạt động khóc lóc bi thương thì sợ là có đánh chết họ
cũng không làm được.

Bị Công Tôn tiên sinh hỏi câu này, nhất thời mọi người cũng thấy nan giải, ai
nấy đều đưa mắt nhìn nhau.

Vương Triều gãi gãi đầu, nói: “Chi bằng để Triển đại nhân điểm huyệt khóc của
mọi người”.

Triển Chiêu nghe vậy lắc đầu nói: “Không thể. Huyệt khóc một khi đã điểm thì
thống khổ khôn cùng, mọi người tự chiếu cố mình còn không được thì nói gì đến
làm đại sự?”.

“Vậy…”, Triệu Hổ do dự nói: “chi bằng chúng ta giả khóc thì thế nào?”.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu tiếp lời: “Nếu để An Lạc hầu nhìn ra sơ hở, há
chẳng phải là thất bại trong gang tấc?”.

Cả đại sảnh rộng lớn nhường ấy mà vô cùng tĩnh mịch, các nhân vật thành tinh
của Khai Phong phủ bây giờ lại vì chuyện phải khóc lóc bi thiết như thế nào mà
mặt mũi ủ ê sầu não, tình huống này đúng là quỷ dị vô cùng.

Kim Kiền đứng một bên thấy rất tức cười, thầm nghĩ: Cái này thì có gì là khó?
Chỉ cần lão Bao hô lên một câu: Mấy nữa Triển hộ vệ phải thành thân với Băng
Cơ, mình dám cược rằng, trăm phần trăm những người có mặt ở đây sẽ khóc rống
lên ngay. Nếu không thì Công Tôn tiên sinh phán một câu: Tiền lương nửa năm
cuối giảm một nửa…

“Kim bổ khoái!”

Kim Kiền đang phát huy trí tưởng tượng bay cao b xa của mình vô cùng hào hứng,
đột nhiên nghe thấy Công Tôn tiên sinh quát một tiếng, liền giật thót tim, vội
vàng ngẩng đầu lên, thì thấy mọi người, nhờ ơn sự nhắc nhở của Công Tôn tiên
sinh, ánh mắt nóng bỏng đang bắn thẳng về phía mình.

Kim Kiền nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh: Lẽ nào ở cái thời đại này tổ tiên của
mình nợ tiền Công Tôn Trúc Tử? Nếu không thì sao cái cây gậy trúc Công Tôn này
ngày nào cũng chọc ngoáy gây khó dễ cho mình chứ?!

“Kim bổ khoái sắc mặt vui vẻ, chẳng lẽ có diệu kế?”, cái người lắm mưu nhiều
kế của Khai Phong phủ hỏi.

Nói đùa gì thế, chủ ý của mình mặc dù tốt, nhưng nếu thật sự nói ra thì không
cần đợi An Lạc hầu đến xử, mình đã thành vong hồn dưới kiếm của Tiểu Miêu rồi…

“Việc này…”, Kim Kiền ngắc ngứ.

Tra thuốc nhỏ mắt thì sao nhỉ? Xì, thời Bắc Tống đào đâu ra thuốc nhỏ mắt? Dầu
gió? Càng không có…

Í, khoan đã…

Đột nhiên linh cảm lóe lên, Kim Kiền buột thốt kêu lên: “Dùng hành tây!”.

Những lời này vừa nói ra, lại một mảnh tĩnh lặng, hồi lâu sau, mới nghe Công
Tôn tiên sinh hỏi: “Xin hỏi hành tây là thứ gì vậy?”.

Kim Kiền thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc chết: Không phải chứ?
Hành tây còn chưa xuất hiện ở đây à?!

“Vậy ớt…”

“Hình như có nghe nhắc đến, Kim bổ khoái từng thấy thứ này sao?”

Không thể nào…

Kim Kiền nuốt nước bọt đánh ực: “Hoa tiêu[1] …”.

[1] Hoa tiêu: Hay còn gọi là tiêu Tứ Xuyên, là loại gia vị độc đáo chỉ riêng
Tứ Xuyên mới có, được sử dụng nhiều trong các loại đồ ăn nổi tiếng vùng này.

