Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Khi tôi về miền quê thời còn nhỏ, tôi đã chơi bên bờ sông rất
nhiều. Tôi nhớ đã giữ những hòn đá đẹp và xem chúng như kho báu. Giờ đây, tôi
tự hỏi liệu chúng có còn được giữ trong kệ ở nhà cha mẹ cùng kỉ niệm của tôi
không.
--o0o--
“Liza, tôi nhờ cô thu hồi ma hạch. Cô có thể để lại mọi thứ trừ ma hạch của
nó.”
“Vâng, chủ nhân.”
Đầu tiên trước nhất, tôi đưa một con dao cho Liza người không cầm gì hơn ngoài
cây giáo của cô và yêu cầu thu ma hạch.
“Chờ chút, anh lại một mình làm thứ gì nguy hiểm có phải không.”
“Tôi không ngủ được, nên tôi đi thu thảo mộc và bị tấn công.”
“Em không bảo anh đừng đi một mình sao? Cho dù anh có kĩ năng Khiên, anh cũng
sẽ chết nếu bất cẩn!”
Sau khi xin lỗi cô bé Arisa đang đọng nước mắt, tôi giáp mặt với mấy người già
đang nhìn chúng tôi từ đằng xa.
“Tôi xin lỗi vì sự quấy rối giữa khuya.”
“Bọn ta không sao đâu, nhưng quái vật đó là một con nhện gấu sao?”
“Phải, nó là một con nhện gấu mà ông nhắc vào buổi chiều, chắc nó bị lạc
đường.”
“May mắn cậu tệ hử, nó thường chỉ tới khi khu con người sinh sống mỗi vài thập
kỉ. Đây là lần đầu, lão thấy một con trong đời.”
“Ra đó là cách của nó, nó sẽ nguy hiểm nếu mấy cô gái tiềm năng chúng tôi
không làm hết sức của họ.”
Mà có lẽ chúng đi ra bởi vì mồi ăn của chúng bị săn cạn kiệt bởi con người?
Tôi đã nghĩ chúng xuất hiện lần này bởi vì việc cải tạo đất, nhưng chúng cơ
bản là quái vật không đến gần con người sinh sống hở. Nếu mà tôi không cải tạo
đất, những người ở đây sẽ là nạn nhân ngày nào đó.
“Mà nói, cái sáng đỏ đó là vũ khí ma thuật đúng ạ?”
“Mấy onee-chan đó dùng ma thuật~.”
“Cậu nói gì vậy, khiên người đó dùng làm từ ma thuật!”
“Nó đỡ hết mọi đòn của con quái vật~.”
“Nhưng mà, ngay cả cây giáo đỏ cũng BÙM, thế thế.”
“Em sẽ thành cây giáo khi em lớn.”
“Thật kì diệu chứ hả, như BRƯƯM.”
Đòn tấn công từ giáo Liza trong suốt nữa đêm thì thật sự bắt mắt. Đám trẻ chú
ý ma thuật của Mia và tôi chỉ có một ít. Mà, em gái nhỏ, ý em là sao khi muốn
thành cây giáo.
“Lão nghĩ cậu là một thương nhân, hóa ra cậu là một pháp sư hả.”
“Tôi chỉ mới vào nghề ở cả hai, bỏ qua bên ạ, về con nhện gấu này, tôi không
cần thứ gì khác ngoài ma hạch, nên mọi người có thể lấy thịt hay da.”
“Đó là thứ tốt nhất mà lão được yêu cầu, nhưng nó được không? Nếu cậu mang nó
tới thành thị, cậu có thể bán nó cao giá mà?”
“Hơi phiền toái là thứ đó lớn quá.”
Mấy người già đang phân vân quyết định về nó sau mấy lời của Arisa.
“Ông lão, ông không cần bận tâm. Thay vì cố gắng giữ mấy thứ kì lạ xuất hiện,
chẳng phải ưu tiên hàng đầu của mọi người là đảm bảo lương thực sao!”
Chúng tôi để lại cơ thể con nhện gấu trong khi máu đang chảy ra, nó sẽ được
phân giải vào sáng mai.
Kế tiếp, tôi cầu nguyện rằng họ sẽ sống sót với thịt quái vật, và sẽ khám phá
ra cánh đồng.
--o0o--
“Onii-chan, đây là, cảm ơn anh.”
Một bé gái nhỏ đến cùng Totona đưa tôi một túi nhỏ nhiều đá cụi lẫn bên trong.
Đá cụi là những viên đá xinh đẹp được nhặt từ bờ sông. Cái này ắt là kho báu
của bé gái. Tôi không sao với lòng biết ơn bình thường này. Tôi nhặt một và
trả phần còn lại cho cô bé.
“Anh chỉ lấy cái này, em nên trân trọng phần còn lại.”
“Un.”
Bé gái nhỏ rụt rè nấp sau Totona.
Tiếng la hò vang lên ở nơi cơ thể con nhện gấu được treo lên. Hình như Liza
bắt đầu phân giải nó.
Do Totona và bé gái trông bồn chồn lo lắng, tôi giục họ, “Đi và nhìn nó đi.”
Thứ tôi nhận được là một viên sỏi đỏ đục màu. Tôi không nhặt viên đẹp nhất
nhưng khi tôi Thẩm định nó, [Đá Huyết Xà] được hiện lên. Không hiểu chữ rắn
đến từ đâu nữa.
Từ khi hòn đá này là một trong những thành phần cho [Thuốc giả: Mọi mục đích],
nó chắc chắn là sự phát hiện may mắn. Tôi kiểm tra bờ sông tại vùng đất cải
tạo, hóa ra có rất nhiều hòn đá giống vậy ở đó.
Vẫn còn thời gian trước bữa sáng, tôi đoán mình nên đi nhặt chúng. Hôm nay,
bữa sáng được làm bởi Lulu, Nana và Arisa. Lulu đang rán sức dạy cho Arisa làm
thế nào để nấu ăn.
“Mia, tôi muốn đi dạo dọc bờ sông, em muốn cùng đi không?”
“Nn.”
Tôi mời Mia vừa quay về sau khi rửa tóc và cơ thể bằng nước nóng. Tôi tự hỏi
liệu lời la mắng từ Lulu làm việc đúng tốt không, hiện thời, cô bé không loanh
quanh khi trần truồng nữa.
Mia đưa tôi một cái khăn và khiến tôi lau khô tóc cô bé. Arisa hét lên, “Ạnh
quá ngọt ngào với Mia! Làm ơn lau tóc em với~.”, từ đằng xa, con bé y như khi.
Chẳng phải tôi đã lau nó ngày kia sau?
Tôi đi về phía đối diện của sông bằng cách nhảy qua các tảng đá nằm rải rác
khắp trên các vùng nước nông.
“Satou, tay.”
Do khoảng cách hơi rộng trong số các hòn đá rải rác, Mia giơ tay cô bé để tôi
bắt chúng và kéo cô bé.
Có vẻ tôi dùng nhiều lực, Mia té vào ngực tôi. Nếu Arisa thấy cảnh này, con bé
khả năng lại nói gì đó.
Trong khi nhặt đá như dự định trên bờ sông, tôi nhìn vào con sông. Đi dạo
trong khi nghe tiếng kèn lá của Mia, nó thực sự là khoảng thời gian xa hoa.
Yup, thực sự là yên bình.
“Không có cá.”
Mia lẩm bẩm trong khi vừa nhìn vào con sông vừa chơi kèn lá. Không có bóng con
cá nào trên sông này. Không, thậm chí ngay cả sinh vật thủy sinh khác như cua
trên bờ sông cũng có. Có lẽ chúng đã bị bắt bởi Totona và người khác hay người
dân láng giềng.
“Hình như có chim.”
Những con chim nhỏ dường như xoay sở để sống sót. Tôi tiếp tục nhặt đá trong
khi chúng tôi nghỉ.
Chúng tôi tận hưởng cuộc dạo chơi yên tĩnh cho đến khi Pochi gọi.
Hơi khó để ngăn Pochi đến và nhảy vào sông từ khi cô bé không khả năng đi qua
đá. Nhờ điều đó, không khí trì trệ hoàn toàn biến mất. Như mong đợi từ Pochi.
