Hàng Vải Thiên Trúc Lộ Hành Tung Hung Thủ. Ô Bồn Chứng Thực Kẻ Gian Tà


Người đăng: 01679152178

Ba người Triển Chiêu từ biệt Lưu thị và Bách Nhi, dựa theo lời nói
của cậu bé gấp gáp tìm đến phố Nam trong trấn, quả nhiên không lâu
sau, họ tìm thấy một tiệm bán vải, treo biển đề “Hàng vải Thiên
Chức”

“Triển đại nhân, xem ra đây là cửa hàng đó”, Trịnh Tiểu Liễu quan
sát xung quanh, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu.

Kim Kiền đứng ngay cạnh nên nghe được rất rõ ràng, lòng không khỏi
cười thầm: Chữ viết trên bảng hiệu kia so với cái sọt còn to hơn,
Tiểu Miêu cũng không mù chữ, còn cần tên nhóc nhà anh đứng đó mà
thuyết minh với giải thích sao?

Triển Chiêu lại chẳng thấy phiền gì, chỉ gật đầu, dẫn theo hai
người Kim, Trịnh tiến vào cửa hàng, nhìn ngắm xung quanh một lượt
rồi hỏi tiểu nhị trong quầy: ”Vị tiểu ca này, tiệm của cậu có bán
lụa Vân Cẩm không?”.

Tiểu nhị vốn trông ba người quần áo giản dị, khuôn mặt lại mang theo
bụi đường, cho rằng chẳng phải người có tiền gì nên không chú ý
mấy, nom thấy ba người vào tiệm cũng không chào mời. Nhưng lát sau
lại nghe thấy người thanh niên áo lam mở miệng hỏi về lụa Vân Cẩm,
không khỏi có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn rồi khoát tay trả lời:
“Lụa Vân Cẩm cái gì? Không có”.

Tuy ngữ khí của tiểu nhị tỏ vẻ rất coi thường nhưng Triển Chiêu cũng
không chấp nhặt, lại hỏi: “Vị tiểu ca này, chưởng quầy nhà cậu
không có trong cửa hàng sao?”.

Tiểu nhị nghe xong có chút bực mình, nghĩ bụng: Ba người này nhìn
qua quần áo trên người đã biết là loại cùng đinh rồi, lại còn bày
đặt ra vẻ giàu có, hỏi hắn lụa Vân Cẩm cơ đấy. Còn kêu mình gọi
chưởng quầy ra, hừ, mình bằng từng này rồi còn chưa từng gặp cái
ngữ nghèo kiết xác như thế này sao.

Nghĩ vậy, tiểu nhị liền gắt gỏng nói: “Chưởng quầy cửa hàng chúng
tôi ra ngoài rồi, không có ở đây”.

Triển Chiêu lại hỏi: “Vậy xin hỏi khi nào chưởng quầy trở về”.

Tiểu nhị bị hỏi nhiều làm cho nổi quạu, đánh mắt liếc Triển Chiêu
nói: “Tôi bảo này chưởng quầy của cửa hàng chúng tôi rất bận, mỗi
lần xuất môn không mười ngày thì cũng tám ngày mới trở về. Nếu
muốn mua hai thước vải bông may quần áo thì, thấy không, sạp hàng
phía đối diện có đấy, mấy người đừng lằng nhằng ở đây cản trở
cửa hàng chúng tôi làm ăn”.

Triển Chiêu nghe xong không khỏi sững sờ, định mở miệng nêu rõ thân
phận mình thì Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh đã cướp lời, hung hăng quát
lên: “Cái tên này sao lại dám nói thế hả, ngươi có biết người đang
đứng trước mặt ngươi là ai không, ngài ấy chính là…”.

Tiểu nhị cũng không khách khí, vặc lại: “Ta không cần biết ngươi là
kẻ nào, không mua đồ thì đừng có mà lằng nhằng ầm ĩ ở đây, mau
biến đi chỗ khác! ”.

“Cái gì?”, Trịnh Tiểu Liễu tức giận tới nỗi hai mắt phát hỏa, đang
định mắng lại thì thấy có người huýnh huýnh phía sau lưng mình,
quay đầu nhìn thì hóa ra là Kim Kiền.