Công Tôn Sách nghe xong, hai mắt sáng bừng, cao giọng nói: “Quả nhiên một lời
của Kim bổ khoái như thức tỉnh kẻ trong mộng! Dùng hoa tiêu tẩm vào khăn, sau
đó lấy khăn ấy lau lên mắt, tất có thể đỏ mắt mà rơi lệ”. Liếc nhìn khuôn mặt
kinh ngạc của mọi người xung quanh một vòng, Công Tôn tiên sinh ngưng một
chút, lại nói, “Trương Long, Triệu Hổ, hai người mau mau đi chuẩn bị, đem hoa
tiêu trong nhà bếp chia đều cho mọi người, mang theo trong người, phòng lúc
cần đến”.

“… Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Trương Long, Triệu Hổ chắp tay, lui khỏi đại sảnh, trước khi đi còn không quên
trừng mắt oán hận lườm Kim Kiền một cái.

Ngay cả Tiểu Miêu bên cạnh, thân hình dường như cũng có chút cứng ngắc.

Kim Kiền nhất thời phát run một trận: Thứ hoa tiêu đó mà đem bôi lên mắt, e là
khó chịu lắm… Chậc chậc, phiền phức to rồi đây…

Bao đại nhân thấy tình huống như vậy liền gật gật đầu, chầm chậm đứng dậy,
nhìn hết lượt mọi người, ánh mắt có thần đẹp như điện như đuốc, khuấy động con
tim chúng nhân.

“Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, chỉ ngày mai thôi là có thể thấy được thành
quả!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, tiếng hô của mọi người chấn động trong đêm, nhất tề
đồng thanh tựa như tâm trạng lúc này của họ vậy.

Đương nhiên là ngoại trừ cái người họ Kim nào đó còn đang bận sầu não làm thế
nào để đối mặt với sự phẫn nộ của mọi người.

Nói chung theo khâm sai xuất môn, tất nhiên là sẽ nhận được không ít “màu mè”,
đồ hiếu kính của các quan viên trên đường đi rồi, thế nên, có thể cùng khâm
sai xuất môn, là niềm thiết tha mơ ước của phần đông các quan sai, nhưng lần
này đối với cả trăm quan binh hộ vệ đi theo Bao đại nhân phụng chỉ đến Trần
Châu phát lương lại không như thế. Trên đường tới Trần Châu, chẳng những không
có nửa phần “màu mè” ưu đãi, mà còn thiếu chút nữa thì tống tiễn luôn tính
mạng: Cứ nghĩ tới ngày đó An Lạc hầu phô trương thanh thế trước nha môn tri
phủ, là lại khiến mọi người mồ hôi lạnh vã ra như tắm… Cả trăm hộ vệ cố nhiên
là uy phong rồi, nhưng nếu đem so với vạn quân thiện chiến oai phong ngút trời
của An Lạc hầu thì e rằng ít đến thảm thương, chả bõ dính răng.

Dưới áp lực nặng nề như vậy, đông đảo quan binh hộ vệ đều nơm nớp lo sợ như
bước trên băng mỏng, mà lúc này từ bên trong sảnh lại truyền ra tin tức, không
nghi ngờ gì nữa chính là họa vô đơn chí… Bao đại nhân vì không chịu quỳ gối
trước An Lạc hầu, rạng sáng hôm nay đã uống thuốc độc tự sát.

Tin tức này vừa truyền ra, đừng nói đến mọi người theo Bao đại nhân tới Trần
Châu, mà ngay cả chúng nha dịch trong nha môn Trần Châu cũng bàng hoàng khiếp
sợ.

Bao đại nhân được xưng tụng là Thanh Thiên tại thế, sao lại có thể ra đi như
vậy!

Có ai tin nào?

Chẳng một ai tin nổi!

Tin tức truyền đi chưa đầy một khắc, hơn trăm quan binh hộ vệ cùng với sai
dịch phủ nha không hẹn mà cùng tụ tập ở trước đại sảnh, quan sai đông nghìn
nghịt chật cứng cả sân viện, khuôn mặt ai nấy đều lo lắng, hoang mang, chỉ
mong có được một lời giải thích.

Không lâu sau, cửa chính đại sảnh chầm chậm mở, một nam tử vận nho sam bước
ra, khuôn mặt trắng trẻo, chòm râu đen nhánh, đó chính là Công Tôn tiên sinh
của Khai Phong phủ.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh nét mặt thê lương, buồn bã, hai mắt ẩn chứa nỗi bi
thương, thân hình lảo đảo, bước chân vô lực, nhìn hết thảy mọi người hồi lâu
sau mới nói: “Các vị, Bao đại nhân… đã đi rồi, mong các vị hãy nén đau
thương…”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân nhất thời chết lặng đương trường, cả
đình viện chật ních hơn trăm người mà không hề phát ra tiếng động, tĩnh mịch
như tờ.

