Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Nếu bạn du lịch tới một nước ngoài mà không học về phong tục ở đó,
bạn sẽ làm mình gặp rắc rối.
Nó có chút gay gắt hơn ở thế giới song song.
--o0o0o--
Tôi nghe Pochi đang nói, “Xương đang rượt người nodesu.”, trong khi cô bé vẫn
được ôm bởi cô con gái.
“Xương? Có lũ xương trong thành phố?”
“Phải, có vẻ như có vài kẻ có thể dùng yêu thuật. Người già hầu như rất sợ
hoạt tử bởi do trải nghiệm của họ về sự vây hãm của quân đoàn Bất Sinh Vương
trong thời kỳ Hầu tước Muno.”
“Không còn cách nào khác. Chẳng có vẻ gì cho thấy chúng ta có thể giúp họ từ
đây cả.”
“Như chỉ có 20 xương bên trong thành phố, tôi sẽ làm thứ gì với chúng bằng Ma
khống tiễn, dù nó chắc vụn vặt thôi. Tôi sẽ không nhắm vào người dùng yêu
thuật do họ khả năng sẽ chết nếu bị đánh trúng.”
Tôi bước ra ngoài ban công bằng cánh cửa khác với cái mà nam tước và những
người khác đã dùng.
Phép thuật Ma Khống Tiễn bắt nguồn từ Mũi tên Ma pháp được viết trên sách ma
thuật cơ bản mà tôi mua.
Nó nói rằng [『Mũi tên Ma pháp』là bậc cơ bản và tối thượng của ma thuật. Bạn
càng nắm vững nó nhiều chừng nào, khoảng cách nó bay được càng xa chừng ấy và
số lượng mà bạn có thể phóng thích sẽ càng nhiều. Nếu bạn làm chủ nó tới mức
giới hạn, và có ma lực vô tận, bạn có thể tiêu diệt toàn bộ quân đội của cả
một đất nước chỉ bằng 『Ma pháp tiễn』].
Hiển nhiên, có lẽ nó là phóng đại, nhưng mà, khi tôi, người nắm được bậc 10 kĩ
năng của nó, sử dụng, tôi có thể dùng bản đồ để khóa mục tiêu kẻ địch và bắn
chúng. Do sức mạnh một mũi tên ma thuật vẫn còn yếu hơn nhiều so với 1 cú đấm,
một mũi tên chỉ có thể tiêu diệt một kẻ địch cấp 5 là cao nhất. Tôi có thể bắn
1-125 mũi tên một lần. Nó tiêu hết ít nhất 10 MP, và lượng tiêu thụ tăng lên
theo số lượng mũi tên tăng lên và vượt mức hạn định. Nói tóm lại, nó giống như
đồ hạ cấp so với mấy thứ như ma thuật nổ hay cầu lửa cũng như loại ma thuật
chống quân đoàn.
“Ch-chờ xíu, đừng nói với em là anh định dùng Khống Tiễn Thuật?”
“Phải, tôi sẽ bắn nó bí mật mà.”
Tôi giương cây gậy ngắn từ vị trí mà nam tước không thể thấy và tạo ra tên ma
thuật nhắm vào lũ xương. Mũi tên trông như chúng làm bằng thủy tinh.
Dấu nhận biết lũ xương trên bản đồ của tôi đang bị cái dấu khóa mục tiêu bám
theo giống với thứ mà bạn thường thấy trong trò mô phỏng máy bay chiến đấu.
Dấu khóa mục tiêu thật tuyệt. Dù tôi nhìn thấy nó bao nhiêu lần đi nữa, nó
cũng kích thích bản năng đàn ông của tôi.
Tôi thiết lập quĩ đạo của mũi tên để chúng không lọt vào tầm nhìn của nam tước
cùng những người khác, và phóng chúng. Chẳng lâu sau, đám xương trên bản đồ bị
diệt trừ. Ma thuật chắc chắn rất là tiện lợi hở.
“Này, này.”
Giọng Arisa đang run.
Chết mồ, loại ma thuật bắn ở khoảng cách xa thế này bình thường là bất khả thi
hả?
“Đừng nói với em anh chỉ có thể bắn 20 mũi? Làm sao anh nghĩ có thể đánh nhau
với kẻ địch cấp 30 chỉ với nhiêu đó. Tự biết thân phận mình đi chứ.”
Cách nói cô bé vẫn gai góc bất thường xét vì cô bé là Arisa.
Chả lẽ số lượng mũi tên quá ít. Nhìn vào sức mạnh của mũi tên, tôi có thể dễ
dàng thắng khi chỉ bắn 20 mũi, nhưng tôi tự nhủ khi đối địch là một con quỉ
thì sao, nó chắc có thể dễ dàng kháng ma thuật sơ cấp.
Số lượng mũi tên phụ thuộc vào cấp kĩ năng theo sách giáo trình, vậy tôi có
nên chỉ nói ra phân nửa cấp độ của mình cho cô bé không? Mặc dù không có vẻ
như tôi phải giữ nó là một bí mật, tôi chỉ cần nói với Arisa [Giấu nó] nếu như
cô bé sắp buộc miệng nói ra. Nếu cấp 10 có thể tạo 125 mũi tên thì tôi nên bảo
cô bé rằng cấp độ của nó ngang với cấp kĩ năng ma thuật tinh thần của cô ấy
nhưng do cấp độ kĩ năng đó là của hạng bậc thầy, nếu tôi bảo là nó ở cấp 4 thì
việc có thể tạo ra 50 mũi tên sẽ không có gì kì lạ cả. 10 mũi tên đủ để đánh
bại đối phương cho dù nó có phòng ngự ma thuật đi chăng nữa, nên tôi đoán lý
do này chắc sẽ đủ chính đáng nhỉ?
“Tôi có thể bắn nhiều nhất 50 mũi tên. Nếu tôi tấn công trong khi đang uống
bình phục hồi MP, tôi có thể tiêu diệt nó bằng cách làm đi làm lại 10 lần đúng
chứ?”
“Phải ha~ nếu anh có thể bắn nhiều chừng đó, nó chắc sẽ ổn ha.”
Arisa quay lại phòng mà không nói gì, tôi vờ như không thấy con bé dậm chân
mạnh trên sàn, và liếc tôi từ bên trong phòng. Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt
kiên cường của cô bé.
Nam tước và những người khác vẫn còn đang quan sát thành phố từ ban công.
Không có vẻ như là họ sẽ chú ý đến nơi này.
“Anh, liệu có khi nào, anh đang che giấu cấp độ của mình?”
Hả? Vậy ra nó là câu hỏi mở đề sao?
Tôi tự nhủ tôi đã làm sai ở đâu, tôi tưởng nó không phải vấn đề khi bắn 50 mũi
tên với mỗi cái hao tổn 1 MP thì cũng sẽ có nghĩa là tôi phải có ít nhất 50
MP, đủ tốt cho một cấp độ 12.
Mà, tôi đoán nó cũng đã đúng thời điểm để nói ra.
“Phải, tôi đang giấu nó. Chẳng phải Arisa là người đã bảo tôi nên giấu nó mà?”
“Phải, đúng đó, nhưng để nghĩ tới việc anh có thể che giấu cấp độ nằm ở mức
đỉnh cao của kĩ năng.”
“Nhưng cô đoán giỏi đấy, tôi chỉ cần 50 Mp cho 50 mũi tên, đâu có điều kì cục
nào trong nó chứ nhỉ?”
Mặt Arisa đông cứng, và cô bé để ra một tiếng thở đài trong khi đặt tay trên
trán (biểu thị hết biết nói gì nữa). Cô bé dừng một lúc, và mắng tôi nghe như
bị ép ra. Tôi có cảm giác mình luôn bị mắng bởi Arisa.
“Cái tên bất cẩn này! Để ý đến thường thức của thế giới này thì tốt hơn nhiều
đó.”
“Tôi biết là tôi đã thất bại, nhưng tôi đã sai ở chỗ nào kia chứ? Ngay cả sách
ma thuật cũng nói rằng mũi tên có thể bắn vô tận cô biết mà?”
“Đó chỉ là phần『Lý thuyết』. Ngay bây giờ đây pháp sư giỏi nhất và cũng chính
là người lập ra nước này chỉ có thể bắn 49 mũi tên là nhiều nhất.”
Chỉ có từng đó hả. Từ giờ hãy chỉ bắn 30 trước mặt mọi người thôi.
“Tôi có thể nói cái đó chỉ là một sự sai sót.”
“Không chỉ thế đâu, không thể nào chỉ dùng 1 MP cho 1 mũi tên.”
“Nó dùng ít nhất 10 MP mỗi phát bắn. Nếu có thế thôi thì tôi chỉ cần dùng cùng
một lượng MP cho tới khi số mũi tên đạt tới 10.”
“Đó chính là phần lạ nhất. Một đòn tấn công ma thuật với cùng hiệu quả như tên
ma thuật trong số các quang thuật dùng ít nhất 15 Mp mỗi phát. Theo Nana và
nhà khoa học thuật pháp mà em đã quen biết, thường thì nó cần 5-10 MP mỗi
phát. Hơn nữa, anh thậm chí còn không cần dùng đến một cây gậy dài, mà là một
gậy ngắn rẻ tiền không có khuếch đại ma thuật hay hiệu ứng giảm lượng ma lực
sử dụng, nếu bất cứ ai nói với em về nó, em sẽ nghĩ rằng họ chỉ khoác lác
thôi.”
“Vậy thì, hãy khiến nó cần tiêu tốn 10 MP mỗi phát.”
Có quá nhiều khác biệt hử. Vậy tôi cần phải giả vờ như hết xăng sau khi bắn 12
mũi tên trước mặt mọi người à. Hơi chút phiền hà đấy.
Có vẻ như cô bé không thích câu trả lời của tôi, cô bé nắm áo tôi và dụi đầu
cô bé vào bụng tôi trong khi nói, “ý anh là gì khi nói ‘vậy thì’~”. Làm ơn
dừng nó lại đi vì nó thực sự rất khó chịu.
“Và còn nữa! Phạm vi cũng kì cục! Pháp sư 49 tiễn em nói vừa rồi chỉ có thể
bắn kẻ địch cách xa 2 km, nhưng đó chỉ là trên vùng đồng cỏ với tầm nhìn tốt.
Em chưa từng nghe bất cứ thứ gì như việc bắn tỉa kẻ địch với độ chính xác
tuyệt đối đến thế trong loại địa hình đô thị này.” (Arisa)
“Việc bắn tỉa có thể tích hợp cùng bản đồ.” (Satou)
“Ceh, đặc kĩ. Em đã nghĩ rằng anh minh bạch rồi, nhưng anh còn giấu những tính
năng như thế cơ à. Em thực không thể xem nhẹ anh.” (Arisa)
Mặc dù cô bé nói ra một vài nhận xét đáng nghi ngờ, nhưng vẻ như cô bé đã thấy
cấp độ cao của tôi, nên nó thành ra ổn thỏa.
“Phải đó, như thế đấy, tôi cũng giấu cấp mình, tôi thiệt sự ở cấp rất cao.”
“Em biết rồi, em sẽ không hỏi chi tiết. Trong cuộc nói chuyện vừa nãy em cũng
đã hiểu gần hết rồi.”
Cô bé hiểu hả, quả là Arisa. Phải hỏi cô bé kĩ hơn lần tới.
Nhưng, thật tốt là tôi đã không nói với cô ấy rằng mình thực sự có thể bắn ra
125 mũi tên. Có vẻ như cô ấy sẽ cảm thấy chút gì đó tồi tệ thay vì là nhẹ
nhõm. Cô bé chắc nghĩ rằng bắn nhiều hơn một mũi tên so với kỷ lục cao nhất là
một sai số ngẫu nhiên. Dù sao thì những người được triệu hồi nhìn chung đều là
gian lận cả.
Nhưng mà, tôi bị bắt phải hứa là sẽ ngủ cùng cô bé trong 1 tuần như sự đền bù
cho tất cả những lo lắng của cô bé cho tới bây giờ. Tôi kiên quyết nói, “Không
ecchi.”, để cho chắc ăn, nhưng có vẻ như sẽ khó khăn để giữ trinh tiết vững
vàng trong 1 tuần.
--o0o0o--
Mà, cư dân thành phố vẫn đang tụ tập gần cổng chính và cổng lâu đài. Cho dù lũ
xương đã bị diệt trừ, phải chăng đám chủ mưu vẫn còn đó?
“T-thật kinh khủng! Hoạt tử quái thú đang tấn công!” (Quản gia)
Quản gia-san từ trước đó xộc vào phòng với vẻ mặt khác lạ.
“Bình tĩnh đi, Meyer. Nếu là mấy bộ xương đã xuất hiện trong thành phố, thì
hình như chúng bị tiêu diệt bởi người dân thành phố rồi.” (Nam tước)
“Không đâu, nó khác mà. Cả bầy xác sống đã xuất hiện từ khu rừng lớn.” (Quản
gia)
“Ôi, thực đáng sợ desuwa.” (Soruna)
Cô có thực sợ không đấy, con gái-san.
“Không sao đâu, Soruna-hime. Anh sẽ bảo vệ em.” (Anh hùng)
“Vâng, anh hùng-sama của em.” (Soruna)
Tôi bỏ mặc cặp đôi ngu ngốc này một mình vậy.
Nam tước và những người khác đi về phía ban công đối diện khu rừng, và xem xét
tình trạng bức tường.
“Chúng đến nhanh hơn dự tính hử. Phải nhanh chóng thoát khỏi thành phố thôi.
Quân địch đông hơn rất nhiều. Ma thuật của anh có thể làm gì đó với hàng trăm
xác sống, nhưng nếu chúng có hàng ngàn, nó là bất khả thi đúng không.” (Arisa)
“Chẳng phải sẽ dễ hơn nếu chúng ta chỉ cần đập chúng dần dà từ bên trong tường
sao?” (Satou)
“Không đời nào con quỉ sẽ chờ đến khi đó. Chắc hẳn có thuộc hạ của nó trong số
dân chúng là kẻ sẽ dẫn đầu họ mở cổng từ bên trong, không thể nhầm lẫn được.”
(Arisa)
Có vẻ như tiên đoán của Arisa hoàn toàn chính xác. Dân chúng đang túa ra từ
cổng chính. Hình như có ai đó đã mở chúng từ bên trong. Tôi nói với Arisa về
điều đó.
“Con quỉ và nhóm của nó đang kéo tới đây.” (Satou)
“Đúng vậy, cuối cùng cũng tới trận chiến quyết định hử.” (Arisa)
“Trước đó thì, phân thân sẽ tới đây trước. Hiệp sĩ Eral lúc trước đang đi cùng
nó.” (Satou)
“Đó là ai?” (Arisa)
“Là hiệp sĩ định giết Hayuna-san khi cô ấy bị giữ làm con tin.” (Satou)
“Uwah, gã đó hả. Vậy hắn sẽ không chém anh nếu anh tấn công phân thân chớ?”
(Arisa)
“Có lẽ. Tôi sẽ giải quyết nó.” (Satou)
“Hãy để việc đó cho Pochi. Nếu là cậu ấy, cậu ấy sẽ có thể xử lý đòn tấn công
từ gã hiệp sĩ cấp đó dễ dàng. Anh phải trông chừng gia đình nam tước nếu có
khả năng bị phục kích.” (Arisa)
“Còn nếu tôi vô hiệu hóa phân thân với một cú đánh ngất?” (Satou)
“Ừm, vẻ như tấn công vật lý không ăn thua với bề mặt ngụy trang, em sẽ làm nó
thay vào đó.” (Arisa)
“Hiểu rồi.” (Satou)
Tôi gọi Pochi, đưa cô một con dao từ Hộp đồ và tóm lược tình hình hiện tại.
Cho tình huống, tôi chỉ nói, “nếu hiệp sĩ tấn công, đuổi anh ta ra.”, với cô
bé.
Và rồi, như đợi cho sự chuẩn bị của chúng tôi hoàn tất, cánh cửa mở ra mà thậm
chí không có một tiếng gõ.
“Nam tước! Quan chấp chính-sama đang đến.” (Eral)
“Ngài Eral. Gọi nam tước-sama một cách rõ ràng đi, không phải ta.” (Chấp
chính)
Nam tước quay lại từ ban công và thấy hai người đang vào.
“A, chúng tôi đã đợi ngài đấy chấp chính. Thật khủng khiếp, quái vật hoạt tử
đang tấn công từ bên ngoài tường. Chả lẽ Bất sinh vương đã hồi sinh?” (Nam
tước)
“Nam tước-sama, tôi đã sắp xếp một xe ngựa cao tốc. Xin đi cùng anh hùng-sama
ra bên ngoài lãnh thổ nam tước.” (Chấp chính)
“Nhưng mà nếu vậy, người dân sẽ…” (Nam tước)
“Sẽ ổn thôi, tôi định sẽ ở lại lâu đài và làm thứ gì đó về việc đó.” (Chấp
chính)
Sẽ rắc rối nếu nó đến quá gần nam tước. Tôi nên bắt đầu sớm.
“Và rồi, ngươi sẽ biến tất cả cư dân thành quái vật hoạt tử vào khúc cuối đúng
không hả, Quỉ sừng ngắn quan chấp chính-dono.” (Satou)
Arisa tấn công con quỉ quan chấp chính kẻ vừa xoay lại với khuôn mặt giật mình
bằng sóng xung kích.
Con quỉ giả quan nhiếp chính bất lực văng nát sàn.
Nhân dạng nó đó là da tối màu với cánh dơi, thực sự là hình dáng của một con
quỉ.
Nhưng, dù cho sau khi thấy hình dạng đó, hiệp sĩ Eral vẫn thét lên.
“Tên khốn kiếp! Ngươi đang làm gì với quan nhiếp chính-sama!” (Eral)
Hiệp sĩ Eral rút kiếm của anh ta ra.
Bản phân thân đứng lên.
Cô con gái hét lên khi cô thấy thứ đó.
Còn nam tước và ossan thì không đứng nổi.
Anh hùng giả che cho cô con gái bằng lưng của anh ta và kéo thanh kiếm ra từ
chiếc vỏ xanh lam.
Và Pochi, bằng con dao của mình, khéo léo đánh bật thanh kiếm to bản của hiệp
sĩ Eral nhằm vào tôi.
Bằng kĩ năng Nắm khoảng cách, tôi đã hiểu về mọi thứ đang diễn ra trong căn
phòng này.
Vừa lúc khi kiếm lớn của hiệp sĩ Eral kẹt vào sàn, tôi đá vào lưỡi kiếm và làm
gãy nó. Khi mà cơ thể to tướng của anh ta là một sự phiền toái, tôi đánh anh
ta ngất cũng y như thế.
Hiện thời, hình như không có đòn phục kích nào đến từ gia đình nam tước.
Arisa đã lấy ra cây gậy dài trước khi tôi nhận ra và trỏ vào con quỉ.
Hình như cô bé không thể thực hiện bước đi của mình khi anh hùng giả đang đánh
nhau với phân thân.
“Uuh~ do họ di chuyển xung quanh nơi này, em không thể nhắm được bằng Dao Ánh
sáng.” (Arisa)
Thiệt sao? Họ đang dừng lâu rồi đó thấy chưa? (med: vì chỉ số Satou vượt trội
nên ảnh nhìn họ chậm hơn.)
Bản phân thân chặn kiếm anh hùng giả với móng của nó. Nó vẫn mạnh thậm chí dù
chỉ ở cấp 1 sao.
“Hỡi thánh kiếm Gjallarhorn! Giờ là lúc ban cho ta sức mạnh diệt trừ con quỉ
này!” (Anh hùng giả)
Tôi vô tình suýt chút nữa phá ra cười. Sau tất cả mọi thứ, nó phải là cái tên
đó hả.
Anh hùng giả chém bản phân thân bằng ma kiếm của anh ta để lại ánh sáng màu
chàm. Anh ta đã thành công trong việc cắt bỏ vuốt của nó, nhưng con quỉ vẫn
còn mạnh.