Dân Chúng Ở Lãnh Thổ Nam Tước Muno (7)


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Lúc còn nhỏ, tôi cho rằng nam châm lơ lửng vì gặp nam châm khác
cùng cực là điều bí ấn. Các trò ảo thuật rất phổ biến khi đó, nên tôi cho rằng
nam châm lửng lơ là ma thuật.

Trong một thế giới song song, nam châm ắt hẳn được coi là đá ma thuật.

--o0o--

Bên trong xe thường có rất nhiều không gian giờ thì đầy hành lý.

Tôi làm loại ngụy trang này để ngăn ngừa Hayuna và người đàn ông trở nên nghi
ngờ. Tôi đặt xung quanh dụng cụ nấu ăn, hộp và thùng chứa thực phẩm cho hai
ngày bên trong xe. Giữ chúng khỏi lật thật khó.

Suốt lúc này, tôi đã biết ơn vì có Hộp Đồ.

Tất nhiên tôi để khoảng không vừa đủ cho mọi người. Mia phàn nàn, “Chật
chội.”, nhưng cái này có lẽ vẫn còn kha khá khoảng trống so với xe bình
thường.

Như dự liệu, ngay cả vô tư như Mia cũng hỏi, “Anh lấy chúng từ đâu?”, sau điều
này, nhưng tôi cho cô bé xem túi ma thuật [Túi giữ đồ].

Bỏ qua bên Mia người sẽ chia xa chúng tôi ở rừng Bornean, tôi không phiền lòng
nếu kể cho các thành viên khác về Hộp Đồ, nhưng tôi muốn tránh tình cảnh mấy
cô gái tôi bị bắt cóc bởi vì tin đồn lan truyền, tôi không muốn tổn hại đến
con đường của mình. Tất nhiên là, tôi không nghĩ mấy cô gái sẽ lan tin đồn,
nhưng không thể phủ nhận khả năng ai đó tình cờ nghe khi mấy cô chuyện trò.

Sẽ an toàn hơn để giữ điều này như bí mật cho tới khi mọi người đủ mạnh để tự
bảo vệ bản thân dù họ dính vào rắc rối.

Ở một khía cạnh, nếu nó là túi ma thuật [Túi giữ đồ], thì đích nhắm sẽ là đồ
vật, nên cho dù nó bị trộm, nó cũng sẽ không gây phiền hà gì.

--o0o--

“Chúng ta nên sớm đánh thức họ không?”

“Được, hãy để họ yên cho tới khi đến điểm cắm trại kế. Nếu họ là những người
kì cục, hãy bỏ họ trước khi chúng ta vào thành phố Muno.”

“Ô kê.”

Ngay từ đầu, chúng tôi đã không chạm trán cướp hay dã thú nữa, nên tôi để việc
lái xe cho Lulu. Liza đang tập cưỡi ngựa. Mia ở bên cô ấy, cô bé dạy Liza làm
sao để giữ một con ngựa. Tất nhiên, Liza cưỡi ngựa có yên.

“Ông chủ, em muốn chạm vào má của sinh thể nhỏ này. Em yêu cầu được cấp phép.”

“Đừng có đụng em bé.”

“Em thỉnh cầu hãy xem xét lại, ông chủ.”

Nana dán mắt vào đứa trẻ trong khi hỏi, nhưng nó NG (No good=không tốt) khi
đụng vào đứa bé mà không có sự cho phép của người bảo hộ.

Khi tôi cấm nó, cô ấy quay ngoắt mặt vào tôi trong sự kháng nghị.

Động tác cô ấy làm nhớ đến sự kinh dị, nên hãy hoãn vấn đề này lại.

“Hãy hỏi sự cho phép khi người mẹ thức dậy.”

“Ông chủ, em yêu cầu sự cho phép để thúc đẩy sự tỉnh dậy của người mẹ.”

“Không được, đừng có đánh thức cô ấy cho tới khi cô ấy tự mình dậy.”

“…Daaạ, ông chủ.”

Nana chấp nhận trong khi có chút đau khổ, nhưng khi nhìn vào đứa bé cô liền
ngồi xuống sàn, ôm đầu gối và để cằm lên gối trong khi say sưa ngắm đứa bé.

Arisa không ở đây, cô ở với Lulu ở chỗ ghế lái. Hình như cô bé không muốn ở
gần Toruma với mùi mồ hôi của anh ta.

Pochi và Tama trông khá hứng thú với đứa bé, nhưng chúng không lại gần nó. Cả
hai trông có chút u tối nào đó, tôi tự hỏi có phải chúng không giỏi đối xử với
trẻ em?

Khi tôi hỏi chúng có chuyện gì, chúng chỉ trả lời lại, “Không có gì nodesu.”

Nó không giống như chẳng có gì, nên tôi sẽ nói chuyện với chúng sau bữa ăn.
Khi bạn no, bạn sẽ thấy tốt hơn, và những nỗi lo âu của bạn sẽ nhẹ đi.

--o0o--

Pochi và Tama trông u sầu vừa nãy chạy đi với tinh thần hăng hái sau khi chúng
tôi đến khu hạ trại trong khi nói, “Bọn em sẽ săn mồi bự hôm nay nodesu.”
Chúng muốn chứng tỏ cho đứa bé thấy chăng?

Arisa và Mia đi nhặt củi cùng nhau.

“Arisa, cây gậy dài sẽ là vật cản khi cô đang thu lượm củi.”

“Em muốn kiểm tra vài ma thuật mới, nhưng rất khó để dùng ma thuật mới lần đầu
tiên bằng một cây đũa ngắn anh biết đấy.”

“Kết luận chung cuộc hử, cô đã quyết định học loại ma thuật nào thế?”

“Em vẫn chưa quyết định. Em đã thu hẹp lựa chọn thành ba loại ma thuật, nên em
nghĩ sẽ chọn một sau khi thử chúng. Do nơi này là một vùng đất hoang ngoài bờ
vách, em sẽ không nhấn chìm khu rừng trong biển lửa cho dù em thất bại với nó
đúng không?”

(Mia) “Ổn mà.”

“Cho dù có cháy, Mia sẽ dập tắt nó cô ấy nói.”

“Để nó cho tôi.”

“Cẩn thận đừng để Pochi và Tama dính vào đó.”

“Ô kê.”

“Nn.”

Tôi cho phép trong khi cảm thấy hụt hơi tới Mia người đang đưa dấu hiệu chiến
thắng V với khuôn mặt hờ hững thế. Nà, tôi đoán cô bé không phải không biểu
cảm, má cô bé có chút đỏ, chắc cô bé thấy chút xấu hổ.

Hình như cô bé vẫn bận tâm về vụ thử nghiệm ma thuật thất bại hôm qua mà làm
khu cắm trại ngập lụt.

Bữa ăn hôm nay được chuẩn bị bởi Lulu và Nana, tôi dự đinh dạy Liza cách chăm
sóc ngựa. Từ những gì tôi đọc trong manga và tạp chí, bạn sẽ gắn bó với ngựa
của bạn nếu bạn chải lông cho chúng sau khi cưỡi. Tôi cũng nghĩ rằng Liza nên
học cưỡi trên lưng ngựa vì lợi ích việc né tránh bọn cướp.

“Liza, cô có giỏi việc cưỡi ngựa không?”

“Vâng, em đã từng làm việc tương tự với cưỡi một con thú gọi là Hà Tê ở quê
nhà.” (med: chỗ này eng ghi là Lineback, hình như là sự lai tạp.) (Ed: =]].)

Tôi phần nào có thể mường tượng hoặc không ra sinh vật với cái tên gọi tinh tế
thế. Đừng nên truy cầu nó làm gì. (Med: Mình mò raw thì nó ghi vầy Rainobaku,
giải nghĩa chắc là sinh vật lai giữa hà mã và tê giác, Satou chắc k nghĩ con
nào lai con nào, mà raino=tê giác, baku=hà mã, chắc vậy.)

Tôi cột ngựa vào cây bên cạnh và đưa chúng chút ngũ cốc và rơm. Ba con ăn rất
là thật tình. Tôi không cho là chúng đói vì không có con nào gầy cả. Chắc có
lẽ vì nó là thức ăn gia súc.

--o0o--

Do chúng tôi có thêm nhiều ngựa, tôi nghĩ đến nên đưa chúng vào sử dụng thực
tế.

Tôi đã nghĩ nên để nhiều ngựa kéo xe, nhưng tôi lo lắng hệ thống đà treo của
chiếc xe cũ kĩ này trở nên lỏng lẻo. Tôi e rằng trục sẽ gãy do đường gồ ghề.
Tôi cũng nghĩ nên làm thêm đà treo, nhưng tôi không có đủ trang thiết bị dùng
làm nhịp xe kích cỡ lớn, nên tôi đành từ bỏ.

Nếu tôi làm được một ma cụ tái tạo được ma thuật lơ lửng mà cô gái tiệm ma
thuật đã minh chứng, khả năng vận chuyển của chúng tôi có thể tăng lên. Nó sẽ
giống như động cơ tuyến tính theo cách nào đó.

Có một phương cách làm ma cụ có thể tái sản sinh ma thuật tương tự bên trong
sách của Trazayuya, nhưng có vẻ như nó cần cơ sở qui mô lớn và người dùng ma
thuật tự nhiên, nó không thể đạt được lúc này. Giống như các khối ở mê lộ đã
di chuyển theo cùng nguyên tắc.

Vào khúc cuối, cả ba con ngựa trở thành vật cưỡi. Nếu để mấy cô gái thú cưỡi
nó cùng vũ khí, khả năng nó sẽ xua đuổi lũ cướp.

Đầu tiên, tôi quyết định làm dây cương cho việc cưỡi ngựa. May mắn thay tôi có
rất nhiều da, nên tôi làm chúng trong khi xem xét cách khâu và cắt từ sách chỉ
dẫn. Tôi bào gỗ làm bàn đạp do nó không thể làm được chỉ với da. Tôi đã có vật
mẫu, nên nó rất dễ.

Tôi hoàn tất trong 30 phút, và tôi lập tức thử đặt nó lên lưng ngựa để kiểm
tra sự vừa vặn. Yup, không hề có vấn đề gì.

Tôi nên làm bộ dây cương nhỏ cho Pochi và Tama.

Khi tôi tháo dây cương, Nana gọi tôi. Hình như Hayuna-san đã thức dậy.

“Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu thậm chí còn dùng bình thuốc ma thuật cho Toruma.”

“Tôi không bận tâm đâu, sau cùng thì không gì có thể thay thế được mạng sống
con người cơ mà.”

Mặc dù nó là một bình thuốc ma thuật, cái mà tôi dùng chỉ là rẻ nhất trong đám
tôi làm, nhưng không cần nói về điều đó.

Hayuna-san dỡ mũ cô xuống trong khi nói cảm ơn. Cô là một phụ nữ có mái tóc
vàng hoe đỏ. Cô ấy khá xinh đẹp, nhưng cô trông không như tuổi 25 với đôi mắt
trẻ con của mình. Cho dù vậy, cô ấy nhìn y như một người mẹ đích thực khi cô
ôm đứa bé. Bầu ngực cô ấy lớn hơn hầu hết, nhưng không thể gọi cô là
“Kyonyuu*”, mà vòng eo cô khá ngon. Cấp độ của cô ấy là 3, cô ấy có kĩ năng
[Dọn dẹp]. (med: *hiểu nôm na là ngực bò sữa)

Người đàn ông vẫn ngủ bên cạnh cô, Toruma-shi, nam giới 30 tuổi trông không
đáng tin lắm do chiều cao và dáng gầy. Tóc anh ta màu nâu nhạt, không râu. Cấp
độ 4, có kĩ năng [Giao thiệp].

Khi tôi có cuộc nói chuyện lặng lẽ với Hayuna-san, Arisa ngồi xuống bên cạnh
và thì thầm hỏi tôi với mặt đáng lo ngại. Cô bé đội mũ trùm, có lẽ vì Hayuna-
san và người đàn ông ở đây hôm nay. Tóc cô bé nếu nhìn lén dưới mũ chùm sẽ
trông như màu vàng kim. Có vẻ như cô bé không định làm mấy việc gây chú ý,
chắc có thể là tóc giả hay ma thuật.

“Anh không có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn đâu nhỉ?”

“Không hề, lăng nhăng không có kết quả.”

“Đ-đúng vậy nhỉ! Anh hiểu mà phải không nhỉ.”

Tôi đối mặt Hayuna-san do sẽ thô lỗ nếu nói chuyện riêng.

“Trông như cô đang làm một chuyến hành trình, cô định đến đâu vậy?”

“Phải, chúng tôi đang lẩn trốn, nhưng chúng tôi đã được tha thứ bởi nhà cha
mẹ, nên chúng tôi đang quay về thủ đô của lãnh thổ Công tước.”

Chẳng phải lẩn trốn là từ cô nên che giấu sao?

Ô phải, Toruma-shi này, là một người cháu của Công tước. Arisa la lên, “Hình
mẫu, kita”, khi cô nhìn vào người này. Tôi mừng việc này diễn ra trong lúc họ
còn ngủ.

“Ufufu, mấy cô cậu trông thiệt thân mật.”

“Hôm nay, họ gần nhau đến mức kì quặc.”

Hayuna-san đang mỉm cười trong khi nhìn chúng tôi. Arisa và Mia đang ngồi bên
phía tôi từ cách đây không lâu vì vài lý do. Đầu tiên, chỉ có Arisa, nhưng
giữa chừng, Mia bắt chước và tham gia cùng. Mấy cô đang mưu đồ gì vậy.

Chuyện trò với Hayuna chuyển tới khi cô ấy bị bắt bởi cướp. Rõ ràng là, họ đã
bị bắt cách đây ba ngày trước.

“Phải, tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ còn sống. Thương nhân lái xe đã bị
giết và năm lính đánh thuê chúng tôi mướn hộ tống đã sớm bỏ chạy khi họ thấy
bọn cướp.”

“Thực cay đắng hả. Dù cho số lượng bọn cướp có nhiều, thì những gã trong khu
vực này đâu mạnh đến thế.”

“Chúng tôi đã miệt thị lũ lính đánh thuê, ‘Những kẻ phản bội’, rất nhiều lần
khi đó, nhưng nó quá liều lĩnh để thách thức hàng chục đối thủ…”

Theo lẽ thì bạn sẽ không biết địch thủ bạn mạnh cỡ nào cho tới khi bạn đánh,
nên tôi nghĩ nó là chuyện bình thường. Y như việc bạn sẽ thua những người có
vũ khí với số lượng gấp đôi bạn.

“Dù thế, thật tốt khi cô thoát ra an toàn.”

“Phải, Toruma dùng cuộn phép tự vệ để gọi ma thuật.”

“Hô, thật tuyệt đấy. Loại ma thuật gì vậy?”

“Nó thật sự rất kinh ngạc, sau khi ma thuật được dùng, tường ánh sáng xuất
hiện bao phủ lấy chiếc xe, bọn cướp không thể lại gần.”

Vậy cái mà Toruma-shi dùng chắc là cuộn phép Che Chở từ nơi ẩn náu của bọn
cướp. Nghĩa là, cuộn phép Khu Tiễn đi cùng chắc có lẽ cũng thuộc về Toruma-
shi. Dù vậy tôi cũng không định đưa lại nó ngay từ đầu.

Theo Arisa và Liza, thứ lấy từ diệt trừ bọn cướp sẽ được chia cho những người
tham dự việc diệt trừ. Trong trường hợp đó, nó hợp cách kể từ khi hiệp sĩ đã
cho phép.

“Sao cô không chạy khi đặt tường ánh sáng?”

“Ma thuật không cho phép chúng tôi chạy thoát khỏi nơi đó, nên nó trở thành
cuộc thi trừng mắt với bọn cướp trong hai giờ.”

Đương nhiên, nó làm bạn cảm thấy nhiều sự chết chóc hơn là sự sống. Suốt khi
ấy, họ đã sống sót sau khi rối rít thuyết phục bọn cướp, “Các ông có thể lấy
tiền chuộc.” Họ bị ép làm con tin sau khi địch thủ là hiệp sĩ lúc đó.

“Tiền chuộc gì?”

“Vâng, cha mẹ Toruma là quí tộc, nên Toruma viết thư yêu cầu tiền chuộc và đưa
nó cho bọn cướp cùng với ID của anh ấy.”

Tôi hiểu, vậy hành lý chỉ chứa ID của Hayuna-san.

“Nhắc mới nhớ, khi cô bị giữ làm con tin, cô không gọi trợ giúp từ hiệp sĩ
sao?”

“Bọn cướp đe dọa giết con gái chúng tôi nếu chúng tôi thốt ra bất cứ một lời
nào.”

Nhưng mà, tôi không hiểu sao chúng mang Toruma-shi đi cùng. Chúng nên sai mấy
tên đàn ông gầy ốm ở hang ổ làm nó. Mà, sao cũng được.

Khi chúng tôi nói đến đó, Toruma-shi thức dậy.

“Ha-Hayuna!”

“Toruma, anh tỉnh rồi. Ổn cả rồi. Nhìn nè, Mayuna cũng an toàn.”

“Anh mừng quá, anh mừng quá, Hayuna, Mayuna.”

Tôi cũng muốn nói, làm ơn suy nghĩ kĩ càng khi đặt tên cho trẻ.

Cảnh xum họp của họ tiếp diễn cho tới khi đứa bé của Hayuna òa khóc.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #82