Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Có vài chương trình sống sót trên TV ở những hòn đảo hoang hay tận
sâu trong rừng, nhưng tôi sẽ từ chối nếu được hỏi tham gia.
Tôi đã ăn qua tất cả các loại hạt và cây ăn được trong mấy tuần.
--o0o--
“Chủ nhân, có mấy người đằng trước nodesu.”
“Ở đó~.”
Pochi đang chiếm cứ đùi tôi nhận thấy tung tích ai đó đằng trước. Tôi xác nhận
nó trên bản đồ, nhưng tôi vẫn chưa thấy được.
“A, nó đi vào bên trong rừng.”
Hình như do-thám-kun đã đi gọi bạn bè.
Chúng là ăn cướp, nhưng lần này có hơi khác. Chúng là trẻ con trong độ tuổi từ
9-14. Có ba đứa trai và 6 đứa gái. Thưởng Phạt chúng chỉ là [Vi phạm hợp
đồng]. Từ khi danh hiệu chúng là [Nô lệ bỏ trốn], chúng có lẽ là trẻ con chạy
ra từ làng. Thể lực chúng còn ít hơn phân nữa.
Thực ra thì, thật đáng thương nếu đánh chúng nhỉ?
“Gì ở đó?”
“Đám ăn cướp các cậu bé trai.”
“Gì hả, em bốc lửa rồi này!”
Tôi hội thảo với Arisa và Liza về Thưởng Phạt của chúng.
“Nô lệ bỏ trốn phải không? Thế thì, Thưởng phạt chúng ta sẽ không đổi dù chúng
ta giết chúng, nên em nghĩ đâu cần lo lắng.”
Không, Liza-san, tôi không có loại lo lắng đó.
“Còn về làm ngơ và đi luôn qua chúng? Hay là anh muốn kiếm nhiều cô gái nhỏ
nữa?”
Đây đủ rồi nhé, tôi qua vụ kiếm thêm.
“Vậy hử, nô lệ bỏ trốn có lẽ không có vũ khí bắn đạn, hãy bỏ chúng đi.”
…Nó không tốt tí nào.
--o0o--
Ba cô gái nằm dài trên đường, ngăn chặn đường. Chúng tôi không thể cứ chạy lên
họ đúng không?
Chiếc xe chỉ dừng đúng lúc trước khi cán chúng, nhưng mà các cô gái không cử
động dù sau đó. Do họ không bị trói, cơ thể họ chắc đông cứng vì sợ hãi.
Chúng quá liều mạng dù chúng chỉ muốn dừng xe bằng mọi giá.
“Đừng cử động! Bọn ta có 10 cung thủ nhắm vào anh trong rừng.”
Giọng kì cục với nâng (âm) vực để đe dọa chúng tôi.
Do nó phiền phức nếu cùng chơi đùa một cách vô bổ, tôi để các cô gái trên xe
và nhanh chóng ra trước xe.
Tôi để phần lối vào sau xe cho Pochi và Tama cảnh giới, và ghế lái cho Liza.
“Nếu anh quí mạng sống, để thức ăn lại đây.”
Cậu ta yêu cầu với nỗ lực tối đa, nhưng dàn bè phía sau không giúp được.
“Mình thích ít khoai tây.”
“Đồ ngu, chúng ta sẽ yêu cầu thịt khô! Đúng chưa?”
“Em muốn ăn bánh mì.”
“Gì cũng được miễn là không phải cỏ dại.”
“Đồ ngu, tụi bây im lặng coi.”
“Mày mới là đồ ngu vì gọi người khác ngu biết chưa?”
“Im miệng cậu đi.”
(med: chả biết ai nói câu nào, nên mình chế theo số lượng bọn nhóc.)
Đòi hỏi trở thành nơi đấu láo của bọn trẻ, phá hủy hết mọi thứ.
Tôi đỡ lấy một cô gái nhỏ đang nằm chắn đường, và nhẹ nhàng thảy cô vào đám
trẻ trong rừng. Cô bé nhẹ bất thường. Đám trẻ rơi vào hoảng loạn trong khi bắt
lại cô bé.
“Uwah, anh làm gì thế!”
“Bọn ta sẽ bắn anh bằng tên.”
Không ai ra từ trong rừng.
Chúng không có vũ khí hay chúng sợ Liza?
“Em muốn tự đi vào rừng, hay bị ném từ đây?”
“C, chỉ việc chạy qua em đi. Nếu bọn em không có thức ăn, bọn em sẽ chết vì
đói thôi.”
Cô bé kháng cự với giọng run rẩy, tôi không chắc cô bé đang lừa gạt hay nghiêm
túc nữa.
Cô ấy cùng tuổi Lulu, nhưng trông già như Arisa. Cô ấy là một cô gái với mái
tóc dài hoe đỏ và tròng mắt nâu đỏ. Cánh tay mà tôi nắm để kéo cô đứng thì khô
gầy y như một nhánh cây chết.
“B, buông Totona ra!”
Cậu trai vừa đàm phán với chúng tôi khi nãy giờ bước ra từ rừng sau khi thấy
tôi nắm tay cô gái. Cậu trai tóc đỏ nhìn hao hao cô gái. Cậu ta đang cầm một
cây gậy trên tay.
Tôi buộc cô ấy đứng lên, và đẩy cô về phía cậu bé. Cô gái loạng choạng và được
bắt bởi cậu trai.
"Liza, đi thôi."
Tôi nhảy vào ghế lái xe khi chiếc xe bắt đầu chạy.
"Được rồi, này."
Arisa đưa ra một cái túi lớn, rồi ném nó vào rừng. Đựng trong túi đó là rau
quả và thức ăn mà Tama đã thu thập như trái cây. Từ khi nó không được chuẩn bị
trước đó, cô bé có lẽ làm thế khi cô nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.
“Anh có lẽ đang nghĩ cho dù em cho họ thức ăn, nó cũng sẽ không giải quyết gốc
rễ vấn đề chứ gì? Khi anh đang chết đói, anh còn không nghĩ tới ngày mai nữa
kia. Điều quan trọng nhất là dập tắt cơn đói trước đã. Chỉ có vậy thôi.”
--o0o--
“Nó vẫn làm phiền lòng anh à?”
“Không, không phải thế.”
Nó không làm bận lòng tôi chút nào. Sau hai lượt thở sâu, cảm giác buồn nôn
trong bụng tôi hoàn toàn biến mất.
Những gì có trong suy nghĩ tôi là thứ ở trước. Có một con sông hẹp đằng trước
con đường, và năm người già ở đó.
Họ chẳng phải cướp lẫn nô lệ trốn chạy. Họ đang câu cá chăng?
“Đừng nghĩ mấy điều không cần khi anh đói! Phải ăn thật nhiều thịt ngon và vui
tươi lên!”
“Vui~?”
“Ăn tới khi no nodesu.”
Tôi rất cảm kích lo lắng của cô, nhưng mấy cô tuyệt đối nghĩ về thịt nhiều hơn
đúng chứ?
Chúng tôi đến con lạch sau một lúc.
Người già chỉ đang ngồi trên bờ và nhìn chăm chú vào con sông. Tôi đang nghĩ
cắm trại gần con sông, nhưng tôi phải làm gì với thế này.
“Chào buổi chiều, hôm nay trời khá tốt hả.”
“Ô, cậu là một thương nhân, cậu có việc gì với ông già này sao?”
“Xin lỗi vì quấy rầy ông. Khi tôi dừng bởi con sông để lấy ít nước, tôi thấy
bóng mọi người, nên tôi nghĩ đến đây để chào hỏi.”
“Đó, cậu khá lễ phép hử. Cứ nghĩ ta là một hòn đá cuội bên vệ đường thôi.”
“Phải rồi, bọn ta không có gì để làm ngoài việc ngắm sông trong u buồn cho đến
khi bọn ta được gọi bởi thần.”
“Được gọi bởi thần thì thích thú hơn là có cháu bị bán.”
“Bọn ta không được chào đón cho dù bọn ta trở về.”
“Này, nếu ông/bà ăn bây giờ, ông/bà sẽ bị thần gọi trễ hơn.”
“Đúng thật nhỉ.”
Dường như họ bị bỏ ở đây trên con sông này.
Bạn nên quí trọng người già cả chứ!
“Đừng có ra vẻ mặt thế, ổn thôi mà.”
“Đúng vậy, vì ích lợi giảm miệng cần ăn, bọn ta tự nguyện đi ra khỏi làng mà.”
“Đúng đó, nếu người già giảm đi, mấy cô gái tự bán mình có lẽ cũng giảm luôn.”
“Ngày nay, thương buôn không mua nô lệ và trưởng làng đang cáu gắt.”
Do không ai sẽ mua con gái họ, họ hy sinh người già hả.
--o0o--
Do mấy người gia hình như vô hại, tôi quyết định cắm trại xa họ một chút.
Chúng tôi ở dưới gió từ nơi họ ở.
Thường thường, Pochi và Tama săn và kiếm thức ăn, Arisa và Mia kiếm củi đốt,
Lulu và Liza nấu ăn, còn Nana giúp họ nấu, nhưng khi mà mấy người già khả năng
là chết nhanh nếu chúng tôi hà tiện thực vật và động vật trên khu này, tôi
quyết định kiềm chế.
“Chúng ta sẽ không tìm củi và mồi hôm nay. Liza, tôi xin lỗi, nhưng vẻ như tôi
muốn đãi thức ăn cho mấy người già, tôi muốn cô nấu nhiều hơn hôm nay, tôi để
việc lựa chọn thức ăn cho cô.”
“Em hiểu rồi, do mấy món nặng không khả dĩ với người ăn nhanh, hãy làm cháo
ngũ cốc.”
“Cần giúp?”
“Tụi mình có đủ tay rồi, nhưng hãy dạy mấy cậu nhân dịp này luôn! Không chỉ
Mia, cả Arisa luôn.”
Lulu sẵn lòng nhận giúp sức của Mia, và nắm lấy Arisa bằng tay đến nơi đặt đồ
nấu ăn. Arisa kháng cự bằng cách nói, “Nấu ăn là tai ương của em~.”, nhưng hôm
nay Lulu thì mạnh bạo và cô tiếp tục kéo con bé đi cùng.
Pochi và Tama nhìn quanh láo liên, nên tôi bảo chúng, “Mấy đứa có thể đi và
chơi đùa.”, nhưng thế nào mà nó trở thành tập luyện chiến đấu. Hơn nữa, đó là
tôi đấu với Pochi và Tama.
Sau tín hiệu, Pochi lao tới như một mũi tên.
Tôi mượt mà né cú đâm kiếm gỗ.
Dùng cơ hội đó, Tama quét chân tôi với kiếm gỗ cô bé, tôi tránh nó bằng cách
nhảy lên.
Tôi phản công bằng cách đá nhẹ vào kiếm gỗ của Tama.
Tama mất đi kiếm gỗ nhảy vào tôi trong tiếng gầm gừ nhỏ.
Tôi đổi quĩ đạo cô bé bằng cách đỡ vào bụng bằng tay tôi, rồi nhẹ nhàng ném cô
bé đi.
Trong khi thoát khỏi lượt tấn công thứ hai của Pochi, tôi xác nhận Tama đáp
xuống đất sau khi lộn vòng trên không từ tận cùng góc nhìn tôi.
“Không đánh trúng~?”
“Mạnh nodesu.”
Tập luyện tiếp diễn giống như thế, và khi tôi cố ý để bị chụp vào khúc cuối,
nó phần nào giống chúng tôi đang ve vãn.
“Em bắt được anh, hamumunyanoresu." (med: Tama đang “cạp” satou.)
"Nihehe~ bắt rồi~?"
Và rồi, phần cuối cùng đến từ Arisa.
“Em cũng vào luôn~.”
Trong khi nói thế, Arisa nhảy vào tôi, nhưng—
“Arisa~ tham gia~.”
“Con mồi kế là Arisa nano desu!”
--Pochi và Tama sáng rỡ chụp bắt con bé.