Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Người ta bảo rằng tinh ý là thứ không thể thiếu, nhưng nó khác với
ở thế giới song song, có rất nhiều bất ngờ là họ chẳng hề như thế. Nếu tôi
quên sự khác biệt vị thế xã hội, có vẻ tôi sẽ phạm nhiều lỗi lầm khác nhau.
--o0o--
Khi Nana gỡ mũ trùm cô ấy, mái tóc vàng cô được trưng ra. Toruma-shi bị lóa
mắt bởi cô, Hayuna huých anh ta. Nên anh ta thực sự bị giữ lại bởi một sợi dây
xích ngắn từ Hayuna-san.
Nana đang giữ đứa bé trên tay cô sau khi nhận sự cho phép từ Hayuna-san. Cô ấy
trông hoàn toàn mãn nguyện. Nhìn cô ấy trông như thể Đức mẹ--Nếu mà cô ấy
không nói chuyện. (med: ám chỉ Maria-mẹ Jesus)
“Cô bé thật mịn màng, và mềm mại nữa. Ông chủ, em muốn có một sinh thể nhỏ này
luôn.”
“Hãy nói về nó sau khi cuộc hành trình chấm dứt đã.”
“Masuta*?” (Ed: *Masuta = Master)
“Đó là biệt danh của tôi.”
(med: Nana thường gọi Satou là ‘Masuta’ với danh nghĩa ‘ông chủ-người hầu’,
thay vì các cô gái khác gọi là ‘Goshujin-sama’, danh nghĩa ‘Chủ nhân-hầu gái-
nô lệ’. Chính vì thế nên mình đã chỉnh những chương trước đó đến sau này, nếu
đọc lại mà thấy vẫn chưa chỉnh, xin nhắc giúp.)
Sau đó, vợ chồng Toruma thấy thú vị về cách nói năng kì dị của Nana, nhưng khi
tôi bảo họ rằng cô ấy sống cuộc đời được bao bọc ở một vùng đất xa xăm làm cô
ấy khiến cô ấy nói tiếng Shiga rất tệ, họ liền tán thành. Tôi bảo họ thêm rằng
bữa ăn cô ấy chỉ có nước vì cơ thể cô ấy rất yếu ớt. Vợ chồng Toruma dường như
đang nghĩ Nana và tôi là cặp mới cưới. Tôi bỏ qua hiểu lầm này vì dù sao nó
cũng đâu hại gì.
“Nó thiệt ngon. Đầy đủ các hương vị dân dã, nhưng thịt ê hề thì không chê vào
đâu được, và thậm chí còn được rắc tiêu trên bề mặt muối ướp.”
“Cảm ơn vì đã thêm tiêu nhuyễn lên trên đồ chiên, cơ thể tôi đã ấm hơn.”
Hai người họ, cho dù họ đang nói mấy thứ như là tường thuật viên từ chương
trình người sành ăn, họ vẫn ăn một cách mạnh mẽ. Tôi đoán không trách được
rằng họ tham ăn vì có lẽ họ không có đồ ăn ngon ở hang ổ bọn cướp.
Pochi và Tama im lặng ngày hôm nay. Thường thì chúng sẽ, “Cho xin phần khác
nano desu~.” Tôi lén nhìn chúng, chúng ăn chậm rãi trong khi nhai kĩ hôm nay.
Chúng chỉ ăn nửa phần của chúng.
Hả? Chúng đứng dậy sau khi xong phân nửa bữa ăn và đi tới đây. Lẽ nào không
vừa miệng?
“Chia bữa~?”
“Em cũng đưa phân nửa nodesu.”
Cả hai cấp đĩa chúng cho Hayuna-san. Tôi tự hỏi sao chúng lại đưa nó trong khi
có vẻ mặt rất chi là sốt sắng, không phải là đau khổ.
“Nè nè, dù nó ngon cỡ nào, chúng ta sẽ không ăn phần tiện tặn từ nô lệ á nhân
đâu biết chưa?”
Lời nhạo báng của Toruma-shi chính xác thì không phải là lớn, nhưng lại canh
thời điểm khá tệ hại làm nó lan qua họ.
Nghe thấy thế, tai Pochi và Tama cụp xuống.
Nhận định của Toruma-shi có lẽ sẽ không cay nghiệt đến như thế nếu nó không
chứa đựng sự phân biệt đối xử với á nhân.
Dù thế nào, tôi cũng không thể bỏ qua lời miệt thị của ông ta đối với hai đứa
nhỏ đang có thiện ý được.
Hãy lơ cái ông chú KY này đi. Tôi sẽ không gọi anh ta là Toruma-shi nữa, từ
giờ anh ta là Ossan. (med: KY=Kuuki Yomenai = 'người không tinh ý' aka vô
duyên theo VN, từ lóng Japan. Ossan = 'người luống tuổi' aka 'ông chú, bà
thím' = k có sự nể trọng)
Úi mà, thay vì nói về ổng, phải là về Pochi và Tama.
“Có gì sao?”
“Đó dành cho lợi ích của sữa mẹ cho đứa bé nodesu.”
“Nếu cô ấy không ăn nhiều~ đứa bé sẽ chết~?”
Tôi không hoàn toàn rõ những gì chúng nói, nhưng đó là lý do sao chúng rầu rĩ
cách đây không lâu hử.
“Chủ nhân, có một đứa bé của một phụ nữ đầu báo tại nơi người chủ cũ trước
đây. Sữa mẹ không có vì chúng tôi hiếm có đồ ăn, nên đứa bé chết vì đói. Suốt
khi ấy, các nô lệ á nhân hợp tác cùng nhau san sẻ nữa phần ăn của họ, nên cả
hai em ấy nhớ chúng.”
“Tôi hiểu rồi, Pochi và Tama thiệt tử tế. Ở đây thì không cần lo, chúng ta có
đủ thức ăn, nên hai em cứ thế mà ăn đi. Hai đứa có thể hỏi phần ăn khác luôn.”
Tôi hiểu rõ sau khi nghe giải thích từ Liza. Thấy những người trong hội chuột
xám đó như thế nào, tôi cũng không ngạc nhiên mấy với cái cách đối xử đó.
Sau khi nghe lời tôi, Pochi và Tama nhìn lẫn nhau và nói, “Yatta”, vui sướng,
trong khi giơ dĩa chúng bằng hai tay trên đỉnh đầu. Như định liệu về chúng vì
đã không bỏ miếng rau nào.
Hayuna-san nói, “Cảm ơn mấy đứa vì đã lo.”, với Pochi và Tama, nhưng chú KY
thì đang nói, “Vậy, tôi sẽ tự mình lấy phần khác luôn.”. Hiển nhiên là, không
chỉ Liza, Lulu cũng sâu sắc lơ chú ta luôn. Ossan thì quơ quơ cái dĩa ổng vòng
quanh, nhưng khi mà chả ai đáp lại, ổng chán nản rời màn. Thật là đáng thương
vì ngay cả Hayuna-san cũng không hỗ trợ ổng.
Mà không có vẻ như ổng ngẫm nghĩ về nó, khi Hayuna-san hỏi phần khác, ổng cũng
để dĩa cùng, hỏi phần khác ké. Tôi đưa nó cho ổng, không phải vì thương hại mà
bởi vì phiền nhiễu khi nghe ổng ca cẩm ngoài lề.
--o0o--
Sau bữa ăn tôi đi vào bên trong xe cùng Nana do Hayuna-san định cho con bú.
Nana muốn thấy cảnh ấy, nhưng do nó làm tôi xấu hổ, tôi kéo cô ấy đi cùng.
Tôi định bổ sung ma lực cho Nana bây giờ.
“Ông chủ.”
“Gì vậy?”
“Em cũng muốn cho sinh thể trẻ đó sữa mẹ.”
“Nó sẽ không ra đâu đúng chứ?”
Tôi có thể thấy Nana chạm vào bầu ngực cô ấy do hiện giờ tôi đang cung cấp ma
lực cho cô ấy từ đằng sau. Tuyệt, chúng rất to.
Sữa sẽ ra khi cô ấy có con, nhưng tôi không chắc một homonculus như Nana có
thể sinh con không.
“Em nên làm gì?”
Sau khi chúng tôi hoàn thành việc bổ sung, Nana xoay lại khi hỏi câu đó.
Ô ô.
Cái này, hay nha.
Tôi tình cờ mở rộng bàn tay, nhưng tôi bất thần bị đập từ đằng sau và trượt
khỏi thế định làm.
“M, mấy người đang làm gì vậy, cả hai người!”
“Nhơ bẩn.”
Là Arisa và Mia. Nhưng mà, từ khi nào con bé Arisa có cái quạt giấy vậy.
“Cô nói là sao, tôi chỉ nạp ma lực cho cô ấy thôi.”
“Lưng.”
“Đúng vậy, không phải chúng ta đã quyết định rằng anh sẽ bổ sung ma lực cho cô
ấy ở lưng sao.”
“Tất nhiên mà, tôi làm nó từ lưng. Nana thình lình quay lại mà.”
“Là thế sao?”
“Có thực không?”
“Vâng, xác thực. Em đang yêu cầu ông chủ làm em sản xuất sữa mẹ.”
Đ-đợi chút Nana-san? Nếu mà cô nói mấy lời lầm lạc thế…
“Seiza.”
“Nn.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi seiza trong khi ý kiến ý cò, nhưng họ không bỏ qua nó. Có
thể là do họ chú ý thấy cái nhìn tôi để lên một phần cơ thể Nana giữa chừng.
Tôi suýt chút nữa đã nắn bóp ngực Mia và Arisa để làm chúng nó lớn, nhưng tôi
đã tránh được nó thế nào đó. Nguy hiểm quá. Tôi thích được chiến với wahagai-
kun hơn việc này.
--o0o--
Sau khi cuối cùng tôi cũng được thả bởi Arisa và mấy cô gái, tôi quay lại chỗ
cặp vợ chồng. Hình như cho con bú đã xong.
Dường như đứa bé bị nhốt trong nôi khi tiếng khóc nó ồn ào khi còn ở hang
cướp.
Trong khi đang trò chuyện, Lulu mang trà tới cho cả ba chúng tôi. Chẳng phái
trà lam như thường lệ, mà là trà thảo mộc. Lulu nói rằng trà lam không tốt cho
người mẹ, hay đúng hơn là, cho sữa mẹ.
Hayuna-san và tôi cảm ơn Lulu khi nhận trà, nhưng Ossan bảo “Gì thế này, không
có rượu sao? Có rượu vang không? Hay rượu táo cũng được.”, thay vì cảm ơn cô
ấy. Ổng như ông già say rượu đang quấy rối một tiếp viên quầy. Khi ổng được
bảo không ai trong đây uống cái đó, ổng trông thất vọng.
“Mà, chắc hẳn có nhiều cướp trên lãnh thổ này hả.”
“Cậu nói đúng, chúng tôi đã gặp nhiều trước khi bị bắt bởi đám người đó. Vào
lúc đó, chúng tôi hơn số lượng nên chúng đã bỏ chạy trước khi đánh nhau.”
Vậy thiệt sự là bọn cướp sẽ né bạn nếu chúng thấy áp lực lính đánh thuê à.
“Còn nữa, tôi bị ngạc nhiên vì sao mà có nhiều dân làng đang cố bán mình.”
“Nếu thu hoạch thất bát, thì việc đó chẳng phải bình thường sao?”
“Họ nói rằng họ không có vụ xấu.”
Tôi nói với ổng rằng nguyên nhân là do đám cưới con gái Nam tước, nhưng Ossan
nói ra một điều bất ngờ.
“Hễ~, Soruna trong mơ ngày đó đang đám cưới hở. Quí tộc nào là chồng cô ấy
thế? Anh ta phải khá là nam tính để lấy dâu từ chú-dono.”
“Có vẻ chồng cô ấy là anh hùng-sama.”
Nghe thế Ossan phá ra cười trong khi lăn lộn trên tấm vải như thể đó là thứ gì
buồn cười.
Dù vậy, tôi nghĩ sẽ có nhiều quí tộc muốn cưới con gái một lãnh chúa mà, cho
dù ông ta chỉ là Nam tước. Tôi muốn hỏi ổng nam tính là có ý gì, nhưng nó sẽ
lạc đề, nên tản lơ nó đi vậy.
Hayuna người tinh ý hơn nhắc Ossan. Tôi thắc mắc tại sao mà cô ấy lại lấy
người này.
“Anh thân yêu, anh thấy thú vị gì sao? Chúng em không hiểu anh cười gì.”
“Ha, ha, không hề, anh họ-dono thì nổi tiếng là thích anh hùng, nhưng tôi chưa
bao giờ nghĩ rằng con gái anh ta lại cưới anh hùng. Điều này sẽ là liên kết
chặt chẽ với đế quốc Saga.”
“Nam tước-sama thích anh hùng sao?”
“Phải, thói quen anh ta là sưu tầm sách về truyện anh hùng. Thậm chí có cả tin
đồn trong số các thương nhân rằng anh ta đặc biệt xây dựng nhà hát ở thành phố
Muno chỉ để có những buổi diễn về anh hùng.”
Tôi hiểu, ra đó là tình thương mến với anh hùng.
“Thực sự tôi có quen một thương nhần gần gũi với hoàng gia đã từng gặp anh
hùng trực tiếp, và khuôn mặt, hình dáng lẫn cá tính của anh hùng mà ông ấy bảo
tôi không vừa với vị anh hùng hiện thời ở cùng nam tước-sama.”
“Hô? Vậy thì Satou-dono, cậu đang nói anh họ-dono đã bị lừa bởi một kẻ lừa đảo
sao?
“Tôi không nói quá thế đâu. Tôi chẳng thể nghĩ rằng tại sao lại là một anh
hùng đang ở xa ngoài đế quốc Saga để chinh chiến với chúa quỉ trong thời điểm
liền kề mùa quỉ. Hơn nữa, thậm chí có cả một cuộc náo động ở thành phố Seryuu
liên hệ với vị mặt nạ bạc được coi như anh hùng. Tôi đang lo lắng rằng nam
tước-sama chắc nhận được nhiều thiệt hại.”
Không hẳn là tôi không liên quan, nhưng thế này cũng đâu có sao.
Kế đến, tôi nên tự nhiên pha trộn mấy thứ về quỉ trong cuộc trò chuyện.
“Tôi cũng nghe tn đồn về một con quỉ cánh dơi xuất hiện gần thành phố Muno.
Hồi tôi còn ở thành phố Seryuu, một con quỉ cao cấp đã tấn công nơi đó, nên
tin đồn về [Chẳng phải thành phố Muno cũng có thể bị nhắm bởi quỉ luôn sao]
thì đang lan truyền trong các thương nhân.”
Pha trộn nói dối vào trong sự thực, ngay cả tiểu thuyết gia Nga cũng bảo thế.
“Vậy có những tin như thế hả. Điều đó ắt giải thích sao chúng tôi chưa bao giờ
băng qua xe thương nhân nào ngay khi chúng tôi vào lãnh thổ này.”
Ossan vẻ như bị thuyết phục khi nói thế, nhưng tôi phải nói rằng đó là bởi vì
trật tự trị an xấu. Trên hết, nếu bạn thuê những người giống như những kẻ kia
tại vùng biên giới, mọi người sẽ né lãnh thổ này nơi mà chẳng có gì ngoài
những thứ tệ hại. Mọi người không có việc khẩn ở lãnh thổ công tước có lẽ sẽ
tránh đi qua đây đúng chứ?
Tôi tự hỏi liệu cuộc nói chuyện này có đụng đến những người có ảnh hưởng hay
không, dù cho nó chỉ ở dạng đồn đãi. Tôi không mong đợi được thứ gì từ Ossan
không nhờ cậy được này, nhưng khi mà Hayuna-san cũng nghe nó, tôi dự đoán nó
sẽ truyền thông suốt qua mạng lưới các bà vợ.