Kim Kiền cau mày, đẩy Trịnh Tiểu Liễu sang một bên, đi đến bên quầy,
đặt đánh cạch túi vải đen bọc ô bồn lên mặt quầy, ôm cánh tay nói:
“Muốn cãi nhau thì sang bên kia mà cãi, mấy trăm lượng bạc này sắp
đè chết tôi rồi, tôi phải kiếm chỗ nào nghỉ chân chút mới được”.

Hả?

Lời này vừa nói ra, ngay cả Triển Chiêu cũng bàng hoàng nói gì đến
tiểu nhị và Trịnh Tiểu Liễu.

Lại thấy Kim Kiền nhìn ngó xung quanh, rồi quay người nói với Triển
Chiêu: “Công tử, tiểu nhân thấy cái xó xỉnh quê mùa này chắc không
có lụa Vân Cẩm đâu, mấy thứ bày bên ngoài cũng là mấy thứ tầm
thường, chỗ nào chả có, còn chẳng bằng bộ đồ trên người công tử.
Chúng ta vẫn nên đi tới Đông Kinh Biện Lương xem xét thì hơn”.

Tiểu nhị nghe xong rất kinh ngạc, ngó ngó tay nải từa tựa cái trống
này, thầm nghĩ: Nghe khẩu khí vị tiểu ca này có lẽ nào mấy người
bọn hắn lại là mối làm ăn lớn? Nhưng nhìn cách ăn mặt của ba người
bọn hắn thì thế nào cũng không giống.

Nghĩ đến đây, tiểu nhị không kìm được ngước lên đánh giá kỹ càng
Triển Chiêu, vừa thấy liền kinh ngạc.

Người thanh niên áo lam này tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm,
bộ quần áo vải màu lam tuy mới nhìn thì thấy bình thường chẳng có
gì đặc biệt nhưng khi khoác lên người anh ta lại mang một vẻ tiêu sái
phiêu dật phóng khoáng chẳng thể diễn tả được bằng lời, nói vậy
vị áo lam này chẳng phải nhân vật tầm thường.

Đôi con ngươi của tiểu nhị đảo một vòng lập tức như biến thành một
người khác, xoay người từ trong quầy chạy ra, đến trước mặt Triển
Chiêu cười nói: “Ai da, vị đại gia này, tiểu nhân có mắt không tròng,
không nhận ra ngài. Ngài muốn xem loại vải gì, xin cứ việc vào
ngắm”.

Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe xong, cùng nhìn về phía Kim
Kiền, lại thấy Kim Kiền cau có, đi đến bên cạnh Triển Chiêu nói: “Công
tử, nếu ở đây không có lụa Vân Cẩm, chúng ta nên đi tới cửa hàng
khác xem thôi”.

Tiểu nhị thấy vậy cuống lên, cao giọng nói: “Vị đại gia này, đừng
đi! Trong cả Lưu Gia trấn này, chỉ có cửa hàng chúng tôi mới có lụa
Vân Cẩm, ngài tới đây là đúng rồi”.

Triển Chiêu khẽ nhướng mày, nhìn Kim Kiền một cái rồi nói: “Nếu
tiểu ca đã nói như vậy, chi bằng hãy mang ra cho chúng tôi xem một
chút”.

Tiểu nhị mừng rỡ, vội vàng đi vào phòng trong, không bao lâu sau thì
ôm ra một cây lụa.

Cây lụa bề mặt trơn nhẵn, mềm mại như nước, tuy đặt ở trong nhà
nhưng lại có thể phản xạ ánh sáng mặt trời, lung linh rực rỡ, lộng
lẫy đến chói mắt.

Mọi người vừa nhìn lòng không khỏi tán thưởng.

Kim Kiền liền đem cái túi bọc ô bồn lại, đặt cạnh cây lụa, nhỏ
giọng hỏi: “Lưu ô bồn, ngươi có ấn tượng gì về cây lụa này không?”.

“… Không có”, ô bồn khẽ đáp.

“… Quên đi, hỏi ngươi cũng bằng thừa”, Kim Kiền đẩy ô bồn sang một
bên.

Lại nghe Triển Chiêu hỏi: “Tiểu ca, loại lụa này màu sắc, chất liệu
quả là xuất chúng, chẳng hay chúng nó nhập về từ đâu?”.

Tiểu nhị không hiểu mở miệng hỏi: “Vị đại gia này, ngài mua lụa,
sao không hỏi giá mà hỏi lụa được nhập về từ đâu, như thế là đạo
lý gì?”.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, đáp: “Cậu không biết rồi, thứ lụa Vân Cẩm
quý hiếm này thường có hàng giả, chúng tôi hỏi hàng nhập về từ
đâu cũng là để đề phòng vạn nhất mà thôi”.

“A…”, tiểu nhị gật đầu nói: “Nhưng lụa Vân Cẩm này được nhập về từ
đâu tiểu nhân cũng không rõ, chỉ có chưởng quầy mới biết”.

“Vậy chưởng quầy hiện đang ở đâu?”

Tiểu nhị đáp: “Không giấu gì ngài, mấy ngày trước chưởng quầy đi ra
ngoài nhập hàng, lúc này không có ở đây”.

Triển Chiêu nghe xong không khỏi cau chặt đôi lông mày.

Trịnh Tiểu Liễu thấy tình huống như vậy, bước nhanh lên trước hỏi:
“Vậy khi nào thì chưởng quầy trở về?”.

Tiểu nhị lắc lắc đầu: “Nhanh thì hai ngày, còn lâu thì ba đến năm
ngày”.

Mọi người đều trầm tư không nói.

Kim Kiền là người ủ dột nhất, nghĩ thầm: Thật là đen đủi, tay chưởng
quầy đúng là biết chọn thời điểm ra ngoài. Manh mối tới tay, rành
rành ngay trước mắt mà lại hụt mất, hức hức, nói thế thì mình
vẫn phải tiếp tục cos thành rùa ô bồn nữa ư… Trời cao đất dày ơi,
Thượng đế, Jesus, Như Lai Phật Tổ ơi, cho dù là ai cũng được, mau mau
hiển linh đi, cứu vớt kẻ yếu đuối đáng thương là con đi.

Tiểu nhị nhìn người này, ngó người kia, thấy ba người sắc mặt ai
cũng chán nản, đặc biệt là cậu thiếu niên gầy gò mặt áo đen, nom
sắc mặt như đang muốn tìm người đánh nhau vậy, không khỏi có chút
kiếp đảm, lại sợ làm mất mối làm ăn lớn nên không dám đuổi đám
người này ra ngoài. Tiểu nhị đang phiền não không biết thoát thân
thế nào thì bỗng nhác thấy một bóng người trước cửa tiệm, định
thần nhìn kỹ hóa ra là người quen, lòng mừng thầm vội bước ra
nghênh đón, đon đả chào:

“Ai da, đây chẳng phải là Tôn đại gia và Tôn nhị gia sao? Hai vị lại
đến tìm chưởng quầy uống rượu phải không, thật không may, chưởng
quầy đã ra ngoài nhập hàng rồi, vài ngày nữa mới về cơ”.

Có tiếng một người cười nói: “Tên tiểu tử thối nha ngươi sao hôm nay
lại ân cần vậy, có phải muốn xin rượu uống không?”.

Một người khác cũng cười nói: “Đại ca, đệ thấy tên tiểu tử này
càng ngày càng giảo hoạt”.

Tiểu nhị và hai người nọ đứng ngoài cửa say sưa trò truyện, còn ba
người Triển Chiêu ở trong này đang sầu não vì vụ án, chẳng ai chú
ý đến xung quanh. Mặt quầy phía sau lưng ba người, túi đựng ô bồn tự
nhiên rung lắc mạnh, rơi từ trên quầy xuống đất coong một tiệng, rớt
ra khỏi túi, lọc cọc lăn cái vèo ra khỏi cửa.

Ba người ngoài cửa đang nói chuyện nhất thời dừng lại, rồi một
tiếng kêu thất thanh vang lên: “Đại ca! Cái… cái này…”.

Ba người trong phòng nghe thấy tiếng kêu, liền quay đầu ra nhìn, không
khỏi giật mình kinh ngạc.

Triển Chiêu và Kim Kiền chạy vội ra ngoài, Kim Kiền ôm lấy ô bồn,
dùng vạt áo che lại. Trịnh Tiểu Liễu đằng sau nhặt miếng vải đen
lên, tay chân luống cuống cùng Kim Kiền bọc lấy ô bồn.

Chợt nghe có tiếng hỏi: “Tiểu ca, cái ô bồn này là…”.

Kim Kiền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trừ tiểu nhị ra, ngoài cửa
còn có hai người đang đứng.

Người bên trái mặt áo lụa xanh thẳm, chân mang giày cổ thấp màu đen,
vóc dáng vạm vỡ, da ngăm đen, lông mày chổi xể, mắt hình tam giác,
râu ria tua tủa kéo đến mang tai.

Người bên phải dáng người hơi thấp, mặc áo khoát vạt ngắn màu nâu,
quần màu đất non, mang giày vải đen, lông mày hình chữ bát, mắt ti
hí, mặt đen sì chẳng có tí râu nào. Hai người họ đứng cùng nhau,
nếu nhìn kỹ mày mắt họ cũng có vài phần tương tự.

Người vừa hỏi chính là nam tử áo nâu thấp hơn phía bên phải, vẻ mặt
hắn ta có thể nói lúc này là quái dị: Hai mắt long lên, nữa khuôn
mặt bên trái thì có vẻ bình tĩnh, còn nữa khuôn mắt bên phải hình
như hơi co rúm lại.

Kim Kiền bỗng sinh nghi, ôm ô bồn lui lại hai bước, đi đến bên cạnh
Triển Chiêu rồi mới đáp: “Ô bồn này là của tôi, có vấn đề gì
không? ”.

Kim Kiền còn chưa đáp lời thì Triển Chiêu đã tiến lên một bước,
trầm giọng đáp: “Lẽ nào trước đây hai vị đã từng thấy cái ô bồn
này rồi?”.

Bị Triển Chiêu hỏi câu này, nam tử thấp hơn kia không khỏi rụt cổ
lùi ra sau, mắt hướng về phía người áo xanh bên cạnh, lắp bắp nói:
“Đại ca, cái… cái ô bồn…”.

“Câm miệng!”, người áo xanh thấp giọng nạt, ngừng một lúc sau đó
ngẩng đầu lên hướng về phía Triển Chiêu, chấp tay cười nói: “Không
có gì, huynh đệ chúng tôi trước giờ đều muốn có một cái ô bồn, hôm
nay thấy cái ô bồn này rất được, cũng định mua một cái nên mới
thuận miệng hỏi vậy thôi”.

Triển Chiêu nhíu chặt đôi mày lưỡi mác, hàn quang lóe lên trong mắt,
cẩn thận đánh giá hai huynh đệ này một phen, sau đó mới trầm giọng
nói: “Cái ô bồn này được mua ở tiệm ‘Vương Gia tạp hành’ trên phố
Mã Hành, hai người đã từng nghe qua chưa?”.

“Chưa nghe qua! Chưa nghe qua!”, nam tử áo nâu đột nhiên xua tay kêu lên.

“Nhị đệ!”, kẻ áo xanh cũng cao giọng quát, thấy nam tử áo nâu im
bặt, mới từ tốn nói: “Các vị, có vẻ như đệ đệ tôi hôm nay uống
quá nhiều, hơi thất thường chút, các vị đừng để bụng nhé. Hai huynh
đệ bọn tôi cỏn có việc, xin cáo từ trước “.

Dứt lời, hắn xoay thân kéo nam tử áo nâu định rời đi, nhưng vừa mới
quay người, chưa bước được bước nào, đã thấy một cái bóng màu lam
đột nhiên lướt đến trước mặt. Triển Chiêu đứng thẳng tắp như thân
tùng, đưa một tay lên chặn đường đi của hai người bọn chúng.

Chúng sợ hãi nhảy dựng lên, ngước mắt nhìn, chỉ thấy khuôn mặt
chàng thanh niên này vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt như đáy hồ sâu thẳm,
đang lạnh lùng trừng mắt nhìn chúng, không khỏi cảm thấy kinh hoàng,
lại chẳng thốt nổi nên lời.

Nhưng Triển Chiêu qua một lúc lâu lại chẳng thấy nói gì, hai mắt
quét qua hai huynh đệ chúng mấy phen, rồi hướng về phía Kim Kiền đang
ôm ô bồn đứng trước cửa hàng vải.

Trước hành động và lời nói của hai huynh đệ này Kim Kiền cũng sinh
nghi trong lòng, lại thấy Triển Chiêu chặn đường đi của chúng, sau đó
nhìn sang phía mình, liền hiểu rõ, vội thấp giọng hỏi ô bồn trong
tay mình: “Lưu ô bồn, ngươi có biết hai kẻ này không?”.

Nhưng ô bồn lúc này lại câm như hến, chẳng phát ra chút âm thanh nào.

Kim Kiền cuống lên, lại cao giọng hơn vài phần: “Lưu ô bồn, ta hỏi
ngươi, ngươi có nghe thấy không?”.

Ô bồn vẫn im lặng như cũ.

Kim Kiền ngước lên nhìn Triển Chiêu, thấy sắc mặt Triển Chiêu sầm
xuống, đôi môi mím chặt, bất giác cảm thấy gió lạnh vi vu thổi sau
lưng, vội vàng đặt ô bồn xuống đất, ra sức gõ, vừa gõ vừa nói:
“Cái đồ ô bồn chết tiệt này, bình thường không cho ngươi nói thì
ngươi cứ lèo lèo y hệt mấy bà tám, giờ bảo ngươi làm chứng thì
ngươi lại ra vẻ lạnh lùng, ngay cả rắm cũng không dám đánh! Ngươi còn
tiếp tục giả câm giả điếc, ta sẽ ném ngươi nào hố phân, cho ngươi
biến thành bồn cầu.

Nhưng gõ mỏi cả tay, ô bồn vẫn câm như hến.

Kim Kiền cũng không còn cách nào khác, đành thất thần nhìn sang
Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh, hy vọng cậu ta có thể đưa ra chủ ý nào
đó, nhưng Trịnh Tiểu Liễu cũng hoang mang y như vậy, không biết phải
làm sao.

Chợt nghe tên đại ca trong hai huynh đệ kia nói: “Vị huynh đài này, vì
sao lại chặn đường đi của chúng tôi?”.

Triển Chiêu nghe xong, trừng mắt nhìn hai tên hồi lâu rồi mới từ từ
hạ tay xuống, nghiêng người tránh sang một bên để cho chúng rời đi.

Đến khi chúng đã đi xa, Trịnh Tiểu Liễu và Kim Kiền vội chạy đến
bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, thấp giọng
hỏi: “Vì sao lại như vậy?”.

Kim Kiền thầm kêu lên đầy bất đắc dĩ, nghĩ bụng: Tiểu Miêu, ngài cho
tôi là bán tiên chuyển thế à? Ai mà biết được ô bồn này hôm nay
phát điên cái gì chứ, đột nhiên im bặt, chẳng lẽ vừa rơi xuống đất
đã hỏng rồi ư… Khoan khoan, ô bồn này đang yên đang lành sao lại rơi
xuống đất? Còn lăn ra khỏi túi nữa, lẽ nào hắn không biết mình
không thể tiếp xúc với ánh mặt trời… Á!.

Kim Kiền căng thẳng, nhất thời mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, vẻ mặt
buồn như đang khóc tang, ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu: “Triển đại
nhân, ô bồn gặp ánh mặt trời, tám phần lá hồn phi phách tán rồi…”.

“Cái gì?”, Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu thất kinh, cùng kêu lên.

Kim Kiền bị hai người trừng mắt nhìn đến phát run, nghĩ một lát
lại nói: “Cũng… cũng không nhất định thế, có thể qua một lúc nữa
sẽ hồi phục lại chưa biết chừng…”.

Hai người Triển Chiêu, Trịnh Tiểu Liễu nghe xong mới thở phào một
cái.

Lát sao, Trịnh Tiểu Liễu hỏi: “Triển đại nhân, lời nói cùng hành
động của hai huynh đệ kia rất quái dị, nhất định có liên quan tới
vụ án này, vì sao không bắt hai tên đó về quy án?”.

Triển Chiêu lắc đầu: “Đây chẳng qua chỉ là suy đoán, chúng ta không
có chứng cứ rõ ràng. Không biết lụa Vân Cẩm xuất xứ từ đâu, không
có ô bồn đứng ra làm chứng, sao có thể tùy tiện bắt người được?”.

Trịnh Tiểu Liễu nhất thời im lặng, cúi đầu bứt tóc.

Kim Kiền lại càng tức khí, ra sức gõ vào ô bồn, miệng lầm bầm:
“Đều tại cái tên Lưu ô bồn này, đúng thời khắc quan trọng lại không
có động tĩnh, thật đúng là thành công chả thấy, thất bại có
thừa!”.

Kim Kiền đang gõ hăng say thì nghe ô bồn đột nhiên chấn động, từ bên
trong truyền ra giọng nói: “Đừng gõ nữa!”.

Ba người nghe xong vừa mừng vừa sợ, Kim Kiền vội kêu lên: “Lưu ô bồn,
ngươi vẫn ổn đấy chứ?”.

Trịnh Tiểu Liễu cũng la lên: “Ngươi đã có thể nói chuyện được rồi,
vì sao vừa rồi không lên tiếng?”.

Chợt nghe ô bồn thấp giọng nói: “Vừa rồi thảo dân thấy đôi huynh đệ
sát hại thảo dân, nhất thời xúc động phẫn nộ không kìm chế được,
rung mạnh quá liền rơi xuống đất, vô tình bị ánh mặt trời chiếu
vào, liền mất đi ý thức”.

Triển Chiêu kinh hãi, vội hỏi: “Hung thủ mà ngươi nói chính là hai
kẻ vừa rồi đứng ở trước cửa hàng vải này có phải không?”.

Ô bồn đáp: “Chính là hai kẻ đó! Triển đại nhân, sao ngài không mau
tróc nã hai tên đó về quy án?”.

“Tróc nã cái khỉ ấy!”, Kim Kiền gắt lên, “Hai tên đó không biết đã
chạy đi đằng nào từ lâu rồi!”.

“Cái gì?! Vì sao lại thả cho bọn chúng đi? Chúng là hung thủ sát
hại thảo dân mà! Vì sao lại để mặt cho bọn chúng đi?”.

Ô bồn kêu lên thảm thiết, nhưng ba người bên cạnh lại không rảnh mà
quan tâm.

Triển Chiêu rảo bước đến bên tiểu nhị của cửa hàng vải đang ngẩn
người, hỏi: “Tiểu ca, cậu có biết nhà của hai kẻ vừa rồi ở đâu
không?”.

Tiểu nhị vửa nghe thấy ô bồn nói chuyện, sợ tới mức suýt chút nữa
thì ngất xỉu, lúc này nghe thấy câu hỏi của Triển Chiêu mới hoàn
hồn lại, chớp chớp mắt nói: “Ngài… ngài hỏi Tôn đại gia và Tôn nhị
gia sao?”.

“… Tôn?”, Triển Chiêu hơi dừng lại một chút, rồi lập tức hỏi tiếp:
“Đúng thế. Bọn chúng trú tại đâu?”.

Tiểu nhị run run chìa một ngón tay chỉ về phái cuối đường: “Ở cuối
con phố này, trong một tứ hợp viện lớn, trước cửa có một cây
bách”.

Triển Chiêu nghe xong lập tức xoay mình chạy về phía cuối phố, Kim
Kiền thấy thế liền vận khinh công, theo sát ngay sau. Hai người tựa
như mũi tên lao ra khỏi cung, vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu,
chỉ khổ cho Trịnh Tiểu Liễu ở phía sau, lòng nóng như lửa đốt nhưng
cũng chỉ có thể chịu đựng bụi đường cuộn khởi mà chạy theo.

Rất nhanh sau đó, hai người Triển, Kim đã tới được nơi trú ngụ của
huynh đệ họ Ngô. Triển Chiêu dừng lại trước cửa, quan sát xung quanh
sau đó nhún người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống sân. Kim Kiền cũng
nhảy vào theo.

Chỉ thấy sân viện rất lớn, ba gian nhà ngói, gian nhà chính quay mặt
về hướng nam, hai gian bên cạnh là đông và tây sương phòng. Thân hình
Triển Chiêu nhanh như gió, lướt đi khắp sân và mấy căn phòng tìm
kiếm, Kim Kiền phi theo không kịp, chỉ đành kiểm tra tiền viện và
hậu viện, chưa tới một khắc sau, cả sân viện cùng mấy gian nhà đều
đã kiểm tra xong, nhưng hai người không thu được gì cả.

“Triển đại nhân…”, Kim Kiền cõng ô bồn trên lưng thấy Triển Chiêu đứng
ngay đơ trong sân, lòng không khỏi có chút khó hiểu.

Triển Chiêu nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên quay người đi về phía
cửa, vừa đi vừa ra lệnh cho Kim Kiền: “Xem ra hai tên đó đã chạy
trốn, nhưng thời gian ngắn như thế chắc chắn chưa đi được xa, chúng ta
tức tốc đuổi theo nhất định có thể tóm được chúng”.

Kim Kiền nghe xong tinh thần nhất thời phấn chấn, hối hả theo sau
Triển Chiêu. Nhưng vừa mới mở cửa viện, Triển Chiêu đột nhiên khựng
lại, đứng im bất động.

Kim Kiền nối gót theo sau, thiếu chút nữa thì đập mũi vào người đi
trước, may mà dừng ngay tức thì mới tránh khỏi tai nạn.

Vừa định mở miệng phàn nàn, đột nhiên Kim Kiền cảm thấy không khí
xung quanh có phần không ổn, còn bóng lưng Triển Chiêu phía trước như
cứng lại, tay nắm chặt thanh Cự Khuyết, cả người mơ hồ lộ ra sát
khí.

Chợt nghe Triển Chiêu trầm giọng quát: “Huynh đệ Ngô thị, các ngươi
chớ nên phạm sai lầm một lần nữa!”.

Kim Kiền không hiểu gì, thò đầu ra từ sau lưng Triển Chiêu, ngóng về
phía trước. Vừa mới nhìn liền giật nảy mình, thiếu chút nữa bổ
nhào xuống đất.

Chỉ thấy dưới tàng cây bách xanh um trước cửa sân viện có ba người
đang đứng, hai kẻ trong đó là huynh đệ Ngô thị mà họ vừa mới chạm
trán, người còn lại rất quen thuộc, thân hình gầy nhẳng, mắt báo,
cằm nhọn, đó chính là Trịnh Tiểu Liễu vốn chạy theo sau họ.

Hung thủ giết người đã chạy trốn nhiều ngày, nay lại xuất hiện ngay
trước mắt, vốn là một chuyện may mắn, nhưng tình huống lúc này
thực sự có chút nan giải. Không vì một nguyên nhân gì khác, chỉ bởi
trong tay Ngô Đại Lực kia là một cái rìu sắt bén với màu đen loang
lổ trên lưỡi, mà lưỡi rìu đó vừa hay lại đang kề sát cái cổ mảnh
khảnh của Trịnh Tiểu Liễu.

Kim Kiền nghe thấy ô bồn Lưu thị phía sau lưng kêu lên: “Chính là cái
rìu đó, thảo dân bị sát hại bởi cái rìu đó!”.

Kim Kiền không biết Triển Chiêu với thân hình thẳng tắp trước mắt có
cảm tưởng gì, nhưng lúc này trong lòng nàng chỉ có một thứ cảm
xúc: Mợ nó, thời điểm này, ai mà quan tâm đến việc nghiên cứu chiến
tích vĩ đại trước kia của cái rìu đấy kia chứ! Việc tối quan trọng
trước mắt chính là: Sai dịch của Khai Phong phủ đại danh đỉnh đỉnh
thế mà lại bị biến thành con tin… Chậc chậc, Tiểu Miêu, ngài sẽ
giải quyết việc này thế nào đây?


Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương #18