Theo Ngự Miêu Khai Phong Đi Tra Án. Manh Mối Đứt Ở Nam Hoa Sơn.


Người đăng: 01679152178

“Kim Kiền, hôm nay chúng ta phải theo Triển đại nhân đi tra án, mau dậy đi!”

Kim Kiền đang ngủ ngon lành thì nghe thấy tiếng Trịnh Tiểu Liễu ở gian bên
ngoài, giống y như mấy con gà mái được cho uống thuốc kích thích, cứ kêu quang
quác không ngừng, không khỏi thầm bực bội, oằn èo trong chăn hồi lâu mới miễn
cưỡng hé một mắt ra.

Sắc trời bên ngoài còn chưa sáng, chẳng qua mới là mờ mờ tôi tối, đâu đó còn
nghe văng vẳng tiếng gà gáy.

“Có nhầm không vậy?!”, Kim Kiền làu bàu một câu, xoay đầu, tiếp tục rơi vào
mộng đẹp.

Chỉ nghe tiếng Trịnh Tiểu Liễu ở gian phòng ngủ bên ngoài vội vàng bật dậy,
xuống giường rửa mặt, sau đó một tràng những âm thanh lẹp xẹp, lạch xạch phát
ra, vô cùng ầm ĩ. Không lâu sau lại nghe thấy tiếng Trịnh Tiểu Liễu ở ngoài hò
hét: “Kim Kiền, cậu còn chưa dậy sao? Nếu làm lỡ chuyện tra án của Triển đại
nhân thì biết làm thế nào?”.

“Ai da…”

Kim Kiền thầm than vài tiếng, mơ mơ màng màng ngồi dậy, gãi gãi đầu, ngáp hai
cái, sau đó mới lờ đờ mặc quần áo, xuống giường rửa mặt.

Đến khi Kim Kiền thu dọn mọi thứ chỉnh tề, ra ngoài phòng thì thấy Trịnh Tiểu
Liễu đã đứng nghiêm trang trước cửa, dáng vẻ thỏa thuê mãn nguyện, chỉ có điều
do tinh thần hưng phấn quá độ nên hai tay Tiểu Lục cứ run rẩy mãi không thôi.

Kim Kiền liếc nhìn Trịnh Tiểu Liễu một cái, không khỏi có chút buồn cười, thầm
nghĩ: Tên tiểu tử này cũng khoa trương quá đi, chúng ta chẳng qua chỉ là theo
Tiểu Miêu xuất môn tra án, đâu phải cùng chủ tịch nước xuất ngoại thăm viếng
nước bạn, có cần phải trưng ra bộ dạng căng thẳng thế không?

“Xin chào…”, Kim Kiền vừa ngáp vừa đi đến trước mặt Trịnh Tiểu Liễu.

“Xin chào!”, Trịnh Tiểu Liễu đáp, vội tiến lên hai bước, đứng trước mặt Kim
Kiền hỏi: “Kim Kiền, cậu thấy trang phục của tôi hôm nay thế nào?”.

Kim Kiền ngáp một cái rồi gật đầu: “Rất tốt”. Bụng thì nghĩ: Có cái gì tốt với
chả không tốt cơ chứ, còn không phải trang phục của nha dịch, đen không ra
đen, đỏ không ra đỏ, khó nhìn muốn chết. Cũng chẳng biết ai thiết kế ra nữa,
một chút nghệ thuật cũng không có, so với quan bào của Tiểu Miêu thì quả thực
là một như trăng sáng trên trời, một như bùn đen dưới đất.

Trịnh Tiểu Liễu nghe được lời của Kim Kiền mới vững dạ thêm vài phần, vuốt
vuốt lại vạt áo hơi nhăn, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi xuất môn tra án, lại
còn là đi cùng với Triển đại nhân nữa, ngàn vạn lần không thể có sai sót gì
được”.

“Có thể xảy ra sai sót gì? Chỉ cần cậu đem ô bồn này vác trên lưng thật cẩn
thận là được mà.”

Trịnh Tiểu Liễu nghe thế khuôn mặt lại lộ vẻ ngại ngùng, tay cứ xoắn lấy vạt
áo hồi lâu mới rụt rè nói: “Kim Kiền, tôi có một chuyện muốn thương lượng với
cậu. Ô bồn này cậu có thể mang được không?”.

“Cái gì?”, con ngươi của Kim Kiền thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài, nghĩ bụng:
Đùa gì vậy, hôm qua để cho cái con ma ô bồn kia ở gian ngoài một đêm đã là cực
hạn rồi, hôm nay còn bắt mình tha nó trên lưng? Như thế chẳng phải sẽ biến
thành “bị ma ám” à?

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội trưng ra bộ mặt tươi cười nói với Trịnh Tiểu Liễu:
“Tiểu Lục ca, vinh dự cõng trên lưng cái ô bồn này sao có thể đến phiên tôi
chứ? Nói thế nào thì thời gian Tiểu Lục ca tiến vào cửa quan cũng sớm hơn tôi,
cơ hội khó có được này đương nhiên là phải dành cho tiền bối rồi”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy lại lùi về sau mấy bước, ra sức lắc đầu: “Tôi cũng
muốn mang trên lưng lắm, nhưng… nhưng… tôi sợ, tôi… tôi không dám cõng…”.

Kim Kiền nghe xong nhất thời mây đen đầy đầu, lại ngước mắt lên nhìn Trịnh
Tiểu Liễu, đôi mắt mở to đen trắng rõ ràng đang nhìn mình vẻ rất đáng thương,
chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi ngoe nguẩy nữa thôi.

Hừ… cậu có giả vờ đáng yêu cũng vô dụng, đường đường một con người thời hiện
đại như tôi sao lại có thể bị dụ dỗ đơn giản thế chứ!

“Kim Kiền, tôi… cầu xin cậu chỉ một lần này…”

Miễn bàn! Cho dù cậu có đem lão hoàng đế ra đây, tôi cũng không nể mặt đâu!

“Kim Kiền… Nếu không tôi mời cậu một bữa cơm…”

Khụ khụ… Người đến từ thời tương lai như mình cũng coi như là hậu nhân của mấy
người cổ đại này, tất nhiên là phải giữ đạo hiếu rồi!

Kim Kiền nhíu mày, bình thản nhìn Trịnh Tiểu Liễu, nói: “Tiểu Lục, tôi lần này
chính là rút đao tương trợ, cậu không được quên ân tình của tôi đâu đấy!”.

Trịnh Tiểu Liễu vội vàng gật đầu.

Bấy giờ Kim Kiền mới chầm chậm đi vào trong phòng, chắp tay sau lưng đi quanh
chiếc bàn tròn mấy vòng, nói với cái ô bồn đen thùi lùi trên bàn: “Ô bồn!”.

Ô bồn lập tức trả lời: “Thảo dân tên là Lưu Thế Xương”.

“Được rồi, Lưu ô bồn”, Kim Kiền khoanh hai tay trước ngực, giọng không vui
nói: “Trước ta đã tiếp đón ngươi rồi, hôm nay ta lại hạ mình mang ngươi xuất
môn, nếu ngươi có hành động nào gây rối, trên đường lại khóc lóc ỉ ôi, khi ấy
đừng trách ta trở mặt vô tình, đem đập cái bồn này vỡ vụn đấy!”

Ô bồn chẳng biết làm sao, thầm nghĩ: Bộ dạng mình đã như thế này rồi, làm sao
có thể có những hành vi gây rối được? Nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của tiểu
sai dịch này không giống như đang nói đùa, đành phải vâng dạ đồng ý.

Kim Kiền khi ấy mới thở phào một hơi, nâng cái ô bồn lên, nói với Trịnh Tiểu
Liễu: “Cậu còn ngẩn ra đấy làm gì, mau tìm một mảnh vải đen bọc hắn lại, tránh
cho ánh sáng mặt trời chiếu vào làm hắn hồn phi phách tán”.

Trịnh Tiểu Liễu vẻ mặt khâm phục nói: “Không ngờ Kim Kiền cậu lại hiểu rõ về
hồn ma như thế”.

Kim Kiền nghĩ bụng: Nói thừa, hai mươi mấy năm xem phim truyền hình của tôi
cũng chẳng phải công cốc!

Đến khi hai người bọc kỹ ô bồn xong, vội vàng đến Tam ban phòng báo cho ban
đầu phụ trách Tạo ban thì trời đã sáng bạch. Vừa tiến vào Tam ban phòng liền
nhìn thấy Triển Chiêu, vận quan bào màu đỏ đang ngồi trên ghế, ban đầu phụ
trách Tạo ban cung kính đứng bên cạnh.

Vừa nhìn thấy Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu bước vào, ban đầu vội tiến lên quở
mắng: “Hai người các ngươi sao đến giờ mới tới hả, Triển đại nhân đã đợi các
ngươi từ lâu rồi”.

Trịnh Tiểu Liễu vội chắp tay, cao giọng nói: “Thuộc hạ Trịnh Tiểu Liễu bái
kiến Triển đại nhân”.

Kim Kiền cũng nói theo: “Thuộc hạ Kim Kiền bái kiến Triển đại nhân”.

Triển Chiêu ngẩng lên nhìn hai người, bất giác sững ra.

Trịnh Tiểu Liễu thần sắc căng thẳng, tay chân lóng ngóng, nhưng đôi mắt như
mắt báo đang nhìn mình lại lấp lánh ánh sáng, tựa hồ đang nhìn một vị thần
tiên trên trời vậy, không khỏi có chút gai gai sống lưng; lại nhìn sang Kim
Kiền, thái độ khác thường, cúi đầu khom lưng, thở dài ngao ngán, trên lưng còn
đeo theo một cái bọc màu đen giống như mai rùa, dáng vẻ uể oải.

Ban đầu phụ trách Tạo ban nhỏ giọng hỏi: “Kim Kiền, sao dáng vẻ ngươi lại thế
này?”.

Kim Kiền nghe xong liền trợn trừng mắt, thầm nghĩ: Nói vớ vẩn, nếu cho ngài
mới sáng sớm ra đã phải cõng trên lưng một con ma mà chạy khắp nơi, e là bộ
dạng ngài cũng chả kém gì tôi đâu! Hừ… không ngờ là cái ô bồn này nom vậy mà
nặng khiếp, chỉ đổi lấy một bữa cơm thực là quá rẻ mạt, mình lỗ mất rồi!

Ban đầu thấy Kim Kiền chỉ trợn mắt nhìn mình không nói, không khỏi có chút
không vui, khẩu khí cứng rắn hơn, lại hỏi: “Kim Kiền, bản ban đầu hỏi ngươi,
vì sao ngươi không trả lời?”.

Lúc này Kim Kiền đang buồn bực khó chịu, lại nghe thấy ban đầu nói như thế, nộ
khí lập tức bốc lên, đang định mở miệng cãi lại thì Triển Chiêu bên cạnh đã
nói: “Ban đầu, hai người này còn phải theo Triển mỗ xuất môn phá án, thời gian
cấp bách lắm rồi”.

Ban đầu vừa nghe thấy Triển đại nhân lên tiếng, lập tức thay đổi thái độ, xoay
người cười đáp: “Lời của Triển đại nhân rất đúng, thuộc hạ sẽ không trì hoãn
chuyện Triển đại nhân xuất môn phá án nữa”. Sau đó quay đầu sang nhỏ giọng nói
với Trịnh Tiểu Liễu và Kim Kiền: “Hai người các ngươi, lần này theo Triển đại
nhân khiến Tạo ban chúng ta mất mặt thì… hừ hừ…”.

Kim Kiền thấy thế nhất thời không nói, thầm nghĩ: Không ngờ kỹ thuật biến mặt
của ban đầu nay còn tinh diệu hơn so với đại sư biến mặt của Tứ Xuyên[1], khi
nào quay về mình phải xin thụ giáo một hai chiêu mới được.

[1] Biến mặt là một bộ môn nghệ thuật của Trung Quốc, trong đó Tứ Xuyên là nơi
khởi nguồn cũng như bảo tồn và phát triển môn nghệ thuật này. Bộ môn nghệ
thuật này còn có tên gọi khác là Xuyên kịch. Sự thần kỳ và tinh xảo của thuật
biến mặt trong Xuyên kịch là việc dựa vào thân pháp, thủ pháp và những đặc
tính đặc biệt, có thể trong phút chốc qua cử động của chiếc quạt đã có thể
biến mặt nạ mà họ đang đeo thành mặt nạ khác nhau, lúc màu vàng lúc thì vàng
xanh, đỏ, tím, cam…

Trịnh Tiểu Liễu nghe xong liền cao giọng nói: “Ban đầu yên tâm, lần này chúng
tôi nhất định sẽ vì Tạo ban mà giành cho được thể diện”.

Lúc này ban đầu mới gật gật đầu, cung kính tiễn ba người ra khỏi cửa.

Ba người ra đến cửa lớn của phủ nha, Triển Chiêu mở miệng hỏi: “Trịnh Tiểu
Liễu, nhà của ngươi ở chỗ nào trong thành Biện Lương?”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe thấy Triển đại nhân hỏi mình, tiếng nói cũng vì kích động
mà trở nên khác lạ, âm vực cao vút lên tới tận quãng tám: “Bẩm Triển đại nhân,
nhà của thuộc hạ ở phố Mã Hành, cách đây không xa, đi bộ chừng nửa canh giờ là
đến nơi”.

Kim Kiền vừa nghe liền trợn trắng mắt, nghĩ bụng: Cái gì?! Nửa canh giờ, quy
đổi sang cách tính giờ của thời hiện đại thì tức là phải đi bộ một tiếng đồng
hồ sao? Có nhầm không đấy! Đi như thế thì khi đến được nhà của Tiểu Lục, chắc
mình cũng chẳng cách xa Diêm La điện là mấy.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội vàng bước lên, đến bên cạnh Triển Chiêu cười cầu
tài: “Triển đại nhân, nếu nhà của Tiểu Lục đã xa như thế, chi bằng chúng ta
thuê xe ngựa…”.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày nói: “Kim Kiền, đi bộ chưa tới một canh giờ, sao phải
đi xe ngựa?”.

Đồ mèo keo kiệt! Đồ mèo bủn xỉn!

Kim Kiền cứng người lại, da mặt không khống chế được mà giật giật. Lại nghe
Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh quạt thêm gió, thổi thêm lửa: “Kim Kiền, một lát là
tới nơi ấy mà, không cần gọi xe đâu, mỗi lần tôi đều đi đi về về được đấy
thôi”.

Kim Kiền hung hăng trừng mắt lườm Trịnh Tiểu Liễu một cái, vốn cũng định tặng
cho Triển Chiêu ánh mắt này, nhưng Kim Kiền lại chẳng có cái gan ấy nên đành
thôi, thầm nghĩ: Phải ha, hai tên đàn ông to lớn các người chẳng mang theo cái
gì thì nhàn nhã thung dung như đi tản bộ rồi, còn thân gái yếu đuối tôi đây,
trên lưng lại phải cõng theo một cái oan hồn nữa kia kìa!

Triển Chiêu thấy sắc mặt Kim Kiền lúc xanh lúc trắng, ánh mắt chốc chốc lại
liếc về phía ô bồn đeo trên lưng, nhất thời liền hiểu rõ, ôn hòa nói: “Kim
Kiền, Triển mỗ thấy ngươi dáng người gầy yếu, e rằng không cõng được cái ô bồn
này, chi bằng để Triển mỗ mang thay cho được không?”.

Kim Kiền không khỏi kinh ngạc, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt
lấp lánh, thân hình tuấn tú văn nhã đang đắm chìm trong ánh dương buổi sớm,
tựa như thiên thần giáng thế, trong lòng dấy lên một cơn xúc động: Tiểu Miêu,
tôi sai rồi, tôi không nên nói ngài là đồ mèo kẹt sỉ, Tiểu Miêu ngài chính là
một con mèo vô cùng vô cùng tốt, quả thực chính là Quan Âm Miêu hạ phàm, là
Như Lai Miêu chuyển thế.

“Nếu Triển đại nhân đã ra lệnh như thế, thuộc hạ đương nhiên phải tuân theo!”,
sau khi cảm động một phen, Kim Kiền vội tháo cái bọc ô bồn trên lưng xuống,
đưa cho Triển Chiêu.

Nhưng ngón tay Triển Chiêu còn chưa chạm vào thì ô bồn đã kêu ré lên: “Ngàn
vạn lần không thể được!”.

Ba người đều ngẩn người ra, chợt nghe Kim Kiền tức giận nói: “Lưu ô bồn, ngươi
lại làm sao thế?”.

Ô bồn rụt rè nói: “Chính khí của Triển đại nhân quá mạnh, nếu thảo dân ở gần
ngài, e rằng hồn phách sẽ khó mà bảo toàn được!”.

Lúc này Kim Kiền thật sự muốn quăng quách cái ô bồn này ra ngoài vũ trụ.

Ô bồn lại lên tiếng: “Vị Kim tiểu ca này, sợ rằng lại phải làm phiền ngài
rồi”.

Triển Chiêu nghe vậy, khuôn mặt mang vẻ áy náy, nói với Kim Kiền: “Vậy vất vả
cho Kim huynh rồi”.

Kim Kiền cố nặn ra một nụ cười, chậm chạp theo sau Triển Chiêu và Trịnh Tiểu
Liễu, lê từng bước như rùa bò, nhìn từ xa trong hệt như một bà lão bảy, tám
mươi tuổi vậy.

Quả đúng như lời Trịnh Tiểu Liễu nối, ba người đi bộ vừa đúng nửa canh giờ,
xuyên qua hai con phố mới tới nhà của Trịnh Tiểu Liễu: ba gian nhà ngói, một
tòa trạch viện, xem ra nhà Tiểu Lục cũng tương đối sung túc.

Đến trước cửa, Trịnh Tiểu Liễu đẩy cửa sân viện, cao giọng gọi: “Cha, mau ra
xem ai tới này?”.

Chợt nghe trong gian nhà chính truyền ra tiếng của một lão nhân: “Tiểu Lục hả,
hôm qua vừa về, sao hôm nay mới sáng sớm đã trở lại rồi? Không phải là do nhớ
thịt thủ lợn của đại ca, nhị ca con đấy chứ!”.

Theo tiếng nói, một ông lão tóc hoa râm chống gậy chầm chậm bước ra, vừa thấy
ba người ngoài cửa, ông thoáng ngạc nhiên, hướng Trịnh Tiểu Liễu hỏi: “Tiểu
Lục, hai vị này là…”.

Trịnh Tiểu Liễu vội đi lên dìu ông lão nói: “Cha, đây chính là Triển đại nhân
mà con thường nhắc tới với cha đấy!”.

Lão nhân nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, vội nói: “Cái gì, vị này chính là Triển
đại nhân của Khai Phong phủ?”.

Triển Chiêu thi lễ, khẽ cười nói: “Trịnh lão bá”.

Trịnh lão bá nhất thời thụ sủng nhược kinh[2], vụng về kéo tay Trịnh Tiểu
Liễu, nói: “Tiểu Lục, còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau mời Triển đại nhân
vào nhà ngồi. Trong nhà có ít trà mới, nhanh nhanh pha mời Triển đại nhân”.

[2] Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà lấy làm lo sợ.

“Dạ, dạ, thưa cha”, Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy liền phi vội vào phòng giống như
bị lửa đốt sau mông.

“…”, Triển Chiêu bất đắc dĩ, hơi gục đầu xuống, đành theo Trịnh lão bá chầm
chậm đi vào gian nhà chính.

Kim Kiền thấy vậy, nghĩ bụng: Được đấy! Dám xem mình như người vô hình. Thôi
được rồi, mình cũng chẳng cần phải giả vờ rụt rè e lệ làm gì, nếu đã không có
ai mời, mình nên thức thời một chút, đi theo họ vào là được.

Ba người tiến vào phòng, Trịnh lão bá cứ khăng khăng muốn Triển Chiêu ngồi ở
vị trí của gia chủ, Triển Chiêu khước từ không nổi đành phải ngồi xuống, lúc
này Trịnh lão bá mới an tọa. Kim Kiền cũng chẳng khách sáo gì, tự mình chọn
một chỗ ở cạnh bàn, sau đó cởi cái bọc trên lưng ra, thoải mái ngồi xuống.

Bấy giờ Trịnh lão bá mới chú ý thấy trong phòng còn một người nữa, vội hỏi:
“Không biết vị tiểu ca này là…”.

Kim Kiền ôm quyền, bất đắc dĩ nói: “Tại hạ là Kim Kiền”.

“Kim Kiền!”, tiếng kêu này của Trịnh lão bá so với khi nhìn thấy Triển Chiêu
còn to hơn: “Cậu chính là Kim Kiền, bạn cùng phòng với Tiểu Lục nhà tôi phải
không?”.

Kim Kiền bị dọa cho nhảy dựng lên, ngẩn ra một hồi mới đáp: “Đúng vậy. Trịnh
lão bá biết tại hạ?”.

Trịnh lão bá vuốt râu cười khà khà, nói: “Đương nhiên lão biết. Mỗi lần Tiểu
Lục vể nhà, chuyện nó kể nhiều nhất là về Triển đại nhân, thứ nữa là đến Kim
Kiền cậu”.

Kim Kiền cũng cười theo, nghĩ bụng: Tiểu Lục kể gì về Tiểu Miêu tất nhiên
không cần phải hỏi tường tận làm gì, cứ xem dáng vẻ cung kính của Trịnh lão
bá, tựa hồ đã đem Tiểu Miêu biến thành Phật Thích Ca, Cũng có thể đoán được.
Chỉ là Trịnh lão bá này nhìn mình cười kỳ quá như thế, không biết rốt cuộc
Trịnh Tiểu Liễu đã huyên thuyên những gì.

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi hắng giọng, hỏi: “Không biết Tiểu Lục ca kể gì
về tại hạ…”.

“Tiểu Lục tán thưởng cậu không ngừng”, Trịnh lão bá cười nói, “Tiểu Lục kể,
Kim Kiền cậu tuy tuổi còn nhỏ nhưng tài ăn nói lại rất kiệt xuất, ở trên chợ
mặc cả siêu quần, gặp cá trả cá, gặp rau trả rau, là một tay ép giá cự phách!
Lợi hại vô cùng!”.

“Khụ khụ khụ…”, Kim Kiền thiếu chút nữa là không thở nổi, nghĩ bụng: Cái này
khen mình ở chỗ nào chứ, quả thực là hình dung mình như một tên cường đạo!

Nhìn sang Triển Chiêu, hơi cúi, đôi mắt khép hờ, nhìn thì có vẻ lặng lẽ nhưng
khóe miệng lại khẽ nhếch lên, trông thế nào cũng vô cùng ngứa mắt.

Trịnh lão bá không biết mình đã nói gì sai, thấy sắc mặt Kim Kiền không tốt,
còn Triển Chiêu thì im lặng không nói, tự nhiên cũng không dám nhiều lời nữa.

Nhất thời không khí trong phòng vô cùng kỳ quái.

May là Trịnh Tiểu Liễu tay chân nhanh nhẹn, chẳng bao lâu sau đã bưng khay trà
đi vào, rót trà cho mọi người, lúc này không khí kỳ quái mới giảm đi vài phần.

Triển Chiêu cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi từ tốn hỏi: “Trịnh lão
bá, có phải hôm qua ngài bảo Trịnh Tiểu Liễu mang một cái ô bồn về phủ Khai
Phong không?”.

Trịnh lão bá nghe thế bỗng ngạc nhiên, vội hỏi: “Đúng vậy. Triển đại nhân vì
sao lại hỏi vậy? Lẽ nào cái ô bồn đó có vấn đề?”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe cha nói vậy vội cao giọng xen vào: “Cha, ô bồn cha bảo
con đem hoàn trả, nó…”.

“Tiểu Lục!”, Kim Kiền vội vàng cắt lời Trịnh Tiểu Liễu, tiếp luôn: “Triển đại
nhân đang hỏi chuyện, những nha dịch Tạo ban nhỏ bé như chúng ta có thể xen
vào được sao?”. Nhưng trong lòng lại nhủ: Trịnh Tiểu Liễu và cha cậu ta đúng
là từ một lò mà ra, nói chuyện đều chẳng dùng đến đại não. Nếu để ông lão ấy
biết được mình đã đem biếu một cái ô bồn có ma, lại còn quấy nhiễu Bao đại
nhân… Haizzz… nếp nghĩ của người cổ đại cơ bản đều không thoáng, nhỡ đâu ông
ta nghĩ quẩn, lại có sẵn những bệnh như là cao huyết áp rồi nhồi máu cơ tim,
lũ chúng nó mà kéo cả đến thì há chẳng phải chúng ta sẽ trở thành tội nhân
sao?

Nghĩ thế, Kim Kiền liền đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu, chỉ hi vọng con mèo
này phụng sự pháp luật cũng đừng quá thành thật.

Nhưng Triển Chiêu là nhân vật nào chứ, thấy Kim Kiền bên cạnh lúc thì nháy
mắt, lúc thì nhíu mày, nhãn cầu không ngừng đảo về phía Trịnh lão bá, liền
hiểu rõ, chỉ là có chút buồn cười, lát sau mới nói: “Trịnh lão bá suy nghĩ
nhiều quá rồi. Bao đại nhân thấy chiếc ô bồn kia được nung rất tốt, muốn mua
thêm mấy cái cho phủ nên đặc biệt phái Triển mỗ đến hỏi”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe xong càng cảm thấy kỳ lạ, lại nói tiếp: “Triển đại nhân,
vì sao ngài…”.

Kim Kiền vội vàng vọt đến như tên bắn, kéo Trịnh Tiểu Liễu sang một bên, cao
giọng cười nói: “Vốn là như thế, nếu không sao Triển đại nhân lại có thể dẫn
theo hai Tạo dịch nhỏ bé như chúng ta xuất môn?”, sau đó nhỏ giọng nói với
Trịnh Tiểu Liễu: “Tiểu Lục, lời của Triển đại nhân tất có lý của ngài ấy, cậu
có hiểu không?”.

Trịnh Tiểu Liễu chớp chớp mắt, gật đầu vẻ không hiểu.

Trịnh lão bá thấy thế mới yên tâm, lại cười khà khà nói: “Thật ra cái ô bồn đó
chẳng qua là được mua rẻ ở chỗ của ‘Vương gia tạp hành’ phía sau đường, không
đáng tiền gì đâu”.

Triển Chiêu liền hỏi: “Vậy gian tạp hành[3] đó có xa đây không?”

[3] Tạp hành: Nơi bán những đồ lặt vặt dùng cho gia đình.

“Gần lắm, ra khỏi cửa rẽ tay trái, nhà thứ nhất quay mặt về hướng nam trên phố
chính là nó”.

Triển Chiêu gật đầu, lập tức đứng dậy, nói với Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu:
“Nếu đã như thế thì chúng ta mau đi kiểm tra xem”.

Nói rồi, Triển Chiêu chắp tay thi lễ với Trịnh lão bá rồi nhanh chóng đi ra
ngoài.

Kim Kiền cũng vội vàng đeo bao ô bồn lên lưng, cùng Trịnh Tiểu Liễu từ biệt
Trịnh lão bá, đi theo sau.

Còn lại Trịnh lão bá ngồi một mình trong phòng lẩm bẩm: “Khai Phong phủ quả
nhiên là nơi nhân tài hiển lộ, ngay cả đi mua ô bồn mà cũng thần tốc như thế,
xem ra Tiểu Lục có hy vọng thành danh rồi”.


Đúng như lời Trịnh lão bá nói, chưa đầy nửa khắc sau, ba người đã tìm thấy
gian tạp hành đó.

Gian tạp hành này nằm ngay ở trên mặt phố, biển hiệu treo trên cao viết bốn
chữ: “Vương gia tạp hành”. Mặc dù diện tích không lớn lắm nhưng bên trong hàng
gì cũng có. Chum sành, chậu gốm, bát đĩa bằng sứ, tất cả đều được bày trên kệ
rất ngăn nắp, chỉnh tề.

Chưởng quầy tạp hành vừa nhìn thấy ba người Triển Chiêu liền lập tức trưng ra
bộ mặt tươi cười, nghênh đón ở cửa kêu lên: “Ôi, ba vị đại nhân, ba vị cần gì?
Cửa tiệm nhỏ của tiểu nhân hàng gì cũng có, giá cả phải chăng, chẳng chút gian
dối, ba vị đại nhân xin cứ vào trong xem xét”.

Triển Chiêu gật đầu, tiến vào trong, Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu cũng theo sau.

Vừa vào đến cửa, Triển Chiêu liền nghiêm sắc mặt hỏi: “Chưởng quầy này, có
phải mấy hôm trước ông từng bán một chiếc ô bồn không?”.

Chưởng quầy nghe vậy, không khỏi có chút khó hiểu, nhưng vừa nhìn thấy vị quan
gia áo đỏ này khí thế bất phàm, cũng không dám chậm trễ, nghĩ một lát rồi nói:
“Bẩm đại nhân, đích thực mấy ngày trước tiểu nhân có bán một chiếc ô bồn”.

“Vậy ô bồn đó trông như thế nào?”

Chưởng quầy lại càng không hiểu, ngừng một lát, dùng hai tay diễn tả nói: “Đại
khái nó to như thế này, toàn thân đen sì, còn có thể phản chiếu ánh sáng nữa”.

Triển Chiêu nghe xong hướng Kim Kiền gật gật đầu. Kim Kiền hiểu ý, vội đem cởi
cái bọc trên lưng ra, tìm chỗ có bóng râm rồi mới nâng ô bồn lên nói: “Chưởng
quầy, ông hãy nhìn xem, có phải là cái ô bồn này không?”.

Chưởng quầy tiến lên nhìn, gật gật đầu nói: “Chính là cái ô bồn này. Chẳng lẽ
nó bị thủng chỗ nào ư…”.

Triển Chiêu ra hiệu bảo Kim Kiền bọc ô bồn lại rồi hỏi: “Xin hỏi chưởng quầy,
ông có nhớ ô bồn này do người nào đưa tới không?”.

“Việc này…”, chưởng quầy nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ô bồn này được
đưa tới đây từ nửa năm trước, về phần người nào đem tới thì sợ rằng phải tra
sổ sách mới biết được”.

“Nửa năm?!”, mọi người nghe xong không khỏi có chút bàng hoàng.

Triển Chiêu dùng khóe mắt liếc về phía chiếc ô bồn ở đằng sau, chắp tay nói:
“Vậy xin phiền chưởng quầy”.

“Không phiền, không phiền chút nào cả”, chưởng quầy chưa từng gặp vị quan gia
nào lễ độ như vậy, nhất thời có chút không thích ứng được, vội vàng chắp tay
đáp lễ rồi lui vào phòng trong tra tìm sổ sách.

Không lâu sau, chưởng quầy cầm một cuốn sổ đi ra, vừa đi vừa lật, được vài tờ
liền dừng lại, chạy vội đến chỗ Triển Chiêu, nói: “Tìm thấy rồi! Quan gia, ô
bồn này do Ngô Đại Lực đưa đến vào ngày Hai mươi tháng Giêng”.

Triển Chiêu nhận lấy cuốn sổ xem một chút rồi hỏi tiếp: “Ngô Đại Lực là người
thế nào?”.

Chưởng quầy đáp: “Đó là một tay chuyên làm nghề nung bồn gốm, hắn và em trai
đều kiếm sống bằng nghề này. Nhắc mới nhớ, trước kia bọn hắn thường đưa hàng
đến đây, nhưng nửa năm nay không biết vì cái gì mà không thấy bóng dáng đâu”.

Mấy người Triển Chiêu nghe xong đều bàng hoàng, còn ô bồn phía sau lưng Kim
Kiền thì kích động cứ rung rung mãi không thôi.

“Lưu ô bồn, ngươi đừng kích động nữa, yên lặng chút đi! Lưng ta sắp bị ngươi
rung gãy lìa rồi”, Kim Kiền nhỏ giọng nói với ô bồn phía sau lưng.

“Quan gia tiểu ca, kẻ sát hại tôi chính là một đôi huynh đệ”, ô bồn thấp tiếng
đáp.

“Biết rồi!”, Kim Kiền tức khí nói, “Không phải Triển đại nhân đang hỏi đấy
sao!”.

Ô bồn lúc này mới dần yên lặng.

Lại nghe Triển Chiêu hỏi: “Chưởng quầy này, ông có biết hai huynh đệ kia sống
ở đâu không?”.

“Việc này… hình như tiểu nhân từng nghe bọn hắn nhắc đến, có lẽ là ở núi Nam
Hoa ngoại thành Trần Châu. Nghe nói dân cư ở đó thưa thớt, rất thích hợp cho
việc tạo tác bồn gốm.”

Triển Chiêu nghe xong thì rất vui mừng, chắp tay thi lễ cáo từ chưởng quầy,
mang theo Trịnh Tiểu Liễu và Kim Kiền vội vàng đi tới Trần Châu.

Kim Kiền đi phía sau Triển Chiêu, lòng không khỏi sợ hãi, mở miệng hỏi Trịnh
Tiểu Liễu: “Tiểu Lục ca, núi Nam Hoa đó cách đây có xa không?”.

Trịnh Tiểu Liễu nghĩ một lát rồi nói: “Không xa lắm đâu, đại khái chỉ khoảng
mười mấy dặm đường thôi”.

“Hở”, Kim Kiền gật đầu, còn cơ mặt co giật nói: “Đúng là ‘gần’ thật…”.


Ngoại thành kinh đô, bên ngoài Trần Châu, núi Nam Hoa cây cối rậm rạp, hẻo
lánh chẳng có bóng người, đường núi gập ghềnh, gồ gà gồ ghề, rất khó đi.

Kim Kiền cõng cái mai rùa đen thùi lùi sau lưng, mặt buồn rười rượi đi phía
sau Triển Chiêu, lòng thầm oán hận không thôi: Mình biết ngay mà, xuất môn
cùng con mèo này đúng là đi khổ sai! Vừa mới ăn trưa xong đã phải vượt núi
băng rừng, trèo đèo lội suối, đi ngược lại với quy tắc dưỡng sinh, cực nhọc
khổ sở như vậy, nhỡ đâu mình bị đau dạ dày thì làm thế nào.

Lại nhìn sang Trịnh Tiểu Liễu, hăng hái giống như đã uống thuốc tăng lực thập
toàn đại bổ vậy, cứ hối hả đi theo sau Triển Chiêu, còn nhanh nhẹn hơn cả
người vốn có một thân kinh công tuyệt thế là Kim Kiền. Triển Chiêu thì khỏi
phải nói, từ đầu đến cuối, sống lưng vẫn thẳng tưng chả khom xuống chút nào.

Ba người cứ thế đi trên con đường núi gập ghềnh liền hai canh giờ, cho đến khi
mặt trời đã ngả về tây mới nhìn thấy một nóc nhà.

Vừa nhìn thấy căn nhà trong rừng, ba người mừng rỡ rảo bước đến trước sân nhà,
dừng chân đứng lặng.

Sân viện được rào lại bằng cành cây, cỏ hoang mọc khắp chốn, trong sân có hai
gian nhà tranh, một gian ngay đối diện họ, một gian thì chênh chếch bên mé,
đằng sau dường như còn có hậu viện, trong sân hoang tàn tiêu điều thê lương,
dường như đã lâu rồi không có người quét tước.

Ô bồn vừa nhìn thấy nơi này liền rung lên liên hồi, trong bồn vang lên giọng
nói oang oang: “Chính là nơi này, chính là nơi này! Thảo dân bị đôi huynh đệ
kia giết hại rồi đốt xác ở đây”.

Ba người nghe xong nhất thời rùng mình. Triển Chiêu ra hiệu cho Kim, Trịnh hai
người lui lại phía sau, còn mình thì phi thân nhảy vào trong sân, lắc mình mấy
cái đã đi một vòng quanh tiền viện và hậu viện rồi, không thấy có gì Triển
Chiêu mới quay lại ra hiệu cho Kim, Trịnh hai người cùng tiến vào.

Ba người họ đẩy cửa đi vào gian nhà chính, trong phòng đồ đạc ngổn ngang, bụi
bám thành tầng, mạng nhện giăng mắc khắp nơi, tựa hồ như đã bị bỏ hoang từ
lâu.

Triển Chiêu đi một vòng quanh nhà rồi quay lại hỏi ô bồn: “Lưu Thế Xương,
ngươi chắc là bị sát hại ở đây chứ?”.

Ô bồn nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, cho dù thế nào thảo dân cũng không quên được
nơi này!”.

“Vậy ngươi có nhớ là bị hung khí nào sát hại không?”

“Đó là một cái rìu rất sắc.”

Triển Chiêu gật đầu, quan sát xung quanh tỉ mỉ mấy lần, lại nói với hai người
Kim, Trịnh: “Xem ra đôi huynh đệ này đã chạy trốn từ sớm, e là thời gian tòa
trang viện này bị bỏ hoang cũng chẳng phải ngắn. Chúng ta hãy tìm kĩ xung
quanh, xem xem có thể tìm thấy hung khí hoặc một chút manh mối gì không”.

“Vâng, thưa Triển đại nhân”, Trịnh Tiểu Liễu và Kim Kiền đồng thanh đáp.

Dứt lời Trịnh Tiểu Liễu giống như cái đuôi tò tò theo sau Triển Chiêu hướng
gian nhà bên cạnh đi tới, còn Kim Kiền thì lờ đờ đi ra hậu viện, miệng lẩm
bẩm: “Manh mối? Chúng đã trốn đi được nửa năm trời rồi, giả thử nếu còn manh
mối thì cũng bị chuột cắn nát từ lâu, làm gì còn cho chúng ta tìm nữa? Xác
suất tìm được là quá thấp… Mình thấy, cứ nên tìm chỗ nào nghỉ chân trước đã,
bồi đắp tinh thần cho tốt để còn xuống núi”.

Kim Kiền vừa bẩm bẩm một mình, vừa đánh giá hậu viện. Nơi này cỏ hoang khắp
chốn, trong góc sân còn có một cái lò gạch, phía ngoài bị muội khói bám vào
đen sì.

Ô bồn phía sau lưng lập tức kêu lên: “Chính là cái lò gạch này, hai huynh đệ
kia dùng cái lò này để nung hài cốt của thảo dân thành ô bồn”.

“Vâng, vâng, vâng, thưa cụ Lưu, cụ cứ ở trong này cố gắng hồi tưởng lại quá
khứ ngày xưa đi nhé, nhân tiện phục hồi ký ức luôn. Tôi cũng nhân cơ hội này
mà nghỉ ngơi chút.”

Nói rồi, Kim Kiền đem cái bọc ô bồn đặt bên cạnh lò gạch, còn mình thì nhìn
bốn xung quanh định tìm chỗ nào sạch sẽ ngồi tạm.

Tìm một lúc lâu cũng chẳng có chỗ nào khả dĩ có thể ngồi được, nhưng trong góc
khuất nhất của sân viện, Kim Kiền lại phát hiện thấy một cái đèn lồng. Nàng
nhặt lên xem xét, chỉ thấy lớp giấy bên ngoài đã rách, bên trên còn dính đầy
bùn đất. Kim Kiền ra sức phủi phủi mấy cái liền, bụi đất rơi xuống mơ hồ hiện
lên hình vẽ, nhìn kĩ một hồi, dường như là một hình con cá chép.

“Cũng may, mặt trong hãy còn sạch, dùng nó lót xuống dưới rồi ngồi được đấy”,
Kim Kiền lật đi lật lại cái đèn lồng giấy, đang chuẩn bị xé nó ra thì.

“Không được xé!” Ô bồn đột nhiên kêu ré lên thất thanh khiến Kim Kiền thiếu
chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

“Ngươi ở bên kia kêu cái quỷ gì đấy?”, Kim Kiền cũng to họng nói.

Lại nghe tiếng ô bồn run rẩy, nghiêm túc nói: “Mau, mau đem chiếc đèn lồng ấy
lại đây”.

Kim Kiền kinh ngạc, nghĩ thầm: Ô bồn này bình thường cũng không kích động đến
thế, lẽ này đây chính là vật chứng quan trọng? Vì thế Kim Kiền liền đem chiếc
đèn lồng giấy để bên cạnh ô bồn.

Ô bồn vừa nhìn lập tức khóc nấc lên nói: “Là cái đèn này, chính là cái đèn
lồng cá chép mà tết Nguyên Tiêu thảo dân đã mua để tặng cho Bách Nhi, không
ngờ nó vẫn còn”.

Dứt lời liền khóc toáng lên, âm thanh trong ô bồn u u vang ra từng hồi, nhất
thời làm chói tai người khác.

Kim Kiền bên cạnh hứng đủ, lấy tay bịt chặt lỗ tai hét lên: “Ô bồn, ngươi đừng
kích động nữa, ngừng khóc lại rồi nói sau”.

“Có chuyện gì mà khóc lóc như vậy?”, Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe thấy
tiếng khóc cũng vội chạy đến, lớn tiếng hỏi.

“Triển đại nhân…”, ô bồn nghe thấy giọng Triển Chiêu, liền dần dần ngưng khóc,
nức nở nói: “Cái đèn lồng giấy này thảo dân mua về tặng cho Bách Nhi, nhi tử
của thảo dân, nhân tết Nguyên Tiêu, giờ nhìn thấy nó, nhất thời buồn bã nên
mới khóc lóc không ngừng như vậy”.

“Đèn lồng?”, Triển Chiêu nhíu mày, nhận lấy chiếc đèn giấy từ trong tay Kim
Kiền, hỏi: “Là cái này sao?”.

“Chính là cái đèn đó. Bên ngoài có hình cá chép màu vàng, hình mà Bách Nhi
thích từ lâu.”

Triển Chiêu quan sát chiếc đèn giấy trong tay hồi lâu, mới nói: “Xem ra, người
đích thực bị sát hại tại đây. Lưu Thế Xương, ngươi còn nhớ được gì nữa
không?”.

“Bẩm đại nhân, cái lò gạch này chính là nơi đã thiêu hài cốt của thảo dân.”

Triển Chiêu liền hối hả đi lên trước, tỉ mỉ quan sát chiếc lò gạch một lúc,
nhưng rồi lại lắc đầu, nói: “Cái lò gạch như thế này nơi nào cũng có, không
thể là vật chứng được”.

Ô bồn vội nói: “Vậy còn cái đèn lồng cá chép này…”.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Đã xem xét khắp sân viện, hung khí
không tìm thấy, e là cũng chỉ có cái đèn này làm chứng, nhưng…”, chưa nói hết
câu, Triển Chiêu lại trầm mặc không nói tiếp.

Kim Kiền thấy tình huống như vậy cũng chẳng biết làm sao, thầm nghĩ: Con mèo
này thích lâm vào bế tắc nhỉ, lúc này ngay cả bóng dáng thủ phạm còn không
thất đâu mà lại đi phiền não vấn đề vật chứng? Bệnh nghề nghiệp quá nặng rồi
sao?

Nghĩ đến đây, Kim Kiền tiến lên trước hai bước, nói: “Triển đại nhân, nếu đã
không điều tra được manh mối gì, chi bằng hồi phủ trước, sau đó bàn bạc đối
sách cùng đại nhân và Công Tôn tiên sinh thì hơn”.

Triển Chiêu nghe xong, khe khẽ gật đầu: “Cũng chỉ còn cách ấy là tốt nhất. Kim
Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, sắc trời đã tối, chúng ta mau mau hồi phủ thôi”.

Lúc này Kim Kiền mới thở phào một hơi, cõng ô bồn lên rồi theo Triển Chiêu đi
ra ngoài cửa.


Tuy ba người đi nhanh như gió, nhưng lúc về đến Khai Phong phủ cũng đã là giờ
Tuất, sắc trời tối đen như mực. Còn chưa đợi ba người uống ngụm nước, thở vài
cái thì Bao đại nhân đã cho người truyền gọi. Ba người lại vội vội vàng vàng
đi đến phòng khách, bẩm báo kết quả một ngày làm việc cho Bao đại nhân.

“Dựa vào chiếc đèn lồng này mà phán đoán, thì kẻ sát hại Lưu Thế Xương e chính
là huynh đệ họ Ngô ở núi Nam Hoa”, Bao đại nhân cầm chiếc đèn lồng lên, xem
xét tỉ mỉ, nói.

Triển Chiêu chắp tay lại đáp: “Theo lời của Lưu Thế Xương thì chính là như
thế”.

Bao đại nhân gật gật đầu, đưa chiếc đèn lồng cá chép trong tay cho Công Tôn
tiên sinh, hỏi tiếp: “Hung khí có tìm thấy không?”.

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tìm kiếm khắp sân viện nhưng không thu hoạch được
gì cả.”

“Vậy huynh đệ họ Ngô kia hiện đang ở đâu?”

“Huynh đệ họ Ngô kia bỏ trốn từ lâu, quanh đó lại không có nhà dân nào nữa,
thuộc hạ vô năng, không cách nào tra được tung tích hai người họ.”

Bao đại nhân khoát tay: “Triển hộ vệ không cần phải tự trách mình như thế, sự
việc xảy ra từ cách đây nửa năm, lần theo manh mối tất sẽ khó khăn”, rồi quay
sang Công Tôn tiên sinh, hỏi: “Theo ý tiên sinh thì nên làm thế nào cho tốt?”.

“Việc này…”, Công Tôn tiên sinh do dự nói: “Việc xảy ra đã nửa năm, manh mối
không còn, thủ phạm lại chạy trốn, thực sự là không có cách nào cả”.

Bao đại nhân mặt mày trầm ngâm không nói. Lúc lâu sau, ngài mới ngẩng đầu lên
hỏi: “Lưu Thế Xương, bản phủ hỏi ngươi, ngươi bị sát hại trước tết Nguyên
Tiêu, ô bồn lại có thể nói được, vì sao đến tận bây giờ mới báo án?”.

Ô bồn đáp: “Đại nhân, thảo dân cũng không hiểu. Hồn phách của thảo dân bị
phong bế trong ô bồn, vốn không thể nói chuyện, nhưng vị Kim nha dịch này gõ
cho một cái, liền có thể mở miệng nói, khi ấy mới báo án được”.

Những lời này vừa thốt ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong phong đều nhất
tề chiếu thẳng về phía Kim Kiền, khiến nàng tóc tai dựng đứng, long không khỏi
kinh ngạc, nghĩ bụng: Không phải chứ, chẳng qua mình chỉ gõ một cái thôi, thế
mà ô bồn liền hồi hồn ngay được, chuyện này cũng cường điệu quá mức rồi!

Lại nghe Công Tôn tiên sinh sau khi trầm tư một lát nói: “Xem ra, Kim Kiền có
thiên phú dị bẩm, có khả năng thông linh”.

Hai mắt Kim Kiền bỗng trợn tròn như hạt nhãn, trừng trừng như muốn nhảy ra
ngoài, thầm nghĩ: Công Tôn Trúc Tử, không thể nói lung tung được đâu. Mặc dù
tôi là người từ thời tương lại đến, tiến hóa hơn chúng nhân cổ đại các người
gần nghìn năm… Mà khoan, lẽ nào vì người hiện đại tiến hóa hơn mấy trăm năm mà
tế bào não cũng nhiều hơn, nên khi quay về thời cổ đại mới có bản lĩnh thông
linh? Đùa… đùa gì chứ, những chuyện điên rồ lại chẳng có căn cứ khoa học này
sao có thể xảy ra, nhất định là trùng hợp, trùng hợp thôi.

Tuy Kim Kiền quyết không tin đó là thật, nhưng tất cả mọi người trong phòng
lại tin đến tám phần, ánh mắt nhìn Kim Kiền cũng thêm vài phần kính trọng.
Trịnh Tiểu Liễu cuối cùng đã hiểu rõ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Kim Kiền
dường như còn phát ra ánh sáng.

Kim Kiền đang khổ sở không biết làm cách nào để kiếm cớ thoát thân thì nghe
Bao đại nhân thở dài một tiếng, nói: “Lưu Thế Xương, tuy Kim Kiền kêu oan giúp
ngươi, nhưng vì quá muộn, vật chứng không đầy đủ, thủ phạm lại không có tung
tích, bản phủ không thể thay ngươi bắt hung thủ, trong lòng rất hổ thẹn”.

“Đại nhân…”, Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh đồng thanh nói.

Bao đại nhân xua xua tay cúi đầu không nói.

Ô bồn im lặng một lúc lâu rồi mới thấp giọng thỉnh cầu: “Đại nhân, nay thảo
dân đã kể hết oan tình, cũng không còn mong ước gì, chỉ xin đại nhân đáp ứng
thảo dân một yêu cầu nhỏ. Nếu như có thể hoàn thành tâm nguyện này, oan tình
của thảo dân cho dù không rửa sạch cũng không sao”.

Bao đại nhân nghe xong không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Lưu Thế Xương, ngươi có yêu
cầu gì còn quan trọng hơn việc giải oan nữa ư?”.

Ô bồn đáp: “Đại nhân, thảo dân chỉ mong quay về nhà thăm lại vợ con”.

Những lời này vừa nói ra, cả phòng liền im lặng. Hồi lâu sau, Bao đại nhân thở
dài một tiếng: “Thì ra là vậy…”.

Công Tôn tiên sinh đột nhiên lớn tiếng nói: “Đại nhân, hai huynh đệ kia giết
người cướp của, tất sẽ phải đem số hàng hóa cướp được ra bán lấy tiền. Thê tử
của Lưu Thế Xương hẳn có thể biết hàng hóa đó có những gì, nếu bắt tay điều ta
từ những món hàng đặc thù biết đâu lại có thể tìm được manh mối hay tung tích
gì đó”.

Mọi người nghe xong đều vui mừng.

Bao đại nhân cao giọng nói: “Triển hộ vệ, bản phủ lệnh cho ngươi ngày mai hộ
tống Lưu Thế Xương về nhà”.

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

“Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, ngày mai các ngươi cũng đi theo Triển hộ vệ đi một
chuyến.”

“Tuân lệnh”, Trịnh Tiểu Liễu lập tức hăng hái trả lời.

“… Tuân lệnh”, Kim Kiền cũng bất đắc dĩ hồi đáp.

Bao đại nhân nhìn Kim Kiền, gật đầu nói: “Kim Kiền, ngươi có thiên phú dị bẩm,
hãy hỗ trợ Triển hộ vệ nhiều hơn nữa”.

“… Tuân lệnh.”

“Vậy ngươi hãy đem ô bồn này trở về đi.”

Không phải chứ?! Lại nữa à?


Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương #16