Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Khung cảnh con người khóc trong khi đang dùng bữa của họ là những
câu chuyện thời chiến hoặc hậu chiến, nhưng nếu tôi phải nói, điều đó nhắc tôi
nhớ về khoảng thời gian tôi an ủi một người bạn bị phiền não tìm đến rượu chè,
Satou.
--o0o--
“Ông bà ơi, chúng cháu đem thức ăn về này.”
“Hôm nay không phải là cây dại~.”
Lũ trẻ mà chúng tôi gặp vào buổi trưa ập đến như cơn bão trong khi chúng tôi
đang ăn ngũ cốc, rau quả và thịt sói cùng mấy người già. Tôi đã nghe chuyện về
lũ trẻ này từ người già, nhưng vì họ không biết khi nào chúng trở về, chúng
tôi bắt đầu dùng bữa trước chúng.
“A, là mấy người lúc đó.”
“Họ đến lấy lại thức ăn?”
“Họ đang chờ chúng ta.”
Lũ trẻ giấu sự lo lắng đằng sau lưng nhóc thủ lĩnh.
Mấy đứa này không thấy không khí yên bình của bữa ăn sao?
“Chúng tôi còn rất nhiều cháo yến mạch, sao các cháu không đến ăn cùng đi?”
“Đúng rồi, trẻ con tụi cháu cũng ăn luôn đi.”
“Này, mấy nhóc nhanh ngồi đi.”
Lũ trẻ thận trọng với lời mời của tôi, nhưng khi mà mấy ông bà cũng gọi chúng,
và trên hết là, chúng bị quyến rũ với những thức cháo bày ra, ngay bây giờ đây
thì chúng đã tham gia bữa ăn cùng chúng tôi.
“N-ngon thiệt.”
“Nó không phải cây dại?”
“Uwah, có mùi thứ gì đó ngon quá chừng.”
“Có thịt luộc nữa kìa.”
“Cậu nói dối đấy à?”
“Thiệt mà, nó là thịt~.”
“Quá ngon…. Uuuu”
Thật tốt khi mấy đứa vui sướng, nhưng làm ơn đừng có ứa nước mắt nữa.
Pochi người đã ăn xong phần của mình nhanh nhất bắt đầu một cuộc chiến với một
vài từ.
“Xin dĩa khác~ nano desu!”
Với mấy lời đó, sự căng thẳng đã dâng lên trong lũ trẻ.
Có thể là cảm giác sự căng thẳng chỉ hơi phảng phất, hoặc do chẳng cảm thấy gì
cả, người luôn luôn thờ ơ - Nana cũng yêu cầu phần ăn khác.
“Mấy đứa không cần dè dặt. Ăn nhiều nữa đi.”
“Chúng tôi vẫn còn nhiều, nên nếu mấy đứa muốn nữa, mấy đứa có thể hỏi, đừng
ngại.”
Đám trẻ hăng hái sau khi nghe lời Arisa, để lại mấy lời tôi nói vẫn chưa xong.
Tốc độ ăn lũ trẻ trở nên nhanh hơn. Mấy người già đang mắng mấy đứa trai bị
mắc nghẹn, “Nhai cho kĩ vào.”
Do có vẻ như thức ăn sẽ không đủ, tôi đi lại xe để luộc khoai tây. Tôi lột cỡ
20 củ và luộc chúng cùng nhau khi có Lulu đến giúp đỡ. Nghe âm thanh lạo xạo,
tôi thấy một bên là Mia.
“Satou.”
“Em cũng muốn phần nữa hả, Mia?”
Mia lắc nhẹ đầu cô bé.
“Con người… Tại sao.”
Cô bé cố gắng để nối từ với nhau.
“Vứt bỏ… trẻ em… người già?”
Khi tôi hỏi cô bé chi tiết, hình như người elf yêu quý trẻ con và người già
của họ, nên cô bé sửng sốt trước tình cảnh này.
Phải để chủ đề nặng nề này cho Arisa-sensei.
“Em hỏi Arisa chưa?”
“Nn.”
“Cô ấy đã nói gì?”
“Em không hiểu. Mấy thứ như người giàu kẻ nghèo, hay cấu trúc xã hội.”
Con bé Arisa đó, đừng có dùng những từ khó hiểu để tự làm rối con đường của
mình chứ.
“Mia này, những chủng tộc mà sản sinh rất nhiều trẻ con, không chỉ là con
người, về cơ bản là yếu ớt.”
“Nn.”
“Vì yếu đuối nên họ cố gắng rất nhiều, và sẽ chỉ tự cứu bản thân mình mặc cho
những người xung quanh bị tổn thương.”
“Tất cả họ?”
“Phải, vì họ không thể cứu vớt được tất cả, họ phải để một phần trở thành vật
hy sinh.”
“…Ra là vậy.”
Thật hay nếu cô bé bị thuyết phục với đó, nhưng chính tôi cũng không đặt nhiều
suy nghĩ vào nó. Dù cho hầu hết cuộc trò chuyện lúc nãy chẳng có gì ngoài
những thông tin tôi biết được từ net và TV.
“Nếu ai đó như chủ nhân thành vua, nó sẽ rất yên bình.”
Lulu nói thế trong khi mỉm cười, nhưng cô ấy đánh giá tôi cao quá rồi. Nếu ai
đó như tôi thành vua, toàn đất nước sẽ lập tức phá sản, chấm hết.
--o0o--
“Hô, già đang tự hỏi sao cô bé đội mũ trùm suốt bữa ăn, cô bé hóa ra là người
elf hả.”
Một bà lão đến đây một mình. Mia nhanh chóng che mình lại với mũ trùm cho dù
đó đã quá trễ.
“Cô bé xấu hổ với người chung quanh.”
“Là vậy sao, tiểu thư trẻ, già không nói ai khác đâu nên làm ơn hãy tha thứ
cho già.”
“Nn.”
Mia gật đầu, và chạy nhẹ nhàng ra sau lưng Lulu người đang giữ cái nồi.
“Già vừa làm chính mình bị ghét sao?”
“Cô bé chỉ xấu hổ thôi. Hơn nữa, đằng đó có việc gì sao?”
“Thực khó chịu khi chỉ nhận sự tử tế của cậu và ăn uống, nên già nghĩ nên đến
xem mình có thể giúp gì không.”
“Do chúng tôi chỉ bắt đầu luộc khoai, chúng tôi đủ người rồi.”
“Già nghĩ rằng cậu chỉ vừa bắt đầu dọn dẹp, có ổn không? Già không có thứ gì
để trả lại cho dù cậu đối đãi chúng tôi nhiều quá chừng.”
“Nó chỉ là ý thích đơn giản của tôi, đừng bận tâm.”
Bà lão lạc thần một chút, nhưng như thể bà quyết tâm gì đó, bà tiếp tục nói.
“Cậu thương nhân-san, sao cậu không nhận lũ trẻ này thành nô lệ của cậu?”
“Tôi rất tiếc thưa bà, tôi đã có đủ nô lệ rồi, tôi không cần ai hơn những
người đó nữa.”
“Một hay hai chúng cũng ổn rồi, làm ơn nhận chúng. Nếu chúng một mình ở đây,
chúng sẽ chết vì đói dù sớm hay muộn thôi. Già không lo nắm xương già như lão,
nhưng thực đau khổ khi thấy lũ trẻ đi sớm.”
Tôi thấy tiếc cho bà lão, nhưng tôi từ chối.
Thẳng thắn mà nói, du hành trong thế giới này quá nguy hiểm. Nếu tôi cần bảo
vệ chỉ Lulu và Nana thì tôi có thể làm vài việc, nhưng mà nếu những người cần
bảo vệ nâng lên hơn 9 đứa trẻ đằng kia, tôi không thể kham nổi.
Để bình tâm mình lại, tôi đặt vụ thức ăn qua bên.
“Sẽ thật tốt nếu lũ trẻ có thể trồng rau cải của tụi nó đúng không.”
“Đúng vậy, sẽ thật tuyệt nếu như có một cánh đồng mà bọn ta có thể trồng rau.”
“Đất ở chung quanh đây không tốt à?”
“Ánh mặt trời thì ổn, nhưng đất quá nứt nẻ, nên nó không tốt.”
Mia đang lắng nghe thảo luận của Lulu và bà lão mà không làm gì, nhưng sau đó
lại kéo tay áo tôi.
“Gì vậy?”
“Rừng.”
“Yup, là khu rừng phải không.”
Dường như khó chịu với câu trả lời của tôi, Mia chu môi.
“Không, đất mùn.”
Em nói sao, em có thể dùng lá từ nơi kiến vương sống à.
“Chúng tốt.”
“Nghĩ đến thì, Arisa cũng đã nói vài điều về nó."
“Đó là về cải cách nông nghiệp?”
Phải, là đó. Nếu tôi không nhầm, cô bé nói rằng có sự bùng nổ lượng lớn quái
vật côn trùng xảy ra.
“Quái vật côn trùng?”
“Yep, Arisa nói rằng lượng lớn chúng nó sinh sôi khi cô thử nó.”
“Không, là mê tín.”
“Là vậy sao.”
“Lia nói thế.”
Lia? Chẳng phải bà ấy là mẹ Mia sao?
“Nói cách khác, chúng ta nên dọn rừng và canh tác đất ở đó?”
“Nn.”
“Hay lắm, nếu bọn ta có thể làm thế, thì lũ trẻ và bọn ta sẽ làm việc chăm chỉ
với nó.”
Bà lão đang nói thế nhưng bà trông không nghiêm túc chút nào. Nếu chúng tôi có
máy móc hạng nặng, thì dọn dẹp đất không khó tí nào, nhưng hiển nhiên làm gì
có thứ đó. Cho dù chúng tôi thành công cày cấy đất, họ cũng chỉ có thể thu
hoạch sau một năm trong khi chịu đựng suốt khoảng thời gian đó.
“Phải rồi, có cây trồng có thể thu hoạch nhanh, nhưng chỉ có Gabo là có thể
được trong mùa này. Thứ đó có thể thu hoạch trong một tháng. Dù vậy, bất kì ai
ngoài trang viên quí tộc của họ đều bị cấm canh tác cây trồng, nên bọn ta
không thế kiếm được hạt giống.”
Bà lão có kinh nghiệm nuôi trồng trái Gabo khi bà bị bắt ép làm việc trong một
đồn điền.
“Thứ đó có thể mọc nhanh khủng khiếp. Đó là lý do nó được xếp vào lớp cây
dại.”
Họ chỉ cần có đủ thức ăn cho tới mùa xuân, chúng tôi thực sự không thể làm gì
sao?
“Nếu có cách, mấy bộ xương già bọn ta đâu bị ném khỏi làng.”
“Lão sẽ không phiền cho dù nó vô lý.”
“Phải rồi, thì bọn ta có thể săn nhện gấu trong rừng. Nếu bọn ta chỉ cần có 3
nhện gấu trùm và hun khói chúng, bọn ta có thể sống nhàn nhã cho tới tận
xuân.”
Nó là một loại quái vật sống sâu tận ở những nơi khác nhau trong rừng này. Có
5 quái vật với cấp khoảng từ 24-28.
Mà, nó là một loại gấu hay một loại nhện, phải chắc chắn điều đó chớ. (med:
Tiếng nhật, gấu là kuma, nhện là kumo. Tên con quái ghi là Kumo Kuma, không
chắc nhện gấu hay gấu nhện =]] )
“Đừng nghiêm túc nghĩ mọi thứ sẽ ổn được chứ? Lão biết mấy cô gái nô lệ của
cậu mạnh, nhưng họ sẽ không thắng lại nhện gấu trong rừng đâu. Khi lão còn
nhỏ, có một đội viễn chinh với toàn hiệp sĩ, kiếm giả và binh lính mở đường,
không có ai quay về.”
Thay vì vấn đề là chiến đấu trong rừng, tôi nghĩ đơn giản chỉ là sự khác biệt
về cấp độ.
“Nếu tiểu thư nhỏ người elf đây lớn hơn, với lâm ma thuật từ mấy chuyện thần
tiên, cô bé có thể di chuyển mấy cây lớn một cách dễ dàng và giúp mở cánh đồng
trong rừng.”
“Muu.”
Mia đang hờn dỗi khi bị xem như một đứa trẻ.
“Bà lão, dù cô bé này trông như thế, cô bé cũng già hơn bà đấy.”
“Úi cha, thế sao, Người elf đúng là sống lâu.”
Tâm trạng Mia vẫn chưa khôi phục, nhưng khi bà lão thổi kèn lá để an ủi cô, cô
bé trông có vẻ thích thú về nó.
Do Mia cũng đến từ rừng, cô bé đã từng thổi nhiều loại kèn lá ở đó, nên âm sắc
của điệu nhạc và sức mạnh diễn tả thì ở thế giới khác xa với bà lão dù họ dùng
cùng loại lá. Điều này có lẽ không bất ngờ khi đó là kết quả sự học hỏi trong
cả cuộc đời dài của cô bé.
Mọi người tụ tập quanh Mia trước khi tôi nhận ra, nhưng sau đó Mia ngừng và
vai trò dẫn dắt chuyển qua khoai tây. Vào khúc cuối, không đủ với chỉ khoai
tây, và chúng tôi kết thúc bằng việc nấu thêm ngũ cốc và cháo một lần nữa.