Hồi lâu sau, mọi người mới thoáng hoàn hồn, vẫn không muốn tin, lại đưa mắt
nhìn những nhân vật đang đứng cạnh Công Tôn tiên sinh, hy vọng có thể nghe
được lời giải thích khác.

Nhưng cái nhìn này càng khiến con tim mọi người run rẩy.

Chỉ thấy bốn vị đại Hiệu úy Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đứng
bên phải, mắt ai nấy đều đỏ hồng, lệ rơi đầy mặt, không cần hỏi đó ắt là đau
thương tràn từ trong tim ra.

Lại nhìn sang bóng hình đỏ thẫm đứng bên trái kia, mặc dù vẫn thẳng như thân
tùng, nét mặt vẫn như thường, nhưng không khó để nhận ra đôi mắt đen láy sáng
rực ấy giờ đây cũng hơi đỏ lên, lấp lánh ánh nước.

Chúng nhân nhất thời lòng đau như dao cắt, sầu đau không thôi.

Hết rồi, ngay cả vị Tứ phẩm đới đao hộ vệ kia mà vành mắt cũng đỏ lên thì xem
ra Bao đại nhân tám phần là đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Bỗng nghe Công Tôn tiên sinh run giọng nói tiếp: “Linh đường của Bao đại nhân,
còn phải phiền các vị…”.

Nói rồi, Công Tôn tiên sinh che mặt lắc đầu, hai vai run rẩy hồi lâu mới lại
ngẩng lên, bắt đầu phân phó nhân thủ, bố trí linh đường.

Khi ấy mọi người mới hoàn hồn, có mấy người dễ xúc động đã nức nở nấc nghẹn
ngay tại chỗ.

“Bao đại nhân…”

Bốn vị Hiệu úy thấy tình cảnh như vậy, cảm thấy khó có thể kìm nén được nữa
liền vội vàng rời đi; còn Tứ phẩm đới đao hộ vệ mặc dù thân hình vẫn thẳng như
cán bút, nhưng bước chân lại có chút không vững.

Thấy thế mọi người lại càng xót xa trong lòng.

Đến khi linh đường được bố trí xong, câu đối phúng điếu đã chuẩn bị, đèn hương
nghi ngút, rốt cuộc mọi người không thể kìm nén được nữa, nước mắt giàn giụa,
nức nở từng hồi. Tiếng khóc của hơn trăm người, hợp chung một chỗ, tựa như sấm
rền, chỉ trong một thoáng mà truyền khắp bốn phương tám hướng trong phủ nha.

Trận khóc này không lâu đã khiến cho địa giới Trần Châu như ong vỡ tổ.

Lão bách tính quanh đó vừa nghe đã cảm thấy lạ: Ôi, chuyện gì xảy ra thế? Vì
sao vô duyên vô cớ trong phủ nha lại truyền ra tiếng khóc kinh người nhường
này.

Có không ít bách tính gần đó hiếu kỳ tiến đến hỏi thăm.

Những người này đến phủ nha, vừa nhìn liền không khỏi kinh hoàng thất sắc, chỉ
thấy trong phủ nha khăn trắng treo cao, linh ban đã dựng, những người ra vào
đều mặc áo tang trắng. Sau một hồi nghe ngóng họ mới biết Bao đại nhân trước
đó vừa tới để phát lương cứu hạn đã cưỡi hạc về Tây rồi.

Chúng bách tính nghe mà lòng đau như cắt, thầm nhủ: Thực là người tốt chẳng
được thiện báo, còn kẻ ác lại sống đến nghìn năm, vị quan tốt như Bao đại nhân
sao nói ra đi là đi ngay? Còn những kẻ ác như An Lạc hầu, sao lại có thể ăn
trên ngồi chốc, quần áo là lượt chứ? Ông trời thật chẳng có mắt!

Chúng bách tính càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng sầu thảm, dần dần họ
đều tập trung trước cửa phủ nha, gạt lệ khóc lóc thống thiết. Không đầy nửa
canh giờ, ngoài cửa phủ nha đã có hơn ngàn người tụ tập, tất cả đều vì Bao đại
nhân mà nuốt lệ để tang.

Tin tức truyền đi càng lúc càng nhanh, chưa đến một canh giờ sau, tin Bao đại
nhân cưỡi hạc về Tây đã truyền đi khắp thành Trần Châu, cả thành đều chìm ngập
trong tiếng nức nở khóc than.

Lại nói về phủ nha Trần Châu, bốn bề đều vây bọc trong tiếng khóc tang, ai oán
của chúng bách tính, tiếng khóc rung trời, còn bên trong ai nấy đều lệ rơi đầm
đìa, khắp trong ngoài phủ nha chìm ngập trong không khí bi thương.

Nhưng chẳng ngờ, ngay tại thời điểm như thế này, lại có người đứng ngoài cửa
phủ nha mà lớn tiếng la lối.

Chỉ nghe có kẻ đứng ngoài đám đông dân chúng khóc tang quát lớn:

“Tránh ra, tránh ra. An Lạc hầu gia tới…!”

Chúng nhân quay đầu nhìn, chỉ thấy An Lạc hầu Bàng Dục, vận áo dài bằng gấm
đeo đai ngọc, khoác áo ngắn tay bằng lông cừu, cưỡi trên lưng một con tuấn mã,
thắt lưng đeo thanh khoan diệp đao, ngạo nghễ đứng ngay giữa đường, nhướng mày
cười nhạt. Phía sau lưng hắn, trùng trùng điệp điệp những người là người,
phóng tầm mắt nhìn qua dễ có tới mấy trăm, lại nhìn kỹ đám người đó, tất cả
đều ăn vận như người trong giang hồ, thân mang đao, nai nịt gọn gàng chân đi
giày mỏng, tên nào tên nấy đều mặt mũi hung tợn, mới nhìn đã biết chẳng phải
hạng lương thiện gì.

Bỗng nghe tên sai vặt đứng dưới ngựa An Lạc hầu quát lên: “Hầu gia ở đây, còn
không mau tránh ra?!”.

Lão bách tính tụ tập bên ngoài cửa phủ nha chỉ dám oán mà không dám nói, mặc
dù trong lòng nổi giận bừng bừng nhưng cũng chỉ có thể y lời mà tránh đường,
trầm mặc không lên tiếng, dạt ra tạo thành một con đường để đoàn người ngựa
của An Lạc hầu nhấp nhô tiến đến gần trước cửa chính của phủ nha.

An Lạc hầu kéo cương dừng ngựa trước phủ nha, đánh giá một phen, đôi mắt
phượng nhíu lại, nói với tên sai vặt dưới ngựa: “Đi tìm một nha dịch đến trước
ngựa cho ta hỏi chuyện”.

“Dạ!”, tên sai vặt chắp tay hành lễ, loẹt quẹt chạy vào phủ nha.

Vừa tiến vào phủ nha, tên sai vặt nọ liền kinh ngạc, chỉ thấy trên dưới trong
phủ đều mặc áo tang trắng, ánh mắt quét đến người nào đều thấy sắc mặt người
đấy bi thống, hai mắt sưng đỏ, thấy tên sai vặt bước đến hỏi, chẳng những
không đáp, mà sắc mặt còn đen đi, có phần mang hàm ý trách móc.

Tên sai vặt nọ trong lòng cũng hiểu: Vị khâm sai phụng chỉ này đột ngột qua
đời một cách khó hiểu, ắt nguyên do trong đó không tránh khỏi liên quan đến
Hầu gia, nếu mình mà cứ cố kéo một sai dịch ra ngoài để hỏi, thì e rằng còn
chưa hỏi được câu nào, mình đã bị ăn một gậy trước rồi.

Có điều tên sai vặt này cũng xem như nhanh trí, mắt đảo một vòng, liền tìm
được một người thích hợp.

Chỉ thấy người đó, thân vận trang phục của sai dịch, thân hình ốm yếu, khoanh
hai tay, tựa vào cạnh cửa, mới nhìn thì ngỡ hắn đang canh gác, nhưng nhìn kỹ
lại không khó để phát hiện ra đôi mắt hắn lim dim, đầu theo xu hướng gật lên
gật xuống, đó chính là bộ dạng đang ngủ gật.

Đương nhiên, người mà trong lúc quan trọng như thế này còn có thể ngủ gật được
thì ngoại trừ Kim Kiền ra, chẳng còn ai khác nữa cả.

Tên sai vặt vừa nhìn thấy bộ dạng Kim Kiền như vậy liền mừng rỡ, nghĩ bụng: Kẻ
thờ ơ đối với tin dữ như thế này khẳng định y không phải là người của Khai
Phong phủ, mà là sai dịch của phủ nha Trần Châu, nếu đem hắn đến cho Hầu gia
hỏi chuyện, hẳn hắn sẽ không lành hung mình rồi. Hơn nữa, nếu là sai dịch của
phủ nha Trần Châu, ắt sẽ trả lời thật lòng.

Nghĩ đến đây, tên sai vặt lạ quyết tâm, cất bước đi lên, vỗ vỗ vai sai dịch ốm
yếu kia, nói: “Này, theo ta đi ra ngoài hầu chuyện Hầu gia”.

Chỉ thấy tên sai dịch nọ mí mắt nhúc nhích vài cái, chầm chậm mở ra, mơ màng
liếc tên sai vặt một cái, rồi quay đầu sang hướng khác, tiếp tục khoanh tay
ngủ gục.

Tên sai vặt này là tùy tùng bên người của An Lạc hầu cũng được coi như kẻ tâm
phúc của An Lạc hầu, mỗi khi xuất môn ra ngoài, những kẻ bợ đỡ An Lạc hầu, ít
nhiều gì cũng phải nể mặt hắn vài phần, chẳng ngờ một tên sai dịch con con
trong cái nha môn tri phủ này, lại dám ngang nhiên không biết điều như vậy,
nhất thời gã sai vặt liền nổi xung lên, ngay lập tức hét vào tai sai dịch nọ:

“Này này này, nói ngươi đó, còn không mau theo ta đi gặp Hầu gia.”

Lúc này Kim Kiền mới mở miễn cưỡng mở đôi mắt nhỏ dài, đánh giá người trước
mặt một phen, uể oải đáp: “Vị huynh đài này, tối qua tôi chỉ ngủ được có nửa
canh giờ thôi, đừng nói là hầu gia, hiện tại ngay cả ngưu gia, long gia[2]
đến, cũng phải nhường đường cho tôi đi gặp Chu Công[3] cái đã”.

[2] Đây là hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung: Hầu gia chỉ An Lạc hầu Bàng
Dục, nhưng âm hầu gia cũng chỉ con khỉ, nên Kim Kiền hiểu nhầm là tên sai vặt
đang nhắc đến con khỉ, mới thuận miệng liệt kê một loạt con: con trâu, con
rồng phía sau ra.

[3] Đây là một điển cố xuất phát từ sách Luận ngữ, thiên “Thuật nhi”. Chu Công
hay Chu Công Đán, chính trị gia lập nên nhà Tây Chu, cống hiến rất nhiều công
lao cho nhà Chu, sau hậu thế tôn ông là bậc tiên thánh. Khổng Tử thời Xuân Thu
rất tôn sùng Chu Công, từ nhỏ ông đã học lục nghệ, nắm vững điển chương chế độ
được lưu truyền từ thời Tây Chu, ông luôn mơ ước xác lập được chế độ chính trị
như thời ấy và cho rằng xa hội thời đại Tây Chu là xã hội hoàn mỹ cực độ,
chính vì thế ông thường nằm mơ thấy Chu Công. Ngày nay điển cố này thường được
dùng để biểu đạt lòng kính ngưỡng đối với các bậc tiên hiền. Còn trong ngôn
ngữ mạng của các bạn trẻ Trung Quốc lại được dùng để chỉ giấc ngủ.

Tên sai vặt trợn mắt: “Chu Công cái gì, hiện nay ở cái đất Trần Châu này, còn
có kẻ nào to hơn An Lạc hầu gia?”.

Kim Kiền nghe xong, thoắt cái liền thẳng người dậy, đôi mắt nhỏ dài mở banh
ra, miệng cứ há ra rồi lại nuốt vào nói:

“An Lạc hầu… gia? Người huynh nói chính là An Lạc hầu, quốc cữu đương triều?”.

Không phải chứ?!

Gã sai vặt thấy biểu hiện của tên sai dịch như vậy, nhất thời đắc ý, hất hàm
nói: “Chính là An Lạc hầu gia, quốc cữu đương triều, bào đệ của Bàng quý phi,
con trai độc nhất của thái sư đương triều!”.

“Huynh nói… muốn tôi… đi gặp An Lạc hầu?”, Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu óc ong
lên một cái rồi như nở to ra, đôi lông mày nhíu chặt lại thành một đường, vội
vàng cao giọng hô: “Đợi đã, tôi chỉ là một sai dịch nhỏ bé, nói năng không rõ
ràng, sợ là không thể nói rõ từng chân tơ kẽ tóc được, chi bằng để tôi đi tìm
vị quản sự giúp ngài, rồi…”, lời còn chưa nói xong Kim Kiền đã xoay người định
chạy đi.

Chẳng ngờ gã sai vặt ra tay nhanh như chớp, túm lấy thắt lưng Kim Kiền lôi
lại, kéo Kim Kiền đi về phía cửa lớn:

“Lắm lời gì thế? Nếu để Hầu gia đợi quá lâu người sẽ nổi giận, đến lúc đó
ngươi có gánh nổi không?”

Kim Kiền bị kéo đi từ đằng sau, liều mạng giãy giụa mấy phen nhưng chẳng thấm
vào đâu, cuối cùng chỉ có thể nhăn nhó mặt mày, không tình nguyện bị kéo đi,
vừa đi vừa thầm kêu gào xui xẻo:

Mình chẳng qua chỉ lén chuồn ra ngoài ngủ bù, đâu đã chọc đến ai? Hức hức,
biết vậy thì đã ở trong đại sảnh treo khăn tang, tuy rằng mấy cái khăn tang
kia có nặng một tí, nhưng còn hơn là phải đi gặp cái con cua thuộc hàng đại
boss kia, ít nhất cũng không cần phải lo lắng đến tính mạng, aaaaaaaaaaaa…

Lại nói về An Lạc hầu, Bàng Dục đã chờ đợi khá lâu trước cửa nha môn, đúng lúc
đang mất kiên nhẫn thì thấy tên sai vặt nhà mình kéo một thiếu niên vận trang
phục sai dịch chạy ra.

Tới khi người đó đến trước ngựa, An Lạc hầu nới định thần nhìn kỹ, chỉ thấy kẻ
này thân hình gầy nhẳng, vận trang phục sai dịch, eo lưng thắt khăn tang đong
đưa theo từng bước chân, mày rậm mắt nhỏ, trên mặt lộ rõ nét ưu thương lẫn dấu
nước mắt, đến trước ngựa của Hầu gia, khom người quỳ lạy: “Tiểu nhân bái kiến
Hầu gia”.

Bàng Dục lim dim mắt đánh giá, hỏi: “Quỳ dưới là kẻ nào?”.

“Bẩm Hầu gia, tiểu nhân là sai dịch của Khai Phong phủ.”

“Khai Phong phủ…”, Bàng Dục ngưng một lát, lại hỏi: “Rốt cuộc trong phủ nha
xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả đều khóc lóc thảm thiết như vậy?”.

Kim Kiền nghe vậy, nhất thời mũi đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:

Nếu bây giờ mà trong lời nói của mình lộ ra dù là nửa điểm sơ hở thôi, thì
cũng sẽ khiến cho con cua này nhìn ra đầu mối, dẫn đến cái kế “Mỹ nhân khóc
tang” mà Công Tôn Trúc Tử hao tổn tâm sức mới nghĩ ra lại xôi hỏng bỏng không…
Tạm thời không bàn đến chuyện cái đám người thành tinh của Khai Phong phủ kia
sẽ xử lý mình như thế nào, mà hãy nói đến cái con cua trước mặt kia kìa, nếu
để hắn có cơ hội trốn thoát, nhất định sẽ ghi nợ để sau này tính sổ, hẳn sẽ
đem mình và mấy người Khai Phong phủ ra cho tuốt vào nồi hầm luôn một mẻ…
Không được đâu, không được đâu, chậc chậc, thời điểm sống còn như thế này là
phải dựa vào kỹ thuật diễn xuất tinh tế của một người hiện đại như mình đây
đấy!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền giở thủ đoạn ra luôn, mò mẫm sờ soạng trên người
một lúc lâu, rồi rút chiếc khăn có tẩm hoa tiêu ra, ra sức chà lên mắt mấy
cái, thoáng chốc liền cảm thấy hai mắt xông lên cảm giác ran rát, rồi thứ dịch
thể ấm nóng loáng cái đã dâng đầy hốc mắt rồi.

Lúc này Kim Kiền mới từ từ ngẩng đầu lên, làm ra vẻ nức nở nói:

“Bẩm… bẩm quốc cữu gia, tiểu nhân cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là hôm qua
sau khi Hầu gia đi rồi, Bao đại nhân liền rầu rĩ không vui, ngay cả cơm tối
cũng không ăn. Cho đến rạng sáng hôm nay thì bỗng nghe thấy mấy tiếng kêu
hoảng hốt truyền ra từ phòng của Bao đại nhân… Sau đó Công Tôn tiên sinh đi ra
thông báo cho bọn tiểu nhân, nói rằng đêm qua Bao đại nhân đã… đã đi rồi…”.

Dứt lời, Kim Kiền liền cúi đầu nấc nghẹn, đưa cánh tay lên chùi mặt, dáng vẻ
tựa hồ như dùng ống tay áo lau nước mắt, nhưng kỳ thực là dùng ống thay áo len
lén lau mồ hôi lạnh.

Bàng Dục nghe Kim Kiền nói xong, đầu tiên là sững người một lát, sắc mặt
thoáng chút kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại trạng thái như
bình thường, nói với gã sai vặt bên cạnh: “Bao đại nhân là khâm sai phụng chỉ,
nay ở lại Trần Châu chết bất đắc kỳ tử, về tình về lý, bản hầu đều nên đi
phúng điếu. Người đâu, theo bản hầu vào phủ nha, viếng Bao đại nhân”.

Dứt lời liền quay người xuống ngựa, dẫn đầu hơn trăm kẻ giang hồ phía sau,
thân mang vũ khí, nghêng ngang tiến vào cửa lớn của phủ nha.

Kim Kiền đi sau cùng thấy thế mà thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng: Èo èo, nhìn cục
diện này mà xem, nếu nói là đi phúng viếng chi bằng nói đi đến đấu trường thì
đúng hơn.

Đoàn người của An Lạc hầu rầm rập rầm rập tiến vào sảnh chính trong phủ nha,
vừa ngẩng đầu lên nhìn liền sửng sốt.

Chỉ thấy gian sảnh chính này, hiện giờ đã được bố trí thành linh đường, khăn
tang giăng khắp, nến trắng cháy sáng, giấy tiền cùng tro bụi bay lả tả, giữa
sảnh đặt một cỗ quan tài bằng gỗ mun, trái kim đồng phải ngọc nữ[4], phía
trước đặt linh vị, cảnh tượng đúng là thê lương vô hạn.

[4] Là hình nhân bằng giấy dùng để bồi táng. Theo phong tục tang ma của Trung
Quốc, khi chủ nhân một gia đình mất đi, người ta thường chôn chung một đôi
tình nhân giấy để biểu thị chủ nhân xuống âm phủ vẫn có kẻ người hầu kẻ hạ.

Hai bên đại sảnh, hai hàng người đang quỳ đều tăm tắp, đầu hàng bên trái chính
là Công Tôn tiên sinh, sư gia của Khai Phong phủ, tiếp đó đến hai Hiệu úy
Vương Triều, Mã Hán; đầu hàng bên phải là Triển Chiêu, Ngự tiền tứ phẩm đới
đao hộ về, tiếp đó là Trương Long, Triệu Hổ; còn lại đều là nha dịch của Khai
Phong phủ và hộ vệ kinh thành. Mọi người đều thân mang tang phục, hốc mắt đỏ
hoe, mắt hổ rưng rưng đẫm lệ.

An Lạc hầu đứng trước cửa linh đường, ngừng một chút mới cất bước đi vào, đến
trước linh vị, thắp hương đốt giấy tiền, quỳ tại linh tiền lạy ba lạy.

Tuy rằng dáng vẻ như thành khẩn nhưng những nhân sĩ giang hồ phía sau lưng hắn
lại nửa bước không rời, đi đến linh tiền mà mặt không hề tỏ ra nghiêm trang
kính cẩn, lại chẳng có ai quỳ lạy.

Mặc dù trong lòng biết rõ bài vị trước mặt không phải là linh vị thực sự của
Bao đại nhân, nhưng chúng nhân Khai Phong phủ thấy tình huống như vậy vẫn nộ
khí xung thiên, Vương Triều, Mã Hán định tiến lên trách mắng. May mà Công Tôn
tiên sinh đã giành trước một bước, ngăn hai người họ lại, rồi đến trước mặt An
Lạc hầu, chắp tay thi lễ nói: “Hầu gia đến, chúng nhân trong Khai Phong phủ
đều cảm thấy vạn phần vinh hạnh, mời Hầu gia vào trong uống trà”.

Chẳng ngờ Bàng Dục lại lắc đầu nói: “Không cần phiền Công Tôn tiên sinh, bản
hầu muốn uống trà ngay tại linh đường này”.

Mọi người nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.

Mặc dù Kim Kiền đứng ở cửa, nhưng cũng nghe thấy rất rõ, lòng vô cùng khó
hiểu, thầm nghĩ: Cái con cua này sao có thú vui tao nhã vậy? Còn có sở thích
phẩm trà ngay tại linh đường sao? Quả nhiên là: Suy nghĩ của kẻ có tiền… như
mò kim đáy bể.

Bỗng nghe An Lạc hầu nói tiếp: “Bản hầu sớm đã ngưỡng mộ Bao đại nhân, hôm qua
vừa gặp mà như quen biết đã lâu, chẳng ngờ hôm nay lại âm dương cách trở, đành
phải mượn cơ hội này để cùng Bao đại nhân đối ẩm, an ủi vong linh ngài”.

Kim Kiền đứng một bên vô cùng bội phục: Người này quả nhiên là thuộc loài cua
có khác, da mặt dày vô đối, đến cả mình cũng phải hổ thẹn vì không sánh bằng.

Còn chúng nhân Khai Phong phủ mắt ai nấy đều rừng rực lửa giận, bốn vị Hiệu úy
thì tất nhiên không cần nói rồi, ngay cả vị Tứ phẩm hộ vệ trước nay vốn trầm
ổn bình tĩnh mà trên trán cũng nổi đầy gân xanh, rõ đến mức có thể nhìn thấy
được.

Công Tôn tiên sinh lại không phiền không giận, tiếp tục thi lễ nói: “Nếu đã
như vậy thì xin mời Hầu gia an tọa”, dứt lời, ngưng một chút, quét mắt một
vòng rồi hô: “Người đâu, dâng trà”.

Chúng nhân thấy ánh mắt ra hiệu của Công Tôn tiên sinh tất nhiên là hiểu rõ,
âm thầm lên tinh thần chuẩn bị ứng phó.

Chỉ thấy rèm cửa được nâng lên, một nữ tử vận trang phục trắng bưng khay trà
từ trong phòng chầm chậm bước ra. Nữ tử này, mặc áo tang, da dẻ mịn màng như
ngọc, dáng hình yểu điệu, uyển chuyển bước đi, đến trước mặt An Lạc hầu, cúi
đầu dâng trà.

Ngoại trừ mấy người đã gặp Băng Cơ từ trước, những người còn lại, bao gồm cả
hơn trăm nhân sĩ giang hồ mà An Lạc hầu đưa đến, trong một lúc đều nhìn đến
ngẩn cả ra, tất cả đều trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào tuyệt đại giai
nhân trước mặt.

Những người biết cụ thể về kế “Mỹ nhân khóc tang” nhìn thấy tình huống như
vậy, lòng vô cùng cao hứng, thầm nghĩ: Một khi đã như vậy thì còn không sợ An
Lạc hầu không trúng kế hay sao?

Nhưng khi họ đưa mắt nhìn sang An Lạc hầu đang ngồi lại không khỏi giật mình
đánh thót.

Bàng Dục chẳng những không lộ ra nửa phần dáng vẻ dung tục háo sắc, mà ngược
lại khóe miệng còn dần dần nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, đến mức khiến
lòng người khác lạnh giá.

Rồi chợt nghe An Lạc hầu dịu dàng nói: “Băng Cơ, quả nhiên là ngươi ở đây”.

Chỉ thấy nhân vật trung tâm trong kế “Mỹ nhân khóc tang”, Băng Cơ cậy tài ngạo
vật, người đêm hôm trước còn thề sắt son rằng sẽ bắt An Lạc hầu phải chịu tội
trước vương pháp, mà lúc này lại đang cung kính quỳ trước An Lạc hầu, thanh
thanh cất tiếng: “Thuộc hạ Băng Cơ, tham kiến Hầu gia!”.

Kim Kiền liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông mao sau lưng dựng đứng cả
lên.

Đại sự không ổn rồi! Gián điệp của địch đã thâm nhập vào hàng ngũ của ta, lão
Bao à, xem ra cái gian linh đường ngài dày công bố trí này rất nhanh liền có
thể đưa vào sử dụng được rồi…


Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương #32