Lợi Nhuận Và Tin Đồn


Người đăng: iucopanthan

(med: bản eng ghi chữ clean-up phải đọc hết chương mới hiểu =.=)

Satou đây. Tiếp xúc duy nhất của tôi với người di cư là qua tin tức hay đóng
góp gây quĩ, nhưng trong thế giới này, tôi bất ngờ băng qua ở khoảng cách gần.

--o0o--

Trời đã quá trưa khi chúng tôi đến trên con đường của thành thị Nouki. Việc xử
lý những tên cướp mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.

Thành phố này lớn thứ hai bên trong lãnh thổ bá tước Kuhanou, hiện trạng nó
như một diện mạo tiêu chuẩn của thành phố thương mại. Tuy nhiên, dân số không
hơn 20000. Đất cũng chỉ 1 phần 4 thành phố Seryuu. 30% dân cư là nô lệ, nhưng
hầu hết là nô lệ thông thường và hạ cấp nô lệ, nô lệ tội phạm chỉ có một ít.

Bọn cướp—chúng được xác minh là cướp bởi đá Yamato bình thường—được bán cho
thương buôn nô lệ mà người gác cổng gọi tới. Đàn ông trị giá 2 tiền bạc một
người. Người có cung và kĩ năng vũ khí và cấp cao hơn thì thậm chí còn mắc
hơn, nhưng phụ nữ thì rẻ rề. Một phụ nữ trung niên chỉ trị giá 1 tiền bạc.

Và như là phần thưởng vì đàn áp bọn cướp, tôi được đưa 10 tiền bạc mỗi người.
Đó là giá cả nhỉ?

Tổng số lượng là 48 tiền bạc và 140 tiền đồng. Với nhiều thế này, thì nhiều
thợ săn tiền thưởng sẽ phải đến thay vì là tôi.

Thuế vào thành phố ở đây là, 1 tiền đồng lớn cho một thường dân, 2 tiền đồng
cho một nô lệ, và xe chở thì mất 2 tiền đồng lớn, tôi tính bù trừ cho tiền
thưởng.

Tôi trò chuyện với người gác cổng trông khi anh ta nhìn vào một túi nhỏ chứa 5
tiền bạc và 10 tiền đồng trao đổi. Anh ta đang mặc một áo sơ mi dơ màu xanh
dương, tôi thắc mắc đó có phải là màu gác cổng ở đây không.

“Cậu thực sự cứu chúng tôi. Ngày nay, có nhiều người di cư đến từ các lãnh thổ
khác trở thành nô lệ.”

“Có thảm họa đâu đó chăng?”

Nói về người di cư, nó chắc có nghĩa có chiến tranh hay thảm họa.

Theo anh ta, dường như có rất nhiều người di cư chạy xa từ lãnh thổ bá tước kế
cận để trở thành một là nông nô ở các làng nông thôn hay hai là nô lệ thông
thường trong lãnh thổ bá tước Kuhanou này.

Những người không muốn thành nô lệ thì trốn tránh trên núi và sống bằng săn
động vật. Hình như họ cũng làm việc trên đồng, nhưng, khi mùa đông tới, có
nhiều người tăng lên thành trộm cướp.

Tôi suýt nữa đã tiếc cho bọn cướp, nhưng khi chúng có [Sát nhân] trong [Thưởng
Phạt], thì thương hại là không cần thiết.


Nhận được danh hiệu [Thợ săn tiền thưởng].


--o0o--

Còn giờ, chúng tôi đã hoàn tất công việc lặt vặc ở lối vào, nhưng từ khi tôi
muốn mua nhiều thứ vì thiếu hụt, tôi quyết định ở lại một đêm.

Bên trong thành phố tựa như thành phố Seryuu nhưng không có nhiều nhà hai
tầng, nhưng tầng thấp thì rất nhiều.

Thành phố có chút trầm tư không liên hệ gì với mật độ dân số.

Xác nhận từ người gác cổng, thành phố này cũng có thành kiến nặng với á nhân,
nhưng họ được phép ở trong nhà trọ nếu họ trả thêm và họ cũng có thể mua bình
thường từ cửa hiệu nếu họ trả tiền tốt. Không may là, từ khi họ không được
phép vào bên trong khu người giàu và quí tộc sống, chúng tôi bị cảnh báo không
được tới gần.

Sau khi ủy thác chiếc xe cho nhà trọ, chúng tôi đang đi mua trang bị cho mọi
thành viên. ở một nơi không xa từ nhà trọ, vũ khí và áo giáp được xếp dọc
trưng bày.

Đầu tiên, là mua áo giáp cho 5 người ở hiệu áo giáp. Chúng cho tôi, Nana và ba
cô gái thú nhân. Từ khi một áo giáp toàn thân cần nhiều thời gian để mặc, tôi
mua nón sắt mà không có bảo vệ mặt, giáp ngực với vành đai gia cố, đệm chân
nhẹ cùng loại, và găng tay chỉ bảo vệ mu bàn tay.

Ba người còn lại nói rằng họ không cần áo giáp nên họ không mua, để trao đổi,
tôi mua thêm khiên đỡ. Thuẫn và Khiên Tròn làm từ sắt, ba cái mỗi loại.

Ông già tiệm áo giáo cố chạm vào mông Nana khi ổng đo cỡ cho giáp của cô ấy,
nhưng sự bảo vệ bất khả xâm phạm của tôi không để ông ta qua. Tôi không nghĩ
rằng Trực giác Nguy cấp có ích lúc thế này. Không cần nói rằng tôi đã dùng
nó(sự vụ) như là phát đạn cuối cùng cho mặc cả.

Tổng trị giá là 30 tiền vàng, nhưng tôi đàm phán cho đến khi nó rẻ chút hơn
giá thị trường, và cuối cùng kéo nó xuồng tới 14 tiền vàng.

Kế là tiệm vũ khí, tôi mua cung và tên cho Mia. Mà khi ở đây chỉ có 3 cung
ngắn mà Mia khả dĩ kéo, nó không mất thời gian lâu. Tôi cũng thương lượng hạ
giá xuống còn 1 tiền vàng với 30 mũi tên cộng thêm.

Sau đó, chúng tôi quyết định chia làm 3 nhóm và chia nhau đi sau khi để hành
lý lại nhà trọ.

Ba cô gái thú, Arisa và Lulu được giao phó đi mua nguyên liệu, nhu yếu phẩm và
dụng cụ nấu ăn.

Tôi đưa họ 20 tiền bạc cho danh mục mua sắm, và 1 tiền đồng lớn trợ cấp cho
mỗi người. Lý do có quá nhiều tiền bạc là vì tôi yêu cầu họ mua lượng lớn hàng
tạp hóa.

Giống như người gác cổng nói vừa nãy, tình cảnh có chút khắc nghiệt với tất cả
người di cư, nên tôi mua đủ cho dự phòng tình huống tồi tệ nhất khi chúng tôi
không thể vào thị trấn hay làng mạc. Chúng tôi có rất nhiều thịt, nhưng chúng
tôi không có đủ rau cải, ngũ cốc, muối và gia vị.

Pochi và Tama đáp lại với, “Thịt~”, khi tôi đưa họ phụ cấp. Dù cho họ ăn nhiều
thịt mỗi ngày, họ vẫn còn muốn ăn thêm hả, điều đó thực kinh ngạc cho dù là
món ưa thích đi chăng nữa.

“Em mệt.”

“Có lẽ em bị mệt vì đám đông, em có muốn nghỉ lại nhà trọ không?”

“Nn.”

“Nana, tôi xin lỗi, nhưng cô có thể ở lại với cô bé không?”

“Vâng, ông chủ. Tôi sẽ ở bên cạnh mẹ.”

“Không.”

Từ khi Mia mệt vì đám đông, cô bé định nghỉ lại nhà trọ. Tôi thấy tiếc nếu tôi
để cô bé một mình, nên tôi đề nghị Nana ở cùng cô bé, nhưng có lẽ cô ấy không
muốn ở một mình với ai đó có khuôn mặt cô bé, cô bé từ chối với, “Không cần
đâu.”

Dù nghĩ cảm xúc chính Nana trở nên gắn liền với cô bé, đây cũng thật tệ.

Ý nghĩa việc gọi Mia là mẹ, hình như bởi vì người cung cấp máu.

Mặc dù homonculus khác với nhân bản, tôi tự hỏi cô bé có là người mẹ di truyền
không?

Từ khi Mia trông như không ưa cách gọi đó, tôi phải thỏa hiệp với Nana gọi cô
bé là, “Mia”, không phải, “Mẹ”.

“Nana, hãy đi cùng tôi. Mia, em muốn quà kỉ niệm gì không?”

“Em muốn một cây đàn lute.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ mua nó nếu có ai bán.”

“Tôi sẽ để tiền và trái cây trên bàn, nên ăn thứ gì đi khi em đói, được chứ.”

“Nn.”

Tôi đặt 1 tiền bạc lớn và vài trái cây lên bàn.

--o0o--

Trước nhất, chúng tôi đến tiệm ma cụ.

Cửa hàng này không chỉ bán sách ma thuật và ma cụ, mà còn kiêm đồ hóa dược và
tiệm sách. Người chủ tiệm đang đội một cái nón với tấm màn mỏng che mặt cô ấy,
trừ đôi mắt cô, nên tôi không thấy rõ. Từ khi AR chỉ ra rằng cô ấy 16 tuổi, cô
ấy có lẽ là con gái của chủ tiệm thực.

Khi chúng tôi vào bên trong tiệm, tôi thấy cô gái đang đeo kiếng với ống kính
xanh lá, nên tôi kêu Nana chờ bên ngoài. Giải nghĩa từ AR luôn lẫn lộn như mọi
khi, nhưng mà nó trông như bản hạ cấp của đá Yamato, tôi không thể mạo hiểm để
chủng tộc Nana lộ diện.

“Xin chào, tôi muốn mua chất thử cho thuốc nước, cô có hàng trữ không?”

“Tôi có thể bán cho cậu ba gói. 1 tiền bạc mỗi cái. Chúng tôi có chút thiếu
hụt ma hạch, nên tôi không thể cho cậu khấu trừ. Nếu cậu không muốn thế, thì
cậu có thể đi rồi.”

Ô, nó là giọng bà già. Cô ấy đang dùng loại ma cụ đổi giọng kì lạ nào chăng?

Tôi được đưa một tờ giấy nhỏ, giống như mấy loại kê đơn của bác sĩ, khi tôi
nhận gói hàng. Tôi đã nghĩ phần lời cô ấy có chút cao, nhưng khi giá cả phù
hợp với giá thị trường theo kĩ năng Dự toán, không giống như cô ấy nói thách.

Nói cái khác, thành phần thuốc nước là bột lấp lánh khi nó được dùng. Nó có
nhiều công dụng khác nữa, nó là nguyên liệu không thể thiếu trong tập luyện.

Nói mới nghĩ, quái vật trong lãnh thổ này hết sức khan hiếm.

Tôi không thấy như mua với giá thực. Khi mà tôi có sách với hướng dẫn, tôi có
nên làm một cho mình? Hãy chỉ mua những nguyên liệu cần thiết.

“Vậy thì, cô có chất ổn định chứ?”

“Phải, nếu là chất ổn định, tôi có nhiều lắm. Nếu cậu có ma hạch, sao không
chia một ít?”

Thực là một cô gái thô lỗ. Yêu cầu tôi bán ra ma hạch.

Sau đó tôi nhớ nguyên liệu chính cho chất thử thuốc và ổn định.

Tôi lấy ra ngoài một ma hạch từ túi và ước tính giá chợ trên tay tôi. Nó đắt
giá cỡ 3 lần ở thành phố Seryuu. Nhưng mà, nó vẫn chỉ có 3 tiền đồng lớn. Tôi
để 5 lên trên bàn.

“Cậu, ngừng để ma hạch bên trong túi nếu mà cậu giữ chúng cùng với bột ổn
định. Cậu sẽ làm gì nếu chúng hấp thu ma lực khi cậu dùng ma thuật và phát nổ
hả?”

Cái mà, chúng nổ tung hả.

Đó nhắc tôi nhớ, cái chân kiến cũng nổ tốt.

Tôi cảm ơn cô gái vì lời khuyên và hỏi cô cách thức giữ đúng. Dường như bạn
phải bôi chúng với chất ổn định và sau đó bọc chúng cùng với vải.

Cô gái chê bai về ma hạch, như, “Chúng nhỏ”, hay, “Màu nhạt”, nhưng cô vẫn mua
4 tiền đồng lớn mỗi cái. Từ khi nó phải chăng, tôi mua chất ổn định với giá
đó.

Cô gái quay lại từ đằng sau với túi cỡ 10 kg chất ổn định. Túi đó thể nào nổi
lơ lửng nhẹ theo bên cạnh cô gái.

Ooh, trông y như ma thuật, hay đúng hơn, giống như trò ảo thuật.

“Đó là ma thuật?”

“Đây là bảng tự-hành [Bảng nổi]. Nó không thực là ma thuật hiếm đâu mà?”

Mặc dù cô ấy nói vậy, tôi có thể thấy cô trông chút tự hào. Nếu tôi nhớ đúng,
tên phép đó xuất hiện trong sách giới thiệu ma thuật.

Tôi xác nhận chất ổn định cô ấy mang ra. AR nói, [Chất ổn định/Bột mịn của lá
Ugi]. Giá thị trường là 5 tiền vàng. 1 tiền vàng tương đương 20 tiền đồng lớn,
vì vậy chúng quá nhiều cho việc hoàn trả ma hạch.

“Chúng là bột mịn của lá Ugi, hả.”

“Đúng rồi, cậu giỏi đấy. Ở đây đang hiếm chúng, nhưng vừa mới trước, một
thương buôn mua chúng số lượng lớn như khoảng thanh toán cho thuốc men. Trước
đó chúng thừa mứa.”

“Tôi nghĩ lượng này quá nhiều cho 20 tiền đồng lớn hả?”

“Cậu, cậu biết giá trị đó hở.”

“Và tôi không cho rằng tôi cần nhiều thế này?”

“Xin đừng nói vậy, tô sẽ bán chúng với nữa giá chợ, sao cậu không lấy nó?”

“Cô đang cần tiền vàng?”

Tôi có thể mua nó, nhưng tôi có cần nhiều không?

“Không không, tôi cần ma hạch hơn là vàng, sao cậu không chia một ít?”

Mà, chúng là thành phần để làm thuốc thử nên có lẽ cô ấy đoán tôi vẫn còn
nhiều, nhưng cô ấy muốn nó làm gì?

“Cậu biết sẽ có một giải thi đấu chiến đấu ở lãnh thổ Công tước Ougock tháng
kế, chứ? Hiệp sĩ tham dự đang mua lượng lớn thuốc nước từ dược sư. Nên họ
không thể làm thuốc cho người bệnh.”

Tôi hiểu rồi, có loại giải thi đấu thế hử. Tôi không chắc cô gái này sẽ dùng
chúng như cô ấy nói, nhưng hiển nhiên là cô ấy đang hết hy vọng. Dù sao tôi
cũng còn nhiều, nên tôi nghĩ đưa cô ấy 10 chắc ổn.

“Tôi sẽ lấy những cái này và 10 ma hạch khác cùng cấp độ.”

“Tôi không chắc tôi có nhiều thế, nhưng tôi sẽ xem xét hàng tồn.”

“Làm ơn thế đi, cậu có thể mang những chất ổn định này đi.”

Tôi mang chất ổn định đến xe và đặt nó vào kho chứa, sau đó tôi chọn ma hạch.
Từ khi trông đáng ngờ nếu chúng chính xác cùng một loại, tôi trộn lẫn 10 ma
hạch cho phù hợp. Tôi nhét vào chúng 1 cái cấp cao. Nó là hạch trị giá 3 tiền
bạc.

Tôi tin cái này từ golem xương. Tôi có thể biết giá với kĩ năng Dự toán, nhưng
tôi muốn thấy phản ứng một người chuyên nghiệp khi họ thấy nó.

“Mấy cái này thì sao?”

“Cậu nhanh thực, chất lượng thì ngang như trước, phải không. Hả? Duy nhất cái
này là hạch cực tốt.”

Nó là cái mạnh nhất mà tôi nhét vào đấy.

“Nó có hợp ý cô không?”

“Vâng, tôi được cứu rồi. Tôi có thể làm thuốc mạnh nhất với cái này.”

Tôi hiểu, theo phản ứng này, tôi có thể lấy ra ma hạch từ quái vật trên 20 cấp
mà không vấn đề gì.

Nó không được viết trong sách trung cấp, nhưng dường như phụ thuộc vào cấp ma
hạch sử dụng, kết quả cấp bậc thuốc thử sẽ khác nhau.

“Thay lời cảm ơn, cậu có thể lấy một trong mấy thứ này.”

Trong khi nói thế, cô gái tìm trên giá với âm thanh xạo sạt và mang ra ba cuộn
giấy.

AR chỉ nói, [Cuộn phép, Thuật ma pháp: Khiên], [Cuộn phép, Thuật ma pháp: Tín
hiệu], [Cuộn phép, Thuật ma pháp: Choáng Gần]. Mỗi cái giá 5-6 tiền bạc.

Tôi phải nói sao nhỉ, cửa tiệm này sẽ phá sản nếu cô gái này tiếp tục làm việc
ở đây.

Mỗi một cái chúng là một cuộn giấy thuật ma pháp sơ cấp. Khiên là cái khó nhất
trong số chúng.

“Tôi xin lỗi, dù nghĩ cô đặc biệt tặng cái này cho tôi, tôi đã có sách ma
thuật sơ cấp rồi…”

“Cậu, cậu không biết làm sao cuộn phép được dùng à? Đây là những ma cụ dùng
một lần. Đặt ma lực cậu vào trong nó trong khi thốt lên từ mệnh lệnh để dùng
nó, nó thuận tiện khi cậu bị tấn công bởi quái vật.”

Hô? Thế thì tuyệt thật.

“Đó nghĩa là, cô có thể dùng chúng ngay cả khi không có kĩ năng thuật ma
pháp?”

“Cậu có thể dùng chúng. Cậu sẽ dùng hơn 20-30% ma lực, nhưng không hề có dư âm
kì cục giống như người không có kĩ năng niệm chú ma thuật.”

Tôi hiểu rồi, thật tiện dụng.

Nhưng mà, chúng trông dễ lạm dụng—tôi đoán đó là tại sao, nó bị giới hạn ở
thành phố Seryuu.

Đúng rồi, có cuộn phép cho ma thuật đời sống không?

“Cô có cuộn phép nào cho ma thuật đời sống không?”

“Không, nếu cậu có tiền mua mấy thứ đó, chẳng phải rẻ hơn là chỉ cần thuê
người dùng bùa chú sao?”

Thật không may, chúng không có. Hình như khi mà chi phí sản xuất để làm cuộn
phép thì không khác với ma thuật khác, nên không ai muốn làm chúng.

Nhưng, Nana có thể dùng ma thuật ngoài Choáng Gần. Nói cách khác, cộng thêm cả
hai, Nana có thể dùng, [Tên ma pháp], [Cường hóa cơ thể (Light Boost)], và
[Tín hiệu].

“Nếu được, cô có thể để tôi cả ba không? Tất nhiên, tôi sẽ trả thêm tiền.”

“Tôi rất tiếc, nhưng nếu tôi bán nhiều hơn một, các viên chức sẽ ầm ĩ.”

Tôi quyết định mua cuộn phép [Khiên] sau khi suy tính giây lát.

Phải thử dùng nó khi chúng tôi ra ngoài thành phố.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #71