13:dưới Long Đầu Trảm Phò Mã Phải Đền Tội. Gặp Bao Đại Nhân Sau Cũng Vào Được Khai Phong


Người đăng: 01679152178

Tiếng hô truyền từ ngoài cửa công đường vào tựa như tiếng sét giữa trời quang,
thoáng chốc chúng nhân trên công đường Khai Phong phủ sững sờ đứng nguyên tại
chỗ. Bao đại nhân tay cầm thẻ lệnh, lập tức khựng lại đương trường, tựa như đã
hoá đá.

Lại nhìn Trần Thế Mỹ, hai vai bị đè xuống, cổ còn đang kề dưới lưỡi đao của
Long đầu trảm, nhưng trên mặt đã đeo vẻ vui mừng, cao giọng nói: “Ha ha ha,
Bao Hắc Tử, Thánh thượng đến rồi, công chúa đến rồi, công chúa đến cứu bản
cung! Bản cung đã sớm nói rồi, bản cung chính là phò mã đương triều, một phủ
doãn Khai Phong cỏn con như ngươi thì có thể làm gì được ta?”.

Bao đại nhân lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống, hạ thẻ lệnh trong
tay, cao giọng nói: “Theo bản phủ tiếp giá!”, nói rồi, ngài vội đi từ sau bàn
xử án đi ra, dẫn đầu chúng thuộc hạ, tất cả đều phủ phục xuống quỳ lạy.

Ngoài cửa công đường một loạt những tiếng bước chân vang lên, nặng nề nhưng
đều đặn, chỉnh tề. Không lâu sau, ngoài cửa xuất hiện rất nhiều người, nhưng
lại yên tĩnh đến dị thường, chỉ thấy lọng vàng thêu hình rồng cuộn bồng bềnh,
cung phiến dát vàng khảm ngọc, điểm xuyết thêm đôi phượng; thái giám vận cẩm
bào, cung nữ bận váy đầy màu sắc, cấm quân thị vệ cầm đao, giơ thương tua tủa,
ai nấy đều oai phong lẫm liệt, tất cả rầm rập rầm rập đi tới đứng ngoài công
đường, ít nhất cũng gần trăm người.

Kim Kiền vừa nhìn, hai mắt bỗng sáng lên, nhủ thầm: Ai da, quả nhiên là qúa
phô trương, quá xa hoa, quá phung phí, cả nhà lão Hoàng đế này quả thực đã đem
hai từ “xa hoa” phát huy triệt để đến mức tinh tế sâu sắc. Nếu là thời hiện
đại, muốn phô trương như thế này, không biết phải tiêu tốn bao nhiêu “bác
Mao[1]” đây.

[1] Ở đây chỉ tờ tiền của Trung Quốc, trên đó có in hình Chủ tịch Đảng cộng
sản Trung Quốc – Mao Trạch Đông

Chỉ thấy hai người chính giữa đội ngũ tựa như quần tinh ủng nguyệt, chầm chậm
cất bước tiến vào công đường. Bao đại nhân vừa thấy liền vội khấu đầu, cao
giọng hô: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn
vạn tuế! Công chúa thiên thuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”. Chúng nhân trên
công đường cũng đồng thanh hô, Kim Kiền nhép miệng, cũng hô mấy câu theo kiểu
nhìn bầu trời vẽ gáo.

“Bao khanh gia không cần đa lễ, tất cả bình thân.”

Âm thanh sang sảng chậm rãi vang lên trên công đường khiến Kim Kiền bất giác
giật mình, không kìm được ngước mắt lên nhìn trộm.

Hai người đứng giữa công đường, vị bên trái kia, đầu đội Bách mai châu ngọc
hoa thoa quan, thân bận váy Chiêu hà bách hoa, đôi mày lá liễu, miệng chúm
chím anh đào, đang quắc mắt khinh thị, chính là bà hai của Trần Thế Mỹ, đại
công chúa đương triều. Mà vị bên cạnh công chúa quả thật khiến cho người khác
thấy trước mắt sáng lóa cả lên. Người này mình vận long bào bằng gấm màu vàng
sáng chói, đầu đội kim quan đính ngọc dát vàng, chân đi Long hý châu hài, toàn
thân trên dưới tỏa ra quý khí bức người, mới nhìn qua mà tự như bị mấy chục
cái đèn pha bao phủ, chói lòa khiến cho người ta cơ hồ không mở được mắt.

Kim Kiền nhất thời bị lóa mắt, cảm giác như trước mặt ánh hào quang tỏa ra bốn
phía, đến cả tướng mạo của đương kim thiên tử cũng thấy không chân thực, liền
vội vàng dời ánh mắt về phía khuôn mặt đen bóng của lão Bao đang cúi người tạ
ơn, khi ấy lòng mới yên ổn vài phần.

Thái giám không biết lấy từ đâu ra hai cái ghế, mời Hoàng thượng và công chúa
ngồi. Bao đại nhân cung kính đứng một bên, chúng nhân Khai Phong phủ cũng lui
ra phía sau. Trần Thế Mỹ không bị Trương Long, Triệu Hổ áp nữa liền co rúm
người lại ngồi bên trảm đao, thở hổn hển, những muốn hô to lên nhưng lại bị
công chúa phất phất tay áo ngăn lại.

Chỉ thấy công chúa khẽ liếc hoàng huynh ngồi bên cạnh, muốn nói gì nhưng lại
thôi, ánh mắt vô cùng bi thiết.

Thiên tử vừa nhìn, sắc mặt lộ vẻ khó xử, một lúc lâu, mới mở miệng: “Bao
khanh, tội khi quân của phò mã Trần Thế Mỹ trẫm không truy cứu nữa, Bao khanh
hãy thả phò mã ra”.

Bao đại nhân nghe mà không khỏi bàng hoàng, ngẩng lên mở miệng nói: “Thánh
thượng, Trần Thế Mỹ…”.

Nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị công chúa ở bên cạnh cắt ngang.

Công chúa ưỡn lưng, trừng mắt lạnh lùng nói: “Bao đại nhân, lời vàng của hoàng
huynh đã thốt ra chính là thánh chỉ, ngươi lại năm lần bẩy lượt khước từ,
trong mắt của Bao đại nhân có còn hoàng thất nữa không?”.

Bao đại nhân sững lại một chút rồi vội nói: “Vì sao công chúa lại nói như vậy?
Lòng trung của Bao Chửng đối với Thánh thượng, trời đất thấu hiểu, nhật nguyệt
chứng giám”.

Công chúa hừu lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã như vậy, còn không mau mau thả phò
mã ra?”.

Bao đại nhân khựng lại rồi chắp tay nói với Hoàng thượng: “Thánh thượng, Trần
Thế Mỹ không thể thả!”.

Công chúa đứng bật dậy khỏi ghế, cao giọng quát: “Bao Chửng, ngươi dám kháng
chỉ?”.

“Hoàng muội…”, Thiên tử thở dài, nói: “Hoàng muội bình tĩnh lại, không được
nóng vội”, sau đó hướng về phía Bao đại nhân nói: “Bao khanh, trẫm đã không
truy cứu nữa, khanh còn không thả phò mã ra”.

Bao đại nhân nghe vậy, lập tức nâng áo bào quỳ xuống, ngẩng đầu chắp tay nói:
“Thánh thượng, cho dù Thánh thượng bao dung nhân từ, xá cho Trần Thế Mỹ tội
khi quân, nhưng Trần Thế Mỹ vẫn còn hai đại tội sát thê diệt tử, sai khiến kẻ
khác giết người, tội nào cũng đáng chém, không thể tha được!”.

Thiên tử nghe xong bỗng ngây người ra, lát sau mới hỏi: “Bao khanh, lời khanh
nói có thật không?”.

“Khởi bẩm Thánh thượng, vật chứng và nhân chứng đầy đủ, tội trạng vô cùng xác
thực!”

Đương kim thiên tử nghe xong, sắc mặt sa sầm, từ từ quay sang công chúa, trầm
giọng hỏi: “Công chúa, lời của Bao Khanh, vì sao trẫm không hề nghe thấy công
chúa nhắc tới?”.

Công chúa sững sờ một lát, nhúi mày nói: “Toàn bộ đều là bịa đặt, bản cung cho
rằng không cần phải để hoàng huynh nhọc lòng”.

“Công chúa nói sai rồi!”, Bao đại nhân tuy vẫn đang quỳ dưới đất nhưng khí thế
lại chẳng hề giảm nửa phần, hai mắt ngày sáng quắc, lưng thẳng tắp, cao giọng
nói: “Trần Thế Mỹ tham vinh hoa phú quý, đình thê tái thú, vứt bỏ người vợ kết
tóc là Tần Hương Liên, khi quân phạm thượng, sau lại sợ hành vi phạm tội bị
bại lộ, bèn sai khiến Hàn Kỳ, Từ Thiên Lân giết người diệt khẩu, còn bức Tần
Hương Liên ký vào hưu thư, đoạt đi hai nhi tử của Tần Hương Liên. Tội lỗi
chồng chất, tất cả đều có chứng cứ xác thực! Thánh thượng, Trần Thế Mỹ tội ác
ngập trời, không thể khoan thứ!”.

Lời của Bao đại nhân nhịp nhàng uyển chuyển, lên bổng xuống trầm, xác đáng rõ
ràng, hùng hồn đanh thép. Thiên tử nghe xong không khỏi xoa xoa cằm, chầm chậm
nói: “Vậy theo ý của Bao khanh, phò mã nên xử tội như thế nào?”.

“Vi thần đã phán phò mã chịu trảm hình!”.

Công chúa nghe thế, kinh hoàng sợ hãi, vội vàng xoay người đến bên Hoàng
thượng, cầu xin: “Hoàng huynh, phò mã là phu tế của hoàng muội, là muội phu
của hoàng huynh!”.

“Việc này…”, khuôn mặt Thiên tử lộ vẻ khó xử, trầm ngâm hồi lâu lại nói: “Bao
khanh, khanh phán phò mã trảm hình, liệu có nặng quá không?”.

Bao đại nhân cúi đầu trầm giọng nói: “Tội không thể tha, theo luật phải
chém!”.

Thiên tử nhất thời không nói, chau mày, ngừng lại một lát mới nói: “Nếu đã như
vậy…”.

“Hoàng huynh!”, phịch một tiếng, công chúa quỳ xuống đất, lớn tiếng khóc: “Nếu
phò mã bị xử trảm, há chẳng phải hoàng muội sẽ trở thành quả phụ sao, hoàng
huynh nỡ nhẫn tâm thế ư?!”.

Nói xong còn bò lên trước, nắm lấy vạt áo của Hoàng đế, khóc lặng đi.

Kim Kiền vừa nhìn đã thấy sao động tác này quen mắt thế? Nghĩ một lát, lòng
không kìm được bật cười, thầm nghĩ: Công chúa này quả nhiên là bà hai của Trần
Thế Mỹ, ngay cả động tác, trình tự, cách thức, tất cả đều giống y đúc Tần
Hương Liên, nửa phần cũng chẳng sai. Ba người này thật ứng với câu nói của cổ
nhân: “Người không cùng một nhà thì không vào chung một cửa”.

Vị Thiên tử đương triều lúc này đối mặt với dáng vẻ đau khổ cầu xin của muội
muội, cũng có chút bất đắc dĩ, không biết làm thế nào. Thiên tử cúi đầu nhìn
công chúa, lại ngước lên nhìn lão Bao với khuôn mặt không lộ chút cảm xúc nào,
rồi lắc đầu thở dài, cuối cùng cũng bị tiếng khóc than của muội muội làm lay
chuyển, Hoàng thượng ngẩng lên nói: “Bao khanh, Trần Thế Mỹ tuy tội không thể
dung thứ, nhưng xét cho cùng vẫn là phu tế của công chúa, là muội phu của
trẫm, là kiều khách của hoàng gia, chi bằng khanh hãy giảm nhẹ tội cho hắn!”.

Công chúa vừa nghe thế liền lập tức nín khóc, khấu đầu rồi cao giọng nói: “Đa
tạ ân điển của hoàng huynh!”.

Vừa dứt lời, công chúa bèn đứng dậy, xoay người trừng mắt liếc nhìn Bao Chửng
một cái, hạ lệnh cho thái giám trước mặt: “Còn không mau mau dìu phò mã về
phủ!”.

Kim Kiền không khỏi sửng sốt, nghĩ bụng: Tình huống phát triển kiểu gì thế
này, chẳng lẽ lịch sử bị thay đổi sao?!

Bên này Kim Kiền suy nghĩ vừa mời lóe trong đầu, bên kia hành động của Bao đại
nhân còn nhanh hơn. Chỉ thấy Bao đại nhân đột nhiên đứng bật dậy, hướng về
phía mấy tiểu thái giám cao giọng quát: “Khoan đã!”.

Mấy tiểu thái giám vừa mới đi được vài bước lúc này bị giọng nói như sấm rền
của Bao đại nhân làm cho sợ đến mất mật, run rẩy lui sang một bên.

Bao đại nhân quay người nâng vạt áo quỳ xuống, khấu đầu cao giọng nói: “Thánh
thượng, Trần Thế Mỹ không thể tha!”.

Công chúa nghe xong, lập tức nổi giận, đôi mày lá liễu dựng ngược, khuôn mặt
rúm ró cả lại, chỉ tay vào Bao đại nhân quát: “Bao Chửng, rốt cuộc ngươi có
mấy lá gan, dám ngang nhiên kháng chỉ?! Người đâu, lôi Bao Chửng ra chém đầu
cho ta!”.

Bao đại nhân lại ngẩng lên, mở to mắt, chắp tay cao giọng nói: “Công chúa,
muốn cái đầu của Bao Chửng có gì là khó?”, rồi lại quay sang Thiên tử vái lạy:
“Thánh thượng, cho dù mất đầu, Bao Chửng cũng phải tâu lên những lời can gián
tâm can, mong thánh thượng chuẩn tấu!”.

Lời này nói ra, tất cả mọi người trên công dường đều bàng hoàng ngẩn ra.

Công chúa trợn tròn mắt ngây ra, con người cứ nhìn chằm chằm về phía trước,
Thiên tử vẻ mặt lại càng kinh ngạc dị thường; chúng nhân Khai Phong phủ, Công
Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Tứ đại kim cương đương nhiên chẳng cần miêu tả chi
tiết làm gì, tất cả đều là ba phần khiếp đảm, bẩy phần lo lắng, còn các nha
dịch khác thì đều bị dọa đến thất sắc, có vài kẻ còn len lén nhìn trộm ra phía
cửa, lòng bàn chân như được tra dầu, để sẵn trong tư thế chuẩn bị chạy.

Lại nhìn Trần Thế Mỹ, vừa mới lóe lên một tia hy vọng sống đã lại bị Bao Chửng
ngang nhiên dập tắt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Bao
Hắc Tử ra mà rút gân lột da, nghiền nát thành tro bụi; còn Tần Hương Liên thì
dường như từ lúc trảm đao được nâng lên đã bắt đầu mất đi ý thức. Cả công
đường từ trên xuống dưới, chỉ có một người vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như thường, đó
chính là Kim Kiền.

Chỉ thấy sắc mặt Kim Kiền chẳng có gì khác lạ, đôi mắt dài nhỏ như đường may.
Kỳ thực là Kim Kiền bị dọa cho đến mất mật, tất cả các cơ mặt đều đơ cơ ra,
thế nên mới chẳng có biểu hiện gì.

Xong rồi xong rồi, lão Bao định liều mạng rồi! Liều mạng phen này, chẳng há là
kéo theo tất cả Khai Phong phủ tử trên xuống dưới cũng liều mạng theo sao? Cổ
nhân có câu: Làm bạn với vua như chơi với hổ! Lão Bao à, cho dù ngài muốn can
gián thì cũng nên chú ý nghiên cứu mở mang thêm chút kỹ năng kỹ xảo chứ, cứ
cương lên như thế quả thật là quá thiếu trình độ kỹ thuật rồi! Nhỡ ra chọc
giận Hoàng đế lão đại, lão ấy lại đem tất cả chúng ta ra ngoài xử cái “phập”
thì sao! Ôi, đường đường một người hiện đại như mình mà lại chết một cách
không rõ ràng như thế này ư! Mình thấy, mình vẫn nên xài chiêu cũ thôi, phải
thi triển kế tuyệt đỉnh trong ba mươi sáu kế, chuồn mau!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền lập tức khom người xuống bò trên đất, bộp bộp vài cái
đã lùi ra đến cửa công đường, đúng lúc đang định dùng khinh công để chạy trốn
thì Kim Kiền nghe thấy một giọng nói sang sảng vang lên trên công đường.

“Bao Chửng, trẫm chuẩn tấu.”

Hả?

Kim Kiền vừa nghe vậy liền bộp bộp vài bước bò trở lại, len lén đưa mắt nhìn
Thiên tử đương triều.

Chỉ thấy Thiên tử đương triều, khuôn mặt như ôn ngọc, mắt sáng mày ngài, nghe
những lời của Bao Chửng như vậy tuy sắc mặt có chút sa sầm, đôi mày nhíu lại,
nhưng không hề có vẻ gì là giận dữ, ngược lại còn có vẻ kiên nhẫn lắng nghe.

Kim Kiền, bỗng ngộ ra, thầm nghĩ: Thì ra là thế, giờ mới nhớ ra, vị này hẳn là
Nhân Tông Triệu Trinh thời Bắc Tống đây mà. Sử sách có ghi, đây là vị hoàng đế
có tính khí dễ chịu hiếm có trong lịch sử, chẳng trách lão Bao dám can gián
như vậy, té ra lão Bao cũng là “bà già đi mua hồng… phải chọn quả mềm tay”.

Bao đại nhân vừa nghe Thiên tử đã chuẩn tấu, lập tức phủ phục khấu đầu lạy tạ,
sau đó thẳng người lên, ôm quyền cao giọng nói: “Thánh thượng, triều đại ta từ
thuở Thái tổ khai quốc bốn bề đều thái bình, đến nay cũng bởi Thánh thượng trị
vì luôn lấy nhân đức làm gốc mà quốc thái dân an, con dân Đại Tống đều hàm ơn
hoàng ân dạt dào như mưa nguồn suối bể, bởi vậy dưới có bách tính, trên có
vương công đại thần đều tôn sùng hoàng thất, đem hành động và lời nói của
hoàng thất làm gương, lấy việc làm của hoàng thất làm chuẩn mực! Trần Thế Mỹ
được chọn làm phò mã, trở thành kiều khách của hoàng thất, hành vi cử chỉ càng
phải đúng mực, nghiêm túc, càng phải dưỡng đức tu thân, nhưng nay, Trần Thế Mỹ
lại làm ra những việc vong luân bại đức, làm ô nhục hoàng thất. Nếu Bao Chửng
không nghiêm trị Trần Thế Mỹ, há chẳng phải là để cho tôn nghiêm của hoàng
thất bị phường bại hoại làm cho hoen ố, dám hỏi Thánh thượng, như thế thì sau
này còn có kẻ nào tôn sùng hoàng thất nữa, tôn nghiêm của hoàng thất đã không
còn thì địa vị thiên tử của Thành thượng cũng khó lòng giữ vững, e rằng khi ấy
xã tắc Đại Tống ta nguy mất!”.

Những lời này vừa được thốt ra, đừng nói đến Thiên tử kinh hoàng thất sắc mà
ngay cả công chúa mới rồi còn hống hách ngang ngược nhất thời cũng ngã xuống
ghế, toàn thân mềm nhũn. Lại nhìn Trần Thế Mỹ, phải nói là mất hồn mất vía,
hai mắt trợn ngược trắng dã.

Kim Kiền lòng lại thầm tán thưởng: Uầy! Lão Bao này, quả nhiên là miệng lưỡi
sắc bén, tâm sáng như gương. Một tràng những lời này, ngoài tránh chỗ hiểm yếu
nhắm vào nơi nhẹ nhàng, còn vòng vo tam quốc, công lý, công đạo gì đó cũng
chẳng đề cập đến – thực ra nói mấy chuyện này với người trong hoàng thất vốn
cũng chẳng có tác dụng gì mấy, mà nhắm thẳng và tử huyệt là sự tôn sùng và địa
vị của hoàng thất trong lòng dân chúng, một lời như lở núi khơi sông, lập tức
có hiệu quả. Mình kiến thức quá nông cạn, thật sai lầm khi cho rằng lão Bao
không biết cái gì là mở mang, khai sáng về kỹ năng kỹ xảo, nay xem ra, trình
độ kỹ thuật trong đó có khi còn vượt qua cả tàu Thần Châu số Sáu ấy chứ.

Chỉ thấy Thiên tử Triệu Trinh nheo mày cân nhắc hồi lâu, sau đó từ từ đứng dậy
khỏi ghế, đến trước mặt Bao đại nhân, đưa tay đỡ Bao đại nhân dậy. Bao đại
nhân thấy thế, vội vàng đứng lên, khom người lui sang một bên.

“Bao khanh!”, Thiên tử khẽ gật đầu, thần sắc ngưng đọng nói: “Bao khanh, mỗi
câu của khanh đều trung trinh tiết liệt, mỗi từ đều đáng quý tựa vàng, hôm nay
quả thực trẫm suy nghĩ chưa thấu đáo”, ngưng lại một lát, Thiên tử đột nhiên
cao giọng: “Phủ doãn Khai Phong Bao Chửng tiếp chỉ!”.

Chúng nhân Khai Phong phủ nghe vậy, lập tức nhất tề quỳ xuống.

“Phò mã đương triều Trần Thế Mỹ, tội ác ngập trời, chứng cứ vô cùng xác thực,
hôm nay trẫm lệnh cho phủ doãn Khai Phong phủ phải tra xét rõ ràng vụ án này,
tuân theo phép công mà xử lý, xét xử nghiêm túc!”

“Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”, mọi người vội dập đầu tạ ơn.

Triệu Trinh gật gật đầu, lại nói tiếp: “Hồi cung!”.

Công chúa nghe xong, đứng phắt dậy, hô vang: “Hoàng huynh!”.

Thiên tử nghe vậy, bèn từ từ quay đầu lại, trừng mắt lạnh lùng nhìn, trầm
giọng nói: “Công chúa, còn không mau cùng trẫm hồi cung?!”.

Một câu này lạnh tựa băng tuyết, buốt giá thấu xương, long uy khiếp người,
nhất thời khiến cho mọi người trên công đường đều rùng mình ớn lạnh.

Còn công chúa, thoáng chốc sắc mặt đã biến đổi, đôi môi run run không dám thốt
ra một lời, cung kính đi theo Thiên tử, lặng lẽ rời khỏi.

Đến khi đoàn người hộ giá Thiên tử rời khỏi Khai Phong phủ nha, tất cả nha
dịch đều đứng dậy, ai về vị trí người nấy. Bao đại nhân đi đến sau bàn xử án,
cầm thẻ lệnh trên bàn lên, hạ giọng nói: “Đưa Trần Thế Mỹ lên trảm đao!”.

Trương Long, Triệu Hổ lôi Trần Thế Mỹ lên, ghì đầu hắn xuống dưới lưỡi đao.
Lần này Trần Thế Mỹ lại im lặng, ngoan ngoãn đến lạ thường, hai mắt hắn trống
rỗng, tựa như một cái xác không hồn

“Trảm!”, Bao đại nhân ngưng thần, thẻ lệnh trong tay thuận theo tiếng nói rơi
xuống.

Vương Triều hạ đao xuống, nhất thời đương trường máu tươi ngập tràn, Trần Thế
Mỹ đầu lìa khỏi cổ, lập tức vong mạng.

Mặc dù Kim Kiền rất nhanh, trốn vào được một góc, chỉ thoáng thấy một vệt máu
đỏ tuôn ra nhưng bụng dạ vẫn nôn nao không thôi, không kìm được quay đầu nhìn
Tần Hương Liên, chỉ thấy thân hình Tần Hương Liên co rúm, sau đó lại xuội lơ
bất động.

“Bãi đường!”

Bao đại nhân hạ lệnh một tiếng, kết thúc vụ án.


Hôm nay, ánh nắng rực rỡ, mây nhẹ gió hiu hiu, trong Phu Tử viện của Khai
Phong phủ là cảnh tượng thong dong nhàn nhã.

Kim Kiền ngồi xếp bằng trên ghế đá trong Phu Tử viện, mặc dù nàng muốn nhắm
mắt nghỉ ngơi thư giãn, nhưng đành chịu bởi hai đứa nhóc bên cạnh cứ líu ríu
suốt.

“Thần tiên ca ca, vì sao cha lại không muốn gặp bọn đệ?”, Ninh Nhi ngồi trên
ghế đá bên cạnh, đôi chân đi giầy vải không ngừng đá qua đá lại.

“Đúng thế, bọn muội và mẫu thân tới đây đã lâu lắm rồi, sao cha không hề đến
thăm dù chỉ một lần?”, Hinh Nhi bên cạnh cũng nghiêng đầu hỏi.

Kim Kiền đưa mắt nhìn Tần Hương Liên phía đối diện, thấy sắc mặt Tần Hương
Liên buồn bã, u sầu, rũ mắt xuống không nói lời nào.

Kim Kiền bất giác thầm thở dài một tiếng.

Án phò mã kết thúc được bảy ngày rồi, hai đứa nhóc cũng đã thuận lợi đón về,
nhưng chỉ có Tần Hương Liên vẫn mang dáng vẻ sống dở chết dở như ma như quỷ,
thật khiến người ta não ruột.

Kim Kiền xoa cằm suy tư, rồi mở miệng nói: “Bọn đệ còn nhớ câu chuyện mà ca ca
từng kể không?”.

“Thần tiên ca ca có phải đang nói đến câu chuyện về các ngôi sao không?”, Ninh
Nhi hỏi.

Kim Kiền gật gật đầu, lại nói tiếp: “Bởi vì Ngọc Hoàng trên thiên đình muốn
cha bọn đệ giúp đỡ, nên đã triệu cha bọn đệ về thiên đình. Bây giờ cha bọn đệ
đã trở thành một vì sao trên trời rồi”.

Tần Hương Liên nghe thế không khỏi sửng sốt, liền ngước mắt lên nhìn Kim Kiền.

Kim Kiền bèn đưa một ngón tay lên môi, khẽ mỉm cười, lại nghiêng đầu nói với
hai đứa trẻ: “Chính vì thế, nếu Ninh Nhi và Hinh Nhi nhớ cha thì chỉ cần ngẩng
đầu lên nhìn những vì sao trên trời, ở đó có cha của Ninh Nhi và Hinh Nhi
đấy”.

Hai đứa trẻ nghe xong liền hưng phấn mãi không thôi, chúng nhảy từ trên ghế đá
xuống, nắm lấy vạt áo Kim Kiền hỏi: “Vậy thì cha cũng biến thành thần tiên rồi
phải không ạ?”.

Kim Kiền gật đầu.

“Thế Ninh Nhi và Hinh Nhi cũng có thể trở thành thần tiên phải không?”

Kim Kiền bất đắc dĩ chỉ đành gật đầu tiếp.

Hai đứa nhóc lập tức cao hứng, một trước một sau chạy ra giữa sân, cười khanh
khách nói: “Tốt quá rồi, Ninh Nhi, Hinh Nhi cũng có thể trở thành thần tiên
rồi…”.

Tần Hương Liên nhìn hai con, sắc mặt dần trở nên nhu hoà, khe khẽ nói: “Ân
công lại giúp Hương Liên lần nữa rồi”.

Kim Kiền lắc đầu cười nói: “Ninh Nhi, Hinh Nhi còn nhỏ, đành phải soạn ra một
câu chuyện để dỗ dành chúng, sau này đợi đến khi chúng lớn, tỷ hãy đem đầu
đuôi sự việc kể hết cho chúng biết”. Nghĩ một chút, Kim Kiền lại nói thêm:
“Hương Liên đại tỷ, tỷ phải nhớ, nhất định phải đích thân tỷ nói ra, đừng giấu
giếm gì cả, cũng đừng thêu dệt thêm, chỉ cần đem chân tướng sự việc nói ra là
được”.

Tần Hương Liên không hiểu, hỏi: “Vì sao vậy?”.

Kim Kiền thầm nghĩ: Chậc, trả lời thế nào giờ? Không thể nói cho tỷ ấy biết
đây là tâm lý học do mình xem phim truyền hình rồi đúc rút ra được. Phàm là
những chuyện như thế này, nếu chúng nghe được sự thật từ miệng người khác,
hoặc là chỉ biết một phần sự thật, hoặc biết được sự thật đã được phóng đại,
dựa theo những tình tiết cũ rích của phim truyền hình mà phán đoán, thì hai
đứa nhóc này tám phần là sẽ đi theo con đường cực đoan. Phim truyền hình mặc
dù không đáng tin lắm nhưng ít nhiều trong đó cũng có vài cơ sở lý luận, lúc
này cũng chỉ đành bám vào mà vận dụng thôi, còn tốt hơn nhiều so với việc
chẳng có chút căn cứ lý luận nào.

Nhưng những điều này Kim Kiền lại không cách nào nói ra được, đành phải làm ra
vẻ thần bí nói: “Xem như là tiên pháp của Thần tiên ca ca đi”.

Tần Hương Liên dường như đã hiểu, liền mỉm cười gật đầu.

“Xem ra hai vị trò chuyện với nhau rất vui vẻ.”

Một âm thanh từ sau lưng Kim Kiền truyền tới, Kim Kiền xoay người lại nhìn một
cái, liến thấy Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu đang đi vào
viện.

Kim Kiền và Tần Hương Liên vội đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Bái kiến Bao
đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân”.

Hai đứa nhóc vừa nhìn thấy liền nhào về phía trước, nắm lấy hai ống tay áo của
Triển Chiêu mà reo lên: “Miêu ca!”, rồi quay đầu cười với Bao đại nhân và Công
Tôn tiên sinh: “Bá bá mặt đen, bá bá mặt trắng”.

Ba người vừa nghe thấy cách xưng hô này, nhất thời cười khổ.

Kim Kiền ở bên cúi đầu cười trộm, lại không dám cười thành tiếng khiến cho
ruột già ruột non toàn bộ đều co thắt lại thành hình nơ bướm.

Tần Hương Liên vẻ mặt ngại ngùng, vội mở miệng gọi hai con lại. Hai đứa nhóc
nghe tiếng mẹ gọi mới miễn cưỡng buông quan bào đỏ thẫm của Triển Chiêu ra,
chạy tới bên Tần Hương Liên.

Kim Kiền thoáng nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõng của “Miêu Nhi”.

Công Tôn tiên sinh bước lên phía trước vài bước, hắng giọng hỏi: “Án của phò
mã đã kết thúc, không biết sau này các vị đã có dự định gì chưa?”.

Kim Kiền vừa nghe liền nghĩ: Tiêu rồi, lão Công Tôn Trúc tử này đã hạ lệnh
đuổi khách rồi. Có điều ngẫm lại thì cũng đến lúc rồi, hơn nữa tình hình kinh
tế của Khai Phong phủ cũng không dư giải gì, không thể nào bao nuôi mấy kẻ ăn
không ngồi rồi như mình cả đời được. Làm thế nào bây giờ, nếu rời khỏi khai
phong phủ, mình tìm đâu được một nơi mà các danh nhân lịch sử tề tựu, ăn uống
miễn phí, lại còn cả bác sĩ tại gia kinh nghiệm đầy mình, thêm cả đội vệ sĩ
chuyên nghiệp, đẹp trai như nơi đây?

Bên này Kim Kiền đau khổ khôn nguôi, còn bên kia Tần Hương Liên sớm đã có dự
tính.

Chỉ thấy Tần Hương Liên khẽ cúi đầu nói: “Bẩm các vị đại nhân, cha mẹ Hương
Liên có để lại một gian tổ ốc cùng ba sào đất bạc màu, Hương Liên định đưa các
con về quê”.

Công Tôn tiên sinh nghe vậy thì gật đầu, bèn lấy từ trong ngực áo ra một tấm
ngân phiếu nói: “Đại nhân niệm tình các ngươi là cô nhi quả phụ, cuộc sống vô
cùng khó khăn, cho nên đã đem năm mươi lạng bạc này tặng cho các ngươi, ngươi
hãy nhận lấy đi”.

Tần Hương Liên nghe thế liền cảm động mãi không thôi, vội dắt tay các con quỳ
lạy nói: “Tần Hương Liên đa tạ đại ân đại đức của Bao đại nhân”.

Bao đại nhân gật đầu nói: “Mau đứng dậy, không cần đa lễ như thế”.

Mẹ con Tần Hương Liên bèn đứng dậy, lui sang một bên.

Công Tôn tiên sinh lại quay sang hỏi Kim Kiền: “Không biết tiểu huynh đệ có dự
tính gì chưa?”.

Kim Kiền vừa thấy Công Tôn tiên sinh xuất tờ giấy ngân phiếu năm mươi lạng bạc
thì kích động đến nỗi hai mắt dại đi, tâm tư đảo điên vài vòng, nhất thời
trong lòng có một chủ ý. Vừa nghe Công Tôn tiên sinh hỏi đến mình, liền vội
vàng lùi ra sau mấy bước dài rồi tiến lên, quỳ xuống dập đầu cúi lạy Bao đại
nhân.

Cử chỉ này khiến mọi người kinh hoàng, Bao đại nhân lùi về sau nửa bước, rồi
mới hỏi: “Kim tiểu huynh đệ, hà cớ gì lại hành đại lễ như vậy?”.

Chỉ thấy Kim Kiền đập đầu binh binh xuống đất, cao giọng nói: “Đại nhân, tiểu
nhân người Sái Châu (lòng thầm nghĩ: dù sao diện tích Trung Quốc cũng hơn chín
trăm vạn kilomet vuông, Sái Châu chắn chắn là ở Trung Hoa đại lục, cũng không
tính là mình nói dối), từ nhỏ đã mồ côi không nơi nương tựa (người từ hiện đại
quay về thời cổ đại đương nhiên là không nơi nương tựa rồi), không thể làm gì
hơn là xin cơm mà sống (từ nhỏ mình đã xin cơm bố mẹ để lớn lên mà), nay có
thể tới Khai Phong phủ, thực là phúc phận của tiểu nhân! Tiểu nhân ngưỡng mộ
đại nhân chấp pháp như núi (lời thực lòng đó!), ngưỡng mộ Công Tôn tiên sinh
túc trí đa mưu (vô cùng thực lòng!), ngưỡng mộ Triển đại nhân hiệp khí cuồn
cuộn ngút trời (ngoài ra còn siêu cấp đẹp trai nữa), hôm nay nếu bảo tiểu nhân
phải rời đi thì đó chính là lấy đi nửa tính mạng của tiểu nhân! Tiểu nhân
không có tâm nguyện gì, chỉ mong đại nhân có thể cho tiểu nhân làm một tiểu
sai dịch trong phủ nha (chính là để cho mình được làm một công nhân viên
chức), để có thể vì đại nhân mà phân ưu giải nạn (thuận tiện kiếm tiền), tiểu
nhân sẽ cảm kích vô cùng!”.

Những lời dõng dạc cảm động lòng người này vừa dứt, ngay cả Kim Kiền cũng thầm
đắc ý.

Bao đại nhân càng lộ vẻ tán thưởng, vuốt râu gật đầu cười: “Kim Kiền, quả
nhiên ngươi là kẻ ôm chí lớn. Được, hôm nay bản phủ nhận lời ngươi, ngày mai
bắt đầu làm việc. Ngươi hãy đến Tam ban phòng nhận sai phục, giữ chức sai dịch
của Khai Phong phủ”.

“Đa tạ công ơn tái sinh của đại nhân!”

Kim Kiền đứng dậy, hành lễ với Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân. Tần Hương
Liên bước lên phía trước chúc mừng, còn hai đứa trẻ tuy không hiểu chuyện
nhưng cũng hò reo theo, nhất thời trong Phu Tử viện vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là trong lòng Kim Kiền có chút phân vân: Nhớ lại hồi mình còn ở thời hiện
đại, luôn tìm cách để được làm nhân viên công chức, xui xẻo thay lại không có
cửa sau nào để đi, còn đến thời cổ đại này lại thuận lợi như vậy… Có điều nói
đi nói lại, mình xin lão Bao như thế này, chắc cũng không tính là đi cửa sau
đâu nhỉ…

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ con Tần Hương Liên chuẩn bị hành trang khởi hành,
hai đứa bé cứ níu lấy Kim Kiền khóc lóc mãi không thôi. Triển Chiêu đến đưa
tiễn, đành phải hy sinh cả hai ống tay áo quan, vất vả lắm mới tiễn được ba mẹ
con lên đường. Tiễn biệt mẹ con Tần Hương Liên xong, từ biệt Triển Chiêu, Kim
Kiền liền đến Tam ban phòng báo danh.

Tam ban phòng nằm ở hai bên thông đạo giữa Chính môn và Nghĩa môn của phủ nha,
mỗi bên có hai mươi gian công phòng, giải thích theo cách nói của thời hiện
đại thì đây chính là văn phòng làm việc của nha dịch.

Tiếp đãi Kim Kiền là tổng ban đầu của Tam ban nha dịch, đó là một đại hán
trung niên với thân hình hơi hơi pháp phì, mặt đầy râu quai nón, tính tình
thẳng thắn hào sảng, miệng cười rộng như miệng thùng gỗ.

“Kim Kiền, hôm qua Công Tôn tiên sinh có dặn ta phải tiếp đón ngươi chu đáo,
nói rằng hôm nay ngươi sẽ đến báo danh, thế nên, từ sáng sớm nay ta đã đợi
ngươi rồi”.

Kim Kiền ngồi bên cạnh cười phụ họa, lòng lại phiền muộn, thái độ của vị tổng
ban đầu này sao lại tốt thế nhỉ?

Kim Kiền không biết, từ sau vụ án Trần Thế Mỹ, Kim Kiền cũng được xem như có
chút danh tiếng, nghiễm nhiên trở thành một danh nhân của Khai Phong phủ,
huống chi chức vị của nàng lại do đích thân Bao đại nhân phê chuẩn, còn được
Công Tôn tiên sinh đặc biệt căn dặn, thế nên vị ban đầu này tất nhiên phải đối
đãi chu đáo với Kim Kiền.

Tổng ban đầu lại cười, hỏi: “Không biết Kim Kiền ngươi muốn làm ở ban nào?”.

Kim Kiền bất giác ngẩn người, thầm nghĩ: Ban nào nhỉ? Lẽ nào công chức viên
của thời cổ đại này còn phải phân ban phân cấp, rồi tiến hành huấn luyện
nghiệp vụ trước khi nhậm chức? Không đến mức như vậy chứ… Thôi, cứ hỏi rõ ràng
cho chắc.

Nghĩ vậy, Kim Kiền liền chắp tay lại: “Không biết ý tổng ban đầu thế nào?”.

Tổng ban đầu vừa nghe, liền hầy một tiếng, đứa nhỏ này cũng thật có lễ nghĩa,
nhanh như vậy đã biết thỉnh giáo tiền bối, trong lòng không khỏi có chút đắc
chí, vì thế ông bèn vuốt râu cười nói: “Tạo ban làm tạp vụ, rốt cục vẫn là làm
những việc nhỏ nhặt vặt vãnh, e rằng không phát triển được. Tráng ban là chỗ
sai dịch làm những việc nặng, xem ngươi thân hình gầy yếu, sợ là cũng không
thích hợp, mà Khoái ban chuyên đi tróc nã tội phạm, là nơi sản sinh ra nhiều
danh bổ, ngươi lại có một thân kinh công tuyệt đỉnh, theo lý thì nên gia nhập
vào ban này”.

Kim Kiền giờ mới hiểu, thì ra chữ “ban” này không phải là chữ “ban” kia[3], nó
có nghĩa là chức vụ được phân công. Kim Kiền suy nghĩ rất nhiều rồi lập tức
quyết định, mở miệng nói: “Tổng ban đầu, tiểu nhân quyết định ra nhập Tạo
ban”.

[3] Ở đây Kim Kiền hiểu nhầm từ “ban” có nghĩa là lớp học.

“Hả?”, tổng ban đầu nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc, vội hỏi lại: “Kim
Kiền, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”.

Kim Kiền gật mạnh đầu, thầm nghĩ: Mình đương nhiên là nghĩ kĩ rồi. Tráng ban
là nơi làm việc chân tay, Khoái ban thì làm những việc nguy hiểm, chỉ có Tạo
ban là làm việc nhàn nhã. Mình chẳng qua chỉ muốn làm kẻ bình thường, đủ ăn đủ
mặc, dư dả chút đỉnh, Tạo ban lại thừa tiêu chuẩn ấy.

Vẻ mặt tổng ban đầu mù mờ không hiểu, nhưng lại thấy Kim Kiền thần sắc kiên
định, cũng không nói nhiều nữa, chỉ ghi tên Kim Kiền vào danh sách Tạo ban,
lại lấy một bộ trang phục nha dịch đưa cho Kim Kiền.

Kim Kiền nhận lấy y phục, không cảm thấy vui sướng trong lòng, hỏi tiếp: “Xin
hỏi tổng ban đầu, bổng lộc của nha dịch Khai Phong phủ là bao nhiêu?”.

“Sáu lượng bạc”, tổng ban đầu đáp.

Kim Kiền gật đầu, thầm nghĩ: Không tồi, chuyện tích cóp tiền riêng xem ra ta
có hy vọng rồi. Lại hỏi tiếp: “Vậy cuối năm có phụ cấp không?”.

Ban đầu nghe xong không khỏi kinh ngạc, ngưng lại một chút rồi mới trả lời:
“Sáu lượng bạc chính là lương bổng một năm, phụ cấp là gì?”.

“Cái gì?!”, nhất thời Kim Kiền hét một tiếng lớn, “Ngài nói sáu lượng bạc này
là… là… là… là lương bổng một năm?!”.

Tổng ban đầu bị dọa nhảy dựng lên, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, gật gật
đầu.

Kim Kiền bỗng đứng ngây người, mãi sau mới hỏi: “Xin hỏi ban đầu, bản triều ta
đại tham quan là vị nào?”.

Tổng ban đầu lại sửng sốt, kinh ngạc, thầm nghĩ: Cái tên Kim Kiền này sao lại
hỏi những vấn đề quái dị như vậy? Người được Công Tôn tiên sinh lựa chọn tiến
cử, quả nhiên là tâm tư khác hẳn người bình thường, nói như thế thì tương lai
ắt sẽ là kẻ xuất chúng rồi. Nghĩ đến đây, tổng ban đầu cũng không dám trễ nải,
ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng có từng nghe
Vương giáo úy nói qua, cũng có chút ấn tượng, có lẽ là thái sư của bản triều,
tên gọi là… họ gì ấy nhỉ…”.

“Bàng thái sư.”

“Đúng, đúng, đúng thế, chính là Bàng thái sư, Kim Kiền sao ngươi lại biết?”

Kim Kiền thở dài một cái, ngước mắt lên nhìn tổng ban đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy
xin hỏi chỗ của Bàng thái sư có thiếu thuộc hạ không?”.

“Hả?”

“Quên đi, tiểu nhân không hỏi nữa. Bàng thái sư kia cũng chẳng phải hạng tốt
đẹp gì, đi theo lão ta có khả năng còn chẳng bằng đi theo lão Bao ấy chứ.”

“Hả?”

“Xin hỏi tổng ban đầu, áo mặc cùng cơm ăn hẳn là không thu tiền chứ?”

“Đúng thế…”

Kim Kiền nghe vậy mới đưa tay lau mồ hôi lạnh đầy đầu, ôm quần áo, chật vật đi
ra khỏi Tam ban phòng.

Cho đến khi xác định xung quanh không có ai, Kim Kiền mới ngồi sụp xuống, ôm
đầu, miệng lẩm bẩm: “Một năm sáu lượng bạc, thế có nghĩa là một tháng nửa
lượng, nửa lượng bạc tương đương hai xâu rưỡi tiền, một xâu tiền là năm mươi
đồng, một tháng có tất cả là một trăm hai mươi lăm đồng, mà một tháng ba mươi
ngày, vị chi mỗi ngày chỉ có 4,16666 đồng. Một bát mì Dương xuân là hai đồng…
Thượng đế ơi, chi bằng ngài cho tôi hít gió Tây Bắc mà sống đi!!!”.


Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương #13