Quán Rượu Và Tin Đồn


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Trong những game máy tính cũ, quán rượu chỉ hữu dụng khi chuyển đổi
thành viên nhóm, nhưng ở TRPG, đây là nơi để thu lượm thông tin từ màn chơi.
Từ khi mấy kẻ say rượu thì nói nhiều.

--o0o--

“Cảm ơn vì đã chờ, Nana.”

“Vâng, ông chủ.”

Uh, tôi đã làm cô ấy chờ quá lâu.

Có lẽ nhờ vào mũ trùm cô ấy đội, không có gã kì lạ nào kiếm chuyện cô ấy nhưng
trông cô ấy nhìn khá chán nản. Cô ấy nắm tay tôi và bắt đầu đi.

“Đi thôi, ông chủ.”

Chúng tôi đang đi bộ trong khi nối tay. Umm, Nana-san? Tay tôi đang ở trên
thiên đàng.

Từ khi cái gậy dài tôi mua cho Mia lúc mới đầu trở thành vật cản, tôi đổi nó
sang tay khác.

“Chuyện này là sao?”

“Em học nó khi ông chủ ở trong tiệm.”

Gì thế này, tôi có linh cảm xấu.

“Khi một đàn ông và phụ nữ đi cùng nhau, họ quàng tay trong tay.”

Cô ấy nói vậy trong khi có cái mặt “Thế nào”, tôi thậm chí có thể nghe hiệu
ứng âm thanh. (med: Google キリッ để xem cái mặt)

Tôi hiểu cô ấy đã học gì, nhưng không có lý do riêng tư nào để chia tay chúng
tôi ra, thế nên hãy đi mua sắm trong khi để nguyên vậy.

Do Nana trông giống như cô ấy thiệt muốn được khen, tôi hiểu cảm xúc và khen
cô. Đó chỉ khéo léo, nhưng cô ấy trông thỏa mãn. Và tôi cũng thỏa mãn với cảm
giác tuyệt vời.

Đầu tiên, phải mua quần áo cho Nana và Mia.

Nhưng mà, không có tiệm nào bán quần áo may sẵn ngoài trừ hàng xài rồi trong
thành phố. Hình như bạn phải đặt may nếu bạn muốn mua quần áo mới. Tôi nghĩ
Arisa nói cô bé có thể làm quần áo, nên tôi quyết định mua vải và nguyên liệu
cho may vá.

Họ đang bán đồ lót bình thường, nên tôi mua phần cho cả hai. Những đồ lót này
gọi là quần cộc nhỉ? Tôi như bước vào Thế giới Thần tiên của Alice.

Kế đến và công cụ cho sản xuất.

Bằng cách hỏi một người qua đường vị trí, tôi mua nhiều công cụ khác nhau cho
làm gỗ, khắc kim loại, chế da, và rèn đồ.

Tôi cũng mua keo, đinh và vật liệu khác, mà ngoài đinh ra thì thứ còn lại thì
mắc. Tôi cũng muốn mua vài bản lề, nhưng họ hết hàng.

Những thứ cần thiết cho rèn đồ như lò hay đe thì không có, nên tôi không thể
mua chúng. Nghĩ thì cho dù tôi có thể, cũng chả có cách mang chúng.

Từ khi chúng tôi sẽ đứng ngoài nếu mang gỗ về quán trọ, tôi trả tiền để gửi nó
đến khách sạn.

“Nana, chúng ta nên đến tiệm kế ngay thôi?”

“Ông chủ, làm ơn chờ chút nữa đi.”

“Có gì vui?”

“Vâng, có rất. Nó rất mịn và mềm mại… vâng, dễ thương ạ.”

Từ khi Nana bị cuốn hút với vụn gỗ thừa từ việc bào gỗ, và trông như không
muốn di chuyển, chúng tôi dừng một chút thời gian ở xưởng làm gỗ.

Nếu ông già ở xưởng không cho cô ấy miếng vụn gỗ dài và dày nhất, cô ấy giống
như có thể ở tới hoàng hôn.

Tôi mua chai và hộp để đựng thuốc từ khi tôi tình cờ thấy chúng ở tiệm kế
chúng tôi đi. Giá quanh đây rẻ hơn thành phố Seryuu. Nó chắc lẽ vì gỗ có vai
trò như nhiên liệu thì rẻ.

Chúng tôi đi đến tiệm tổng hợp lúc cuối.

Tôi được chỉ trong tiệm ma thuật chắc có sách nấu ăn ở đó.

Nana không ngừng nhìn xung quanh bên trong tiệm tổng hợp, loanh quanh đến một
khu trưng bày cụ thể.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ông chủ, cái này là gì?”

Trong khi nói vậy, Nana nhặt thứ gì lên tay cô, đó là một kim cài bằng gỗ.
(med: google hình ảnh cho ‘barrette’.)

Nó khắc họa thiết kế đơn giản và có 3 viên đá nhỏ nhạt màu gắn trên nó. Viên
đá không phải đá quí, nhưng là đá sông được gọt khuôn. Trông như ngọc bích khi
tôi thẩm định nó, và kết quả là actinolit. Tên nghe như thể nó được dùng như
chất xúc tác cho quang ma thuật, nhưng chỉ là một hòn đá xinh đẹp. (med:
https://en.wikipedia.org/wiki/Actinolite )

Giá chợ của cái kim cài là 2 tiền đồng. Có 5 cái kim cài khác nữa nhưng chúng
đồng giá.

Nó có chút lu mờ để trang trí mái tóc màu mật ong của Nana. Tôi cho rằng cô ấy
trông tuyệt hơn với kim cài bằng bạc.’

Nana nhìn chăm chú cái kim cài mà không biết mệt.

Bà già của tiệm thấy thế cũng bắt đầu quảng cáo.

“Fe, fe, fe, tôi cũng có một cái làm bằng bạc, hay trang trí bằng đá quí, cậu
có muốn xem nó không?”

“Phải ha, do bà đã gợi ý, hãy nhìn chút xem sao.”

Bà đặt ra ba cái kim cài đắt bằng bạc, tôi thử đặt một lên tóc Nana. Ừ, màu
bạc quả hợp với cô ấy.

“Ôi trời, cậu có một cô vợ thực tuyệt trần.”

“Đúng vậy, tôi thỉnh thoảng vẫn bị quyến rũ mấy lần.”

Tôi chắc chắn đã khá quen với nét xinh đẹp của Lulu và Arisa, nhưng Nana và
Mia cũng rất tuyệt mỹ. Cô ấy không phải vợ tôi, nhưng tôi không cần vặn lại
lời nói đầu môi.

Nana vuốt ve cái kim cài đầu tiên bằng ngón tay trong sự say sưa ngay cả khi
chúng tôi nói chuyện đó.

Cô thích nó nhiều dữ.

Tôi xin lỗi bà lão vì mang ra ngoài mấy thứ khác, nhưng tôi mua kim cài gỗ
thay đó.

Tôi cũng mua vài băng cột tóc xanh lam như đồ kỉ niệm từ khi chúng đặt gần
bên. Nó vừa hay khi Lulu thường cột dây gai trên tóc khi cô ấy làm bữa sáng.
Cũng có ruy băng, nhưng tôi ngừng. Tôi đã mua vài cái cho Lulu như quà khi
trước, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô đeo nó. Nó có lẽ không phải thứ ưa thích
của cô ấy.

Còn giờ, thứ chính yếu là sách nấu ăn, nhưng nó khác với những gì tôi tưởng.
Thay vì là sách công thức cho thức ăn nào ngon ở thị trấn nào, hoặc loại
nguyên liệu nào ở đó, nó là một cuốn sách hướng dẫn ẩm thực. Tất nhiên, tôi
mua nó, nhưng hình như nó chẳng hữu dụng cho cải thiện việc nấu ăn của tôi.

“Cậu đang tìm thực phẩm kì lạ? Vậy thì mấy loại thảo dược hay rau dưa thì
sao?”

Bà lão mang ra vài chai và hũ cột bởi dây từ bên trong một cái kệ.

Khoảng cỡ 20 thứ như, tỏi và tỏi tây ngâm dầu, bắp cải muối và bắp cải Trung
quốc, bột màu vàng trông như mù tạt khô và thứ khác.

Dù có nhiều thứ đi ra, cũng không có mận ngâm. Quá tệ. (med: đang nghĩ chỗ này
là xí muội, nhưng jap hay eng đều vậy.)

Cũng có đồ ngọt như mật ong hay đường như-bột trà-xanh gọi là Ugi, tôi mua cả
chúng.

Hơn nữa, làm thế nào đó mà tôi bị dụ mua một công cụ chiết mỡ từ thịt. Này bà
lão, bà giỏi kinh doanh đấy.

Do tôi đã mua nhiều thứ, tôi cho rằng tôi phải mang chúng nhiều lần đến nhà
trọ nhưng bà lão gọi một người nam từ sau tiệm và để anh ta vận chuyển hàng
hóa đến quán trọ.

Đúng rồi, tôi suýt chút quên.

“Bà có một cây đàn lute không?

“Có chứ.”

Bà lão chỉ vào Nana. Nó được đặt cùng bàn với kim cài. Không thấy nó dù cho nó
ở ngay trước mắt tôi, nó xảy ra thường xuyên nhỉ.

Tôi mua cây đàn và dây cho Mia. Tôi thử kéo dây và, [Tiin], âm thanh phát ra.


Nhận được kĩ năng Trình diễn Âm nhạc.


--o0o--

“Ehehe~ Nhìn này, nhìn những tặng phẩm này!”

Chiếc xe chất rất nhiều thành phần và gỗ lẫn dụng cụ tôi mua.

Thứ Arisa trình ra là trứng trong một cái rổ. Có cỡ 20 cái.

“Chúng hơi mắc xíu, nhưng em kiếm được vài trứng vịt~ với chừng này chúng ta
có thể ăn món trứng!”

“Trứng sẽ sớm hỏng, nên phải nghĩ làm gì với chúng trước. Chúng ta có thể giữ
trong bao lâu?”

“Trời vào đông rồi, nên cỡ 2-3 ngày?”

“Chúng ta có thế làm mấy thứ như karaage (chiên bột (thường là gà)) hay
croquette (bánh khoai chiên)." (med: https://en.wikipedia.org/wiki/Karaage
https://en.wikipedia.org/wiki/Croquette )

“A, anh có thể làm chúng sao?”

“Nếu tôi biết công thức thì có thể, nhưng tôi chỉ nhớ mơ hồ thành phần và tiến
trình.”

Tôi thử mang vấn đề với Arisa, nhưng hình như cô bé không biết.

“Uh, tôi nên tự mình tiếp tục thử nấu mà không từ bỏ.”

Tôi chỉ nhớ rằng tôi nên dùng trứng và bột mì. Không, hay đó là tinh bột khoai
tây

Từ khi kho chứa có thể trữ mọi thứ, tôi chỉ cần lấy 5 trứng từ bên trong và
làm thực nghiệm trong suốt hành trình.

Sau đó, tôi được chỉ bởi Liza rằng trứng có thể trữ trong vài tháng. Thế không
phải trứng hiện đại có ngày hết hạn ngắn sao? Tôi không chắc bởi vì thế giới
song song, nhưng tôi sẽ không phàn nàn về thời hạn lâu.

Chúng tôi ăn tối ở quán trọ tại tầng trệt của quán vào buổi tối. Từ khi có
khoảng trống ở đằng sau, chúng ta nhập hai bàn và ngồi ở đó. Mia ngồi ở ghế
sau xa nhất. Do vì nó sẽ đầy người dác sau đó, cô bé không hề tốt với đám
đông.

