Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Giả và Thực, có một chương trình TV về nhận dạng cái nào là thực,
nhưng trong một thế giới song song, khi mà có những kĩ năng và ma thuật, thực
khó cho kẻ mạo danh lẫn người nhân diện.
--o0o0o--
“Anh ta nói Gjallarhorn? Đừng bảo em, đó là hàng thật?”
Arisa đang sửng sốt.
Đó có phải là thanh thánh kiếm xoắn nổi tiếng không. Tôi sẽ hỏi nó có loại
giai thoại nào vào lần sau.
Thanh kiếm của anh hùng giả cũng mang tên Gjallarhorn khi tôi xem nó trên AR,
dù thế nhưng chủng loại thì không phải là thánh kiếm, mà là ma kiếm. Lời giải
thích cũng giống như về thứ mà tôi thậm chí còn tưởng chỉ là ma cụ. Không cần
phải nói, nó là hàng giả. Nó chỉ mạnh như một thanh kiếm sắt bình thường, và
hình dạng cũng không khác gì một thanh kiếm thẳng.
“Anh hùng, sao ngươi dám đánh ta với thanh kiếm giả mà ta cho ngươi! Đồ ngu
xuẩn.” (Quỉ)
“Câm đi, đồ quỉ dữ! Ngươi giữ nhiếp chính thật chỗ nào!” (Anh hùng giả)
Tôi hiểu rồi, ra là bọn chúng diễn như thế.
Tôi muốn dừng trò lố bịch này lại và dứt điểm nó càng sớm càng tốt, do có khả
năng cao là phân thân có thể nối kết với cơ thể thật. Nếu tôi loại nó với sức
mạnh áp đảo, bản thể thật có thể chú trọng và ẩn nấp bản thân nó đâu đó. Thực
phiền toái nếu điều này xảy đến.
Có vẻ như Pochi thiếu kiên nhẫn với cuộc đấu của anh hùng giả, cô bé kéo mép
áo tôi.
“Pochi có thể đánh không?”
Dù cho đối phương là một con quỉ, nó cũng chỉ mới cấp 1. Từ cách nhìn, nó mạnh
hơn cấp 1 thông thường, nhưng Pochi sẽ có thể vô hiệu hóa nó mà không bị
thương.
“Được rồi. Hãy cẩn thận do kẻ địch biết dùng ma thuật.”
Con quỉ hét lên dù rằng nó không nghe được lời tôi. Tuy nhiên, hiệu ứng ma
thuật không được vật chất hóa.
“Tou! Nano desu.”
Pochi la lên với tinh thần chiến đấu chém xuyên bản phân thân bằng con dao của
cô.
Cô bé nhắm vào vai như khi cô luôn làm với lũ cướp.
Và đúng hơn là, ngay sau khi HP của bản phân thân thành 0, nó hóa thành bụi
đen và biến mất.
Pochi mạnh thấy rõ.
Hay đúng hơn, HP của bản phân thân thậm chí còn ít hơn của những tên cướp nên
nó đi trong 1 phát.
“Thật đáng kinh ngạc desuwa, Pochi-chan.”
“Nghĩ đến việc cô bé mạnh thế này dù trông rất dễ thương nữa chứ! Thú nhân đã
cứu Toruma là Pochi-dono nhỉ!”
Gia đình nam tước đang khen ngợi Pochi.
Tuy nhiên, tai Pochi cụp lại. Cô bé đến bên tôi với bước chân nặng nề như thể
cô bé là tàn dư của đoàn quân bại trận. Rồi thì, cô bé nhìn tôi với đôi mắt
nhướng lên. Chút nước mắt rỉ ra từ góc mắt cô bé.
“Em xin lỗi, nano desu. Em vừa giết kẻ ác rồi.”
Chẳng phải nó tương tự với gargoyle mà chúng ta giết khi trước sao.
Có thể, cô ấy tưởng mình không được phép giết mấy thứ dị hình dị dạng.
Dù tôi cho là nó cũng hơi mơ hồ với tôi. Tôi không muốn giết người hay á nhân,
nhưng tôi thấy ổn khi diệt quỉ. Nhưng sau cùng thì tôi đoán là do ngoại hình
của chúng nhỉ?
Tôi nên xử lý nó với Ma khống tiễn hơn là để Pochi làm vẻ mặt đó.
“Không sao hết, Pochi. Cảm ơn cô vì bảo vệ mọi người.”
Tôi ôm Pochi lại gần và vỗ về cô bé.
Sau khi vụ lùm xùm này kết thúc, tôi sẽ để cô bé ăn thỏa thích thịt ngon cho
tới khi cô bé từ bỏ ăn, “Em không thể ăn nữa nodesu~.”
--o0o0o--
“Phải rồi, chúng ta phải tìm nhiếp chính thật!”
“Đúng vậy desuwa, tôi thắc mắc không biết nhiếp chính bị giữ ở đâu.” (Soruna)
Cho dù nó biến hình trước mắt họ, việc giải thích vẫn thành ra như vầy. Làm
sao tôi thuyết phục họ đây.
Tôi thì thầm với Arisa để cho phép cô bé. Nhiều ghi nhận về ma thuật tinh thần
dùng thành công đang xuất hiện trên lịch kí. Nó cùng loại ma thuật mà con quỉ
dùng cho mọi người tin dễ dàng. Họ nói rằng ăn miếng trả miếng.
“Con quỉ vừa nãy là nhiếp chính thực mọi người biết đấy.” (Arisa)
“Cô nói ngu ngốc gì vậy?” (Quản gia)
“Không đời nào là thật được.” (nam tước)
“Đúng vậy desuwa.” (Soruna)
Không ai tin sự thực nói bởi Arisa. Hay họ chống lại nó? Tôi nên theo cùng.
“Mọi người đã bị thao túng bởi ma thuật con quỉ. Bằng chứng là, không ai nhớ
ngay cả tên của nhiếp chính đúng chưa?” (Satou)
“Là thế sao, mà…” (Nam tước0
“Nhưng, nếu nhiếp chính-sama không ở đây.” (Quản gia)
“Không ngờ nhiếp chính-sama thiệt là một con quỉ. Cho dù hắn là người đầu tiên
công nhận tôi như một anh hùng…” (Anh hùng giả)
Hơ? Họ chấp nhận quan điểm của tôi ngay dù họ sẵn sàng bác bỏ lời Arisa sao?
Mà dù nội dung mà tôi nói không khác biệt nhiều. Tôi tự hỏi liệu nó có phải
hiệu dụng của kĩ năng thương lượng và thuyết phục hay chăng?
“Vậy thì, mọi người có nhớ từ khi nào nhiếp chính được bổ nhiệm không?”
(Satou)
“Ta chẳng nhớ nữa. Cách đây 10 năm chăng? Không, có một ông lão khi ấy. Khi
nào ông ấy biến mất ta?” (Nam tước)
“Ông ấy đã ở đó khi Karina đến tuổi.” (Soruna)
“Rondol-sama không chỉ là quản gia. Từ khi tôi tự hỏi, mọi người tham dự ở đây
hầu như đã đi cả.” (Quản gia)
Quản gia-san thì cũng đi theo sự bối rối của nam tước. Trông giống như thao
túng kí ức của họ đã bị xé ra chút ít thông tin và bắt đầu trở lại với họ.
Tôi thấy một thuộc cấp của công tước trong nhà ngục, và xác nhận tên với nam
tước.
“Nam tước-sama, ngài có quen với tử tước-danh dự nào gọi là Nina Rottol
không?” (Satou)
“Umu, có chớ. Cô ấy là ứng viên nhiếp chính được cử tới lãnh thổ chúng tôi
cùng với thư từ ngài công tước cách đây 5 năm.” (nam tước)
Ông ta trả lời trôi chảy. Và rồi, cảm xúc nam tước cứng lại sau khi ông đáp
xong.
“Sao lại là ứng viên. Lãnh thổ chúng tôi đã có một quan nhiếp chính. Nhưng, tử
tước Nina đã chết bất ngờ vì tai nạn và tôi nhờ nhiếp chính tiền nhiệm thay vị
trí cô ấy…” (nam tước)
“Chắc có lẽ, con quỉ dùng thời điểm khi Nina-sama đang tới đảm nhiệm vai trò
nhiếp chính và dùng ma thuật tinh thần khống chế.” (Satou)
Nhưng mà, chẳng ai hỏi tại sao tôi có thông tin này. Bất ngờ là, họ chắc đang
nghĩ tôi là cấp dưới của công tước. Có lẽ hiệu dụng của kĩ năng lừa gạt.
“Để tôi bảo cho mọi người sự thật, tôi nhận thông tin từ một tiệm thông thái
trong thành phố lúc trước, họ bảo rằng Nina-sama và tư tế-sama đã bị ném ngục
bởi con quỉ.” (Satou)
“Thực kinh khủng! Tử tước Nina! Chúng ta phải cứu cô ấy lập tức.” (nam tước)
Nam tước-sama chỉ thị quản gia-san đi cứu họ.
Giờ thì, công việc nội bộ của lãnh thổ này đã giải quyết phần nào với thế này.
Tôi cầu nguyện cho con người gọi là Nina-san là người có năng lực.
--o0o0o--
Kế đến thì, tôi phải xử lý cơn lũ dân chúng đang tràn ra khỏi cổng bây giờ.
Cách tốt nhất để thực hiện nó là nhờ Arisa với ma thuật tinh thần của cô bé,
nhưng chắc có những kẻ khích động được cắm rễ bởi con quỉ bên trong dân chúng.
Không phải như chúng có mấy kĩ năng ám sát kì lạ, nhưng tôi sợ rằng chúng sẽ
gây hoảng loạn cho đám đông và làm họ giẫm đập cô bé tới chết.
Sẽ không thành vấn đề nếu tôi đi cùng cô bé, nhưng chắc chắn con quỉ sẽ nhanh
chóng quay lại đây từ khu rừng sau khi bản phân thân chết. Tôi không muốn rời
nơi này chỉ vì cơ hội xử lý triệt để nó. Tôi có thể nhắm nó từ bất cứ đâu với
Ma Khống Tiễn, nhưng nếu có cơ may nó phòng ngự được đòn đánh, sẽ khó có cơ
hội bắn lại, nên tôi không muốn rời nơi này vì để đảm bảo có lợi cho đòn tấn
công kế đến.
Tất nhiên, tôi không có kế sách gửi chỉ Arisa hoặc cùng Pochi tới đám đông một
mình. Tôi xin lỗi dân chúng, nhưng tôi phải đặt an toàn của Arisa và Pochi lên
trên mọi người.
Hãy nhờ anh hùng giả gánh hết trọng trách ở đây.
Dù sao nó cũng là vai trò cơ bản của anh ta, phải làm người phía nam tước làm
việc chăm chỉ phần này.
“Hauto-dono, nếu anh muốn chính mình được gọi là anh hùng ngay bây giờ, tôi sẽ
để anh đưa ra bằng chứng. Hãy cho thấy sự can đảm với dân chúng đang bị đuổi
chạy bởi lũ undead và tập hợp mọi người lại trước cổng lâu đài.” (Satou)
“Tôi hiểu rồi. Tôi không hề định để bị sử dụng bởi con quỉ tới cuối cùng. Tôi
sẽ là anh hùng bởi ý chí chính mình. Tôi sẽ thành người xứng đáng với
Gjallarhorn." (Hauto)
Anh hùng giả đáp lời cao-tay của tôi với bài phát biểu nhiệt huyết.
“Thực tuyệt vời, anh hùng-sama của em.” (Soruna)
“A, tình yêu của anh. Em vẫn gọi anh là anh hùng sao.” (Hauto)
“Vâng, từ khi anh cứu em khỏi đám đông, anh sẽ luôn là anh hùng của em
desuwa.” (Soruna)
“Vậy thì hãy đi cùng nhau em yêu! Để làm an lòng dân chúng!” (Hauto)
Và rồi, cả hai rời phòng cùng nhau, thế có ổn không nhỉ? Dẫn ojou-sama (tiểu
thư) đến trước người dân hoang dã.
“Satou-dono, cư dân trước cổng lâu đài đã được chăm lo, nhưng chúng ta nên làm
gì với quái vật bên ngoài tường đây.”
Ông đang hỏi một người ngoài đấy à, nam tước.
“Anh họ-dono, không đời nào chúng ta có thể thắng đoàn quân như thế. Hãy cao
chạy xa bay với chiếc xe vận tốc cao mà nhiếp chính, à không, là con quỉ, nói
khi nãy.” (Toruma)
“Ta không làm thế Toruma,, dù ta bị gọi là đồ vô dụng, ta vẫn là lãnh chúa
lãnh thổ này. Không đời nào ta sẽ chạy và vứt bỏ dân chúng.” (nam tước)
Ngay cả Hayuna-san cũng không biết phải làm gì, cô ấy đang giữ Mayuna-san
trong khi nhìn rất lo lắng.
Những gì Ossan nói chỉ là quan điểm bình thường, nhưng chiếc xe đã được dùng
bởi bạn bè anh hùng để tẩu thoát rồi. Trông như có một lối đi ẩn dùng để chạy
trốn. Có rất nhiều zombie ở lối ra hướng đi đó, nhưng sống chết mặc bây.
“Ở đây nên có vũ khí hay ma cụ dùng để phòng thù lâu đài lớn cỡ này kia chứ?”
(Satou)
“Chúng có trong thời Hầu tước, nhưng đã bị phá hủy vì sự kiện 20 năm trước.
Khi lãnh thổ trở thành nam tước, có rất nhiều hoạch định sống lại, nhưng chúng
đều bị hoãn bởi vì chúng ta không đánh với nước khác.” (nam tước)
“Vậy thì ngài có cuộn phép chiến thuật không?” (Satou)
“Chúng tôi được đưa cho từ nhà Toruma, nhưng theo đề xuất của nhiếp chính,
chúng được bán để mua thức ăn để phân phát cho dân chúng.” (nam tước)
Đồ con quỉ khốn khiếp, chuẩn bị kĩ lưỡng thật.
Nhưng mà vẫn có một người mua cuộn phép chiến thuật dù đó có nghĩa là chiến
tranh. Tôi tự hỏi đó có phải quí tộc khác?
“Vậy thì, xin hãy làm sao đó mà cho tín hiệu quân đoàn đã ra thanh trừng bọn
cướp quay trở về. Hãy giữ dân cư bên trong lâu đài cho tới khi quân đội trở
về.” (Satou)
Đoàn quân đã bị diệt trừ, nhưng nam tước không hề biết thứ như vậy và tôi
không định bảo cho ông. Ngay từ đầu, cư dân sẽ ít lo lắng hơn nếu họ rút lui
vào bên trong lâu đài.
Nam tước nói cho hầu gái về vấn đề đưa tín hiệu cho quân đoàn trở về.
“Ta hiểu rồi, bên trong thành trì lâu đài là nơi an toàn nhất. Phải sơ tán dân
chúng tới đó. Anh hùng ắt sẽ làm dân chúng bình tĩnh trước cổng lâu đài. Ta sẽ
đi tới đó và nói với mọi người, ta chấp nhận họ vào bên trong lâu đài. Mọi
người ắt sẽ tin tưởng nếu một kẻ nhút nhát như ta vẫn còn ở lại phải không?”
(nam tước)
“Được rồi anh họ-dono. Em sẽ đi cùng gia đình em và người hầu tới thành trước
và làm chuẩn bị ở đó.” (Toruma)
“Cảm ơn, Toruma. Hãy thuyết phục những người được tự do từ nhà ngục ở lại
trong lâu đài. (nam tước)
“Em hiểu rồi. Satou-dono, đám cậu cũng nên đến.” (Toruma)
Nam tước và đồng hành rời phòng trong khi nói thế. Tôi bảo Ossan ở lại trễ
rằng tôi vẫn ở đây.
Những những hầu nam nữ mang hiệp sĩ Eral đã xỉu đi trên vai họ.
“Giờ thì, anh sẽ làm gì? Không thể nào làm gì ngay cả với ma thuật của anh kể
từ khi địch thủ có quá nhiều chứ nhỉ? Em không khả năng dùng quang ma pháp tầm
xa, nên dù đơn giản bỏ qua bên một kẻ địch mạnh mẽ, em cũng không đủ sức mạnh
chống lại quá nhiều kẻ địch anh biết không?” (Arisa)
“Ổn cả thôi, tiếp viện đang tới.” (Satou)
Tôi bảo với Arisa người có vẻ mặt nghệch ra rằng khổng lồ từ rừng sâu đang tới
đây.
“Mấy thứ như người khổng lồ, họ đến từ đâu.” (Arisa)
“Họ có một ngôi làng tít sâu trong rừng.” (Satou)
“Không phải thế, họ có phải lực lượng của quỉ không ấy?” (Arisa)
“Họ có lẽ khác, hình như con gái thứ hai mà hiệp sĩ Eral đang tìm, nhờ vả tiếp
viện. Cô ấy ở cùng với họ.” (Satou)
Tôi chỉ vào rừng khi đang nói thế. Nếu bạn nhìn gần hơn, cây đang rung rinh.
Trông như zombie đã chạm tới cổng chính, và đám đông đang hộc tốc chạy từ cổng
chính tới cổng lâu đài. May mắn thay lũ zombie chậm rì, nên không có dân cư
nào bị bắt và bị giết. Làm ơn tha cho tôi mấy bộ phim zombie thực sự. Tôi rất
nhát với mấy thứ kinh tởm.
Tôi lén lút xử lý mấy zombie nhanh nhẹn như chim hay dã thú lẫn trong đám
zombie đổ xô ra bằng Ma Khống Tiễn.
Từ khi cây rừng đang lắc kinh khủng, tôi xét thấy tình trạng khổng lồ đã đổi
thành [Lú lẫn]. Làm ơn đừng có đánh lẫn nhau ngay cả với người khổng lồ.
Tuy nhiên, có một vấn đề búc xúc hơn thế nhiều.
“Arisa, có thứ tệ hại đang xảy ra.” (Satou)
“Gì nữa đây, chúa quỉ cũng lên tấn công sao?” (Arisa)
Con bé này chắc cảm xúc tốt hơn tôi nhiều.
“Liza và người khác đang đến gần lũ zombie ở cổng chính.” (Satou)