--o0o--
Đã hai ngày kể từ khi chúng tôi rời mấy người già và lũ trẻ. Chúng tôi đã gặp
cướp ba lần, nhưng chúng tôi để chúng chết dở do chúng chỉ phổ biến là cướp
bình thường. Chỉ vừa được 3 lần, nhưng tôi thấy trang bị bọn cướp thì quá tốt
ở đây. Hồi trước bọn cướp thì dùng thứ như cung và tên, rìu đốn gỗ, và dao găm
mà có thể dùng như công cụ hàng ngày, nhưng trong lần ba, chúng dùng trang bị
như kiếm thẳng làm từ đồng đúc. Hơn nữa, gã đàn ông trông như thủ lĩnh có giáp
ngực và khiên làm bằng sắt.
Dù vậy, ngay cả khi bọn cướp có trang bị tốt, chúng vẫn không có gì đấu lại
mấy cô gái thú. Chúng dễ dàng bị đập mà các cô gái còn không đổ một giọt mồ
hôi.
“Chủ nhân, có chiếc xe~.”
Tama ngồi trên tôi khi tôi đang lái xe chỉ vào một điểm trên cánh đồng cỏ bằng
tay trái. Tôi không thể thấy nó từ khi Tama gác chân con bé trên vai tôi. Từ
khi không thể khác được, tôi xoay cả người để nhìn đến đó. Một phần của chiếc
xe đang được nhìn lén qua cánh đồng cỏ. Không có ai chung quanh theo rada.
Nó có lẽ là nạn nhân của bọn cướp. Tôi nên làm cho họ vài ngôi mộ, nhưng vì
tôi không muốn thấy địa điểm khủng khiếp, tôi quyết định lơ nó đi.
“Em tự hỏi liệu nó có bị ăn cướp tấn công không.”
“Có lẽ vậy.”
“Cướp nên bị đánh trả nano desu!”
“Đánh lại~.”
Arisa và Pochi bị kích thích vì lời Tama xuất hiện từ đằng sau. Tôi sẽ bỏ qua
cô bé vì tình cờ nắm tay tôi, nhưng khi mà tay con bé bò lên đùi tôi ^^, tôi
vào thế búng đầu.
“Chủ nhân, em trả quyển này, nên xin chơ em mượn quyển sách ma thuật tự nhiên
khác~.”
Arisa đang bảo vệ trán con bé đổi chủ đề trong khi nhẹ lườm tôi, tôi nhận cuốn
sách.
Tôi bỏ sách vào túi, lấy ra sách ma thuật tự nhiên từ đó, và đưa nó cho Arisa.
Nói căch khác, nó không từ kho chứa. Khi mà tôi đã có sách ma thuật trung cấp
từ Trazayuya, tôi để sách giới thiệu ma thuật tôi có từ thành phố Seryuu mà
Arisa đưa lại vào túi và để nó đó. Tôi thường dùng nó thay như một cái gối.
Đối với tỉ lệ biết chữ, mọi người đã trở nên đọc được 100 miếng thẻ học. Chỉ
có Arisa và Nana ở tại mức độ họ có thể đọc sách. Dường như Nana đã có khả
năng đọc từ ngày cô ấy được làm ra. Lulu và Mia có thể đọc sách tranh đơn
giản. Mọi người học nhanh thật.
Pochi và Tama thì vướng mắc với sự khác biệt giữa ngôn ngữ viết và nói, nên
chúng không đọc giỏi. Do chúng có khả năng đọc số, tôi sẽ dạy chúng tính toán
lần kế.
“Chủ nhân, cái lịch này, là gì vậy?”
Cô bé đưa tôi một tờ giấy từ sách ma thuật tự nhiên. Nó là tờ giấy mà tôi mua
từ chợ trời với giá trị 100 tiền vàng.
Tôi đã ngó nó chút trong lần nghỉ trước, nhưng nó chỉ là một tờ giấy hầu như
biên soạn ngày và lịch trình. Nó thú vị ở chỗ cái lịch trông như được in,
nhưng đôi khi có mấy dòng nghệch ngoạc ngẫu nhiên và số hình vẽ như mạng nhện,
tôi chẳng thấy nó giá trị chỗ nào. Nên tôi cho rằng nó chắc có vài bí mật, và
thử làm nhiều thứ khác, như xem dưới ánh mặt trời xuyên qua, nhưng sau cùng
tôi bỏ bê nó.
“Sinh thiết?” (med: thí nghiệm sinh hóa bằng cách lấy mẫu (mô) từ cơ thể sống
để xem xét hiện trạng, nguyên nhân, mức độ bệnh.)
Arisa nói thế trong khi nhìn vào tờ giấy.
“Đâu có thứ gì như vậy được viết trên đó mà?”
“Nếu anh đọc nó theo chiều dọc, thì đó là cái nó nói mà?”
Đọc dọc? Có mấy thứ như bảng thông báo trong thế giới khác hả.
Khi tôi nhìn vào tờ giấy, nó chắc chắn đọc được.
Tôi để tờ giấy vào kho chứa, sắp theo ngày, và đọc nó lần lượt. Tôi hiểu rồi,
nó chắc chắn đáng giá 100 tiền vàng.
“Arisa, cô tuyệt thật đó!”
“Fufun, nếu anh muốn khen em thì em thích anh hành động hơn là thái độ~.”
Tôi để cương cho Tama, và ôm lấy Arisa. “Uwaha, sao đột nhiên, không mà~”, con
bé để ra mấy âm thanh kì cục, nhưng mà, không sao hết.
Tôi muốn đọc nội dung trong tờ giấy chi tiết, nhưng khi mà chúng tôi sẽ chạm
trán cướp trong hai giờ nữa hôm nay, tôi để nó sau vậy. Bọn cướp lần này là
nhóm 30 người.
Hơn nữa, có bốn người từ những Hiệp sĩ của lãnh thổ Nam tước Muno đang thẳng
tiến tới đây từ hướng đó.
Bọn cướp ắt dễ bị đánh bại bởi những hiệp sĩ đó, nhưng chúng không giống định
tấn công hiệp sĩ, tôi thắc mắc tại sao chúng không muốn tấn công hiệp sĩ cho
dù chúng có lợi về quân số. Những hiệp sĩ cũng hình như không chú ý đến bọn
cướp, họ đi thẳng tới đây. Để phòng ngừa, tôi sắp xếp Liza bảo vệ phía sai xe,
và Pochi cùng Tama thì ở đằng trước.
“Thương nhân đằng kia, ngừng lại. Đại nhân ta là một hiệp sĩ cao cấp của Nam
tước Muno, Eral.”
“Vâng vâng, hiệp sĩ-sama, hân hạnh gặp anh, tôi là Satou, một thương nhân.”
Do tôi không biết lễ nghi chính xác, tôi xuống xe và cúi đầu.
Nhận được kĩ năng Lễ nghi.
…thì ra ứng xử của tôi cho tới hôm nay là chưa đủ đô, hay nó sai lầm—phải thôi
ngừng truy nguyên do quá nhiều.
“Cậu có thấy bất kì chiếc xe trông xa hoa của quí tộc lái không? Hoặc là cậu
thấy một phụ nữ đẹp cưỡi trên con ngựa trắng?”
“Tôi đến từ lãnh thổ Bá tước Kuhanou, nhưng tôi không thấy thứ gì như xe hay
con người đó. Tôi thấy một chiếc xe trông như được thương nhân dùng trên một
đồng cỏ chỉ vừa ngay kia.”
“Cậu không dối trá trong lời nói chứ nhỉ?
“Vâng, tất nhiên rồi. Niềm tin là thứ quan trọng nhất của thương nhân mà.”
Hiệp sĩ đe dọa tôi bằng cách nắm chặt tay cầm kiếm, tôi bình tĩnh đáp lời lại.
Nó không thể so sánh với giáo Liza.
“Được rồi, sir Bezz, siz Donoza, hai người kiểm tra chiếc xe đó và sau đó đưa
lệnh cho bảo vệ vùng biên giới đề phòng. Chúng ta sẽ báo cáo lại Nam tước.”
Đám hiệp sĩ chia làm hai nhóm và đi xa mà không hề cảm ơn vì thông tin. Trông
như bọn cướp đang tấn công các hiệp sĩ, có lẽ chúng nhận thấy số lượng giảm đi
là cơ hội tốt.
Họ chẳng phải người tôi muốn cứu, nhưng khi mà bọn cướp đã bị lùa ra, hãy tận
dụng cơ hội này.