Bữa ăn bao gồm một lượng vừa phải thịt thăn với rau luộc, cá và súp củ cải đỏ,
rau xào, trái nhỏ không hạt để khô, bánh mì dẹp từ trái Gabo, và lá Gabo ngâm
muối. Không có nhiều thịt, nhưng thịt thăn đầy bụng rất nổi với mấy cô gái thú
nhân.

Ở phía đối diện tôi, Mia tiếp tục chơi đàn lute vừa được mang tới cho dù đang
là bữa ăn tố, cô bé có lẽ thích nó.

“Mia, đây là bữa tối, nên ăn bữa của em đi.”

“Nn.”

Cô bé gật đầu với lời tôi, nhưng không rời cây đàn lute. Trình diễn cô bé chấm
dứt, nhưng hình như cô bé đang tự hỏi liệu tiếp tục hay là ăn.

“Aan.”

Cô bé mở miệng nhỏ trong khi bắt đầu chơi đàn. Do cô bé trông dễ thương như
một con chim nhỏ, tôi bỏ một ngụm rau vừa miệng vào.

Cô bé nhai nó khó khăn trong khi chơi một bài nhạc. Tôi tự hỏi nó có phải giai
điệu của elf, đó là một giai điệu với cảm giác mong muốn vội quay về nhà.

Tay áo tôi bị kéo từ một phía, và khi tôi nhìn ở đó, Arisa đang há miệng trong
khi chỉ ngón tay vào đó.

"Aa~an"

“Tự mình ăn đi.”

“Chỉ làm thế với Mia, thiệt bất công mờ~?”

Không thể không làm nếu con bé đã nói vậy. Tôi đưa cô bé một mồm đầy lá Gabo
ngâm. Nó chua và đắng, vị thật độc đáo. Con bé có lẽ sẽ không hỏi cái khác
nữa.

Cô bé đang nói, “Mugu”, và, “Em muốn xin thứ gì ngòn ngọt.”, nhưng cô bé không
nói muốn cái khác, nên nó hiệu quả rồi.

"Satou, Aan."

"Aa~n?"

"Aan, nano desu."

Những gì đến trong tầm nhìn là Mia, với Pochi và Tama đang ngồi mỗi bên với
miệng há ra. Khi mà cả ba xếp hàng thế này, chúng trông như chim non đòi ăn.
Tôi bỏ một miệng vào mỗi đứa theo lượt.

Theo sau họ, Lulu cũng làm, “Aan”, trong khi trông nhút nhát. Tôi muốn cô
ngừng há miệng nhỏ trong khi gãy tóc và nhắm mắt, tôi sẽ tưởng tượng ra thứ gì
đó khác lạ. Liza cũng đang làm, “Aan” khi mà nó trông thú vị, nhưng tôi miễn
bình luận. Do cô ấy không như không thoải mái, chắc có lẽ không vấn đề gì.

Tay áo tôi bị kéo lần nữa.

Tôi cho rằng đó lại là Arisa, nhưng nó từ phía đối diện. Ở đó, Nana đang,
“Aan”, trong khi trình ra một cái dĩa.

Tôi hiểu, do Nana không thể ăn, thay vào cô phục vụ nó.

Umu, tôi ổn khi đút ăn những cô gái nhỏ, nhưng nếu họ như là cô gái trưởng
thành xinh đẹp, sức mạnh hủy diệt quá cao. Tôi ăn món trong khi ngượng ngùng.

Tóc tím-san ở phía đối diện dường như không chịu nổi thái độ của tôi, và cô bé
đang nói mấy thứ như, “Cấm ve vãn (tán tỉnh)”, hay, “Đồ Riajuu, nên nổ banh
xác đê.” Từ khi loại chút cáu kỉnh này bị phản đối, những cái “Aan” khác, đều
bị cấm.

Người được lợi trong vụ này ngay từ đầu là cô, Arisa, có biết không?

Mia đang tập trung ăn thức ăn của cô bé với cảnh cáo từ Liza. Tôi có hơi sốc
khi cô bé lưu tâm với lời Liza hơn là tôi—Tôi chắc đã làm hư cô bé nhiều—bữa
tối tiếp tục trong khi tôi cảm thấy như một ông bố.

Mia xong bữa ăn cô bé trước, bắt đầu chơi mấy bài nhạc. Mấy cô gái thú và
Arisa đang bắt đầu vòng hai của bữa ăn.

Lúc đầu nhạc rất êm dịu nhưng sau đó nó trở nên hào hứng sau khi nhận yêu cầu
từ những người uống rượu. Dù cho Mia đang chơi với vẻ mặt hờ hững và không
hứng thú, cô bé vẫn nhận những yêu cầu bốc đồng từ đám say rượu.

Một khi Mia bắt đầu chơi nhạc, khách viếng bắt đầu tăng lên cho đến khi đầy
quán, dù nghĩ nó trống vắng khi chúng tôi đến đây. Arisa đang đánh giá yêu cầu
của thực khách chính xác. Cô bé làm nó trong khi vẫn còn đang ăn, tài năng làm
sao.

Và rồi, khi chúng hoàn tất ăn uống, Arisa kéo Pochi và Tama bắt nhịp bài hát
và hát hào hứng trong khi quàng vai nhau. Cả ba đội mũ trùm, nên trông đáng
ngờ một cách tinh vi. Tôi nghĩ rằng tôi nhớ bài hát này, nó là nhạc anime
Arisa hát trong suốt hành trình.

“Thực là bài hát vui vẻ hử.”

“Nó có lẽ là bài hát từ quê nhà mấy cô gái.”

Người đàn ông trông như thương nhân ngối kế bên bắt chuyện với tôi, nên chúng
tôi trò chuyện trong khi rót rượu vào cốc. Tôi đang uống nước trái cây bình
thường, không phải rượu. Rượu bia ở đây, thì quá chua, nó như axit không thể
uống.

Câu chuyện chúng tôi nói hầu như vô hại, nhưng cũng có mấy thứ thú vị. Tóm
lại, cuộc trò chuyện thế này.

“Tôi vừa xuyên lãnh thổ Muno và tôi được cầu xin mua nô lệ từ vài làng ở đó,
thiệt là khủng khiếp.”

“Tôi thắc mắc tại sao, thu hoạch năm này đâu tệ.”

“Nói về nô lệ, nếu chú mang ra nô lệ từ lãnh thổ Nam tước Muno, chú cần trả
thuế. Nông dân muốn đi đến lãnh thổ khác cũng cần trả thuế. Đó có phải là thuế
di cư không. Lính biên ải thậm chí còn đặc biệt tra xét nó.”

Ông thương nhân rùng mình quá sức cho việc tự mua nô lệ của họ.

Tôi cho rằng đó giả như là Hầu tước trong sách du hành, nên tôi hỏi.

“Ông có biết người đàn ông trẻ không? Họ chắc đã bị Hầu tước bước lên cho tới
tận 20 năm trước nhưng toàn thể gia đình của Hầu tước Muno bị tấn công bởi
đống người chết, cả lâu đài và binh lính, mọi người đều bị thảm sát.”

“Tôi quên tựa rồi, nhưng nó thậm chí còn thành sách và kịch nữa.”

“Lúc đó, nó trở thành một đợt náo động và bị cho là một cuộc tấn công của chúa
quỉ, giá cả nhu yếu phẩm và thuốc men tăng lên nên tôi kiếm được lợi lớn.”

Đó là một chuyện vô ý, ông ta hình như là một thương nhân chả cẩn mật gì cả.

“Tôi cũng nhớ đã thấy nhẹ nhõm khi Đức vua ra lệnh cho Thánh hiệp sĩ được phái
tới, nhằm hạn chế đoàn quân chết khỏi tràn qua lãnh thổ khác.”

“Tất cả gia đình quan hệ với Hầu tước Muno, bao gồm gia đình phụ thuộc đã kết
hôn với gia đình khác, đều chết vì nguyên do bí ẩn. Nam tước hiện tại coi như
tuyệt đối không có quan hệ nào với người cũ. Ông ta không phải cháu trai thì
cũng là em trai của Công tước láng giềng, ông ta đã thành công thừa kế danh tự
gia đình và điều hành lãnh thổ.”

Câu chuyện nghe quen thật. Thứ nảy ra trong tâm trí tôi là khuôn mặt xương
trắng (Zen). Tôi thành người lắng nghe, trong khi thi thoảng hòa điệu và rót
rượu, tôi thúc họ tiếp tục.

“Có một tin đồn là ở lãnh thổ Công tước. Có một người đàn ông sẽ mua bất cứ
xác chết nào.”

“Chẳng phải đó chỉ là tin đồn sao? Có một khu rừng thành nơi chôn cất tập thể
vì vài đức tin, và tin đồn bắt đầu do ai đó thấy tiến trình nói thế.”

“Vậy ra là nó sao, vậy ra họ du hành trên đường cái nơi quái vật và sói xuất
hiện trong mấy ngày trước, đức tin là thứ đáng kinh ngạc hử.”

“Mấy thứ đó không thể được nói cho thương nhân như chúng ta.”

Nhưng mà, “Người Mua Xác”, thứ đó nghe như sẽ trở thành tiêu đề một quyển tiểu
thuyết.

Nói về Công tước, tôi vừa nghe một tin lúc sáng.

“Hình như có một giải thi đấu đối kháng ở lãnh thổ Công tước, mọi người có
quen không?”

“Mọi người ắt sẽ tụ họp ở đó, mà thương nhân cũng vậy thôi.”

“Thế, số lượng thương nhân đã giảm đi ở nơi khác. Tôi dự định lấp đầy khoảng
trống đó với việc kinh doanh của tôi.”

Tôi đã cho rằng thế giới này là nơi tiền lưu chuyển mất thời gian, nhưng nó
hình như có nhiều cách để kiếm tiền.

Buổi biểu diễn của Mia ngừng lại trước khi tôi chú ý. Đám đông xung quanh đang
thúc dục cô bé, nhưng có vẻ như đã nhiều rồi, cô bé nói độc một từ, “Mệt.”, và
ngủ trên đùi tôi. Mặc dù tôi cho rằng cô bé không cần đi xa cái bàn thế.

Chúng tôi lấy cơ hội đó và đi về phòng. Arisa nói, “Chúng ta được rât nhiều
tiền thưởng~.” trong khi đưa một cái bát với rất nhiều xu. Hầu hết là penni,
nhưng cũng có một ít tiền đồng lẫn trong đó. Những kẻ say rượu khá là hào
phóng nhỉ.

Tôi để Mia ngủ trong phòng. Không hề có phòng 8 người như dự tính, nên tôi
mướn hai phòng 4 người. Ba cô gái thú nhân và tôi một phòng, Arisa và những
người khác phòng còn lại.

Chúng tôi có rất nhiều tranh chấp trong suốt lúc chia phòng. Tôi e rằng tôi sẽ
nghĩ mấy thứ bất lịch sự nếu tôi thấy gương mặt ngây thơ của Nana ngủ trên
giường.

Tôi vừa nghĩ sẽ làm mấy thứ lén lút trong thành phố vào ban đêm, nhưng tôi bị
ngăn lại bởi Pochi và Tama. “Hãy ngủ cùng nhau nodesu.” với cặp mắt sáng rỡ,
chúng bám cả hai tay tôi. Người giật dây chắc chắn là Arisa mà không nghi ngờ
gì, nhưng tôi không thể thoát khỏi cả hai đang áp sát với vẻ mặt ngây thơ.

Tôi đành bỏ đêm người lớn trong một lúc vậy~.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #72